|
Tác giả |
Đăng lúc 9-3-2013 15:31:57
|
Xem tất
Chap 7 : Sự thật
Part 2
7 năm trước …
Trong một ngôi biệt thự sang trọng, có hai cô bé tầm khoảng 7 , 8 tuổi đang chơi đùa với nhau. Chúng đang tranh giành một quả bóng bằng nhựa rất đẹp. Căn nhà yên ắng phút chốc tràn ngập tiếng cười nói và tiếng cãi nhau của bọn trẻ :
- Trả cho chị. Cái này là của mẹ cho chị mà !
- Không chịu đâu ... Em muốn quả bóng này..... Chị cho em đi.
Đột nhiên cánh cửa phòng chủ tịch bật mở, rồi ông bố bước ra ngoài :
- Jea Kyung à … con phải nhường em quả bóng chứ, đúng không ?
- Vâng … thưa bố !
Đứa bé có vẻ chứng chạc hơn liền đưa quả bóng cho em. Bất ngờ đứa em cầm lấy tay chị rồi nói :
- Onni ... chúng ta chơi chung đi !
Người chị tươi tỉnh hẳn lên. Còn người bố thì nhìn hai đứa nhỏ với đôi mắt long lanh :
- Hai con ngoan lắm !
Rồi ông bước đi.
Từ lúc nào ông đã coi nó như đứa con ruột thịt của mình .... Từ lúc nào mà hai đứa nó thân thiết với nhau còn hơn cả chị em ruột thịt ....
Ông bồi hồi nhớ lại ánh mắt con bé đó nhìn ông : trong sáng, ngây thơ và đáng thương. Ánh mắt biết nói của nó đã khiến trái tim ông rung động. Và ...
* Flash Back *
Bữa tối hôm đó tại nhà ông xuất hiện thêm một thành viên nhỏ tuổi. Điều này tuyệt nhiên không làm bà vợ lo lắng. Bà biết chắc chắn đó không phải là con riêng của ông. Con người ông chính chắn, đàng hoàng là thế, làm sao có thể ?
Bà nhỏ nhẹ hỏi chồng :
- Cô bé này là ai vậy ?
- Lúc chiều, anh tới một cô nhi viện làm tình nguyện thì gặp đứa nhỏ này. Anh thương nó nên … - Ông chồng giải thích.
- Đủ rồi ! Em hiểu rồi. Tính cách của ann em còn không hiểu rõ sao ? - Rồi bà chuyển ánh nhìn sang đúa bé – Cháu à … cháu tên là gì vậy ?
- Cháu tên là Han Gu Ni ạ .
- Ngoan … lại đây ngồi với cô nào.
Bà khoát tay gọi đứa bé. Cử chỉ cùng lời nói nhẹ nhàng của bà khiến con bé bớt sợ. Nó từ từ rời khỏi chiếc ghế gần ông chủ tịch rồi tiến lại gần bà. Bà kéo cái ghế ở giữa bà và Jea Kyung rồi ra hiểu bảo nó ngồi xuống :
- Con ngồi đây với mẹ … ngoan … Jea Kyung à … Gắp thức ăn cho em đi chứ ?
“ Mẹ “ , “con”, “em” . Ba tiếng đó làm cho con bé sững sờ. Nó không tin vào tai mình. Lần đầu tiên nó cảm nhận được sự ấm áp này - tổ ấm gia đình. Nó đã có gia đình như nó đã mong ước. Rồi nó khóc. Chẳng hiểu sao nó lại khóc, vui mừng quá chăng? Đưa bé bên cạnh liền đưa tay vuốt lên lưng nó :
- Đừng khóc … Em đừng khóc … Chị gắp thức ăn cho em nha !
Nó không nói gì. Chỉ im lặng mà gật đầu. Cả ba người họ ai cũng gắp thức ăn cho nó. Cái chén của nó phút chốc đã đầy ắp thức ăn. Nó vui lắm, hạnh phúc lắm ! Dĩ nhiên không phải vì nó được ăn ngon mà vì nó cảm nhận được tình yêu mà mọi người dành cho nó.
Xong bữa tối, Jea Kyung dắt tay nó lên phòng của cô.
- Từ nay … em sẽ ngủ ở đây với chị nhé !
Nó khẽ gật đầu.
- Chúng ta chơi búp bê đi ! ... Em biết thay áo quần cho chúng chứ ?
Nó gật đầu lần nữa. Jea Kyung vui vẻ kéo nó lại gần đống đồ chơi của mình. Hai đứa cùng nhau chơi rất vui vẻ. Nhìn qua khe cửa, vợ chồng ông chủ tịch không khỏi sung sướng :
- Con bé đã thay đổi … Jea Kyung đã thay đổi … mình à ! – Bà mẹ rơm rớm nước mắt
- Ừ ! Lúc ăn cơm, từ ánh mắt nó nhìn Gu Ni, anh đã biết rõ. Con bé ấy đã làm Jea Kyung vui vẻ trở lại sau ca phẫu thuật đó. Thật may quá !
- Thế anh định cho con bé đó ở lại đây sao ?
- Ừ. Cứ như vậy đã, Sau này hẵng tính.
- Em cũng nghĩ như vậy. Con bé nhìn rất dễ thương ... Thật tội nghiệp ! Còn nhỏ như vậy đã không có cha mẹ ở bên.
- Cảm ơn em.
- Em phải cảm ơn anh mới đúng. Anh dẫn về cho em đứa con dễ thương này cơ mà.
*End Flash Back*
Quả bóng nhựa tuột khỏi tay Jea Kyung rồi lăn vào phòng của ông chủ tich : cửa phòng không đóng. Hai đứa trẻ mò mẫm bước vào. Chúng chạy theo cốt để giữ quả bóng lại nhưng không kịp. Nó chui tọt xuống gầm tủ sách. Gu Ni cúi xuống với lấy quả bóng. Bàn tay cô đột nhiên chạm phải vật gì đó. Cô tò mò kéo ra cùng với quả bóng nhựa.
- Cái gì vậy ? – Jea Kyung cũng không khỏi tò mò
- Là một bức thư.
- Để xem nó viết gì nào. – Jea Kyung giành lấy lá thư rồi mở ra đọc – “ Gu … Gu Ni con yêu “
Cả Gu Ni lẫn Jea Kyung đều ngạc nhiên hết sức. Bức thư này là .... viết cho Gu Ni.
Gu Ni con yêu !
Khi con đọc được lá thư này, chắc con đã khôn lớn và trưởng thành rồi nhỉ ? Phải không con yêu ?
Xin lỗi ! Mẹ không xứng làm mẹ của con, càng không xứng gọi con là con. Mẹ đã vứt bỏ con ngay khi con mới ra đời. Mẹ phải làm sao mới bù đắp hết cho con đây, Gu Ni ?
Có thể con sẽ không tin nhưng điều này là sự thật. Con chính là cháu gái ruột của cố chủ tịch tập đoàn nữ trang cao cấp Queen.
Đúng vậy ! Mẹ là phu nhân của tập đoàn Queen, là con gái rượu của cố chủ tịch. Mẹ ... mẹ đã không nghe theo lời ông con, bất chấp mọi lời can ngăn lấy Han Jun Chae - một người thất nghiệp. Ông con vì quá tức giận và đau lòng đã ngã bệnh mà qua đời. Cho đến lúc hấp hối, ông vẫn dặn dò mẹ phải cẩn thận và dè chừng hắn. Nhưng mẹ chỉ gật đầu để ông con có thẻ an tâm mà ra đi .... Sau khi chết, ông để lại toàn bộ gia sản cho mẹ. Tập đoàn lớn mạnh đó là tâm huyết cả đời của ông con nhưng mẹ lại mù quáng giao hết cho Han Jun Chae. Thì ra hắn lợi dụng mẹ bấy lâu mà mẹ đâu có biết, vẫn một mực tin tưởng hắn.
Cho đến một hôm, lúc đó mẹ vừa mới từ đám cưới trở về nhà. Mẹ vội vã chạy về phòng mình lấy món quà cưới tặng cho mẹ bạn lúc đi vội quá nên quên đem theo. Ai ngờ khi mẹ bước vào phòng thì mẹ phát hiện : hắn … hắn đã phản bội mẹ và ăn ở với người đàn bà khác.
Mẹ khóc … khóc rất nhiều … khóc vì đã quá ngu ngốc, đã quá mê muội tin hắn mà bỏ qua lời cảnh cáo của ông con. Nhưng đã quá muộn, Han Jun Chae
Mẹ vội tìm đến những người thân tín của ông con để giành lại tất cả tài sản thuộc về mình. đã đi trước mẹ một bước. Hắn đã mua huộc tất cả bọn họ rồi biến công ty này thuộc về hắn.
Sau đó, mẹ bị hắn đuổi ra khỏi nhà cùng với chiếc va li đựng quần áo. Mẹ cho tới bây giờ vẫn khắc cốt ghi tâm ánh mắt hắn, vẻ mặt hắn lúc đó. Hắn đã biến thành một con người khác ... hay chính là mẹ ngu ngốc nên đã bị lừa. Lúc đó, mẹ không nghĩ được nhiều, trong lòng hết sức căm phẫn. Hắn quay lưng bước vào trong nhà. Đi được vài bước, hắn bỗng dừng lại, Sau khi ném cho một bọc tiền, hắn cười cười rồi đi thẳng.
Mẹ chỉ mong con sớm ngày giành lại tài sản của con, giành lại những gì đáng lẽ thuộc về con. Mẹ tin con sẽ làm được điều đó.
Gu Ni à … mẹ không mong nhận được con tha thứ. Chỉ mong con suốt đời có thể sống vui vẻ và hạnh phúc.
Mẹ yêu con rất nhiều, con gái bé bỏng của mẹ ....
Sững sờ … Không biết nói gì hơn … Tâm hồn non nớt, bé bỏng của lũ trẻ làm sao có thể chịu đựng nổi sự thật phũ phàng này.
Cánh cửa bật mở, ông chủ tịch bước vào, nhìn thấy lũ trẻ ngồi phịch xuống nền nhà, ông có vẻ không hài lòng :
- Hai đứa chơi gì ở đó thế ? Đứng lên đi, sàn nhà lạnh lắm !
Ông tới gần hai đứa nhỏ rồi đột nhiên đứng sững lại ... lắp bắp :
- Bức… bức thư này ở đâu ra ? Làm … làm sao … hai con có nó ?
- Chuyện này là sao hả cha ? – Gu Ni ngước cặp mắt ngây thơ lên nhìn ông chủ tịch.
Bất giác, ông ôm ghì chặt nó vào trong lòng, thủ thỉ :
- Con yêu ! Lúc cha dẫn con về ở với nhà ta, viện trưởng của cô nhi viện đó đưa cho ta một bức thư. Chính là bức thư này đây. Bà bảo đây là thứ mẹ con đưa cho bà và nhờ bà lúc con khôn lớn, trưởng thành hẵng đưa cho con. Cha xin lỗi vì đã giấu con.
- Vậy … cha ruột của con là ….
- Là cha. Cha ruột của con chính là cha. Cha sẽ nuôi nấng, chăm sóc con, được không ?
- Cha ơi ! … hu…hu…..
Rồi hai người ôm nhau khóc, Jea Kyung thấy vậy cũng sụt sùi khóc theo. Bà mẹ nấp sau cánh cửa lấy hai tay bụm chặt miệng để không bật ra tiếng khóc :
- Khổ thân con bé ! Khổ thân con tôi !
End chap 7 |
|