|
Tác giả |
Đăng lúc 24-2-2013 12:52:57
|
Xem tất
Chap 7 : Sự thật
Part 1 : Cuộc chiến của những thiên thần
Một ngày mới lại đến. Chim vẫn bay, bướm vẫn lượn . Sân trường ShinWa bây giờ thật tấp nập. Đám nữ sinh thì xúng xính trong những bộ quần áo mới và đắt tiền. Còn đám nam sinh, người thì cứ kè kè một bên mấy cô bạn để tán tỉnh, người thì khoe khoang, phô trương sự giàu có của mình. Chuyện đó hiển nhiên. Bọn họ đều là con nhà giàu cả mà ... Nhưng ..... núi cao còn có núi cao hơn. Họ .... vẫn phải ngước nhìn chiếc máy bay màu hồng trên trời với ánh mắt thèm thuồng :
- Là F4 phải không nhỉ ?
- Người thừa kế tập đoàn ShinWA có khác ! Mới đó mà đã đổi máy bay riêng rồi.
- Không phải chứ ? F4 thích màu hồng sao ?
Đám học sinh đang bàn tán xôn xao thì đột nhiên một người hét lên :
- F … F4 ... tới kìa !
Thế là tất cả cặp mắt đều đổ dồn về 4 chiếc xe đang đi tới. Chiếc dẫn đầu là của Jun Pyo, anh bước ra rồi nhanh chóng mở cửa xe cho Jan Di. Tiếp theo là Yi Jung và Ga Eul. Chiếc thứ ba là của Won Bin Còn chủ nhân của chiếc xe cuối cùng là Gu Ni và Jea Kyung.
- Jan Di à … em thấy không ? Anh đẹp trai tới mức mọi người ai cùng đò đẫn cả ra .
Jun Pyo ghé sát vào tai Jan Di thì thầm rồi cười ha ha. Đáp lại sự hí hửng của anh, Jan Di kéo anh từ trên mấy tầng mây rơi bịch xuống đất :
- Cái họ chú ý không phải anh đâu, đồ ngốc ạ ? Là cái máy bay màu hồng trên đó.
- Wow ! Tiểu thư nhà ai sở hữu chiếc máy bay sang trọng ấy nhỉ ? Chiếc đó với chiếc của Jun Pyo quả thật xúng đôi. – Won Bin tấm tắc khen.
- Ya … Cái gì mà một đôi chứ ? … Cái thằng này …
Khoảng vài giây sau, chiếc máy bay hạ cánh. Rồi hai vị tiểu thư từ trong đó bước ra. Họ trông còn xinh đẹp và quyến rũ hơn cả những ngôi sao điện ảnh và ca sĩ thần tượng đang nổi bây giờ. Cả hai đều sở hữu chiều cao cùng body chực chuẩn, làn da trắng rạng ngời như càng khiến họ thêm tỏa sáng.
Đám nam sinh thấy hai vị tiểu thư ấy thì hét ầm lên ! Có người xúc động quá đến nỗi ngất lịm đi ! Đám học sinh tập trung ở sân trường đông là thế nhưng chỉ cần hai nàng đi đến chỗ nào thì đám học sinh chỗ đó tự động tách ra hai bên nhường lối. Đám con trai reo hò trong khi đám con gái thì không khỏi xuýt xoa và ghen tị. Sự chào đón đó của đám học sinh khiến hai cô không muốn kiêu ngạo một chút cũng không được. Một cô có vẻ trưởng thành hơn đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn một nữ sinh với thái độ khinh thường :
- Này bạn ! Cậu không có chiếc váy nào đẹp hơn nữa hay sao ? … Chậc …chậc ….
Nói rồi cô ta đón lấy chai nước cam từ cô gái ban nãy. Sau đó đổ từ từ lên người cô nữ sinh đó.. Cô nữ sinh tội nghiệp đó mặt cắt không còn một giọt máu, nhìn vị tiểu thư với ánh mắt thảm thương. Nhưng không vì thế mà cô ta dừng lại. Cô cứ tiếp tục công việc của mình cho đến khi chai nước không còn một chút nước rồi thô lỗ nhét vỏ chai vào tay cô gái bị đổ nước. Xong xuôi, cô nở nụ cười nủa miệng rồi đi thẳng.
F4 ( Trừ Ji Hoo ) và H4 đã chứng kiến tất cả sự việc mà không khỏi ngỡ ngàng.
- Cảnh tượng này có vẻ quen quen ! – Jan Di nhận xét.
- Thì trong mấy ngày đầu chúng ta đến trường chẳng phải đã được chứng kiến rồi hay sao ? Chỉ khác bây giờ là hai vị tiểu thư ngang ngược đó !
- Đúng vậy ! Họ ngang tàng chẳng kém gì F4 cả. – Jan Di gật gù.
- Ya … Jan Di … Em như vậy là sao ? Bây giờ bọn anh thay đổi rồi mà ! Đấy … em thấy không ? Anh bây giờ chẳng phải là con cừu non của em hay sao ? – Jun Pyo giả bộ ngây thơ.
- Thôi đi ! Anh không thấy ngượng hay sao ?
- Sao phải ngượng chứ ? Em là bạn gái của đại nhân Jun Pyo mà !
- Ya … Hai người này ! Chúng ta phải vào lớp rồi đó ! Không biết hai vị tiểu thư đó sẽ học ở lớp nào nhỉ ?
Won Bin nháy mắt với Yi Jung nhưng tuyệt nhiên anh không có biểu cảm gì khác cả. Won Bin ngạc nhiên hỏi :
- Yi Jung à … hôm nay cậu làm sao thế ?
- Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới con gái thôi, Don Juan ạ.
- Chẳng phải cậu cũng là Cassanova sao ? Chẳng lẽ Cassanova số 1 Hàn Quốc đã tìm được người trong mộng của mình rồi.
Câu nói bông đùa của Won Bin làm cho Ga Eul thoáng đỏ mặt. Cô nhận ra ánh mắt kì quái củaWon Bin liền lập tức quay mặt đi.
- Á …à…… Hai người này có chuyện à nha ! Nói đi hai người quen nhau rồi hả ? Phải không ?
- Ya … Sunbae … Không phải như anh nghĩ đâu… Chỉ là ,,,,
- Là thật !
- Hả ? Cái gì ? - Cả 5 cặp mắt mở to nhìn Yi Jung
- Tớ và cô ấy đã chính thức quen nhau. – Yi Jung nói với vẻ kiên quyết.
***
- Ga Eul à ! Chuyện đó là thật phải không ?
- Tớ … tớ không biết nữa. – Ga Eul bối rối nhìn Jan Di
- Sao cậu lại không biết được ? Thế cậu có thích Yi Jung không ?
- Một chút …
- Cái gì mà một chút chứ ? Xem ra hắn ta làm cậu say mê đến điên đảo mất rồi ! …. Ga Eul ngốc …. Cậu chẳng lẽ không biết Yi Jung là ai sao ? Là Cassanova số 1 Hàn Quốc đấy ! Lúc chưa quen hắn, chả phải cậu và tớ đều ghét cay ghét đắng cái tên mà ngày nào cũng xuất hiện trên báo với một mĩ nhân bên cạnh sao ? Rồi hắn sẽ bỏ rơi cậu đấy, đồ ngốc ạ !
- Mình nghĩ Yi Jung không phải là người như vậy ! Anh ấy đối xử với mình rất tốt, rất nhẹ nhàng và tình cảm.
- Trời ơi ! Cậu thật là ….. Khoan đã …. Cậu và hắn đã … rồi sao ?
Jan Di tỏ ra lo lắng còn Ga Eul thì im lặng không nói gì, chỉ đưa mặt về phía khác :
- Mấy lần rồi ? Hắn ta hôn cậu mấy lần rồi hả ?
- Tớ … tớ không biết nữa … Thôi mà ! Chúng ta vào lớp đi ! Muộn rồi.
Ga Eul thoáng đỏ mặt rồi chạy như bay vào trong lớp, để lại Jan Di đứng như trời trồng ở đó. Một lúc sau cô mới bừng tỉnh rồi đuổi theo Ga Eul :
- Ya… cái con nhỏ đáng ghét ! Đứng lại đó !
***
Giờ ăn trưa đã đến. Jan Di vừa cầm hộp cơm trong tay vừa nguýt Ga Eul. Thật là dở khóc dở cười, Ga Eul cũng không biết bao giờ Jan Di mới thôi thái độ như vậy.
Đột nhiên : Bịch.
Do mải liếc Ga Eul. Jan Di không để ý có người đang đi tới nên hai người va vào nhau rồi cùng ngã ngửa ra phía sau. Hộp cơm trong tay cô rơi xuống, dây cả ra áo quần của người đó. Jan Di luống cuống nói xin lỗi thì ngay lập tức nhận một cái tát đau điếng :
- Xin lỗi …
Chát !
Ả ta vừa đứng dậy chưa kịp phủi thức ăn còn dây lên người đã giơ tay tát Jan Di. Dấu tay ả bây giờ hằn rõ trên mặt Jan Di. Trên mặt ả bây giờ chẳng những không có chút gì hối hận về hành vi mình đã làm, ngược lại ả còn ngạo mạn chỉ tay lên mặt Jan Di mà quát lớn :
- Cái con bé nhà quê xấu xí kia ! Đi đứng thế nào lại không biết nhìn đường vậy hả ? Đã va vào ta lại còn để đống thức ăn hôi hám bẩn thỉu kia đổ hết lên người ta. Người chán sống rồi sao ?
Jan Di chỉ biết đứng im mà chịu trận, hai tay cô nắm lại thật chặt. Kiềm chế ! Cô tự nói với bản than mình như vậy. Cá tính thường ngày của cô không biết đã đi đâu mất rồi.
Nhìn thấy Jan Di bị làm nhục, Ga Eul không khỏi ấm ức. Cô bạo gan chạy tới xô vị tiểu thư ấy ngã lăn ra đất. Cú ngã này coi bộ còn đau hơn cú ngã trước đó. Chỉ biết là tới một lúc sau, ả ta mới lồm cồm bò dậy, trừng mắt nhìn Jan Di và Ga Eul. Ả ta sấn tới định tát lên mặt Ga Eul thì Ga Eul đã nhanh như cắt túm lấy tay ả ta, còn tay kia thì giáng lên mặt cô ả một cái tát đau điếng.
- Ngươi … các ngươi …. muốn chết sao ? Có biết tiểu thư ta là ai không ? Các ngươi dám động vào ta, các ngươi chết chắc rồi.
Ả ta ngã phịch xuống đất nhưng tuyệt nhiên không hề đứng dậy , có lẽ là đứng lên không nổi, khuôn mặt ả bây giờ không còn một chút kiêu ngạo nào mà chỉ phảng phất sợ sệt.
- Cô là tiểu thư nhà ai ta không quan tâm ! Nhưng xét cho cùng người sai là cô, chứ không phải bạn ta. Bạn ta chỉ vì vô ý nên mới va phải cô , thức ăn cũng đâu phải cố ý mà đổ lên người cô chứ ? Bạn ta cũng đã xin lỗi cô rồi mà. Vả lại cô không có mắt sao ? Cô thấy chúng tôi đi tới sao lại không tránh đi chứ ?
- Tại sao ta lại phải tránh chứ ? Đường đường là tiểu thư danh giá lại đi nhường đường cho hai ả nhà quê các người ư ?
- Vậy thì chung quy lại người sai là cô. Nhưng bạn ta đã hạ mình xin lỗi cô. Cô chẳng những đã không nghe hết câu xin lỗi đã vung tay đánh bạn ta. Cô đánh bạn ta đã không nói làm gì, sao cô còn hạ nhục bạn ta, kêu cô ấy là con bé nhà quê xấu xí , hộp cơm ngon lành đó bị cô kêu là hôi hám bẩn thỉu. Cô rốt cuộc ngang ngược hết sức mà.
- Ta ngang ngược như thế đấy ! Làm gì được ta ? Hai ngươi hãy đợi đấy. Ngày mai , trên báo sẽ đăng tin nhà các ngươi bị phá sản cho xem. – Cô ả hằn lên từng tiếng đầy thách thức.
- Cô dám sao ? - Một giọng nam vang lên khiến cô ả run bần bật.
Jun Pyo nhanh chóng chạy tới chỗ Jan Di, hối hả xem cô có bị thương chỗ nào không. Rồi đập vào mắt anh là năm dấu tay còn in rõ lên mặt Jan Di bấy giờ đã đỏ ửng, xung quanh còn ó vết xước, chắ là do tay ả ta có móng nhọn. Anh đau lòng sờ nhẹ lên mặt cô. Cô khẽ rên lên một tiếng, hình như là đau lắm ! Jun Pyo ngay lập tức quắc mắt nhìn ả ta rồi hét lên :
- Cô là ai ? … Cô tại sao dám đánh cô ấy ?
- Anh hỏi em là ai sao ? Anh thực sự quên em rồi sao ? Em là ...
- Cô là ai tôi không quan tâm. Mau xin lỗi Jan Di.
- Là do cô ta sai trước mà, mọi người ở đây đều có thể làm chứng ! Phải không ?
Cô ta đưa mắt nhìn đám đông bu kín từ nãy giờ nhưng tuyệt nhiên không hề có ai gật đầu bênh vực cô hay tỏ ra thương cảm cả.
- Thế nào hả ? Cô còn dám ngụy biện sao ?
- Em …em…. Jun Pyo à … em cũng bị ả ta xô ngã rồi còn bị đánh vào mặt nữa
Vừa nói ả vừa chỉ Ga Eul nhưng Ju Pyo một chút cũng không tỏ ra thương xót ả :
- Đánh hay lắm ! Rất hay ! Từ nay cô hãy chừa cái thói ngạo mạn ấy đi … Cơm hộp ngon như vậy mà cô bảo là hôi hám bẩn thỉu sao ?
Nói rồi anh cúi xuống, cầm lên một miếng trứng cuộn chưa bị rơi ra ngoài rồi cho vào miệng ăn một cách ngon lành.
- Cô cũng thử đi. Ngon lắm đấy !
Anh chỉ liếc nhìn ánh mắt sững sờ của cô ta lần cuối rồi bề thốc Jan Di lên tay đi thẳng. Họ đi rồi, bỏ lại cô ngồi đó.
- Các ngươi nhìn gì mà nhìn hả ? Cút hết đi ! Hai con nhỏ ngươi … ta sẽ nhớ kĩ. Ta tuyệt đối sẽ không tha cho hai ngươi đâu ! ....
***
Jun Pyo đặt Jan Di ngồi xuống chiếc ghế trong phòng Vip của F4. F4 và H4 ddeuf có mặt đông đủ. Sau khi nghe Ga Eul thuật lại sự việc, ai cũng không khỏi ngỡ ngàng :
- Trên đời này có người ngang ngược thế sao ? – Gu bNi tỏ ra hết bất mãn hết sức !
- Jan Di à … cậu không sao chứ ? Khổ thân cậu ….
- Tớ không sao đâu. Mọi người đừng lo.
- Còn nói là không sao ? Trên má em cái dấu tay đó sung tấy lên đây này ! Để anh đưa em tới phòng y tế.
Ji Hoo lo lắng chạy tới nắm lấy tay Jan Di định kéo đi. Nhuwg bất gặp ánh mứt kì lạ của mọi người, anh liền nhận ra hành động lỗ mãng của mình :
- Tớ nghĩ tốt hơn là cậu nên đưa cô ấy tới phòng y tế đi Jun Pyo.
Jun Pyo bấy giờ mới dịu mặt xuống :
- Ừ.
Phá tan bầu không khí nặng nề hiện tại,Won Bin lên tiếng :
- Vị tiểu thư ngổ ngáo đó là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Queen. Khó trách tại sao lại cư xử như vậy !
- Tập đoàn Queen ư ? Là tập đoàn nữ trang cao cấp bậc nhất ở Hàn Quốc đó sao ? – Jea Kyung hỏi
- Ừ. Có chuyện gì sao ?
Won Bin hỏi Jea Kyung nhưng ánh mắt không hề hướng về cô ấy mà chăm chú nhìn Gu Ni. Cô run lên bần bật, một tay nắm chặt lại, còn tay kia bấu víu vào Jea Kyung, khuôn mặt vừa sợ hãi vừa ánh lên sự căm hận. Mặc nhiên, Jea Kyung cũng không có vẻ ngạc nhiên cho lắm ! Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Gu Ni an ủi :
- Không sao đâu. Đừng sợ. Đã có onni ở đây.
- Chuyện này là sao ? Sao … sao cô ấy lại như vậy ? –Won Bin ngạc nhiên
- Chuyện này nói ra dài lắm ! Thực ra, Gu Ni chính là ….
|
|