Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: WinnieWiny
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | K+] Ám Nguyệt 2 - Eclipse | WinnieWiny | EXO - Fictional girl | Chap 30

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 23-4-2019 01:59:28 | Xem tất
WinnieWiny gửi lúc 22-4-2019 11:29 PM
Haha, không phải đâu ss ơi. Bây giờ wordpress nó đổi các bình luận, phải đợi chủ  ...

Vậy bây giờ ss bình lựng ở đây cho nhanh hơn, hay là bên wordpress của em?"

Bình luận

Bên nào tiện thì ok hết ah. Mà em thấy bình luận ở đây đi, bên worpress thì chị dạo lòng vòng xem các fic khác cũng được.  Đăng lúc 23-4-2019 06:11 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 23-4-2019 23:20:29 | Xem tất
Ss đã luyện gần hết các fic của em bên wordpress rồi Thích lắm
Em đã dừng bộ Devil's thrill rồi à, sao tiếc quá vậy
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 24-4-2019 21:24:36 | Xem tất
cutimap gửi lúc 23-4-2019 11:20 PM
Ss đã luyện gần hết các fic của em bên wordpress rồi  Thích lắm
Em đã dừng bộ D ...

Ồ, nhờ ss mà em nhớ ra em còn 1 fic đang đào hố chưa lấp.
Em mới đi xem lại từ đầu fic, tự nhiên thấy ý tưởng dồi dào.
Có khi nào em lại đi lấp hố tiếp ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 25-4-2019 00:28:44 | Xem tất
WinnieWiny gửi lúc 24-4-2019 09:24 PM
Ồ, nhờ ss mà em nhớ ra em còn 1 fic đang đào hố chưa lấp.
Em mới đi xem lại từ đ ...

Lấp đi, lấp đi! Ủng hộ 2 tay 2 chân luôn
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 25-4-2019 02:04:26 | Xem tất
À mà khoan lấp hố khác em ơi, chiến cho xong bộ này đã nhé ^_^

Bình luận

Em biết ngay ss sẽ nói thế mà :)))))))))  Đăng lúc 26-4-2019 11:02 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 26-4-2019 23:02:53 | Xem tất
Chapter 14

Bình nguyên mùa xuân năm nào đó, Han Minwoo đã gặp chàng thiếu niên đầy sức sống ấy. Chàng thiếu niên đem toàn bộ tuổi trẻ của mình để biến thành thứ sức sống chói lọi, ôm lấy Minwoo bằng tất cả sự ấm áp của vầng dương. Và sau suốt những năm dài đằng đẵng đóng băng trái tim, Han Minwoo đã nung chảy nó ra để hòa vào cậu. Lần đầu tiên và lần duy nhất, Han Minwoo đã ước rằng mình có thể mãi mãi được sưởi ấm trong ánh sáng đó.

Cho đến khi tất cả hóa thành tro bụi.

Cậu thiếu niên của năm nào bây giờ đã trưởng thành, trở nên trầm mặc ổn định đúng tuổi, gương mặt lại thêm nhiều nếp nhăn của những trăn trở. Và Han Minwoo vẫn như cô của mười lăm năm trước, không thay đổi.

Đó chính là lý do tại sao cô rời khỏi anh. Dù ban đầu Alan đặt ra rất nhiều giả thuyết, rất nhiều lý do nhưng chẳng có gì có thể thuyết phục được anh. Cho đến ngày hôm nay, khi dùng tai mình nghe thấy mọi thứ. Anh đã biết rằng Minwoo và anh không giống nhau, từ trong bản chất.

Và dù bất chấp cô có là ai, cô sẽ hóa thành loại hình dạng gì, Alan, vẫn muốn một lần nữa dùng toàn bộ sự sống của mình sưởi ấm cho Minwoo như ngày xưa. Dẫu cho trước mặt anh cô đang ôm hôn một người khác, như vậy thì có sao kia chứ.

Alan Halvorsen bước lại gần hai người bọn họ, một tay nắm lấy vai Minwoo kéo người cô ra khỏi người kia. Đoạn, anh nắm chặt tay Minwoo kéo cô ra ngoài.

“Anh đang làm cái gì vậy, buông tôi ra.” – Minwoo vùng vẫy, cô hướng mắt về phía Sehun cầu cứu. Nhưng cậu chỉ có thể bất lực nhìn theo, và như một sự chấp nhận, cậu quay người đi.

Oh Sehun sẽ không tiếp tục dây dưa vào câu chuyện vốn dĩ không có chỗ cho nhân vật phụ. Cậu tuyệt đối không muốn làm một nhân vật phụ chỉ có thể đổi lấy sự thương cảm làm niềm an ủi.

“Em nghĩ rằng tôi sẽ vì em đang ở bên cạnh một người khác mà bỏ cuộc ư?” – Alan gằn giọng, tay vẫn nắm chặt Minwoo không buông. – “Han Minwoo, mười lăm năm rồi, tôi vẫn chưa từng bỏ cuộc, em cho rằng tôi sẽ bỏ cuộc ngay lúc này? Khi tất cả mọi chuyện đã được phơi bày.”

Anh ta đẩy Minwoo vào trong xe từ cửa tài xế, sau đó lấn người đẩy cô vào trong ghế lái phụ, tiện tay nhấn nút chốt cửa không cho Minwoo thoát ra ngoài.

“Tôi không còn yêu anh nữa. Dù sự thật có là gì đi nữa thì bây giờ không còn gì quan trọng cả.”

“Có, mọi thứ đều quan trọng. Và dù rằng em có đang yêu ai đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ cướp em trở về.”

“ALAN HALVORSEN.”

“CLAUDÉ”

Alan lớn tiếng. Anh ta trước giờ chưa bao giờ lớn tiếng, những bài học dành cho một người thừa kế quý tộc dạy cho anh ta cách xử sự cao quý và nhã nhặn. Lớn tiếng không nằm trong bất kỳ bài học nào trong đó. Nhưng, bây giờ, khi mọi thứ vượt quá sự chịu đựng thông thường, anh ta chẳng thể làm gì khác để khiến cả hai bình tĩnh.

Chút vùng vẫy của Minwoo đã không còn. Alan hít một hơi sâu rồi điều chỉnh lại giọng nói của mình.

“Em đã bao giờ dùng lập trường của khác mà suy nghĩ cho họ chưa? Em lúc nào cũng suy nghĩ thay chúng tôi, cho rằng như thế là tốt. Không, Minwoo. Những điều em quyết định thay chúng tôi là những thứ chúng tôi không muốn. Kể cả bản thân em, em cũng không muốn. Tôi cầu xin em, đừng tiếp tục ích kỷ nữa.”

“Nếu anh cho điều đó là ích kỷ thì tùy anh. Tôi là một người ích kỷ, nên anh không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian với tôi.”

Alan khởi động xe rồi nhấn chân ga rời khỏi chỗ đó. Trên đường đi, anh ta tiếp tục nói.

“Em có biết rằng em gái của em đang thích một người khác hay không?”

“Đối tượng của con bé không phải người tốt, tôi không muốn hai người đó tiến xa hơn.”

“Ý em tôi là một đối tượng tốt.” – Alan lật ngược lại hỏi, nhưng Minwoo lại không trả lời. Anh nhếch môi cười cay đắng. – “Hay lại giống lý do của em, tôi tốt vì tôi là con người bình thường.”

Minwoo bất lực bóp nhẹ thái dương, đáng lẽ khi nói những điều đó cô phải cẩn thận một chút. Bây giờ lại không biết giải quyết như thế nào.

“Anh hãy quên mọi thứ hôm nay đi. Biết càng nhiều càng không có lợi cho anh.”

“Nếu em có loại thuốc nào có thể khiến anh quên, thì hãy dùng nó đi. Han Minwoo, tôi nói cho em biết. Cả đời này, một giây một phút có gắn liền với em tôi đều không muốn quên.”

“Alan.” – Minwoo ngắt lời. Mọi thứ dây dưa cho đến lúc này đã quá đủ rồi. – “Vậy nếu như anh đã nghe thì tôi cũng không ngại nói cho anh biết. Tôi không phải con người, tôi là một kẻ nguy hiểm. Hơn nữa, tôi cũng không thể ở lại một nơi quá lâu. Hôm nay tôi có thể ở bên cạnh anh, ngày mai tôi sẽ đến bên người khác, tất cả chỉ là vật che chắn cho tôi thôi, anh đã hiểu chưa?”

Alan dừng xe, đậu lại trên mép vực thẳm, một bên là sườn núi dốc. Con đường vắng lặng không một bóng người, mưa vẫn không thôi rả rích bên ngoài khung cửa.

“Claudé, sau tất cả những gì xảy ra, em vẫn xem anh là một người qua đường không xứng đáng được bước vào cuộc đời của em.”

Anh ta xoay người nhìn thẳng vào Minwoo.

“Claudé, anh hiểu em hơn bất kỳ ai trên thế giới này.”

Anh ta tiến lại gần cô.

“Claudé, lần đầu tiên gặp nhau, em đã bảo anh là ánh sáng đẹp nhất trên đời, vì em mãi mãi là màn sương vô định, nên em yêu những gì ấm ấp. Lần đầu tiên em đau lòng, cũng vì anh. Lần đầu tiên em khóc, cũng vì anh. Cánh đồng cỏ năm đó, là chúng ta cùng nhau vượt qua những nỗi đau, em hứa rằng sẽ bảo vệ anh, mặc cho ngoài kia có thể nào đi chăng nữa.”

“Đó đều chỉ là những lời nói dối…..”

“Hãy hỏi lại trái tim của mình đi Claudé. Nhiều năm qua, anh học được một bài học rất đắt giá. Nó bảo rằng anh chỉ sống được một cuộc đời duy nhất, anh không thể tái sinh, cũng không thể trở lại quá khứ. Nên những gì anh trân trọng, anh sẽ gìn giữ nó, bảo quản nó để nó trở thành những ký ức tốt đẹp nhất. Claudé, em đã từng nghĩ như vậy chưa? Chẳng phải em là người đã dạy cho anh biết những điều đó hay sao?”

“Alan, em không xứng đáng…”

“Claudé, em là người anh yêu nhất, nếu em không xứng đáng, anh sẽ cùng em sống cuộc đời tội lỗi này. Nên em yên tâm, chỉ cần quay đầu lại, em sẽ nhìn thấy anh.”

Alan đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên môi Minwoo. “Vẫn ở đây.”

Bàn tay to lớn ấp lấy đôi má mềm, anh kéo đầu cô sát lại gần mình, tận hưởng một mùi vị đã từ rất lâu không được chạm đến, những cảm xúc phong kín bừng mở. Mười lăm năm trôi qua, cảm xúc ấy vẫn vẹn nguyên như ban đầu. Bình yên đến kỳ lạ.

Đôi mắt nhắm nghiền của cô, từ nơi khóe mắt lăn ra một dòng lệ nóng. Nó đại diện cho điều gì, là hạnh phúc, là bi thương, hay bất lực. Có một số người, họ giống như ma túy, càng biết rằng không nên, càng biết rằng không thể, nhưng đã một lần tận hưởng sự hạnh phúc của nó, càng không thể thoát ra được. Han Minwoo như một kẻ nghiện ngập không thể thoát ra được cám dỗ, cũng giống như Alan.

Bỗng nhiên trong một tia ý nghĩ, Han Minwoo lại nhớ đến Sehun. Cậu ấy, liệu có giống như vậy không?

Shin Yeon tìm thấy anh ta ở một con đường men theo bờ hồ, thuộc về một công viên đông đúc người qua lại. Bờ hồ này quá nổi tiếng, mỗi cuối tuần, lại có hằng trăm người kéo về nơi này hẹn hò, hoặc gặp mặt, hoặc thả hồn trong màu nước tĩnh lặng. Sehun ngồi trên một chiếc ghế đá, mắt đăm chiêu nhìn dòng người qua lại. Anh ấy đang cô đơn cùng cực, trái tim anh ấy đang vì điều gì đó mà đau đớn đến mức chỉ dám hòa lẫn vào đám người đông đúc để ép sự cao ngạo của bản thân không cho nước mắt trào ra. Sehun giống như cô, anh ấy giống hệt Shin Yeon, hai người bọn họ sinh ra đã giống nhau như thế.

Cô bước lại gần chạm vào bàn tay lạnh lẽo của Sehun, tự hỏi rằng có phải chính vì quá giống nhau nên không thể đến với nhau. Vì bởi hai kẻ giá lạnh không thể sưởi ấm cho nhau.

“Shin Yeon” – Sehun ngước lên, anh lần đầu gọi tên cô. – “Em đến đây làm gì?”

“Tình cờ đi ngang qua. Không có ai cùng em đi đến cây cầu đó cả, vì những người bước lên đó đều là cặp đôi.” – Cô mỉm cười.

“Em rất thích cây cầu đó?”

“Nó rất đẹp. Anh, có thời gian không?”

“Em bảo rằng chỉ những cặp tình nhân mới đi lên cây cầu đó?” – Sehun nhẹ giọng, chưa bao giờ anh ấy tỏ ra dịu dàng. Vì thế sự dịu dàng lúc này càng khiến Shin Yeon đau lòng, chỉ vì mất đi một ai khác mới khiến anh ấy tiếp nhận cô hay sao.

Shin Yeon lắc đầu. – “Em chỉ cần một người đi cùng em. Lúc này. Vì em thấy cô đơn. Rồi ngày mai, ngày kia sẽ có người thay thế anh.”

Sehun nhấc đôi mắt nhìn về phía cây cầu đang phát ra tia sáng cầu vồng, màn nước phản quang tia sáng đó càng thêm rực rỡ. Ở đó, có lẽ sẽ không ai nhìn thấy gương mặt của anh. Sehun nắm chặt bàn tay của Shin Yeon, cùng cô đi đến vầng sáng đó.

“Từ đây cho đến khi em tìm được người cùng em đi, thì anh sẽ đi với em.”

Shin Yeon mỉm cười, nụ cười cay đắng. Có lẽ là ngược lại, cho đến khi anh tìm được người có thể thay thế được Han Minwoo, cô sẽ chấp nhận rời xa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 28-4-2019 22:32:08 | Xem tất
Từ tác giả: Lời đầu tiên, rất xin lỗi về sự máu chó của các chap này. Lời thứ hai, rất xin lỗi vì đã post trễ.

Vì thế, mình sẽ tặng mọi người 2 chaps một lúc nhé, chúc mọi người đọc vui.



Chapter 15


Zhang Yixing vuốt nhẹ cánh hoa vừa chớm nở vẫn còn vương giọt sương long lanh, tiết trời hôm nay vẫn như vậy, mùa đông dường như dài hơn rất nhiều. Anh đưa mắt nhìn người anh em của mình vẫn ngồi trên bậc thềm, tâm hồn đang treo ngược ở đâu đó. Hôm nay là ngày nghỉ, cậu ta lại không dành thời gian ngủ thêm một chút, cứ phải gò ép bản thân dậy sớm tập thể dục, sau đó lại về nhà ngồi thừ như một thằng ngốc.

JongIn không biết lại từ đâu đến, thình lình xuất hiện trước mặt Yixing. Ánh mắt cậu ta nhìn Yixing khó tả, sau đó quay người về phía cậu em út đang thất tình, thở một hơi dài.

“Anh có định đến buổi lễ đính hôn không?” – JongIn hỏi.

Yixing lắc nhẹ đầu. “Không đâu. Dù dùng thân phận nào cũng khó tìm ra lý do để có mặt ở đó.”

“Dù anh và Minha đang hẹn hò cũng thật khó nhỉ.” – JongIn nhếch nhẹ cánh môi.

Yixing ngước nhìn JongIn, nhưng lại không nói gì, chỉ còn biết cười khổ. Một tay Yixing chạm vào mặt đá emerald đang đeo trên cổ, mặt đá lạnh phát ra tín hiệu của sự tỉnh táo. Ở bên cạnh, JongIn đã rời đi. Cậu ta luôn đột ngột xuất hiện rồi đột ngột biến mất như vậy, tựa như đang làm rất nhiều việc. Trước khi đi, cậu ta chỉ để lại một câu nói cho Yixing.

“Cô ấy dùng anh để nhìn một người khác, anh, cũng như vậy.”

Khi anh ngước mặt lên, Sehun đã đi đâu đó mất rồi. Có vẻ cậu ta cần một nơi nào đó để bình tâm nhiều hơn. Ngược lại, một người khác xuất hiện khiến Yixing không khỏi sửng sốt. Người thanh niên cao gầy, gương mặt nhận được những ưu điểm của mẹ, một chút mị hoặc của cha, một chút bất cần của tuổi trẻ. Anh ta giấu mình trong chiếc áo jean bạc thếch, dường như chiếc áo đã rất lâu rồi. Người thanh niên đứng ở bên ngoài cổng rào, lặng im không nói, như chỉ cần dùng một ánh nhìn thôi đã đủ xác nhận cho mọi hoài nghi trong lòng anh ta.

Cho đến lúc nhìn thấy anh ta, Yixing mới hiểu rõ cái gọi là không ngờ, cái gọi là không thể mãi mãi che giấu được, càng không tin vào sự thần kỳ của thời gian. Sau bao nhiêu năm vẫn không thể xóa nhòa hết mọi vết tích của quá khứ.

Liên hôn giữa hai gia tộc quyền thế đã là một chuyện đáng bàn đến, nhưng vị tiểu thư của lâu đài tìm được người mình yêu và đi đến một buổi lễ đính hôn lại càng khiến cho mọi người trong tòa lâu đài mang họ Han vui mừng. Bầu không khí bình thường vốn hay u tịch lại bỗng sôi nổi. Ngay cả Han Minha cũng bị loại không khí ấy ảnh hưởng, thật hiếm thấy cô vui vẻ chuẩn bị cho ngày lễ của người khác như vậy. Mặc dù chuyện Yixing từ chối không đến khiến cô có đôi chút tiếc nuối, nhưng ngẫm lại bọn họ chỉ vừa bên nhau không bao lâu, việc xuất hiện trước mặt mọi người không cần vội vã như vậy. Hơn nữa, đôi chân của anh ấy…

Vừa chọn loại hoa và cách bài trí cho buổi tiệc, Minha vừa nhìn ra ngoài khung cửa, nơi cô có thể trông thấy bờ hồ nhân tạo nho nhỏ, Minwoo và Alan đang nói chuyện gì đó. Trông từ xa, cô cũng nhìn thấy đôi mắt ngập tràn hạnh phúc của Minwoo. Người chị xa lạ của cô luôn đem nét u sầu bên người, bây giờ lại có thể có gương mặt như thế trông thật bất ngờ.

Mùa xuân dù đến muộn, nhưng nó vẫn sẽ đến vào một ngày nào đó, Yixing từng nói như vậy với Minha. Cô nhìn xuống catalogue các loại hoa, nghĩ rằng hoa hồng trắng có lẽ rất hợp với Minwoo.

“Maldives, quá nhiều người. Arap Saudi, nóng quá. Ai Cập, an ninh bất ổn. Em nghĩ, mình nên đi đâu sau lễ đính hôn nhỉ?” – Alan xoa cằm, trong đầu xuất hiện vô vàn sự lựa chọn.

Minwoo phì cười, vuốt nhẹ mái tóc mềm của anh. “Đâu phải lễ cưới, anh làm gì đã tính xa đến thế?”

Alan ngớ người ra nhìn Minwoo, sau đó khẽ nhăn mày. – “Anh đã định chúng ta sẽ lập tức kết hôn sau buổi lễ ngớ ngẩn đó. Lẽ ra chúng ta có thể bỏ qua bước rườm rà này nếu như ông bà của em không cực lực phản đối.”

“Ông bà của em cảm thấy còn quá sớm. Em chỉ mới về nhà thôi, Alan.” – Cô đặt gương mặt của Alan vào trong lòng bài tay của mình, kéo anh sát lại gần. – “Anh muốn đi đâu thì anh quyết định được rồi, nơi nào có anh thì em đi.”

Minwoo cảm thấy bàn tay của mình đang nóng bừng lên, có lẽ do nhiệt độ từ gương mặt đang đỏ gay của Alan truyền sang. Alan là người gốc Âu, làn da trắng sứ nên rất dễ phản ứng với cảm xúc trong lòng. Anh ta vung người ra khỏi lòng bàn tay của Minwoo, quay đi chỗ khác vì xấu hổ. Trong phút chốc, Minwoo dường như gặp lại cậu bé tươi sáng như mặt trời ngày nào. Cô thích thú lại gần anh, miệng khe khẽ chọc ghẹo.

“Alan. Anh đỏ mặt kìa.”

“Không có.”

Alan đứng bật dậy, chân dài lướt nhanh ra khỏi Minwoo. Cô lại không dễ gì buông tha cơ hội hiếm hoi được nhìn thấy gương mặt xấu hổ của người kia, cứ lẽo đẽo theo sau anh.

“Alan, anh xấu hổ á. Chỉ vì một câu nói của em á, anh nhạy cảm thật đấy.”

“Không có.”

Alan vẫn quay lưng lại với cô, bước dài chân thêm một khoảng.

“Alan, trẻ con thật đấy. Alan vẫn còn nhỏ lắm.”

Minwoo cười khúc khích, lại bước gần anh thêm. Nhưng lần này Alan không chạy đi nữa mà thình lình quay người lại, giữ chặt cái đầu nhỏ của Minwoo. Gương mặt vẫn đỏ nhưng đôi mắt lại đột nhiên cương nghị, đầu lông mày khẽ chau lại.

“Thế này có còn dám gọi là trẻ con nữa không?” – Anh cong môi.

“Vẫn còn, em hơn anh….”

Minwoo tưởng rằng anh ta vẫn còn đang giỡn, nên cô cũng không có ý định dừng lại trò đùa của mình. Cho đến khi đôi môi bị anh ta khóa chặt cô mới biết hình như anh ta làm thật rồi.

Gió lạnh khẽ mơn man qua khe hở nhỏ hẹp giữa cả hai, rồi bỗng tan thành làn hơi ấm nóng truyền đi tiếng đập đồng điệu của hai trái tim. Alan Halvorsen là người đầu tiên Han Minwoo dùng cả trái tim để yêu, và cho đến bây giờ, anh ta vẫn là người cô yêu nhất trên thế giới này. Cô biết rằng, dù cô có lưu lạc đến bất kỳ nơi nào, Alan vẫn sẽ là nơi cuối cùng Minwoo tìm đến, khi cần bình yên.

Ngọn cỏ yên bình khẽ lay động rồi được một cơn gió thổi tung lên trời cao, những nhành lá già yếu không còn đủ sức tồn tại bị cuốn ra khỏi thân thể, thả mình trong vô định. Nhánh lá vàng vọt ấy xuyên qua con đường vạn dặm, dừng lại trước khe hở của khung cửa kính tòa nhà linh thiêng nhất thế giới. Người phụ tá Peter dùng tay nhặt nó lên. Bình thường, anh sẽ đem nó để vào túi rác đựng lá khô rồi dùng máy nghiền biến thành phân xanh. Nhưng không hiểu tại sao anh lại chần chừ, như thể chính phiến lá này mang đến một điểm tin nào đó.

“Suho.” – Một giọng nói thì thầm phát ra từ sau lưng.

Từ trước đến giờ, Suho luôn chỉ mang một cái tên, cái tên đã theo anh từ ngày đầu tiên anh đặt chân đến vùng đất này, và không một ai biết đến một cái tên khác của anh. Suho, có nghĩa là người bảo hộ. Anh được sinh ra dưới số mệnh phải làm kẻ dẫn đầu, khiên chắn cho tất cả.caruho quay người lại, đứng trước mặt anh là dáng hình cao lớn rắn chắc của JongIn. Cậu ta đã đến, mang theo điềm không lành.

“Có mệnh lệnh mới từ đầu não. Kẻ tiếp theo phải chết…” – JongIn gằn giọng. Hơi thở của Suho dường như thít chặt. Cái tên ấy đã xuất hiện trong đầu cậu, cái tên mà dù chết cậu cũng không bao giờ muốn nghe thấy. – “Mathew Halvorsen”

Một hơi thở lạnh lẽo tỏa vào không gian, Suho không còn cách nào khác phải hít một làn hơi dài để điều chỉnh lại sự rỗng tuếch của não bộ lúc này. Anh quay người nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, phiến lá khô héo lại tiếp tục bị gió cuốn đi miền vô định nào đó, mang đến những tin tức chẳng lành.

“Đức Thánh Cha.” – Suho thở nhẹ. Giọng nói dường như lạc đi.

“Đừng làm bất cứ ai thất vọng. Nếu như anh không tuân lệnh, sẽ có người khác buộc anh phải tuân lệnh. Sự trừng phạt tàn khốc không chỉ dừng lại nỗi đau thể xác.”

JongIn đưa lời cảnh báo rồi lại đột ngột tan biến trong làn hơi lạnh giá. Kẻ đưa tin đã mang đến bao nhiêu bức thư báo tử, hắn đã trở nên lãnh đạm hơn bất kỳ ai. Vì hắn là kẻ chứng kiến nhiều loại trừng phạt nhất. Có một loại trừng phạt khác sâu vào tâm trí, có loại trừng phạt chẳng hề chảy một giọt máu, nhưng lại khiến người đó cả phần đời còn lại chỉ muốn chết đi. Một loại trừng phạt bị tước đi quyền sống, nhưng cũng không có quyền chết.

JongIn dừng lại trước Yixing, người đàn ông tựa như viên ngọc đang ngửa mặt lên trời cao, nhìn như bông hoa tuyết lảo đảo rơi xuống để chấp nhận tan ra. Và ngưỡng mộ.

“JongIn, thằng bé tìm đến đây rồi. Cuối cùng nó cùng tìm ra.” – Yixing mỉm cười, nụ cười ẩn trong sự vui mừng nhưng bất lực. – “Nó thật giống, khi nhìn thấy nó bằng xương bằng thịt, anh mới thấy nó thật giống. Nó còn rất thông minh nữa.”

“Em đã cảnh báo trước với anh. Nhưng anh vẫn cương quyết muốn chu cấp cho nó.” – JongIn uể oải dựa lưng vào lan can.

“Nó đã không còn cha mẹ, ít nhất hãy cho nó điều kiện. Anh không đành lòng nhìn nó phải vào cô nhi viện.” – Yixing lắc đầu.

“Suho đã được lệnh giết Cha của anh ta. Còn anh, hãy cầu nguyện một ngày nào đó chính tay anh sẽ không phải giết con ruột của mình.”

Kim JongIn nhắm mắt. Quá nhiều hành hạ và khổ sở, cậu đã nhìn thấy quá nhiều. Cảm xúc của cậu bắt đầu từ đau lòng, ghê tởm cho đến bây giờ trở nên chai sạn, bài học tốt nhất mà cậu đã học là “Không có bắt đầu, thì sẽ không có kết thúc.”

Có lẽ đó cũng là lý do tại sao, cậu nhất quyết không thể nói thân phận thật sự của mình với Minha. Nếu không có bắt đầu, có lẽ cậu sẽ không đau lòng khi rời xa.

Mathew Halvorsen, vị Giáo Hoàng xuất thân từ một gia tộc quyền quý nước Đức, từ khi mười lăm tuổi đã được đưa vào tu viện để học tập, năm hai mươi tuổi làm lễ tuyên thệ, năm bốn mươi tuổi chịu chức linh mục, bốn mươi tám tuổi trở thành Giám mục phụ tá tại Berlin. Năm mươi sáu tuổi, trở thành Tổng Giám Mục và tiếp theo là Hồng Y vào năm sáu mươi tuổi. Cho đến cái tuổi gần đất xa trời, tám mươi tuổi, chính thức trở thành Giáo Hoàng sau buổi Mật nghị Hồng Y kéo dài ba ngày. Khi làn khói trắng bay ra từ thành Vatican, vị vua chuyên chế quyền lực nhất thế giới đã được chọn ra.

Suho cầm theo bát trầm hương, bước từng bước về phía trước. Mỗi bước đi chậm chạp và nặng nề, mang theo nhiều luồng suy nghĩ và tâm tư.

Tại sao lại là Ngài? Vì Ngài là người có sức ảnh hưởng nhất thế giới, vì Ngài là người có quyền triệu gọi toàn thể tín đồ Công giáo trên toàn thế giới, có thể dễ dàng khiến thế giới này sụp đổ theo ý Chúa.

Tại sao lại là Công giáo? Vì tôn giáo lâu đời này chính là một trong các nền tảng vững chắc của các ngành khoa học trí tuệ trên thế giới: thiên văn học, toán học, triết học, thần học, di truyền học, sinh học, khoa học vũ trụ,…

Trong quá khứ, một lời cầu nguyện của Giáo Hoàng đã thúc đẩy một chế độ sụp đổ. Vậy thì sẽ như thế nào, nếu một vị Giáo Hoàng không chính thống được bầu cử. Suho đã nghĩ đến danh sách những ứng cử viên sẽ được chọn nếu Cha của anh ta không còn. Những ứng cử viên sáng giá này đã được nhắm đến, ngay khi vị Cha kính yêu này lên ngôi. Vì Ngài đã quá già và không mấy ai tin Ngài có thể ở ngôi lâu hơn được.

Cánh cửa cuối đường hiện ra trước mắt anh, hai Vệ Binh Thụy Sĩ nghiêm trang dành cho anh một ánh mắt quen thuộc trước khi mở cánh cửa lớn trang nghiêm.

Ngài ngồi sau chiếc bàn làm việc của mình, đang chăm chú đọc một cuốn sách nào đó. Ngài luôn có nhiều sách, hơn bất cứ vị Giáo Hoàng nào. Tưởng chừng như Ngài đã đọc hết toàn bộ thư viện của Giáo Hội, kể cả những mục lục cấm kỵ. Suho nhẹ nhàng thay mới trầm hương trong phòng Ngài, hương vị ấm nồng và khiến người ta cảm thấy thư thái trong mùa đông tưởng như kéo dài vô tận này.

“Hương trầm hôm nay thật ấm.” – Ngài nói, mắt rời khỏi cuốn sách và đặt vào Suho. Như một phép lịch sự tối thiểu đối với Ngài, Giáo Hoàng luôn nhìn vào người mình đang đối thoại.

Suho cúi người, hai tay hơi chắp lại phía trước.

“Thưa Cha, mùa thu đã qua rồi ạ. Và hình như năm nay lại lạnh hơn rất nhiều.”

“Năm nào cũng là năm lạnh hơn năm trước. Con xem, chúng ta đang làm gì với thiên nhiên mà Chúa đã ban tặng. Đến một ngày nào đó, chính Ngài cũng sẽ lấy lại nó như Ngài đã từng làm với Noah.” – Giáo Hoàng thở dài. – “Hãy đặt trầm xuống chỗ đó đi và lại đây nào, Peter.”

Suho gật nhẹ đầu, anh đặt trầm hương xuống bên cạnh chiếc lò nhỏ tinh xảo, và bước đến gần Giáo Hoàng. Dẫu vậy, anh vẫn dành một khoảng cách an toàn giữa cả hai, như một đầy tớ trung thành. Ngài đặt quyển sách xuống bàn, Suho có nhìn thoáng qua nó, một quyền sách xưa cũ bằng da dê, mang theo dư vị của những truyền tích cổ xưa. Hẳn là Ngài đã lấy nó từ trong những mục lục cấm kị mà chỉ có Giáo Hoàng mới được phép chạm vào.

Ngài đứng lên khỏi ghế và bước đến chỗ tủ sách cao ngất của mình, lần dò tìm một thứ gì đó. Rồi Ngài rút ra từ trong một gáy sách sờn rách một mảnh giấy được gấp lại gọn gàng, đặt vào trong một phong bì đơn giản và đưa nó đến tay Suho.

“Peter, vào ngày 1 tháng sau, hãy đưa nó đến chỗ của Hồng Y Juhász.”

“Thưa Cha, con xin nghe Cha. Nhưng sao Cha không dùng cách thông thường để gửi thư cho Ngài ấy vào tháng sau.”

“Ta luôn phòng xa.” – Giáo Hoàng mỉm cười. – “Con biết đấy, ta đã bước sang tuổi tám mươi rồi, người già thì thích phòng xa.”

Ngài vuốt nhẹ mặt Nhẫn Ngư Phủ đeo trên tay. Điểm này khiến Suho cảm thấy kỳ lạ, Ngài không phải lúc nào cũng đeo Nhẫn, nó thường nằm trong chiếc hộp uy nghi đặt bên tay trái  bàn làm việc của Ngài. Ngài trầm tư.

“Từ khi còn là một Hồng Y, họ luôn nói ta một kẻ mâu thuẫn. Ta trung thành với sự bảo thủ, nhưng ta lại cho phép những xu hướng đi ngược lại các tuyên bố trước đó của Giáo Hội.”

“Con luôn hiểu rằng Cha làm mọi thứ theo ý Chúa.” – Suho cúi người khiêm nhường.

“Thôi nào Peter, ta biết con từ rất lâu.” – Vị Giáo Hoàng đáng kính bật cười nhẹ. – “Ta là một tôi tớ, ta không có quyền phán xét cho quyền được biết đến Chúa của bất kỳ ai. Giáo lý luôn chỉ có một, Lời Chúa là ngọn đèn soi đường duy nhất. Giáo Hội làm rõ nó, không phải tạo ra những Giáo Lý mới.”

“Chúng ta trân trọng sinh mạng, chúng ta trân trọng quyền cá nhân, chúng ta trân trọng sự lựa chọn của mỗi người, chúng ta trân trọng sự hòa hợp, công bằng của xã hội, hòa bình, tình yêu, chúng ta trân trọng từng phút giây của cuộc sống mà Chúa đã ban cho. Peter, ta, yêu cuộc sống này, rất nhiều.”

Một giọng nước mắt rớt xuống lòng bàn tay Suho. Đôi mắt dán chặt vào tấm lưng già nua trước mặt mình. Ngài, đã quá già rồi.

“Peter.” – Ngài gọi khẽ. – “Đi đi, chiều nay ta có buổi tiếp một vài người đúng không. Hãy giúp ta chuẩn bị nhé.”

“Vâng, thưa Cha.”

Suho đáp lời rồi quay người chuẩn bị rời khỏi căn phòng. Khi cậu vừa tiến đến chỗ cánh cửa, đột ngột, Giáo Hoàng gọi tên cậu.

“Peter.”

Suho quay người lại, cả người cứng lại tựa như một tên trộm bị bắt quả tang.

“Con có điều gì cần nói với ta không?” – Ngài hỏi, nhìn thẳng vào mắt của Suho mà hỏi.

Suho giật mình, đôi mắt vốn bình tĩnh bỗng nhiên hoảng loạn. Cậu cũng không biết phải đề cập hay giải nghĩa sự hoảng loạn đó của mình là gì. Tựa như chính bản thân hóa thành trong suốt để cho con người thánh thiêng trước mặt mình nhìn thấu.  Ngài ấy đang nhìn xuyên qua tâm tư của Suho, xuyên qua những nỗi sợ vô hình. Suho nhút nhát lắc đầu, một sự phủ định yếu ớt.

“Con đi đi.”

Ngài phẩy tay. Suho lập tức lui ra khỏi căn phòng lớn nguy nga. Khi cánh cửa đóng lại, một gánh nặng được phủi xuống, nhưng thay vào đó là một nỗi bận lòng khác. Phải chẳng Ngài ấy đã biết tất cả.

Còn một tuần nữa là đến buổi lễ đính hôn của Alan và Minwoo. Không khí vui vẻ náo nhiệt lan ra khắp ngôi nhà. Một chút giá lạnh đang tràn về không đáng là gì so với niềm vui này. Những người giúp việc trong nhà cảm thấy dường như không khí nguội lạnh giữa hai cô chủ cũng ấm áp hơn. Bọn họ bắt đầu nói những câu chuyện không đầu đuôi, như những người nhà thực sự. Hôm nay, Minwoo đến trường để phát thiệp mời tham dự cho một vài người trong phòng nghiên cứu. Cô nghĩ đến Sehun, cũng đã lâu rồi không gặp cậu ta, nên định sẽ sang chỗ của cậu ta để đưa thiệp. Dẫu sao, hai người bọn họ cũng tính là quen biết.

“Hôm nay anh ấy xin nghỉ phép rồi.” – Một người đồng nghiệp của Sehun cho biết. – “Nghe bảo cùng gia đình đi du lịch gì đó.”

Sau đó, Minwoo cũng tìm đến chỗ ở của Sehun đăng ký trong thông tin của trường, ngôi nhà khóa trái và đóng cổng nhiều ngày. Hàng xóm cũng cho biết người nhà đều đi hết, thông tin cũng hệt như người đồng nghiệp kia. Điều này khiến cô cảm thấy có chút mất mát, nhưng vẫn có chút nhẹ nhõm. Han Minwoo biết rõ những suy nghĩ của Sehun dành cho cô, sẽ thật khó xử nếu cậu ấy đến, nhưng nếu cô không mời lại càng cảm thấy khó xử. Có phải vì lẽ đó nên cậu đã lựa chọn đi du lịch vào thời điểm này.

Buổi chiều, Alan thông báo với Minwoo rằng anh phải đi Rome một chuyến, và anh muốn cô cùng đi. Bởi lẽ chuyến này dựa trên lời mời của người chú ruột của Alan – Giáo Hoàng đương nhiệm.

“Ông ấy muốn anh đưa vợ chưa cưới của mình đến gặp mặt.” – Alan nói, đôi mắt không che giấu ý cười hạnh phúc.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 28-4-2019 22:33:22 | Xem tất
Chapter 16



Sehun lại một lần nữa cùng Yixing trở lại Rome. Bọn họ nhập cảnh với tư cách khách du lịch, cùng chuyến bay với cả hai có hai thành viên nổi tiếng của UL-Tiris. Vậy nên sân bay trở nên rất đông đúng bởi vòng vây fan hâm mộ. Những fan ở Italia không giống như fan châu Á, bọn họ không thường được thấy thần tượng nên càng trở nên điên cuồng hơn khi có thể gặp idol người thật ở ngoài đời. Bởi vì hai người bọn họ quá phiền phức nên Sehun và Yixing quyết định đi cách xa ra phía trước. Tránh bị fan hâm mộ của bọn họ đè chết.

Chật vật một quãng, cuối cùng bốn người bọn họ cũng an toàn có mặt ở khách sạn. Sehun đẩy chiếc xe lăn của Yixing đến giường ngủ rồi bế anh đặt lên trên giường, sau đó mới thả người xuống chiếc giường của mình, thở khó nhọc. Cậu vốn không thích đám đông.

“Tại sao phải phô trương hai người họ như vậy, chúng ta không thể đến chỗ này một cách yên tĩnh hơn sao.”

“Hai người bọn họ là lá chắn tốt nhất.” – Yixing nhẹ nhàng đáp. – “Giống như khách sạn này, từ đây, chúng ta có thể nhìn thấy được Sistine.”

Anh hướng mắt ra bên ngoài khung cửa, nơi có view nhìn về hướng nhà nguyện Sistine, một trong những nhà nguyện linh thiêng của Giáo Hội. Từ khách sạn của bọn họ, bước qua một vài bước sẽ là lãnh thổ Vatican. Sehun ngoái đầu nhìn về phía những tòa nhà, nơi mà sẽ nhanh chìm sâu trong hỗn loạn và bạo lực. Cậu lặng lẽ thở dài, nhưng ngay sau đó, ánh mắt sắc lẻm không khoan nhượng lập tức thế chỗ cho những yếu ớt mệt mỏi.

Bọn họ dành cả ngày để ngủ, tựa như đang dưỡng lại sức lực chuẩn bị cho một chiến. Đến tầm chiều tối, Chanyeol ham chơi cũng cố gắng kéo được Baekhyun ra khỏi khách sạn để đi dạo quanh. Còn Yixing và Sehun đều không muốn cùng Chanyeol diễn trò ngôi sao thần tượng, một mực muốn ở lại khách sạn để ngủ. Cho đến khi trời sáng, Yixing mới cựa mình gọi Sehun dậy.

Anh ấy muốn đi đến Tòa Thánh. Vì hôm nay là một ngày lễ trọng đại, ngày mà Giáo Hoàng sẽ cử hành thánh lễ.

Dòng người đông đúng đổ về Thánh Đường càng lúc một đông, cả quảng trường ngập tràn người đứng vây xung quanh, hầu hết đều là những người hành hương. Sehun đẩy Yixing đến gần Thánh Đường, nhìn quanh mong tìm được một chỗ ngồi nào đó ở bên trong, nơi hai người bọn họ có thể nhìn thấy vị Giáo Hoàng tôn quý kia. Nhưng hẳn là không còn chỗ nào cả. Sehun từng hai lần hỏi Yixing về lý do tại sao nhất định phải đi, cả hai lần anh đều im lặng không đáp. Tháp chuông rung lên từng hồi vang vọng, giọng hát thánh ca thánh thót tỏa ra trong không gian linh thiêng. Yixing chắp tay nguyện cầu, Sehun liếc nhìn anh ta, tự hỏi anh ấy đang nguyện cầu điều gì.

Suho theo phân công được làm phụ tá chính trong buổi lễ ngày hôm nay. Anh cẩn thận làm từng thứ một, mỗi động tác chăm chút không để xảy ra sai sót, tựa như đây là lần cuối anh được phép làm công việc này. Sau buổi gặp mặt tối hôm qua, Ngài bỗng nhiên ho nhiều hơn. Tưởng chừng như hôm nay Ngài không thể cử hành nổi thánh lễ này. Nhưng sáng nay Ngài vẫn ngồi dậy, không hề có dáng vẻ của bệnh tật. Thật kỳ lạ, Suho cảm thấy có một dòng suối ấm chảy trong người mình, hạnh phúc và nhẹ nhõm.

Anh cúi người, đốt trầm hương vào trong chiếc lò rồi đem đi một vòng, tuân theo nghi thức từ xa xưa. Hương trầm nồng nàn, hương trầm ấm áp, hương trầm đại diện cho những gì tốt đẹp  nhất, nồng hậu nhất.

Alan cùng với Minwoo ngồi trong hàng ghế những người tham gia thánh lễ bên trong nhà thờ, ánh mắt đặt vào con người tôn kính đang đứng trên bàn thờ. Đó là một trong những người thân của Alan, người mà anh tôn kính nhất, yêu thương nhất. Kể từ khi trở thành Giáo Hoàng, Alan không còn có thể gặp Người thường xuyên như trước. Nhưng thật may rằng Người đã đề nghị được gặp Minwoo, điều đó khiến anh cảm thấy vui mừng khôn xiết. Alan đến đây cầu mong được Người chúc phúc.

Đột nhiên, trái tim của Minwoo thắt lại. Nỗi sợ hãi bắt đầu ập đến, quẩn quanh và chuẩn bị tung ra đòn chí mạng cuối cùng. Cô loạng choạng suýt ngã nếu như Alan không kịp đỡ lấy người cô.

“Em làm sao vậy?” – Alan nhỏ giọng hỏi.

“Hương trầm, nó có vấn đề.” – Minwoo thì thào nói. Cô đảo mắt xung quanh, sự hiện diện đó đang dần mạnh lên. Mồ hôi trên người cô túa ra như tắm. – “Đi thôi Alan, em không thể ở đây được nữa.”

“Nhưng thánh lễ vẫn còn đang diễn ra…”

“Em đã nói với anh rồi đúng không, về bọn chúng. Bọn chúng đang ở đây, ngay trong thánh đường này. Chúng ta phải nhanh đi.”

Alan ngẩn người, anh ngoái nhìn Đức Thánh Cha vẫn đang cử hành thánh lễ. Mặc dù Minwoo đã từng nói với anh về sự nguy hiểm của bọn chúng, nhưng với người luôn được bảo vệ bởi hàng ngàn con người kia, ắt hẳn Ngài sẽ không gặp vấn đề gì. Nghĩ thế, Alan dìu Minwoo bước dần ra khỏi hàng ghế của mình, lần theo con đường bọc hông để ra khỏi thánh đường. Nhưng hai người còn chưa kịp ra khỏi thì đã nghe tiếng kinh hô từ trên bàn thờ.

“Giáo Hoàng ngất xỉu rồi.”

Mọi thứ nhưng ngưng trọng rồi tuôn ra như dòng thác đổ. Hàng ngàn người có mặt bên trong lẫn bên ngoài thánh đường lập tức tuôn vào bên trong thánh, tựa như muốn lập tức trèo lên bàn thờ vì lo lắng. Hơn hai trăm vị Hồng Y đang có mặt lập tức vây lại thành một vòng tròn xung quanh Đức Thánh Cha, gương mặt ai nấy mặt cắt không còn hạt máu. Toàn bộ mật vụ và cảnh sát đang kiểm soát bên ngoài lập tức tràn vào ngăn cản đám đông đang quá khích. Khung cảnh khắp nơi rơi vào hỗn loạn. Minwoo càng thở dốc, cố gắng tỉnh táo trước cơn đau đang phủ lên người, cuối cùng, cô gục xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.

Yixing và Sehun vẫn đang đứng bên ngoài, kể từ khi bắt đầu có hỗn loạn, cả hai bình chân như vại nhìn mọi việc đang diễn ra theo đúng như dự liệu. Tiếp theo, có lẽ Giáo Hội phải sớm thông báo tin tức. Giữa dòng người đang đổ vào bên trong như thác lũ ấy, bị một dàn vệ binh ngăn cản bên ngoài thì có một người đàn ông cao lớn bế theo một cô gái chạy ngược dòng thoát ra ngoài. Anh ta chạy rất nhanh, có vẻ người con gái kia đang xảy ra chuyện. Khi hai người bọn họ lướt ngang qua Sehun, cậu mới hoảng hốt nhận ra người kia là ai.

“Đi đi, lúc này chưa cần chúng ta ở đây. Anh có thể tự về.” – Yixing phẩy tay cho phép khi trông thấy dáng vẻ chần chừ của Sehun.

Được sự cho phép, Sehun lập tức lao người đi, theo dấu bóng lưng cao lớn đang bơi ngược dòng đám đông kia. Trong lòng thầm mắng tại sao lại xuất hiện ở đây, bọn chúng đang tập trung quanh đây, để thực hiện kế hoạch lớn đó. Nếu Minwoo bị phát hiện, Sehun không biết phải dùng cách gì để bảo vệ cô. Cậu đã giấu cô khỏi tổ chức đến tận bây giờ, không thể nào để cô bị phát hiện như vậy.

Yixing nhìn theo bọn họ, lắc nhẹ đầu tiếc nuối. Sau đó anh gằn giọng gọi.

“JongIn”

Người con trai kia từ trong đám đông xuất hiện, như thể ngay từ đầu anh ta đã đứng ở đây.

“Mọi việc không giống lắm với dự liệu.” – Yixing nói. – “Anh vẫn cảm nhận được hơi thở sự sống của ông ta.”

JongIn cúi đầu, nhỏ giọng nói. – “Suho đã chùn tay.”

“Đi, chúng ta cần đi gặp người phụ tá trung thành ấy. Xem thử, cậu ta muốn cái mạng của mình hơn, hay muốn giữ lòng trung thành của một con chiên hơn.”

JongIn gật đầu rồi tiến đến đẩy chiếc xe của Yixing lăn bánh. Từ một góc độ nào đó, Chanyeol và Baekhyun cũng đã theo lời mà di chuyển.

Sehun đã bắt kịp Alan khi anh ta chuẩn bị bắt một chiếc taxi. Cậu phóng người đến nắm lấy vai anh ta, dùng sức lực kinh người giữ chặt Alan, không cho phép đối phương phản kháng. Bị bất ngờ trước sức mạnh đó, Alan không thể chống cự.

“Anh định đưa cô ấy đi đâu?” – Sehun gằn giọng hỏi.

“Đến bệnh viện, tất nhiên rồi.” – Alan nói. – “Và đây không phải việc của cậu.”

“Ngu ngốc. Đưa cô ấy theo tôi.”

Không để cho người kia đồng ý, Sehun tự nắm chặt lấy vai Alan kéo về hướng mình muốn. Bọn họ băng qua dòng người đông đúc, đi về phía phòng khách sạn của Sehun. Chỉ bằng một vài biểu hiện, Alan nghĩ mình đã hiểu tại sao cậu thanh niên kia lại làm như vậy. Không còn đợi cậu ta lôi kéo, Alan tự biết phải đi theo cậu ta lúc này.

Sehun nóng vội đến mức gần như muốn đem cửa phòng khách sạn đập nát để tung người vào trong. Nhưng tất nhiên cậu không thể làm thế. Sau một vài lớp khóa thì cuối cùng, Minwoo cũng đã được được nằm ngay ngắn trên giường. Sehun cúi người kiểm tra mạch đập của cô, áp tai vào lồng ngực để nghe nhịp tim. Khi nghiêng đầu, hướng nhìn của Sehun vừa vặn đặt vào lòng bàn tay của Alan. Anh ta đang siết chặt tay của mình, vì Sehun đã động chạm đến những điểm nhạy cảm của Minwoo ư. Anh ta đang đố kỵ, nhưng anh ta vẫn biết rằng điều Sehun làm đang cứu Minwoo, nên anh ta không còn cách nào ngoài kìm nén.

Anh ta quả nhiên rất yêu cô ấy, Sehun thầm nghĩ.

“Có phải cô ấy gặp triệu chứng khó thở, tim đập nhanh và tinh thần rất hoảng loạn có đúng không?”

“Đúng vậy.” – Alan gật đầu.

Sehun xoay người tìm trong vali của mình một cái gì đó, gần như muốn lục tung vali lên để tìm. Cuối cùng, cậu lấy một lọ thuốc nằm ở dưới đáy vali, dốc một viên vào trong miệng của Minwoo. Thuốc này cần vật dẫn, Sehun vớ lấy con dao gọt trái cây để trên bàn, đưa cổ tay lên trên lưỡi dao. Nhưng hành động của cậu đã bị cản lại.

“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy. Việc này hãy để tôi làm.” – Alan đặt ánh mắt kiên định vào Sehun.

Không hiểu tại sao, Sehun buông tay, đưa con dao cho Alan rồi nói.

“Thuốc này cần vật dẫn là máu. Máu tôi hay máu anh cũng như nhau.”

Alan gật nhẹ đầu hiểu ý, rồi đưa lưỡi dao sắc lẻm cứa qua mạch máu trên cổ tay. Cơn đau thoáng qua khiến anh nhăn mày, nhưng rồi dòng máu nóng vẫn được đưa vào trong cơ thể của Minwoo. Một lúc sau, Sehun mới lấy băng gạc mang theo bên mình băng bó lại cho anh ta.

Vừa nhìn gương mặt đã ửng hồng của Minwoo rồi chuyển sang nhìn thái độ băng bó rất chuyên tâm của Sehun, Alan lên tiếng hỏi.

“Hai người, là cùng một loại người?”

Động tác của Sehun hơi ngừng trệ lại một khắc, sau đó gật đầu đồng ý. Suy nghĩ một lát, Sehun lên tiếng nói.

“Sau này đừng bao giờ đưa Minwoo đến bệnh viện, thể chất khác thường của cô ấy sẽ rất dễ bị nhận ra.”

“Tôi biết rồi.” – Alan gật đầu. – “Cám ơn cậu đã chăm sóc cho cô ấy suốt thời gian qua.”

Sehun không đáp, anh xoay người mở rèm cửa, nhìn về phía tòa thành. Đoán chừng, mọi thứ sẽ không chấm dứt tại đây.

Trong căn phòng dành cho phụ tá, Suho đứng đối diện với Yixing, JongIn, Baekhyun và Chanyeol. Năm người duy trì sự tĩnh lặng của chất vấn. Đã một khoảng lặng khá lâu khi Yixing đưa ra câu hỏi nhưng vẫn không có phản hồi, anh lặp lại một lần nữa câu hỏi của mình.

“Cậu đã không thực hiện đúng như những gì được giao?”

Suho thu hết can đảm, trả lời.

“Đúng vậy. Tôi không thể ra tay.”

“Như đã nói, nếu cậu không ra tay, sẽ có người khác ra tay. Kết quả là như nhau, nhưng đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải trả giá.” – Gương mặt của Yixing như chìm vào trong bóng tối. Khác với vẻ điềm đạm ôn hòa thường ngày, lúc này anh ta trông như một tử thần sống, một kẻ có thể tước đi mạng sống của người khác và khiến những người xung quanh lạnh thấu xương.

Ánh nến bập bùng lại càng tô thêm cho căn phòng màu sắc rùng rợn. Yixing tiếp tục nói.

“Ngay ngày hôm qua, khi cậu dùng trầm hương được giao để đầu độc ông ta. Ông ta đã phải ra đi ngay sáng hôm nay. Nhưng Suho, cậu đã giải độc cho ông ta vào buổi tối, đúng chứ?”

Suho không trả lời. Nghĩa là không phủ nhận.

“Mọi hành động của cậu không thể thoát khỏi sự theo dõi. Đức Thánh Cha của cậu đã được đầu độc lại sau khi cậu giải độc cho ông ta. Và cả ngày hôm nay, hương trầm cậu đem đổi cũng đã được đổi lại. Suho, sao phải làm điều dại dột đó khi mọi thứ chắc chắn không thể thay đổi?”

“Là tôi ngu ngốc mềm lòng.” – Suho nhỏ giọng nói.

Yixing thở một hơi dài bất lực. Anh xoay về phía JongIn gật nhẹ đầu.

“Hãy còn may mắn cho anh. Từ tối qua, Chanyeol và Baekhyun đã thực hiện kế hoạch B, chúng tôi biết chắc anh sẽ mềm lòng. Ít nhất, tin tức này chưa truyền đến tổ chức.”

Suho ngẩng mặt lên ngạc nhiên. Yixing đẩy chiếc xe lại gần anh hơn, anh ta cúi mặt sát vào Suho.

“Chúng tôi giữ bí mật này cho cậu. Suho, dù sao người cần chết cũng đã chết. Cậu không còn lý do nào lưu luyến chỗ này nữa. Hãy chuộc tội đi, tôi không muốn kế hoạch tiếp theo tiếp tục thất bại.”

“Kế hoạch tiếp theo?” – Suho ngạc nhiên hỏi lại.

“Phá hoại “Mật nghị Hồng Y”. Hãy chắc chắn rằng hỗn loạn này sẽ phải duy trì càng lâu càng tốt.” – Baekhyun lên tiếng.

“Tại sao phải làm như vậy? Không phải mục đích của tổ chức là đưa một Giáo Hoàng của bọn họ lên ngôi hay sao?”

“Đừng hỏi nhiều nữa Suho. Tín nhiệm của anh đã không còn đủ để biết được các việc tiếp theo.” – Chanyeol cắt lời.

Giữa lúc ấy, có tiếng gõ mạnh vào cửa. Từ bên ngoài, giọng nói của một Vệ Binh Thụy Sĩ vọng vào.

“Giáo Hoàng muốn gặp thầy.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Suho đáp lời, khi quay đầu lại đã thấy bọn người Yixing không còn ở đó nữa. Suho đứng lên dùng nước lau mặt, mặc vào chiếc áo chùng danh dự, chải gọn đầu tóc rồi mở cửa bước ra bên ngoài.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 29-4-2019 20:56:57 | Xem tất
Whoop, whoop! 2 chap liền 1 lúc luôn à! Whoop, whoop
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 29-4-2019 20:58:53 | Xem tất
Ở Chương 10, đoạn này:
“Kẻ được chọn phối hôn chính là Lay

Bằng cách sinh sản tự nhiên, các dị biến sẽ được hòa hợp một cách tự nhiên

Hoặc loại bỏ nếu không còn thích hợp”

Anh không từ chối? – Sehun hỏi

Chúng ta không phải con người, chúng ta không dùng cách nghĩ của con người được nhóc à

Chúng ta được sinh ra dưới hình người

Dầu vậy, quyết định cũng không có gì thay đổi. Hai người bọn họ vẫn được phối hôn từ khi còn nhỏ và được chăm sóc như Adam và Eva sẽ sản sinh nòi giống mới cho chủng tộc này. Hoàn hảo, không khiếm khuyết, đủ tinh tế, đủ ác độc, đủ ẩn nhẫn, đủ thông minh, đủ sức mạnh, đó là vật mẫu hoàn hảo nhất. Có phải, Minwoo cũng nghĩ như vậy."

Ss chưa hiểu, người được chọn hôn phối là giữa Lay và Minwoo?
Sau này, Minwoo lại nói xem Lay như 1 người anh trai. Rồi cũng có đoạn nói cô không thích Minha và Lay có quan hệ tình cảm vì "anh ta không tốt"?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách