|
Chap 17:
Y Nhã mệt mỏi quay về bàn làm việc, đã là lần thứ 2 trong ngày cô bị đàn chị quở trách. Tâm Nhi nhiều lần đi qua nói chuyện động viên tinh thần cô nhưng cái vẻ chán nản vẫn cứ in trên mặt. Mãi tập trung vào máy tính, Y Nhã cũng không hề nhận ra là trong phòng lúc này chỉ còn mình. Giờ ăn trưa đã quá 30p nên Y Nhã đành ăn tạm cái bánh mua ở căn tin công ty, cô ngồi nhăm nhi ly trà với vẻ mặt thẩn thờ có chút mệt mỏi “ Tâm Nhi và Jack phải đi gặp khách hàng, anh Trần Dực thì lại không biết đã đi đâu…Chả có ai ở đây cả” – kết thúc chuỗi suy nghĩ là cái thở dài chán nản.
Trở lại với công việc, đàn chị của cô vẫn tìm cách gây khó dễ cho cô, các nhân viên khác cũng không thân thiện lắm chỉ có vài người tốt còn an ủi Y Nhã vài câu nhưng cô chỉ gượng cười đáp lại. Vật vả cả một ngày làm việc, Y Nhã cả ngày đứng ngồi không yên vì cô là nhân viên mới nên toàn bị sai vặt.
- Chị Y Nhã…
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc, Y Nhã ngoái đầu nhìn cô cùng với một nụ cười gượng gạo. Tâm Nhi đến gần thì sắc mặt liền thay đổi.
- Chị làm sao thế? Trông sắc mặt kém quá.
- Hi…Chị không sao, mệt quá thôi.
Tâm Nhi thở nhẹ một tiếng nhìn cô vẻ lo lắng từ từ nắm lấy tay Y Nhã.
- Không sao chứ? Người mới thì đều như vậy…chị chịu khó nha.
- Uhm…Chị hiểu mà.
- Nào…chúng ta đi ăn gì rồi về nha.
- Cũng được. – Y Nhã cười tươi nhìn cô.
- Để em gọi tài xế đã.
- Hả?
Tâm Nhi láu lỉnh nhìn cô rồi chạy vội về hướng phòng của Trần Dực, Y Nhã nhìn theo rồi mỉm cười hiểu ý. Anh đang ngồi làm việc với vẻ mặt rất tập trung, Tâm Nhi bước vào thu hút ánh nhìn của anh, 2 người trò chuyện một lúc thì Tâm Nhi liền ra sức kéo lấy tay anh lôi anh ra khỏi ghế, Trần Dực thì trông như còn lưu luyến đống công việc trên bàn nên nươn người lại. Hai người giằng co qua lại một hồi thì Tâm Nhi hất tay anh ra mặt lộ vẻ tức giận nhìn anh, anh bị cô làm cho bất ngờ nhưng chỉ mỉm cười nhìn hẳn sang cô nói gì đó. Cuối cùng Y Nhã trông thấy bộ dạng “chào thua” của anh thì phì cười, anh dọn dẹp đống hồ sơ rồi lấy chiếc áo khoác xua xua Tâm Nhi mau bước ra ngoài, anh nhìn về phía cô ra hiệu đi về thang máy.
Tâm Nhi cả buổi cứ lôi kéo cô đi khắp nơi, Trần Dực thì chỉ mỉm cười nhìn 2 chị em đùa nghịch trên phố, Y Nhã tuy mệt mỏi nhưng cũng phải thích thú khi ngắm nhìn khung cảnh tấp nập của các quán ăn ven đường. Tâm Nhi huyên thuyên đủ chuyện về các món ăn, trò chơi, quần áo ở đây khiến Y Nhã say người lắng nghe, cô và Tâm Nhi cứ tíu tít ăn ở đây rồi lại lượn sang quán khác, Tâm Nhi nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của cô mà thầm vui. Còn về phía Trần Dực thì cũng đi theo trông chừng 2 cô gái, cả 3 người chẳng giữ thân phận, cười nói sảng khoái. Hiện tại cả 3 đang ngồi ở một quán mì ven đường, quán mì chỉ là 1 chiếc xe nhỏ nhưng lại rất đông khách, Y Nhã khá chăm chú nhìn người nấu mì, tay nghề rất nhanh. Trần Dực thấy cô ngây người thì nói chuyện với cô.
- Thấy sao?
- Hả?…Ah, nhìn rất hay.
- Lúc nhỏ tụi anh rất hay tới đây…Haizz, cũng đã hơn 20 năm rồi. – anh thở dài, vẻ buồn bã thoáng qua nhưng biến mất rất nhanh.
- Tụi anh?
- Uhm…Hạo, Tĩnh, anh và Tâm Nhi. Lúc nhỏ tụi anh cứ tối là lẻn nhau ra ngoài chơi, đói thì đến đây ăn.
- Giám đốc?…nhìn không giống người như thế?
Y Nhã nghe đến tên anh thì có chút tò mò, cô ngại ngùng hỏi nhỏ anh. Anh ngẫm nghĩ một lúc thì phì cười nhìn Y Nhã.
- Lúc nhỏ cậu ấy không như thế…Từ khi mẹ mất thì cậu ấy cũng chẳng chịu chơi đùa gì nữa…
Anh còn định nói thêm thì người ta đã bưng mì ra, Trần Dực cũng bình thường lại không còn vẻ mặt sầu não nữa, anh quay sang vui vẻ trò chuyện với Tâm Nhi. Y Nhã thì cứ nghĩ tới câu nói của anh “ Mất mẹ? Cũng phải…” Từ khi cha cô mất thì cả gia đình chỉ còn biết trông vào cô, mẹ cô nhiều lúc nhìn cô buồn bã nói.
- Mẹ thật không muốn nhìn thấy con như vậy.
- Sao vậy?
- Trông con mệt mỏi, mặt lúc nào cũng đầy tâm sự…Con cũng không cười nhiều như trước nữa.
- Mẹ đừng lo…con đã mạnh mẽ hơn nhiều, có thể tự lo cho bản thân mình mà. Nếu muốn con vui thì mẹ đừng gắng sức nữa, ráng nghỉ ngơi để còn chăm sóc tiểu Đồng.
Những lúc như thế thì cô lại nhẹ người choàng tay qua ôm lấy bà, mỉm cười để mong bà đừng lo lắng nữa. Gánh nặng đặt trên vai cô khiến Y Nhã phải cố gắng làm việc để có thể có nhiều lương hơn giúp đỡ cho kinh tế gia đình cũng vì vậy mà cô chẳng còn niềm vui nào khác ngoài báo cáo và tài liệu phải xử lí vào mỗi sáng đến công ty. Nhớ tới đó, cô lại vô thức nói với bản thân “Anh ta cũng giống mình”. Thoáng nghe tiếng cô, Trần Dực quay sang hỏi.
- Em nói gì?
- Ah, không…mì ở đây ngon thật.
- Uhm…Nhưng không bằng hồi trước, phải không Tâm Nhi?
- Dạ…lâu rồi không ăn, thật nhớ lại nhiều kỷ niệm.
Tâm Nhi nói tới đây thì mắt đã có chút long lên, cô sụt sùi quệt nước mắt đi, gượng cười nhìn 2 người đang buồn bã nhìn cô.
- Chuyện đã qua…em đừng buồn nữa.
- Tâm Nhi…đã xảy ra chuyện gì? – Y Nhã nhìn 2 người tỏ vẻ không hiểu chỉ thấy Tâm Nhi khóc nên hỏi han quan tâm.
- Ah…em chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ nên hơi buồn thôi…thật mong được cùng các anh ăn mì với nhau như xưa.
- Vậy thì hẹn nhau bữa nào đó chúng ta cùng đi… Nhã Nhi cũng tới luôn.
- Hai người…thân đến vậy rồi sao? Gọi thân mật vậy…?!!
Nghe Trần Dực gọi Y Nhã một cách thân mật, Tâm Nhi đang sụt sùi lau nước mắt thì liền ngạc nhiên nhìn hai người.
- Hai người không phải…CÒN ANH HAI EM THÌ SAO?
Tâm Nhi vừa nói ra thì liền hoảng hốt che miệng lại, Trần Dực ngồi cạnh cũng ngưng cười nhìn Y Nhã như chờ đợi gì đó. Y Nhã đang lắng nghe thì bị Tâm Nhi làm cho khó hiểu.
- Anh hai?…Anh hai em là ai vậy Tâm Nhi? Sao anh hai em lại liên quan tới tụi chị.
- Ah…người Tâm Nhi nói tới là Hạo đó, phải không? – Trần Dực vội vã lấp liếm.
- Ah, đúng…đúng…tại em xem anh Hạo như anh hai mình nên mới gọi như vậy – Tâm Nhi nhanh chóng tiếp lời của Trần Dực.
- Uhm…nhưng mà anh ấy thì liên quan gì tới chị?
- Không phải hai người đang để ý nhau sao? Ảnh còn tặng quà cho chị mà.
- Quà thưởng công vì dự án bán đấu giá đó.
- Nhưng mà bình thường anh ấy không quá để tâm chuyện quà cáp đâu…anh ấy cũng chưa bao giờ tặng quà cho nhân viên cả. Toàn là chế độ của công ty thôi.
- Mà em cũng đừng suy nghĩ lung tung, anh với Y Nhã chỉ là anh em tốt thôi.
- Em biết rồi…Nào, mau ăn đi, mì nguội hết rồi.
Làn khói của nồi nước lèo tỏa ra nghi ngút trắng xóa cả một góc phố, hơi ấm cũng theo đó lan tỏa, ở bàn ăn của 3 người lại rộn rã tiếng nói chuyện cười đùa nhưng bản thân họ lại theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Tâm Nhi nhiều lần nhìn Trần Dực rồi len lén nhìn Y Nhã, Y Nhã chỉ nhìn chăm chú bát mì nhưng lại chẳng để tâm.
|
|