|
Chap 15:
Bận bịu với đống hồ sơ trên bàn, Y Nhã xém chút là lỡ giờ ăn trưa, may nhờ có Tâm Nhi và Jack rủ cô đi ăn. Hôm nay cả 3 nổi hứng xuống căn tin công ty dùng cơm lại đúng lúc gặp ngay Trần Dực. Cả 4 người sôi nổi vừa ăn vừa tán gẫu.
- Anh Trần Dực, việc ký kết hợp đồng bên trung tâm thương mại B – Max sao rồi? Em nghe nói lần này họ làm căn lắm vì có nhiều công ty cũng đến tìm họ bàn việc ký hợp đồng.
- Uhm…lần này đúng là có chút rắc rối nhưng mà Hạo sẽ giải quyết tốt thôi.
- Chuyện ký kết không phải giao cho tổ kinh doanh sao? Anh Hạo sao lại ôm vào mình vậy? Công ty chúng ta hoạt động trên nhiều lĩnh vực, nếu cứ để anh ấy ôm hết thì có đến già cũng không lo xong.
Cả 3 người nghe xong thì không nhịn được cười. Anh để ý thấy Y Nhã từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói gì, ánh nhìn tò mò nhìn cô.
- Này…sao lại ngẩn ra thế?
- Ah, không…em vẫn đang nghe mà.
- Hi…anh đang thắc mắc một chuyện?
- Chuyện gì vậy anh? – Tâm Nhi quan sát một lúc thì tò mò nhìn Trần Dực.
- Y Nhã…anh rất muốn biết Hạo có tặng quà cho em không?
- Hả? Quà gì? Anh Hạo tặng quà cho chị à? – Tâm Nhi và Jack có chút sửng sốt nhìn Trần Dực rồi nhìn Y Nhã, mặt mày vô cùng hứng thú với câu chuyện “quà”.
- Chuyện đó…? – Y Nhã đứng hình vài giây khi nghe thấy câu hỏi của anh, mặt có chút đỏ.
- Nhìn chị ấy kìa, vậy là có tặng rồi…Chị Y Nhã, anh ấy tặng gì vậy?
Y Nhã luống cuốn nhìn Tâm Nhi cứ ra sức nài nỉ, thật sự không biết phải trả lời thế nào nhưng lại bị con bé nài ép, lúc này cô khẽ liếc mắt sang Trần Dực, bắt gặp cái liếc mắt của cô thì anh liền cảm thấy toàn thân lạnh toát. Trông Y Nhã có chút oán giận, Trần Dực cười cười vẻ có lỗi nhìn cô, ánh mắt 2 người dán vào nhau như ngầm nói chuyện.
(Cuộc trò chuyện qua ánh mắt)
- Sao anh lại gây chuyện với em?
- Nhã Nhi, anh xin lỗi, tại anh tò mò quá…hihihi
- Bây giờ làm sao? Em và giám đốc chả có gì cả. Nếu nói có thì sẽ bị Tâm Nhi hiểu lầm.
- Vậy là có à…
- Anh thiệt là…còn để tâm chuyện đó sao?
Cả 2 quan sát sắc mặt nhau, theo đó cũng biểu hiện cảm xúc của mình. Trông thấy vẻ hứng khởi của anh, Y Nhã liền trợn mắt lườm anh một cái, anh liền cười cầu hòa với cô. Lúc này anh mới ra tay giải vây giúp Y Nhã, anh nhẹ kéo Tâm Nhi ra xa cô.
- Tâm Nhi, được rồi…em còn hỏi nữa thì người ta sẽ nói với Hạo. Đến lúc đó thì em sẽ…
- Hihi…phải rồi, em sơ ý quá. Chị Y Nhã, em xin lỗi, chị đừng nói với anh Hạo nha.
- Haizz…2 người thật là trẻ con quá đi. Không nói chuyện với mấy người nữa, tôi đi làm việc đây.
Y Nhã ngao ngán nhìn 3 người đang cười ha hả, cô chỉ còn biết thở dài mà rời khỏi đó. Thấy bộ dạng thấp thỏm của cô, 3 người vô cùng thích thú cười rất sôi nổi. Y Nhã nghe tiếng cười thì nhịp chân càng bước càng nhanh, phút chóc đã khuất dạng sau cửa thang máy.
Trở lại bàn làm việc, Y Nhã lại vùi đấu vào mớ hồ sơ được giao lúc sáng. Nhớ lại tình cảnh lúc ấy đúng là ma cũ bắt nạt ma mới, chị nhân viên giao việc cho Y Nhã cứ thảy hết cả chồng hồ sơ cho cô, dặn dò đủ thứ, trước khi rời khỏi còn tặng cô một cái liếc mắt. Việc văn phòng không làm khó cô nhưng trong khi giải quyết đống nợ được giao thì Y Nhã lại bị đàn anh đàn chị réo gọi tới mấy lần còn liên tục bị hối giao hồ sơ, Y Nhã chỉ biết than mệt trong lòng.
Tiếng máy tính vang lên đều đặn, Y Nhã đã ngồi tại bàn làm việc suốt từ lúc hết giờ nghỉ trưa và bây giờ thì đã quá giờ tan sở hơn 2 tiếng. Cô chỉnh lại tư thế, tay xoa bóp chỗ vai, cả người đã cảm thấy tê nhức, nhìn chiếc đồng hồ với ánh mắt mệt mỏi, nhớ lại cuộc đối thoai lúc tan ca. Chị nhân viên lúc nãy chọn ngay lúc Y Nhã đã thu don đồ đạc chuẩn bị tiến ra phía thang máy thì lại giao cho cô vài tập hồ sơ, bảo là cần gấp ngay ngày mai, cô nghĩ đem về nhà làm tiếp thì chị ta lại chắn ngay trước mặt Y Nhã lườm cô một cái.
- Cô định đi đâu thế?
- Em về nhà…
- Không cần…tài liệu cần thiết đều ở đây. Cô làm xong rồi hãy về.
- Nhưng mà đã hết giờ làm…
- LÝ Y NHÃ…ngày mai không giao kịp hồ sơ này thì ai gánh tội đây?
- Vậy được…tôi sẽ ở lại làm.
- Tốt…chẳng phải cô rất tài giỏi sau. Nhiêu đây sao làm khó được cô.
Trong bộ dạng uất ức của cô, chị nhân viên liền để lộ nét cười buông lời mỉa mai, chị ta chẳng thèm để ý đến Y Nhã, hớn hở ra về. Y Nhã lặng thinh suy nghĩ dáng vẻ và lời nói lúc nãy của chị nhân viên rồi cười khẩy một cái…chợt nghe tiếng chị ta vọng lại gần chỗ thang máy.
- Mà này, đừng quên là phải lấy bảng giá ở chỗ phòng giám đốc. Vào phòng thì đừng tự tiện đụng vào thứ gì, giám đốc rất ghét người khác chạm vào đồ của anh ấy, nhân viên như cô sẽ khó sống lắm…hahaha. – Tiếng cười vang lên vô cùng mỉa mai, nó nhỏ dần sau cửa thang máy.
Nhận thấy sự chăm chọc trong câu nói, Y Nhã chỉ thở dài chả bùn quan tâm vì cô còn đang mệt mỏi với mớ hồ sơ trên tay.
Trời bên ngoài đã tối mịt, Y Nhã quan sát thấy cửa sổ nhòe đi, thì ra trời đang mưa nhẹ, lất phất bay bên ngoài. Tắt máy tính, Y Nhã thở phào nhẹ nhõm vì đống hồ sơ đã được xử lí xong. Thu dọn đồ, Y Nhã lại nhẹ nhàng tiến về phía cửa sổ, mở hé cánh cửa…chợt một làn gió thổi vào phòng, cô cảm thấy man mát, khoang khái lạ thường, tay bất giác hướng ra ngoài đón lấy những giọt mưa nhỏ đang bay theo chiều gió thổi. Bàn tay cô cảm nhận được có chút lành lạnh nhưng vẫn giữ nguyên như cũ. Khoảnh khắc bình yên này đã lâu cô không cảm nhận được, lúc ở chỗ làm cũ hay là ở đây thì cô luôn phải đối mặt với công việc, với chiếc máy tính hiển thị bao nhiêu là con số còn có những gương mặt xa cách của đồng nghiệp…chợt cô lại nhớ Tâm Nhi, Jack và Trần Dực, cô cũng thoáng nghĩ về anh nhưng lại nhanh chóng xua tan nó. Đứng được một lúc thì hai chân có chút tê mỏi, thu bàn tay lại không quên đóng cánh cửa sổ, Y Nhã rời khỏi vị trí để tiến về phía thang máy.
Nhấn nút tầng 15, Y Nhã liền đứng ngẫn ra suy nghĩ “ Anh ta…chắc về rồi nhỉ?!! Tối quá rồi còn gì…Chắc không chạm mặt đâu. ” – đồng tình với suy nghĩ của bản thân, Y Nhã cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Tiếng thang máy dừng lại khiến Y Nhã sực tỉnh, cô bước nhanh ra khỏi cửa, theo phản ứng ban đầu là đưa mắt nhìn khắp một lược, cả tầng lầu tối om chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt của các bóng đèn được gắn dọc lối đi. Y Nhã bước chậm rãi cẩn thận tìm đến phòng anh thì thấy có chút ánh sáng hắt ra từ phía khuất của lối đi, Y Nhã trong người thấp thỏm không yên nhưng cũng đánh liều đi về phía đó. Núp sau cạnh tường, Y Nhã len lén nhìn về nơi có ánh sang, phòng tổng giám đốc, cô thở phào nhẹ nhõm quan sát căn phòng nhưng lại chẳng thấy anh hay ai khác. Lúc này cô mới mạnh dạng bước ra tiến về phía phòng anh. Nhẹ nhàng mở cửa vào trong, nhớ tới mục đích tới đây, cô liền tiến tới chiếc bàn làm việc của anh tìm. Lúc này trên chiếc ghế đặt cạnh đó là dáng người mệt mỏi của anh, anh nghiêng đầu tựa lên tay, mắt nhắm nghiền. Y Nhã nhìn anh mà không dám thở mạnh sợ đánh thức anh, cô quan sát thấy đôi chân mày của anh khẽ nhíu lại, trông lòng lại trỗi lên một chút xót xa “ Lần trước cũng thế…anh ta mệt đến vậy sao? ”
|
|