|
Chap 5:
Cơn mưa kéo dài mãi tới chiều tối, Y Nhã đứng nhìn mưa rơi mà thẩn thờ. Cô ko mang theo dù, nhìn trời có vẻ ko ngớt mưa, cô đành dầm mưa mà về. Chạy được một lúc thì Y Nhã đã cảm nhận được cái lạnh bao lấy toàn thân cô, quần áo cô ướt đẫm từ trên xuống dưới nhưng cô vẫn cầm cự chạy tiếp tới trạm xe. Y Nhã chạy mà phải chịu những hạt mưa tạt vào mặt, chúng lành lạnh khiến mặt cô ran rát, tê tái và có chút ửng đỏ do lạnh rồi chợt Y Nhã ngã xuống, tay phải cô theo phản ứng chống xuống đất nhưng lại trượt dài khiến bàn tay xuất hiện những vết xướt rươm rướm máu. Người đàn ông đụng phải cô đã chạy đi đâu mất từ lâu, ngó nghiêng tìm kiếm nhưng cô chỉ càng cảm thấy mệt mỏi, tay trái của cô nhói đau đó chính là chỗ mà người đàn ông lúc nãy đã va vào. Cả người thấm mệt, Y Nhã vừa lạnh, vừa đau, cả người cô khẽ run lên. Mưa như trút nước, Y Nhã thu mình đứng trơ tại chỗ, chợt…cơn mưa hình như đã giảm nhưng nhìn lại xung quanh thì cô phát hiện chỉ có chỗ mình là ngớt mưa. Anh đang che cho cô với chiếc dù màu đen, cô nhìn anh với gương mặt đang tái nhợt đi…Phía xa chuyến xe của cô từ từ chuyển bánh rồi khuất dần sau màn mưa.
- Không sao chứ?
- Không sao…
Cô bước đi xiêu vẹo, tay phải cứ bấu chặt vào vào chỗ va lúc nãy, máu từ vết thương theo nước mưa lan ra áo. Anh dõi mắt theo cô rồi bước theo phía sau.
- Cô định chờ đến chừng nào…?
Y Nhã cứ ngồi ở trạm, người thì run rẩy, anh nhìn cô thở dài rồi cởi chiếc áo khoác ngoài ra nhẹ khoác lên đôi vai đang run của cô, nhẹ xoay người nhìn anh nhưng anh đã bỏ đi đâu mất, cô lại nhìn xa xăm về phía trước. Bỗng một chiếc xe màu đen dừng ngay trước trạm xe bus, cửa mở và anh bước ra, anh cầm chiếc dù màu đen bước chậm rãi tới phía cô
- Lên xe đi…
Y Nhã ngước nhìn anh rồi chỉ cuối gầm mặt
- Định trốn việc sao? Dầm mưa đến đổ bệnh để mai khỏi đi làm ak?
- Tôi không có…*ắt xì* >.<
- Như vậy mà là không có sao?
- Tôi…*ắt xì* >.<
- Mau vào xe…không thì tôi bế cô đó…
Anh đưa dù che cho cô, Y Nhã tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng đành đứng dậy, 2 người bước song song dưới chiếc dù. Trên xe, cả 2 chỉ im lặng, Y Nhã đang chau mày vì vết thương và chỗ va chạm, chiếc áo khoác của anh vẫn đắp trên người cô khiến cô đã bớt lạnh. Chạy hết con đường này rẽ phải là tới nhà cô nhưng chiếc xe lại đột ngột dừng lại cách ngã rẽ không xa, cả 2 còn không biết làm gì thì cô đã lên tiếng trước
- Tôi tự về được rồi…cám ơn anh
- Khoan đã…xe hình như chết máy rồi…mưa to thế này chắc phải sáng mai mới gọi người tới sửa được
- Uhm…vậy anh muốn sao?
- Cô nói xem… – Anh khẽ nhếch môi.
- Dù sao anh ta cũng đã đưa mình về nên mới gặp phải chuyện này…haizz, ai bảo mình nợ anh ta chứ – cô cuối mặt lặng đi suy nghĩ.
- Thế nào?
- Nhà tôi cũng gần…hay…anh vào ở tạm…
Anh nhìn nét mặt của cô mà cười giễu một cái, cô nhìn anh mà ngượng đến đỏ cả mặt. Anh cầm lấy chiếc dù và bước ra khỏi xe, cô cũng đẩy cửa bước ra. Đúng là cảnh tượng éo le cho anh, tuy 2 người phải dùng chung một cái dù nhưng chỉ có mình cô là được che, cô luôn giữ khoảng cách với anh, anh xích lại gần thì cô lại xích ra xa, khoảng giữa 2 người khá lớn nên anh chỉ che cho cô, bây giờ thì tới lượt anh ướt hết, cô khẽ nhìn anh vẻ ái ngại, 2 người nhanh chóng đã đứng trước nhà của Y Nhã.
Cô bước vào đi thẳng xuống phía nhà tắm, anh gấp dù lại rồi cũng bước theo vào, anh đảo mắt nhìn khắp nhà, căn nhà khá đơn giản, phòng khách chỉ có bộ ghế và 1 chiếc bàn, 1 kệ tủ đặt sát tường. Y Nhã xuất hiện với 2 chiếc khăn trắng trên tay
- Anh lau người đi…
- Uhm…
Anh đưa tay đón lấy chiếc khăn rồi lau khô tóc, cô khẽ quan sát từng cử chỉ của anh, cả người tuy ướt hết nhưng vẫn giữ được phong thái uy nghiêm, mặt anh…vẫn lạnh như thế – Y Nhã cười nhẹ khi suy nghĩ tới điều ấy.
- Cô…có đồ chứ?
- Hửm???
- Tôi ướt hết rồi…!!?
- Ah…nhưng tôi ko có đồ của con trai…hay anh…
- Thôi khỏi…
- Anh chưa nghe sao lại bảo thôi?
- Còn cách giải quyết khác sao?
Y Nhã phì cười nhìn anh
- Huh… - anh khẽ nhíu mày nhìn cô
- Vậy anh cứ ngồi đó…tôi đi tắm đây…hihi ^^
Y Nhã cứ cười như thế trong khi cô tắm, nhớ tới gương mặt thẹn thùng có chút dỗi của anh, cô ngẩn ra suy nghĩ “ Anh ta cũng ko đến nỗi lạnh lùng như vẻ ngoài ”. Trong khi đó, anh đang khổ sở vì bộ đồ ướt cứ dính chặt vào người, càng lúc càng lạnh, anh khẽ thở dài
- Anh vẫn muốn như thế sao? Sẽ bị cảm lạnh đó
- Uhm
- Thật bướng bỉnh – cô thầm nghĩ
Y Nhã nhìn dáng vẻ khổ sở của anh mà trong lòng có chút thương xót, cô bước lên lầu
- Anh ta dù sao cũng là sếp của mình, lại đưa mình về, không thể để anh ta như thế được….Umm…mặc gì thì được nhỉ
Y Nhã thầm than may vì quần áo của cô phần lớn đều là quần, nhưng lại chả có cái nào vừa với anh, dáng anh khá cao trong khi cô chỉ đứng tới vai anh. Mãi cô mới ưng ý một cái, miễn cưỡng mặc chắc cũng ko đến nỗi, còn áo thì ko hiểu sao lại có chiếc áo sơ mi của con trai trong vali của cô, cô ko nhớ nó là của ai nhưng lại nằm trong tủ áo của cô suốt bao năm. Y Nhã cảm thấy hài lòng với bộ đồ, cô đóng tủ và bước nhanh xuống nhà
- Anh thay đi
- Tôi ko sao – anh nhìn cô khó chịu
- Anh cũng định trốn việc sao?
- Nếu tôi muốn thì ko ai có thể cản – cười giễu
- Vậy tôi xem anh cản thế nào miệng lưỡi của người đời, anh là tổng giám đốc mà ko làm gương, chủ tịch sẽ nghĩ thế nào?
- Cô cũng ghê gớm thật
Anh lấy bộ đồ từ tay cô rồi đi thẳng vào phòng tắm, cô nhìn dáng anh mà ko khỏi cười, trước giờ cô chưa từng chọc ghẹo bất kì người con trai nào nhưng giờ lại có gan để ghẹo một người như anh. Chiếc áo khá vừa vặn nhưng chiếc quần của cô thì ngắn hơn so với chân anh, dáng vẻ của anh khiến cho Y Nhã ko nhịn được cười
- Áo này…là của người yêu cô?
- Không phải…chỉ là…vô tình có thôi – cô thoáng nghĩ ngợi rồi lại ra vẻ thản nhiên đáp
- Vô tình?
- Tôi chả nhớ nó là của ai và tại sao tôi lại có nó, nó cứ thế ở trong vali của tôi thôi
Cả 2 giờ đang ngồi cạnh nhau nhưng vẫn cách nhau 1 khoảng, Y Nhã vừa trò chuyện với anh vừa rót cho anh một tách trà nóng. Anh nhấp ngụm trà lặng lẽ nhìn cô, Y Nhã bật máy tính, dự án bán đấu giá cô vẫn chưa lập kế hoạch xong nhưng mai phải giao cho Trần Dực. Bây giờ cô chỉ chăm chú vào màn hình máy tính, ko để ý đến anh
- Kế hoạch bán đấu giá sao?
- Uhm…
- Trần Dực bảo cô chuẩn bị à?
- Uhm…
- Đừng khinh xuất điều gì từ giờ cho đến khi buổi đấu giá kết thúc, chủ tịch cũng sẽ có mặt
- Chủ tịch…?
Y Nhã nói khẽ 2 từ rồi lại chăm chú nhìn màn hình, lúc làm việc chính là lúc cô tập trung nhất, cô cũng ko biết rằng dáng vẻ của cô lúc này lại trở thành thú vui tao nhã cho anh…Anh nhìn cô nhiều lúc lại nhíu mày, lại có lúc anh nhếch mép cười nhưng ánh mắt vẫn hề thay đổi, chúng dịu dàng, ấm áp và đây là lần đầu tiên nhìn một cô gái như thế. Thời gian cứ thế trôi qua, không gian của căn nhà vẫn yên tĩnh, mưa vẫn ồ ạt, Y Nhã thấm mệt, cô nhẹ vươn vai để thư giãn các khớp, lén nhìn sang anh thì anh đang ngồi cặm cuội nhìn chiếc điện thoại, anh chẳng ngẩn mặt lên nhưng lại cất tiếng
- Xong rồi à?
- Ah…vẫn chưa…anh đang làm gì thế?
- Xử lí việc…
- Uhm…
Cuộc nói chuyện chẳng thể chán hơn, Y Nhã chỉ thở dài rồi lại quay về với máy tính, anh và cô ở cùng một nơi nhưng lại chẳng biết nói gì, 2 người chỉ lo việc của mình. Thoáng chốc, trời đã khuya, Y Nhã nhắm mắt ngáp lấy một cái, bản kế hoạch cuối cùng cũng xong, cô gửi mail cho Trần Dực rồi tắt máy tính, cô nhìn đồng hồ đang chỉ 1h20
- Đã trễ vậy sao?
Cô nhìn sang anh thì thấy anh đang ngủ, anh ngả lưng ra ghế, tay bắt chéo vào nhau, mắt nhắm nghiền, cô nhìn anh mà ngẩn cả người. Cô không ngờ lúc anh ngủ lại đẹp trai đến thế, má Y Nhã khẽ ửng đỏ, cô từ từ nhích gần lại anh hơn, chân mày của anh khẽ chau lại dường như lo lắng điều gì đó. Y Nhã đã thấy đôi mắt đang trĩu xuống, cô nhẹ nhàng lấy chiếc chăn đang đắp trên người nhẹ nhàng đắp sang cho anh, Y Nhã hành động khá khéo léo để ko đánh thức anh dậy. Cô đóng cửa chính, tắt đèn và đi lên lầu. Y Nhã ko hề biết luôn có ánh nhìn quan sát cô kể từ khi cô đắp chiếc chăn lên người anh.
|
|