Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Hss2105
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | T] When can i see you again ? | hss2105 | TaecZy - HyunZy - WooIu | Completed

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 29-10-2013 19:14:03 | Xem tất
Wrecking ball hố hố hố!
hảo ròi! hảo ròi! quá hợp! Suzy đã Wreck taec vì showbiz kia mà LOL
trời ơi con mèo nó bị dìm tơi tả! đi đâu cũng thấy nó bị dìm hết, mỗi fic bị dìm theo 1 cách riêng =))
sao tự dưng thấy nó bị dìm lòng mình... vui quá zậy ko biết! há há há! *ngó nghiêng canh chừng s Như*
thật là vậy, càng thích ai e càng thích dìm ng đó! há há
Taeczy trong 2 chap 12 và 13 này cực kì hay nha! e kết cực lun
nó đem lại cho e 1 cảm giác mới mẻ về cp này ah
nhất là mô mèn của a chị trong chap 12 ah s!
đẹp và lãng mạn cực lun, nhưng nó lại đượm buồn, và e nghĩ buồn là 1 màu sắc khá thích hợp cho cp này!

Bình luận

=))))  Đăng lúc 30-10-2013 03:03 PM
chết thật! sao đâu cũng gặp s hết zậy hả? *co dò chạy*  Đăng lúc 30-10-2013 01:29 PM
tui thấy roài nhaaaaaaaaa  Đăng lúc 30-10-2013 08:33 AM
cứ thế thì cho những idol mình yêu biết mùi :">  Đăng lúc 29-10-2013 09:37 PM
há há! chuẩn! Au là ông giời chứ còn ai vào đây nữa =))))))))))))))  Đăng lúc 29-10-2013 07:38 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 6-5-2014 20:54:39 | Xem tất
Chap 14 : Suzy à, phải làm sao đây ?


        Suzy ngồi một mình lặng lẽ một cách lơ đễnh trước những lời oang oang của quản lý Khun. Đôi mắt cô đã vô hồn từ ngày trở lại thế giới đầy phù phiếm này, có lẽ cô đã đánh rơi thứ gì đó chăng? Có lẽ cô đã đánh rơi sinh lực của mình từ lúc nhắm mắt quay đi và chọn con đường ban đầu mình đã chọn chăng?
Cô cứ nhìn vào gương nhưng Victoria nhận ra Suzy của ngày đó và hiện tại giờ khác nhau lắm. Từ ngày đón chầm lấy cô em gái nhỏ vừa loạng choạng đi về phía tòa nhà cùng Nichkhun là lúc Victoria lần đầu tiên thấy giọt nước mắt của em.

        Victoria nhẹ nhàng vỗ vai, bóp nhẹ vai của Suzy rồi quay ra kéo ông già lắm mồm đi cùng. Còn Suzy, cô lại cô đơn một mình trong căn phòng phục trang, những thứ cô chọn đây sao?

Cộc cộc

Cô thoáng đưa mắt lên nhìn về hướng cửa qua tấm gương nhưng chẳng nói lời nào. Cánh cửa từ từ mở ra và một bó hoa cùng Soo Hyun xuất hiện mỉm cười ngọt ngào.

“Bó hoa dành tặng cho cô công chúa mới của màn ảnh đây, tén tén tén tèn”

Cô chỉ mỉm cười đáp lại.

“Sao thế? Hôm nay Suzy của tớ vẫn chưa chịu nhập hồn về thể xác sao?” – Soo Hyun nhăn mặt làm hề giả khóc –“ Bu hu oe oe”

“Tớ xin lỗi, tớ biết là..”

“Hửm? Là sao?”

Soo Hyun ghé sát người Suzy và cả hai cùng nhìn nhau qua tấm gương.

“ Đã lâu lắm rồi tớ không được thấy Suzy cười, tớ sai gì chăng?”- Soo Hyun –“ Cậu xem đó, cái bùa tớ leo gần 500 bậc thang để lên đền thờ xin về cho cậu cũng bị cậu treo lửng lơ ở đây”

Cậu đưa tay vớ lấy tấm bùa được treo trên cái móc ở gương, tặc lưỡi và thở dài. Cậu phải biết làm sao đây nhỉ?  

Mới đây thôi cô ấy vẫn luôn cười đùa nhưng sau những vụ ồn ào lặn đi, Suzy trở thành một cô nàng băng giá. Miễn cưỡng và như con rối của giới truyền thông.

Lúc ấy Suzy xuất hiện trên chương trình thực tế, đó là điều mà Fei đã thốt lên khi cả công ty đi nhậu cùng nhau. Cô dường như xa cách, cô đơn và đau khổ.

“Cậu có thể mang nó về.”

Suzy đáp một cách lạnh tanh khiến Soo Hyun thở dài buông tay khỏi cạnh ghế cô.

“Cậu quyết từ bỏ tình bạn của chúng ta như thế sao?”

Suzy lắc đầu đứng dậy và đi về phía Soo Hyun. Từ từ ôm lấy cậu và thì thầm.

“Có lẽ tớ bị điên, có lẽ tớ đang dần mất đi sự sống vậy. Tớ không biết vì sao nữa nhưng SooHyun à, có lẽ tớ vẫn đang day dứt chăng? Có lẽ tớ vẫn đang mong đợi điều gì đó chăng? Tớ chẳng biết tớ bị làm sao nữa. Tớ không biết nữa.”

Soo Hyun cũng nhẹ nhàng đưa tay lên ôm cô, một bàn tày nhẹ nhàng đẩy đầu cô vào người mình.

“Hãy để tớ giúp cậu được không? Hãy để tớ bên cạnh cậu, làm người luôn lắng nghe những nỗi đau của cậu được không?”

Suzy ngước nhìn Soo Hyun rồi nhích người ra, nhẹ nhàng lùi vài bước chân rồi cố gắng không nhìn cậu. Cô lắc đầu.

“Không, tớ không thể để cậu làm thế.”

“ Vì sao hở Suzy? Vì sao chứ?”

Soo Hyun đưa tay nắm lấy đôi tay của Suzy nhưng cô khước từ.

“Tớ đã thấy cậu hạnh phúc bên Fei, có lẽ khi bên cạnh cô ấy cuộc đời cậu sẽ luôn ngập tràn hạnh phúc, niềm vui hơn khi suốt ngày cứ bên tớ.”

“Cậu đang nói cái gì vậy Suzy?”

“Tớ thấy cô ấy ở nhà cậu, chăm sóc cậu và và..”

“Không”

Cậu kéo tay Suzy và kéo cô về phía mình, giữ chặt lấy cô.

“Cậu..đồ ngốc này”

Suzy im lặng, dù tim cô đau nhói nhưng cô nhớ đến những gì đã chia sẻ cùng Taecyeon. Chết tiệt, sao giờ trái tim và tâm trí cô chỉ ngập tràn những gì anh ấy đã nói nhỉ? Nếu thật sự nếu nói hết ra, liệu trái tim và lòng cô có cảm thấy nhẹ nhõm hơn không nhỉ?

“Soo Hyun, cậu có biết không..”

Cộc cộc

Victoria từ từ hé đầu vô, cô gật đầu chào Soo Hyun lẫn Suzy rồi cười gượng gạo.

“Xin lỗi vì làm phiền cả hai, nhưng Suzy à, đạo diễn vừa yêu cầu em trở lại để chuẩn bị kí tiếp bộ phim mới. Thành thật xin lỗi, nhưng nhanh lên em nhé. Xin lỗi vì làm phiền cả hai.”

Cô nhẹ nhàng gật đầu chào, Soo Hyun đáp lễ và cánh cửa cũng đóng lại. Suzy đã thoát khỏi vòng tay của Soo Hyun lúc nào không hay, cô nhanh chóng quay về bàn trang điểm. Soo Hyun đi tới ôm lấy cô từ đằng sau.

“Cậu vừa định nói gì cơ?”

“Soo Hyun à, xin lỗi cậu nhưng giờ tớ bận quá, xin lỗi cậu, nhưng tớ sẽ gọi lại.”

“Ừ.”- Soo Hyun cười gượng gạo –“ Được thôi”

Cậu lùi lại gật đầu như hiểu rồi và quay bước đi. Cậu dừng lại nơi bó hoa một vài giây rồi quay người nhìn Suzy, người vẫn đang cố gắng dặm lại phấn hồng.

“Cậu biết không, đã có lúc tớ nghĩ ngôi sao rồi sẽ tỏa sang và rời xa khỏi vũ trụ mình từng bên cạnh nhưng rồi tớ nghĩ nó sẽ không xảy ra đâu. Vì tớ biết ngôi sao ấy rồi sẽ nhận ra tình cảm của vũ trụ dành cho mình biết bao. Nhưng rồi có lẽ tớ đã lầm, tớ đã ảo tưởng ra mọi chuyện.”

Soo Hyun nói rồi rời khỏi phòng, cánh cửa đóng sập lại khiến Suzy khẽ giật mình. Cô nhìn mình trong tấm gương, cả hai Suzy nhìn nhau và lầm bầm.

“Ngôi sao nó đã sai, vì nó ngu ngốc chứ không phải vì vũ trụ đã luôn bên cạnh nó đâu…Đồ ngốc.”





Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao con người chúng ta luôn ngu dốt khi liều lĩnh thực hiện những điều đã không thực hiện được nhưng vẫn cứ trách do phận, do trời, do thời điểm không?

Tôi nghĩ có một linh hồn đang như thế ở ngày dưới đây đây.

Thần chết Il Woo nhìn chăm chú ca phẫu thuật của một chàng trai cao to đẹp trai đang trong tình trạng nguy kịch.

“Tôi nghĩ ông đến thực hiện công việc của mình.”- vợ Sae của ông thần chết Il Woo xuất hiện cạnh chồng mình.

“Chà, nói sao nhỉ? Con người thật quá u muội mà..”- Thần chết thở dài

“Phải nói là do sức mạnh của thần tình yêu và những cupid con thân yêu của nàng ấy quá tài năng.”- Vợ Sae mỉm cười.

“Điều đó có nghĩa là ta có nên phũ phàng không nhỉ?”- Thần chết buồn rầu nhìn các bác sĩ đang hối hả kích điện tim 100V cho chàng trai.

“Nếu tôi nói là nên thì mọi việc cũng thuộc vào quyết định của ông thôi mà.”- Vợ Sae xoa vai của chồng mình.

“Ôi trời, có lẽ ..”- thần chết Il Woo ngập ngừng nhìn vào chiếc máy tính với nhịp tim đang dần tắt lặng.., ngài đưa tay vào trong túi và lấy quyển sổ tử thần của mình. Ngài nhanh tay lật các trang và tìm kiếm gì đó, rồi mỉm cười.

Vợ Sae nhìn cảm xúc của chồng và cũng nhận ra lí do.

“Có lẽ chưa đến lúc.”- thần chết Il Woo nói và nhìn vợ mình trìu mến.

Và hai vợ chồng dắt tay nhau đi xuyên qua cánh cửa phòng phẫu thuật…

end chap 14
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 7-5-2014 08:14:58 | Xem tất
Lâu lắm rùi au cho cho chap mới, suýt quên cả fic rùi ý.
Nhưng đọc chap này thấy tội Soo Hyun quá. Su hiểu nhầm dẫn đến yêu Taec.
mà đọc đến thần chết Il Woo lại nhớ đến phim 49 ngày thần chết đẹp zai. .
Có lẽ Taec ko chết đâu nhỉ.
Hóng chap sau của au.
Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao con người chúng ta luôn ngu dốt khi liều lĩnh thực hiện những điều đã không thực hiện được nhưng vẫn cứ trách do phận, do trời, do thời điểm không?

Tớ là tớ thích câu đó đấy.

Bình luận

fic này tớ chỉ viết khi tâm trạng đang u sầu nên :( có lẽ vì thế chap nó cứ buồn buồn. Cảm ơn bạn đã theo dõi.  Đăng lúc 7-5-2014 07:14 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 10-5-2014 14:15:13 | Xem tất
Chap 15

*flashback*
Thần chết Il Woo nhìn chăm chú ca phẫu thuật của một chàng trai cao to đẹp trai đang trong tình trạng nguy kịch.

“Tôi nghĩ ông đến thực hiện công việc của mình.”- vợ Sae của ông thần chết Il Woo xuất hiện cạnh chồng mình.

“Chà, nói sao nhỉ? Con người thật quá u muội mà..”- Thần chết thở dài

“Phải nói là do sức mạnh của thần tình yêu và những cupid con thân yêu của nàng ấy quá tài năng.”- Vợ Sae mỉm cười.

“Điều đó có nghĩa là ta có nên phũ phàng không nhỉ?”- Thần chết buồn rầu nhìn các bác sĩ đang hối hả kích điện tim 100V cho chàng trai.
*end flashback*


Taecyeon


Không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi nữa, có cảm giác rằng mọi thứ đang chia ra ngã. Tôi cảm nhận rằng những thứ điện gì đó đang chạm vào tôi, đánh mạnh vào tim tôi. Có lẽ nó đã ngừng đập rồi sao ?

Và hình ảnh vừa rồi là gì vậy nhỉ ? Một thần chết ư ? Với chiếc lưỡi hái dài cùng người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, họ đến để báo rằng cuộc đời tôi đã kết thúc ư?

*flashback*

“Nếu tôi nói là nên thì mọi việc cũng thuộc vào quyết định của ông thôi mà.”- Vợ Sae xoa vai của chồng mình.

“Ôi trời, có lẽ ..”- thần chết Il Woo ngập ngừng nhìn vào chiếc máy tính với nhịp tim đang dần tắt lặng.., ngài đưa tay vào trong túi và lấy quyển sổ tử thần của mình. Ngài nhanh tay lật các trang và tìm kiếm gì đó, rồi mỉm cười.

Vợ Sae nhìn cảm xúc của chồng và cũng nhận ra lí do.

“Có lẽ chưa đến lúc.”- thần chết Il Woo nói và nhìn vợ mình trìu mến.

Và hai vợ chồng dắt tay nhau đi xuyên qua cánh cửa phòng phẫu thuật…
*end flashback*


Sao hai người lại đi thế, tôi cố gắng đưa tay như vô vọng. Giờ tôi chỉ là một linh hồn đang bị kẹt giữa thân xác và hố đen đang mời gọi. Hai người ở lại đây giúp đỡ tôi với chứ? Xin cho tôi một câu trả lời, tôi đang làm gì ở đây ?





Cuộc trò chuyện của những bác sĩ quanh bệnh nhân, phòng mổ đang căng thẳng.

"Bác sĩ, chúng ta cần liên lạc với người thân của bệnh nhân."

"Phải, chúng ta đã thành công rồi."

"Cậu ấy may mắn mới qua khỏi, dù mọi thứ dường như không khỏi."

"Y tá Choon, cô cùng bác sĩ Rui phụ trách bệnh nhân nhé."

"Vâng ạ."

Trong khi những thuốc gây tê dần hết tác dụng, Taecyeon mơ màng mở mắt một ít mà cậu có thể làm được. Cậu  nhắm mắt lại và chiếc dường đang đi chuyển qua khỏi cánh cửa với những tiếng cạch, ình. Cậu đã nghĩ sẽ tự hỏi mình liệu mình còn sống không nhưng với những lời cậu loáng thoáng nghe được, cậu đã có cơ hội thứ hai rồi sao.

Lúc ấy, tâm trí cạu lại trở lại với những ký ức mà cậu nghĩ mình có thể giấu kín nó mãi mãi.

Con xin cảm ơn các thánh thần đã cho con thêm thời gian.

Xung quanh cậu là những hình ảnh của Suzy, cô bé mỉm cười chạy trước cậu với đôi chân trần. Cậu nhận ra mình đang ở trên bờ biển cát trắng dài, những cơn sóng đánh vào bờ nhẹ nhàng. Ôi cái làn nước mát lạnh ấy khiến thân nhiệt nóng kinh của cậu thuyên giảm. Ôi sao càng lúc cô ấy chạy càng nhanh đến thế chứ. Càng lúc càng lúc ... Suzy chạy ra tút bãi đá lớn đằng xa.

Taecyeon cố gắng cử động đôi chân của mình nhưng vô vọng, cậu bị kẹt lại. Cậu nhìn xuống đôi chân mình, càng lúc nó càng lún sâu vào đám cát. Suzy ở xa vẫy tay gọi cậu, cô mỉm cười gọi Oppa Oppa.

Xin lỗi cô bé, làm sao anh có thể gặp lại em đây ? Khi nào anh có thể gặp lại em đây?





" Cậu nhóc bạn cùng phòng với ông đến giờ vẫn chưa tỉnh à?" - tiếng một ai đó nói.

"Chà, cũng tầm 2-3 ngày rồi."- tiếng của một ông lão đáp lại.

Cộc cộc

"Xin mời vào"- tiếng của bác gái nói lớn.

Cánh cửa mở ra và một cô gái ăn mặc giản dị xuất hiện.

"A um, dạ thưa hai bác, cháu là Fei. Anh cháu gặp tai nạn, các cô y tá bảo anh ấy đang ở phòng này phải không ạ?"

"Cháu xem coi phải là nhóc giường cạnh bác không?"- ông lão vui tính chỉ ngón cái về phía trái của mình.

"A ạ, đúng anh ấy rồi ạ."

Fei nhanh chóng đến giường anh mình, cô thở dài.

"Anh trai ngốc, anh biết em tìm anh khó đến thế nào không?"

Tiếp sau đó là những tiếng cộc cộc vang lên, Jia và Chansung cũng xuất hiện.

"Fei ơi, phải anh ấy không? Nếu không thì bất lực rồi, bác K bảo không còn vụ tai nạn nào ..."- Jia nói

Fei quay người lại mỉm cười.

"Không, anh ấy đây rồi." Cô nhìn về phía giường bệnh của anh mình.

Rồi Jia cũng đi về phía giường Taecyeon.

Chansung đứng nói:
"Haizz, cậu ấy không biết mình tìm kiếm khó khăn như thế nào. Giờ anh phải đi gọi cho Wooyoung đây."

"Vâng, anh báo tin giúp em nhé."- Fei mỉm cười dịu dàng.

Chansung vừa đi mất, Jia đứng dựa vào tường và nhìn về Taecyeon nằm với ống thở của mình. Cô lại chợt nhớ về lần mất Jay, anh ấy không có cơ hội sống, xe cứu thương đã không đến kịp. Nếu đến kịp, liệu anh ấy có còn sống không ?

"Jia,  cậu sao thế?"- Fei đi tới nắm tay cô bạn.

Jia lắc đầu rồi mỉm cười.

"Tìm được anh ấy là tốt rồi, tạ ơn trời cậu nhỉ?"

"Uhm, tớ thấy nhẹ nhõm lắm cậu à."

Jia mỉm cười.

Bác gái lên tiếng-" Các cháu không đi ăn trưa sao?"

Fei với Jia quay sang nhìn bác và cười đáp.

"Dạ cháu muốn ở lại với anh trai ạ."

"Dạ cháu muốn ở lại cạnh cậu ấy ạ."

"Muốn chăm bệnh nhân trước hết phải ăn no để có sức các cháu ạ."- Ông lão cười

"Jia à, cậu đi ăn trước đi. Tớ ở lại đây chăm sóc anh Taec."- Fei nói với bạn mình.

"Đúng đấy, cháu đi với bác nhé. Hai chúng ta mua về cùng ăn với mọi người."- Bác gái hiền hậu

"Vâng vậy cũng được ạ."-Jia cười đáp lễ

"còn ông có muốn ăn gì không?" - Bác gái

"Tôi muốn ăn cẳng gà hầm"- Ông lão cười khoái trá.

Rồi cả hai người ra ngoài phòng sau đó. Fei đi tới kéo rèm xuống che những tia nắng đang rọi vào bác trai.

"Ah, cám ơn cháu."

"Dạ không có gì đâu ạ."

"Ah mà giờ mới thấy cô bạn của cháu quen quen."- Bác trai chợt trầm ngâm suy nghĩ.

"Sao thế bác, có chuyện gì ạ?"- Fei ngạc nhiên

"À không, ta thấy cô bé giống ân nhân của ta. Một cô cảnh sát dân phòng cứu lão già này khỏi bọn trẻ đang hăm he cướp tiền của ta."

"Có lẽ bác hỏi cậu ấy thử xem, cậu ấy cũng là cảnh sát dân phòng đó ạ. Cậu ấy đã giúp cháu tìm thấy anh trai sau mấy tuần mất tích đấy ạ."- Fei mỉm cười.

"Hahah, tí nữa ta sẽ hỏi. Đúng thì trí nhớ của ta cũng đang dần trở lại"- Bác trai mỉm cười.





" Cô Suzy, chúng tôi rất vui khi được hợp tác với cô."- Đạo diễn nói rồi cùng nhà sản xuất đứng dậy.

"Xin đạo diễn chiếu cố ạ."-Suzy đứng dậy cúi đầu tạ lễ

"Tôi xin cảm ơn rất nhiều."- Nichkhun đứng dậy đưa tay ra bắt với nhà sản xuất.

"Mong chúng ta sẽ hợp tác thành công."- nhà sản xuất mỉm cười.

Rồi cả hai người rời khỏi phòng họp. Nichkhun cũng đi theo họ tiễn khách, sau đó anh quay trở lại đóng cửa phòng lại.

"Anh rất vui khi em đồng ý tham gia chương trình thực tế của họ."

"Nội dung của chương trình rất hay, nó khiến em thấy mình có ích."- Suzy nói rồi nhanh chóng rời phòng để Nichkhun còn lại một mình trong phòng.


Suzy nhanh chóng đi dọc hành lang. Cô lướt mắt qua bộ phận văn phòng đang trả lời điện thoại, một số đang đánh máy, họ đều nhập tâm với công việc quá. Mong rằng cô cũng được như họ.

Victoria xuất hiện ở gần lối ra hành lang, chị mỉm cười với cô. Chị luôn xuất hiện khi cô cần, Suzy mỉm cười nhanh chóng đến chỗ chị Vic.

"Chúc mừng em đã có thêm hơp đồng mới."

"Vâng ạ, em mong rằng mình sẽ thực hiện tốt những gì mình đã hứa."

"Nhưng kỳ này em tham gia chương trình thực tế ư?"

"Vâng, chương trình về các ngôi sao tham gia phục vụ cộng đồng. Em sẽ đảm nhận kỳ đầu tiên, chương trình sẽ bắt đầu quay vào thứ 2 tới."

Cả hai vừa đi vào thang máy vừa nói.

"Chương trình tốt đấy, mọi người sẽ thấy em không phải dạng ngôi sao Tôi lớn nữa."- Victoria cười mỉm cười.

"Em mong thế ạ."

"Kỳ này sẽ quay ở đây nhỉ?"

"Bệnh viện K ạ"

Suzy mỉm cười.

Đó là do số phận hay sao ?


Ở tút trên đám mây xa xa, cupid Yoseob cười hớn hở.

" Do ta, do ta đó hô hô. Hai người yêu nhau phải luôn đến bên nhau cơ."

"Thế thì phải do định mệnh đưa đẩy chứ."-cupid Jessica nhìn em trai của mình.

"Hô hô, thế thì mẹ ra tay sao?"- Yoseob xịu mặt.

"Chị cũng chẳng biết, nhưng họ thật may mắn khi được gắn kết bởi mũi tên của em."- Jessica thở dài.

"Thôi mà chị, chị đừng buồn chứ. Chị với anh Luhan cũng được gặp nhau cơ mà."- Yoseob bĩu môi

"Nhưng chị với anh ấy chỉ có thể làm bạn thôi, người với thần ..sao có.."- Jessica

"Chị cần cố gắng thôi."- Yoseob nháy mắt -" À, em phải về nhà gặp vợ yêu IU của mình ây"


Bình luận

e biết r s! e sẽ cố gắng mà!  Đăng lúc 10-5-2014 06:54 PM
uhm vay em co gang len do nhe :">  Đăng lúc 10-5-2014 06:19 PM
nhungê conô hon tui no vi chi viec thi tôt nghiep thui  Đăng lúc 10-5-2014 03:34 PM
hehe em cứ tự nhiên, em còn phải lo thi cử mà  Đăng lúc 10-5-2014 02:42 PM
E da bookmark fic s Lai r, it bua nua e doc nha, h e fai sap xep Lai cast va edit fic the assassins da  Đăng lúc 10-5-2014 02:39 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 10-5-2014 17:38:23 | Xem tất
Vậy là Taec sống lại rùi.
Đó là do số phận hay sao ?

Số phận mang con người lại với nhau. Giờ  Su vs Taec cũng quay về bên nhau.  Mà phục vụ cộng đồng biết đâu lại đi giúp Taec đó nhỉ.
À, em phải về nhà gặp vợ yêu IU của mình ây
. Xốp cute quá đó.
Hóng chap sau của au nhé.

Bình luận

uhm. hjhj. cảm ơn au nhé. đôi khi đi làm chán mình hay vào đây đọc fic mà.hjhj  Đăng lúc 10-5-2014 09:32 PM
hehe tốt quá, chúc bạn 1 tối tốt lành nhé  Đăng lúc 10-5-2014 07:07 PM
lâu nay mình hay đọc các fic về su mà. mà mình nhớ vào đây đọc nhiều fic về su đều của au cả mà. trước mình chưa lập tài khoản nên đọc chùa cả. :-P  Đăng lúc 10-5-2014 07:01 PM
hehe cám ơn bạn vì ủng hộ mình.  Đăng lúc 10-5-2014 06:18 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 7-6-2014 20:36:03 | Xem tất
Chap 16




Well you only need the light when it's burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go
Only know you've been high when you're feeling low
Only hate the road when you're missing home
Only know you love her when you let her go
And you let her go


        Taecyeon ngồi mơ màng ở trên băng ghế ở tầng thượng của bệnh viện. Anh nhìn những đám mây trôi đi đã hơn cả tiếng đồng hồ, dù điều đó khiến mắt anh đau nhưng sao anh không dừng việc làm này của mình được.Anh đang tự hỏi mình ngồi đây làm gì, trong khi tim anh đang như vỡ vụn vì những mảnh ghép mơ hồ. Trước đó anh đã tự ghép cho mình, mỗi ngày một chút dựng lại những hình ảnh mà anh không cho phép chính mình quên. Và sau mỗi lúc nhắm mắt lại, anh nhớ đến một người mà anh phải bật cười chính bản thân mình. Vì sao lại thế? Vì anh đã để cô ra đi, và anh lại muốn cô quay lại. Nhưng lại nhận ra điều đó thật nực cười vì cô đã chọn ra đi, anh đã để cô ra đi mất rồi.

Staring at the bottom of your glass
Hoping one day you'll make a dream last
But dreams come slow and they go so fast
You see her when you close your eyes
Maybe one day you'll understand why
Everything you touch surely dies


“Taec ! Cậu ở trên đây sao?”- Wooyoung xuất hiện với mái tóc bù xù, bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi. –“ Mọi người tưởng cậu trốn viện rồi ấy chứ.”

“Xin lỗi”- Taecyeon trả lời cụt lủng, đó là khi anh dừng nhìn bầu trời đang chuyển mưa. Đầu óc anh như quay cuồng thật.

“Anh bạn à”- Wooyoung thở dài – vừa di chuyển đến gần chỗ bạn mình vừa moi điện thoại trong túi quần ra và gọi.

Điện thoại của Wooyoung có được là của Chansung, anh cho anh bạn mình mượn vì Wooyoung không có một cái nào cả.

“ Chan à, Fei à, anh tìm được Taec rồi. Tụi anh sẽ trở về ngay, đừng lo lắng nữa nhé.”

Wooyoung nói rồi ngồi bệt xuống ghế cạnh Taec, cậu nhìn về bầu trời xa xăm.

“Cậu biết rằng tình yêu rất đau đớn đúng không?”

Taecyeon phì cười.“Nó đau đớn thật.”

Wooyoung chỉ tay về phía những đám mây ở đằng xa, hít một hơi thật sâu và nói.

“Tình yêu như một đám mây dông, bất chợt sẽ có những đau đớn như tia sét ấy đánh ngay tim. Và khi không chịu đựng được nữa, mọi thứ vỡ tan và tan chảy như mưa rơi.”

“Cậu hôm nay triết lý quá”- Taecyeon mỉm cười – “ Nhưng cậu nói đúng, nó đánh thẳng ngay tim, gây đau đớn và tớ cũng ước nó mau chóng tan ra để quên đi.”

Wooyoung phì cười đứng dậy, tiến lên vài bước đến dãy hàng rào quanh tầng thượng này.
“Tớ cứ nghĩ rằng cậu sẽ may mắn hơn tớ.”

TAECYEON bật cười lớn.
“Tớ cũng nghĩ vậy”

“Nhưng rồi chúng ta vẫn bị thần Cupid trêu đùa.”- Wooyoung xoay lưng lại và nhìn về phía bạn mình. Anh giang tay ra như có thể đón lấy mọi thứ. –“ Chúng ta sẽ không khuất phục đâu, đúng chứ?”-Và nhìn thẳng về hướng bạn mình.


“Có lẽ, cũng có thể là không thể.”

“Vậy sao không để mọi thứ trôi đi như những gì số mệnh an bài cho chúng ta nhỉ, để xem nó đưa chúng ta đi được bao xa.”
Wooyoung mỉm cười.

“Nếu tớ là con gái, có lẽ..”-Taecyeon ho khụ khụ -“ Trước giờ tớ không  nghĩ mình sẽ nói ra đâu nhưng mà..hahaha tớ yêu cậu mất thôi, Woochan”

“HAHAHHA”- Wooyoung

But you only need the light when it's burning low
Only miss the sun when it starts to snow
Only know you love her when you let her go
Only know you've been high when you're feeling low
Only hate the road when you're missing home
Only know you love her when you let her go


Cả hai bước cùng nhau xuống những bậc thang của lối thoát hiểm khi trời bắt đầu mưa.. Trở về phòng bệnh của mình, Fei đã lao ra nhéo má ông anh của mình một cái. Taecyeon nhăn mặt đau đớn. “OUCH”

“Tội làm mọi người lo lắng.”-Fei giận giữ nhưng rồi ôm chầm anh mình-“ Anh có biết rằng em lo lắng lắm không?”

“Anh xin lỗi”-Taecyeon nhìn mọi người –“ Xin lỗi vì để mọi người lo lắng.”

“Hahaha thôi nào, đừng để tâm trạng buồn thế này chứ.”- Bác Yang cố gắng khiến không khí quanh đây bớt im lặng dù sau đó được cú huých tay khá mạnh từ vợ mình.

“Ah ha, đúng rồi.”- Chansung vỗ tay –“ Nãy em cũng ghé mua gà rán  nhân dịp em đậu vào học viện cảnh sát nè.”

“Ya! Cậu nộp đơn vào hồi nào tôi không biết thế?”- Jia nhăn mặt nhìn tên khó ưa.

“Nếu em hỏi thì anh đã trả lời.”-Chansung trả lời dịu dàng, cai kế hoạch chinh phục Jia của cậu khá gian nan.

“Tôi không quan tâm.”- Jia lè lưỡi trêu.

Rồi mọi chuyện có vẻ âm thấm hơn, khi tất cả quay quần bên nhau. Cùng ăn những món gà rán mà bệnh viện cấm để bệnh nhân ăn.

“Ờ đúng rồi, tớ phải về đón con bé Min đây”- Wooyoung nháy mắt với anh bạn.-“ Mọi người, Woo đi trước đây.”

“Anh đi cẩn thận”- Jia mỉm cười

“Cám ơn anh nhiều.”-Fei vừa phát khăn giấy cho Chansung cũng nói.

“Uhm”- Wooyoung, anh chào hai bác rồi nhanh chóng rời phòng bệnh.

“Cháu đi cẩn thận”- hai bác mỉm cười.

Rồi có tiếng cộc cộc sau đó, y tá đến giờ phát thuốc đi vào. Bác sĩ phụ trách ca chiều đi vào chào người thân bệnh nhân và xin phép bắt đầu kiểm tra. Và đến khi bác sĩ đến giường bệnh của Taecyeon thì cánh cửa lại mở ra.

Bên ngoài là những người lạ đông đúc đồ nghề quay phim, và bác sĩ trưởng khoa đi vào khiến mọi người ở phòng bệnh ngạc nhiên.
“Ơ, trưởng khoa Choi, ông làm gì ở đây?”

“Cậu Jokwon, khoa đã chấp nhận cho đài truyền hình KBS đây thực hiện chương trình thực nghiệm và họ chọn bệnh nhân của cậu.”

“Khoan đã trưởng khoa Choi, mọi việc thật đột xuất đấy. Bệnh nhân tôi cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh, tôi đã bỏ phiếu chống rồi cơ mà.”

“Cậu bình tĩnh lại nghe tôi nói đã.”

Chansung đi tới hai vị bác sĩ.

“Thưa bác sĩ, chuyện gì đang diễn ra ở đây thế?”

“Cậu Chansung, tôi xin lỗi. Tôi sẽ giải thích cho cậu sau, cậu và mọi người bình tĩnh.”- Bác sĩ JoKwon trấn anh rồi quay sang nhìn vị trưởng khoa. – “Sao chúng ta không ra ngoài và..”


Ở bên ngoài cửa, một cô nhân viên gì đó khẽ gọi vị trưởng khoa và nhắc về thời gian. VỊ trưởng khoa khước từ lời nói của Jokwon và di chuyển đến chỗ bệnh nhân thứ hai.

“Tôi, trưởng Khoa Choi của bệnh viện Seoul, chúng tôi vừa đồng ý hợp tác với đài truyền hình KBS để thực hiện bộ chương trình thực nghiệm. Và sau một thời gian bàn bạc, chúng tôi đã chọn bệnh nhân Ok Taecyeon. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự thất lễ này.”

“Phải đấy bác sĩ Choi à”- ông Yang lên tiếng – Xin lỗi vì sự không lên tiếng của tôi, nhưng tôi nghĩ ngài đang gây khó khăn cho bệnh nhân của bệnh viện ngài đấy. Họ sẽ nghĩ sao về ý thức làm việc của các ngìa nữa. Không lý do mà cứ xuất hiện rồi nói phải làm theo, chúng tôi không có quyền gì hết sao?

“Bác à, tôi xin lỗi nhưng”

“Ông đang nói gì đây, chẳng phải đang vi phạm quyền lợi của bệnh nhân sao? Không thông qua ý kiến của bệnh nhân hay người nhà họ mà..”-Jia đứng bật dậy.

“Jia”- Fei nắm tay cô bạn nhắc kéo, cô nhìn vị trưởng khoa-“ Xin thứ lỗi cho chúng tôi nhưng chúng tôi sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.”

“Fei à”- Taecyeon

Tiếng các nhân viên bên ngoài bỗng nhốn nháo hơn, ngoài cánh cửa ấy những tiếng hò hét vang càng lớn hơn.
Có những tiếng chạy cùng tiếng hò hét, tiếng các nhân viên chỉ đạo các nhân viên khác của họ ra làm gì đó.

“Cô ấy đây rồi.”

“Nhanh vào trong kẻo mọi người thấy”
“Nhanh nhanh”


“Cháu xin lỗi vì đến trễ ạ.” Giọng nói của một cô gái vang lên.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa, Suzy xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của mọi người lẫn Taecyeon.

“Ah không sao đâu cô Suzy, mọi thứ vẫn chưa chuẩn bị gì cả.”- Bác sĩ Choi thay đổi thái độ và ngọt ngào. –“ Nhân đây giới thiệu với mọi người, cô Suzy sẽ là ngôi sao của chương trình hợp tác giữa KBS và bệnh viện chúng tôi. Cô ấy cũng là người chăm sóc cho bệnh nhân trong chương trình. “

Fei quay sang nhìn anh với ánh mắt lo ngại.

“Oppa, em khô..”

“Không sao đâu Fei à”- Taecyeon nói nhỏ .

“Nhưng..”

“Không sao mà”



Một cô nhân viên của chương trình tiến vào giải thích cho Suzy và một nhân vật cũng quen thuộc với Taecyeon xuất hiện. Nichkhun, quản lý của Suzy xuất hiện với bộ mặt lạnh lùng và chỉ mỉm cười với nhân viên của hang truyền hình.

“Bác sĩ Choi, bệnh nhân mà bệnh viện ngài đề nghị là ..?- cô nhân viên nói bỏ lửng.

“Cậu ấy đây, Ok Taecyeon”- Bác sĩ Choi tránh người để cô nhân viên nhìn thấy Taecyeon ngồi trên giường bệnh.

“Cậu ta..?- Nichkhun nhăn mặt –“ Ư?”

“Rất mong được hợp…”- Suzy cũng đi đến với nụ cười tươi và nói chưa dứt câu bỗng khựng lại ngỡ ngàng. Cô đưa hai tay lên che miệng mình. Có lẽ cô cũng khá kinh ngạc..

Bác sĩ Jokwon di chuyển đến chỗ Fei và Taecyeon.

“Nếu cả hai không đồng tình, có thể từ chối. Tôi sẽ cố gắng để tìm cách từ chối họ.”

Taecyeon cũng nhìn thẳng về hướng cô gái đang tỏa sang trước mặt cậu.

“Không bác sĩ, tôi đồng ý tham gia.” Cậu mỉm cười.

“TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý”- Nichkhun giận giữ và kéo Suzy về phía sau lưng mình –“ Không thể là ai khác ư?”- anh nhìn phía cô nhân viên.

“Cái đó thì phía bệnh viện và đạo diễn đã đồng ý, anh có thể lên gặp họ.”

“Hừm, Suzy em ở đó đi. Anh đi gọi điện một tí.”- Nichkhun giận dữ bước nhanh ra khỏi phòng.

Mọi người có vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng có lẽ chỉ có hai người dù cách xa nhau đang tạ ơn trời đất đã ban phước cho họ. Suzy đứng ép vào tường và cố gắng trấn an bản thân. Tim cô đập loạn xạ nhanh hơn..nhanh hơn.

Staring at the ceiling in the dark
Same old empty feeling in your heart
'Cause love comes slow and it goes so fast
Well you see her when you fall asleep
But never to touch and never to keep
'Cause you loved her too much and you dive too deep


“Oppa à, anh chắc chứ?” Fei nhìn anh trai mình.

Cô nhìn về hướng Suzy và nhận ra cô gái ấy. Cô cũng bất thần nhưng đã bình tâm lại. Cô gái này là người Soo Hyun thương đây, và cô ấy sắp xuất hiện trong cuộc đời của anh trai cô.

Fei nhìn Suzy rồi cố gắng quay mặt đi, không hiểu nổi tại sao cứ phải là những chàng trai bên cạnh cô chứ?

Taecyeon nhìn Suzy mỉm cười. Tình yêu nó nhiều ma thuật thật nhỉ? Anh đã nhận ra tình yêu đang trêu chọc với mình đây.

Các bác sĩ nhanh chóng rời khỏi phòng, nhân viên vào hướng dẫn cho người thân bệnh nhân cũng như Taecyeon.

“..và cô ấy, Bae Suzy sẽ là người phụ trách chăm sóc cho anh Taecyeon. Xin mọi người giúp đỡ cô ấy hoàn thành công việc này.”- nhân viên của đài truyền hình.

Suzy cũng cúi đầu cảm tạ.-“ Xin được giúp đỡ ạ.”

Only know you love her


end chap 16

Bình luận

hấp dẫn =]] 2 người sẽ thế nào đây ta :3 hóng chap 17 e ơi :v  Đăng lúc 7-6-2014 10:53 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 9-6-2014 09:09:26 | Xem tất
Hấp dẫn quá
“Nếu tớ là con gái, có lẽ..”-Taecyeon ho khụ khụ -“ Trước giờ tớ không  nghĩ mình sẽ nói ra đâu nhưng mà..hahaha tớ yêu cậu mất thôi, Woochan”

Su sắp bị mất Taec vì Woo rùi. kaka.
Cả 2 chắc đang thầm mừng vì ông trời ban phước gặp nhau.
1 được làm bệnh nhân, 1 chăm sóc. Quá tốt mà được chiếu trên truyền hình nữa. Chắc không ai nhận ra 2 ng đang iu nhau đâu.
Chan thì vì muốn theo đuổi Jia mà theo học cả cảnh sát. Ý chí quá.
Fei thì thích Soo Huyn rùi vậy mà Huyn lại thích Su. Giờ thì Su lại thích Taec anh trai Fei. Không biết 4 người sẽ đi về đâu. Hóng chap sau của au nhé.

Bình luận

cám o8n bạn nha <3 hehe  Đăng lúc 9-6-2014 01:21 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 13-6-2014 01:32:05 | Xem tất
Sorry San(Hss2105) nha trước giờ anh toàn đọc chùa, 1 phần cũng vì anh chỉ mới đọc fanfic gần đây, với lại anh thích đọc những fanfic đã hoàn thành nếu có comment thì em cũng không biết. Anh chưa đọc fic này nhưng chắc chắn anh sẽ đọc. Fic này anh tò mò quá chắc anh đọc trước khi em hoành thành nó. Anh thấy em viết rất hay, ủng hộ em.

Bình luận

vâng, em xin cám ơn anh.  Đăng lúc 13-6-2014 03:47 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 6-8-2014 20:17:46 | Xem tất
Đây không phải là dự tính của mình, nhưng có lẽ mình phải kết thúc câu chuyện tình yêu của họ lúc này. Mong mọi người thông cảm cho mình.

Về phần những nhân vật phụ, như Jia - Chansung, hay Fei - Soo Hyun, Woo và IU mình xin tạm mở để mọi người có thể tự suy đoán cho mình qua kết thúc của mình. Khi có thêm thời gian, mình sẽ đưa họ trở lại, giới thiệu các bạn chuyện tình riêng của họ qua những oneshot. Nơi mà có thể tập trung về tính cách từng người hơn.

Cũng qua đây, xin cảm ơn các bạn độc giả, các author đã đọc và đóng góp cho fic của mình.

Chân thành cảm ơn.



Chap 17


Trong khoảng thời gian quay phim, Nichkhun đã tìm đến Taecyeon.

“Tôi có thể vào chứ?”

“Vâng, mời vào.”

Phòng của Taecyeon được chuyển thành phòng riêng để thuận tiện quay phim hơn. Nichkhun đi vào và ngồi xuông.

“OK, chúng ta có thể bàn vào chuyện chính.”- Nichkhun –“ Cậu nghĩ sao nếu khi những thước phim được quay và trình chiếu, Suzy bị áp lực và gục ngã.”

Taecyeon nhìn thẳng vào đôi mắt Nichkhun, anh nắm lấy cổ áo anh ta.

“Người tạo áp lực cho cô ấy chính là anh và những thứ trong hợp đồng mà anh bắt cô ấy ký.”

Cánh cửa mở ra,

“Hai người..”- Fei bước vào

Nichkhun gạt tay Taecyeon ra, đứng dậy chỉnh đốn quần áo rồi ra giọng cảnh cáo.

“Nếu những cuộc bạo loạn vẫn diễn ra, những chỉ trích dành cho Suzy trên mạng vẫn tiếp tục. Tôi buộc phải hủy chương trình này. Ngăn cấm cô ấy và anh gặp nhau.”

Nichkun ra ngoài, Fei đến bên anh mình.

“Có lẽ anh nên từ bỏ cô ấy.”

“Em không ủng hộ anh sao, Fei?”

“Em..”

Fei lấp lửng nhìn anh mình.

Cô nhớ lại đêm qua, Soo Hyun đã nhậu nhẹt say xỉn và gọi mãi tên Suzy. Chỉ vì Suzy mà như thế ư?

Rồi cô rời đi.

“Em về làm tiếp đây, anh ăn cơm nhé.”

Tối đó, cô gặp Suzy trên đường vào viện.

“Chúng ta nói chuyện với nhau một chút chứ?”

Cả hai đi ra công viên trước bệnh viện. Lần đầu tiên, cả hai thực sự nói chuyện với nhau thân mật và mở lòng với nhau.

“Cô biết đấy, anh Taecyeon là một người tốt.”

“Vâng, tôi biết.”- Suzy đáp-“ Anh đã cứu tôi và cho tôi những gì tôi tìm kiếm bấy lâu.

“Nhưng tôi không nghĩ cả hai sẽ có thể sống cùng nhau.”- Fei nắm lấy tay Suzy –“ Cô đã chọn lựa mình làm nghệ sĩ, và cô thấy đấy nghệ sĩ thường ít hạnh phúc khi cưới người không mấy tiếng tăm.”

“Ý cô là sao?”- Suzy –“ Chúng tôi thật sự..”

“Ôi thôi, cho tôi xin.”- Fei –“Những tập trình chiếu như tố cáo cả hai rồi, tình tứ.”

Cô nói giọng điệu ghen tị, ức và luồng bực dọc vào trong ấy.

“Chương trìn hWe got married vẫn thế, và chương trình..”

“Tôi xin lỗi, nhưng xin cô, tha cho anh ấy đi. Quay và sau ống kính là những chuyện khác nhau, đừng để công việc lây nhiễm sang tình cảm thật sự.”

Fei đứng dậy và bỏ đi. Suzy ngồi thẫn thờ một mình.

.


“Các tập đầu rating đều thấp, thư nặc dành, tố cáo, chỉ trích.”- Nichkhun giận dữ quăng đống giấy tờ vào thùng tự động xé giấy.

Victoria đi vào lắc đầu.

“Bình tĩnh và ngồi kỹ suy xét. Sao anh không để cho họ có thời gian?”

“Tôi ư? Còn khan giả thì sao? Lượng fan sụt giảm, anti càng cao, công ty không muốn phá sản, cô biết chứ?”

“Anh có bao giờ tự hỏi áp lực vô hình mà tất cả đè lên con bé không?”

Victoria nhìn Nichkhun, cô nhớ ngày đầu Suzy về còn ngày thơ trong sang. Luôn miệng nói cười, luôn miệng nói đủ thứ chuyện vui vẻ. Nhưng giờ cô trở nên im lặng, giấu nỗi đau vào trong nhiều hơn.

Cộc cộc

“vào đi”- Nichkhun

Suzy đi vào, cô nhìn cả hai người đang bàn chuyện.

“Em muốn kết thúc.”- Suzy

“Được, kết thúc chương trình quay này.”- Nichkhun mắt sang rỡ chạy tới nắm tay cô gái.

“Không..em muốn kết thúc chuyện này.”- Suzy bật khóc rồi chạy đi.

“Nè Suzy”- Victoria chạy theo.

Nichkhun đứng trơ ra môt lúc cũng chạy rượt theo. Về phần Suzy ư? Cô không hiểu tại sao mình làm thế này, cô muốn kết thúc. Cô muốn kết thúc mọi chuyện, để không phải ai đau khổ, không phải ai cũng vì cô mà ..

Cô mở cửa thoát hiểm, chạy lên những bậc thang và ra sân thượng.

“Đừng Suzy ơi, đừng mà.”- Victoria cũng chạy theo kịp.

“Unnie, em phải làm sao đây?”- Suzy bật khóc –“ Dư luận, rồi anh Nichkhun, rồi Taecyeon, rồi Soo Hyun, hay ngay cả chính bản thân em. Làm..saoo.làm sao em có thể cứu tất cả đây, Unnie?”

“Suzy”- Nichkhun cũng chạy lên kịp, anh đi đến cạnh Victoria vỗ vai cô.-“ Suzy à, anh biết áp lực anh gây cho em. Nhưng xin em đừng làm như thế.”

“Như thế là như thế nào hở anh?”- Suzy leo lên bậc thềm của hành lang và nhìn xuống con đường xe cọ chạy qua, dòng ngừoi di chuyển trong đêm giá lạnh.

“Suzy, hãy suy nghĩ cho kĩ, mọi người sẽ..”- Victoria bật khóc, cô biết Suzy phải chịu đau đớn nhưng không nghĩ rằng con bé đã quá bất lực như thế này.-“ Xuống đây nào Suzy, rồi chị em mình cùng thya đổi ..nhé!” Vừa nói Victoria vừa đi tay ra đón Suzy.

Nhưng

“Không..” – Suzy khóc, mái tóc cô bay bay trong gió và cô nhìn xuống dưới một lần nữa.

Các bảo vệ công ty đã chạy ra, họ nhìn lên. Những người chị em, anh cô chú trong công ty cũng gào tên cô hãy dừng lại. Những phóng viên chạy tới, những người đi đường chỉ chỏ, vài người lấy điện thoại ra.

Cô nhắm mắt lại nhớ tới những lời bình luận.

[+2849,-25] CÔ Ả ĐÚNG GIẢ TẠO, NGƯỜI HAI MẶT. Đồ giả nhân giả nghĩa, đi chết đi!
[+1395,-340] Chương trình có kịch bản mà, Suzy thương yêu gì bệnh nhân chứ. Có bệnh nhân tố cáo cô không quan tâm họ, chỉ biết diễn kịch thôi.
[+890,-67] Cô ả cướp bồ người khác đó.

Rồi những thứ khác.., những cuộc biểu tình phản đối.

“Hãy kết thúc đi”- Cô gào lên và nhảy xuống.

“KHÔNGGGGGGGG”- Nichkhun và Victoria cùng chạy ra đón lấy.

==.

“Các bạn đã vừa lòng chưa?”

Đó là câu bình luận di nhất được đăng trên website chính của công ty. Đó cũng chính là câu trả lời của Nichkhun đến các phóng viên khi vừa ra khỏi bệnh viện.

Suzy vẫn đang trong cơn hôn mê. Victoria ngồi tựa vào tường, ôm lấy đôi vai mình trong vô vọng.

“Con bé đáng ra không phải chịu đựng như thế.”

“Cô ấy”- Taecyeon cũng lên tiếng, anh ngồi trên chiếc xe lăn và nhìn vào cửa kính phòng Suzy. –“ Sao cô ấy lại làm thế?”

“Có lẽ đó là cách cô ấy muốn kết thúc mọi việc.”- Wooyoung ngồi xuống. Trên đùi cậu là Min đang nhìn chú Taec của mình.

“Baba ơi, cô ấy sẽ tỉnh chứ?”

“Cô ấy sẽ tỉnh thôi.”- IU đứng cạnh vuốt nhẹ má của bé Min.

.=

1 tháng sau,

Trong suốt thời gian quay cạnh nhau, Suzy và Taecyeon dần hiểu được tình cảm cả hai bắt đầu dần tăng lên. Sợi dây cả hai gắn kết bên nhau không thể tách rời. Và điều này không chỉ khiến Soo Hyun mất khiên nhẫn, mà còn có Fei, Nichkhun và những người xung quanh họ. Tuy nhiên, từ sau tai nạn của Suzy, những ngôi sao đã lên tiếng và fan dần hiểu ra. Các fan đã mở lòng hơn và tôn trọng thần tượng của họ hơn.

“Điều khiến bạn thật sự hạnh phúc là gì?”

Đó là khi một phóng viên hỏi khi xuất hiện trước cửa phòng bệnh, cô ấy muốn phỏng vấn cặp đôi nữ hộ viên nổi tiếng và anh bệnh nhân may mắn. Chương trình thực tế của họ quá là thât đến nỗi fan thích thú, gửi thư về mong muốn họ tiến triển tình cảm ngày càng cao hơn và cao hơn nữa. Vì lẽ đó, các phóng viên tìm cách tiếp cận họ ngày một nhiều hơn.

“Đó là một sợi dây đỏ đã và đang kết nối hai chúng tôi lại với nhau.”

Suzy mỉm cười trả lời, nắm tay Taecyeon trong hạnh phúc. Người phóng viên mỉm cười, họ kết thúc buổi phỏng vấn và ra về.

“Em thật sự đang hạnh phúc chứ?”- Taecyeon nhìn Suzy

“Em ..có lẽ em “- Suzy ngập ngừng.

“Em vẫn còn vấn vương một ai đó.”- Taecyeon đưa hai tay lên đôi má của Suzy-“ Anh hiểu, anh sẽ đợi em mà.”

Và cũng đau khổ hơn khi Suzy lại đứng trước những sự lựa chọn của mình.

Đó là khi Soo Hyun đến tìm cô, trên gương mặt anh hiện nỗi đau đớn đã kìm nén.

“Và đây là người em chọn sao? Thật sự sao?”

Anh vừa nói vừa nhìn về hướng giường bệnh của Taecyeon. Taecyeon đang loay hoay dọn dẹp quần áo đã dừng lại quay ra và đi tới cạnh cô gái.

“Soo Hyun à”

“Anh nghĩ, cả hai nên nói chuyện riêng với nhau.”

Taecyeon từ tốn thỏ thẻ lên tai của Suzy rồi gật đầu chào Soo Hyun. Anh nhường chỗ để hai người có thể có không gian riêng.

“ Suốt những năm qua sao cậu vẫn không chấp nhận tớ ư?”


Tát

Suzy tát Soo Hyun một cái thật sự.

“Suốt những năm qua, tớ cố gắng cho cậu thấy tớ yêu cậu biết dường nào. Nhưng mà hết lân này đến lần khác, cậu dần rời xa tớ, cậu giữ khoảng cách với tớ. Để rồi đột nhiên cậu xuất hiện, cậu bảo cậu yêu tớ, cậu nghĩ sao?”

Suzy đã giận dữ, cô đau đớn vì bản thân mình. Cô giận bản thân, cô thật ích kỷ cơ mà.

“Tớ đã rất nhút nhát”- Soo Hyun

“Và tớ cũng vậy.”- Suzy trả lời –“Tớ đã đợi và đợi.”

Cậu tiến lại gần Suzy và ôm lấy cô.

“Không..không Xin đừng làm thế.”- Suzy đẩy Soo Hyun ra.

Từ chối không phải chuyện dễ dàng, khi mà đó chính là người cô đã từng yêu.

“ Giu mạnh khỏe nhé Suzy, mong thần may mắn luôn ở cạnh cậu.”- Soo Hyun cũng từ bỏ, không thể ép buộc tình cảm của một con người.

Cậu đi ra khỏi phòng, Taecyeon đang quay trở vào. Cả hai đi ngang qua nhau và Soo Hyun đã nói.

“Hãy trân trọng cô ấy!”

“Sẽ và mãi mãi”

Hai người con trai bước qua nhau. Hình ảnh nhạt nhòa đi.

.

Tại sân bay,

“Anh chắc mình sẽ ra đi chứ?”- Fei nhìn Soo Hyun

“Phải, đây là con đường anh đã chọn.”- Soo Hyun ôm chầm lấy Fei –“Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của em.

“Vâng”

Họ chia tay nhau, vẫn là bạn. Soo Hyun thành công sau khi tham gia chương trình tài năng trẻ của công ty AEON Nhật Bản và dành 1 suất đào tạo chuyên nghiệp. Tuy nhiên đối với Fei, cô cũng hiểu và không thể nhồi nhét cho anh nên ở lại được. Vì ai cũng có sự lựa chọn, quan trọng là họ chọn như thế nào mà thôi.

Ở cửa nội địa, Jia và Chansung nắm tay nhau qua cửa kiểm tra đồ.

“Thật sự em chắc muốn cùng anh đi tập huấn chứ?”

“Tất nhiên, em sẽ làm sếp của anh mà. Lo gì chứ!”

Jia cười thật tươi và họ tìm thấy hạnh phúc của mình. Dù chưa hoàn hảo nhưng con đường họ chọn đã nhập trở lại thành một rồi.

THE END


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 6-8-2014 21:22:59 | Xem tất
Cuối cùng kết thúc thế này.
Nhưng không thích cái cách Su giải quyết. Đó là tự tử, dù có là đường cùng khi đã nghĩ đến cái chết thì việc có chuyện kết đôi sau này không hợp lí lắm.
Đôi khi người ta yếu đuối, bất lực, mệt mỏi không thấy con đường đi sẽ 1 lúc nào đó muốn tự tử nhưng nếu suy nghĩ lại sẽ tìm được con đường đi mới, cố gắng chống chọi đối diện vs hiện thực sẽ tốt hơn.
Dù sao Su cũng đã chọn người yêu mình, luôn ở bên mình lúc khó  khăn nhất. 1 người xứng đáng vs tình cảm của mình.
Hóng fic khác của au nhé.

Bình luận

hehe mình cũng k nỡ :(  Đăng lúc 7-8-2014 01:49 PM
uhm. dù sao may au vẫn cho con bé vẫn còn sống. hjhj  Đăng lúc 7-8-2014 11:22 AM
đúng là sẽ suy nghĩ khác. Nhg bạn thấy đó, các sao tự tử thường mất đi mới nhận đc lời oánh trách, nhg cũng có sao sẽ suy nghĩ. Vì thế mình đặt Su vao th1.  Đăng lúc 7-8-2014 10:19 AM
uhm. nhưng nếu để sau 1s họ sẽ suy nghĩ khác au àh. :). từng trải qua cảm giác bế tắc như thế này rùi nhưng sau lúc đó lại thấy không nên vậy :)  Đăng lúc 7-8-2014 08:01 AM
mình cũng k ưng kết thúc lắm. Nhưng vì nghĩ ở trên đời, sẽ có những lúc thấy các sao dại dột từ bỏ sinh mạng mình chỉ vì lí do vớ vẩn :))  Đăng lúc 6-8-2014 09:56 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách