Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 3893|Trả lời: 79
Thu gọn cột thông tin

[Fic] [Long fic] Memories | Teddy_W | 2U | Complete

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 12-6-2012 12:34:51 | Xem tất |Chế độ đọc
*** Chap 1***



Nơi chúng ta đã đi qua,

Vẫn là nơi chúng ta sẽ lại bắt đầu…








Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, Happy birthday

Happy birthday to you



Happy birthday Yunho

Happy birthday Yunho

Happy birthday, Happy birthday

Happy birthday, Yunho!!!!



Tất cả những gì đã qua, chỉ là phần ký ức, dường như sinh nhật là niềm vui của mỗi người, là kỷ niệm ngày sinh của mình, thật hạnh phúc khi được cất tiếng khóc chào đời, và được tận hưởng cuộc sống này. Nhưng đối với một số người, dường như sinh nhật lại là một nỗi đau, nỗi đau không bao giờ dứt, nỗi đau âm ĩ, luôn khắc sâu như một vết sẹo khó phai mờ.

Hôm nay chính là một ngày đặc biệt của chúng tôi, chính là sinh nhật của Yunho hyung, leader đáng kính của chúng tôi, của DBSK. Tôi rất muốn hát thật nhiều, bày thật nhiều trò vui để chúc mừng sinh nhật cho hyung ấy, nhưng kết quả vẫn chỉ là, tôi ngồi đây xem lại đoạn video này, sinh nhật cách đây 10 năm của Yunho. Tiếng hát nghẹn ngào trong nước mắt, sinh nhật tròn 30 của hyung ấy, sinh nhật đã khắc sâu vào ký ức của tôi, giờ đây 10 năm đã trôi qua, chủ nhân thực sự của buổi tiệc sinh nhật này, đã đi rất xa, rất xa… Sinh nhật ngày hôm nay thực sự thuộc về ai?

Vẫn là sinh nhật chỉ có 2 chúng tôi, cùng các đồng nghiệp, cùng bạn bè. Tôi vẫn thấy cái nụ cười tinh quái của Eunhuyk hyung, cái nhìn tan chảy của Siwon, cái điệu bộ uốn éo của Heechul hyung, những màn vui nhộn của Shindong hyung,…. cùng những tiếng cười nắc nẻ, bọn nhóc Shinee kia mà, chúng đang quét kem đầy mặt các hyung của chúng không thương tiếc, thật may mà tôi tránh kịp, không thì thật sự là khủng khiếp biết bao nhiêu. Còn có các em EXO còn chút rụt rè e ngại, bị đám đàn anh nghịch phá kéo vào những trò đùa không biên giới, chúng nó cũng đã vùng lên chiến đấu lại, buổi tiệc thật sự trở thành một đám hỗn độn, bánh mứt, rượu, thức ăn bay đầy nhà, hoa, dây băng, bông keo tứ tung, vươn vãi khắp nơi… Thật ấm cúng, nhưng có một điều dường như không bình thường, chính là Yunho, người chủ của bữa tiệc ấy, đang ngồi trầm lặng giữa đám tạp nham chúng tôi, hyung ấy nhìn chúng tôi, cười, cười thật lớn theo những trò đùa ấy, nhưng tuyệt nhiên không rời khỏi vị trí của mình, hyung ấy đã ngồi im như thế, suốt mấy tiếng, theo trí nhớ của tôi, không hề thay đổi vị trí. 30 tuổi là thế chăng, con người trở nên chin chắn, không còn những màn đùa giỡn tung hứng như thế, hoặc là trước mặt đàn em muốn giữ chút thể diện? Nhưng cứ nhìn các hyung của Suju, có ai cần phải giữ thế diện đâu, bọn họ tuổi đời cũng đã sấp xỉ hàng 40 còn gì. Nhưng Yunho trước sau vẫn là ngồi ở vị trí đó, không rời, tiếng cười lớn của hyung ấy, không đủ để che đậy sự ủy khuất đó, hyung ngốc, thực rất ngốc, em chỉ cần nhìn là có thể hiểu ngay, vậy thì còn che giấu bằng nụ cười đó làm gì. Hay bản thân cũng cảm thấy có lỗi khi không thể hòa vào buổi tiệc vui nhộn ấy đáp lại tấm lòng của mọi người, nên dùng nụ cười ấy để bù đắp. Hyung luôn nói chúng em ngốc, nhưng chính hyung mới là kẻ ngốc, đại ngốc trên đời này.

Kính coong … Kính coong…

Tiếng chuông cửa kéo dài, khiến tôi bừng tỉnh, vội chạy ra xem, chưa kịp nhìn vào màn hình chuông cửa, đã nghe tiếng vi vút bên ngoài, haizzzzzzzz, chẳng cần kiểm diện cũng biết là ai. Thực còn ai trồng khoai đất này ngoài Junsu với chất giọng độc nhất vô nhị kia. Tôi ném thở dài, 40 tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con, ấn cửa mở cho Junsu. Cánh cửa vừa mở Junsu nhảy phóc vào, ôm lấy cổ tôi, bàng hoàng tôi xém ngã ngửa ra sau:

_Trời đất ơi, bỏ em ra, hyung làm cái gì thế?

_ Nhớ em quá, đi mấy tháng rồi, không gặp em nhớ quá chứ sao? Junsu nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ vô số tội, tôi sợ ánh mắt này của hyung ấy lắm.

_ Chuyện gì nữa đây? Dè chừng, tôi hỏi.

Junsu bay vào trong, không cần tôi mời, ngồi phịch xuống ghế, nói như tham phán tướng quân:

_ Nhanh, thay đồ đi, đi với hyung.

Tôi bước vào đứng dựa bức vách, hay tay đan vào nhau để trước ngực:

_ Đi đâu thế?

_ Đến nhà Jaejoong hyung.

_ Ô, sao thế, Jaejoong hyung có kế hoạch gì à? – Thuận tay với lấy ly nước uống.

_ Ừ, hôm nay hyung ấy sẽ tổ chức tiệc công khai chị dâu.

Phụtttttttt AHHHHHHHH, hặc… hặc… hặc…, tôi uống nước, nghe thấy thế, sặc một hơi dài, Junsu vội đứng dậy, vỗ lưng tôi, ánh mắt thoáng chút lo lắng:

_ Không sao chứ?

_ Không… không sao… hặc hặc…

_ Sao mà không cẩn thận thế, uống nước thì cũng phải từ từ chứ?

_ Là tại hyung chứ, khi không em đang uống nước lại nói chuyện bất ngờ.

Junsu cười xuề xòa lấy lòng, không đợi anh ấy nói, tôi vồn vã hỏi trước:

_ Ô chuyện Jaejoong hyung công khai chị dâu là sao, em chưa bao giờ nghe anh ấy nói a, thật tình là có chuyện đó sao?

_ Hyung lừa em để làm gì?

Junsu ngồi xuống, thuận tay lấy đồ bấm bấm TV lên.

Tôi cũng ngồi nhanh xuống, nắm cánh tay hyung hỏi tới tấp:

_ Ô thế chị dâu là người thế nào, chị ấy xinh không, chị ấy làm gì, chị ấy bao nhiêu tuổi?

Junsu phù phù, có lẽ tôi hỏi nhiều quá làm anh ấy hoảng, gắt gao:

_ Hỏi vừa vừa thôi chứ, hỏi từng ấy câu hyung trả lời thế nào được?

_ Thôi vậy, vậy thì em hỏi trước, tên chị ấy là gì?

_ Jinmi, Lee Jinmi

_ Jinmi, chị ấy bao nhiêu tuổi?

_ Bằng tuổi em.

_ Ặc, bằng tuổi em?

_ Uhm.

_ Làm nghề gì?

_ Trưởng văn phòng quảng bá của Cjes.

_ Wow, xinh không?

_ Khá xinh, hao hao giống Shin Min Ah.

_ Hở, thế sao?

_ Ừ.

Vừa nói Junsu vừa lia cái đồ bấm, bấm liên tục, lại than vắn thở dài:

_ Sao TV chương trình gì chán thế chứ?

Nói rồi quay lại nhìn tôi:

_ Ôi không mau đi thay đồ, mong được gặp mặt chị dâu mà không nhanh chân lên à?

_ Hả? Tôi thần người, sực tỉnh vì câu nói của Junsu. Bất chợt đứng lên: “A, phải em quên mất.”

Tôi chạy phóng vào phòng, dĩ nhiên, được nhìn thấy mặt vợ tương lai của Jaejoong hyung là niềm mơ ước của tôi, đây lại là lần đầu tiên công khai một cách trịnh trọng như vậy, lại càng không thể bỏ qua. Với Junsu hyung cũng thế, tôi rất mong được nhìn thấy bạn gái của hyung ấy, nhưng cái tính cách trẻ không ra trẻ, già cũng chả hóa già này, chẳng biết chừng nào mới cho tôi ăn kẹo mừng đây, nực cười quá.

Tôi thay xong đồ phóng ra, Junsu giật bắn người, tắt vội TV, giống như kẻ trộm bị phát giác, sắc mặt đột biến, xanh méc, tôi hỏi: Sao thế?

Hyung đứng dậy xuề xòa vỗ vai tôi:

_ Không có gì, không có gì đâu mà, đi thôi, nhanh lên.

Nói rồi bỏ đi một mạch, tôi quay lại nhìn TV, chính là chương trình video vẫn còn hiển hiện, vậy là hyung ấy đã xem cuồn băng đó…

Tôi khẽ thở dài, đi đến cửa tắt nguồn điện và bước ra ngoài…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2012 12:39:42 | Xem tất
*** Chap 2 ***




Có những người đứng giữa bầu trời chỉ nhìn thấy một điểm, đó chính là đôi mắt của tình nhân. Cũng có những người đứng giữa cuộc đời thấy được muôn vàn điểm, đó chính là nước mắt của kẻ vươn sầu...




Trên đường đi, tôi thuận miệng hỏi:

_ Thế hyung ấy có báo với gia đình chưa?

_ Cái gì mà là gia đình? Hyung ấy công khai như thế há ba mẹ làm thế nào mà không biết được.

_ Cũng phải. – Tôi bắt đầu háo hức. A mà sao lại chọn hôm nay mà công khai? Tôi nghĩ ngợi, quay lại hỏi Junsu: Sao hyung ấy lại chọn hôm nay để công khai?

Động vật đa bào Junsu nhìn tôi – bây giờ anh ấy không còn là động vật đơn bào nữa, mà là đa bào hẳn hoi, qua bao nhiêu chuyện, biến cố xảy ra, đầu óc của hyung ấy cũng nở nang ra nhiều. – Sao lại không được công khai ngày hôm nay?

_ Thì là… – Tôi buông lời, muốn nói nhưng không phát ra thành tiếng được.

_ Hôm nay, là sinh nhật của cô ấy. – Junsu nói, thản nhiên, không biến sắc.

_ Hả? – Tôi kinh ngạc chưa từng có – Hôm nay, là… là sinh nhật của cô ấy sao?

_ Ừ.

_ Thật không thể tin được.

_ Cái gì mà không thể tin?

_ Hôm nay là…

_ Là sinh nhật của Yunho hyung, đúng không?

_ Ơ…

_ Tại sao lại ấp úng, chuyện ai cũng biết, mà còn ấp úng trước hyung, em không thấy bản thân nực cười lắm sao?

_ Ý em không phải thế, mà là…

_ Thật ra đã liên lạc được với Yunho hyung rồi.

Thêm một trận bất ngờ tiếp theo:

_ Cái gì chứ?

_ Ừ, đã liên lạc được rồi.

_ Hyung ấy hiện giờ đang ở đâu? – Tôi lo lắng hỏi.

_ Jaejoong không nói, chỉ nói là đã báo với Yunho về chuyện công khai bạn gái, Yunho nói, hãy công khai vào ngày sinh nhật của cô ấy đi, tớ sẽ dành cho cậu bất ngờ lớn.

_ Bất ngờ, bất ngờ sao?

_ Ừ, là Jaejoong đã nói thế.

_ Ồ. – Tôi há hốc mồm, tuy nhiên rất tò mò không biết bất ngờ đó là gì, hay là hyung ấy sẽ xuất hiện trong ngày hôm nay chăng, cũng có thể lắm chứ. Tôi cảm thấy phấn khởi hơn, 10 năm biệt tích, giờ cũng là lúc nên xuất hiện với những bất ngờ lớn, như Jaejoong chẳng hạn, biết đâu sẽ có một cô bạn gái lồng vào cánh tay.

Tôi đang sung sướng với suy nghĩ của mình, chợt Cốc, cốc, cốc, tiếng gõ ngoài cửa kính, tôi quay lại, gương mặt quen thuộc đó nhìn chằm chằm vào tôi, là Jaejoong hyung, hyung ấy ra hiệu cho tôi xuống xe, thì ra đã đến nhà hyung ấy rồi.

Tôi leo xuống, hyung kéo mạnh tôi vào trong, cứ như thể tôi là món đồ gì của hyung ấy, tôi lao theo và la lớn:

_ Á, Jaejoong, hyung làm quái gì thế, đau tay, đau a…

_ Thằng quỷ, em mà cũng biết đau a?

_ Đau, bỏ ra, có gì từ từ rồi nói.

Jaejoong gằn tay tôi ra, quay lại lườm lườm nhìn, vẻ mặt đó là sao chứ, tôi giương hai con mắt đã sắp sẵn 2 dấu hỏi bự đùng trong đó nhìn lại:

_ Sao mấy hôm hyung gọi điện không nghe máy?

À thì ra thế, thế thì nói ngay từ đầu đi, lại còn làm biểu cảm này, phát hoảng a:

_ Điện thoại em bị mất nguồn, đang sửa mà.

_ Hừ, thế thì cũng phải nói một tiếng chứ?

_ Ặc, em có nhắn tin cho hyung chứ bộ.

_ Vớ vẩn, làm gì có?

_ Sao lại không?

_ Điên với thằng này mà, nó nhắn mỗi đám Suju, Huyn Joong, với lại Junsu, mà có nhắn gì cho hyung đâu?

_ Ủa thế a, a, hay là em quên ta, chết thật một đống số, em không nhớ hết.

Tôi cười xuề xòa, Jaejoong vung tay ra vờ đánh, tôi né, Jaejoong bỏ tay xuống, nắm lại vờ dọa, tôi cười tít mắt, mắc cười nhất là những màn hù dọa trẻ con của hyung ấy. Dù sao với một bác sĩ như tôi, cũng xem như đó là thí nghiệm tương ứng, có bầm thì mới thử được công dụng của thuốc:

_ Thế chị dâu đâu hyung? Tôi lái qua chuyện khác, vừa theo Jaejoong vào thang máy.

Jaejoong ra vẻ thần bí nhìn tôi, với đôi mắt đó tôi hiểu, anh đang rất hạnh phúc, cái hạnh phúc vô bờ lâu rồi mới được thấy, nhất là với Jaejoong. Junsu sớm đã lên nhà, dường như không có hứng tham gia vào cuộc cãi cọ của chúng tôi.

Bước vào nhà của Jaejoong, tôi và Junsu ngồi xuống bộ sofa rộng thênh thang, theo quán tính của những đứa con được nuông chìu trong nhà DB. Nhìn quanh nhìn quất, mãi chẳng thấy chị dâu đâu. Haizzzzzz, bảo lên đây là để ngắm chị dâu, mà đi đâu rồi nhỉ?

Jaejoong vào bếp, và chuẩn bị thức ăn dọn lên bàn, tôi hỏi vọng vào:

_ Chị dâu đâu hyung?

_ Đợi xíu đến giờ.

Junsu đập vai tôi: “Đừng có nôn nóng.”

Tôi làm sao không nôn nóng cho được, đó là người chị dâu chính thức đầu tiên của gia đình DB mà, haizzz, may cho các hyung là hôm nay em không có ca trực đấy nhé, nếu không thì chả có đường mà ngồi đây cùng các hyung đâu. Tôi tiu nghỉu ngồi ngắm cái gối, giật qua giật lại vành gối không thương tiếc. Bất chợt, có tiếng chuông, như mở cờ, tôi nhảy phóc ra: “Để em mở.”

Những tưởng làm thế để được gặp chị dâu, ai dè đâu là người đưa sữa, tiu nghỉu tập hai, tôi lấy mớ sữa và đưa vào nhà:

_ Chừng nào chị dâu mới tới hả hyung? Tôi nôn nóng phát sốt lên được.

Tiếng chuông cửa, tôi giật mình, định phóng ra tiếp, thì Junsu đã mở cửa. Nhí nha nhí nhí nói gì đó, bước vào với nụ cười tươi tắn trên môi, trịnh trọng nói:

_ Vị khách quan trọng ngày hôm nay đã đến.

Tôi hồi hộp tột cùng, để được xem mặt chị dâu tương lai, tôi không quản ngại mấy dặm cây số mà đến đây, làm sao có thể bỏ ngang được. Bước vào, từ từ bước vào, và….

Trời ơi, chuyện gì thế này, tôi bất ngờ đến không tin nổi vào mắt mình, nhân dáng đó, quen thuộc với tôi như tạc trong lòng, gương mặt đó, trời ơi, chính là, chính là Yunho hyunggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi há hốc mồm, cuống họng cứng đơ không phát thành tiếng được, giống như bị chặn lại bởi một bàn tay vô hình, tôi không thể tin vào mắt mình, trời đất ơi, là Yunho, chính là Yunho hyung.

Yunho mỉm cười, gương mặt anh tuấn, nhưng có phần già dặn hơn xưa rất nhiều, bước lại gần tôi:

_ Changminie, lâu lắm rồi phải không?

Tôi kinh hãi nhìn, không tin vào mắt mình nữa, bạn, bạn gái của Jaejoong lẽ nào lại là, lại là… Chưa kịp suy nghĩ hết câu, tôi đã bị vòng tay của Yunho hyung siết chặt:

_ Changminie, hyung đã trở về.

Đột nhiên khóe mắt nhòe đi, sống mũi cay nồng, tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, bất giác tôi gào lên, ôm siết lấy anh, khóc lóc thảm thiết còn hơn một đứa trẻ, hyung ôm mạnh tôi, xoa đều lưng, như đang sát lấy sát để một cơ thể lạnh băng làm cho nó ấm lại. Tôi cứ thế gào lên không nói thành lời. Yunho cũng im lặng ôm tôi như thế, nhưng tôi cảm nhận bờ vai tôi ươn ướt, nước mắt của anh.

Yunho nhẹ đẩy tôi ra, anh cười, lấy tay lau nước mắt tôi, tôi không thể ngưng khóc, quay lại nhìn Jaejoong với đôi mắt oán trách, nếu đó là Yunho hyung thì cứ nói là Yunho hyung, việc gì phải lừa tôi, bảo là công khai bạn gái, hại tôi cả một chặng đường mơ mộng. Jaejoong cười, nhưng ai cũng biết, chính là đôi mắt cũng đã ướt nhòe từ lâu. Tôi nấc lên:

_ Các… các hyung… xấu, xấu lắm… dám lừa em…

Yunho cười, đôi mắt long lanh nhìn tôi.

_ Là hyung bảo Jaejoong và Junsu đừng nói.

_ Thế hyung… hyung đã đi… đã đi đâu, 10 năm qua hyung ở đâu?

_ Chuyện dài, hyung sẽ kể sau. Nhưng Changmin, hyung không phải là nhân vật chính ngày hôm nay đâu.

_ Hả, còn có ai khác nữa sao? Tôi lục tung trong đầu, để kiếm xem người nào có thể làm cho tôi bất ngờ, ngoại trừ người đó thì hình như không có ai có thể làm cho tôi bất ngờ.

_ Em thử đoán xem là ai?

Chịu, làm sao tôi trả lời được. Hyung đã làm tôi bất ngờ thế này, làm gì còn cái nào bất ngờ hơn. Yunho cười, và rồi ra hiệu cho Junsu. Junsu bước ra nắm lấy tay một ai đó, và kéo vào. Từ từ, cũng là từ từ như lúc nãy, chầm chậm bước vào.

Lần này, thật sự là tôi kinh hãi gấp bội.

Chính là, chính là… Tôi há hốc mồm, thật sự á khẩu, không nói được gì, khi đón tiếp tôi, chính là nụ cười đó, nụ cười đã lấy đi trái tim của tôi 10 năm qua, nụ cười ấy, đã khiến cuộc đời hạnh phúc tựa thiên đường, mà cũng bất hạnh tận cùng địa ngục.

KIM HANEULLLLLLLL!!!!!!!!!!!!!!

Ánh dương của cuộc đời tôi, tôi nhìn bao phủ xung quanh, ánh mắt trìu mến của các hyung nhìn tôi, và âm thanh đó phát ra:

_ Changminie, lâu lắm rồi không gặp.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2012 12:43:24 | Xem tất
*** Chap 3 ***




Nếu em nói cuộc tình của chúng ta không được vẽ lên từ định mệnh thì anh sẽ trả lời em rằng, chuyện tình của chúng ta được viết lên từ sâu thẳm trái tim, với màu mực là máu và ngòi bút là những nỗi đau...


Phải thú thật là cái ngày 06/02 ấy đã xảy ra bao nhiêu điều bất ngờ, bất ngờ từ việc của Yunho, đến cả sự trở về của Kim Haneul. Đôi mắt tôi mờ ảo, mờ ảo, không tỏ tường mọi việc, tôi sợ cảm giác ảo giác này, sợ rằng nó không hiện hữu, nhưng khi âm thanh ngọt ngào đó vang lên, tôi bất giác hiểu ra rằng, đó chính là hiện thực. Jaejoong khẽ đẩy tôi lại gần, tôi hốt hoảng, bàn tay run, run dữ dội, và rồi nàng nắm lấy tay tôi, đúng rồi, chính là bàn tay này, dịu dáng tinh tế, mát rượi như làn nước thu êm ả, đôi tay tôi thầm ước được nắm lại một lần. Tôi bất giác, nàng siết tay tôi và nói:

_ Em đã trở về…



Chúng tôi đi tản bộ ở khu công viên gần nhà Jaejoong, Haneul dịu dàng kể lại với tôi về khoảng thời gian qua, 10 năm rồi, mà nàng vẫn không hề thay đổi, vẫn là cái vẻ cười tinh nghịch đó, vẫn là cái nét nhìn liếng thoắng đáng yêu đó. Tôi mê mẩn nhìn, không nhớ là tôi có thể nghe được toàn bộ câu chuyện của nàng hay không? Nhưng tôi cứ thích bước đi như thế, bên nàng, gió thanh mát, tôi cảm thấy tâm tư bay bổng.

Nàng đã hoàn thành luận án tiến sĩ, tương lai sẽ về Hàn Quốc công tác tại các bệnh viện ở Seoul, tôi bất giác hỏi: Hay em về cùng bệnh viện với anh?

_ Được chứ? – Nàng hỏi.

_ Tất nhiên, bệnh viện anh luôn rộng mở với các y bác sĩ thực lực, em lại là bác sĩ giỏi, được tu nghiệp ở nước ngoài, làm sao mà lại không được?

Nàng nhẹ mỉm cười:

_ Em không hỏi là bệnh viện có được hay không, em chỉ khẽ hỏi anh, là em về cùng anh, như thế ổn chứ?

_ Tất nhiên. – Tôi nhún vai, sao lại không nhỉ?

Nàng tinh tế nhìn tôi. Tôi mỉm cười đáp lại, nhìn sâu vào mắt nàng, một khoảng trời yêu thương.

Hai chúng tôi lại tiếp tục tản bộ, ngày hôm nay thực sự dài.




Trở về, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy Yunho hyung đang ở trước cửa, không phải hyung ấy nói sẽ ở cùng Jaejoong đó sao?

_ Hyung.

_ Ừ, hyung vào nhà được chứ?

_ Ôi sao hyung lại hỏi thế? Hyung vào đi.

Tôi bấm mã khóa, hyung đứng bên, mỉm cười.

_ Vẫn là con số đó a?

_ Vâng. Tôi cười mạnh mẽ đáp trả lại.

Hai chúng tôi vào nhà, Yunho hyung cũng tùy tiện ném áo khoác ra sofa, ngồi xuống, chúng tôi đã quen như thế rồi, thói quen thì khó bỏ, cứ đến nhà nhau là lại tự nhiên như nhà mình, khách sáo để làm gì, điều đó càng khiến chúng tôi khó chịu hơn. Tôi vào lấy ly nước ấm mang ra cho hyung, hyung ấy bị đau dạ dày thường kiêng nước lạnh vào buổi tối.

Tiếp nhận ly nước của tôi, hyung cười:

_ Vẫn còn nhớ sao?

_ Tất nhiên. – Tôi cũng ngồi xuống.

Hyung cười nhìn tôi, tôi cũng hỏi lại:

_ Làm thế nào, sinh nhật của hyung, lại mang quà về cho em?

_ Muốn dành cho em bất ngờ.

_ 10 năm qua hyung đã ở đâu?

_ Hở, à, thì… – Hyung khẽ cười, mang theo chút chua xót.

Nhìn thế tôi cũng không tiện hỏi, trong quá trình trò chuyện ở nhà Jaejoong, tôi cũng hiểu rằng hyung đã có một thời gian ở Mỹ và đã gặp được Haneul ở đó, và cuối cùng đã thuyết phục nàng về đây.

Tôi không hỏi thêm, nhưng lại là hyung cất tiếng trước:

_ Vừa nãy không tiện hỏi, công việc của em dạo này vẫn ổn định chứ?

_ Vâng ạ. – Tôi cười sảng khoái, hiện tôi đã là phó khoa của khoa ngoại lồng ngực của bệnh viện Seoul, một người đã từng sống trong thế giới của các idols, cuối đời nghệ sĩ lại trở thành bác sĩ như tôi là rất hiếm, cứ tạm gọi là động vật quý hiếm đi nhỉ? Nhưng thực sự không phải mình tôi mới có nghiệp riêng, Jaejoong hyung đã trở thành giảng viên thanh nhạc đại học Kyunghee, Junsu hyung thì lại trở thành Giám đốc phát triển tài năng của Cjes, đúng với ước nguyện của hyung ấy. Còn Yunho hyung, đã thực sự tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành âm nhạc ứng dụng, tương lai hyung ấy lại sống trọn vẹn với âm nhạc rồi, nhưng cũng chỉ là có mình tôi, thoát ly khỏi vòng tròn âm nhạc.

Tôi hỏi tiếp:

_ Hyung sẽ về Hàn Quốc luôn chứ?

Hyung cười:

_ Có lẽ không.

_ Có lẽ không là sao?

_ Uhm, hyung muốn làm việc ở một nơi khác.

_ Hyung định trở lại Nhật Bản sao?

_ Không, là Prague, Changmin ạ.

Tôi sững người:

_ Prague? Hyung sẽ làm gì ở Prague? Chuyên ngành của hyung thì làm gì ở đó được chứ?

_ Uhm, công ty mở rộng thị trường, sẽ là có chi nhánh ở đó, hyung đã đăng ký rồi, hyung sẽ làm việc ở đó.

_ Ôi, thế còn ba mẹ?

_ Hyung sẽ đưa ba mẹ sang đó luôn.

_ Thế hyung không định về Hàn Quốc nữa sao?

_ Không, ai nói thế, hyung sẽ về thăm mọi người thường mà. Do hyung đi tham quan khắp nơi, nhìn lại vẫn là Prague thích hợp nhất, cuộc sống yên bình, và khí hậu cũng ôn hòa.

_ Ồ, thế sao?

Không phải là chúng tôi chưa bao giờ đến Prague, có thể nói là chúng tôi đến đó khá thường, những mùa chụp sách ảnh đều đến nơi này để lấy ngoại cảnh, kỷ niệm ở đấy cũng không phải ít, nhưng với Yunho hyung mà nói, nơi đó là đặc biệt hơn tất cả, bởi vì nó tồn tại lời hứa của hyung.

Tôi không nói ra, nhưng lòng vẫn là hiểu, hiểu nên lại càng đau, nỗi đau không giấu được trên gương mặt, 10 năm rồi, nỗi ân hận, đau đớn đó vẫn đeo theo hyung ấy khôn nguôi. Tôi lãnh đạm, che giấu đi nước mắt, thôi thì cứ xem như hyung ấy công tác ở nước ngoài đi.

_ Lúc lưu học ở New York, hyung đã gặp lại Haneul, ở công viên Tự do.

_ Hyung kể em nghe rồi.

_ Không ý hyung là, em ấy đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hyung, sau đó hyung và Haneul đã nói chuyện cùng nhau, nhắc đến em rất nhiều Changminie.

_ Em hiểu.

_ Đột nhiên hyung nghĩ, nên thuyết phục Haneul trở về để gặp em.

_ Để làm gì?

_ Còn làm gì sao? Hai đứa yêu nhau sâu đậm như vậy, chỉ vì những sự cố đáng tiếc mà chia tay, 10 năm qua đi mà vẫn chưa có đứa nào có bến đỗ, tình yêu lâu bền thế, chia cắt không phải là quá tàn nhẫn sao?

_ Hyung cũng thế thôi, chẳng phải cũng chưa có dấu hiệu gì sao?

_ Hyung khác em, Changminie, nhưng giữa chúng ta vẫn là có một điểm chung.

Tôi ngạc nhiên nhìn Yunho.

_ Đó là sự hối tiếc, Changmin, đánh mất đi điều quý giá nhất của cuộc đời mình, chính là điều hối tiếc lớn nhất. Là hyung không muốn em đi theo vết xe đổ của mình, nên mới quyết định làm liều một phen.

Tôi nhìn Yunho, cảm nhận được từng câu từng chữ của anh, chứa đựng vô vàn nỗi đau, mất mát, và hụt hẫng, từng ấy năm hình như chỉ nhân nỗi đau của hyung ấy lên nhiều lần chứ không hề vơi đi một mảnh ký ức nào. Yunho nhìn tôi, lấy tay nhấn vai tôi, vỗ nhẹ:

_ Đừng giống như hyung, hãy gìn giữ người quan trọng nhất của em.

Tôi muốn khóc, đúng rồi, nước mắt đã chực trào ra, không hiểu sao những năm tháng từ ngày rời bỏ sân khấu đến nay, tôi lại dễ dàng khóc đến thế. Cũng có thể gọi đó là một loại quả báo hay không? Trong lòng tôi là hối hận, năm xưa đã chọc người ta quá nhiều, bây giờ nước mắt lại ôm vào mình hết, thật là đáng xấu hổ mà.

Yunho nhìn tôi lại mỉm cười, rồi nhướn vai kéo dãn tay về phía trước:

_ Thật mệt quá, hyung đã ngồi mấy bay suốt nửa ngày, hik, em có thể cho hyung ngủ nhờ không?

Hỏi gì nghe lạ vậy, hyung muốn ngủ thì cứ ngủ đi chứ, tôi hậm hực:

_ Có chăn có gối, muốn ngủ thì ngủ đi, không ai hầu đâu.

Yunho cười lớn:

_ Ra dáng Changmin rồi, thế này mới đúng là Changminie của DBSK a.

Nói rồi bò vào giường của tôi lật úp xuống ngủ ngon lành, cái con người kì lạ, chọc người ta phát khóc, giờ lại nằm lăn ra đó ngủ như chết, thật chứ tính ấy vẫn không bỏ được. Tiếng ngáy o o, tất cả các cơ quan trên khuôn mặt đều mở to hết cỡ, thật không tin nổi tôi có thể ngủ chung với một người như thế, nhưng căn bản người ấy có thể chịu đựng bệnh nói mơ của tôi, nên dù gì thì tôi vẫn có thể tạm chấp nhận và bỏ qua cho cái gương mặt kỳ quái đó, một chặp sau đôi mắt và cái miệng mới khép lại một chút, tôi tận hưởng giây phút đó, đó là khoảnh khắc tương đối được mắt nhất của Yunho.

Tôi khẽ ngồi xuống, ngắm nhìn Yunho, gương mặt hyung ấy anh tuấn, cương nghị và mạnh mẽ, toát lên khí chất của một người lãnh đạo, ngày trước pha lẫn cả nét trẻ con, nhưng giờ thì những nét thơ ngây ấy đã không còn, thay vào đó là vẻ chững chạc của một đấng trượng phu. Dù gì hyung ấy cũng đã 40 tuổi. Cái tuổi mà người ta có thể chín chắn nhìn lại cuộc đời của mình. Thật ra tôi cũng chỉ mới bắt đầu chạm ngõ cái tuổi ấy, còn Yunho thì chính thức là ngày hôm nay, đã thực sự bước vào tuổi 40. 1 tháng trước là Jaejoong, bây giờ là Yunho, cuối năm nay sẽ là Junsu, lần lượt từng người một, đều chạm ngõ cái tuổi này, tôi rồi cũng phải thế thôi.

Nhưng, không phải ai cũng bước qua được cái tuổi ấy, không phải ai cũng được tận hưởng cái tuổi 40 hơn nửa đời người này, đó cũng chính là nỗi đau lớn nhất của tất cả chúng tôi, và nhất là với Yunho hyung, khi không thể chứng kiến được tuổi 40 của một người, một người vô cùng quan trọng với tất cả, chính làYoochun hyung, người đã mang theo quãng đời thanh xuân ấy vĩnh viễn khép lại ở cái tuổi 30. 30 cái xuân xanh, mãi mãi,…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2012 12:51:51 | Xem tất
*** Chap 4 ***




Em từng nói đã ươm trồng được đóa hoa tình ái, nhưng kết quả vẫn chỉ là nhận được cánh hoa của sự chia ly...


Lòng tôi chua xót, nén lặng, nghẹn ngào bật thành tiếng, là tôi bất giác nói không suy nghĩ, hay là đinh ninh hyung sẽ không nghe thấy, bởi hyung đã ngủ quá say: “Hyung, vẫn chưa quên được chuyện của 10 năm về trước hay sao?”. Hình như tôi hỏi như một thông lệ, cũng như con người ta đi ra nước ngoài cứ mãi nghe một câu: “Làm ơn xuất trình hộ chiếu.” vậy, dù biết rằng hành khách nào đi ra nước ngoài cũng đều phải có hộ chiếu, nhưng người ta vẫn cứ phải hỏi như thế. Tôi vẫn biết làm sao có thể quên, chính bản thân tôi cũng không thể quên, thì làm sao Yunho hyung, và cả 2 người kia có thể quên cho được. Chỉ là tôi vẫn muốn hỏi, đột nhiên cảm thấy mình thật nhẫn tâm.

Im lặng, cái không gian thực sự giống như không có người, tôi quay lưng đứng lên, thì sột soạt, âm thanh đó vang lên, sự ma sát gối nệm của Yunho hyung vẫn mạnh mẽ như vậy, và tôi biết áo gối của tôi lại ướt đẫm rồi.

Kỳ thực tôi quay mặt đi là đúng thời điểm, hay là do tôi biết đã đến lúc phải quay lưng đi, với Yunho mà nói, để người khác nhìn thấy nước mắt của mình là điều bất khả thi, hyung ấy là nhóm trưởng, hyung ấy cần mạnh mẽ để bảo vệ mọi người, khóc với hyung ấy là điều không thể, nên tận cùng vẫn một mình lau nước mắt cho bản thân, không muốn ai chạm vào những giọt nước mắt ấy. Vẫn là Yunho ngốc, ngốc đến nỗi hại tôi không thể kìm được nước mắt của mình, tôi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.



Trong đầu tôi ong ong lên tiếng thét của Jaejoong, đúng vào cái ngày sinh nhật lần thứ 30 năm đó: “Yunho, ra đây, tôi biết cậu đang ở trong đó, ra đây đi Jung Yunho, tôi phải nói chuyện với cậu.”

Mặc sức cho Heechul hay Sungmin chạy ra ngăn cản, sức mạnh của Jaejoong bức phá ngút trời, hyung ấy vẫn là mạnh mẽ không thể cưỡng lại được, bay vào, một bữa tiệc đang nhốn nháo, tôi nhanh chóng phóng lại gằn vai của hyung ấy, nhưng hyung mạnh mẽ lao đến chỗ Yunho, cố hết sức tôi kéo huyng ấy ra:

_ Huyng, bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói.

Mọi người xung quanh đều sững sốt, Yunho hyung vẫn ngồi đó, rõ ràng là vẻ mặt thản nhiên, nhưng tôi biết tâm hyung ấy đang bối rối. Jaejoong đẩy tôi ra, tôi cố sức nắm lại, hyung ấy nhìn tôi, đôi mắt nảy lửa, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó của hyung ấy. Jaejoong lại nhìn thẳng Yunho, gào lên:

_ Yunho tôi và cậu cần nói chuyện.

Heechul chạy phóng vào đứng trước mặt Jaejoong:

_ Mày còn muốn gì hả thằng khốn, mày báo hại mọi người như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao, giờ lại còn hung hăng như thế này.

_ Hyung im miệng đi, không biết thì đừng nói, tôi phải nói chuyện với Yunho, gấp lắm rồi, Yoochunie, Yoochunie…

Hyung ấy nghẹn cuống họng, thốt không thành tiếng, bất chợt tôi hoảng hốt cực độ, “Cái gì, cái gì thế, Yoochun hyung có chuyện gì sao?”, tôi bấn loạn, đầu óc rối mù.

Nhưng so với tôi, Yunho hyung kinh hoảng hơn, hyung ấy bất chấp tất cả, lao đến chỗ Jaejoong, hét lớn, bao nhiêu im lặng bỏ qua bên:

_ CHUYỆN GÌ, RỐT CUỘC LÀ CÓ CHUYỆN GÌ?

Mọi người giật nảy người bởi tiếng thét đó của Yunho, Jaejoong cũng không ngoại lệ, nhưng hyung ấy cố gắng không để lộ, một mặt nắm vai Yunho, nói van lơn:

_ Yunho, nhanh, hãy cùng tôi đến bệnh viện, tôi xin cậu, oán hận gì xin hãy để lại phía sau, làm ơn đi đến bệnh viện với tôi, Yunho à… – Ánh mắt của Jaejoong, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ, không khóc, không đỏ, không có nước mắt, chỉ là ẩn chứa cả một nỗi đau đến mức trở nên vô hồn, không có lý trí tồn tại trong đó, cái nhìn băng giá cũng đã sớm cất cánh bay đi, nhưng, so với ánh mắt của Yunho, nỗi thống khổ đó hình như không là gì cả, thực sự không là gì cả…

Không biết là chuyện gì, không, ý tôi là không biết đất trời là gì, tôi chỉ biết là khi ấy tôi và Yunho bất chấp tất cả lao đến bệnh viện. Không còn ý thức, không còn suy nghĩ, đầu óc hoang mang tột đỉnh, tôi không biết mình đã làm gì, đã đi đến đâu, đã qua mấy dãy phòng, tôi chỉ biết cắm đầu và chạy, nhưng tốc độ của tôi vẫn là không thể bằng Yunho hyung. Tôi cũng không biết là Donghae đã theo sau, kỳ thực hyung ấy đã đi theo chúng tôi từ lúc nào?

Và đó là điều cuối cùng tôi nhớ khi tỉnh lại sau một tuần sốt mê man, kể từ sau cái ngày kinh hoảng đó, một thời gian và trở về với một thân xác khủng khiếp không thể nào diễn tả hết nổi, với một bộ đồ đen tang tóc, người ướt sũng cả nước mưa, tôi trở về nhà ba mẹ, nằm gục xuống sàn và sốt ly bì một tuần sau.

Chúng tôi đã mất Yoochun hyung từ ngày ấy, thật sự là 3 tháng sau đó, nhưng chính ba tháng đó giống như là một sự trả giá cho chúng tôi, nỗi đau mà chúng tôi mang theo đến tận bây giờ không hoàn toàn do điều đó mà nảy sinh, chính là vì sự thật đằng sau vụ kiện được phơi bày, đó mới chính là nguyên nhân khiến chúng tôi đau xót nhất, vậy là tất cả chỉ là hiểu lầm, 6 năm trời chúng tôi đã sống trong oán hận, vì đã nghĩ rằng Yoochun chính là người đã làm lộ cái đơn kiện đó… Donghae hyung đã giải thích với chúng tôi tất cả….

Tôi lại thiếp ngủ, nước mắt cũng sớm khô đi, tôi không tự nguyện lau nó, chỉ là để nó tự mình biến mất thôi, cái tôi muốn lưu lại vẫn không thể lưu lại, vậy thì những giọt nước mắt này có mất đi, cũng đâu phải là vấn đề to tát. Không, bản thân tôi đã thực sự mệt mỏi, mệt mỏi đến rã rời…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2012 13:01:34 | Xem tất
*** Chap 5 ***



Những gì đã qua không nguyện ý giữ lại, chỉ là không có cách nào để quên đi...


Sáng hôm sau tôi thức dậy, thì đã nhận mảnh giấy trên bàn, nét chữ dứt khoát mạnh mẽ: Hyung phải đi rồi, hôm nay phải về Gwangju để thăm ba mẹ, em dậy nhớ ăn sáng, và chúc một ngày làm việc thật vui. Yunho hyung. P/S: có gì tối nay qua nhà Jaejoong nhé, nhớ dẫn theo cả Haneul và Manbi (Manbi – cháu gái của Mandong).

Vẫn là Yunho chu đáo như thế, bản thân chắc chả đụng đến bữa sáng mà cứ nhắc người ta phải ăn sáng, lại học được cái tính bà thím của Jaejoong đây, ngày trước lúc nào cũng kèo nhèo tôi: “Phải ăn sáng thì mới khỏe chứ.”

Sao có thể ăn cho được, khi 1 giờ sáng tôi đã ăn một bụng ramen rồi, thực là nghe lời xúi dại nên lụy đến bản thân ăn mắng suốt ngày. Kỳ thực tôi có thể chống chế với mọi loại dụ dỗ, thậm chí tôi chuyên đi dụ dỗ người, chứ không bao giờ để ai lừa mình hay khuyến dụ mình làm chuyện gì cả, nhưng không hiểu sao, cứ nghe thấy lời nói ấy, nghe thấy tên các món ăn là tôi lại không nhịn được mà làm theo vô điều kiện, bất kể là 1 hay 2, 3 giờ sáng cũng chẳng thành vấn đề. Tôi tự thấy mình thực sự là bó tay, vô phương với những lời dụ dỗ này, chỉ biết mặc sức làm theo, không suy tính thiệt hay là hại nữa.

Yunho cũng không ngoại lệ, mà thậm chí còn là nạn nhân thảm thương hơn với cái lời dụ dỗ ấy, ai bảo hyung ấy bá chủ bá đạo, cơ mang nào là thần khí ngút trời, nói người là người phải nghe, thế mà chỉ cần một chút nũng nịu, một chút lôi kéo nỉ non, là y như rằng A lê hấp, một chầu ăn khuya bắt đầu, tôi sợ cái sự mạnh mẽ của Yunho hyung lắm rồi.



Kéttttt!!!!!!!!

Chiếc xe dừng lại ở góc tường nhà gửi xe. Tháo dây an toàn bước xuống, một ngày làm việc nữa lại bắt đầu.

Tôi bước vào sảnh bệnh viện, các y tá cúi chào tôi, tôi cũng gật đầu chào lại, xả giao thông thường mà. Bất chợt phóng ra từ đâu, một cô bé mặc áo bệnh nhân, nhìn có vẻ như là bệnh nhân ở khoa nội tiết, đứng trước tôi mỉm cười, theo quán tính tôi mỉm cười lại:

_ Chào bé, bé có việc gì cần tôi giúp sao?

Cô bé mỉm cười, có vẻ e thẹn không nói, chỉ là đưa một cuốn sổ cùng một cây viết trước tôi, tôi thoáng chút ngạc nhiên, chợt hiểu ý định của cô bé, tôi chỉ cuốn sổ:

_ Em muốn xin chữ ký của tôi?

Gật đầu, tôi thoáng cười, có đôi chút ngạc nhiên trong lòng: “Ôi trời giờ vẫn còn có người xin chữ ký của mình”.

Tôi với lấy cuốn sổ, ký tên và viết vài dòng chúc em mạnh khỏe…, rồi tôi đưa lại cho cô bé, cô bé hạnh phúc quá, mặt đỏ bừng mà vẫn cười rất tươi, nhưng chuyện sau đó tôi càng bất ngờ hơn. Cô bé viết lại vào cuốn tập, dơ lên cho tôi đọc: “Cảm ơn oppa rất nhiều, em đã từng là fans của DBSK ạ.”

Lúc này tôi mới bừng tỉnh, thì ra cô bé ấy bị khiếm thính, lúc nãy là tôi quá sơ suất, nên cứ nghĩ như thông thường, cơ mà khiếm thính mà có thể nghe được nhạc DB, điều gì lạ vậy nhỉ, mặc dù vậy tôi vẫn với lại cuốn sổ, viết: “Oppa rất vui vì làm quen với em, khi nào có thể ghé qua khoa của oppa, oppa sẽ mời em ăn bánh.”

Tôi đưa lại cho cô bé, và nhận được một nụ cười rạng rỡ trên môi, em gật đầu đáp ứng.

Trở về phòng làm việc, tôi cởi áo khoác ra và thay vào chiếc áo blouse mắc ở kệ. Tôi ngồi xuống và bắt đầu công việc thường ngày, trước là phải đi thăm các bệnh nhân mới phẫu thuật, tôi nhấc máy gọi y tá, bảo cô ấy nhanh chóng nhắn với các bác sĩ trong khoa đến giờ thăm bệnh.

Tin nhắn được báo đến cho các bác sĩ, bắt đầu một ngày thăm bệnh. Cũng có một số sự cố nhỏ xảy ra, nhưng xem chừng là hôm nay mọi thứ tương đối ổn.

Tôi đến bàn y tá trực và yêu cầu họ đưa một số bệnh án của các bệnh nhân đang theo dõi, trong khi tôi im lặng xem xét các bệnh án thì họ lại bàn tán nhau:

_ Cô bé ấy vào viện cách đây mấy ngày?

_ Hình như đã 2 ngày.

_ Nghe đâu con bé bị tai nạn nên bị mất đi khả năng nghe và nói.

_ Tội quá, thế không thể chữa được sao?

_ Không, nghe đâu cứu được mạng sống là đã mừng rồi, nhưng mà vì căn bệnh tim bẩm sinh, nên chẳng biết rồi số phận sẽ ra sao?

Nghe đến đây, tôi khẽ giựt mình, nhìn các cô y tá, họ có vẻ hiểu ánh mắt đó của tôi:

_ Chúng em đang nói đến cô bé Yun Ji Yoen ấy ạ, bác sĩ Shim có biết không?

_ Yun Ji Yoen?

_ Vâng. – Một cô nói và hướng ánh mắt về cái giường đối diện, tôi nhìn theo ánh mắt đó, và… chính là cô bé tôi đã gặp ban sáng.

_ Là cô bé đó?

_ Vâng, cô bé ấy tội nghiệp lắm, bị tai nạn giao thông cách đây 3 năm, không thể nghe và nói được nữa, bây giờ lại còn phát hiện ra căn bệnh tim bẩm sinh, ôi, số phận sao mà đáng thương.

Cô ấy thở dài, còn tôi vẫn hướng ánh mắt về cô bé ấy, đang nói chuyện gì đó với người nhà, trong đầu tôi lại hiện về nụ cười trong sáng của em.

Miên man suy nghĩ, bất chợt, bụpppppppp.

Có cái gì đó đập mạnh vào đầu của tôi như trời ván, tôi nảy người quay lại, hóa ra là tên Jang Sung nghịch ngợm, đúng là chỉ có tên điên này mới dám làm những trò thế với tôi, tôi thét lớn:

_ Cậu đang làm cái trò gì thế hả?

_ Hô hô thấy bác sĩ Shim của chúng ta hôm nay làm thơ, tâm hồn mắc đẻo trên cành cây, nên leo lên để lôi xuống thôi.

Một kiểu lý luận không giống ai, tôi hậm hực quay lưng đi, nó lại vỗ vai tôi:

_ Thôi thôi, bớt giận, bớt giận… Thật ra tôi có bất ngờ muốn nói cho cậu.

_ Bất ngờ, bất ngờ gì chứ?

_ Cậu lên phòng chủ nhiệm sẽ biết.

Tôi nửa tin nửa ngờ, ai chứ lời nói của Jang Sung chỉ nên tin một nửa, tôi nhìn nó, nó nhún vai:

_ Không tin thì thôi, cứ lên rồi sẽ thấy.

Tôi đến phòng chủ nhiệm, gõ cửa, chủ nhiệm yêu cầu tôi vào, mở cửa bước vào và tròn xoe hai mắt, Haneul, chính là Haneul. Thật sự là một bất ngờ lớn, Haneul nhìn tôi mỉm cười. Chủ nhiệm cũng cười lớn:

_ Em ngồi xuống đi Changmin.

_ Vâng, vâng ạ.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Haneul. Chủ nhiệm nói luôn:

_ Haneul lần này trở về nước đã quyết định sẽ làm việc ở bệnh viện chúng ta, có gì 2 em hãy thường giúp đỡ nhau, lại cùng là học trò của thầy, nên bây giờ cùng làm việc chung, thầy cũng rất yên tâm.

_ Vâng, thưa chủ nhiệm, em sẽ cố gắng. – Tôi nói và lòng thì như mở cờ.

Chúng tôi bước ra, tôi cười lớn, Haneul nhìn tôi:

_ Sao thế anh?

_ Jang Sung vừa nãy gặp anh trước cửa khoa, nó bảo có bất ngờ lớn, bảo anh đến phòng chủ nhiệm xem, hóa ra là thế này.

_ Jang Sung oppa vẫn vui tính như thế nhỉ?

_ Ôi vui gì mà vui chứ, nó điêu linh lắm, em cứ làm việc với nó khoảng mấy tháng là chịu không nổi nó đâu. Anh đây dính với nó hơn 10 năm là cũng mệt đứ đừ rồi. Haizzzzzzzz

Tôi thở dài, Haneul nhìn tôi mỉm cười, nàng cười thật đẹp làm sao.

Haneul được một hộ lý đưa đến phòng làm việc của nàng, tôi cũng đi theo xem sao, mặc dù là cùng khoa, nhưng khoa của tôi rất rộng, không biết phòng thì có khi cả tháng trời không chạm mặt nhau. Tôi cùng vào phòng nàng, nàng vui vẻ sờ lên mọi vật, và sắp xếp theo quán tính, tôi thích ngắm nàng như thế, vừa làm vừa mỉm cười và nói chuyện, đáng yêu đến mức, nếu có thể tôi muốn được ôm nàng ngay, thỏa nỗi nhớ nhung 10 năm qua.

Bác sĩ Shim Changmin mời về phòng phẫu thuật F có ca phẫu thuật gấp.
Bác sĩ Shim Changmin mời về phòng phẫu thuật F, có ca phẫu thuật gấp.


Gọi tôi đi rồi, tôi khẽ chào nàng, và nhanh chân phóng ra, lao đến khu vực phẫu thuật.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2012 13:03:51 | Xem tất
*** Chap 6 ***




Nếu cho anh một điều ước, anh sẽ ước rằng tìm được cỗ máy thời gian, để quay lại ngày đó, xóa đi nước mắt và nỗi đau của em...



Chiều hôm đó, tôi nhớ cuộc hẹn của Yunho hyung, lúc xuống nhà xe, vui vẻ hỏi Hanneul:

_ Hôm nay chưa phải tổ chức tiệc mừng em, chủ nhật mới làm tiệc, vậy thì hôm nay em dành cho anh nhé.

Haneul cũng phấn khởi đáp lại:

_ Vâng, thế anh muốn đi đâu nào?

_ Đến biệt thự Shinjy của Jaejoong.

_ Vâng được ạ.

_ Em để xe đó đi, lên xe đi cùng anh, anh về đón theo Manpi đi nữa.

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng leo lên xe tôi. Chiếc xe rồ máy chạy đi.

Đêm hôm đó tại biệt thự Shinjy của Jaejoong, chúng tôi đã có một buổi tiệc ra trò, mừng Haneul có được công việc thích hợp. Yunho cũng sớm về Seoul, và đi chợ chuẩn bị thức ăn cùng Jaejoong. Mọi người quây quần xung quanh mâm cơm, nói cười rôm rả.

Đã khuya rồi, tôi đưa Haneul về nhà, và mình cũng phải nhanh chóng trở về, nghỉ ngơi, mai lại có ca phẫu thuật quan trọng.

Tôi nhanh chóng tắm rửa, và thay đồ ở nhà. Đang định đi ngủ, thì sực nhớ ra là còn chưa gọi yêu cầu các y tá trực coi sóc bệnh nhân mới phẫu thuật hôm nay, thế là mở máy, lại phát hiện hơn 10 cuộc gọi nhỡ, xuất phát từ một số điện thoại lạ hoắc, tôi không biết là của ai. Số mọi người tôi đã lưu hết cả, cả Haneul cũng thế, vậy số này của ai đây, nguyện ý gọi vào đây hơn 10 cuộc, thế thì không phải gọi nhầm rồi. Có linh cảm tôi bấm vào gọi thử. Và…

Sáng hôm sau tôi uể oải thức dậy, rõ là tửu lượng kém mà cứ uống không biết ngơi nghỉ, chả biết sao, tôi lại trữ quá trời bia trong nhà như thế, tôi uống một hơi hơn 5 lon, lần đầu dám liều lĩnh như vậy, thực là cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì hôm qua, làm tôi bức xúc đến nỗi dứt liền 5 lon bia. Tôi đành lết xuống giường và bò ra làm vệ sinh cá nhân, sau đó hâm vội vàng 2 miếng bánh mì, đập vội cái trứng ốp la, òa, giá mà có Jaejoong hyung ở đây, tôi đã không đau khổ thế này, muốn ăn ngon, mà lại ngại bị càu nhàu, đánh bấm bụng làm mấy món ăn nhanh này vậy. Đời thật khổ đau a.

Tôi đi làm, và Haneul gọi điện, hôm qua là tôi chở nàng về, nên nàng đã không có xe mà đi làm. Tôi ghé qua nhà, đón nàng đi, tiện thể có được một quãng đường bên nhau. Nàng xuất hiện trước tôi, cái dáng thanh thoát, trong chiếc áo khoác sang trọng, nom thật đáng yêu. Tôi rồ máy lái đi.

Mặc dù nói chuyện với Haneul rất nhiều, nhưng trong đầu tôi vẫn lấn cấn chuyện gì đó, rõ là tôi không nhớ điều gì đã xảy ra hôm qua. Tôi muốn nhớ lại, nhưng kỳ thực mấy lon bia lợi hại đã xóa hết sạch mọi chuyện, nhưng cũng lưu lại trong tôi cái cảm giác bồn chồn, nao nao.

Chiếc xe dừng lại. Haneul xuống xe, nàng vẫy chào tôi: “Hôm nay em có liền 2 ca phẫu thuật, chắc đến chiều mới có thể gặp anh, anh làm việc thật tốt nhé.”

Tôi mỉm cười, gật đầu, bản thân tôi cũng có 3 ca, dám tới chiều cũng chưa được gặp nàng.

Và công việc vẫn diễn tiến bình thường, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật thứ 3, nhìn đồng hồ đã 6 giờ chiều, tôi không biết thời gian trôi qua đáng sợ như vậy. Tôi về phòng, định ghé qua phòng Haneul, nhưng nhận ra bản thân mình cần phải tắm rửa lại đã. Thế là tôi quyết định về phòng, mở máy điện thoại, thật tình thì, số điện thoại đó đập vào mắt tôi, hình như có chút quen lại lạ, không biết thế nào, tôi nhấc máy, gọi thử. Âm thanh đó vang lên, và dường như mọi chuyện ngày hôm qua, dồn dập trở về trong ký ức của tôi, bất ngờ đến không thể trở tay kịp:


_ Alo, xin hỏi ai đầu dây? Tôi thấy số điện thoại này gọi vào máy mình nhiều lần, nên gọi lại xem sao, là ai thế ạ?

_ “…”

_ Nếu là nhầm số thì cho tôi xin lỗi, nhưng rõ ràng là đã gọi vào máy tôi hơn 10 cuộc, nên tôi mới gọi lại kiểm tra, xin lỗi vì đã làm phiền.

Tôi định cúp máy, bất chợt có giọng nói vang lên:

_ Changminie! Là hyung.

Tôi sững sốt, không, nói đúng ra là tôi không thể tin vào tai mình, tim tôi bấn loạn:

_ Làm, làm sao có thể?

_ Hyung đã gọi đến bệnh viện nơi em làm, nên biết được số điện thoại của em.

Cảm xúc rối bời, giọng nói đó khiến tôi không biết bây giờ mình đang suy nghĩ gì nữa, đầu óc mụ mị hẳn đi.

_ Hyung nghe nói Yunho đã trở về, hyung cũng đã trở về Hàn Quốc cách đây 3 ngày…

Không để người đó nói tiếp, tôi cắt lời:

_ Anh còn gọi điện đến đây làm gì?

_ Changminie, hyung…

_ Đừng nói nữa, mọi chuyện đã thành ra như thế này, anh còn chưa cảm thấy thỏa mãn hay sao, còn gọi đến đây để làm gì nữa?

_ Không, ý hyung không phải như thế, Changmin…

_ Đừng có gọi tên tôi, nghe thật kinh tởm, tôi không muốn tên của mình phát ra từ cái miệng tội lỗi của anh, đừng có làm phiền chúng tôi nữa.

Tôi định cụp máy, nhưng người đó nói với tiếp:

_ Không, Chang… À, không, em có thể cho hyung biết số điện thoại của Yunho không?Hyung có chuyện muốn nói với em ấy…

_ Cái… cái gì chứ, anh còn muốn làm gì nữa, anh hại Yunho ra nông nỗi này còn chưa đủ sao, sống không bằng chết như thế vẫn chưa thỏa mãn sao chứ? Anh còn muốn gì nữa đây?

_ Changmin, ý hyung không phải thế…

_ Thôi đi, tôi không muốn nghe nữa, anh mà còn gọi đến như thế này tôi sẽ báo cảnh sát vi phạm quyền riêng tư đấy, còn nữa, đừng có đụng đến Yunho hyung, nếu còn khiến hyung ấy tổn thương, tôi không bao giờ tha thứ cho anh đâu, có làm ma tôi cũng sẽ theo ám anh đến chết đấy.

Nói rồi tôi cúp máy, trong tâm rối bời, cảm xúc lẫn lộn, hận, phẫn nộ, tức tưởi, và điên loạn. Từng ấy năm, vẫn không vơi đi.


….

Bây giờ thì tôi đã nhớ ra rồi, đã nhớ ra vì sao mình lại uống liền 5 lon bia, mặc cho cái tửu lượng kém cỏi của mình. Tôi nấc lên mấy tiếng và cúp máy, không rõ bên kia đã trả lời cái gì. Tôi không nguyện ý nhớ, nhưng thực lòng không thể quên, vĩnh viễn tới chết vẫn không thể quên.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2012 13:05:40 | Xem tất
*** Chap 7 ***





Tất cả quá khứ cũng giống như dòng sông bồng bềnh, nơi con thuyền lênh đênh nhẹ lướt. Những tưởng thuyền sẽ vươn ra biển lớn, thổi căng cánh buồm tiến ra khơi, nhưng kỳ thực, vẫn lẩn quẩn quanh con sông của quá khứ mãi mãi không tìm được lối thoát cho mình...


Trong đầu tôi vẫn là những hình ảnh đau lòng đó…

Ngày đầu tiên Yoochun quyết định thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi ký túc xá.

Tôi khẽ đứng nép ở góc tường, nhìn hyung ấy thu dọn đồ đạc, trong nhà chỉ có tôi và hyung ấy, Yunho và mọi người đã ra ngoài, hình như Yunho hyung muốn tránh mặt thì phải.

Yoochun vẫn vui vẻ cười nói với tôi, như thể không có chuyện gì xảy ra, chỉ là tôi không nhớ hyung ấy đã nói những gì, nhưng đại loại những lời đó là dặn dò chăm sóc Yunho này nọ, tôi muốn bỏ ngoài tai hết những lời nói đó, chỉ muốn nhìn hyung ấy, nhìn thật lâu. 8 năm qua, tôi chưa bao giờ ngắm nhìn hyung ấy chăm chú đến thế, bây giờ giây phút chia xa, lại hối hận mình đã không khắc ghi được điều gì từ hyung. À, không đúng, có lẽ là vì nhớ nhiều quá, nên chính giây phút chia ly, lại lãng quên hết sạch, mọi ký ức.

Cái ngày tai họa nhất cuộc đời của chúng tôi, khi quản lý báo với Yunho rằng, cái đơn kiện đã hé lộ với tòa án tối cao. Thật như một cú sét đánh ngang tai, Yunho tựa hồ đã chết đi từ lúc đó, chết thực sự, hồn đã lìa khỏi xác. Niềm tin của hyung ấy bao năm qua, đã hoàn toàn nằm sâu dưới lòng đất kia, ai cũng hiểu nỗi đau đó, như ngàn nhát dao, cùng một lúc đâm vào 1 điểm ngay bên lồng ngực trái, cầu trời cho mình dị tật sinh ra với trái tim nằm bên phải, nếu không thì thật sự chỉ còn đường chết. Rõ là tôi chưa bao giờ thấy sự suy sụp như thế của Yunho, ngày trước dù bao nhiêu vất vả tột cùng, hyung ấy vẫn kiên cường mạnh mẽ, vượt qua không một lời than trách, thế mà bây giờ, một câu nói lại có sức công phá đến độ, như đất trời sụp đổ dưới chân hyung ấy.

_ Là ai, là ai đã làm điều đó?

Anh quản lý đảo mắt nhìn 4 người chúng tôi, ra hiệu chỉ muốn nói riêng với Yunho, 4 đứa chúng tôi đành đi ra ngoài.

Không ai trong chúng tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tất cả đều im lặng không nói với nhau lời nào, mỗi người ngồi mỗi góc. Jaejoong đang xem lại các bài hát phải thu âm ngày hôm nay, Junsu đang tập trước gương các điệu nhảy, tôi lân la với máy chơi game trong tay, còn Yoochun thì đánh đàn, mặc dù trông cứ như là công việc bình thường trong giờ giải lao, nhưng vẫn là có điều khác biệt, tâm cang chúng tôi, rối bời. Lần đầu tiên Jaejoong vò mấy lần giấy, không phát âm được một nốt nhạc nào, lần đầu tiên Junsu nhảy sai nhịp, tức tối giậm chân, miệng rủa thầm cái gì đó. Lần đầu tiên tôi chơi mà không thắng được một game nào, và cũng là lần đầu tiên Yoochun đánh một bản nhạc không hoàn chỉnh…

Một lúc sau, Yunho trở về, và hoàn toàn trái ngược với chúng tôi nghĩ, hyung ấy hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo đến mức chúng tôi còn tưởng không hề có biến cố gì xảy ra, hyung ấy vẫn giao công việc cho chúng tôi, như bình thường, thực sự là như bình thường.

Nhưng buổi tối hôm ấy, thì không bình thường như thế nữa, Yunho đã biến mất, chúng tôi vô cùng lo lắng, nháo nhào lên tìm kiếm, Jaejoong và Yoochun thì ra ngoài đi tìm, tôi gọi về nhà ba mẹ, còn Junsu gọi điện cho các bạn, tất cả những gì có thể làm chúng tôi đều làm hết để tìm được hyung ấy, lo lắng hyung ấy xảy ra chuyện gì bất trắc.

Mãi hơn mấy tiếng trôi qua, không còn sức, Junsu nói với tôi:

_ Hay là chúng ta gọi cho cảnh sát?

_ Hyung điên à, đang cần phải bí mật về sự biến mất của Yunho hyung, nếu gọi cho cảnh sát há lộ ra hết, coi như đi tong, công ty mà biết thì chúng ta chỉ có chết.

_ Nhưng mà hyung thực sự lo…

_ Lo lắng cũng không ích gì.

_ Nhưng, sao mà Yoochun và Jaejoong hyung vẫn chưa về nhỉ? Đến một cú điện thoại cũng không có?

_ Chắc là hai người đang tìm Yunho, cứ chờ xem.

Tôi nói với ngữ khí bình tĩnh tột độ, nhưng chính tôi cũng vô cùng hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì với Yunho. Không biết, tôi không biết, nhìn lên thấy Junsu đi tới đi lui, tôi muốn phát điên, tôi chỉ muốn thét lên rằng: “Lo lắng cái quái quỉ gì, mọi chuyện đến nước này đều là do các người mà ra.”, thế nhưng, bất chợt tôi chặn họng mình lại, khi thấy Junsu sụt sịt, tôi biết, hyung đang khóc, và tôi cũng hiểu tại sao mọi chuyện lại biến chuyển như thế này, và tôi cũng biết, họ đều không muốn lộ cái đơn kiện đó ra cho tòa án, cái họ muốn chỉ là thương lượng với công ty về các điều khoản vô lý trong hợp đồng, nhưng vì một cái lý do quái quỉ nào đó, do một tên điên rồ nào đó mà tự nhiên cái đơn ấy lại nằm ở trên tòa án. Thật nực cười, à, chua xót thì đúng hơn. Thế là tôi buông lời an ủi:

_ Hyung, ngồi xuống đi, hyung đi tới đi lui làm em nhức đầu, ngồi xuống và chờ đợi, Yunho hyung sẽ không sao đâu. Hyung ấy là Yunho, là Uknow Yunho mà, sẽ không có chuyện gì đâu.

Junsu nghe lời tôi, ngồi xuống, lần đầu tiên chỉ có 2 đứa tôi ở nhà mà lại im ắng như thế, thật bất ngờ, khó tin nhưng lại là hiện thực.

Bất chợt cánh cửa mở ra khó nhọc, có tiếng người oai oái nói vọng vào, là tiếng của Jaejoong hyung:

_ Junsu, Changmin có trong đó không? Ra phụ hyung đỡ Yunho vào.

Chúng tôi bật dậy như có lò xo, phóng ra mở nhanh cửa, Jaejoong đang đỡ Yunho, say khướt không biết một sự gì, hình như hyung ấy đã uống cầu mấy chai wisky là ít. Jaejoong và Junsu dìu Yunho và trong phòng, tôi nhanh chóng chuẩn bị giường, đặt hyung ấy xuống, Jaejoong cởi giày, tôi cởi áo khoác, hyung ấy lăn lộn, nóng nảy, Junsu vội kéo chăn lên đắp lại cho Yunho.

Và cả 3 nhìn nhau rồi bước ra ngoài, tôi cất tiếng hỏi:

_ Chuyện gì đã xảy ra, hyung đã tìm thấy Yunho hyung ở đâu?

Jaejoong lại cái tủ lạnh, mở với lấy chai nước, uể oải vươn tay, uống nước và nói:

_ Hyung và Yoochun đang lái xe đi khắp các tụ điểm để kiếm, chợt Yoochun nhớ đến quan bar My fami, cả 2 đến đó, quả nhiên Yunho đang ở đó thật, khi hyung và Yoochun đến đó, Yunho đã nóc hết 2 chai rượu rồi, nằm vật vờ và chuẩn bị tấn công sang chai thứ 3.

Junsu và tôi chăm chú nghe, Jaejoong hyung uống nước, nhưng rõ là gương mặt ủy khuất đến đáng thương, chắc chắc vừa nãy đã xảy ra biến cố gì đó, mà 2 đứa chúng tôi không biết, bất chợt sực nhớ, không thấy Yoochun đâu hết, tôi thản thốt nhìn Jaejoong hỏi:

_ Thế Yoochun hyung đâu?

Jaejoong khựng lại, giống như nhớ ra cái gì đó, quay phắt lại:

_ Yoochun không vào đây cùng hyung sao?

_ Sao hyung lại hỏi thế, lúc nãy chỉ có hyung và Yunho hyung vào thôi mà? – Junsu tiếp lời.

_ Trời, trời đất ơi. – Jaejoong hốt hoảng, quăng chai nước, và chạy ra không quên dặn 2 chúng tôi: “Chăm sóc Yunho.”

2 đứa tôi đứng ngây người, dám chừng đêm nay sẽ đón tiếp thêm một Yoochun say bí tỉ về nhà cũng nên.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2012 13:08:39 | Xem tất
*** Chap 8 ***




Từ khi chia cắt, lòng anh đã là một tảng băng, dù em có cố gắng băng sông hoàng hà cũng vĩnh viễn không bao giờ có thể làm tảng băng tan chảy...



Sáng hôm sau, Jaejoong và Yoochun không về nhà, dù tôi cố ý đợi cửa, nhưng hình như là vô vọng. 2 người đã đi đâu mất biệt. Junsu ngủ trong phòng với Yunho.

Junsu tảnh mảnh bước ra, mắt còn nheo lại vì ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, nhìn thầy tôi ngồi thần như tượng ở sofa, cất tiếng hỏi:

_ Em ngồi ở đó suốt đêm à? Jaejoong và Yoochun về chưa?

Tôi không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.

Junsu giật nảy người, 2 người kia vẫn chưa về: “Lạy Chúa, chuyện gì đã xảy ra?”

Tiếng động mạnh khiến chúng tôi bừng tỉnh, quay lại nhìn thấy Yunho mở cửa bước ra, tay ôm gáy, hyung ấy có vẻ bị đau đầu, nhìn 2 chúng tôi, cười gượng gạo:

_ Hai đứa thức dậy sớm thế?

Junsu im lặng, ra bếp với lấy chai mật ong, pha với nước đem đến cho Yunho:

_ Hyung uống đi,

Yunho tiếp chén nước mật ong, mỉm cười và uống. Sau khi uống xong, nhìn quanh, mới phát hiện ra không có Jaejoong và Yoochun.

Quay lại hỏi tôi:

_ Changmin, Jaejoong và Yoochun đâu?

Tôi im lặng quay về hướng TV, còn Junsu thở dài đi vào bếp cất cái chén. Yunho kinh hãi:

_ Hyung hỏi 2 đứa, Jaejoong với Yoochun đâu rồi?

_ Em không biết, hôm qua sau khi đưa hyung về, thì Yoochun hyung cũng biến mất, Jaejoong hyung vội đi tìm, và giờ cũng lặn mất tăm. – Tôi nói ngữ khí mệt mỏi.

Yunho hoảng hốt thực sự, anh thần người, như đang nhớ ra cái gì, bất giác ba chân bốn cẳng, phóng ra ngoài.

Tôi đứng bật dậy gọi với theo:

_ Hyung lại đi đâu nữa thế?

Tôi nhìn Junsu, ánh mắt hyung ấy cũng hướng nhìn ra cửa, vô thần, vô sắc.

Cả 2 chúng tôi rốt cuộc chẳng hiểu điều gì đã xảy ra, vào cái đêm hôm đó, vì cái gì Yunho uống say bí tỉ, và vì cái Yoochun đã biến đi đâu mất, và đôi mắt ủy khuất của Jaejoong, chúng tôi không hiểu, vĩnh viễn không hiểu, điều khủng khiếp gì đã xảy ra vào cái đêm hôm đó, khiến cho 3 người họ trở nên thần bí bất thường. Cái đêm ấy mãi mãi là một bí mật, một bí mật chỉ có 3 hyung ấy biết với nhau, vĩnh viễn là một ẩn số với chúng tôi.

Sau này, tôi mới hiểu ra được rằng, sự thể ngày hôm đó xảy ra, là do lời của anh quản lý nói với Yunho ban sáng, về thủ phạm đã đưa cái đơn kiện lên tòa án, chính vì điều đó mà đã khiến cho Yunho suy sụp thực sự, những tưởng đã chết đi được. Và tối hôm ấy, hyung ấy đã đi uống rượu cùng Heechul, và khi Yoochun và Jaejoong đến thì một vụ xích mích, to tiếng đã xảy ra, và kết quả là Jaejoong mang Yunho trở về với bộ dạng như thế, còn Yoochun đi đâu thì chính chúng tôi cũng không biết. Nhưng điều khiến chúng tôi tổn thương thực sự, không phải vì mấy chuyện này, mà vì sự thật về cái kẻ đã đệ đơn kiện lên cho tòa án, điều mà chúng tôi không thể tin, lại chính là Yoochun hyung.

_ Thằng khốn nạn, nó phải biết Yunho đã tin tưởng nó như thế nào, đã trân trọng nó như thế nào, mà nó nỡ lòng phản bội cậu ấy. – Heechul nói giọng đầy căm phẫn, mắt long lên sòng sọc đến đáng sợ.

Chúng tôi thực sự là mất hết sức lực, cả tôi và Junsu, không đứa nào còn thần trí gì để nghe, trong khi các hyung Suju thì phẫn nộ cực đỉnh, ngoại trừ Donghae, im lặng đứng ngoài cuộc, không bàn tán, không tham dự, chỉ là ánh mắt có chút đa nghi, đa tâm.

Heechul bất ngờ quay sang Junsu, nói với giọng vừa ấm ức, vừa tủi hờn:

_ Thấy chưa Junsu, bây giờ thì sáng mắt ra rồi chứ, một lòng tin tưởng thằng khốn đó, nó bảo gì cũng nghe, nó bảo làm gì cũng làm, giờ thì kết quả là thế này đây. Sướng chưa hả, thằng ngốc?

Junsu cúi mặt xuống, không nói nửa lời.

_ Trời ơi, bây giờ DBSK sẽ ra sao đây? – Sungmin la lên.

_ Thì còn ra sao nữa, nhìn tình hình là biết, Jaejoong với Junsu bị kéo vào vụ này, khó lòng thoát ra. Thằng khốn nạn mà. Còn có cả Hankyung nữa, Hankyung của chúng ta. – Heechul khóc nấc lên, khóc đến nỗi chung quanh không còn tiếng động nào lấn áp được.

Cơ mang nào là sự phẫn nộ bay nhảy trong lòng tôi, nhưng một lời cũng không thể thốt ra, chính là Yoochun sao, không thể tin được, không thể nào, chúng tôi đã tin tưởng hyung ấy như thế, tại sao hyung ấy lại có thể phản bội chúng tôi, không thể, tôi không thể tin. Bất ngờ Junsu đứng dậy, quay lại nói Heechul, ngữ khí bình tĩnh:

_ Heechul hyung, người đã yêu cầu ký vào đơn kiện đó là em chứ không phải Yoochun.

Nói rồi hyung ấy bỏ đi ra, Heechul và mọi người sững sốt nhìn theo, tôi cũng theo ngay sau hyung ấy, chỉ kịp nghe thấy tiếng của Shindong hyung:

_ Lại còn cố tình che lấp, bọn anh còn không hiểu con người em sao Junsu, rõ ràng là bị tên khốn đó lừa rồi.

Tôi đi ra ngoài, mạnh mẽ bước đi, không muốn ngoảnh đầu trở lại, không muốn một chút nào, chỉ là tôi quá tuyệt vọng, đến nỗi không muốn trở về với hiện thực nữa, tôi sợ, trở lại với hiện thực, tôi sẽ không thể sống nổi, dám chừng có thể làm điều gì sai lệch. Tôi cứ thế mà đi, chợt dừng lại trước cánh cửa sổ lớn, Junsu đang đứng đó, nước mắt chảy dài, khóc nức nở, hyung ấy cắn lấy tay mình để ngăn không phát ra tiếng, rõ ràng hyung ấy cũng cùng một tâm trạng như tôi, thất vọng đến tràn trề.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2012 13:12:24 | Xem tất
*** Chap 9 ***




Có những lúc cuộc đời thật bế tắc, lắm khi anh nhìn lên bầu trời đầy sao và tự hỏi lòng mình rằng: "Tham vọng là gì mà lại đáng sợ đến mức, khiến cho tình yêu cũng vỗ cánh bay xa".


Từ sau ngày đó, tôi chẳng hiểu thế nào, chỉ biết là mọi việc cứ thế trôi qua bình thường, chúng tôi vẫn làm việc như thế, chờ đợi từng ngày cái giây phút quyết định đó đến với chúng tôi, nhưng có một điều khác lạ, kể từ sau lần đó mọi người ít nói chuyện với Yoochun hơn, và hyung cũng chẳng nói gì với chúng tôi. Cứ như thế giống như những người đồng nghiệp bình thường, cần gì thì cũng nói, nhưng xuề xòa tùy tiện cho xong. Nhưng Yunho hyung thì không phải như thế, hyung ấy dường như có chút xa cách thấy rõ với Yoochun, mặc dù vẫn là một lọ cao đặt ở trên đống khăn và áo khoác của Yoochun, khi hyung ấy bị té do tập vũ đạo, hay là vẫn ánh mắt lo lắng khi Yoochun cất vài tiếng ho, chưa đầy 1 tiếng sau, thuốc đã để trên bàn, chỉ là im lặng như thế và dõi theo, tuyệt nhiên không trò chuyện, không dùng ngôn ngữ biểu đạt như xưa nữa.

Yoochun cũng lạ, mấy ngày này, cũng chỉ im lặng làm xong công việc của mình, té và nhìn lọ cao, nhẹ nhàng cầm lấy và xức vào vết thương, ho, thấy thuốc liền với lấy uống, không hỏi cũng chẳng rằng. Và hiển nhiên cũng như Yunho, Yoochung cũng là sự quan tâm im lặng đó hướng về hyung ấy. Khi hyung tập vũ đạo một mình, quay lại sẽ là chiếc khăn và chai nước, nếu hyung ấy không ăn được vì đau dạ dày, sẽ lại nhìn thấy túi thuốc cấy men đặt bên cạnh, nếu hyung ấy uống rượu thì sẽ có một chén nước mật ong đặt bên.

Cứ như thế, hai người ấy quan tâm trong trầm mặc, mặc nhiên không ai nói với ai lời nào. Nhất là Yunho hyung, dường như nói chuyện với Yoochun hyung là một điều khó khăn trong cuộc đời hyung ấy, giống như vượt qua ải môn quan, bước không xong mà ở cũng chẳng đặng đừng. Cần gì thì hyung ấy sẽ truyền khẩu lệnh qua cho chúng tôi, và chúng tôi truyền lại cho Yoochun, dù là Yoochun ở ngay đối diện với hyung ấy.

Trời Phật có hiểu cho hoàn cảnh khốn cùng của chúng tôi lúc này hay không, nói chuyện với nhau mà cũng trở nên khó khăn thế này, sống còn hơn trong địa ngục. Mặc dù vậy nhưng họ vẫn ở chung phòng với nhau, không ai dọn ra ngoài, cứ như vậy mà ở cùng, thì không biết sẽ ra sao?

Và rồi giây phút đó cũng đã đến, Jaejoong, Junsu, và Yoochun nhận được lệnh từ công ty phải dọn ra khỏi ký túc xá.

Đêm hôm đó, nhà tắt tối om, dường như chẳng nhìn thấy gì xung quanh, chúng tôi cảm thấy như thế sẽ tốt hơn là nhìn thấy mặt nhau, rồi không biết đâu nước mắt có thể giấu đi được. Trong căn phòng đó, 2 người ấy vẫn im lặng như vậy. Chúng tôi cũng cố gắng lắng nghe điều gì đó phát ra từ căn phòng ấy. Nhưng hoàn toàn im lặng, những gì tôi biết được, cũng chỉ là qua nhật ký của Yunho, sau một lần dọn dẹp lại căn nhà.

Em không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi nhìn tôi, rõ là nhìn nhưng khi tôi quay lại thì lại giả vờ nhìn vào quyển sách. Tôi cũng như thế im lặng không nói gì. Em vẫn nghĩ rằng tôi không muốn nhìn em, nhưng kỳ thực tôi là đang nhìn bóng em phản chiếu qua gương, bởi trực tiếp giáp mặt em, tôi chỉ sợ không kìm nổi cảm xúc của mình…

Tôi hình dung ra không gian khi đó, vẫn là im lặng, một người chăm chú đọc sách, một người soi gương, nhưng ánh mắt vẫn là lén nhìn nhau như thế, tôi chỉ đơn giản nghĩ ra hình ảnh ấy.

…tôi sợ sẽ nói ra những lời khiến em bị tổn thương. Tôi sợ, sẽ không kìm được nỗi đau và thất vọng, lại dày vò em như ngày hôm ấy, nếu như thế, tôi làm sao có thể sống tiếp được, nếu một lần nữa nhìn thấy đôi mắt ủy khuất của em, là do tôi đã khiến em như thế…

Rốt cuộc trong cái đêm hôm ấy, Yunho và Yoochun đã nói với nhau những gì, mà đến tận bây giờ chúng tôi vẫn không biết, hỏi Heechul thì hyung chỉ một mực nói, Yoochun xứng đáng bị như vậy, còn lại không hé răng nửa lời. Hỏi Jaejoong thì lại càng bằng không, hỏi hyung ấy chi bằng hỏi cái đầu gối.

Em nguyện ý im lặng nhìn tôi, nhưng trước sau vẫn không muốn giải thích, mặc cho tôi gào thét yêu cầu một lời giải thích thỏa đáng, nhưng rồi em lại chỉ rơi nước mắt không nói lấy nửa lời, em không biết điều đó càng khiến tôi phát điên, tôi chỉ muốn tìm bằng mọi cách để chứng minh em không phải là kẻ phản bội, rằng kẻ đã đệ đơn lên tòa không phải là em, nhưng em vẫn im lặng thế, sự im lặng đó giống như là thừa nhận em đã phản bội tôi. Tôi điên, tôi đau đớn, vật vã, tôi gằn lấy đôi vai gầy gò của em, tôi còn có thể làm gì, khi mà người tôi yêu thương, tin tưởng nhất, lại đối xử với tôi như thế.

Tôi chỉ biết thét lên và nói: “Park Yoochun, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, không bao giờ, cậu cứ chờ mà xem, tôi sẽ bắt cậu sống hối hận cả đời. Tôi sẽ làm cho cậu sống không bằng chết.”

Kỳ thực tôi không biết vì sao tôi lại nói như thế, tôi thực sự không hề muốn như vậy, khi câu nói đó buông hết ra, tôi đã hối hận ngay tức khắc, tôi muốn rút lại lời nói đó ngay, không đâu, không bao giờ tôi muốn làm điều đó với Yoochun, cho dù có là mơ tôi cũng không muốn, không bao giờ muốn em bị tổn thương. Mặc dù em đã phản bội tôi, điều đó là không thể chối cãi, nhưng tôi không bao giờ muốn làm điều gì khiến em đau đớn. Nhưng chính là tôi đã thốt ra những lời đó, trong cơn say hoảng loạn, không còn phân biệt được phải trái, chỉ nguyện cầu trời đất, em đừng bao giờ suy nghĩ đến câu nói đó, chỉ cần như thế thì có trả giá như thế nào tôi cũng nguyện. Ngay khi tôi nhìn thấy em ngồi một mình ở ngoài ghế đá công viên ngày hôm ấy, tôi đã thực sự hối hận, hối hận đến tưởng có thể chết ngay tức khắc, toàn thân tôi lạnh buốt đến tê người, tôi chỉ muốn được ôm chầm lấy em mà nói rằng: “Yoochunie, hyung xin lỗi, hyung xin lỗi em.”…

Tôi đã phần nào hiểu ra cái cảnh tượng ngày hôm ấy, thực lòng có thể hình dung ra, nhưng với tất cả lòng oán hận, tôi chỉ nghĩ rằng, Yunho hoàn toàn không có lỗi, người gây ra tất cả những chuyện này chính là Yoochun kia mà.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-6-2012 13:13:59 | Xem tất
*** Chap 10 ***




Vẫn biết em đã đóng đinh vào trái tim anh, nhưng anh vẫn không muốn rút những chiếc đinh ấy đi, bởi anh biết rằng, dấu đinh sẽ vĩnh viễn không bao giờ xóa được...




Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Yoochun. Hyung ấy bắc máy, và đi ra ngoài nghe điện thoại.

Không hiểu sao tôi lại đi theo, tôi nghe thấy tiếng được tiếng mất, chỉ là ngữ khí của Yoochun có chút gì đó tức giận, hình như là vậy, không hiểu ai ở bên kia đầu dây:

_ Đừng nói nữa, em không muốn nghe.

_…

_ Hyung nghĩ chỉ cần một lời xin lỗi là xong?

Hình như là đang nói chuyện với một người con trai.

_ Không thể, hyung đừng bao giờ làm như thế, nếu hyung làm như vậy, em sẽ giết chết hyung ngay lập tức.

_…

_ Không bao giờ, tuyệt đối không được, dù thế nào, thì cũng phải biết, sống để bụng chết mang theo, nếu không em sẽ không tha cho hyung đâu.

Nói rồi cúp máy, ánh mắt của Yoochun khi ấy trong hồi ức của tôi, là hàng khối cảm xúc, căm phẫn, đau đớn, và có chút hoảng loạn. Không biết vì sao tôi lại nghĩ như thế, chỉ là tôi thực sự không biết ai là người bên kia đầu dây, chỉ biết cái còn lại trên gương mặt Yoochun là một sự mệt mỏi lan tràn.

Hôm ấy hyung ấy đã chính thức dọn ra khỏi ký túc xác, hai ngày sau Jaejoong cũng dọn ra. Junsu là người dọn ra sau cùng.

Vậy là cuối cùng trong căn hộ ấy chỉ còn lại tôi, và Yunho hyung.

Tôi không thể diễn tả hết được cái không khí đó, cái cảm giác tê tái đến buốt người, khi trong căn nhà lại chìm đắm một màu ảm đạm, hai con người cằn cỗi và cô đơn tột cùng, sống bên nhau. Yunho mỗi buổi đều về rất trễ, hyung ấy cố về thực khuya, để không phải đối diện lâu với căn phòng trống quánh, có đối diện thì cũng chỉ là 1, 2 tiếng đồng hồ rồi đến sáng thôi. Còn tôi, đi vào lại đi ra, đi ra lại đi vào, thời gian này tôi giành nhiều cho việc học, nói chung có cái gì đó để tôi làm vẫn đỡ hơn là ngồi không, trống hoác, lạnh lẽo.

DBSK đã tạm dừng lại hết mọi hoạt động, nói đúng hơn là vô thời hạn cho các hoạt động của nhóm, không ai nói trước rằng chúng tôi có thể trở lại hay không, hay là lại như các sunbae trước đây, lặn mất tăm không còn dấu vết, nhưng tôi kỳ thực không muốn như thế. Dù tôi oán hận thế giới này, oán hận những năm tháng huy hoàng của DBSK, nhưng kỳ thực tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể tồn tại ở một thế giới không có DBSK. Và tôi nghĩ Yunho hyung cũng như thế.

Mỗi tối tôi khẽ mở cửa quan sát hyung ấy, tôi làm điều đó một phần cũng vì lo cho hyung ấy, một phần cũng là vì nhớ đến những lời dặn dò của Yoochun. Mở ra và viễn cảnh tôi thấy bao giờ cũng chỉ có một, đó là anh ấy lại ngồi nhìn chằm chằm vào cái gương, nhìn thật lâu, không muốn rời đi, hyung mong muốn, hay mơ ước nhìn thấy cái gì phản chiếu từ tấm gương đó, họa chăng vẫn chỉ là chiếc giường trống không, phẳng phiu và trắng muốt.

Trời sáng, hyung ấy lại khôi phục lại tinh thần, tùy tiện nấu vài món gì đó cho tôi ăn, và hiển nhiên tôi đành phải cắn răng mà ăn, những món hyung nấu thú thật, tôi nuốt được đã là cảm phục mình lắm rồi, tự tôi thấy tôi cũng xứng đáng được trao lãnh huân chương đã chiến được những món ăn độc chiêu mà Yunho hyung chế biến. Tâm tôi nhớ lắm rồi, nhớ các món ăn của Jaejoong hyung, ôi nếu lại được một lần nữa ăn các món hyung ấy nấu, kiếp sau có làm mèo, làm thỏ gì tôi cũng cam chịu, chứ cứ thế này hoài chắc tôi chết mất. Nhưng lại nghĩ đến tinh thần của Yunho đã khôi phục, tôi cũng yên lòng ít nhiều, chịu khó bấm bụng ngồi ăn. Nhớ lại ngày xưa, cái tên bốc đồng kia lại khen lấy khen để món cơm kim chi của Yunho, má ơi, cảm phục, thật tình tôi rất cảm phục, bái lạy sát tận ngón chân.

DBSK vẫn là yên lặng như thế một thời gian.

Sau đó, chúng tôi nghe được một tin nóng, đó là Yoochun sẽ tham gia vào lãnh vực phim truyền hình. Đây là điều khiến chúng tôi bất ngờ, vì sau hàng loạt sự im lặng, cuối cùng hyung ấy cũng xuất hiện công khai, đây là điều chúng tôi nhận được từ mạng tin tức của Avex, khá bàng hoàng, khá sốc, nhưng cũng là cảm nhận, điều đó là hiển nhiên. Yoochun vốn có tài diễn xuất nhất trong 5 đứa chúng tôi. Ngày trước quay clip, vẫn là hyung ấy được khen diễn xuất có thần, và có thể biểm cảm được bản nhạc, nên có lẽ bây giờ hyung ấy tận dụng điều đó để phát triển chăng?

Yunho thoáng nhìn vào bản tin đó, quay mặt đi không nói lời nào, cơ mà tôi vẫn hiểu, hyung ấy diễn xuất còn tài hơn Yoochun, về khoản che giấu cảm xúc, rõ là nhớ, rõ là mong ngóng chờ đợi, mà mặt lại cứ thản nhiên như không, cát bụi còn cảm nhận được, huống chi là tôi, Yunho hyung, có thể là điệp viên chuyên nghiệp, đợi kiếp sau đi, hyung làm gì, hyung suy nghĩ gì em đều biết rõ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách