|
*** Chap 2 ***
Số phận luôn thử thách con người, chính đêm lễ hội hoa đăng năm ấy đã dẫn dắt cuộc đời của Hwayoen rẽ sang một trang mới.
Hoàng triều từ lớn đến nhỏ đều xúng xính tham dự lễ hội truyền thống của tổ tiên ngàn đời nay. Kinh thành nhộn nhịp người qua lại, áo quần sặc sỡ, mang theo những chiếc đèn lồng xinh xắn để có thể thực hiện nghi lễ thả đèn cầu phúc an lành.
Vương thất cũng chuẩn bị tham gia lễ hội cùng bách tính, tạo thành một không gian lung linh sắc màu, và rực rỡ nhất trong lịch sử Koryoe. Chính đêm hoa đăng năm nay, người được chọn thừa kế ngai vàng sẽ dâng đèn lên Tế điện để công bố với lê dân bách tính vương triều đã có người nối dõi, là người mang vận mệnh của chòm sao song sinh - công chúa Hwayoen.
Dân chúng sẽ được ban phát yến tiệc trong vòng ba ngày để cùng chia vui với hoàng thất đương triều.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Điện Hwangpi
Các nội nhân đang tấp nập chuẩn bị lễ phục cho công chúa, trang điểm thật lộng lẫy cho nàng, chính Hwayoen cũng ngạc nhiên bởi sự thay đổi của mình. Nàng mới chỉ là một cô bé 7 tuổi, nàng yêu thích cuộc sống này, nàng muốn tận hưởng hết niềm vui dang dở, muốn hạnh phúc cười nói cùng Young Sun, muốn nũng nịu cùng Mẫu hậu, muốn tham gia những chuyến phiêu lưu cùng Phụ hoàng, nhưng vấn ý thức được trách nhiệm và vận mệnh của mình, trở thành người kế thừa Hoàng tộc, mặc dù nàng vẫn còn khao khát được vui chơi. Ngắm mình trong gương, một nửa hạnh phúc, một nửa lại chán chường, công chúa cất tiếng hỏi tổng quản:
_ Ta phải ăn mặc những bộ lễ này sao?
_ Vâng thưa công chúa, đó là nguyên tắc ạ.
_ Có cách nào để thoát khỏi lễ hội này không?
_ Ôi công chúa, xin đừng có suy nghĩ như thế, vì vận mệnh quốc gia, vì Hoàng thất, xin công chúa hãy cư xử cẩn trọng.
_ Ta biết, ngươi không cần phải giáo huấn ta, chỉ là ta muốn hỏi thể thôi, chứ không hề có ý định làm xấu mặt Phụ hoàng và Mẫu hậu đâu.
_ Thánh lễ hôm nay là để công chúa ra mắt dân chúng, do vậy mọi nghi thức đều rất quan trọng, công chúa yên tâm, rồi tất cả sẽ ổn thôi ạ.
_ Ta cũng hy vọng là thế.
Khẽ thở dài, Hwayoen lại ngắm mình trong gương, bất chợt, nàng nhớ ra điều gì, quay lại hỏi tổng quản:
_ À, hôm nay Young Sun cũng tham dự lễ hội đúng không?
_ Dạ đúng ạ, Thế tông chính là người dâng đèn cho công chúa đó ạ, trong dịp này cũng sẽ công bố hôn ước của hai vị, để chờ ngày thành thân ạ.
_ Thế sao? - Trong lòng dấy lên một niềm hạnh phúc, Hwayoen cười tươi, cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh.
Bên ngoài có tiếng nội nhân:
_ Bẩm công chúa, có công chúa Soyoen xin yết kiến.
_ Mau mời vào.
Soeyoen bước vào, nhìn bộ lễ phục của Hwayoen, cảm thấy tâm tức, nhưng không để lộ, liền cúi chào:
_ Hoàng tỉ, muội đến vấn an tỉ.
_ Soyoen, muội đến rồi, tỉ rất vui, mau lại đây nào.
Soyoen tiến lại gần, ngồi ở chiếc ghế đối diện Hwayoen:
_ Tỉ hôm nay là người thả đăng chủ, hẳn là bận rộn chuẩn bị lắm.
_ Ừ, mặc dù không muốn, những vẫn là không còn cách nào.
_ Thế ạ, nếu thế thì tỉ cần phải cố gắng lên.
_ Cảm ơn muội đã luôn ủng hộ tỉ, có muội bên cạnh tỉ cảm thấy rất yên tâm.
_ Muội mới phải cảm ơn tỉ chứ. A, có cái này muội muốn cho tỉ xem.
_ Cái gì thế?
Soyoen im lặng, khẽ nhìn xung quanh. Hwayoen ngầm hiểu, liền rất nhanh yêu cầu các nội nhân ra ngoài, sau đó cả hai đã bí mật bàn bạc với nhau điều gì đó.
-------------------------------------------------------------------------------
Vườn thượng uyển nội cung:
Hwayoen đã âm thầm rời khỏi Hwangpi điện, đến hoa viên nội cung, vì đinh ninh rằng Young Sun đang đợi mình ở đó. Nàng đi khắp các khuôn viên để tìm kiếm Young Sun:
_ Young Sun ơi, huynh có nghe muội gọi không? Huynh đang ở đâu vậy?
_ Young Sun, huynh ở đâu lên tiếng đi?
_ A, muội biết rồi, huynh đang chơi trò trốn tìm với muội đúng không? Đợi muội mà bắt được muội sẽ không tha đâu.
Tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Young Sun đâu, Hwayoen trở nên sốt ruột, gắt gao nói:
_ Rốt cuộc thì huynh ở đâu thế, mau ra đây đi nào.
Vẫn im lặng, không có tiếng người.
Hwayoen lui vào bụi rậm, mong tìm được Young Sun ở đây, cũng không thấy, cuối cùng đành phải quay trở ra, và:
_ Á aaaaaaaaaaaa á..........
Tất cả những gì còn lại khi ấy chỉ là một màu đen hắc ám.
-----------------------------------------------------------------------------------
Thần cung, nơi tế lễ, và dâng đăng chủ.
Toàn thể Hoàng thất đều có mặt đông đủ để tham gia nghi lễ đăng chủ, chỉ thiếu duy nhất một người, đó chính là Hwayoen.
Hoàng đế và Hoàng hậu vô cùng lo lắng và nóng ruột, không biết vì lý do gì mà công chúa Hwayoen đột nhiên biến mất, liền phái các tổng quản cùng nội nhân chia nhau đi tìm. Tổng quản các cung và điện đều rối rít tìm kiếm công chúa, nhưng không hề có lấy tăm hơi của nàng. Đại tổng quản hò hét, các nội nhân chạy quáng quàng lên tìm kiếm. Bình thường Hwayoen vẫn đột nhiên biến mất như thế, nhưng cũng không là lặn mất tăm vô hơi vô tích thế này, khiến cho người trên kẻ dưới đều hoảng hốt.
Young Sun cũng lo lắng dáo dác tìm kiếm khắp nơi, chàng là người dâng ngọn đăng chủ cho công chúa, nhưng đến này người chủ nhân của đăng chủ vẫn không thấy tăm hơi ở đâu. Young Sun vội vã đi tìm, nhưng cũng bất lực.
Hoàng hậu Haya đứng ngồi không yên, không nghĩ rằng Hwayoen có thể nghịch ngợm đến mức làm trễ cả nghi thức trọng đạu thế này, khiến Hoàng hậu vừa giận vừa bất an.
Vương phi Miae cũng chia người của mình ra tìm kiếm khắp nơi, nhưng vốn dĩ kho trở về tất cả đều ra hiệu không tìm thấy công chúa, Vương phi cả kinh nhìn Hoàng hậu.
Hoàng đế linh tính chuyện không may, liền cử cấm vệ quân vây quanh Hoàng cung để tìm kiếm, lục soát mọi ngõ ngách trong cung, nơi nào cũng đào bới để tìm được công chúa.
Thần dân vô cùng sững sốt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đã qua thời khắc thả đăng chủ, mà công chúa Hwayoen vẫn không xuất hiện, mọi người nhốn nháo, lo lắng, và thực sự cảm thấy kinh ngạc, liệu có điều gì không may đã xảy ra hay không.
Mọi nổ lực tìm kiếm công chúa Hwayoen đều không thành, cho đến lúc bước qua thời khắc thả hoa đăng, trong cung thật sự là một mớ hỗn độn. Hoàng hậu vì quá đỗi lo lắng nên đã bất tỉnh, đứa vua Sangchul liền cho người đưa Hoàng hậu về Đông cung, còn bản thân vẫn cắc cử quân lính tìm kiếm tông tích của Hwayoen.
Các nội y viện nhanh chóng chữa trị cho Hoàng hậu, Vương phi Miae ở bên hết lòng an ủi, động viên, trong khi Vương phi Younghae lại im lặng, thầm cảm thấy thỏa mãn, thích thú, kế hoạch của bà cuối cùng cũng đã thành công.
----------------------------------------------------------------------------------
Điện Haejisung, nơi ở của Vương phi Younghae
_ Kế hoạch tiến hành thế nào?
_ Thành công mĩ mãn thưa Vương phi
_ Tốt lắm, chỉ cần giết được con a đầu đó thì chúng ta xem như xóa được một chướng ngại vật.
_ Mẫu thân, thực sự định sát hại Hoàng muội sao?
_ Wooyoen, con không nên con tiện nhân đó là Hoàng muội, từ bây giờ nó không còn là muội muội của con nữa, ta chỉ mong viễn cảnh ngày mai Haya sẽ ôm lấy thân xác con bé đó mà gào thét, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất thú vị.
_ Mẫu hậu, con thực sự không muốn giết chết Hwayoen một cách dễ dàng như thế.
_ Wooyoen, con có ý gì khác sao?
_ Con muốn, con a đầu đó phải chịu trăm ngàn khổ ải, chết với nó thật quá đơn giản, con cảm thấy không thỏa mãn lắm.
_ Ha ha ha, đúng là con gái của ta, như thế này mới xứng là con của ta chứ, thôi được, con có cao kiến gì không?
_ Con nghĩ chúng ta nên....
Wooyoen bày mưu cho Vương phi Miae để mưu hại Hwayoen. Wooyoen là con gái lớn của Hoàng đế Sangchul và Vương phi Younghae, được sinh ra trước cả Hwayoen, nhưng không mang chân mệnh thiên tử, nên suốt đời vẫn sống là cái bóng của Hwayoen. Bây giờ có dịp trả thù Wooyoen liền nghĩ kế hãm hạu Hwayoen, thỏa nỗi căm phẫn bao nắm qua.
Soyoen đứng bên ngoài đã nghe được trọn vẹn cuộc đối thoại giữa mẫu thân và tỉ tỉ Wooyoen, đôi chút bất mãn. Mặc dù Soyoen cũng căm ghét Hwayoen, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới những âm mưu thâm độc này để loại trừ Hwayoen, chỉ một chút tham vọng đã nghe lời tỉ tỉ của mình, dụ Hwayoen ra nội hoa viên, bây giờ mới thành ra cớ sự này, dù sao tay nàng cũng đã lỡ nhúng chàm, một lần vĩnh viễn không thể rửa sạch.
----------------------------------------------------------------------------------------
_ CẤP BÁO CẤP BÁO!!!!!!!!!!!!
Tiếng của người thị vệ hối hả chạy vào trình báo với đội trưởng đội thị vệ.
_ Có chuyện gì?
_ Thưa tướng quân...
_ Mau nói.
_ Thưa tướng quân, đã, đã.... tìm thấy... thi thể của công chúa ạ. - Người thị vệ vừa nói vừa cúi đầu xuống, thương xót.
_ Cái gì chứ, người vừa nói cái gì?
_ Đã tìm thấy, thi thể của công chúa Hwayoen, ở phía sau hội viên đình, ngay chân hồ Daejoen ạ.
Đội trưởng thị vệ cả kinh nhìn lính của mình.
Ngài đã đến khám xét hiện trường.
Và....
-------------------------------------------------------------------------------------------
Đông cung.
_ Để ta đi, mau để ta đi, các ngươi hãy lui ra. - Tiếng Hoàng hậu gào thét, bức bách các nội nhân đang tìm cách chặn Người lại.
_ Xin Hoàng hậu hãy bình tĩnh, Người đang có bệnh, không nên ra ngoài, xin Hoàng hậu hãy nằm yên tĩnh dưỡng ạ.
_ Các người bảo ta nằm yên tĩnh dưỡng ư, làm sao ta có thể tĩnh dưỡng được chứ, mau buông ra, ta phải gặp Hwayown, ta phải nhìn thấy Hwayoen.
Các nội nhân không có cách nào ngăn được Hoàng hậu, Người liền chạy hối hả đến chân hồ Daejoen.
Cảnh tượng khi ấy, hàng quân cấm vệ bao quanh hồ, Hoàng đế Sangchul đang ôm ghi lấy thân xác của một đứa bé, mặc lễ phục dâng đăng chủ, gương mặt đã không còn rõ dung nhan. Người ôm lấy thân xác ấy, im lặng, không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ là ôm ghì lấy đứa trẻ.
Hoàng hậu tiến lại gần, chìm đắm trong nước mắt, quỳ xuống trước thân xác ấy, đưa tay mình khẽ chạm vào gương mặt đã vày nát bởi các loại cá bên dưới hồ.
Không gì có thể diễn tả được tâm trạng của người cha người mẹ mất đi con của mình, Hoàng hậu chỉ còn biết khóc nấc lên từng cơn, và rồi vùi mặt vào thân xác ấy, khóc thảm thiết.
Hoàng đế không đành lòng nhìn phu nhân của mình chìm đắm trong nước mắt, bất giác Ngài đưa tay nắm lấy bờ vai của Hoàng hậu, nước mắt cũng tuôn rơi.
Bất chợt:
_ KHÔNG PHẢI, KHÔNG PHẢI, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ HWAYOEN, KHÔNG PHẢI LÀ HWAYOEN.
Hoàng hậu vẫy vùng trong vô vọng, các nội nhân cùng Vương phi Miae lao đến giữ lấy Người:
_ Bệ hạ, đây không phải là Hwayoen, Hwayoen của chúng ta không thể chết như thế này được, thần thiếp không tin, Hwayoen không thể chết, không thể nào.
Hoàng đế đành đặt thi thể của công chúa xuống, bước qua ôm chầm lấy Hoàng hậu, trong khi Hoàng hậu đang hoảng loạn cực độ, Sangchul chỉ biết kêu lên:
_ Phu nhân, nàng hãy bình tĩnh.
_ Bệ hạ, đó không phải là Hwayoen, không phải là Hwayoen đâu, không thể nào, không thể...
Hoàng hậu đau lòng, gào thét và bất giác ngất lịm đi trong tay Hoàng đế:
_ HOÀNG HẬU, HOÀNG HẬU...
Đức vua Sangchul gào lên, và tất cả đã chìm trong cơn mê hoảng loạn của Hoàng hậu.
--------------------------------------------------------------------------------
Chihyungdong, một nơi cách xa nội thành:
Một cỗ xe ngựa chạy lao vút băng băng trến đường. Bên trong đó là một bé gái bị trói, miệng bị bịt kín, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, trên đầu một đạo máu chảy dài, cô bé đã bất tỉnh.
Đến một kỹ viện Donghwa, nổi tiếng nhất nhì thành Hyodong, nơi đào tạo các kỹ nữ đẳng cấp triều đại Koryoe.
Chiếc xe ngựa thắng lại, người điều khiển xe lao xuống, đấm mạnh vào cửa kỹ viện, sau đó mang đứa bé quăng trước bậc thềm, rồi lao lên xe chạy mất.
Tay quản thân nơi đây liền mở cửa, nhìn xung quanh không thấy bóng ai, hậm hực định quay vào, bất ngờ nhìn xuống chân mình, một bé gái bất tỉnh, nằm bất động ở đó.
Bé gái ấy chính là công chúa Hwayoen.
-------------------------------------------------------------------------------
_ Á Á, Thả tôi ra, làm ơn, thả tôi ra, á á...
Tiếng gào thét ván trời của đứa bé bị bắt trói vào nhà kho, một thân đầy máu tuôn, do bị tra tấn bằng roi ngựa nhiều ngày. Gương mặt gầy ốm hốc hác, mệt lả đi vì bị bỏ đói cả tuần lễ. Đứa bé chỉ biết kêu gào, cầu cứu van xin tha mạng, nhưng tất cả là vô ích. Những màn tra tấn đòn roi vẫn giáng xuống cơ thể gầy yếu ấy. Tú bà bước vào:
_ Thế nào, nó chịu phép rồi chứ?
_ Chưa đâu, con nhỏ này còn bé mà ương bướng gớm, chừng ấy roi vọt mà nó chẳng chịu đầu hàng.
_ Ương gì thì ương, nhưng trước sau cũng không chịu nỗi quá ba tuần đâu, cứ làm thế đi, sau đó chuyển nó xuống Dongchoen.
_ Được thôi, bà cứ tin ở tôi.
_ Làm gì thì làm cũng phải chừa gương mặt của nó ra.
_ Tôi biết mà.
Ào ooooooo...
Một gáo nước lạnh dội lên đầu khiến Hwayoen hoảng hốt tỉnh lại sau cơn mê.
Tiếp tục màn tra tấn dã man, thân bé nhỏ ấy quặn lên đau đớn, nhưng vẫn không có cách nào trách được các dây roi quất xuống người, da thịt tét ra, máu tuôn ào ào không thương tiếc.
_ Á Á Á, xin tha, xin tha, á á á aaaaaa......
Hwayoen ngân dài rồi ngất lịm, vô luận bao nhiêu gáo nước cũng không làm cô bé tỉnh lại được nữa.
-----------------------------------------------------------------------------
Đông cung.
_ Hwa... Hwayoen.
Hoàng hậu thét lên trong cơn mê. Cả tuần nay người lên cơn sốt, mê man bất tỉnh.
_ Hwayoen, không ggggggg.........
Hoàng hậu choàng tỉnh, liền thấy Đức vua ngồi ở đó tự bao giờ, Người bật khóc:
_ Bệ hạ, Hwayoen, Hwayoen.
Đức vua liền ôm lấy Hoàng hậu, Người không nói gì, nhưng ánh mắt hằn sâu nỗi đau không gì che lấp được, Hoàng hậu nấc lên:
_ Thiếp nhìn thấy, nhìn thấy Hwayoen, toàn thân máu me, đang gào thét kêu cứu, thiếp không làm cách nào để cứu được con, Bệ hạ, thiếp... thiếp...
_ Nàng bình tĩnh lại nào, còn có trẫm ở đây, sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao mà. Tất cả chỉ là ác mộng mà thôi.
Hoàng hậu đành dựa vào bờ vai của Tướng công, khóc thảm thiết, nỗi đau cào xé trái tim, không gì có thể che lấp được. Hwayoen, đã thực sự rời bỏ người ra đi sao?
--------------------------------------------------------------------------------------
1 năm sau.
Cái ngày công chúa bị sát hại, thấm thoát đã một năm trôi qua.
Hoàng cung những tưởng đã bình yên trở lại, nhưng vốn dĩ không thể bình thường như xưa. kể từ ngày Hwayoen ra đi, không bao giờ được nhìn thấy nụ cười của Hoàng hậu Haya một lần nữa.
Ở Vương phủ Taesong, Young Sun cũng chìm đắm trong nỗi u uất trầm kha, cuối cùng đã tự giam hãm mình trong 4 bức tường, không bao giờ chịu tiếp xúc với thế nhân nữa.
----------------------------------------------------------------------------------------
Dongchoen, nội thành, nơi giao lưu kinh tế bậc nhất của Koryoe.
Kỷ viện Habok
_ Nhanh tay lên đi, con bé chết tiệt này.
_ Á. - Cô bé bị đẩy ngã nhào xuống.
_ Thật là đồ ăn hại mà, bây giờ mày làm ăn không ra hồn thì sau này phải bù lại tao gấp vạn, một ngày phải tiếp hơn chục vị khách để bù lại số nợ cho tao, nghe rõ chưa?
_ Vâng... thưa bà chủ. - Cô bé lí nhí nói.
Từ ngày được đưa đến Habok, cô bé đã hoàn toàn bị mất trí nhớ, không còn nhớ gì về xuất thân cũng như tến tuổi của mình. Do bị đòn roi tàn bạo, cùng bao nhiêu phen thất kinh khiếp vía, đã xóa sạch mọi hồi ức của Hwayoen.
Cô bé xách nước đổ đầy các chảng lớn cao quá đầu mình, ngày nào cũng làm việc bầm dập cả người, nhưng luôn bị bỏ đói, lại đánh đập dã man. Vật duy nhất nàng còn giữ lại được, đó là cặp đoản kiếm mà trước đây Phụ hoàng đã đặc biệt sai quan Đô phủ rèn để tặng nàng. Trên đó có khắc hai chữ Hạ và Thiên, chỉ khi ghép lại thì cặp đoản kiếm đó mới hoàn chỉnh. Vì nó mà Hwayoen đã sống chết quyết không để mất bởi tay bọn người ác ôn kia, cũng may chúng nhân nhượng, cho nàng mang theo để đổi lấy số tiền lớn hơn, đó mới là mục đích của chúng. Mặc dù không nhớ gì, nhưng với nàng đó là một kỷ vật đặc biệt, có chết nàng cũng không thể đánh mất.
Và tại đây, định mệnh của nàng đã bắt đầu.
-----------------------------------------------------------------------------------
Trấn phủ Dongchoen.
Người cai quản trấn phủ Dongchoen là Gia tộc họ Jang, gia tộc này có truyền thống cha truyền con nối, nhiều đời phò tá thánh chủ gầy dựng một Koryoe hùng mạnh như ngày hôm nay. Đây là gia tộc có thế lực lớn bấc nhất Hoàng triều, nhưng con cháu đời đời vẫn một lòng trung chính, phò vương kính chúa. Người đứng đầu gia tộc này là Lăng thế thành tôn Jang Yunsuk, con trai của ông là Minh thế đông trấn Jang Gun, một người mang vẻ anh tuấn khác vời, lại thông tường võ nghệ và có tài cầm quân huấn mã, nên rất được Hoàng đế Sangchul trọng dụng.
Jang Gun có hai người thê tử, cả hai đều là quốc sắc giai nhân, được gả vào nhà họ Jang, tuy khác dòng máu, khác xuất thân, nhưng kỳ thực, đệ nhất phu nhân và nhị phu nhân của gia tộc lại thân thiết với nhau như tình huyết nhục. Một người là con gái của Tể tướng Lee Sunjae tên Lee Hae In, còn một người là con gái của Tam thế tông Kim Junhan, tên là Kim Sujin.
Mối quan hệ của họ đằm thắm và thuận hòa, trên dưới đều một lòng hiếu kính.
Sujin hạ sinh công tử Jang Soo, được xem là con trai trưởng, người kế thừa vinh quang gia tộc, và được đặt ấn tiên phong, xem như là cháu trai đích tôn của Gia phong họ Jang. Từ bé được nuôi dạy như người lãnh đạo gia tộc về sau.
Còn đệ nhất phu nhân Hae In lại sinh hạ nhị công tử, được phu quân nàng ưu ái đặt cho đứa trẻ ấy cái tên là Jang Ryul (hạ thiên ân do thần linh ban phát). Từ bé đã được ông nội và phụ thân nuông chìu, yêu thương và chăm sóc như báu vật, nên jang Ryul có phần ngỗ nghịch và quậy phá. Mặc dù không được nuôi dạy để làm người kế thừa gia tộc, nhưng tư chất của cậu bé này là thông minh bẩm sinh, học rộng tài cao, dù tuổi đời còn bé nhưng đã có được sự thông hiểu kinh môn cũng như gia huấn của Tổ tiên bao đời phát triển của Koryoe. Là một đứa bé luôn gây nhiều phiền phức, nhưng kỳ thực tâm của Jang Ryul rất trong sáng, hay thương người, thường chia sẻ với người nghèo đói, giúp đỡ các gia nhân trong nhà, nên rất được mọi người yêu quý và trân trọng.
Nhưng có một điều không một ai biết, đó là đứa bé này mang theo thiên mệnh đặc biệt, từ lúc cất tiếng khóc chào đời, đã nắm giữ tinh hoa của ngôi sao còn lại trong chòm sao song sinh, là người về sau sẽ phò tá thánh chủ lên ngai vàng. Tuy nhiên cũng chính là người khởi đầu của cuộc chiến tàn khốc nơi chốn thâm cung, khơi mào cho cuộc tranh đoạt ngai vàng và tình yêu giữa hai người phụ nữ quyền lực nhất Vương triều.
Một đứa bé ngỗ nghịch như thế liệu có thể làm được gì, và bằng cách nào có thể gặp được vận mệnh của đời mình, và làm thế nào để có thể gặp được Hwayoen, tất cả vẫn còn là bí ẩn. |
|