|
CHAP 6 : GẶP LẠI
Khi chỉ còn lại một mình Trương Hiểu lại mơ hồ nhớ đến cảm giác lúc chiều khi ở trên phố, cô luôn có cảm giác có luồn mắt đang nhìn chằm chằm mình nhưng khi xoay người lại nhìn tứ phía cũng chẳng có ai. Lúc đó cô luôn cảm thấy là mình quá nhạy cảm nhưng giờ lại bất ngờ gợi nhớ đến.
*Tin Tin* màn hình điện thoại bật sánglà một tin nhắn. Trương Hiểu mở máy đọc
"chiều nay tôi thật sự rất vui, lần đầu tôi mới vui đến vậy. Cảm ơn cô ! ngủ ngon nhé"
Tin nhắn không dài cũng không có gì đặc biệt, cô cầm tách cafe nóng nhắm một ngụm nhỏ rồi lại nhớ đến những lúc cười đùa bên anh. Từ khi có sự xuất hiện của chàng trai này, cô thôi không còn ủ rũ tìm cách để nhớ lại phần ký ức đó, cứ thấy sống hiện tại vui vẻ thoải mái, thế là đủ ! Có lúc tranh cãi, anh chỉ mỉm cười nhường nhịn cô mặc cô đánh khi cô giận lại làm trò hài khiến cô vui, cuộc sống của cô trở nên tươi vui có sức sống hơn.
"tôi mới là người nên cảm ơn anh ! nhờ anh mà tôi mới biết được mình nên làm gì ? cuộc sống này còn nhiều thứ cần làm hơn là cứ cố nhớ ! ngủ ngon"
Bên kia có người sau khi đọc tin nhắn đã ngoạc miệng cười hạnh phúc
"có phải cô ấy đã bắt chú ý đến mình, đã quên đi chuyện cũ"
Anh chàng lẩm bẩm rồi bật cười tự giễu mình, bản thân cũng đã từ bỏ mọi chuyện để đến đây cùng cô trải qua bao nhiêu chuyện, thoải mái mà sống. Thật ra từ ngày anh về nước Khang lão gia vẫn luôn cho người quan sát nhất cử nhất động của anh và dĩ nhiên chuyện anh vì cô gái kia mà cả ngày lang thang khắp nơi là chuyện không thể che giấu. Lúc đầu ông có ý muốn ầm thầm tách rời hai người nhưng khi thấy thái độ của con trai mình và hiểu được tính cách của Trương Hiểu, ông đã yên lặng quan sát.
_thằng con trai này chưa bao giờ tôi thấy nó chú tâm đến vậy
_có lẽ nó đã yêu con bé này, tôi thấy nó cũng hiền lành, nhân hậu
_bà biết nó sao ?
_thật ra lúc trước nó và Tư Vũ có chạy đi hỏi tôi, con bé này là con của người hàng xóm cũ..
Sau khi nghe những lời của bà, ông chỉ lẳng lặng dựa lưng vào ghế suy nghĩ đăm chiêu. Ông biết lý do khiến Tư Hãn không chịu về nhà, tình cảm cha con cũng không mấy tốt, ông càng biết trong lòng cậu con trai này với ông oán giận vẫn nhiều hơn yêu thương. Lúc nào ông cũng muốn bù đắp cho anh, khiến anh vui vẻ mang đến cho anh những gì tớt đẹp nhất nhưng anh thì lại luôn chối từ, bất cần tất cả. Từ khi cô gái này xuất hiện, anh trở nên vui vẻ hơn, thái độ cũng có nhiều khác lạ, lại có vẻ quan tâm đến cô ta, ông vừa vui mừng nhưng cũng có chút lo lắng đó là sự lo lắng của một người cha đối với hạnh phúc tương lai của con trai mình
_ông cứ từ từ mà quan sát, chuyện này không thể gượng ép hãy để nó lựa chọn hạnh phúc của chính mình
Bà đưa tay vỗ nhẹ lên tay ông rồi mỉm cười ân cần như muốn ông nhận ra áp đặt tuy là quan tâm nhưng lại không thể khiến người được quan tâm cảm thấy vui mừng. Bao nhiêu năm trôi qua mối dằn dặt trong lòng của hai người chỉ có thế.
Mỗi người ở một nơi làm những việc cần làm không hề có bất cứ liên hệ với nhau, cứ thể mà sống mỗi ngày cứ thế mà trôi qua. Khoảng thời gian đó tuy sóng yên biển lặng nhưng lại là sự bắt đầu của một trận sóng gió dữ dội ! Mọi thứ đã như sắp đặt của người cậu, Lam Lan dần dần chiếm được lòng tin cũng khiến Ân Chính tò mò hơn về cô gái có tính cách khá giống mình cô độc và bí ẩn.
Lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ, Trương Hiểu trở lại Thiên Tân bước thong thả lặng lẽ nhìn ngắm khắp nơi. Thành phố này cứ như thay đổi từng ngày chỉ mấy tháng không trở về đã như mang một chiếc áo mới, nhộn nhịp hoa lệ, ngày cô rời khỏi đây là một chuổi chiều u buồn nhất trong đầu cô lúc đó chỉ nghĩ duy nhất một chuyện là làm sao có thể nhớ lại mọi chuyện. Nhưng hôm nay cô lại mang tâm trặng vui vẻ thoải mái nhất để trở về đây, đang mải mê ngắm nhìn cô vô tình đụng phải một ông lão khiến cả hai loạng choạng như sắp ngã nhanh chóng vịn tay lên lan can đường tay còn lại cô cố níu chặt tay ông
_cũng may là không khiến ông ngã, tôi xin lỗi ông
_là cô sao ?
Khang lão gia có chút ngạc nhiên khi người đụng vào mình chính là Trương Hiểu, ông không tức giận chỉ mỉm cười nhân hậu.
_ông quen tôi sao ?
_trước đây cô không phải là nhân viên của tập đoàn sao ?
_nhân viên tập đoàn.
Cả hai đều có chút ngạc nhiên khi nghe những lời nói của đối phương, định nói tiếp nhưng lại chẳng thể đứng ngoài đường phố thế này nên ông và cô cùng vào một quán cafe gần đó.
_em có vẻ thích anh ta rồi nhỉ
_anh đang nói gì vậy ? tìm tôi có gì không
Lam Lan bước ra nhìn thấy Hàn Thanh đang đứng trước cửa, vừa mới vào đã thốt ra những lời xỏ xiên. Hắn vốn là tay sai của cậu Ân Chính luôn theo dõi hành động của cô, nhắc nhở cô phải thực hiện bồn phận vốn có của mình
_chỉ là muốn nhắc nhở em đừng mơ mộng, anh ta và em không thể là một đôi, chỉ có anh thôi
_đừng có đùa tránh xa tôi ra nào
_đây đâu phải lần đầu chúng ta..
Hắn bật cười lớn đẩy cô xuống giường cả người như sắp ngã đổ vào người cô, cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng lại không đẩy nổi. Cắn chặt môi nhưng khi cô mở mắt thì hắn đã không nói không rằng mà rời khỏi nhà.
_alo ngày mai là anh sẽ đến đón em về dùng cơm với cả nhà
_em sẽ chuẩn bị
_sao vậy hình như em không vui
_không có gì chỉ là hơi mệt
_vậy em nghỉ ngơi đi ngủ ngon
Vì bị quấy rối nên cô đã quên mất chuyện sẽ dùng cơm với gia đình họ Khang vào ngày mai, đây là cơ hội để thực hiện kế hoach thật tốt nếu thu xếp ổn thỏa cô không chỉ lấy được sự tin tưởng của Ân Chính mà còn lấy được lòng ông bà Khang.
_mai con có thể về dùng buổi cơm gia đình không
_con có việc bận
_con sao cứ phải chống đối lại ba vậy hả ?
Thật ra Tư Hãn có đến bảy phần là không muốn đi nhưng quan trọng hơn là chiều mai anh có hẹn dùng cơm với Trương Hiểu. Bình thường vẫn muốn quan tâm đến người ba này nhưng mỗi lần nói chuyện chẳng hiểu sao lại không thể hòa nhã như bao nhiêu cha con khác, cứ vài lời là lại cãi nhau
_nếu ông nghĩ vậy thì cứ vậy đi, trước này chẳng phải ông vẫn nghĩ vậy sao
_một bữa cơm gia đình đối với con khó khăn đến thế sao
_con không có gia đình nên buổi cơm đó có hay không có con cũng không quan trọng
Không muốn tranh cãi hơn nữa anh tắt máy ngồi thừ suy nghĩ lại. Hơn hai mươi năm trước khi anh vẫn chỉ là một đứa trẻ tròn bốn tuổi thì mẹ đã lặng lẽ rời xa anh, lúc đó bà vú vẫn nói rằng mẹ đã đi sang thế giới bên kia vĩnh viễn không trở lại. Một thời gian sau, căn nhà yêu thương lại xuất hiện hai người lạ mặt, ba bắt anh phải gọi họ là mẹ là anh trai, làm sao có thể chứ ? thật tức cười, con người vốn chỉ có một người mẹ, sao có thể gọi ?. Anh liên tục dùng hành động chống đối, lúc quậy phá lúc lại cố ngổ nghịch như muốn thay đổi tất cả nhưng cuối cùng kể bị tống ra khỏi nhà lại là anh, một đứa bé chỉ mới sáu tuổi đầu đã được đưa sang Anh quốc, một thân một mình sống giữa bao nhiêu sự lạ lẫm. Cũng kể từ giây phút đó trong anh hơi ấm gia đình là thứ xa xỉ nhất bao nhiêu năm nay ông ấy cũng chỉ gọi sang hỏi thăm vài lần ngoài ra chỉ biết gửi tiền-những đồng tiền bố thí lạnh băng kia. Lần này trở về nước, anh cũng muốn tự mình xây dựng sự nghiệp của riêng mình không muốn dính líu gì đến ông.
_ba chắc rất ngạc nhiên, cô ấy có phải rất giống Trương Hiểu không ?
_uk, cô ấy là ai
_cô ấy là Lam Lan, model mới của tập đoàn chúng ta và là bạn gái của con
Vẻ mặt Khang gia ngoài chút bất ngờ lúc đầu giờ chỉ còn lại sự bình thản như chưa có chuyện gì. Ông không nghĩ lại có người giống nhau như thế, thức ăn được mang ra xếp ngay ngắn trên bàn ăn, buổi cơm gia đình vẫn còn thiếu
_Tư Vũ nó vẫn chưa về sao ?
_dạ cậu ba nói là đang về
Đồng hồ đã điểm sáu giờ tối nhưng anh chàng vẫn chưa về, bà Khang vốn hiểu tính nét của con trai út nên sáng nay đã gọi điện dặn dò nhất định tối nay phải về nhà đúng giờ. Nhưng đã trễ giờ mọi người chỉ còn chờ mỗi anh, đôi mày của Khang lão gia hết cau lại rồi lại giãn ra đôi lần đúng lúc sự kiên nhẫn của ông không còn thì tiếng bước chân chạy dồn gấp gáp, anh chàng xuất hiện với nụ cười
_con xin lỗi, con về trễ
Nói xong lại chạy ào vào hôn lên má mẹ rồi lại ra vẻ hối lỗi nhìn ba mình như đưa trẻ mê chơi sợ bị trách mắng.
_thôi cũng muộn rồi ăn cơm thôi
_uk
Một cái gật đầu khiến anh thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng thoát nạn, không bị trách mắng trước khi ăn cơm. Anh cầm đũa rắp thức ăn cho mẹ nhưng khi ngước mặt lên lại thoáng giật mình, chiếc cánh gà rơi xuống chén mà anh chẳng hay cứ trố mắt lên nhìn
_em sao vậy ?
_
_cô ấy là Lam Lan là bạn gái của anh
_sao...sao lại giống Trương Hiểu đến vậy
Ngớ ngẩn một lúc không khí mới trở lại bình thường như trước, mọi người lại tiếp tục ăn nhưng thỉnh thoảng Tư Vũ vẫn len lén nhìn sang cô. Trong đầu vẫn luôn có thắc mắc tại sao hai người lại giống nhau đến như vậy. Mọi người vào phòng khách dùng trái cây tráng miệng, ông cũng mở miệng
_ba muốn con để Trương Hiểu tiếp tục làm nhân viên thiết kế.
_tại sao phải là cô ấy ? tập đoàn đâu phải là thiếu thiết kế
_con đừng hỏi nhiều chỉ cần làm theo là được !
Ông cũng chẳng nói thêm nhiều đứng dậy bước lên lầu, vẻ mặt anh không thay đổi nhiều vẫn thâm trầm bình thản như mặt hồ không gợn sóng. Cả đoạn đường đưa cô về anh vẫn không hề nói một câu tuy tập trung lái xe nhưng cô biết trong đầu anh đang nghĩ gì. Xe lăn chậm dần rồi dừng hẳn, cánh cửa mở ra cả hai đứng đối diện nhau trước cửa cổng nhà, anh khẽ mỉm cười rồi nói
_chúc em ngủ ngon
Vào giây phút cả hai cùng xoay người đi cô bỗng buộc miệng nói
_từ nay em không muốn nhìn thấy Trương Hiểu có được không ?
_.
_em chỉ là không muốn anh không vui.
_anh cũng rất muốn nhưng không thể làm khác
Vừa định nói thêm vài lời nữa nhưng anh đã nhanh chóng bước vào xe chạy đi, anh đang mâu thuẫn lý trí có cảm giác Trương Hiểu sẽ là tay mắt của ba mình đương nhiên anh không nên để cô trở lại làm việc nhưng trong lòng lại vẫn mơ hồ có cảm giác gặp mặt. Chẳng thể giải thích nổi những cảm giác phức tạp trong lòng mình, mỗi khi phải giải quyết những chuyện có liên quan đến cô gái này, anh như mất đi phần quyết đoán vốn có cứ phân vân suy nghĩ. Buổi cơm kết thúc, Tư Vũ nhanh chóng chạy đến phòng mẹ để hỏi
_mẹ, sao họ lại giống nhau vậy
_mẹ thật sự cũng không biết, mẹ cũng mới tiếp xúc với cô ấy hôm nay
_sẽ ra sao nếu hai anh em cùng yêu hai người hoàn toàn giống nhau ?
Anh gãi đầu rồi từ từ bước ra khỏi phòng miệng vẫn lầm bầm mấy câu khó hiểu. Khi anh bước vào phòng đã nhìn thấy anh trai mình đã ngồi đó
_anh về rồi sao, tìm em có chuyện à !
_chỉ muốn nhờ em chuyển vài lời
_là gì
Tư Vũ ngồi trên giường mặt đối mặt với Ân Chính hiện đang ngồi trên bàn đối diện, nét mặt vẫn như bình thường lạnh lùng chẳng hé lộ nửa điều.
_em nói với cậu ta, có muốn gì thì trực tiếp tìm anh, đừng dùng ba áp chế anh.
_
Anh chàng mở tròn mắt khó hiểu, câu nói này thật ra có ý gì, ngẩn người một lúc cho đến khi Ân Chính đưa tay đập nhẹ lên vai anh mới choàng tỉnh
_em không cần phải hiểu đâu
_anh hai ?
_gì ?
_anh sao anh lại quen Lam Lan, cô ấy rất giống Trương Hiểu
Không một câu trả lời anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng mang tâm trạng nặng nề sau câu hỏi của em trai. "anh sao anh lại quen Lam Lan, cô ấy rất giống Trương Hiểu", có lẽ anh và cô có sự đồng cảm của cái gọi là cô độc hay anh cảm thấy cô rất giống với cô gái anh đã nhìn thấy trong giấc mơ.
...
Sáng sớm đến tập đoàn đã chạm mặt Ân Chính và một người nữa, thỉnh thoảng vẫn nghe mọi người bàn nhau về một model mới vào nhưng vẫn chưa thấy mặt.
_đây là người mẫu mới của tập đoàn – Lam Lan. Còn người này là thiết kế sư của tập đoàn chúng ta cô Trương Hiểu
Ân Chính lần lượt chỉ tay về hai người lên tiếng giới thiệu nhưng khi đối mặt với nhau Trương Hiểu đã quá ngạc nhiên, vội mỉm cười nói
_chúng ta thực sự rất giống nhau !
Nhưng cô ấy chẳng lộ vẻ bất ngờ dường như đã biết trước chuyện này, đưa tay bắt tay làm quen với cô, Trương Hiểu gắng gượng mỉm cười rồi cúi đầu bước đi đến khi vô thức quay đầu lại đã thấy hai người họ tay trong tay bước ra sảnh ngoài. Dù chẳng nhớ nổi, anh là ai nhưng mỗi lần vô tình gặp nhau trong lòng vẫn cảm nhận nhịp tim đập loạn mơ hồ cảm thấy dường như đã quen nhưng cô không chịu được cái thái độ cao ngạo của anh ta nên cứ vờ qua những cảm giác này. Chợt nhớ đến buổi họp gấp nên cô nhanh chân bước vào thang máy lên phòng làm việc
_dự án mới của tập đoàn là buổi triển lãm và đấu giá cổ vật thường niên
_cụ thể là như thế nào vậy, trưởng phòng ?
_tập đoàn sẽ tổ chức một buổi triển lãm kết hợp đấu cổ vật và trang sức thời nhà Thanh vào quý ba năm nay, thời gian cụ thể sẽ sớm được xác định, việc của chúng ta lúc này là đưa ra ý tưởng cho ngày hôm đó
“nhà Thanh, lại là nhà Thanh sao” Trương Hiểu lẩm bẩm vài câu rồi như bừng tỉnh ra vội nói
_hay chúng ta cứ lồng ghép vào những mẫu thiết kế cung đình cũng được tung ra vào dịp đó, cứ cho người mẫu xuất hiện trong trang phục nhà Thanh mang những đồ trang sức, sau buổi trình diễn các trang sức và cổ vật sẽ được trưng bày chờ ngày đấu giá.
_ý kiến hay ! vậy Trương Hiểu, em hãy lên ý tưởng cụ thể, mọi người hãy giúp đỡ cô ấy.
Mọi người vẫn đang về việc tổ chức nó như thế nào bởi đây là dự án thường niên những năm trước đều đã tổ chức theo nhiều cách, giờ ai nấy cũng cạn ý tưởng đang lo lắng thì được cứu tinh trợ giúp. Jack đã trình bày ý tưởng ban đầu cho hội đồng quản trị xem xét, ai nấy đều bất ngờ và gật đầu tán thành.
_Hiểu Hiểu, em đang thơ thẩn gì vậy !
_ơ, không có gì
_đứng sau lưng được một lúc mà em chẳng hay biết gì ! hay là đang nghĩ đến anh nào
_làm gì có, ai kêu anh không đứng trước mặt mà cứ thích đứng sau lưng !
Tình thế đảo ngược giờ đến lượt Jack ú ớ không biết nói gì hơn chỉ lắc đầu chịu thua, cả hai nhìn nhau đến bật cười to cũng may là giờ cơm trưa trong phòng chẳng còn ai. Lúc chỉ có hai người anh chàng hay gọi cô là Hiểu Hiểu, hắn nói gọi thế nó mới thân mật mới giống là bạn bè nghe vậy cô chỉ cười cười lờ đi.
_à quên, Chủ tịch muốn gặp em đó, mau đi đi
_ơ để làm gì ?
Cô đưa mắt nhìn hắn như dò hỏi nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu bất lực mà thôi. Suốt đoạn đường đi vẫn luôn vắt óc suy nghĩ xem được gọi lên thế này sẽ có chuyện gì xảy ra “chẳng lẽ mình bị đuổi việc ? không thể nào chẳng phải ý tưởng của mình rất được tán thành sao ! hay là tên Ân tổng đó đi mách việc mình không chiều ý anh ta ? càng không có khả năng”. Nghĩ mãi mà chẳng nghĩ được gì hay ho thì cửa thang máy mở ra cô do dự hồi lâu mới gõ
_vào đi
Nghe thấy tiếng nói vọng ra, Trương Hiểu nhẹ nhàng mở cửa đi vào bên trong. Một ông lão độ khoảng lục tuần đang ngồi bên bàn làm việc cau mày nhìn đám hồ sơ, nghe thấy tiếng bước chân ông ngẩn đầu lên nở một nụ cười hiền hòa rồi đóng tập hồ sơ đang coi dở đứng lên bước về phía cô
_cháu ngồi xuống đi
Đã từng mường tượng ngài Chủ tịch sẽ như thế nào nhưng cô lại hoàn toàn không thể nghĩ được ông ấy lại phúc hậu đến vậy, từng nghĩ Ân tổng suốt ngày cau có lạnh lùng và độc tài như vậy thì ba hắn chắc cũng có hơn chứ không kém. Đâu thể ngờ được tuy hai người là cha con nhưng lại khác nhau xa đến vậy ! Sau một lúc ngơ ngác nhìn, cô cũng nhẹ nhàng ngồi xuống sofa đối diện trong tâm trạng căng thẳng
_ơ sao lại là bác
_bình tĩnh nào ! bác chỉ hiếu kỳ về bản thiết kế mà Jack cứ khen ngợi
Lời nói như sét đánh ngang tai, mặt tuy nở nụ cười ngượng ngùng nhưng trong đầu đang bực tức “cái tên Jack chết bằm, thì ra là vì hắn cứ bô lô ba la nên hại mình thế này, Jack anh sẽ biết tay tôi”.
_bác vẫn khỏe chứ
_à vẫn khỏe, còn cháu công việc mới hòa nhập tốt hơn chưa
_dạ rất tốt
Cả hai người cứ rối rít trò chuyện mà quên đi bản kế hoạch cho lần, chợt Trương Hiểu choàng tỉnh bẻn lẻn nói
_nếu không còn gì cháu xin phép ra ngoài để tiếp tục công việc
_à cháu đi đi
Bước ra khỏi phòng Trương Hiểu lại đụng ngay phải một người khi ngẩn mặt lên nhìn mới biết thì ra là Ân Chính, mặt anh lạnh như băng đang đưa ánh mắt dò xét
_tôi xin lỗi, tôi đi trước
Cô nhanh chóng lùi lại vài bước rồi nhắm ngay hướng khác mà đi chẳng dám quay đầu nhìn lại, anh cũng chẳng suy nghĩ nhiều gõ cửa phòng rồi bước vào
_ba tìm con có việc sao !
_ba muốn bàn với con về việc tổ chức buổi triển lãm đấu giá cổ vật lần này ?
_con cũng tính bàn với ba việc này
_để ba nói trước, ba muốn con giao hoạt động lần này cho Trương Hiểu làm
Anh hoàng toàn bất ngờ trước lời đề nghị này, vốn anh định sẽ tự tay tổ chức nhưng không ngờ Tư Hãn lại giở trò trước. Trong lòng vốn bất mãn nhưng anh vẫn phải nở nụ cười tỏ vẻ đồng ý trước mặt Khang lão gia. Rời khỏi phòng làm việc anh lái xe băng băng đến nhà Lam Lan
_sao anh lại đến đây giờ này
Thấy anh không trả lời chỉ đứng cúi đầu buồn bã, hình như trước khi đến đây đã uống một ít rượu, bên ngoài trời lại sắp mưa cô nhìn ngó một lúc rồi cũng mỉm cười cùng anh đi vào bên trong nhà
_nhà có rượu không ?
_đợi em một lát !
_Uh
Ân Chính từ lúc vào nhà vẻ mặt nặng nề, cứ ngồi thẳng người mắt vô thần nhìn thẳng về phía trước nhưng thật ra lại chẳng nhìn gì. Lam Lan tay phải cầm chai rượu tay trái là hai chiếc ly mỉm cười ngồi xuống
_anh lại cãi nhau với bác sao
Anh vẫn không trả lời cứ uống liên tục hết ly này đến ly khác như muốn chuốc bản thân say mềm, chai rượu thoáng chút đã cạn được một nửa. Bất chợt anh bật cười lớn rồi dựa lưng vào sofa im lặng, cô nhìn thấy bộ dạng anh lúc này có chút run sợ nhưng đột nhiên lại nhớ đến những lời nói kia
"cô nghĩ mình là tiểu thư, là model nổi tiếng sao, hình như cô quá mơ mộng rồi ! Tôi nhắc cho cô nhớ nếu không nhờ tôi nhặt cô từ ngoài đường thì cô đã bị đám lưu manh đầu đường xó chợ đó khiến cho thân tàn ma dại rồi. Đừng nghĩ sẽ qua mặt tôi, căn bản cô không được mơ mộng sẽ trở thành con dâu nhà họ Khang. Nếu không muốn mất hết tất cả thì phải nghe lời tôi, cô hãy để nó vào hộp quà mà Ân Chính tặng sinh nhật cho ba nó"
_tại sao lúc nào anh cũng phải nghe theo lời ông ấy, tại sao? tại sao vậy ? anh thua hắn ở chỗ nào chứ
Bất giác không kìm chế anh ôm cô vào lòng để cô ngã đầu lên vai mình, cả hai cũng im lặng thật lâu.
Ân Chính cả ngày đến tập đoàn chỉ ngồi thừ trong phòng hết giờ lại quay về, có lúc lại quát mắng mọi người, người thì lúc nào cũng ngà say, ấn tượng về anh trong lần trở lại này của Trương Hiểu chẳng khác lần trước bao nhiêu. Cô làm hết cách để có thể tránh né con người này nhưng một khi người ta đã tìm đến thì có trốn cũng không được, người ta vẫn hay nói "chạy trời cũng không khỏi nắng".
_sao anh cứ làm phiền tôi
_câu này nên để tôi nói mới đúng
Hai oan gia lại gặp nhau ở khu công viên vào buổi chiều khi tan sở, cô thì đang đi tìm ý tưởng quanh quẩn mãi trong những khóm hoa cúc vàng nở rộ, anh lại đang lững thững đi tìm lại chính mình nhớ lại những ngày tháng vui vẻ trước kia.
_là tôi ? - Trương Hiểu chỉ ngón tay ngược về phía mình miệng há hốc ngạc nhiên
_tại sao cô cứ phải xuất hiện trong cuộc sống của tôi ? cứ khuấy trộn mọi thứ lên !
_anh nói gì tôi thật sự không hiểu ?
_tính giả ngu ngơ trước mặt tôi đến bao giờ hả
Anh càng lúc càng bật cười to hơn, nhìn anh lúc này cô có chút hoang mang, có chút khác lạ với vẻ bình tĩnh lãnh đạm ngày thường. Đột nhiên anh kéo lấy tay cô siết thật chặt đến hung bạo hỏi
_tại sao ? ông ấy và hắn muốn cô thăm dò gì ở tôi
_là ai
Chưa kịp nói thêm lời nào trời đã trút một cơn mưa lớn vội vã không một chút dự báo, lơ ngơ nhưng nhanh chóng cô được anh dùng áo khoác che chắn chạy đến bên xe. Cả người ướt sũng cô liên tục hắc xì suốt đoạn đường về nhà, anh cũng không nói thêm bất kỳ gì nữa, ánh mắt lạnh lùng đó đã trở lại
_hắc xì...hắc xì
_khoác nó vào đi ! nếu cô bị cảm thì lại có người lại chạy đến chỗ tôi trách tội
Trong lòng cô có chút ấm áp nhưng lại chau mày tay đưa trả lại áo cho anh, chiếc xe dừng lại bên lề đường, anh quay snag nhìn cô cười giễu
_tôi nói sai gì sao ?
_tôi không cần ! hình như anh đã hiểu lầm
_hiểu lầm ? cô đúng là nên làm diễn viên có vẻ thích hợp
_nếu anh khó chịu vì tôi xuất hiện trong công ty thì có rất nhiều cách giải quyết, đơn giản nhất là đuổi tôi
Giọng cô có chút ngèn ngẹt, giờ có muốn rời khỏi xe cũng chẳng được vì cửa đã bị chốt khóa, cô chỉ đành đưa mắt nhìn ra ngoài. Ân Chính cũng ngưng cười nhưng nói với giong dửng dưng
_nếu có thể tôi cũng muốn
Hóa ra không phải vì lời yêu cầu của Khang lão gia thì anh đã không suy nghĩ cho cô rời khỏi tập đoàn. Chứ chẳng cần phải chuốt phiền phức vào người, chiếc xe lập tức lăn bánh rồi dừng trước một con hẻm nhỏ. Cô bước xuống xe, anh cũng đã đứng bên ngoài nói
_muốn theo dõi tôi cũng phải có sức khỏe chứ, khoác nó vào đi
_anh...
Cô chưa kịp nói gì anh đã lái xe đi mất, bước từng bước vào nhà cô vẫn lấy làm khó hiểu tại sao anh ta lại nói ra mấy lời đầy ẩn ý này. Hình như anh ta đã có hiểu lầm sâu sắc với cô, mùi quần áo ướt sọc thẳng lên mùi khiến cô không kìm được hắc xì, sực nhớ lại Trương Hiểu co chân lên chạy đi thay quần áo, chiếc áo khoác cũng được cô giặt thật kỹ càng.
|
|