|
Author: kyoluvjj và thuynguyen5959
Status: ongoing
Rating: không giới hạn
Paring(s): Ngô Kỳ Long_Tôn Nghệ Châu_Lưu Thi Thi -Diệp Thanh -Diệp Tổ Tân -LưuTùng Nhân-Triệu Sở Luân -Tưởng Kính Phu ,Lưu Tâm Du ,Tăng Khả Dật,Thái Gỉao ..
cùng một số cameo khác
p/s: vai ai xuất hiện trước sẽ giới thiệu trước .^^
Disclaimer : Nơi dành cho ai yêu bộ bộ ,không thể chờ đợi
Category: tình cảm, tranh đấu,lãng mạn, sad, He
Summary: Như thật như mơ, có những lúc hiện hữu rõ ràng nhưng lại là mờ ảo, có những lúc mờ ảo nhưng chính nó lại quá rõ ràng .
Casting
Giới thiệu nhân vật :
Lưu Thi Thi
_ Trương Hiểu : cô gái đến từ vùng đất Ninh Hạ nằm cách xa thủ đô Bắc Kinh, sau lần gặp tai nạn xe cô hôn mê và trải qua một hồi ức sâu sắc kéo dài 20 năm với thân phận là Mã nhĩ thái nhược hy. Tỉnh lại cô trở về với thân phận là Trương Hiểu đối mặt với những quá khứ như mới hôm qua của mình với Tứ gia, những tiếng cười rộn với Thập gia, ánh mắt nhịu dàng của Bát gia cùng những lời oán trách quan tâm của Thập Tứ gia rồi rất rất nhiều những người khác. Cô bắt đầu cùng Hoàng Đệ làm para săn ảnh tình cờ gặp lại anh _người mang khuôn mặt Tứ gia, cô quyết định vào Chấn Thiên trong vai trò thiết kệ đồ họa.
_Lam Lan : model sáng giá. Đồng thời là đứa em sinh đôi bị thất lạc của Trương Hiểu từ bé đã chịu ngược đãi nên cô sống khá bế tắt. Được Trương Hiểu kể lại hồi ức 20 năm ngỡ như mơ của mình, yêu Ân Chính nhưng không được chấp nhận, cô mang khuôn mặt của Trương Hiểu bắt đầu trả thù theo sự chỉ dẫn của một người khác
Ngô Kỳ Long _Ân Chính (Tứ gia_Ung Chính) : tuy là con trai trưởng nhưng lại là con riêng của vợ sau, hiển nhiên anh trở thành đối thủ cạnh tranh cho vị trí thừa kế tập đoàn, được Khang gia thương yêu và đào tạo, Ân chính sớm trở thành một quản lý cấp cao của tập đoàn ,ấn tượng về cô nhân viên mới khá tệ
Tôn Nghệ Châu _ Khang Tư Hãn(Bát gia) : Nhị thiếu gia của nhà họ Khang, từ nhỏ đã là một thiếu gia lãng tử nhận được sự săn đuổi của các nàng. Trở về sau chuyến du học tại Anh, anh khởi đầu sự nghiệp với vị trí giám đốc tập đoàn của gia đình. Mang khuôn mặt của một Bát hiền vương, trong mắt anh Ân Chính là đối thủ chứ không phải anh em
Tưởng Kính Phu _ KTV (14) : là em cùng mẹ khác cha với Ân Chính, đào hoa, tính tình vui vẻ. Anh chàng có niềm đam mê với ẩm thực hơn là truyền thông, vốn không tham vọng thừa kế tập đoàn. Con trai của dì Lan_ vợ sau của Khang gia
Lưu Tùng Nhân _ Khang Chấn Thiên (Khang Hy): ông chủ của tập đoàn truyền thông danh tiếng tại Thiên Tân_Chấn Thiên, trong quá khứ khởi nghiệp của ông mang khá nhiều điều bí ẩn.
Diệp Thanh_Mạnh Tâm Di (Ngọc Đàn) : là cô bạn thanh mai trúc mã của Khang Tư Hãn, hai người đã có hứa hôn cùng gia đình định cư ở Mỹ. Đột ngột về nước cô vẫn chưa biết được sự thay đổi của vị hôn phu. Đồng thời là bạn thân cùng trường của Trương Hiểu
Trần Tường _ Hoàng Đệ : người yêu cũ của Trương Hiều, sau lần cãi nhau dẫn đến Trương Hiểu bị tai nạn hôn mê, anh chàng nhận ra tình cảm của mình dành cho cô. Là một para săn ảnh.
Triệu Sở Luân _ ….. : con trai của một doanh nhân bị Khang gia dùng mánh khéo để đánh bại. Một thiếu gia bỗng trở thành kẻ trắng tay anh nuôi hận thù từ thuở bé. Trở về Thiên Tân bắt đầu kế hoạch trả thù, biết được sự căm hận của Lam Lan anh đã lợi dụng cô thành con chốt thí mạng trong ván cờ này.
cameo:
Kim Jae Joong- người con trai đầy bí ẩn xuất hiện gây một dấu ấn lớn trong câu chuyện các nhân vật chính .
*********************
chap 1 Tĩnh dậy
Chap 1
Mùa đông năm ung chính thứ mười hai ,Ngọ môn, Ung chính tứ gia trong tràng bào vàng thêu hình rồng ,hai tay ngài khoanh ra đằng sau ,mặt như hướng về một nơi xa xăm nào đó .
“Mã Nhĩ Thái Nhược Hi , ngày hôm đó nàng thà không giải thích,thà không cầu xin ta mà đi theo thập tứ đệ .Nàng muốn ta mang nỗi dằn vặt đến phút cuối vì sự hiểu lầm giữa hai huynh đệ ta mà không đọc bức thư của nàng ,để rồi nàng rời khỏi ta mà bản thân ta cũng không biết mình ích kỷ như thế nào ư?Nguyên nhân là gì? là nàng yêu ta nên hận ta ư ?nên dùng cách này để trả thù ta “âm thanh trong chất chứa đầy nổi buồn dừng lại.
Ung chính,ngài đột nhiên nhớ lại lời của thập tam hoàng đệ của ngài.Ngày ấy ,thập tam vương gia đã nói “Mã Nhĩ Thái Nhược Hy vốn không phải là người của thế giới này” chính câu nói đó đã hình thành một tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng ngài, là nàng vẫn còn sống và còn khỏe mạnh.
“nàng đã không thể ở thế giới này,thì ta sẽ đi vào thế giới của nàng, chính ta sẽ làm rõ sự hiểu lầm của chúng ta ,bởi vì ta là Ái Tân Gíac La Dận Chân-Ung Chính hoàng đế đại Thanh Quốc “
Hiện đại ,Thiên tân của 15 năm về trước, tại gia đình gianh giá họ Hàn ,bên trong căn biệt thự không khí thật tồi tệ ,phòng khác lúc này ông bà Hàn Thanh đang ngồi tìm ra cách cứu gia tộc thoát khỏi cơn phá sản
“lão gia chúng ta phải làm sao đây ?” gương mặt lo lắng hoảng hốt của phu nhân họ Hàn hiện rõ
Hai tay ôm mặt, trời đất như tối sầm, họ rõ ràng là không còn đường nào thoát ,thân ảnh ông Hàn rn rẩy vì sợ hãi lẫn tức giận.
“ Lão họ Khang khốn khiếp, chính vì tôi quá nhẹ dạ nên mới ra nông nổi như ngày hôm nay”
Phu nhân ôm tồn đi đến bên ghế chồng mình,ôm ông trấn an “ dù thế nào tôi và con vẫn luôn bên ông .
Ông Hàn vội đẩy vợ ra, gương mặt đã có chút tia hy vọng khi nghe đến tên con trai
“đúng rồi chúng ta vẫn còn Hàn Thanh”
Cánh cửa mở ra ,vị thiếu gia họ Hàn lúc này vừa mới đi học về “chào ba mẹ con mới về “
“lại đây con trai “ Ông Hàn ngoắc đứa con trai cưng độc tôn duy nhất lại .
“sao vậy ạ ?” cậu ngây ngô vẫn không hiểu ,nhưng rồi cũng đi đến
“con trai của ba mẹ đã lớn chừng này rồi sao ?” đôi mắt đầy nếp nhăn ấy trước giờ dù chuyện gì cũng không hề rơi một giọt nước mắt,ngay cả việc sắp mất tất cả chỉ vì quá tin vào lời của Khang Chấn Thiên ,nay lại rơi lệ trước mặt đứa con .
”lão gia “
“ba?ba sao vậy ?” khuôn mặt anh vẫn được đôi bàn tay ấm áp của người cha đặt lên.
“ta không sao “ lau đi những giọt nước mắt .
Ông Hàn quay sang vợ mình,nói :” phu nhân, hãy lên lấy tất cả những gì chúng ta còn có thể cho con nó,cùng một số áo quần và Visa cho nó “
Nhìn vào đôi mắt chồng,phu nhân Hàn đã biết chồng mình đã có quyết định,dù nó là gì, dù con đường đi tiếp theo có khó khăn cỡ nào ,bà cũng sẽ cùng đi với ông vì bà yêu ông hơn cứ điều gì.
“vâng “
“ta sẽ nhờ người bạn thân của ta đưa con sang Mỹ học ,hãy rang học thành tài ,dù có nghe thấy hay nhìn thấy chuyện gì về ba mẹ cũng không được quay lại,hãy đi thật xa khi có thể.”
“thế sao ba mẹ không đi cùng con “
Ôm con trai vào lòng, lời nói ngắt quảng vì không thể kìm nén cảm xúc “ ba mẹ đã không còn đường thoái lui,chúng ta đã mất tất cả .Con trai ngoan,dù con có thể qên tất cả nhưng không được phép quên đi cái tên Khang Chấn Thiên ,chính hắn là kẻ hại nhà ta tan nát” .
Hiện đại năm 2012 ,bệnh viện nơi Trương Hiểu đang nằm ,kể từ lúc cô hu mê tới giờ, Hoàng Đệ,bạn trai cô không rời,ngày ngày vẫn ở bên cô chăm sóc cho cô .
“ Trương Hiểu ,em tĩnh lại đi,anh sai rồi “
“Không “Trương hiểu bật ngồi dậy, đôi mắt vẫn đầy lệ
“Trương Hiểu em tĩnh lại rồi ư?”
“bác sĩ “Hoàng Đệ vội chạy đi kêu bác sĩ
Dảo mắt một vòng,cô thấy nào là bàn ghế thời hiện đại,căn phòng chật hẹp ,ti vi……
“ta trở về thời đại của mình sao ?đầu của ta “Trương Hiểu cô cảm thấy hơi choáng
“cô ấy tĩnh lại rồi bác sĩ, hãy kiểm tra cho cô ấy” Hoàng Đệ,cùng bác sĩ đã trở lại phòng của cô
Sau khi kiểm tra hai mắt trái phải và đo nhịp tim “không sao,cô ấy đã khỏe rồi “
“cám ơn anh bác sĩ “Hoàng Đệ vui mừng ôm chầm lấy Trương Hiểu
“anh tưởng cả đời này mất em rồi chứ ?”
Im lặng, vẫn là im lặng, anh đẩy nhẹ cô ra, nhìn vào đôi mắt đen ấy mà hỏi “em sao thế? Vẫn không khỏe ư? Để anh đi gọi bác sĩ lại “
Hoàng Đệ đứng dậy, khi định đi thì bị tay cô kéo lại “ em đã hu mê bao lâu rồi ?”
“ ba ngày “
“được rồi ,em muốn ngủ “ Trương Hiểu nằm xuống đắp mềm lên người, bỏ mặc vẫn còn sự tồn tại của người yêu ở đây .
“ồ, vậy em nghĩ đi “
“không phải mình đã chết rồi ư ? mình rõ ràng ở nơi đó được 20 năm,sao khi tĩnh dậy trở về lại chỉ qua ba ngày .? là thật hay là mơ?đầu của mình ”
Một năm sau, Bắc Kinh năm 2013 ,bảo tàng lịch sử về triều đại Ung Chính mãn Thanh ,trước cổng bảo tàng
“tại sao mình lại đến đây ? mày muốn gì hả Trương Hiểu? muốn chứng minh những điều mày cảm nhận được là thật ,chứ không phải mơ ư?”
Trương Hiểu ,cô cứng đứng trước cửa như thế, mặc cho rất nhiều người đi vô,cùng rất nhiều người từ đó đi ra .
Một tiếng trôi qua,cô vẫn đứng im bất động, hai tiếng trôi qua cũng chả thay đổi gì, ba tiếng trôi qua, một bước thật sự cũng không tiến thêm .
Đột nhiên thanh âm lạ vang từ sau lưng cô “nếu như cô không bước vào,cả đời này cô sẽ hối hận “
“ai?là ai?đang nói tôi ư?”quay lại,cô bắt gặp một chàng trai trẻ có cái áo khoác màu đen với vành mũ lớn ,người con trai đó sở hữu vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, vẻ đẹp hoàn mỹ trong sáng ,thánh thiện, đôi mắt to long lanh,nó như chạm thấu vào trái tim người đối diện,khiến người ta vừa bị thu hút ,vừa đau thương,vừa sợ hãi .
“người đang cản đường tôi chỉ có mình cô,không nói cô chứ nói ai “ ánh nhìn cùng nụ cười rất tà mị
Người con trai bí ẩn tiến gần hơn,mặt đưa sát vào Trương Hiểu, đôi môi đỏ tạo ra nụ cười quyến rũ ,dựa vào phản xạ,Trương Hiểu cô ngã ra sau
“anh anh muốn gì “ tự nhiên nhìn đôi mắt ấy ,cũng khiến cô cà lâm
“haaa” một tràng cười lớn phát ra từ khuôn mặt đẹp hoàn mĩ đó
Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu “anh cười cái gì ?”
Người con trai ấy thôi không cười nữa, từ khuôn mặt đang đùa giỡn bỗng dưng trở nên nghiêm túc nhìn cô”cô không phải muốn biết cô đã từng là Mã Nhĩ Thái Nhược Hyhay chỉ là một giấc mơ trong lúc cô hu mê khi gặp tai nạn ư ?”miệng lúc này không cười,nhưng từ khóe mắt hiện ra ánh cười rõ ràng .
“bất ngờ,choáng ,không tin “
“anh …..anh ….. sao biết ?”
Người con trai bí ẩn lại đưa khuôn mặt mình về lại trang thái trong cái tà mị có sự trêu đùa ,trong cái trêu đùa lại có sự nghiêm túc
“suỵt! thay vì đứng đây tra hỏi tôi thì tôi nghĩ cô nên đi vào trong đó tìm đáp án mà trái tim cô muốn” anh đưa tay lên chỉ vào hướng bảo tàng
Bất giác Trương hiểu cũng quay theo hướng tay anh chỉ, khi quay lại thì anh,người con trai bí ẩn đến lạ lùng cũng biến mất .
“lạ thật,anh ta đi đâu rồi,mà thôi kệ “
Cuối cùng Trương Hiểu cũng bước vào, chứ không đứng im lặng như lúc nãy nữa ,cách đó không xa,người con trai mang vẻ bí ẩn đó cười mãn nguyện rồi đội mũ lên quay lưng bỏ đi thật sự .
Bên trong bảo tàng, Trương Hiểu ,từng bước từng bước,đi ngang qua từng kỷ vật , những kỷ vật đó đều hiện hữu rõ trong đầu cô, trái tim như muốn thắt lại ,đi đến bức tranh các vị a ka đang ngồi uống trà cùng Khang Hy gia,vui vẻ trò truyện .
Đôi tay nhỏ bé đưa lên chạm lấy, ký ức này như mới hôm qua “là thật, những điều Trương Hiểu mình trải qua đều là thật ,vậy chàng ,tình yêu duy nhất đời t mình cũng là thật ……mọi người “
Ngắm một lúc,niềm xúc động giảm bớt,cô mới có thể đi tiếp ,bước chân tiếp theo dẫn cô đến cây trâm Ngọc Lan ,là thứ mà người đàn ông cô yêu đã tặng.Lúc này cả người dường như đứng không vững .Đi thêm bước nữa ,đến với bức tranh về dung nhan của Ung Chính .Bên kia đối diện cô, một chàng trai cũng quay lại cùng lúc,hai ánh mắt chạm nhau .
Chàng trai mang gương mặt của Tứ gia Ung Chính ,lại xuất hiện tại bảo tàng này “là chàng? Phải chăng là chàng “ bản thân vô tình không kìm được tự chủ mà rơi nước mắt
Ánh mắt lúc khóc của cô,khiến trái tim của một chàng trai trẻ dấy lên cảm giác kì lạ ,nó thu hút một cách lạ thường,chàng bước tới phía cô,chỉ muốn hỏi rằng “chúng ta từng gặp nhau đúng không ?”
Khi khoảng cách chỉ còn lại hai bước chân “Ân Chính,đi thôi,coi chừng không kịp trở về “ Jack,cậu bạn thân,cũng là đồng nghiệp của anh .
Gác lại ,Ân Chính anh thay vì tiếp tục đi về hướng của người con gái kì lạ như cô ,thì anh di chuyển chân mình về hướng của Jack.
Đó là sự gặp lại giữa hai người bọn họ trong kiếp lai sinh này , tuy ký ức không còn ,nhưng cảm giác sau ba trăm vẫn không hề thay đổi .
Thiên Tân,sân bay,cổng quốc tế ,trên bầu trời cách sân bay không xa ,một chuyến bay đang từ Mỹ sắp hạ cánh xuống
“loa loa thông báo ,xin hành khách hãy chuẩn bị,chỉ còn không đầy 10 phút chuyến bay của chúng ta sẽ đáp xuống sân bay Thiên Tân.
Trên chuyến bay đó ,có một cô gái xinh đẹp lanh lợi vui vẻ Mạnh Tâm Di,cùng người con trai đầy nguy hiểm mang tên Hàn Thanh .
Sân bay, cổng ra
“cuối cùng cũng trở về Thiên Tân rồi, vui quá “ lướt qua Mạnh Tâm Di chính là Hàn Thanh, đứa bé mây ngồ và khóc cạn nước mắt ngày nó đọc được tin gia đình phá sản, ông bà Hàn sợ tội đã tự sát .Giờ đây trở thành chàng trai mạnh mẽ ,cao to và quyết đoán
Bước ra hẳn cổng sân bay, nhìn bầu trời trong xanh mát mẻ của Thiên Tân”ba mẹ ,con trai đã trở về “
“taxi “ lên xe “cho tôi đến nghĩa trang Han .
“vâng”
Khi đi đến nơi ,đứng trước mộ của ba mẹ mình ,mở mắt kính ra , làm vệ sinh cỏ xung quanh mộ ,xong xuôi rồi an hra đứng trước mộ “15 năm rồi,con xin lỗi vì đã đi lâu như vậy ,ba mẹ yên tâm,con sẽ bắt Khang Chấn Thiên cùng gia đình ông ta phải trả giá”
“ à ba mẹ ,con đã được nhận vào làm giám đốc cho họ ,con xin lỗi vì phải đi làm cho kẻ thù của chúng ta, nhưng con sẽ tuyệt đối không quên mối thù này “
Nhớ lại ngày đó, khi anh được người bạn thân của ba mình dẫn đi ,hai ngày sau trước khi lên máy bay đi Mỹ,anh đọc được bài báo với nội dung “ Ông Hàn và phu nhân đã tự sát tại nhà riêng ,công ty Hàn thị cũng chính thức tuyên bố phá sản .”
Với một đứa trẻ chỉ mới 15 tuổi thì nó quả là một điều quá sốc “aaa không ,ba mẹ……“nước mắt rơi kèm theo sự tuổi thơ hồn nhiên chết theo ba mẹ mình .”Khang Chấn Thiên “ gằn giọng gọi cái tên ấy .
Giờ đây,sau 15 năm ăn học tại Mỹ ,anh đã tốt nghiệp loại ưu ,lại có kinh nghiệm làm CEO cho một công ty lớn , lên báo times liên tục ,là một trong 10 nhân tài trẻ tài Mỹ .
Tập đoàn Chấn Thiên ,phòng phỏng vấn nhân viên mới ,trong những người giám khảo có Khang Tư Hãn ,Ân Chính ,và Khang Tư Vũ ,cùng một số người khác .
Đến lượt Trương Hiểu đi lên phỏng vấn ,ba gương mặt nam nhân trước mặt cô khiến cô ngạc nhiên đến đớ người “ họ sao có thể ? không thể nào ? nếu có thì có thể là kiếp sau”
“này này ,cô có nghe gì không ?” Tư Vũ thiếu gia hỏi
“hả xin lỗi , tại các anh giống bạn cũ tôi quá nên làm tôi bất ngờ “ thốt ra lời tự nhiên mà không nghĩ đến hậu quả
“cô ta nói gì vậy ?”
“cô ta giả điên à ?”
“cô,…”Ân chính cầm tờ sơ yếu lý lịch lên “là Trương Hiểu đúng không ?”
“vâng “
“cô thôi làm trò đi, tưởng nói thế sẽ có ưu đãi ư ?” Ân Chính cảm thấy khó chịu và sin hra hiểu lầm ác cảm với cô nhân viên mới này .
“không ,không ,anh hiểu lầm rồi “Trương Hiểu ra sức giải thích
“ phì,hiiii” từ đầu đến giờ ,Khang Tư Hãn nhị thiếu gia nhà họ Khang rất im lặng, không nói câu nào,đầy vẻ đáng sợ , lại có thể cười trong lúc này .
“anh cười cái gì vậy ?”
“Tư Hãn bộ nó mắc cười lắm sao ?”
Cả Ân Chính cùng Tư Vũ không thể hiểu nổi cái nụ cười ấy
“khỏi phỏng vấn nữa, cô ấy được nhận “Khang Tư Hãn ra lệnh
“nhưng thưa giám đốc , như thế sao được ?” mọi người đồng thanh
Gương mặt đang bình thường kia, tự nhiên cười,mà không phải nụ cười bình thường, mà là nụ cười áp chế đáng sợ .
“các người muốn trái lệnh “
“dạ không “
“tốt “ Tư Hãn,anh đứng lên chuẩn bị rời khỏi thì bị Ân Chính giữ tay lại “câu lạm dụng chức quyền ư? Nên nhớ cậu là giám đốc một công ty lớn ,hãy cư sử cho đúng chức vị của mình .
“anh muốn gì ? không lẽ anh không vừa ý quyết định tuyển người của tôi, nếu đã như thế anh cứ đi khiếu nại .”cười khểnh
“ cô Trương Hiểu chúc mừng cô,mai hãy tới làm “
Dứt lời anh định đi ra cửa, nhưng không quên áp sát tai của Ân Chính nói một điều tổn thương đến đối thủ “tôi có quyền bởi vì tôi là thiếu gia nhà họ Khang,anh chẳng qua chỉ là một thằng con riêng từ đâu mà ba nhận về ,hừ”
Tư Hãn luôn xem mình là đại thiếu gia ,chứ không phải nhị thiếu gia ,vì trong lòng anh,Ân Chính không phải anh trai, mà là một kẻ con riêng ngoại lai không hơn không kém.
Ân Chính,anh điếng người, Tư Hãn nói không sai, anh chẳng qua chỉ là một thằng con riêng, được chủ tịch thương tình nhận về nuôi. Dù anh có cố gắng trở nên hoàn hảo và ngoan ngoãn cũng không thể phủ định thân phận anh .
“ Jill ! thật là, có tuyển người không cũng kéo người ta về, biết là không thích rồi mà cứ ép, ôi ta đau khổ quá, phải đi ăn mới được “ Khang Tư Vũ nhõng nhẹo với trợ lý của mình .
|
Rate
-
Xem tất cả
|