Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Tác giả: IamNgo
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Legend] Prim's contest

 Đóng [Lấy địa chỉ]
31#
Đăng lúc 3-9-2011 22:04:44 | Chỉ xem của tác giả
Chap 1
Lời mở đầu

Hôm nay trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, mặt nước xanh xanh, cành lá rung rinh…Bầy chim non hát ca vang, đàn bướm lượn bướm bay quanh rần theo bước chân…Thôi cắt ở đây, văn vẻ bay bướm thế là đủ rồi. Chào mừng mọi người đã đến với câu truyện của Rùa và Na đồng sáng tác  …Câu truyện này được sáng tác để mang lại tiếng cười, niềm vui cho gia đình Primadonna thân yêu…Mong mọi người có những giây phút vui vẻ! Enjoy!

Lời mở đầu

Hôm nay trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, mặt nước xanh xanh, cành lá rung rinh…Bầy chim non hát ca vang, đàn bướm lượn bướm bay quanh rần theo bước chân…Thôi cắt ở đây, văn vẻ bay bướm thế là đủ rồi. Chào mừng mọi người đã đến với câu truyện của Rùa và Na đồng sáng tác  …Câu truyện này được sáng tác để mang lại tiếng cười, niềm vui cho gia đình Primadonna thân yêu…Mong mọi người có những giây phút vui vẻ! Enjoy!

Chap 1:  Quá khứ…

        12 năm trước, tại một ngôi nhà nhỏ màu nâu nhạt của xứ Hunter
- Cha à! Lần này cha đi đến bao giờ thế? Con không muốn ở nhà một mình đâu! – 1 cô bé 10 tuổi có mái tóc dài màu cam, đôi mắt cũng màu vàng của đá citrine cất giọng nũng nịu.
- Sid ngoan! Con biết cha con là 1 hunter giỏi thế nào rồi mà đúng không? Cha sẽ trở về nhanh thôi. Lúc về, cha sẽ mua cho con 1 con búp bê nhé! Được không – người cha có đôi mắt hiền từ nhìn con gái và nói âu yếm.
- Cha nhớ đó nhé! Con sẽ đợi cha về! – cô bé nói rồi cười tít mắt, nở 1 nụ cười ngây ngô.À mà cha ơi con thích búp bê  có màu tóc cam nhá..như  con ý..^^

Người cha hiền từ xoa đầu cô bé và nói:
-Cha biết rồi! Cha đi đây! Trong lúc cha đi, con hãy tự chăm sóc bản thân nhé!Đừng mải chơi mà nhớ ăn đúng giờ!!

        Mây đen đang kéo đến trên bầu trời của xứ Vampire, trong tòa lâu đài nguy nga cổ kính ấy, có 1 âm mưu đang được sắp đặt
- Thưa Đức vua, về trận chiến lần này, xin người cứ an tâm. Chúng thần đã có cách đối phó với bọn chúng – 1 tên cận thần thưa
- Được! Ta sẽ bắt bọn Hunter khốn kiếp đó phải trả giá vì đã cướp đi sinh mạng của Vương Phi và những thần dân của ta. Bằng mọi cách phải khiến chúng phải chịu khuất phục trước và quỳ gối trước mặt ta..và cầu xin ta tha mạng.

Và như thế, trận chiến ác liệt giữa Vampire và Hunter đã xảy ra. Đó là trận chiến khiến trời long đất lở.Đến cả Trời cũng phải khóc than huống chi là con người ,  tiếng than trời đó vang vọng khắp bầu trời Trong trận chiến đã có biết bao nhiêu người chết, số người chết không thể đếm xuể , thây chất thành đống, máu trải thành sông. Chỉ có những kẻ đứng đầu, những kẻ dẫm đạp lên người khác để sống thì vẫn còn sống sót mà trở về. Trận chiến kéo dài tròn 1 năm. Nhưng thiệt hại mà nó gây ra đã phá hủy cả những gì mà Trái Đất trong hàng trăm năm hình thành….Tuy lần này xứ Vampire vẫn thắng song sự thiệt hại của xứ Vampire cũng không chênh lệch so với đất nước Hunter là mấy.

Sau trận chiến kinh hoàng ấy…
Xứ Vampire, tại 1 vùng cỏ xanh rộng lớn

- Haha, các người cứ đuổi theo ta đi, còn lâu mới bắt được ta – 1 cậu bé cất giọng cười vang ròn rã, hòa tan vào gió. Cậu bé ấy có mái tóc bạch kim, khuôn mặt lộ rõ những nét ngây thơ của đứa trẻ con và không thể giấu diếm những nét đặc biệt không chỉ của một cậu bé chừng 8 tuổi…
- Để xem. Hong Ki! Ta sẽ bắt được người cho coi. Đừng có dùng ma thuật để mà chạy đó.Haha – 1 cậu bé có mái tóc đen, hàng lông mi dài cong vút, khuôn mặt câu khiến bao bé gái ngưỡng mộ. Làn da trắng mịn, hàng lông mi dài, đôi mắt đen láy to tròn, cái miệng đỏ hồng đang nói cười trong gió…
- Này! 2 đứa kia! Chạy chậm thôi! Ta không theo kịp đâu! – 1 cô gái nói với giọng ra lệnh cho 2 đứa trẻ đang chạy nhảy trên cánh đồng kia.
- Corn à! Ai bảo chị chạy chậm chứ! Lêu lêu! Chị già rồi. Haha – Đứa bé tóc bạch kim quay lại trêu tức bà chị đang chạy thục mạng ngay sau nó…
- Này! Hong Ki! Ta là chị ngươi đó nhá! Ngươi gọi tên ta trống không thế sao? Ta về ta sẽ mách phụ hoàng – Nàng công chúa tên Corn nổi giận, lên tiếng đe dọa
- Chị Corn à! Cứ để mặc cho Hong Ki chơi đùa đi. Lâu lắm mới có dịp ra ngoài chơi thế này mà – Đứa bé trai tóc đen cười tít mắt, nụ cười như hớp hồn người đối diên.

Corn sau 1 hồi choáng váng vì dính phải nụ cười ấy, đành dịu lại:
- Thôi được rồi! Jong Hun đã nói thế thì ta sẽ không chấp nhà ngươi nữa – Corn đang nói 1 giọng ngọt ngào hết sức có thể thì bất chợt đổi tông – Nhớ về cung sớm, nghe chưa?

Corn hét to vào màng nhĩ Hong Ki khiến thằng bé phải nhắm mắt bịt tai.
- Rồi rồi. Sẽ về sớm mà! Về đi!
Corn vẫn giữ nguyên giọng nói cũ:
- Ngươi đang đuổi ta đó hả? Đã thế ta không đi nữa, ta ở lại!
Jong Hun thấy tình thế căng thẳng và có nguy cơ bị mất tự do là nhiều nên đành phải nài nỉ bà chị lần nữa:
- Thôi chị Corn à! Đừng gây với Ki nữa! À mà hôm nay chị không phải đọc sách sao? Moon đang đợi chị ở thư phòng đó! – Jong Hun nói với giọng thảng thốt mà thực ra là cậu biết thừa…

................Cont.....................
--------------------
Vì nhà trải chiếu và hóng nhìu quá
sợ mọi người bị muỗi đốt
nên em post đơi :-*
nhưng mới đc nửa
Have Fun...: :lales3
My Family....My Primanoona.....:binhsua25
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
Đăng lúc 3-9-2011 22:05:16 | Chỉ xem của tác giả
Đầu tiên định post tiếp chap 1 vào 12h trưa hôm nay
nhưng vì mất điện nên thành ra...em post giờ này
Nhà đừng trách em hãy trách mấy bác điện lực nhá :lales3
.................

- Thôi chết! Ta quên mất! Cám ơn Hun nhé! – Corn cuống cuồng chỉnh trang lại quần áo và chuẩn bị chạy về cung. Đang chạy được 1 đoạn thì bỗng nhiên Corn quay lại và bước đến Hun.
- Chị sao thế? Sao còn chưa đi?
- Chị quên mất 1 thứ. Hihi – Corn cười lém lỉnh rồi bước đến gần Hun, hôn trộm 1 cái vào má rồi bỏ chạy.
- Ta đã nhìn thấy phải cái không nên nhìn rồi! Amen – Hong Ki vừa nói vừa làm điệu bộ che mặt
- Này! Đừng có mà giả vờ ngây thơ thế chứ! Cậu đã từng hôn trộm bao nhiêu bé gái rồi còn gì?! – Jong Hun đôi má hơi đỏ và lại càng đỏ hơn khi Hong Ki trêu chọc mình.
- Haha, đó là do ta lãng tử hào hoa đó chứ! Chứ ai như nhà ngươi. Mới bị con gái nhà người ta hôn 1 cái mặt đã đỏ thế này rồi – Hong Ki nói với giọng trêu tức Jong Hun. Hun cũng không phải là người dễ bắt nạt nên đã quay sang đá lại:
- Phải! Cũng là 2 chị em giống nhau. Đúng là con nhà người ta. Chỉ có người nhà nhà ngươi mới như thế thôi chứ gì. Haha – Jong Hun nói xong liền chạy thật nhanh về phía hoàng cung.
- Này! Jong Hun! Đứng lại đó cho ta! Ai cho phép ngươi nói thế hả? – Hong Ki tuy nói với giọng tức giận nhưng trên môi cậu vẫn nở nụ cười tươi rói, đuổi theo Jong Hun về phía cung điện.Ta là ta không muốn ngươi làm anh rể ta đâu nhá…)Có đứng lại không hả???

Lại nói về xứ Hunter. Trong khi đất nước Vampire đang ngập tràn ánh nắng, người dân yên bình trong chiến thắng thì ngược lại, xứ Hunter mang 1 màu đen u tối. Chiến tranh đã qua đi song đất nước vẫn chưa thể trở lại như cũ. Nỗi đau thua trận, hàng ngàn người chết, thiên tai bão lũ lien mien khiến cho xứ Hunter trở nên giống với xứ Vampire hơn là đất nước mình.

Tại 1 khu ổ chuột.ẩm thấp và tối tăm.Nơi mà một con người đang tuyệt vọng và trái tim bùng cháy ngọn lửa hận thù
- Này! Sheri! Mày làm gì ở xó đấy thế? Trông y hệt 1 con chuột cống! Ôi thật là bẩn thỉu – 1 đứa trẻ đường phố lên tiếng khinh bỉ.Ta cảm tháy khổ thân thay cho mi đó..hahah

- Bạn bè của mày chết hết ở đâu rồi mà để mày 1 mình ở xó này thế này? À tao quên mất ..dạo này tao đãng trí quá..bạn mày bị Vampire giết rồi. Đâu có còn sống ở trên đời này với mày đâu…hahha. Bọn mày thật là vô dụng quá đi! Vậy mà cũng đòi giành địa bàn với bọn tao sao. Haha – 1 đứa trẻ khác lên tiếng.Tỉnh lại đi cưng

Cô bé mang tên Sheri – 1 cô bé có mái tóc xanh, đôi mắt sapphire ẩn chứa sự lạnh lẽo. vô hồn..không một xúc cảm.Miệng cô khẽ nhếch mép cười. Cô đáp trả bọn chúng bằng cái lườm sắc lẹm:
- Cám ơn bọn mày đã quan tâm! Còn tao tao đâu đã chết.Không có bạn tao, tao vẫn có thể hạ gục bọn mày. Haha…
- A! Con bé này được!Sắp chết rồi còn to mốm.. Bọn mày đâu xông lên!
Dứt lời, cả chục đứa trẻ con xông lên. Đứa nào đứa nấy mặt mũi băm trợn. To gấp 2,3 lần người Sheri. Gương mặt Sheri có chuyển biến ….

End chap 1

Next chap 2: Thù hận

Cả nhà cứ từ từ thưởng thức nhé
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
Đăng lúc 3-9-2011 22:06:14 | Chỉ xem của tác giả
Trailer chap 2
Hú hú =))

Đôi mắt sapphire ấy lạnh lẽo vô hồn nhìn thẳng vào bọn chúng, nhếch miệng cười 1 cách nhạt nhẽo và đầy khiêu khích.
.........................
Trong đôi mắt sapphire ấy, giờ đang mường tượng những kế hoạch trả thù mà chắc chắn một cô bé bình thường không thể nghĩ tới.
........................
– Ta muốn giới thiệu cho con 2 cô bé. Đây là 2 người mà ta đã chọn làm vị hôn thê của con, Hong Ki.
..........................
- Ta nguyện cả đời chỉ yêu 2 nàng thôi. Ta nói thật đấy
..........................
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
Đăng lúc 3-9-2011 22:06:55 | Chỉ xem của tác giả
Nguyên 1 chap nhé =))

Chap 2: Thù hận

… Gương mặt Sheri đã chuyển biến. Cỗ bỗng cười to và trừng mắt, ném cái nhìn sắc lạnh  vào bọn chúng:
- Được! Chúng mày thích thì tao chiều. Đến lúc đấy thì đừng trách tao ác!
Đôi mắt sapphire ấy lạnh lẽo vô hồn nhìn thẳng vào bọn chúng, nhếch miệng cười 1 cách nhạt nhẽo và đầy khiêu khích. Tuy chỉ là hành động nhỏ nhưng nó đã khiến bọn trẻ con lạnh cả sống lưng rùng mình, sợ hãi, không dám làm liều. Đứa đầu xỏ cất tiếng::
- Bọn kia! Các ngươi không xông lên còn trơ ra đứng đó làm gì. – nói rồi thằng bé đẩy những đứa trẻ khác về phía Sheri.
1 giây, 2 giây, 3 giây…..
Bọn trẻ chưa kịp định hình được điều gì đang xảy ra, thì đã bị quật ngã. Nhanh quá!Bọn chúng không theo kịp được đường đi nước bước của cô gái nói chi đến đánh trả
- Bọn mày xông lên! Tao không tin đông thế này lại không thể bắt nó khuất phục – thằng bé thủ lĩnh lại hét to…Nhưng, vẫn không có đứa bé nào dám lên, bọn chúng lấm lét nhìn nhau. Trước mặt bọn chúng, 3 đứa bạn to béo đã bị quật ngã với tốc độ nhanh chóng. Thật là khủng khiếp! Đứa nào đứa nấy mặt tái mét, không dám bước lên. Sheri mà chúng nó thấy không phải là con bé chui rúc trong xó khi nãy nữa. Nó là một đứa trẻ đáng sợ! Với năng lực phi thường. Ánh mắt nó toát lên vẻ thù hận, vẫn nụ cười nhếch mép thường trực. Có lẽ, với nó, bọn trẻ con này chưa là gì với nó. Quả thật! Thằng bé thủ lĩnh thấy không đứa nào chịu tiến về phía Sheri, nó quát:
- Bọn mày thật là đồ nhát gan! Hãy xem tao bắt nó phải quỳ gối đây! – Nói rồi thằng bé giơ nắm đấm xông thẳng đến phía Sheri.
Sheri vẫn nhìn nó một cách khinh bỉ, không hề thủ thế hay co người chịu đòn.
Bốp!!!
Chỉ vs một cú đánh, thằng bé thủ lĩnh ngã lăn quay ra đất, nó ngã chỏng chơ trên nền đất, trước cái ánh mắt ngỡ ngàng từ phía đàn em của nó. Đau là cảm giác nó cảm nhận được. Nó không thể bật dậy mà đánh trả con bé kia. Tại sao lại như vậy? Nó chỉ là một bé gái mà có thể đánh nó không ngóc đầu dậy được.
- Từ giờ trở đi, chỗ này sẽ là của ta. Các ngươi đừng có dại mà xâm lấn, nếu không đừng trách ta ! – Sheri nói lạnh lùng và quay ra liếc xéo lũ trẻ đang sợ tái mặt.
Bọn trẻ vì sợ hãy nên bỏ chạy hết. Chỉ còn lại Sheri ở đó. Một giọt nước mắt rơi…
- Ruby, Tom, Sam… Sao lại để tôi ở lại một mình trên cõi đời này? Các người ra đi thế sao?...hu hu….Các người chết thảm quá…. - Sheri nói một cách vô thức.Đôi mắt cô nheo lại..cố kìm chết ngọn lửa căm thù trong lòng Cô lau giọt nước mắt đang lăn trên má mình, trở lại là khuôn mặt lạnh tanh, cô ném cái nhìn thù hận về phía xa xăm:
- Vampire! Ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá vì đã giết hại bạn ta! Cô đã thề là như vậy… – Trong đôi mắt sapphire ấy, giờ đang mường tượng những kế hoạch trả thù mà chắc chắn một cô bé bình thường không thể nghĩ tới.

Tại ngôi nhà nhỏ màu nâu nhạt, giờ đâu còn những ánh nắng tinh khôi chiếu xuống ngôi nhà…và cả nụ cười ngây ngô của một cô bé cũng đâu còn. Nơi ấy, giờ đây có một người cũng đang chứa đầy lòng hận thù:
- Cha! Con nhất định sẽ trả thù cho cha! Con sẽ làm một hunter! Con sẽ bắt bọn chúng phải trả giá về những gì chúng gây ra. Cha hãy yên tâm an nghỉ - Cô bé Sid nhìn vào bức ảnh của cô và cha cô. Đôi mắt cô rưng rưng long lanh ngấn lệ khi nhìn vào đó, nó là kỉ vật cô còn giữ được sau trận chiến đó. Cô cũng như Sheri, mất đi người thân. Đó có thể là lí do vì sao họ lại trở thành người thân của nhau trong đội ngũ Hunter.

Quay trở lại với đất nước Vampire đang tràn ngập trong niềm vui chiến thắng…
- Jong Hun à! Ngươi không đi có được không? Ta không muốn ngươi đi – Hong Ki sụt sùi nói.
- Hong Ki nói đúng đấy! Jong Hun à, em đâu nhất thiết phải đi đâu! – Corn cũng trong tình trạng tương tự
Jong Hun nhìn 2 chị e họ, vừa vui vừa buồn. Nhìn 2 chị em họ giống hệt nhau. Khuôn mặt bây giờ của họ lấm lem như những con mèo con vậy. Còn buồn, là bởi vì cậu sẽ phải xa những người bạn đáng yêu này.Có lẽ cậu sẽ rất nhớ họ.
- 2 người yên tâm đi! Ta sẽ trở về mà! Ta chỉ đi ra ngoài tìm hiểu một chuyến thôi mà! – Jong Hun nói rồi xoa đầu 2 chị em đang mếu máo. Nhìn cậu bây giờ, ai nói cậu mới có sáu tuổi. Trông cậu như người anh của 2 chị em dòng dõi vương tộc kia vậy.
- Bao giờ em sẽ trở về? Chị không muốn em đi lâu đâu – Corn sụt sịt nhìn Hun hỏi
- Sẽ sớm thôi mà! – Jong Hun nói để làm yên lòng 2 người chứ cậu biết chuyến đi này của cậu thật sự là rất dài…
Hong Ki sau một hồi lệ rơi, lấy tay dụi mắt rồi sịt sịt cái mũi nói:
- Ngươi nhớ lời ngươi đó. Đến lúc ngươi về, ta sẽ thưởng cho ngươi 1 món quà. Được chứ? – Hong Ki nói rồi cười toe. Đúng là trẻ con, mau khóc mau cười.
Jong Hun cũng cười lại và tạm biệt 2 người bạn mình:
- Biết rồi! Lúc đấy ngươi mà không có quà cho ta thì liệu hồn. Ta đi đây! trước khi đi Hun dặn nốt một câu- Đừng bắt nạt chị Corn đấy -  Jong Hun nói rồi bước đi thật nhanh. Cậu sợ ở lại them một phút giây nữa, cậu sẽ không có dũng khí để đi nữa…
- Xin 2 người đừng buồn nữa! 2 người buồn, tôi cũng sẽ buồn theo đó – Cô gái tên Moon – cận thần của Corn và Hong Ki, có gương mặt lạnh lùng nhưng phảng phất nỗi buồn. Cô đang buồn thay cho 3 người họ. Họ vốn dĩ là bạn thân vậy mà phải chia cách
- Moon à! Ta không sao đâu! Ta sẽ sống tốt để cho Jong Hun yên tâm – Hong Ki mỉm cười xoa đầu cô bé Moon. Hành động đó của Hong Ki tuy là vô ý nhưng lại khiến Moon vui vẻ cả một buổi.

5 năm sau…
- Hong Ki! Lại đây! Ta muốn giới thiệu với con 2 người này. – King tươi cười gọi con trai lại gần mình. – Ta muốn giới thiệu cho con 2 cô bé. Đây là 2 người mà ta đã chọn làm vị hôn thê của con, Hong Ki.
Hong Ki mắt tròn mắt dẹt nhìn 2 cô bé mà phụ hoàng đang nói đến. Đó là 2 cô bé rất xinh đẹp. Họ thật sự xinh đẹp như búp bê vậy. 1 cô bé có mái tóc màu nâu xoăn mềm mượt, đôi mắt rượu vang đỏ đang hớp hồn người đối diện. Cô bé còn lại lại có mái tóc thẳng màu vàng nhạt, đôi mắt màu tím hiền dịu. Hai người họ, mỗi người một vẻ. Người thì sắc xảo, người thì kiêu sa. Quả thật, từ bé đến giờ dù đã gặp rất nhiều cô gái..nhưng đây là 2 người xinh nhất mà cậu từng gặp. Có lẽ,cậu đã rơi vào lứa tình mà 2 người đó dăng ra.
- Ta giới thiệu với con, đây là Emmy. – Quốc vương nói rồi chỉ vào cô bé có mái tóc xoăn màu nâu. – Còn đây là Sun, con gái của bá tước Louis – Cô gái tóc vàng nhạt nghiêng mình thi lễ.
- Chào hoàng tử, em là Emmy – Cô bé tóc xoăn nâu lên tiếng chào hỏi. – “Cô bé ấy có 1 giọng nói thật ngọt ngào!” – Hong Ki nghĩ
- Chào hoàng tử, em đã nhiều lần nhìn thấy ngài trong cung mà không dám bắt chuyện. Được làm vị hôn thê của hoàng tử quả thật là vinh dự cho em – Cô bé tóc vàng nhạt cất tiếng.
Hong Ki vẫn còn rất ngỡ ngàng, mãi mới cất lên lời:
- Cha! Cha làm con bất ngờ quá. Con mới có 14 tuổi thôi mà.Có sớm quá không cha, con chưa có bất kì một sự chuẩn bị nào cả – Hong Ki nói với vẻ mặt ngượng ngùng nhưng trong long lại nghĩ khác : “ Có 2 vị hôn thê xinh đẹp thế này, thật là vui quá! “
King nhìn biểu hiện của con mình mà phá lên cười:
- Con đừng có tỏ vẻ ngượng ngùng nữa. Khắp xứ Vampire đều biết con là người phong lưu thế nào rồi mà. Ta đã lựa chọn 2 cô bé này trong số hàng nghìn bé gái đó. 2 cô bé này khiến ta rất hài lòng. Con hãy biết đường mà giữ lấy. Nghe chưa! – King nhìn con mình và dặn dò.
- Cha yên tâm. Con chỉ yêu 2 nàng ấy thôi. Con sẽ không trăng hoa, phong lưu nữa. – Hong Ki vỗ ngực đảm bảo với cha mình.
- Tốt! Ta sẽ ghi nhớ lời nói đó của con. Haha. Đến khi con được 18 tuổi. Ta sẽ cho con lấy họ. – King vui vẻ dặn dò con trai mình

2 tháng trôi qua, Hong Ki cảm thấy thời gian quay trở lại vào cái thời điểm mà Jong Hun vẫn còn ở đây, vẫn chưa rời xa cậu. Có 2 người họ bên cạnh, Hong Ki lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. 2 người họ quả thật là đặc biệt, rất khác với những người mà Ki đã gặp. Họ vừa thông minh, hiểu biết, lương thiện và còn xinh đẹp nữa. Hong Ki luôn tự hào giới thiệu đó là vị hôn thê của mình. Có lẽ, Hong Ki đã thật sự yêu 2 người họ rồi…
Một ngày nọ, tại khu vườn của hoàng cung…
- Hong Ki này! Anh có hứa là sẽ yêu bọn em trọn đời không? – Emmy lên tiếng hỏi
- Ta nguyện cả đời chỉ yêu 2 nàng thôi. Ta nói thật đấy – Hong Ki trả lời 1 cách chắc chắn
- Anh hứa đấy nhé! Vi phạm lời thề là sẽ bị chịu phạt đó nhé – Sun nở nụ cười tươi sáng như mặt trời, như cái tên đẹp đẽ của cô.

Trong khi đó, tại nơi huấn luyện Hunter:
- 2 cô là người có kết quả xuất sắc nhất trong đợt huấn luyện Hunter. Tuy 2 cô còn rất trẻ nhưng tôi hy vọng các cô sẽ là anh hùng của xứ Hunter, làm rạng danh tên tuổi Hunter. – Vị lãnh đạo nói với 2 cô gái trẻ. Tuổi của họ còn rất nhỏ, 1 người 16 tuổi, 1 người 13 tuổi. Họ đã làm những việc khiến con người sửng sốt: Vượt qua hàng nghìn cậu bé, thanh niên để đứng trong hang ngũ Hunter. Họ luôn xuất sắc hoàn thành nghĩa vụ của mình. 2 cô bé đều có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn biết nói. Nhưng, chưa ai nhìn thấy họ cười bao giờ. Trong đôi mắt ấy vẫn ẩn chứa sự cô độc, lạnh lùng và oán hận. Đó chính là Sheri và Sid – 2 cô bé mang nỗi hận Vampire to lớn…

- Thưa ngài ! Rõ! – 2 cô cất tiếng đồng thanh
- Tốt! Bây giờ các cô sẽ được huấn luyện để trở thành 1 Hunter hạng nhất. Hãy nhớ: Là 1 Hunter, không được có tình cảm với Vampire, không được tha cho 1 Vampire nào. Là Vampire tức là người có thù oán với Hunter. Không cần biết họ có làm hại đến Hunter không vẫn phải giết bọn chúng để trả thù, để thế giới không còn những kẻ làm hại con người. – Vị lãnh đạo lên giọng nhắc nhở 2 cô bé nhỏ tuổi. – Giờ các cô hãy về phòng, chuẩn bị cho buổi huấn luyện tối.
- Dạ, vâng. Thưa ngài ! – 2 cô đáp

Trong căn phòng nghỉ của 2 người, không khí gượng gạo đang bao trùm. Họ đều đã không mở lòng mình 5 năm nay rồi. Làm sao mà họ có thể nói chuyện bình thường được đây?! Không chịu được sự yên tĩnh, cuối cùng Sid cũng mở lời:
- Cô còn bé hơn ta.
Sheri nghe thấy nhưng mặc kệ. Cô coi như mình không nghe thấy gì, mở cuốn sách ra đọc.
- Này! Còn bé mà sao vô lễ thế! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy – Sid bực mình quát dọc
- Có sao?! – Sheri trả lời cộc lốc rồi tiếp tục công việc đọc sách của mình.
Sid không muốn cãi nhau với 1 đứa bé. Hơn nữa, 2 người lại còn là bạn cùng phòng. Cô dịu lại, hỏi sang vấn đề khác.
- Tại sao ngươi lại muốn làm Hunter???
- Vậy tại sao ngươi cũng làm Hunter??? – Sheri hỏi lại Sid
Đôi mắt Sid hơi cụp lại, cô sợ khi phải nhắc lại quá khứ.
- Là vì ta có thù với Vampire! – cô nói với giọng đanh lại. Cứ mỗi lần nhắc đến Vampire là cô lại vậy.
- Ở trên đất nước này thì ai chả có thù với Vampire, nói thừa. – Sheri nói với giọng “đầy” biết thừa.
- Là bởi vì bọn Vampire đó đã giết chết người thân yêu của ta – Sid ghìm chặt bàn tay mình, đôi mắt hau hau đỏ.
Sheri nở 1 nụ cười nhẹ. Rất lâu rồi, cô không cười. -“Hóa ra cô ta cũng giống mình”- Ý nghĩ của Sheri khiến cô có cảm tưởng cô và người bạn cùng phòng này sẽ là đồng đội tốt của nhau.
- Này! Sao cô không nói gì? Còn cô thì sao? – Sid hỏi
- Tôi á? Như cô thôi… - Sheri lại cười nhẹ.
- Vậy sao? Tôi nghĩ chúng ta có duyên trời định đó. – Sid nói rồi cười đáp lại Sheri
- Tôi cũng giống cô. Mong chúng ta sẽ là đồng đội tốt, luôn giúp đỡ nhau. – Sheri nở 1 nụ cười thoải mái. Đã lâu rồi, cô không mở lòng mình thế này. Tâm trạng có chút thoải mái.
- Cô bao nhiêu tuổi thế? – Sid hỏi
- 13 – Sheri lại đáp cụt lủn
- Ta 16. Vậy ta hơn cô 3 tuổi. Đừng có nói chuyện cụt lủn trống không với đàn chị như thế. Nhớ chưa? – Sid được đà lên giọng
- Tôi biết rồi – Sheri đang nói thì chợt nhớ - À em biết rồi – Cách xưng hô khiến cô cảm thấy không quen, có chút ngại ngùng.
- Thế là ngoan đấy! Từ sau này có gì cần hỏi, cứ hỏi. – Sid xoa đầu Sheri. Đã lâu rồi, cả 2 không có cảm giác ấm áp như vậy. Trong căn phòng nhỏ đó, có 1 tình chị em được gắn kết!

End chap 2

Next chap 3: Tâm tư của Emmy
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

35#
Đăng lúc 3-9-2011 22:09:35 | Chỉ xem của tác giả
Chap 3: Tâm tư của Emmy
3 năm sau khi quen biết Hong Ki….

Hôm nay là một ngày đẹp trời! – Emmy cảm thấy vậy. Nó làm cô cảm thấy thèm máu. Cô nghĩ đùa vẩn vơ. Bầu trời có gió, mặt trời và mây, tựa như cô, Sun và Hong Ki bây giờ. Nhưng tại sao cô lại không cảm thấy thật sự vui? Cô cảm thấy rằng, với Hong Ki, có lẽ cô chỉ là một người bạn thân thì tốt hơn. Cậu vốn không phải mẫu người cô thích, không khiến cô cảm thấy an toàn, được che chở. Cậu ấy vui vẻ, thân thiện và tốt bụng. Cô chỉ nói được về Hong Ki có như vậy. Có lẽ, cô sẽ không thể yêu được Hong Ki. Ai bảo mẫu người cô thích là một người khác cơ chứ. Cậu ấy đã giữ lời hứa của mình. Trong 3 năm qua, cậu ấy chỉ luôn ở bên cạnh cô và Sun. nhưng điều đó chỉ làm cô cảm thấy họ dần trở thành bạn thân hơn là yêu. Nếu biết trước là vậy, ngay từ đầu cô sẽ từ chối nhà vua, không hỏi Hong Ki câu hỏi đó thì có lẽ giờ này cô sẽ không phải băn khoăn như vậy…
Đang suy nghĩ mông lung thì chợt…..

- Emmy à! Lại đây! Em có nhớ Jong Hun mà ta hay nhắc đến không? Cậu ấy đã về rồi!!! – Hong Ki chạy đến ôm Emmy rồi nhảy tưng tưng. Trông cậu chẳng khác gì 1 đứa trẻ con.

Jong Hun về! Cô cảm thấy có chút cảm giác khác lạ. Cảm giác cô chưa từng thấy bao giờ. Vừa chờ đợi, hồi hộp muốn nhìn mặt mà Hong Ki hay kể đó. Cô đã nghe rất nhiều nhiều lần Hong Ki kể về Jong Hun rồi. Quả thật cô cũng muốn gặp người này một lần. Cô đâu biết rằng, sự trở về của Jong Hun sẽ làm cho cô thay đổi quyết định…

Trại huấn luyện Hunter…
- Các cô đã hoàn tất đợt huấn luyện! Sau này, các cô sẽ được tham gia vào những trận chiến đấu – Người chỉ huy dõng dạc tuyên bố.
Đứng trong hang ngũ Hunter, có một điểm khiến người ta phải dừng lại để nhìn ngắm 1 lúc. Đó là 2 cô gái xinh đẹp, tuổi còn rất trẻ - Sid và Sheri. Sid dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cô quyết định cắt đi mái tóc dài màu cam của mình đến ngang gáy. Tóc Sheri thì vẫn vậy, chỉ có điều giờ đây trên khuôn mặt cô không còn nụ cười trong sáng nữa mà thay vào đó là nụ cười khẩy nửa miệng..

- Giờ thì các người có thể về phòng! – Sau quân lệnh của vị trí huy, ai nấy đều về phòng.
Trong căn phòng rộng 10m2:

- Chị Sid ơi, chị ăn bánh không, em lấy cho – Sheri tươi cười hỏi người chị yêu quí của mình. Có lẽ, Sid đã trở thành người thân duy nhất của cô. Vì thếnên cô không muốn che giấu cảm xúc, tình cảm của mình.

- Chị không ăn. Em ăn đi! Dạo này em bị gầy rồi đấy! Đang giữ eo à? Đừng có mà kiêng ăn vớ vẩn là lại ốm đấy – Sid nhìn Sheri rồi trách yêu.
Sheri cười khi thấy sự lo lắng của Sid cho mình. Cô luôn nhận được tình thương của Sid cho người em là cô đã 3 năm 2 tháng nay rồi. Cô cảm thấy vui vì điều đó.

- Em đâu có gầy đâu. Chị ăn đi! – Sheri nói rồi đút 1 miếng bánh vào miệng Sid – Sid à! Chị biết không? Chị là người thân duy nhất của em đó! Cho nên chị không được ốm đâu đấy! – Sheri lên giọng mắng yêu chị mình.

Sid nghe em gái nói vậy, cô vui lắm. Sheri đã thay đổi nhiều từ lúc mới gặp cô rồi. Giờ Sheri cởi mở, thân thiện hơn rất nhiều. Không còn là Sheri u ám, lúc nào cũng lườm người khác nữa. Mỉm cười nhẹ, cô xoa đầu Sheri:

- Chị biết rồi! Có em như em, chị nào dám không nghe lệnh ;))
- Thế mới là ngoan đó! – Sheri cười đáp lại…..


     Lần đầu tiên gặp Jong Hun, Emmy cảm thấy bồn chồn. Cô đang tưởng tượng ra khuôn mặt Jong Hun mà Hong Ki đã kể. Uhm, như nào nhỉ? Tóc đen, da trắng, mắt đen láy, môi hồng. Aish! Nghe sao mà giống con gái quá! Có lẽ Hong Ki nhìn thấy Jong Hun “xinh đẹp” như vậy nên mới luôn kể về Jong Hun sao? Càng nghĩ cô càng tò mò. Kia rôi! Có bong người đi về phía này! Sao tự nhiên tim cô đập nhanh quá. Tự nhiên mặt cô ửng hồng lên. Cô không rõ nguyên nhân là sao nữa. Cứ một bước Jong Hun bước lại gần, nhịp tim cô lại lỡ 1 nhịp. Cuối cùng, Jong Hun cũng đứng trước mặt cô. Ấn tượng đầu tiên của cô là rất sock.
Cậu ấy quả thật là rất đẹp! Còn đẹp hơn lời Hong Ki nói nữa! Mái tóc đen, da trắng, môi đỏ hồng, mắt đen tròn, đôi mắt quyến rũ chết người, chiếc mũi Hi Lạp cao thẳng. Quả thật, cô không còn lời nào để nói về vẻ đẹp ấy. Có chút choáng ngợp, cô không thể rời mắt khỏi. Jong Hun đang đứng cười nói chuyện với Hong Ki. Đứng sau cậu ấy là 1 cô gái tóc vàng, khuôn mặt khá dễ thương. Chị Corn thấy Jong Hun về liền chạy một mạch từ  giáo đường ra. Nhìn thấy Hun, Corn liền ôm chầm lấy. Vừa khóc vừa cười. Emmy nhìn bộ dạng của Corn mà phì cười.
Thực sự, cô cảm thấy có chút ghen tị với Corn. Mà không, phải nói là cực kì ghen tị mới đúng. Cô chợt dừng suy nghĩ, cô đang nghĩ gì thế này? Không phải là cô đã thích Jong Hun rồi chứ? Thích một người có thể nhanh như vậy sao? Tình cảm của cô trong 3 năm qua của Hong Ki cũng có thể không bằng tình cảm của cô dành cho Jong Hun – người mà cô mới gặp sao? Cô chợt cảm thấy hoa mắt, đau đầu. Mọi thứ như đang đảo lộn. Cô mơ màng nhìn về phía trước, Jong Hun đang tiến về phía cô. Cô cảm thấy choáng váng. Jong Hun giờ đang đứng trước mặt cô, cậu ấy đang nở 1 nụ cười. Có phải cô đang mơ không? Cô có cảm giác Jong Hun như hoàng tử trong mơ đên đón cô vậy. Mơ màng, cô bỗng thấy trời đất tối sầm. Cô ngã xuống. Có 1 bàn tay rắn chắc đã đỡ cô và bế cô lên. Cô chắc chắn, bàn tay đó không phải là Hong Ki. Và như thế, cô chìm vào cơn mê…

Emmy khẽ động đậy mắt :
- Emmy, em sao rồi? – Hong Ki lấy tay xua xua trước mặt Emmy.
Mãi 1 lúc, Emmy mới định thần được. Bây giờ cô đang nằm trong phòng, mọi người đều ở xung quanh. Cô đã ngất sao? Nhìn quanh, Hong Ki đang ngồi canh cô. Sun đang lo lắng đứng nhìn cô. Và có cả Jong Hun và cô gái tóc vàng kia nữa. Cô muốn ngồi dậy, Hong Ki đỡ cô. Ki liền nói:

- Em làm ta sợ quá. Em đứng dưới trời nắng lâu quá nên mới bị ngất đi đấy.

- Đúng vậy! Chị còn đau đầu không? – Sun hỏi
Emmy gật đầu. Cô say nắng thật sao? Đó là lần đầu tiên cô bị say nắng. Hay là vì lí do nào khác? Cô tự hỏi mình rồi nhìn sang Jong Hun. Jong Hun thấy cô nhìn mình liền mỉm cười. Emmy dạn dĩ hỏi:

- Anh là Jong Hun phải không? Rất vui được biết anh! Tôi là Emmy.
Jong Hun quì xuống, cầm bàn tay cô và hôn nhẹ lên đó. Cô có cảm giác thật choáng váng khó tả.

- Chào tiểu thư Emmy. Tôi là Jong Hun, bạn từ nhỏ của Hong Ki. Lúc nãy Hong Ki cũng giới thiệu cô là vợ chưa cưới của cậu ấy rồi. – Jong Hun nói rồi nở nụ cười lịch thiệp
Nghe Jong Hun nhắc đến từ “vợ chưa cưới” cô có chút gượng gạo. “Anh ấy đã biết mình là vợ chưa cưới của Ki rồi. Chẳng lẽ vì thế nên anh mới có hành động như vậy?”

– Cô tự xua đuổi ý nghĩ đó.
Jong Hun dắt tay cô gái có mái tóc vàng lên phía trước.

- Xin giới thiệu với tiểu thư, đây là vợ chưa cưới của tôi – Camellia.

Cái gì? Vợ chưa cưới ư? Vậy là anh ý đã có vợ chưa cưới rồi sao? Cô không tin vào mắt mình. Người con gái trước mắt cô quả thật là rất xinh đẹp. Mái tóc ngắn, đôi mắt màu vàng, đôi môi nhỏ, cong. Cô ấy nhìn có vẻ rất thông minh. Vậy là, trời không cho cô cơ hội đến với người cô thích sao? Dừng lại đã! Cô vừa nghĩ gì vậy? Người cô thích sao? Chẳng nhẽ, cô đã thật sự thích Jong Hun sao? “Không được đâu, Emmy! Mày không được nghĩ như thế. Giờ người mày phải yêu là Hong Ki, người đã được hứa hôn với mày. Jong Hun cũng đã có vợ chưa cưới rồi, đừng có mơ tưởng!” – Emmy lấy tay vỗ vỗ vào mặt mình như để cho mình tỉnh lại. Hong Ki thấy vậy, lo lắng hỏi:

- Emmy, em làm sao thế?
Để che giấu suy nghĩ của mình, Emmy đánh trống lảng:

- À không có gì. Mà chị Corn đâu?
Nhắc đến Corn, Hong Ki bất giác quay sang nhìn Hun. Hun thấy vậy bèn nói:

- Nếu như tiểu thư đã tỉnh rồi thì tôi xin phép ra ngoài trước.
Chờ khi Hun vừa đi khỏi, Ki mới nói:

- Thật sự là Corn vẫn còn đang sock với việc Hun đã có vợ chưa cưới!

- Chị Corn sock sao? Sao chị ấy lại sock? – Emmy sửng sốt hỏi

- Thật ra, Corn đã thích Hun từ lâu lắm rồi. Khi Hun đi, Corn đã khóc sướt mướt suốt mấy ngày. May mà trấn tĩnh lại được. Trong suốt thời gian Hun đi, Corn luôn chỉ chờ đợi ngày Hun trở về. Chị ấy từ chối mọi lời cầu hôn của các hoàng tử. Vậy mà bây giờ, đùng 1 cái Hun trở về, lại còn dẫn theo vợ chưa cưới. Làm sao mà chị ấy có thể không sock đây?! – Ki buồn rầu đáp

Emmy không nói gì. Corn đã yêu Hun lâu như vậy mà kết quả nhận được là chả có gì ngoài tình chị em. Cô không muốn mình giống như Corn bây giờ. Nhưng có chắc, cô còn có thể làm vợ Ki khi có sự xuất hiện của Hun? Những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu cô khiến cô càng them đau đầu. Cô nói với Ki rằng cô muốn nghỉ ngơi. Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ, 1 giấc mơ tuyệt đẹp….

Trại huấn luyện Hunter
- 2 cô có biết hoàng tử Hong Ki chứ? – Vị chỉ huy hỏi Sid và Sheri

- Chúng tôi không biết!!!

- Hắn là hoàng tử xứ Vampire. Ngày trước, hắn nổi tiếng là mới tuổi đầu đã phong lưu rồi. Nhưng từ khi hắn có 2 vợ chưa cưới. Hắn không còn như thế nữa! Cho nên chúng ta không thể dùng mỹ nhân kế để hại bọn Vampire đó.

- Vậy chỉ huy muốn chúng tôi làm gì? – Sid hỏi

- Tiếp cận tên Hong Ki đó, có thời cơ là ra tay!

- Chúng tôi rõ rồi!

End chap 3

Next Chap 4: Sid và Hong Ki
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

36#
Đăng lúc 3-9-2011 22:10:40 | Chỉ xem của tác giả
Bom lúc sáng sớm.....cả nhà cứ đọc và nghiền ngẫm
---------------------------
Chap 4 : Sid và Hong Ki

        Hôm nay, Hong Ki một mình đến nhà thờ phía sau ngọn núi Amm. Đó là ngọn núi nằm giữa xứ Vampire và đất nước Hunter. Mục đích Hong Ki đến đây là vì…

-        Bin này! Có tin tức gì chưa? Bên Hunter thế nào rồi?

Hong Ki vừa bước vào nhà thờ liền bước đến bên cạnh 1 vị cha xứ. Vị cha xứ ấy trông còn rất trẻ, chỉ trạc tuổi Hong Ki là cùng. Cậu ấy có vài nét khá giống Hong Ki, mái tóc bạch kim ngang vai. Đôi mắt màu bạc cùng với gương mặt hiền lành, nhưng khá là cuốn hút,đã giả dạng cha xứ cũng được nhiều năm rồi. Công việc của cậu là lấy tin tức của Hunter truyền về cho đất nước mình. Có thể nói, cậu là một nội gián!

- Bọn chúng chưa có hành động gì cụ thể cả. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ bọn chúng đang ngầm huấn luyện Hunter để chuẩn bị cho việc trả thù Vampire. Tôi sẽ tiếp tục điều tra cụ thể. – Bin nói.
- Được! Tin tức của Hunter trông cậy cả vào cậu! – Hong Ki vỗ vai Bin – À mà! Hun đã về rồi, còn mang theo cả vợ chưa cưới về nữa. Thật là, chúng ta sắp trở thành những người đàn ông có vợ rồi. Sao cậu không kiếm lấy một cô làm vợ chưa cưới đi. – Hong Ki cười khuyên bạn mình.
- Cậu đừng quên tôi đang đóng vai một cha xứ…cha xứ thì làm sao có vợ được hả ??
- Cậu cứ kiếm ngầm là được thôi mà! – Hong Ki cười xòa
- Tôi đâu phải cậu mà cứ kiếm đại là được. – Bin được thể quay sang “đá” Ki 1 phát
- Này! Bây giờ tôi rất ngoan rồi nhớ! Tôi chỉ chung thủy với 2 vợ của tôi thôi. – Hong Ki chối
- Có 2 vợ, yêu cả 2, cũng được coi là chung thủy sao? À mà! Hun có vợ chưa cưới rồi, vậy Corn thế nào rồi? – Bin sau khi trêu chọc Ki xong thì gương mặt bắt đầu chuyển sang lo lắng cho Corn.
- Còn thế nào nữa. Sock nặng! Mấy ngày hôm nay không ra khỏi phòng. Cứ nằm khóc ở trong phòng thôi. Không ăn uống gì, không cho người khác vào. Phụ hoàng đến cũng không thèm ra mở cửa. – Hong Ki buồn rười rượi kể lại.
Bin nghe xong hoảng hốt, hỏi:
- Vậy sao? Không có cách gì để chị ấy ăn uống sao? Như thế sẽ hại sức khỏe lắm!
- Có lẽ mấy ngày nữa sẽ đỡ thôi! Giống như lần Hun đi ý. Khóc mấy ngày rồi sẽ lấy lại tinh thần. – Hong Ki thở dài đáp
- Ta cũng mong là như vậy!

Hong Ki cáo từ người bạn, cậu lén lút trùm khăn cải trang lại, nhanh chóng trèo lên  ngựa về nhà. Nhưng cậu đâu biết rằng, có 1 người đang theo sau cậu…

Tối hôm trước:

- Có mật báo là ngày mai tên Hong Ki sẽ đến nhà thờ phía sau núi Amm, có lẽ đó sẽ là cơ hội tốt cho chúng ta! – Sid nói.
- Có quá vội vàng không? Chúng ta chưa biết thực lực của đối thủ như nào. Hơn nữa, chúng ta chưa có kế hoạch gì cụ thể cả. – Sheri lo lắng nói
- Nghe kể hắn là 1 tên trăng hoa, phong lưu. Những tên như vậy thường võ công rất kém. – Sid tin tưởng vào phán đoán của mình.
- Có chắc không? Em sợ sẽ gây ra chuyện. Một mình chị đi sẽ không sao chứ? – Sheri vẫn còn lo lắng
- Có chết cũng phải thử! Hắn luôn ở trong cung, rất khó tiếp cận. Lần này hắn ra ngoài là một cơ may cho chúng ta.

Trở về với hiện tại, Sid đã bí mật theo dõi phía sau Hong Ki. Thấy khoảng cách có vẻ khá gần, cô liền sử dụng ám khí. Chiếc phi tiêu tẩm độc bay vút về phía Hong Ki. Cô tin chắc  tên hoàng tử này sẽ không thể tránh được mũi phi tiêu này. Nhưng bất ngờ, Hong Ki lách người sang một bên, chiếc phi tiêu  chệch hương cắm thẳng vào 1 cái cây gần đó. Sid bất ngờ, cô đành xông thẳng ra mà đánh tay đôi với Hong Ki.
Hong Ki rời khỏi ngựa và rút kiếm ra xông thẳng về phía Sid. Sid dùng kiếm của mình đâm vào người Hong Ki nhưng Ki đã nhanh nhẹn đánh trả . Họ cứ đánh nhau như vậy suốt mấy phút. Bất ngờ, Hong Ki đánh nhử một đòn, mũi kiếm đâm  thẳng vào ngực Sid. Sid bị giật mình liền dùng mũi kiếm đâm vào Hong Ki. Để đỡ mũi kiếm đó, Hong Ki nhanh chóng kéo Sid rơi xuống sườn núi bên đường. Mất khá nhiều máu, Sid ngất đi…

Phòng của Sid và Sheri:
Sheri bồn chồn đi lại khắp phòng. Đã 5 tiếng kể từ khi Sid đi ám sát Hong Ki. Sid vẫn chưa về! Làm sao bây giờ? Hay là cô đi tìm? Phải rồi! Phải đi tìm chị ý! Cô sợ Sid xảy ra chuyện…

Trong 1 căn phòng khá ngăn nắp sạch sẽ.
- Anh à anh mang cô ta về làm gì? Cô ta là sát thủ của Hunter phái đến giết anh đó.- Một cô gái gương mặt có chút lạnh lùng lo lắng hỏi . Cô gái đó tên là Mjl. Cô là em gái của Hong Ki và Corn. Là người nhã nhặn và thông minh. Cô là người mà Hong Ki tin tưởng.
- Anh muốn điều tra xem cô ta là ai. Có phải là người của hunter không? – Hong Ki đang nói bỗng chợt nở nụ cười bí hiểm . Vả lại, cậu khá hứng thú với người sát thủ là con gái này. Lúc mới phát hiện cô ta là con gái, cậu có chút ngạc nhiên.
- Này! Đừng có nói với em là anh thích cô ta rồi đó! – Mjl nói giọng hơi khó hiểu
– Anh nên nhớ là anh đã có 2 người vợ chưa cưới rồi đấy! – Mjl lườm anh mình 1 cái rồi quay sang nhìn cô gái sát thủ ấy…. – Kể ra cô ta cũng đâu xấu. Rất xinh đẹp là đằng khác ý chứ. Nhưng mà, cô ta không thể sống ở Vampire lâu dài được đâu. .Mjl nhìn Sid rồi thở dài.
- Anh chỉ nói là anh có hứng thú với cô ta thôi mà ;)). Đâu đã là thích! Tại lần đầu tiên anh thấy 1 nữ sát thủ nên có chút ngạc nhiên và thích thú là điều đương nhiên. Mà cô ta tại sao lại muốn giết anh nhỉ? – Hong Ki đang cười vu vơ rồi lại trở nên đăm chiêu.
- Điều đó hỏi cô ta sẽ biết ngay thôi! Kìa! Cô ta tỉnh rồi! – Mjl nhìn về phía Sid và nói.

Hong Ki vội vã tiến lại gần Sid. Có vẻ như cô  còn khá ngỡ ngàng với mọi thứ xung quanh. Đôi mắt màu citrine khẽ mở, nhìn xung quanh1 lúc rồi tự hỏi:
- Đây là đâu? Các người đã mang tôi đi đâu??– Sid khẽ mấp máy môi. Cô cảm thấy ngực mình đang rất đau, đầu óc thì choáng váng. Có ai đó đang nói gì với cô thì phải. Cô hướng tai mình đến nơi phát ra âm thanh đó. Đó là 1 người con trai! Phải! Đó là 1 người con trai – chính là tên hoàng tử Vampire mà cô muốn giết! Cô giật mình mở to đôi mắt. Tên đó vẫn đang hỏi cô 1 số điều gì đó. Cô quơ lấy cây kiếm đang ở trên bàn, toan bật dậy để giết tên vô lại đó. Nhưng, sức của cô đâu hết rồi. Cô không thể bật dậy được, vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Cô không còn sức lực mà chống trả nữa. Cô hướng đôi mắt căm thù về phía kẻ thù, tay vẫn cầm thanh kiếm để phòng vệ. Tên hoàng tử nói:
- Cô vừa mới tỉnh dậy, chưa có giết ta được đâu. Khôn hồn thì nằm im 1 chỗ nếu không muốn vết thương càng nặng hơn. – Hắn nhìn cô rồi nói với giọng quan tâm, thương hại.

Hắn càng thương hại cô, cô càng muốn giết hắn. Đó chỉ là cái vỏ bọc của hắn mà thôi. Hắn nói thế để cô không giết hắn nữa. Cô đâu có dễ bị mắc lừa như thế! Bọn người Vampire chỉ như thế mà thôi.
- Ngươi muốn giết thì cứ việc giết! Đừng có tỏ ra thương hại ta làm gì. Bọn người các ngươi chỉ như nhau mà thôi. – Sid hướng đôi mắt chứa đầy hận thù về phía kẻ thù mình. Bao nhiêu nỗi oán hận của cô lại tràn về.
Hong Ki nhìn thấy thái độ của Sid như vậy, cậu bật cười:
- Xem cô kìa! Nếu tôi muốn giết cô thì tôi đã chẳng mang cô về đây làm gì!
- Hừ. Nếu không phải muốn giết ta thì cũng là giữ ta lại để moi tin tức chứ gì? Nhưng ta nói trước, ta sẽ không nói đâu! Cho nên, ngươi hãy giết ta luôn đi! Đừng để ta phải nhìn thấy bộ mặt kinh tởm của ngươi! – Sid nói như hét vào mặt Hong Ki.

Hong Ki bất ngờ tột độ! Lần đầu tiên có người dám nói với cậu như thế. Hơn nữa, đó lại một cô gái! Từ trước đến nay, chưa có cô gái nào dám nói với cậu như vậy cả! Cô ấy quả là một người đặc biệt! Rất thông minh! Giọng nói hùng hồn, đôi mắt hận thù, gương mặt giá lạnh. Càng như vậy, cậu lại càng cảm thấy thích thú với cô. Cậu bật cười sáng khoái:

- Haha. Cô căm thù ta đến mức vậy sao? Yên tâm! Ta sẽ không làm gì cô cả! Chỉ cần cô nói cho ta lí do vì sao cô muốn giết ta là được.
Sid nhìn Hong Ki nghi ngờ. Cô cảm thấy tên hoàng tử này có chút lạ thường. Không lẽ hắn có 1 mưu đồ gì khác?
– Ngươi có dám lấy tính mạng ngươi ra đảm bảo không? Ngươi sẽ không giết ta cũng như không hỏi thăm tin tức chứ?
- Ta đã hứa là sẽ giữ lời mà. Chỉ cần cô ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, chịu nói ra lí do thì ta có thể thả cô đi. – Hong Ki nhìn Sid cười nói – Thôi được rồi! Cô nghỉ ngơi đi! Ta không làm phiền nữa. – Nói rồi Hong Ki và Mjl đi ra hỏi phòng.

- Anh! Tại sao anh lại nói như thế? Không những tha chết, không dò la tin tức mà lại còn thả cô ta đi là sao? – Mjl trách anh trai.
- Tại anh có linh cảm đặc biệt với cô gái này. Cô ta có 1 tố chất gì đó khiến người khác cảm thấy thích thú. – Hong Ki lại nở nụ cười bí hiểm.
- Đừng có vượt qua tình cảm cho phép đấy. Em không muốn Sun và Emmy phải buồn. – Mjl lo lắng nói.
- Anh cũng chưa biết chắc được nữa! Mọi chuyện đã do trời sắp xếp thì hãy để trời quyết định đi – Hong Ki ngẩng lên trời mỉm cười.

Trời đã tối rồi mà vẫn có 1 cô gái đang mò mẫm trong đêm. Cô đang mở to đôi mắt sapphire để nhìn rõ mọi thứ trong bóng đêm. Cô đang tìm kiếm 1 người thân rất quan trọng với cô. Đó là Sheri. Từ lúc Sid đi ám sát Hong Ki, cô chưa lúc nào yên bình. Đã tối rồi mà Sid vẫn chưa trở về. Cô rối loạn, không kiềm chế được bản thân, cô đã trốn ra khỏi khu huấn luyện. Cô có 1 linh cảm không lành. Đó là điêu mà cô không hề thích. Nhưng quái lạ! Cô đã tìm Sid suốt 1 dọc đường dài rồi mà vẫn không thấy Sid đâu. Dù cho là tình huống xấu nhất đi chăng nữa, ít ra cô cũng phải tìm được xác của Sid chứ. Cô chắc chắn là Sid còn sống! Cô vẫn cố gắng đi tìm. Dù cho bị đá cứa vào chân, người cô mệt lử, cô vẫn hướng đôi mắt mình đi tìm Sid. Nếu cô không tìm được Sid, có lẽ cô sẽ phát điên lên mất. Kiệt sức, cô gục xuống. Chân cô vừa đau vừa mỏi, người mệt rã rời, bụng đói, đôi mắt hoa lên. Bất chợt! Trời đổ cơn mưa. Cô tuyệt vọng. Cô có lẽ sẽ không thể tìm được Sid sao? Là do trời sắp đặt sao? Cô mệt lử, cô không còn sức để đứng dậy nữa rồi. Cô nằm yên, để cho mưa xối vào người. Lạnh, đau và mệt mỏi nhưng đau nhất là cô không tìm thấy người thân của mình. Không lẽ Sid cũng như những người bạn cô, bỏ cô mà đi? Cô khóc! Lâu lắm rồi cô không khóc! Kể từ khi gặp Sid, cô cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn chút. Nhưng giờ, hy vọng sống của cô đã không còn nữa rồi! Cô nhắm mắt, nước mắt cô hòa vào với mưa. “Kệ đi! Nếu như ông trời đã sắp đặt như vậy thì hãy cứ để mọi việc diễn ra theo lẽ thường đi!” Cô tự nghĩ rồi thiếp vào trong giấc ngủ….

Hoàng cung xứ Vampire.
Corn lặng lẽ nhìn mình trong gương. Gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Cô nhìn thấy mình trong gương, cô trách mình sao mà yếu đuối quá. Vì sự trở về của Hun, cô đã vui đến nhường nào! Cô luôn luôn mong ước rằng, khi Hun trở về, Hun sẽ cầu hôn hoặc đại loại là giữa cô và Hun sẽ có một tình yêu thật đẹp. Nhưng không! Đó mãi mãi sẽ chỉ là một giấc mơ! Hun biết tình cảm của cô nhưng lại bỏ mặc nó. Để cho trái tim cô tan vỡ thành trăm mảnh. Lúc Hun giới thiệu Camellia là vợ chưa cưới của mình, Corn cảm tưởng rằng cô đang nghe 1 lời nói dối, 1 lời trêu đùa cô. Đó chỉ là trò đùa của Hun mà thôi! Nhưng, đó lại là sự thật…. Cô ở trong phòng đã mấy ngày nay rồi. Cô đang trốn tránh chính bản thân cô, tránh Hun, tránh những người xung quanh cô. Cô sợ họ thấy được vẻ mềm yếu của cô. Điều cô luôn giấu kín. Đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt có tiếng gõ cửa:
- Chị Corn à! Em Emmy đây! Mở cửa cho em có được không?
Là Emmy! Emmy là một người em dâu tốt. Vì thế nên có chuyện gì, Corn cũng đều tâm sự với Emmy. Trốn tránh không có ích lợi gì, chi bằng cứ đối mặt!

End chap 4

Next chap 5: Quyết định đúng đắn hay sai lầm?
--------------------
Đã Edỉt *công này của s sid* ;))
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

37#
Đăng lúc 3-9-2011 22:11:38 | Chỉ xem của tác giả
Sau mấy ngày chật vật vì máy móc nó đơ
Sr nhà
trong chap này chủ yếu là câu chuyện của umma con và dì Mjl
dì Mjl đọc xong nhớ com
k thì con dỗi đấy
đừng có mà làm silent reader chứ

============================

Chap 5: Quyết định đúng đắn hay sai lầm?

Cửa phòng mở ra, trước mặt Emmy là một con người đang tự hành xác mình. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ au, sưng mọng. Emmy liền nói:
- Chị! Sao lại tự làm khổ đến mức này chứ?

Corn không nói gì, chỉ lắc đầu.

- Chị yêu Jong Hun nhiều đến vậy sao? – Emmy hỏi Corn rồi tự nghĩ “Đến chị ấy ở bên Hun lâu như thế còn không có được tình cảm của Hun, huống chi là mình!”

- Không sao đâu! Chỉ vài ngày thôi là chị sẽ ổn mà! – Corn nói để cho Emmy không lo lắng nữa.

- Chị à! Có những chuyện chúng ta khi nên nghĩ thoáng ra qua để bước tiếp về phía trước! Nếu chỉ vì một sự việc thế này mà chúng ta đã gục ngã thì chúng ta không xứng đáng mang dòng máu Vampire cao quí này! Chị là một công chúa, không thể vì chuyện tình cảm nam nữ  mà yếu đuối được. Nếu kẻ thù biết được, đó sẽ là điểm yếu của chị. Đôi khi nên nhìn xa, nghĩ thoáng 1 chút, sự việc sẽ được giải quyết nhanh và không ai sẽ bị tổn thương nữa – Emmy xót xa nhìn Corn nói. Cô đang an ủi Corn hay đang an ủi chính cô?

Corn im lặng không nói gì. Emmy nói đúng! Cô là 1 công chúa! Cô không thể để chuyện tình cảm trai gái làm ảnh hưởng đến quốc gia mình, là điểm yếu của chính cô. Cô ôm Emmy và nói:
Em nói chị mới nhận ra rằng! Không thể cứ sống mãi với quá khứ, vs nỗi đau khổ được. Phải đối mặt với nó mà đi tiếp.

Emmy cũng ôm lại Corn. 2 người họ tuy không phải là chị em ruột thịt nhưng lại rất hiểu nhau. Họ biết cuộc sống của họ không đơn giản như những người dân ngoài kinh thành kia. Bọn họ có quyền sống cuộc sống bình an hạnh phúc. Có thể tự do tự tại làm những công việc mà họ thích. Không giống như những người trong hoàng cung, làm việc gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, phải làm thế nào mà không bị nghi ngờ. Hạnh phúc của họ đôi khi không do họ nắm bắt. Corn và Emmy thực sự ngưỡng mộ những người dân đó.

Quay trở lại với cô gái mang tên Sid. Mấy ngày hôm nay, cô không thể bước ra khỏi căn phòng này. Nó được canh gác nghiêm ngặt quá. Cô lo cho Sheri. Nếu Sheri không thấy cô về, cô ấy sẽ đi tìm cô. Sheri là một người không thể tự chăm lo cho mình được, thiếu cô, không biết Sheri ăn uống thế nào đây? Ngẫm lại, cô ở đây cũng được gần 1 tuần rồi. Tên Hong Ki kia thỉnh thoảng có đến dò hỏi cô, nhưng cô đâu phải người không hiểu chuyện. Những lúc hắn đến, cô liền giả vờ mệt, không muốn tiếp chuyện. Cô cảm thấy thực chất hắn vốn không phải người xấu. Chỉ có điều hắn là hoàng tử của nước Vampire, là kẻ thù lớn nhất của cô. Cô trước nay vốn hành động đúng với quy tắc của xứ Hunter, không thể chỉ vì hắn đã tha cho cô mà cô không giết hắn. Nhưng nếu cô làm như vậy thì quả thật cô quá vong ơn bội nghĩa rồi. Thực sự, không giết hắn không được, mà giết hắn cũng không xong. Cô phải làm sao để vừa làm tròn bổn phận của 1 Hunter vừa không bội nghĩa kẻ đã cứu mình? Đang suy nghĩ mông lung thì chợt có tiếng gõ cửa. Cánh cửa mở ra, là Mjl.

- Chị đỡ hơn chút nào chưa? – Mjl bước vào phòng nhìn cô rồi hỏi.
Cô công chúa này tuy còn trẻ nhưng lại rất hiểu chuyện. Dù cô là 1 Hunter, nhưng cô ấy đối xử với cô không tệ. Nếu cô ấy không phải là Vampire thì cô sẽ kết thân với cô ấy giống như Sheri vậy. Đáp lại câu hỏi của Mjl, cô chỉ cười 1 cái cười cho qua.

- Cám ơn! Tôi đỡ rồi!

- Tôi biết là chị cảm thấy rất không thoải mái khi ở đây. Nhưng vì tình thế bắt buộc, chúng tôi phải giữ chị lại. Phần vì đảm bảo tính mạng cho chị, một phần để giúp chị hiểu thêm về đất nước Vampire chúng tôi. Chúng tôi tuy là Vampire nhưng chúng tôi không thường xuyên hút máu người dân hay những người khác. Chúng tôi cũng chỉ uống máu các loài động vật khi lên cơn “khát”. Chúng tôi tuy là đối nghịch với Hunter nhưng chiến tranh 19 năm trước không hẳn là đều là do lỗi của chúng tôi. Vì có 1 số lý do nên cuộc chiến ấy mới nổ ra. Bản thân chúng tôi vốn không thích chiến tranh với các vị. Chúng tôi cũng muốn có 1 cuộc sống tốt đẹp cho chính những thần dân của mình. – Mjl nói 1 hơi cho Sid nghe, mong Sid có thể hiểu rằng đất nước Vampire không xấu như các nước khác tưởng.

Sid lắng nghe 1 hồi, cô hiểu nhưng cô có nên tin không? Họ là kẻ thù của cô, họ có thể bịa đặt chuyện để khiến cô quay về nói với đất nước mình răng họ không xấu. Nếu như vậy, xứ Hunter sẽ không đề phòng và Vampire sẽ có cơ hội tấn công. Không được! Mình không được tin những lời cô ta nói! Để thăm dò thêm, Sid dò hỏi:

- Vậy rốt cuộc nguyên nhân là gì mà khiến 2 đất nước phải đánh nhau?
Mjl thở dài, kể lại câu chuyện của 19 năm về trước…

- Là do cái chết của hoàng hậu!
Sid nhìn Mjl ngờ vực.

- Là do cái chết của hoàng hậu nào? Tại sao vị hoàng hậu đó lại ảnh hương đến 2 nước như vậy? – Sid vừa hỏi vừa dò la. Cô đang nghi ngờ, liệu cô gái kia có đang lừa cô, chiếm được lòng tin tưởng của cô không!

- Là mẹ của hoàng tử Hong Ki. Tức là hoàng hậu đời trước của cha tôi. Bà ấy tên là Selina. Cha tôi rất yêu thương bà ấy. Theo những gì tôi được nghe kể lại, bà là người vô tư, hiền hậu. Bà rất yêu thương dân chúng, dù là kẻ xấu bà cũng bênh vực. Bà là người hiền đến mức 1 con kiến cũng không dám giết. Đối với cha tôi, bà như một tiên nữ được trời phái xuống. Nhưng, vì bà là hoàng hậu của xứ Vampire, là người hiền lành, đó chính là điểm mà bọn Hunter có thể lợi dụng. – Mjl đang nói chợt ngừng lại – Tôi xin lỗi! Có lẽ là do tôi quá căm tức!

Sid nhìn cô gái ấy, cô ấy không có vẻ như đang nói dối. Đôi mắt cô ấy nhìn vào khoảng không gian vô tận. Cô cảm thấy cô gái ấy đã căm tức thế nào khi nghĩ đến những - người - ở - đất - nước cô.

- Không sao! Cô cứ nói tiếp đi!
Mjl thở dài, quay lại với câu chuyện dang dở:

- Bọn chúng đã lợi dụng điểm yếu của Cha tôi là hoàng hậu. Chúng đã lợi dụng bà là một người tốt bụng mà đánh lừa bà. Trong 1 lần bà ra ngoài hoàng cung dạo chơi,bà gặp 1 số người khất thực. Nhìn họ, người nào người nấy quần áo rách tươm, mặt mày bẩn thỉu. Đôi bàn tay run run chìa r among kiếm chút tiền. Bà vì quá thương họ nghèo khổ, túng đói. Bà đưa cho họ 1 số tiền khá lớn. Những người khất thực đó thấy vậy liền cảm ơn rối rít. Họ rút ra trong túi 1 chiếc bánh bao, nói là chiếc bánh bao đó được người ta thương tình cho nhưng không dám ăn nên tặng bà gọi là báo đáp chút tình cảm. Bà thấy vậy liền mỉm cười cám ơn họ. Những người cung nữ đi theo ra sức ngăn cản bà đừng có ăn, bởi vì họ là người lạ, không đáng tin. Nhưng bà vẫn tin những người hành khất đó. Bà cắn 1 miếng bánh, sau đó bà đã ngã quy xuống. Những cung nữ đó đã đoán được là trong chiếc bánh đó có độc liền hô lớn. Những kẻ hành khát đó rút dao trong người ra, đâm những người cung nữ đang kêu cứu. Xong việc, chúng liền bỏ đi nhanh chóng, không để lại dấu tích.
Sid nghe câu chuyện từ đầu đến cuối rồi mới hỏi:

- Nếu như bọn họ đã bỏ đi không dấu tích vậy thì tại sao bọn họ lại biết đó là người của Hunter?

- Là do chiếc bánh bao! Ở Vampire không có bánh bao. Vì thấy chiếc bánh có hình dáng kì lạ nên hoàng hậu đã ăn nó. Chiếc bánh đó chỉ có ở các nước Đông Á. Và vào thời điểm đó, nước Hunter cũng học cách làm chiếc bánh này!

- Nhưng nếu là do 1 đất nước khác hãm hại Hunter thì sao? Không thể vì 1 chiếc bánh mà vu oan cho xứ Hunter được! – Sid lên tiếng bảo vệ cho sự trong sạch của đất nước mình.

- Cha tôi biết không thể dựa vào 1 chiếc bánh mà phán xét được. Nhưng chúng tôi có nội gián, người ấy đã xác nhận đó chính là hành động của xứ Hunter. Anh ấy đã muốn báo lại 1 cách sớm hơn nhưng bọn chúng đã hành động quá nhanh!...

- Không thể nào! Không thể chỉ nghe lời 1 tên nội gián được! Có thể hắn đã vu oan cho xứ Hunter! Tôi không tin vào điều đó! – Sid đang phủ nhận những gì mà cô đã và đang nghe thấy. Xứ Hunter trong mắt người Vampire là đây sao? Là những con người không từ thủ đoạn giết hại những con người vô tội, gây ra mâu thuẫn giữa 2 nước, gây ra chiến tranh khiến cho cha cô phải hy sinh. Không thể nào! Đất nước Hunter mà cô lớn lên, nơi mà cô luôn tự hào không thể như vậy được! Bao nhiêu năm nay, cô luôn tin tưởng đất nước mình, luôn có suy nghĩ là phải đấu tranh giành lại vinh quang cho đất nước. Những tên Vampire đó đã khiến đất nước cô chìm trong biển máu, nguyên nhân là do họ gây ra!!!

- Tôi biết là chị không thể nào tin sự thật này! Nội gián của chúng tôi không phải là một người ăn không nói có. Anh ấy là bạn từ nhỏ của chúng tôi. Tính tình thẳng thắn, cương trực. Chưa bao giờ làm sai trái điều gì. Những thông tin anh ấy đưa về đều là những thông tin chính xác, không sai 1 chi tiết! Cô cứ suy nghĩ đi! Không phải tự nhiên tôi kể ra câu chuyện này để chiếm lấy lòng tin của cô. Tôi kể cho cô câu chuyện này để cô biết rằng cô đang bị chính đất nước cô lợi dụng. Cô đang bị bọn họ che mắt. Họ kể ra những tội ác mà chúng tôi còn chưa từng gây ra để gây thù cho các Hunter.
Sid không tin vào những điều mà cô đã nghe thấy. Là sao đây? Cô đã bị lợi dụng ư? Cô đã bị chính đất nước mà cô tự hào lợi dụng ư? Cô sốc! Quả là 1 cú sốc mạnh với cô! Cô phải làm gì đây? Tin tưởng vào những người xưa nay cô luôn coi là kẻ thù hay là tin vào đất nước cô lại bảo vệ và tin tưởng?

- Chị cứ suy nghĩ đi! Chúng tôi không phải là những người như xứ Hunter vẫn luôn nghĩ. Anh tôi cứu chị về là vì lòng thương cảm. Anh tôi cảm thấy họ thật quá đáng khi lợi dụng cả những người con gái. Điều đó là không công bằng!

- Nhưng tôi không bị bắt buộc! Đó là tôi tự nguyện tham gia vào đội Hunter! – Sid vẫn quả quyết.

- Nhưng chị có chắc là họ sẽ không bắt chị làm mọi cách để có thể đạt được thành công không?
Sid ngẫm nghĩ câu nói của Mjl rồi nhớ lại….
        “- Hắn là hoàng tử xứ Vampire. Ngày trước, hắn nổi tiếng là mới tuổi đầu đã phong lưu rồi. Nhưng từ khi hắn có 2 vợ chưa cưới. Hắn không còn như thế nữa! Cho nên chúng ta không thể dùng mỹ nhân kế để hại bọn Vampire đó.”

Phải! Người huấn luyện của cô đã từng nói câu nói này! Mỹ nhân kế ư? Hắn coi con gái các cô chỉ có thể dùng mỹ nhân kế để hãm hại người khác ư? Đau xót! Lần đầu tiên cô cảm thấy bị sỉ nhục đến vậy! Cô cảm thấy cay cay đôi mắt. Đau nhói! Họ coi thường cô là con gái ư? Là thứ để bọn họ tiêu khiển ư? Thân con gái chỉ có thể làm được như vậy sao? Cô nắm chặt lấy bàn tay mình. Cô nên làm gì đây? Còn có Sheri nữa! Liệu Sheri có thể trốn thoát khỏi những kẻ lợi dụng lòng tin con người đó không? Sheri còn trẻ, còn chưa thể hiểu được những cạm bẫy xung quanh cuộc sống này. Không được! Cô phải gặp Sheri, nói cho Sheri biết mọi chuyện! Nghĩ rồi cô quay sang hỏi Mjl:

- Có thể thả tôi trở về Hunter không? Tôi phải cứu em gái tôi. Cô ấy cũng đang bị lợi dụng như tôi! Không có tôi, con bé không thể sống được! Tôi cầu xin các người! – Lần đầu tiên, Sid phải cúi mình van lạy người khác thế này. Cô vốn là người có lòng tự trọng cao, không để mọi việc ảnh hưởng đến quyết định của mình. Nhưng giờ đây, cô bỏ qua lòng tự trọng đó! Cô muốn cứu Sheri, người thân duy nhất còn lại của cô. Vì Sheri, cô có thể cầu xin người khác. Cô không muốn 1 cô gái mới 16 tuổi phải chịu nhiều đau khổ đến vậy. Cô muốn đem lại nụ cười cho Sheri!

Mjl nhìn cô gái này, cô ta đang cầu xin cô sao? Cô đã quan sát những hành động của cô gái này trong suốt thời gian cô ta ở đây, cô biết là cô này sẽ không dễ khuất phục. Cô ấy có thể bỏ ăn, chống đối, mắng chửi cả anh trai cô. Cô ta ngay từ lúc đầu đã cương quyết nói rằng sẽ không chịu hé môi nói 1 lời nào về đất nước mình. Vậy mà giờ đây, cô ta đang khóc và cầu xin cô. Cô vô cùng ngạc nhiên. Rốt cuộc cô gái Sheri ấy quan trọng đến mức nào mà khiến Sid có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình để cầu xin kẻ thù của mình. Điều mà mỗi 1 người đều không cho phép. Rút chiếc khăn trong túi ra, cô lau nước mắt cho Sid và nói:

- Cô yên tâm! Chúng tôi sẽ giúp cô nhưng với 1 điều kiện…

- Là cung cấp tin tức cho các người phải không? – Sid nhìn thẳng vào Mjl và nói

- Đúng vậy! Đó là cách duy nhất có thể cứu sống cô và cô gái mang tên Sheri kia.

- Nếu như tôi không cung cấp tin tức thì sao?

- Vậy thì cô gái Sheri kia sẽ vẫn ở lại đội Hunter, và tương lai của cô gái ấy thì chúng tôi không thể đoán được! – Mjl nhún vai.

- Được! Tôi đồng ý cung cấp tin tức với 1 điều kiện: Chỉ khi nào cô cứu được Sheri về và bảo đảm an toàn cho cô ấy!

- Cô yên tâm, tôi đã nói là làm. Tôi không phải là kẻ thất hứa!

Cùng lúc ấy tại căn phòng của Jong Hun. Cậu và  Camellia đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Emmy và Corn. Trong long Hun có chút phân vân…

- Camellia này! Em thấy Emmy thế nào? – Jong Hun nhìn Camellia lo lắng.

- Emmy là 1 cô gái lập trường, có chính kiến rõ ràng và kiên định. Đương nhiên, cô ấy cũng không phải là người dễ bắt nạt. Tại sao anh lại hỏi như thế? Phải chăng anh đã có tình cảm với cô ấy? – Camellia hỏi Jong Hun. Cô là người hiểu chuyện, nếu như Jong Hun có thêm người vợ nữa có lẽ cô cũng sẽ chấp nhận được. Chỉ cần Jong Hun vui, cô cũng sẽ vui.

- A sợ rằng a sẽ yêu cô ấy ! A hỏi em câu này vì sợ sau này nếu chuyện như vậy xảy ra thật, em sẽ lại giống như chị Corn. Lúc đó, a sẽ phải ăn năn thêm 1 lần nữa. Và đương nhiên là anh không muốn nhìn thấy em đau khổ – Jong Hun thở dài nhìn Camellia – người vợ chưa cưới của mình.

- Em hiểu mà! 1 cô gái tốt như Emmy khiến ai cũng yêu mến. Nếu sợ nó sẽ xảy ra như vậy thì cứ để cho nó sẽ xảy đi! Dù gì cũng phải đối mặt với nó hay sao? – Camellia bình thản đáp.

- Vậy còn em sẽ thế nào? Anh cũng không muốn mất em! – Hun bất ngờ trước quyết định của Camellia.
1 con người có thể có 2 bàn tay, 2 bàn chân, và 2 con mắt, vậy tại sao không thể có 2 vợ cùng lúc chứ? Nếu Emmy là cánh tay phải thì em sẽ là cánh tay trái. Vậy là được thôi, em nghĩ thông suốt về việc này mà…. Hong Ki có thể có 2 vợ vậy thì Jong Hun cũng có thể có 2 vợ. – Camellia thông minh đáp lại câu hỏi của Hun. Gương mặt cô cố trấn an Hun làm như sự  việc không đáng lo ngại như anh nghĩ.

- Nhưng còn 1 vấn đề nữa, đó là tình cảm của Emmy và thái độ của Hong Ki. Hong Ki là bạn tốt nhất của anh, bọn anh như  tay vs chân nh không thể vì chuyện này mà làm sứt mẻ tình anh em được! – Jong Hun đăm chiêu suy nghĩ. Quả thật, nếu chỉ mình a yêu Emmy thì sẽ không sao. Còn nếu như Emmy cũng như vậy thì đó quả là 1 vấn đề lớn! Hong Ki không biết sẽ ra sao? Đang đăm chiêu suy nghĩ thì Camellia chợt nói:

- Vậy thì cứ hỏi thẳng Emmy đi! Nếu Emmy nói không, vậy thì chúng ta sẽ không nói thêm gì nữa. A và Hong Ki vẫn như trước đây.

- Còn nếu Emmy nói có thì sao? Ta và Emmy sẽ thành hôn ư? Hong Ki sẽ như thế nào? Không thể được! Cách tốt nhất là ta sẽ không nói ra, để cho mọi việc cứ như vậy đi! Ta không muốn mất tình anh em. – Jong Hun lên tiếng quyết định. Hơn nữa cậu không chắc cậu có yêu Emmy thật sự không. Nếu quyết định không đúng đắn thì sẽ gây ra đau khổ cho Hong Ki, cho Emmy, cho Camellia và cả cho chính cậu nữa. Nhìn thấy Emmy từ xa, cô ấy vẫn vậy. Vẫn luôn tỏa sáng dù bất cứ đâu. Thật ra, lúc mới nhìn thấy Emmy, trái tim câu như có gì đó mách bảo rằng cô gái đó là định mệnh của cậu,rằng cậu yêu cô ấy. Nhiều người không tin chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng đó lại là sự thật. Cô ấy đứng đó, gương mặt luôn mỉm cười. Lúc cô ấy ngất, cũng là cậu đỡ cô ấy. Lúc Emmy tỉnh dậy, cậu muốn chạy đến hỏi thăm, nhưng không được! Haizz! Có lẽ cậu đã rơi vào lưới tình thực sự rồi! Phải làm sao đây? Nhưng cậu lại nghĩ đến cả Camellia cậu có cảm giác như cậu đã phản bội cô ấy, cậu không muốn thế. Cậu yêu Camellia đó là điều chắc chắn.


End chap 5

Next chap 6: Yêu!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

38#
Đăng lúc 3-9-2011 22:12:29 | Chỉ xem của tác giả
Cái thread này sắp mọc rêu đến nơi :rabbit59:
thế cô rùa với cô na định có post nữa ko đây? :rabbit19:
hóng đến phát chán nên đi làm cái vid này
đáng lẽ phải làm lâu rồi nhưng mà hôm qua mới có hừng :'>
nhà xem thử nhé


Cre + reup: maingoclinh@KST
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

39#
Đăng lúc 3-9-2011 22:13:33 | Chỉ xem của tác giả
Theo như nguyện vọng của s Linh
người mòn mỏi vì cái chap tiếp theo
Em up r đơi :'>
Sự thật là chap này
e ko edit tí nào
đơn giản vì mỗi người 1 ý
nếu em edit theo ý em
có lẽ truyện sẽ khác
------------------------------
Chap 6:  Yêu!

Sau khi từ phòng Corn trở về, tâm trạng của Emmy không khá hơn là mấy. Nhìn thấy  Corn như vậy, cô cũng cảm nhận được nỗi đau ấy. Chẳng nhẽ, mới gặp Hun được mấy ngày mà cô đã có thể thích Hun nhiều đến vậy sao? Trước đây, khi được nghem kể chuyện về Hun, cô đã luôn cảm thấy rất hứng thú rồi. Bây giờ, khi được nhìn thấy Hun bằng xương bằng thịt, cô lại càng thêm thích cậu. Mấy ngày nay, cô rất buồn phiền vì chuyện này. Cô và Hun – thế nào đây? Cô mới gặp cậu ấy không lâu mà đã có nhiều cảm xúc bối rối đến vậy! Ngay lúc đầu gặp Hun, cô đã có 1 ấn tượng khá đẹp về người con trai này. Lịch thiệp và có chút gì đó khiến người khác không khỏi rời mắt nhìn. Lúc cô tỉnh dậy sau cơn say nắng, người đầu tiên cô muốn nhìn thấy là Hun. Có lẽ là bởi vì cô muốn xin lỗi vì sự đường đột của cô. Nhưng cũng có thể là không phải! Lúc Hun hôn lên bàn tay cô, tim cô lỡ 1 nhịp. Cảm giác như không thể thở được. Và cái khoảnh khắc cô cảm thấy như ở trên thiên đàng rơi xuống địa ngục đó là lúc Hun giới thiệu Camellia! Hẫng!~ Cảm giác như bị đánh mất một vật mà cô yêu thích vậy. Rất khó chịu! Cứ nhìn thấy Hun và Camellia đi cùng nhau, cô lại cảm thấy bực bội. Là ghen sao? Lấy tay xoa 2 bên thái dương, mấy hôm nay cô đã nghĩ khá nhiều về việc này rôi! Chợt cô nghe thấy có tiếng hát vang lên. Là từ phòng của Hun! Phải! Cô đang đi ngang qua phòng cậu ấy. Cô lắng tai nghe. Là 1 bài hát buồn!

“Có lẽ anh không nên làm như vậy
Có lẽ anh nên phớt lờ điều ấy
Tựa như đó là một thứ anh đã từng không nhìn thấy
Tựa như đó là một thứ giờ anh không thể nhận ra.
Có lẽ anh đừng nên ngắm nhìn em dù chỉ một lần
Có lẽ anh đã phải chạy trốn
Có lẽ anh phải vờ như mình chẳng hề nghem được điều gì
Tựa như đó là một điều anh chưa từng nghem thấy
Tựa như đó là một điều giờ anh vẫn chưa thể hiểu ra
Giá như anh đừng nghem themo tiếng gọi của tình yêu.
Chẳng cần một lời, anh cho anh biết thế nào là tình yêu
Chẳng cần một lời, anh trao anh mối tình này
Em khiến cho anh… phải giữ chặt đến từng hơi thở của em… nhưng giờ đây em lại quay lưng vậy sao?
Chẳng cần một lời, tình yêu đã rời bỏ anh
Chẳng cần một lời, tình yêu buông rơi anh
Anh sẽ phải nói điều gì đây?
Đôi môi đang cắn chặt của anh … cũng đang sững sờ quá đỗi… mà chẳng thể thốt ra một lời
Tại sao anh lại đau đớn thế này?
Tại sao vẫn mãi là nỗi đau?
Lẽ nào anh không thể ngắm nhìn em lần nữa
Và em sẽ chẳng khi nào còn hiện diện nơi đây
Vì nếu không thì … anh vẫn phải thấy lòng mình bình yên chứ
Chẳng cần một lời, em cho anh biết thế nào là tình yêu
Chẳng cần một lời, em trao anh mối tình này
Em khiến cho anh… phải giữ chặt đến từng hơi thở của em… nhưng giờ đây em lại quay lưng vậy sao?
Chẳng cần một lời, tình yêu đã rời bỏ anh
Chẳng cần một lời, tình yêu buông rơi đôi tay anh
Anh sẽ phải nói điều gì đây?
Đôi môi đang cắn chặt của anh… cũng đang sững sờ quá đỗi
Chẳng cần một lời , những giọt lệ cứ lặng lẽ rơi
Chẳng cần một lời , trái tim anh vụn nát
Chẳng cần một lời , anh đã chờ đợi tình yêu
Chẳng cần một lời , tình yêu khiến anh đau đớn
Trong phút chốc anh bỗng ngơ ngẩn
Anh trở thành một kẻ ngốc nghếch
Vừa rơi lệ vừa ngắm nhìn bầu trời kia
Chẳng cần một lời, những câu tạm biệt cứ đến với anh
Chẳng cần một lời, tất cả với anh đã chấm dứt
Có lẽ trái tim anh… cũng quá đỗi ngạc nhiên… khi bỗng một ngày phải xoá bỏ bóng hình em
Vẫn cứ lặng lẽ chẳng một lời
Chẳng cần một lời, tình yêu đã đến
Chẳng cần một lời, tình yêu đã ra đi
Giống như những cơn đau xưa cũ… có lẽ anh chỉ cần chịu đựng nỗi đau này trong một khoảnh khắc
Bởi cuối cùng… chỉ còn vết sẹo là hằn lại mãi theo năm tháng”

Là Hun hát! Là giọng cậu ấy! Chất giọng trầm ấm áp. Có lẽ hôm nay cô quá may mắn nên mới được nghe Hun hát! Chờ đã! Lời bài hát! Cô cảm thấy sao nó giống cô lúc này vậy! Cô đang cảm thấy rất đau khổ với mọi việc. Tình yêu của cô với Hun đến thật nhanh, nhưng rồi nó cũng sẽ không thành. Cô khóc! Lần đầu tiên cô khóc vì một người con trai. Phải! Có lẽ cô đã yêu Hun nhiều đến mức đó! Giờ thì sao đây? Cô không thể không phủ nhận tình cảm của cô với Hun. Tâm trạng cô rất phức tạp. Rối bời! Cô sẽ phải làm gì đây? Những ngày tháng trống trải trôi qua 1 cách chậm rãi. Nhìn thấy Hun bước đi bên Camellia, sao long cô nhói đau. Cô cố gắng để Hun chú ý tới mình hơn 1 chút nữa. Cô hy vọng là Hun sẽ thích cô. Nhưng đó chỉ là giấc mơ, là suy nghĩ của cô mà thôi! Thật sự là cô không thể trở thành vợ của Hun được. Đứng bên Hong Ki, nhưng đôi mắt cô vẫn luôn hướng về Hun. Cô luôn quan sát cậu từ những hành động nhỏ nhặt nhất. Có lúc, Hong Ki hỏi cô 1 điều gì đó, cô lơ đãng không trả lời. Có thể, trong vài ngày nữa, cô sẽ không thể chịu nổi mà nói thật với Hong Ki. Tình yêu với Hun và tình bạn mấy lâu nay của cô với Ki khiến cô cảm thấy dằn vặt. Cô có nên hy sinh hạnh phúc của mình, ở bên người mình không yêu không? Mà, chắc gì Hun đã chấp nhận tình cảm của cô. Có lẽ cậu ấy luôn chỉ coi cô là 1 người bạn mà thôi….

Mấy hôm nay, Ki luôn cảm thấy hết sức kì lạ về 2 à không phải nói là 3 người mới đúng. Cô gái cậu cứu về luôn tránh mặt cậu, có lúc là chửi rủa cậu nhưng cậu không thấy bực bội mà còn thấy vui vui. Lạ thật! Là do cô ta là kẻ thù nên cậu mới vậy. Còn Hun và Emmy, 2 người này dạo này hay tránh mặt cậu. Cậu không biết lý do. Chỉ là khi thấy họ gặp nhau là có chút e ngại. Không lẽ là…. Không thể nào! Chắc là do cậu quá nhạy cảm thôi! Có một người vỗ vai cậu, quay lại, là Sun. Cô ấy đang nở nụ cười tươi rói. Lúc nào cũng vậy, cứ nhìn thấy nụ cười ấy là mọi ưu phiền của cậu lại tan biến.
- Anh đang có chuyện gì sao? Sao lại đăm chiêu suy nghĩ vậy? – Sun nở nụ cười tinh nghịch trêu Ki. Cô hy vọng có thể làm giảm bớt những ưu phiền của Ki trong lúc này.
Kéo tay Sun ngồi xuống bên cạnh mình, Ki nói:
- Chỉ là có chút kì lạ thôi! Chắc không có gì đâu. Haizz! Cuộc sống có nhiều điều ta không thể biết trước được.
Sun lấy tay mình dí vào trán Ki:
- Anh ấy à! Không cẩn thận là bị già đi chục tuổi chẳng chơi! Đôi khi không nên suy nghĩ nhiều quá, sẽ đau đầu lắm đấy. – Sun vẫn trêu Ki. Quả thật, cô luôn lạc quan trong mọi tình huống. Mọi người có thể thấy cô là cô gái ngây thơ nhưng không phải vậy. Cô biết nhiều chuyện hơn mọi người nghĩ. Từ chuyện chồng sắp cưới của cô cứu 1 kẻ định giết mình về cung của Mjl rồi thái độ khác lạ của Hun và Emmy. Cô luôn quan sát mọi việc kỹ càng nhưng không bao giờ nói ra. Theo cô, nên nhìn nhiều, nghe nhiều và nói ít. Đó là cách sinh tồn trong cuộc sống của cô. Đó là lí do vì sao cô luôn mỉm cười thay cho lời nói. Với mỗi nụ cười đều có ẩn ý của nó!

Mấy ngày hôm nay, Mjl đã sai người đi dò la tin tức của cô gái Sheri. Họ vẫn không tìm được cô ấy. Đã 3 ngày rồi! Đến ngày thứ 4, mật thám báo tin về…
Sid đang ngồi trong phòng, nhìn về phía cửa sổ 1 cách vô hồn. Cô giờ như con chim bị nhốt trong lồng. Cô không biết rằng cuộc sống ngoài kia đang diễn ra thế nào. Còn Sheri nữa, không biết họ có tìm được em ấy không? Có tiếng gõ cửa, có tin tức của Sheri rồi sao? Cô có chút mừng rỡ!
Mjl bước vào, gương mặt không có lấy 1 nụ cười khiến Sid cảm thấy có chút thất vọng. Cô liền hỏi:
- Có tin tức gì của Sheri chưa?
Mjl thở dài rồi nói:
- Mật báo điều tra ra, ngày cô đi sát hại anh tôi, đêm đó Sheri đã ra ngoài mà không có ý kiến của chỉ huy. Và sau đó không thấy cô ấy trở về quân trại.
- Là sao? Có phải Sheri đã đi tìm tôi không? Tại sao cô ấy không trở về cơ chứ? – Sid lay người Mjl hỏi dồn.
- Đúng là đi tìm cô! Còn lí do tại sao cô ấy không trở về thì không ai biết được.
Sid ngồi thụp xuống. Cô bây giờ giống như bị rơi xuống vực thẳm vậy. Làm sao đây? Sheri đi tìm cô và bị mất tích! Không thể tin được! Cô cảm thấy mọi thứ trong phòng như đang quay cuồng. Và rồi, cô ngất đi…


Đi dọc hành lang, Emmy thấy Hun đang ở phía ngược lại đi đến. Hun đang đi 1 mình! Cô nhìn Hun mỉm cười thay lời chào. Bỗng chốc, Hun kéo tay cô chạy đến 1 nơi không có người. Sau khi thấy không có ai, họ mới dừng lại. Emmy nhìn Hun e ngại:
- Có chuyện gì sao? Sao anh lại kéo em đến chỗ này?
Hun nhìn Emmy đắn đo 1 lúc, lấy một hơi dài, cậu nói:
- Thực ra, anh có chuyện muốn hỏi em. Chuyện này là hoàn toàn bí mật. Nếu câu trả lời của em là “không” thì em cứ coi như anh đã không hỏi em câu này!
Emmy nhìn Hun thắc mắc:
- Thực sự là chuyện gì mà bí mật thế?
Hun lấy 1 hơi dài, cậu nhìn thẳng vào mắt Emmy và nói:
- Emmy à! Anh yêu em! Em có muốn làm vợ anh không?

Emmy bất ngờ! Hun nói là Hun yêu cô! Liệu có phải là giấc mơ không? Cô tự véo vào mình 1 cái. Là thât!
Thực ra, mấy ngày nay tình trạng của Hun cũng thê thảm không kém gì Emmy. Dốc hết can đảm, cậu mới ra quyết định là phải thử một lần còn hơn là cứ kéo dài tình trạng này. Giờ đây, đứng đối diện với Emmy, nói lời yêu, sao cậu cảm thấy lo lắng và hồi hộp thế! Emmy có vẻ rất bất ngờ trước câu nói của cậu. Phải thôi! Cậu vốn đoán được là Emmy không thích cậu. Cậu thở dài và nói:
- Cứ coi như  anh chưa nói gì vậy! – Hun quay lưng bước đi. Trong long cậu đầy những thổn thức. Cậu phải quên người con gái này thôi! Nhưng ngờ đâu, khi Hun vừa bước được 1 bước, Emmy liền bước đến ôm chầm lấy cậu và nói:
- Em cũng yêu anh! Em không ngờ là anh lại yêu em! – Emmy vừa khóc vừa nói.
Hun mỉm cười. Cậu đang rất vui. “Hóa ra cô ấy cũng yêu mình”. Hun quay người lại, đặt tay lên vai Emmy và nói:
- Đồ ngốc! Sao không nói sớm! Làm anh tưởng em không yêu anh chứ! – Hun véo mũi Emmy “trách” yêu.
Emmy mỉm cười bẽn lẽn. Cô đang rất hạnh phúc! Cuối cùng cô cũng đã tìm được tình yêu thật sự của mình. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì bất hạnh đã ập đến!
- 2 người đang làm gì vậy hả??!!!!!

End chap 6

Next chap 7: Sự thật mất lòng!
ps chap sau sẽ có kịch hay để xem
cùng chờ đón nhớ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

40#
Đăng lúc 3-9-2011 22:18:35 | Chỉ xem của tác giả
7/6/2007 ~ 7/6/2010

Kỷ niệm 3 năm Debut



3 năm....

6 con người bé bỏng đó ngày nào giờ đã lớn, đã trưởng thành lên rất nhiều.

3 năm kể từ khi Debut, có rất nhiều thăng trầm, vui có, buồn có, đổi thay cũng có~

Nhưng tất cả bọn họ đều cùng nhau năm tay, vững tin trên con đường họ đã chọn.

6 cậu bé ngày ấy, giờ đã thành 6 người đàn ông thật rồi

Cảm ơn~

Cảm ơn~

Và Cảm ơn~



Có lẽ, đây là món quà duy nhất mà mình có thể làm dành tặng mọi người trong ngày đặc biệt này. Tuy không phải chỉ một mình mình làm nhưng mình hi vọng tất cả mọi người sẽ vui vẻ và hạnh phúc với nó

Rồi sẽ còn lần thứ 4, thứ 5, và lần thứ n ngồi bên nhau kỷ niệm ngày này nhé




Fadio~ FT Island Radio: 3 Năm~ Một chặng đường dài.....



Kịch bản: Sid
DJ: maingoclinh + Sheri
Editor: Poko_poko5000
Uploader: Poko_poko5000 + Sid



MU: http://www.megaupload.com/?d=XZSNUB0Z
MF: http://www.mediafire.com/?zjzujnzudjm

Online:

Fadio (Edited).mp3


Happy 3rd Debut Anniversary
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách