|
Tác giả |
Đăng lúc 11-5-2012 23:17:27
|
Xem tất
Chàng chưa nghĩ ra cách. Chàng nghĩ đến vẻ mặt của tên Vượn Người khi đó, ngập trong nỗi kinh hoàng; chàng đã từng nhìn thấy cảnh hai kẻ bị treo cổ và phanh thây---vẻ mặt của tên phản quốc bị kết tội thứ hai khi hắn chứng kiến gã đao phủ tàn sát tên thứ nhất: chính là nỗi khiếp sợ đó, chính là sự vùng vẫy đó, những cơn co giật kéo dài, thái độ co rúm, nức nở, khuôn mặt đỏ bầm sưng phồng, lưỡi thâm đen, và cơn đau đớn cực độ về thể xác lẫn tinh thần chính là những gì mà hắn sẽ phải chịu đựng.
Chàng nghĩ về cảnh đó, với một sự khoái trá cáu tiết, thì đúng lúc Maddy đến.
Nàng khiến chàng chấn động; sự chuyển tiếp từ đêm sang ngày, từ ác mộng căm hờn sang sự tinh khiết sáng chói; nó gần như vượt quá mức chịu đựng của chàng. Nếu trước đó chàng nghĩ rằng mình đã bị dồn đến giới hạn rồi, thì với việc mỗi sáng nàng mang lẽ phải đến, rồi lại bỏ rơi chàng trong bóng tối với tên Vượn Người, kẻ có tâm trạng giờ đây ngày càng trở nên tồi tệ hơn vào mỗi buổi đêm, chàng bắt đầu nhận ra rằng thế vẫn chưa là gì. Khi cổ họng chàng bị siết lại trong sợi dây cao su; chàng cầu Chúa rằng gia đình chàng không quên lãng chàng, rằng cái tên sẽ bảo vệ được cho chàng, bởi vì sẽ thật đơn giản nếu muốn giữ cái thòng lọng siết chặt quá mức---quá dễ dàng, và chàng cảm thấy lạc lõng, bị vứt bỏ, bị chối từ; chàng không còn lý do gì để tin rằng còn có bất cứ thứ gì khác trên đời ngoài cái xà lim, cái hành lang này và thứ chàng có thể nhìn thấy từ ô cửa sổ.
Và Maddy. Maddy. Đang đứng ngoài hành lang, đầu đội mũ vải trắng, tay bưng chậu nước, nhìn chăm chăm vào hình dáng chàng trong sự xiềng xích.
Tên Vượn Người ghét nàng. Christian nhìn thấy điều đó trong mắt hắn khi hắn nhìn nàng từ phía sau, nhìn thấy nó đậm nét hơn sau mỗi cuộc xung đột nhỏ, một nửa trong số chúng Christian không nghe hiểu kịp. Chàng thấy lo lắng cho nàng, mong nàng tránh xa khỏi đây nhưng đồng thời lại khao khát sự xuất hiện của nàng, không thể nói lời nào để cánh báo hay quở trách nàng---và cuối cùng, không đủ can đảm để bị bỏ lại một mình ở đây.
Nàng trông sửng sốt, giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng. Và rồi toàn thân nàng dường như trở nên bất động và tĩnh lặng. Chàng lại mơ màng nhớ đến giọng nói của nàng. Nó giống như tiếng suối, tiếng dòng nước trôi giữa hai bờ êm ả; khi nàng cất tiếng, âm thanh khiến chàng khép mắt lại và hình dung là chàng thấu hiểu.
Nước? Rừng ? Quay lại ư?
Chàng mở choàng mắt, và nàng đã biến mất. Tên Vượn Người nhìn chàng qua những chấn song. Chỉ nhìn, không cười, không nhăn nhó, một khoảnh khắc dài dằng dặc. Rồi hắn nháy mắt, và huýt sáo nho nhỏ, như thể đang giỡn với một con chó, và đi xuống đại sảnh.
Khi nàng quay lại, nàng không cho tên Vượn Người vào. Nàng mở khóa, hé cửa một khoảng chỉ đủ để luồn vào trong và giật nó khỏi tay tên Vượn Người khi hắn cố vào sau nàng với xô nước bốc khói. Những chấn song rung lên. Christian nhìn thấy vẻ mặt của tên Vượn Người khi nước bắn lên chân hắn và mặt sàn. Maddy đặt cái bát đồng lên bàn, quay lại và đối mặt với tên gác cửa. Hai bàn tay nàng chống lên hông, lưng thẳng tắp.
“Còn xô nước!” Vẻ hung ác của tên Vượn Người đã biến mất ngay khi nàng quay mặt lại. Hắn trao cho nàng một cái nhìn như thể bị xúc phạm.
“Cứ để đó,” nàng nói bằng một giọng bình tĩnh và quyền hành khiến ngay cả Christian cũng phải ấn tượng. “Đó là việc của tôi.”
Miệng tên Vượn Người bĩu ra một cách gớm guốc. Hắn thả cái xô xuống, làm trào nửa số nước ra sàn nhà, rồi bỏ đi.
Không một chút lưỡng lự, nàng đến bên Christian và bắt đầu tháo dây trói cho chàng. Nàng không hề ngước lên nhìn chàng, mà chỉ cởi và giật từng nút buộc ra với một sự dứt khoát. Thoát khỏi bức tường, chàng đứng vững trên hai bàn chân, nhưng vẫn không thể bước tới trước vì vướng cái áo bó.
“Không cỡi đuợc cãi khóa,” nàng nói chua chát, vẫn không nhìn vào chàng. Sắc giận dâng lên trên hai má nàng.
Chàng nhắm mắt lại. Bởi vì đó là việc duy nhất mà chàng làm được, chàng tự hạ người xuống, nhún cả hai chân cùng một lúc. Chàng lắc người thật mạnh với hai đầu gối quỳ trên sàn, hít thở sâu để chống chọi lại với cơn đau đớn nơi tên Vượn Người đã đánh chàng, và chờ đợi, hai vai chàng co lại, và chàng nhìn thẳng lên trên.
Nàng không có cử chỉ gì trong một lúc. Chàng biết nàng hẳn đang nghĩ rằng trông chàng thật lố bịch. Chàng nghiến chặt hai hàm răng. Thoát ra. Phải mau thoát ra khỏi cái thứ bẩn thỉu gớm ghiếc này.
“Không cần phãi làm thế,” nàng nói, khi nàng quỳ xuống bên chàng và nới lỏng cái áo bó, giật mạnh đến nỗi làm hai cánh tay chàng đập vào người. Nàng kéo những sợi xích qua vai chàng, để lộ ra vùng ngực để trần của chàng.
Phải mất mấy giây chàng mới có thể ra lệnh được cho hai cánh tay cử động. Chàng duỗi tay thật rộng, cho đến khi lưng chàng nhói lên tận óc. Tay chân chàng dường như lại trở lại là của chàng, chứ không phải là những thứ vô dụng nữa, những thứ mà trước đó không thể tự làm gì hay tuân theo ý chí của chàng. Ngay khi chàng cảm thấy đã có thể cử động, chàng vươn người khỏi sàn, cau mày. Maddy cũng đứng lên, dùng cái áo bó để phủi bụi bám trên váy nàng.
Chàng ôm chầm lấy nàng, kéo nàng lại gần, và hôn lên miệng nàng.
Nụ hôn ngắn và mạnh mẽ. Chàng đẩy nàng ra và lùi lại ngay lập tức để cho phản ứng chết sững của nàng chưa kịp chuyển thành sự sợ hãi thật sự. Đó chỉ là một sự bàng hoàng, chàng nghĩ vậy, khi quan sát nàng, quan sát biểu hiện sững sờ, bối rối, tức tối, xấu hổ lần lượt lướt qua trên khuôn mặt nàng.
“Anh bạn!” nàng nói bằng giọng lúng túng. (Friend)
“Anh bạn,” chàng nhắc lại theo.
Nó buột ra ngoài ý muốn, không có ý nghĩa gì. Nhưng chàng ngắm nhìn nàng, Maddy với đôi má đỏ bừng, cái cằm hếch lên, sống mũi hẹp với vẻ bướng bỉnh, và dù cho chàng đã từng ăn nằm với vô số phụ nữ thanh nhã và duyên dáng hơn, chàng cũng chưa từng thấy bất cứ ai xinh đẹp bằng Maddy với--- thứ---màu trắng---đầu---đường ư?---hồ cứng---khi nàng đứng trong xà lim này.
“Yêu,” chàng nói. “Yêu.”
Chàng khiến chính mình, và cả nàng kinh ngạc. Họ đứng đó nhìn chằm chằm vào nhau. Ánh sáng yếu ớt buổi sáng chiếu qua những chấn song cửa sổ, đậu lên đôi má và hai hàng mi gợi cảm của nàng.
Cái miệng trầm ngâm, nghiêm nghị của nàng mấp máy một cách bứt rứt, cứng nhắc. Nàng vung vẩy cái áo bó trên ngón tay. “Anh dễ tính quá nhỉ.”
“Bạn,” chàng lặp lại, với một nụ cười ngập ngừng. “Maddy. Bạn?” (Friend)
“Chỉ bạn thôi sao?” nàng bĩu môi trêu chọc. “Anh thật tử tế quá.”
Tử tế?
Đó, chàng không thể nói được. Hay không dám thì đúng hơn. Mặt nàng vẫn ửng đỏ; lời trêu chọc của nàng có phần hơi táo gan. Chàng thấy bị xúc phạm khi nàng đem nó ra làm trò đùa. Với một tiếng làu bàu ủ dột, chàng quay người đi.
“Anh quay lại đi!” nàng kêu lên. “Đã xong việc đâu?”
Chàng ngồi xuống ghế, trực diện với mấy thanh chắn. Mỗi cử động đều gây đau đớn, chàng hoàn toàn chắc chắn rằng cái…gì nhỉ? Bên trong, màu trắng, cứng, cong, khung. Chàng bị thương. Gẫy, xương. Chàng nhìn nàng im lìm, bướng bỉnh.
|
|