|
Chương 5
Đi hết rồi…đi hết…tất cả đi hết ngoại trừ tên côn đồ với lưỡi dao cạo, con chó canh cửa, phòng ngủ, không có sự riêng tư, ép nằm vật xuống sàn… đổ thức ăn kinh tởm vào miệng… ăn hay không.
Cuzzmad.
Cuzz-mad.
Giường, bị trói gô vào chân giường… bị trói gô như co---con---con vật, chờ vỗ béo… đuôi cong. Lời nói biến mất, biến mất cả, lúc nào cũng…không thốt ra được. Đầu chàng đau nhức khi cố theo đuổi cái tên.
Cuzz-mad. Chàng cố thầm gọi nó, cố uốn lưỡi để phát âm.
Chàng lo sợ không biết nó sẽ phát ra thành tiếng như thế nào. Không, không, không---hẳn là nó sẽ thành ra như thế mất.
Đừng nói, từ chối đi
Nỗi tức giận và lo sợ không ngừng bủa vây chàng. Tất cả bọn họ đều nói quá nhanh, đó là vấn đề; họ lầm bầm, họ lảm nhảm, họ không cho chàng có cơ hội để kịp hiểu.
Chạm vào ---Ta ư? Lạy Chúa, không có quyền. Gã hung bạo ngu xuẩn, cứ đâm chọc; chế độ tắm chết tiệt, đi dạo với xiềng xích trong khu vườn đầy người lạ trố mắt ra nhìn; tức giận, muốn đập phá, Nhục nhã; bị trói vào ghế; kinh tởm, ồn ào, những kẻ điên huênh hoang--- bị tách biệt với bạn bè, với ngôi nhà thân thương, với cuộc sống.
Chàng nằm nhìn trừng trừng vào bóng tối nhập nhoạng của trần nhà trát vữa trang nhã, lướt theo hình oval tới chỗ nó gặp bức tường và bị cắt ra một cách sống sượng bởi bức vách ngăn đã tạo nên cái xà lim này, mà vốn đã từng là một phòng ngủ duyên dáng. Ở đầu bên kia đại sảnh, một người điên lại đang rên rỉ, âm thanh khiến Christian thấy kinh hoàng từ đâu đó sâu tận trong cổ họng và lồng ngực, bởi vì đó cũng chính là âm thanh mà chàng muốn thốt được ra, nỗi thất vọng mà chỉ có lòng tự trọng và cơn giận dữ đến buốt giá mới có thể kìm nén lại bên trong.
Nhìn đi… nhìn cho kĩ đi…đồ mất trí.
Đôi khi chàng cố tìm ra, cố xác định ai là kẻ đã cầm giữ chàng nơi đây, kẻ nào đã muốn đẩy chàng tới bờ vực của cảnh điên lọan. Chàng còn nhớ rõ từng khuôn mặt, thi thoảng chàng có thể nhớ được cả tên họ, và thỉnh thoảng thì chàng vẫn có thể nhớ được khuôn mặt đó, nhưng cái tên thì không cách nào gợi ra.
Chuyện đó cũng xảy ra với Cuzz-mad. Chàng đã nhìn thấy nàng: màu trắng của vải hồ…thứ gì đó… cái thứ nàng dùng để đội trên đầu trôi đi mất tiêu. Nói với tôi đi, ngài đấy. Biết; quen biết.
Nghe đi, lắng nghe cho kĩ, thật kĩ, thật kĩ.
Cuzz-mad dường như đúng và cũng có phần không đúng. Thực ra, càng cân nhắc, chàng càng thấy nó trở nên kì quái hơn, nhưng khi chàng cố suy nghĩ quá nhiều, cố gắng quá sức để lôi câu trả lời ra khỏi cái mê lộ rối rắm và hỗn độn trong đầu, chàng lại cảm thấy buồn nôn.
Có tiếng bước chân cọt kẹt ngoài hành lang, một âm thanh quen thuộc; phải cảnh giác, vì chàng không bao giờ biết được họ sẽ làm gì với chàng tiếp theo. Ánh sáng chập chờn, xua đi bóng của những chấn song từ cánh cửa in ngang trên trần nhà. Chàng nghe thấy tiếng mở khóa, và tiếng động ầm ĩ tỉnh giấc của kẻ làm nhiệm vụ giám sát chàng.
Một tiếng thì thầm của phụ nữ, rồi hình bóng nàng lấp loáng trong ánh nến khi nàng rướn người nhòm qua cái võng ở góc phòng. Nàng nói gì đó với hình thù lóng ngóng đang ngồi ở đó. Hai người họ trao đổi điều gì đó mà chàng không hiểu trong một phút, rồi tên Vượn Người đứng lên và lê bước khỏi phòng.
Nàng đặt cây nến lên bậu cửa sổ, quay sang nhìn chàng. Thật không thể chịu đựng nổi khi bị nàng nhìn thấy trong tình trạng nô dịch hóa cực kì nhục nhã và khốn nạn như thế này; chàng nhắm mắt lại và giả vờ ngủ, tỏ ý không muốn tiếp--- phòng ngủ như nhà xác; những con chó, cái tên, hình dáng, Những từ ngữ! Những từ ngữ có thể hiểu được, những từ ngữ phát ra thành tiếng---giấc mơ điên rồ này sẽ kết thúc.
“Ervoh,” nàng gọi nhỏ. “Ngài cồn thứt khôn?” (Ngài còn thức không? ---tai Christian bị ù do cơn tai biến não nên không nghe rõ được bất cứ âm thanh gì)
Nàng chạm vào vai chàng. Sự nhục nhã khiến chàng nghiến hàm lại và xoay người tránh nàng, lòng tự trọng khiến chàng siết chặt hai nắm tay và giật mạnh sợi xích.
Âm thanh leng keng khiến nàng giật mình; nàng rụt tay lại và nhìn xuống chàng đầy căng thẳng. Chàng cảm thấy một nỗi thõa mãn rõ nét khi nhìn thấy nàng trong trạng thái đề phòng và gườm gườm nhìn nàng với vẻ ác ý xấc xược.
Nàng mỉm cười thăm dò. “Hàn sing,” nàng nói. “Dáy số vô hẹn.” (Hàm sin---dãy số vô hạn.)
Nàng chìa tờ giấy ra. Trong ánh nến, nét mực đen nhánh và rõ nét.
Đúng rồi!
Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, chàng muốn hét lên. Cô đã nghe thấy tôi, cô đã hiểu; tôi ở đây!
Nhưng chàng không làm gì cả. Đột nhiên chàng sợ phải chuyển động, sợ rằng chàng sẽ làm nàng hoảng hốt sau khi đã cố thực hiện nó ngay vài phút trước đó. Nàng trở nên quý giá, vô giá, một báu vật không thể đo đếm; chàng không thể, không được đánh liều gây ra bất kì sai sót nào vào lúc này.
Chàng nhận ra mình đã bắt đầu thở quá nhanh. Chàng sửa chữa điều đó, kiềm chế bản thân. Với một nỗ lực tự chủ, chàng thả lỏng cánh tay và mở hai nắm tay ra, ngả hai bàn tay nặng nề của chàng lên giường. Chàng nhìn vào mắt nàng và liều lĩnh gật đầu một cái ngắn và dứt khoát.
“Hàng sin,” nàng nói, hơi nhấn giọng. “Đúng không?”
Đúng đó, chàng nghĩ. Đúng rồi. Chàng nghĩ chàng sẽ có thể nói được từ “đúng”, và rồi không dám thử. Thận trọng, chàng lại gật đầu.
“Sin,” nàng nói. “Hàng sin.”
Hàng sing, hàn sin. Những từ đó cứ bay lượn vòng quanh đầu chàng, hàn sing, hàng sing, sing, hàn sing, đổ qua đổ lại, hai con súc sắc, bánh xe quay… quay tít.
“Hàng sing,” nàng lặp lại lần nữa, quỳ gối xuống bên cạnh chàng, phe phẩy tờ giấy.
Chàng nhìn vào những kí hiệu. Chàng biết rõ những dãy số đó tạo nên cái gì, chàng hiểu ý nghĩa của nó---Và những từ ngữ xoay tròn tụt xuống, rơi vào một cái cốc, sắp xếp lại.
Hàm sin.
Dĩ nhiên rồi.
Hàm sin. Chàng cười khúc khích làm nàng ngơ ngác. Ánh nến lại bập bùng, xua đi những cái bóng rung rinh trên mặt nàng khi nàng quỳ xuống, chóp mũi nghiêm nghị, hai hàng mi quyến rũ, đức hạnh, Quý cô.
Chàng thấm ướt môi. “Sin,” chàng nói khàn khàn.
“Đúng rồi!”
“Đúng rồi.” từ đó phát ra mạnh mẽ, như thể chàng phải đẩy bật nó ra, phải phá vỡ một bức tường. “Sin, đúng rồi.”
Nàng mỉm cười. Nó như ban mai rực rỡ trong bóng tối, nó san bằng trái tim chàng; chàng nhận thấy mình đã yêu, bằng một tình cảm nồng nàn dữ dội.
“Hà…hàm…sin,” người chàng yêu nói.
Trẻ con, chàng không phải trẻ con, không phải thói quen lặp lại lời người khác một cách ngớ ngẩn.
“Sec,” chàng nghiến răng kèn ket. “Cô-séc”
“Không. Sin cơ mà.”
“Tang. Cô-tang. Góc.” Quá dễ, toán học, hình học. “Tiên đề song song; đồng dạng, đồng phẳng, hai đuờng thẳng vuông góc.” Lạy chúa, hình học thật đơn giản; tại sao chàng không thể nhớ ra vì lý do gì mà nó đơn giản? Chàng cố thử nói thứ gì đó khó hơn. Chàng siết chặt sợi xích trên cổ tay, cố đấu tranh để nói. “Ah…” nó quá đau đớn; chàng biết, nó sẽ không thốt ra được đâu.
“Ah… cô ấy, cô ấy! Cuzz-mad.”
|
|