|
Tác giả |
Đăng lúc 14-10-2012 11:17:27
|
Xem tất
Khởi đầu, pháo đài Laramie đã được xây dựng bởi Công ty cung cấp Lông thú Hoa Kỳ. Vào năm 1849 nó được mua lại và trở thành doanh trại của quân đội bởi mục đích bảo vệ những người di cư khỏi những người Anhđiêng, những người ngày càng trở nên thù địch sau khi một thời gian hoà bình. Pháo đài Laramie không phù hợp với hình ảnh của một pháo đài phòng thủ với hàng rào cọc sắt bao quanh. Ban đầu, những kế hoạch đã dự trù việc xây dựng một bức tường bằng gỗ hay bằng (chỗ này có chữ log, mà ko có chữ bridge, sao e lại dịch là cầu) đá với lô cốt quân sự, nhưng do tại thời điểm đó, mối đe doạ từ người Anhđiêng không nhiều, và việc tài trợ lại không đến, chính vì thế Pháo đài Laramie đã được xây mà không có các bức tường bao quanh. Nhà cửa, doanh trại, và các toà nhà làm từ gạch và đất sét được bố trí quanh một bãi chăn nuôi, một vùng đất trống rộng khoảng 130 feets vuông. Mỗi căn hộ hay toà nhà đều quay mặt vào bãi đất trống.
Doanh trại của bộ binh và kị binh đứng riêng rẽ, mỗi bên đều có phòng ăn tập thể và nhà bếp riêng ở phía sau. Khu vực của những sĩ quan đối diện với bãi đất trung tâm, cũng như toà nhà làm căn tin, kho bưu phẩm, trạm canh gác, nơi ở của các sĩ quan độc thân, khu khám bệnh, và một tòa nhà 2 tầng dùng làm câu lạc bộ (2-story viết theo tiếng Mỹ, xuất phát từ 2-storey của t.Anh có nghĩa là tầng nhà) có tên là “Old Bedlam” (Bệnh viện tâm thần của những người già). Sau này Shannon mới biết là ở “Old Bedlam” thường xuyên tổ chức khiêu vũ và những cuộc ăn chơi truỵ lạc, bởi một điều thật lạ lùng là trong toàn bộ lịch sử của mình, pháo đài chưa bao giờ bị tấn công bởi người Anhđiêng.
Hai bên bờ của dòng sông Laramie là Bể thải công cộng, phục vụ cho bốn đại đội. Chất thải, rác rưởi từ đó trôi ra tới tận sông.
Dịch vụ thư từ ở pháo đài cũng phục vụ như một trạm thông thương cho những người Anhđiêng và dân di cư.
Khi cả đoàn đi vào trong khu buôn bán sầm uất, Shannon đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những người Anhđiêng cao lớn quấn mình trong những tấm khăn sặc sỡ đi qua đi lại hoặc đứng dựa vào các cổng vòm và các khung cửa sổ của các căn hộ. Những người đàn bà trang điểm và ăn mặc loè loẹt đứng thành từng đôi chuyện phiếm với nhau, cách ăn mặc rực rỡ của họ nổi bật giữa một rừng áo xanh quân đội.
Đoàn ngựa dừng lại ở một cái sân bụi bặm. Trung uý Goodman nhảy xuống, sau đó đỡ Shannon khỏi yên ngựa như thể cô không có tí trọng lượng nào. Gần như ngay lập tức, một người đàn ông già hơn với mái tóc muối tiêu và cặp lông mày rậm hiện ra từ một trong những toà nhà có gắn bảng hiệu với dòng chữ, “Trụ sở chỉ huy trung tâm.”
Chỉ vài sải chân ông ta đã tới bên cạnh Shannon, bàn tay ông giơ ra hân hoan chào đón.
“Chào mừng quay trở lại với xã hội văn minh, cô Branigan, tôi là Đại tá Greer,” ông ta nói, mỉm cười ấm áp. “Cô không biết là chúng tôi vui mừng thế nào khi thấy cô bình an và khoẻ mạnh. Tôi chắc hẳn là cô đã phải trải qua một quãng thời gian tồi tệ, nhưng giờ cô có thể vứt bỏ chúng lại phía sau rồi.”
|
|