|
Chương 6
Hoàng hôn mang tới sự ồn ào, náo nhiệt cho ngôi làng khi những người phụ nữ chuẩn bị bữa tối. Shannon, dưới sự sai bảo của Crow Woman, đã chuẩn bị thêm một ít bánh mỳ khô làm từ những hạt ngũ cốc mà cô đã xay ra trước đó. Khi bữa ăn đã chuẩn bịxong, Mad Woft quay trở lại lều, ngồi trầm ngâm trong khi Shannon mang đồ lên cho gã. Shannon cảm thấy đôi mắt đen của gã nhìn theo cô, sự bí ẩn, hoang dại hiện lên mạnh mẽ khiến cô rùng mình. Nỗi khiếp sợ đè nặng lên ngực cô và sự sợ hãi gần như khiến cô tê cứng.
Mad Woft quá nôn nóng tơ tưởng về Shannon và đang phải cố kìm nén dục vọng được chiếm lấy cô đến mức hắn không hề nghe thấy những tiếng ồn ào chuyện trò vui vẻ ở bên ngoài căn lều. Thậm chí Crow Woman cũng không nhận ra sự om xòm đó, sựđố kị đã khiến cô ta quên đi tất cả mọi thứ trừ nỗi ámảnh của Mad Woft đối với người đàn bà da trắng.
“Ra ngoài đi!” Mad Woft gầm lên với Crow Woman, chỉ tay về phía cửa. Liếc nhìn Shannon đầy thâm hiểm, Crow Woman xoay người lại và rời khỏi căn lều.
“Không! Đừng đi!” Shannon khóc, đông cứng lại với nỗi kinh hoàng. Cô không hiểu Mad Woft nói gì nhưng khi Crow Woman rời đi, cô đã biết. Phải, cô biết, nhưng cô sẽ không ngoan ngoãn phục tùng.
Liếc nhìn lối ra đầy toan tính, đột nhiên cô nảy ra một quyết định. Thu hết lòng can đảm, cô nhảy bổ ra ngoài, không quan tâm đến việc cô có thể chạy được bao lâu chừng nào cô thoát khỏi Mad Wolf càng xa càng tốt. Từ tận đáy lòng, cô cũng biết mình không hy vọng gì thoát khỏi được tay Mad Woft hay sống sót mà rời khỏi ngôi làng, nhưng Shannon cứ chạy, chạy mãi cho tới khi va vào một bờ ngực màu đồng to lớn và một vòng tay cứng như thép giữ chặt lấy cô. Cô thét lên.
Blade đã cưỡi ngựa về tới ngôi làng chỉ sau Mad Woft và Shannon vài giờ. Anh biết chính xác nơi mà Mad Woft sẽ tới. Những tháng ngày hạnh phúc cùng với cha mẹ anh tại ngôi làng giúp anh biết chính xác vị trí của nó nằm ở đâu. Ánh sáng mặt trời cuối cùng phản chiếu trên vùng ngực rộng lớn màu đồng của anh đã tắt, đôi chân anh bó trong chiếc quần da hoẵng kẹp chặt bên hông con ngựa xám không yên. Khuôn mặt anh hằn lên những nét dữ tợn, đôi mắt thẫm lại đầy kiên quyết.
Mọi người tò mò quan sát khi Blade cưỡi ngựa đi qua làng, có vài ánh mắt thù địch nhưng hầu như đều chỉhiếu kì. Đã mười năm kể từ khi mọi người trong làng nhìn thấy Swift Blade, vóc dáng anh hiện nay đã phát triển, dù trước kia, thân hình trẻ trung của anh đã thật cường tráng và mạnh mẽ, nhưng nay, cơ thể anh càng tuyệt đẹp hơn với cơ bắp phù đầy trên thân thể của một người đàn ông trưởng thành. Anh vẫn cưỡi được ngựa với những kỹ năng tuyệt diệu của người Sioux, thân hình anh như gắn chặt vào con ngựa, cách anh di chuyển vẫn giữ được sự nhanh nhẹn và uyển chuyển. Dáng đi của anh đầy tự tin, nhưng nhìn anh, mọi người vẫn dễ nhận ra phần lai da trắng với màu sắc nhạt hơn của làn da và những gợn sóng trên mái tóc đen dày.
Đột nhiên, một người đàn ông trẻ bước ra từ đám đông, gương mặt anh ta bừng lên một nụ cười. “Swift Blade!”
Miệng của Blade toét tới tận mang tai khi anh đưa chân qua cổ của con Warrior và nhảy xuống khỏi lưng nó. Ngay lập tức một trong những đứa trẻ chạy lại, cầm lấy dây cương và dắt con ngựa xám to lớn lùi ra.
“Thật vui được gặp lại anh, Jumping Buffalo (Trâu-nhảy),” Blade vui mừng nói. “Đã nhiều mùa trăng lắm rồi.” Hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau và tay họvỗ đồm độp lên lên lưng của người kia.
“Mẹ và ông của anh vẫn ngóng trông anh quay về.”
“Họ thế nào rồi?”
|
|