|
Gương mặt Blade đầy sự báo động khi anh phi ngựa về phía ngôi làng của người Sioux. Anh nóng lòng muốn gặp lại mẹ và ông, một dự cảm không lành quây chặt lấy anh, và anh không biết tại sao lại thế. Bởi một sự yên lặng đến lạ thường. Lẽ ra hiện giờ anh đã phải gặp một toán thợ săn, hoặc tiếng chó sủa ở cái khoảng cách này, hoặc tiếng cười đùa của bọn trẻ con. Nhưng hiện giờ cứ như thể anh là sinh vật sống duy nhất trên cái thảo nguyên bao la bát ngát này.
Cơn gió mùa lạnh lẽo từ những ngọn núi xa xa rít lên và Blade rùng mình. Anh cảm nhận được trong từng thớ thịt của mình điềm xấu, rất xấu. Thậm chí xương cốt anh cũng nhức nhối vì điều đó. Ngôi làng nép mình trong một thung lũng hẹp giữa hai quả đồi, nhưng không hề có mùi thuốc lá trong không khí chào đón anh, không có những giọng nói vui vẻ theo chân cơn gió đến tai anh.
Thúc chân vào bên sườn của Warrior, Blade giục con ngựa phi nước đại khi một nỗi sợ hãi mơ hồ dấy lên trong anh. Anh biết, bằng cách nào đó anh biết điều mà anh sẽ tìm thấy, không thể phủ nhận được. Rồi, ngôi làng cũng hiện ra trước mắt anh và cơn ác mộng tồi tệ nhất mà anh có thể hình dung ra được đã trở thành hiện thực. Không còn lại thứ gì trong ngôi làng kể cả một đốm lửa nhỏ.
Xác người nằm khắp mọi nơi, đàn ông, phụ nữ, trẻ con, thậm chí những đứa trẻ vẫn còn kẹt trong chiếc nôi của chúng. Hơi thở nén chặt lại trong ngực Blade và không khí quanh anh đặc quánh lại, anh rú lên đau đớn. Nhiều phút trôi qua mà Blade vẫn không thể di chuyển. Rồi, cố nén đau thương, anh buộc mình phải di chuyển, phải kiểm tra từng người một xem còn ai sống sót không.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Blade khi anh tìm thấy cơ thể của Singing Rain. Anh giơ hai cánh tay lên, gào rú một cách đau đớn, nắm tay anh siết chặt lại, rít lên giận dữ.
“Tại sao?” anh thách thức Wanken Tanken, vị thần của bộ tộc. “Tại sao Người lại để điều này xảy ra? Tại sao lại là người mẹ dịu dàng, nhân hậu của con? Tại sao lại là những con người chỉ muốn sống yên lành?”
Rồi anh bắt đầu ngân nga khúc hát tiễn đưa, vốc một nắm đất từ dưới đất lên và bôi lên mặt, lên ngực mình. Anh không cảm thấy đau đớn khi rạch lên vài nơi trên cánh tay mình, mặc kệ những giọt máu đang chảy ra như thể chúng không hề có. Anh vẫn cứ quì như thế cho đến tận ngày hôm sau, khi Shannon và thiếu tá Vance tìm thấy anh, gương mặt anh hoang vắng, tuyệt vọng, miệng vẫn còn hát bài hát tiến đưa con người vào cõi hư không của người Sioux.
Cảm nhận được sự hiện diện của họ, bài hát của anh đột nhiên dừng lại. Anh quay mặt về phía hai người. Shannon tái nhợt đi. Gương mặt của Blade vô cảm, đôi mắt anh hoang vắng và trống rỗng; anh dường như không còn nhận ra họ. Chưa bao giờ Shannon trông thấy một nỗi đau khổ nào sâu sắc như thế, ngoại trừ cái lần cả gia đình cô phát hiện ra cha cô đã tự kết liễu đời mình.
“Blade, em rất tiếc,” Shannon nói, nhẹ nhàng chạm vào vai anh. Giọng nói nhỏ nhẹ của cô dường như kéo anh ra khỏi tình trạng bất động của mình.
“Shannon,” anh đau khổ rên lên. “Chúng đã giết bà. Bà chưa bao giờ làm tổn hại đến ai. Singing Rain dịu dàng, nhân hậu.” Mặc dù người Anhđiêng được dạy dỗ từ khi mới sinh ra là không bao giờ thể hiện cảm xúc của mình, nhưng Shannon vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của những giọt nước mắt trong đôi mắt đen của anh.
“Em biết, Blade, em cũng yêu quí bà. Em không nhìn thấy ông của anh,” cô đánh liều hỏi.
“Ông không nằm trong số những người chết. Cả Jumping Buffalo nữa. Anh chỉ có thể hy vọng là họ đã thoát được khỏi cuộc tàn sát này.” |
|