|
mintri gửi lúc 6-5-2013 22:13 ![]()
Em mới sắp trải nghiệm mấy cái cảm xúc này của ss.
Ở lớp vẫn toàn cười con bạn n ...
Lúc đó ss cũng nghĩ như e, vẫn cứ nói cười với nhau rằng lúc đó mà khóc thì quá sến, lại cả xấu hổ nữa nên sẽ không khóc đâu, ss còn bảo vs tụi nó là có phải ko thể gặp lại đâu, nhà vẫn ở cùng 1 thành phố, mạng mẽo, đt, email đầy ra đấy, cúng ko phải là không thể liên lạc, chỉ là ít gặp nhau hơn thôi.... Cứ nói với nhau như thế đấy. Vậy mà đến buổi học cuối cùng, cả cô cả trò khóc rưng rức, ko ngăn lại được, cứ ôm nhau khóc mà chẳng nói được lời nào :(((((((((((. hik, hồi đó cứ nghĩ chuyện gặp mặt, liên lạc không khó gì, nhưng có trải qua rồi mới biết em ạ, một khi đã chia tay, đã rời xa cái thời gian và không gian ấy thì rất khó để tụ hội lại như ngày xưa. Mỗi đứa một phương trời, bận rộn với cái cuộc sống chạy đua hàng ngày này, nếu có gọi điện, nhắn tin thì cũng chỉ vội vàng được dăm bảy câu. Nhiều lúc cứ ngồi nhìn ảnh chụp kỷ niệm mà nhớ lắm :((((((((. Ss nghĩ em vẫn còn thời gian ở bên bạn bè những ngày cuối của cấp 3 này thì hãy cố gắng tận hưởng nó, nói hết những gì cần nói, lưu giữ lại những kỷ niệm với những người bạn, với thầy cô và mái trường...Thời gian đã trôi qua thì không thể trở lại, nhưng nó vẫn tồn tại trong tâm trí chúng ta... Kỷ niệm không là gì
Khi thời gian vội xóa
Nhưng sẽ là tất cả
Khi lòng người còn ghi |
|