|
Tập 10
*Hôm nay hình như chiếu trễ hơn mọi ngày? Giờ đồng hồ nhà ta đã chỉ 7:55PM rồi mà màn hình vẫn còn thời sự tin tức là sao? Chưa kể, trước khi vô phim còn khoảng 5-10 phút quảng cáo nữa ấy chứ >”< 9:58PM (theo đồng hồ MBC) mới bắt đầu nhá opening, OMG! >”<*
Cảnh cuối tập 9, bệ hạ tiến gần đến Trăng, ra lệnh cho nàng chữa bệnh tim bệnh não cho chàng. Trăng trả lời, mắt bệ hạ vẫn đang còn quắc, hình như kêu Trăng ngẩng mặt lên nhìn mình. Trăng ngẩng lên, Gương ở ngoài cũng lén mở cửa, chưa kịp thấy gì nhiều thì bị Mây chặn đóng lại *hoan hô Mây!* Gương quay ra ngoài, nói gì đó với bác Giám, cái mặt cố cười nhưng có vẻ cay cú lắm, xong bỏ đi, bác Giám thở dài.
Than ôi, tưởng trong phòng có gì gay cấn chứ, hóa ra ông vua vẫn đứng yên tại chỗ, gọi bác Giám vào, nói gì với bác, mặt ông ta vẫn lạnh băng băng, bảo bác Giám làm gì đó, bác nói gì can gián, nhưng bị ông ta quát phải đi ngay. Trăng nãy giờ ko nói gì, chỉ im lặng và làm mặt lo lắng.
Bên ngoài, Mây đứng gác thì có chú thị vệ áo xanh đưa cho Mây cái thư màu vàng, không biết có phải thư phản tỉnh Trăng viết gửi ông vua ko?
Gương ở trong phòng la hét gào rú, đập bàn đập ghế rõ thê lương.
Phòng bệ hạ, hóa ra khi nãy ông ta bảo bác Giám tìm thái y châm cứu cho nàng. Giả vờ làm mặt lạnh, nhưng thật ra ông ta cứ lén nhìn nàng, nhưng khi nàng nhìn lại thì ông ta lại lảng đi *hố hố, bệ hạ giả vờ mãi =))* Chuyển cảnh, ông vua ngủ khò rồi, Trăng ngồi ngắm thêm một lát cho đáng 1 buổi tối, rồi khoác áo đi ra. Nàng vừa bước ra ông vua liền mở mắt, hóa ra nãy giờ giả vờ ngủ để khuyến mãi cho em nhìn.
Trời sáng, bệ hạ ở trong phòng làm việc, Mây đem cái thư phản tỉnh đến, ông ta lại làm ra vẻ lạnh lùng, nhưng cũng dẹp tấu chương sang bên mà đọc. Vừa đọc vừa nhớ lời Trăng, mồm thì bình luận, mặt thì gian gian. Bác Giám ghé mắt nhìn, bị ông ta thấy, ông ta liền gườm bác, bác cười trừ *cặp này dễ thương ghê =))* Ông vua nhớ lại ngày trước, cũng ngồi đọc thư phản tỉnh của Mưa, ông mỉm cười buồn bã. Xong bác Giám lại nói chuyện với bệ hạ, rất dịu dàng, như hai người bạn già ôn lại kỷ niệm xưa. Bác Giám nói động gì đến ông vua rồi, ông ta lại bắt đầu quát, nhưng bác vẫn ko ngưng, mặt bác vẫn dịu dàng, bác nói tiếp. Ông vua nhìn bác, có vẻ xìu xìu.
Em Gương trong phòng nằm đắp chăn tự kỷ, bà thượng cung vào báo tin gì đó, em ta vui ra mặt. Cảnh bệ hạ và đoàn tùy tùng đang đi, đến gặp em Gương hả? Vụ này lạ à nha? Thái hậu mẹ bệ hạ đứng từ xa nhìn, cười mãn nguyện. Thái hậu vào nói chuyện với lão bà bà, chắc báo tin vui ông vua đi thăm Hoàng hậu. Coi chừng hố hàng các bác ơi, ông ta bỗng dưng tốt bụng ắt có điềm chẳng lành, khéo em Gương sắp bị ông ta chơi cho 1 vố… ôi ko dám nghĩ nữa… khổ thân em =))
Phòng Gương, em ta bày bàn bánh trái, ông vua uống trà còn em nhìn ông cười hạnh phúc. Em Gương yểu điệu nói chuyện dịu dàng với Vua, ông ta vẫn mặt lạnh vô cảm, mồm thì nói gì đó. Em Gương đối đáp với ông ta, mặt em đã biến sắc, còn ông ta vẫn cái mặt lạnh lùng, và hình như nói ra chuyện gì ko tốt đẹp mấy, mặt em Gương có vẻ quê quê. Cứ mỗi khi bệ hạ nói chuyện với hoàng hậu, là ta kết cái mặt ông ta ghê, rõ là gian cơ mà cứ giả bộ đàng hoàng, cả hai đều là diễn viên giỏi! =)) *Ý nói bệ hạ với Gương ấy =))* Em Gương nhìn bệ hạ cười, ông ta đi ra ngoài, cái mặt có vẻ khó chịu. Trong phòng, Gương có vẻ tức tối khi nhớ về Trăng, uống ngụm trà, gọi thượng cung đến, ra lệnh gì đó với cái mặt gian ác. Hai dzà…
Sáng đến tiệm vải viết thư hôm nọ, có vẻ cố dò tìm tung tích của Trăng? Nhưng hình như bác chủ tiệm ko biết? Sáng buồn bã bỏ đi. Sáng đang đi thì ngang qua 3 em phù thủy, 1 em đứng lại nhìn Sáng ngờ ngợ, mặt hớn hở vui mừng. Trời! Đó là em Chan Sil sao? Nhìn em mặc đồ này vào trông khác hẳn, xinh đó nha! Sil nhớ ngày trước từng được Sáng cứu. Sáng đang đi và nghĩ về Trăng, thì bị em Sil cản lại, nhào tới ôm luôn =)) Sáng hoảng hồn xô em ra, thấy trai đẹp là cứ nhào tới vậy sao em? Em Sil nhắc Sáng nhớ, chàng đã nhớ chuyện ngày xưa, hai bên hàn huyên tâm sự, ôn lại kỷ niệm xưa. Em Sil nói gì đó, xong Sáng nghi ngờ, hình như hỏi em về nàng Trăng. Em Sil đang định nói thì chợt nhớ lời chị NY, em ngậm miệng, lắc đầu bảo ko biết. Sáng vẫn ko bỏ cuộc, nắm tay hỏi thăm em, nhưng em chối, Sáng ỉu xìu. Các phù thủy khác gọi, em Sil bỏ đi. Sáng đứng lại tự kỷ. *Cá nhân ta hy vọng, chuyện tình Sáng – Sil có vẻ cũng hay ho? =))*
Phòng Trăng, Trăng đang nằm ngủ, Tuyết ngồi cạnh trông. Khổ thân Trăng, tối nào cũng phải thức canh trai đẹp, quả là tổn hao nguyên khí. Em Sil bước vào, có vẻ buồn bã, Tuyết hỏi em ko thưa, em lặng lẽ đến nằm cạnh Trăng, dựa vào Trăng. Trăng đang ngủ thì mơ thấy chuyện hồi nhỏ, cảnh Nắng nhí kéo tay Mưa ở đêm hội năm nào, cả đoạn cậu chàng sắp tháo mặt nạ, Trăng thức giấc bởi tiếng gọi của Tuyết. Nàng kể lại với Tuyết, ko biết ký ức này của ai. Tuyết nói thầm trong đầu, chắc bảo sớm muộn nàng cũng nhớ ra thôi.
Trăng lại vào cung làm nhiệm vụ, ôi cái số hẩm hiu, thức đêm ngủ ngày. Nàng vào phòng, bệ hạ vẫn còn thức, đang đọc sách, ko thèm ngẩng mặt nhìn. Mây bước vào, lại đến ngồi trong góc. Bệ hạ mắt nhìn sách còn miệng bắt đầu hỏi chuyện Trăng. Mặt ông ta vẫn có vẻ xa lạ, nghe Trăng đối đáp, mắt ông ta vẫn có vẻ đểu đểu hoài nghi, như khi nói chuyện với lũ đại thần, ý là có đề phòng ấy. Trăng nói gì mà ông ta bắt đầu cao giọng, la hét, nhưng bỗng dưng lại nhớ ngày xưa, Nắng nhỏ cũng hét Mưa trong lần đầu gặp mặt. Ông ta đứng lên, gọi bác Giám vào, chắc bảo đi dạo. Bác Giám can, ông ta lại hét, xong bắt đầu bước đi. Trước khi đi còn nói gì với Trăng, cái mặt vẫn đanh đá. Ối cái tên vua này!
Đoàn người đi dạo. Bệ hạ đi trước, Trăng nối bước theo sau, bác Giám và đoàn tùy tùng cách 1 quãng. Đoạn ông ta đứng lại, bảo các thuộc hạ lui ra sau hết. Trăng cũng lui nhưng ông ta kéo tay Trăng đi tiếp. Đến trước Ẩn Nguyệt Các, hai người đứng nhìn. Trăng nhớ cảnh ngày xưa, Nắng nhỏ kêu Mưa ra coi kịch, và cảnh Nắng khóc khi nàng bị đuổi đi *do bệnh*. Trăng nói gì đó mà ông vua quay lại nhìn, bàng hoàng. Ông ta nắm tay nàng, vẻ mặt hung ác, nàng tính lùi lại, nhưng ông ta giữ mặt nàng, bắt đầu hỏi chuyện. Khoảng cách hai bên đang rất gần, nhưng ko có vẻ gì là sẽ mùi mẫn. Bác Giám nhìn mà lo lắng, Trăng tránh ko dám nhìn mặt Vua. Ông ta nói chuyện với nàng, mặt vẫn hung ác, đám tùy tùng ko dám nhìn, ông ta lợi dụng thời cơ, kéo tay nàng chạy mất. Mây ko chạy hùa theo mà lui đi ngõ khác, chắc định đón đầu. Bệ hạ dẫn Trăng vào 1 căn phòng, buông tay ra, tra hỏi tiếp. Bệ hạ cả hai tay ghì lấy vai nàng, ánh mắt bàng hoàng, giọng đau đớn, bắt đầu tâm trạng. Hai bên tiếp tục nói, mắt bệ hạ rõ bi thương, Trăng nói gì mà chàng vẫn cứ bàng hoàng, kiểu thất vọng. Bên ngoài, đám tùy tùng đã chạy tới, bác Giám với đoàn cung nữ coi vậy ko bằng nửa cậu Mây, Mây đã đến từ trước, ra hiệu bảo ko có gì bất ổn.
Trong phòng, Trời Trăng vẫn tiếp tục nói chuyện. Bệ hạ quát, mắt chàng bắt đầu rưng rưng. Chàng nói gì đó đầy đau khổ, xong lại quay lưng nén nước mắt, dáng liêu xiêu tưởng như sắp ngã, Trăng muốn đỡ nhưng ko dám. Bệ hạ nói câu cuối với Trăng, nàng buồn bã, bệ hạ bỏ đi. Ra ngoài, Giám khoác áo cho bệ hạ, chàng quay lại nửa người, nói gì đó với Trăng, có vẻ lạnh lùng, hình như bảo người dẫn Trăng đi. Bệ hạ đứng lại nói gì đó với Mây, cảnh Mây đứng nhìn Trăng theo mấy cậu thị vệ đi mất. Có thể Mây nghe theo chỉ thị của bệ hạ, điều tra Trăng. *Cho đến nay phim làm khác hoàn toàn với tiểu thuyết. Cái cảnh dạo này mà trong truyện thì nó rởn tóc gáy kinh. Ta thích như trong phim thế này, rất cảm xúc, tốt!*
Tinh Túc Sảnh, NY lại cảm thấy có điềm. Bên ngoài, Trăng đứng nhìn mặt trăng mà buồn bã. NY ra hỏi chuyện, chắc Trăng đang nói về đoạn ký ức kia. Nàng buồn man mác, giờ hình như ko rõ mình là ai, mà cũng hình như đang đau cùng bệ hạ. NY nghe cũng bang hoàng, Tuyết đứng xa xa nghe lén, chùi nước mắt.
Nhà Lửa, Lửa lại đứng ngoài khu phòng Mưa. Tuyết ngoài bờ tường ngắm. Lửa nghe có tiếng động, đang rình rình thì Sáng nhảy ra. Sắp hàn huyên thì ông Mây xuất hiện, làm gì như quỷ thế ông ơi? Ko có một tiếng động =)) Ba chàng lại vào phòng Lửa nhậu đêm, như hồi nhỏ. Ba chàng nói chuyện, Mây nhìn thấy giấy tờ gì đó, hỏi chuyện Lửa, Sáng theo dõi và suy ngẫm. Bên ngoài, Tuyết vẫn đứng nhìn, xong quay lưng bỏ đi, ai dè Mây đang nấp rình *Đề nghị cho ông này đóng phim kinh dị, đáng sợ ghê!* Mây tập kích Tuyết, cũng ko oánh đấm gì nhiều, hai bên so hai cây kiếm, đoạn Tuyết bỏ đi, Mây đứng nhìn. *Ta thật sự chân thành khuyên Mây đi đóng phim kinh dị, hợp vai kinh! =))*
Trong phòng còn lại Sáng với Lửa, đang nói chuyện về Mưa. Hai chàng tất nhiên đều buồn bã, khắc khoải khôn nguôi… Có vẻ Sáng đang nói với Lửa về Trăng, chắc bảo nàng giống Mưa nhỉ? Mắt sáng lại rưng rưng.
Phòng Trăng, nàng vẫn ngồi tự kỷ thì Tuyết về. Nàng hỏi Tuyết đi đâu làm gì. Hai chị em nói chuyện. Hình như Tuyết bị thương, Trăng chạy đến hỏi, Tuyết bảo ko sao. Hai nàng lại tâm sự.
Lửa ngồi đọc sách thì nhớ lại lời Sáng, bỗng chàng đứng dậy, vào phòng Mưa. Lửa nhìn thấy bàn cờ của Mưa. Dưới bàn cờ có cái hộp đựng cờ, Lửa nhớ lời Mưa nói khi nhỏ, lệ chàng rơi. À thì ra Mưa để thư dưới bàn cờ nên 8 năm trời ko ai tìm thấy. Lửa thấy cái thư rồi, lại nhớ đến lời Mưa, nhớ đoạn Mưa nói về Nắng nhỏ.
Sáng đang đi thì thấy 1 cái bóng trước mặt, hết cả hồn hóa ra là Chan Sil. Có vẻ Sil nói Sáng sẽ giúp chàng tìm Trăng? À không, con bé bay lại ôm Sáng, khóc lóc nói gì đó, Sáng bàng hoàng nhưng cũng ko hất con bé ra. Ta chẳng hiểu?
Lửa đang ngồi ở bậc thềm, tay cầm thư của Mưa, suy nghĩ.
Bệ hạ nằm trong phòng, ko ngủ được. Trong đầu cứ nhớ lại lời Trăng. Bệ hạ ngồi dậy, lại nhìn chỗ đè Trăng ra hôm nào. Ủa, vậy là xong 1 cảnh rồi hả? Chơi ta sao?!!!
Nhà Lửa, Hoa đang học thêu với mẹ. Lửa mặc áo quan bước vào, chắc chàng sắp vào gặp bệ hạ. Hoa thấy chồng thì hỏi han vài thứ, Lửa nói gì mà Hoa có vẻ ko vui? Lửa chào mẹ đi ra. Mẹ hỏi Hoa, Hoa trả lời, ta ko hiểu.
Trong cung, đám cung nữ tụ tập ngắm trai đẹp, cảnh tượng như năm nào =)) Vui cái là ông hộ phán, ông ta tưởng các em welcome mình, vênh ra mặt, rõ dở hơi, già rồi mà còn khoái đu dây điện =))
Bệ hạ thấy Lửa thì tay bắt mặt mừng, nhào hẳn ra khỏi chỗ, cười hồn nhiên *giờ mới chịu cười >”<* Bệ hạ sai Giám bày bàn trà tiếp Lửa.
Phòng đám đại thần, các lão đang âm mưu gì tiếp, mạn phép cho qua vì ta nghe ko hiểu.
Phòng bệ hạ, Lửa đã đưa cho chàng thư cuối của Mưa. Bệ hạ nhìn thư buồn bã, sắp khóc đến nơi. Rồi, khóc mất rồi, ôi Ngố của ta ơi… một trời cảm xúc. Đúng là chỉ có Mưa mới có thể làm cho Nắng khóc, khiến chàng vứt bỏ chiếc mặt nạ lạnh lẽo 8 năm nay. Bệ hạ cầm thư, Lửa cúi đầu van xin gì đó, bệ hạ chỉ nhìn và càng lúc càng buồn hơn. Ta chỉ là phỏng đoán, nhưng có vẻ Lửa bảo bệ hạ quên Mưa? Lửa ngẩng mặt nhìn, bệ hạ lúc này hoàn toàn đau khổ, khóc ko thành tiếng và cái mặt khiến người ta chết lặng… Ngố ơi…
Lửa ra ngoài, chào bác Giám, nói vài câu.
Trong phòng, bệ hạ vẫn ngồi nhìn thư cuối của Mưa. Bác Giám ngồi đối diện. Bệ hạ mở thư ra, bắt đầu đọc. Giọng Mưa nhỏ âm vang, chiếu lại cảnh nàng cố hơi thở thoi thóp, viết bức thư. Có cảm giác hôm nay Ngố được khóc hoành tráng? Quả ko sai… Ôi… Bác Giám ngồi trước mặt cũng khóc. Thôi cứ khóc đi Nắng ơi, đừng cố nén nữa. Từ khi xuất hiện đến giờ cậu có được khóc đâu. Nắng khóc đầy đau khổ, đầy tuyệt vọng, vừa khóc vừa nói chuyện với bác Giám, bác đau lòng… Nắng đã nén nước mắt, lấy lại mặt nghiêm, nói gì với bác Giám. Bác kêu “bệ hạ” thì thằng bé lại khóc òa. Ôi ta đau lòng quá… òa òa òa… hu hu hu
Phòng Gương. Gương đang nghe cung nữ tâu bẩm chuyện gì đó. Thôi cho chúng nó nói đi, ta đang thắt cả lòng với Nắng đây T_T
Nắng ngồi trước mặt Mây, mở cái hộp chứa thư Mưa ngày trước. Cái thư hoa hòe về vụ nhà sư hứng trăng ấy. Nắng đang khóc thì chợt phát hiện gì đó, lấy cái thư Trăng ra so chữ. Chàng bàng hoàng, quát lớn bảo Mây đi làm gì đó.
Bên ngoài, Trăng đang đến thì bị ai kéo lại. Là Sáng!
Phòng bệ hạ, chàng đang để hai cái thư trước mặt. chết lặng. Hết phim. Ôi thật là gay cấn!!!
|
|