|
Tác giả |
Đăng lúc 23-6-2014 22:02:53
|
Xem tất
Đó là một manh áo ngoài rất rộng, rộng có thể bó sát thên mình nàng hai
lần, cột ngoài bằng sợi đai lưng; Áo cũng rất dài, phủ kín đến chân, còn thừa
khoảng nửa tấc.
Chất liệu y phục rất dày, rất nặng, màu rất đậm, nên mặc trên mình nàng,
càng lộ hẳn nét đoan trang, thánh khiết phi thường.
Thánh khiết, đoan trang như bức thần tượng trang nghiêm, đây hoặc giả cũng
là một nguyên nhân để khi Đinh Bằng thấy mặt không thể rút đao.
Đối với một cô gái như thế, chẳng ai có thể vung đao, Đinh Bằng cũng vậy.
Ai ngờ tất cả đoan trang, thánh khiết được bộc bằng sợi đai lưng, nàng chỉ
cởi đai lưng, hai vạt áo tự nhiên mở rộng, tự đọng dạt ra tới hai đầu vai. Y phục
màu đen, hàng nhung đen, mềm mại, trơn láng mà lại nặng, không có giây cột
giữ, sẽ tự nhiên mở sang hai bên.
Thế là cả phần thân thể phía trước nàng bộc lộ, thân hình mỹ diệu, da trắng
như bạch ngọc, dưới màu nhung đen, càng lộ nét cám dỗ đặc biệt.
Ánh mắt Đinh Bằng bị thu hút không rời, cố nhiên vì sắc đẹp mê hồn của
nàng, nhưng còn một nguyên nhân khác, khiến chàng cảm thấy kinh lạ, nhìn
chăm chú nơi bụng dưới của nàng rất lâu, không rời ánh mắt.
Nơi đó không có gì, chính vì không có gì Đinh Bằng mới cảm thấy kinh lạ.
Nốt ruồi đen.
Nốt ruồi đen trên mình Ngọc Vô Hà, được Thanh Thanh và Tiểu Vân hình
dung là một ma lực, lúc này không thấy nữa.
Bụng dưới của nàng quang thuận, thanh khiết như bạch ngọc, không có nốt
ruồi.
Tạ Tiểu Ngọc biểu lộ một tư thế rất đẹp, bước tới hai bước, cười cười nói:
- Đinh đại ca đã nhìn rõ rồi chứ, nếu đại ca chỉ đem một nốt ruồi để chứng
minh tiểu muội là Ngọc Vô Hà thì oan cho tiểu muội quá.
Nàng bước tới, ngồi xuống canh Đinh Bằng, kéo hai vạt áo khép lại, che
phần thân thể mê người, nhưng nàng không cột đai lưng, mà chỉ dùng tay giữ hờ
hai vạt áo.
Động tác này, tại một lúc nào đó, thường thường tăng thêm sức cám dỗ.
Vì nàng đã bộc lộ nhưng chỗ cám dỗ mê người, tuy chỉ trong một thoáng
ngắn ngủi, nhưng vẫn để lại cho người nhìn một ấn tượng rất rõ rệt.
Rồi sau đó nàng che lại, một cách che dấu rất dễ dàng mở ra, chỉ cần nàng
buông tay giữ vạt áo, tất cả lại bộc lộ hoàn toàn.
Giả như nàng để bộc lộ ngay ra như trước, cũng có thể khiến một số nam
nhân thèm khát đến phát khùng, nhưng không phải Đinh Bằng, nàng đã có kinh
nghiệm hiểu biết về Đinh Bằng, nên nàng dùng phương thức khác, hiển nhiên
đây là phương thức rất thành công. Quả nhiên mắt Đinh Bằng luôn để ý nhìn
tay nàng, hy vọng nàng đừng vô ý buông tay giữ vạt áo.
Chẳng những Đinh Bằng muốn thế, Tiểu Hương cũng muốn thế.
Nàng là một cô gái có nét yêu dị thiên phú, mà còn biết cách vận dụng nét
thiên phú một cách độc đáo.
Đinh Bằng thở ra một hơi dài, nói:
- Lần trước ta thấy cô nương có nốt ruồi.
Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng, nói:
- Không sai, tiểu muội có nốt ruồi, nhưng hôm nay không có, mà trên mình
hai thị nữ của tiểu muội lại có nốt ruồi giống thế, nếu đại ca có hứng thú, tiểu
muội cot thể gọi hai thị nư khác tới, trên mình họ cũng có nốt ruồi in hệt, vì đó
là nốt ruồi giả, có thể gắn lên được.
- Nhưng ta không nhận ra dấu vết gắn lên.
Người đã luyện đao pháp tới cảnh giới như Đinh Bằng, mục lực có thể nhận
rõ mỗi mảy may. Vậy mà Đinh Bằng không nhìn ra đấu vết do nhân công thực
hiện, đây quả thực một thủ thuật nguỵ trang rất cao minh.
Tạ Tiểu Ngọc cười:
- Nếu để đại ca có thể nhận ra được, hà tất tiểu muội phải gắn lên nốt ruồi
đó?
- Tại sao cô nương phải gắn lên nốt ruồi đó?
- Tại nơi đó, mọc lên một nốt ruồi như thế, khiến người nhìn thêm chú ý.
Đinh Bằng phải thừa nhận. Vì một nốt ruồi vừa lớn vừa đen, mọc trên làn da
trắng như tuyết, nơi bụng dưới của một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, quả thực rất
cám dỗ người chú ý, dù là một quân tử đạo mạo có tư cách “phi lễ vật thị”, cũng
sẽ nhịn nổi, nhìn nốt ruồi thêm vài lần.
Nỗt ruồi chẳng phải mọc nơi “phi lễ vật thi”, nhưng khi ánh mắt người nhìn
tới, rồi từ nốt ruồi, tự nhiên cùng nhìn thấu xuống những nơi ẩn bí khắc động tâm
hơn.
Đối với cách săn giữ một nam nhân, Tạ Tiểu Ngọc quả thực có đầy thủ
đoạn.
Giọng nàng như có sức hút của từ thạch:
- Nhưng tiểu muội phát hiện, trò này đối với Đinh đại ca hình như không có
tác dụng.
Đinh Bằng cười một tiếng, nói:
- Hình như cô nương rất muốn khơi dậy hứng thú của ta?
Tạ Tiểu Ngọc rất thẳng thắn:
- Đúng vậy Đinh đại ca, tiểu muội không cần phô diễn trước mặt đại ca là
một khuê tú đại gia; tiểu muội cũng chẳng phải cô gái biết giư nề nếp quy củ;
đó là ảnh hưởng do sự giáo dục và xuất thân của tiểu muội.
- Cô nương xuất thân thế nào?
Tạ Tiểu Ngọc cười, đáp:
- Đinh đại ca đã gặp phụ thân tiểu muội, cũng đã hỏi tiểu muội có phải con
gái ông ta, ông ta không phủ nhận.
- Không sai, ông ta không phủ nhận.
- Nhưng ông ta không cho đại ca biết, mẫu thân tiểu muội là người như thế
nào?
- Đúng, ông ta không nói.
- Nếu mẫu thân tiểu muội là người rất được tôn kính, nếu cả hai được kết
hợp một cách quang minh chính đại, chắc ông ta đã nói cho đại ca hay.
Đinh Bằng chỉ biết gật đầu, không thể phủ nhận được câu này.
- Phụ thân đã không coi mẫu thân tiểu muội ra gì, nên chẳng thèm cho đại
ca hay, vậy đại ca có nên hỏi kỹ xuất thân của tiểu muội không?
Câu nà khiến Đinh Bằng hơi ngượng, hình như có ý dò xét đời tư người khác,
nên chàng cũng hơi đỏ mặt.
Tạ Tiểu Ngọc cười cười, nói tiếp:
- Tiểu muội cũng chẳng kể là có nề nếp quy củ, nhưng không lạm giao. Ít ra,
tiểu muội luôn luôn chọn nam nhân, chớ không để nam nhân chọn tiểu muội.
Tiểu muội thừa nhận rất muốn lôi cuốn, hấp dẫn đại ca, vì tiểu muội đã chọn đại
ca, đấy cũng chẳng phải chuyện xấu mặt, tiểu muội biết, hiện giờ trên giang hồ,
có rất nhiều nữ nhân muốn hiến thân cho đại ca, đại ca chỉ cần gật đầu, hầu như
chẳng có nữ nhân nào không muốn thân cận đại ca.
Bất cứ nam nhân nào, nghe câu nói này, đều rất thỏa mãn vui vẻ. Đinh Bằng
không phải loại nam nhân thường tình đó, nên không vì câu nói này mà mêm
tâm, chỉ là không thể phủ nhận, tuy không thực tình cao hứng, nhưng cũng không
chán ghét.
Hai người trầm mặc một lúc, Tạ Tiểu Ngọc lại cười cười lên tiếng:
- Tiểu muội thử qua rất nhiều phương pháp đều thất bại, tiểu muội đã thấy,
đại ca chẳng phải người không ham thích nữ nhân, mà vì cảm tình đối với thê tử
rất đậm đà, cho nên, tiểu muội coi xem thê tử của đại ca là một “thiên tiên hóa
nhân” như thế nào.
- Bởi vậy, cô nương mới bắt giữ Thanh Thanh?
- Đây là nguyên nhân chủ yếu, đương nhiên tiểu muội còn lý do muốn lý
khai Liên Vân Thập Tứ Sát, nên dùng phương pháp này để dẫn dụ đại ca tới,
cũng là một nguyên nhân nữa.
- Cô nương đã phá hiện được gì?
- Tiểu muội phá hiện, thê tử đại ca, quả thực là một nữ nhân khả ái, điểm
đó, tiểu muội muôn ngàn lần không sánh kịp, cho nên tiểu muội dẹp ý nghĩ
muốn chiếm đoạt lấy đại ca từ tay nàng.
Đinh Bằng cười cười. Tạ Tiểu Ngọc nói tiếp:
- Hình như đại ca không tin?
- Cô nương nói rất hay, tuy trong lòng ta không tin, nhưng bề mặt, ta vẫn hy
vọng được nghe.
- Nốt ruồi nguỵ trang gắn trên mình tiểu muội, nếu chỉ lén lút gắn lên, với
dụng ý khác thì bất tất phải cố ý để cho đại tẩu nhìn thấy.
Điểm này Đinh Bằng cũng không thể nói gì, quả thực, nàng chẳng cần phải
làm thế.
- Sở dĩ tiểu muội muốn làm thế. Là chuẩn bị để đại tẩu nói lại với đại ca,
Ngọc Vô Hà là người như thế nào, để đại ca dễ dàng tìm đến tiểu muội. Chuyện
tiểu muội hóa thân là Ngọc Vô Hà, tuy không muốn người khác biết, nhưng
không muốn dấu đại ca.
Đinh Bằng chìm vào trầm tư, suy xét lời Tiểu Ngọc nói. Nàng lại tiếp:
- Tiểu muội lột bỏ nốt ruồi trên mình tiểu muội, nhưng lại kêu bốn thị nữ của
tiểu muội gắn lên, đây là thành tâm thành ý, muốn tỏ bày sự thanh bạch với đại
ca, chớ chẳng phải tiểu muội lâm thời an bài để dối gạt đại ca.
Cuối cùng Đinh Bằng thở ra một hơi dài:
- Hay lắm, hiện giờ cô nương đã nói ra tất cả, ta cũng bỏ qua ý định giết cô
nương, giữa chúng ta có thể kể như xong.
- Không thể được! Tiểu muội còn cần sự giúp đỡ của đại ca, hiện tại, xử
cảnh của tiểu muội rất nguy hiểm. Hôm qua, lúc đại ca tới, tiểu muội không
dám ra gặp, là vì tiểu muội nhận được một cảnh cáo rất nghiêm trọng, Ngân
Long trưởng lão trong Ma giáo muốn đến kiếm tiểu muội.
- Ta đã gặp hắn.
- Tiểu muội biết, ông ta đến để đòi lại công đạo cho vợ chồng Thiết Yến
Song Phi, kết quả lại gặp đại ca, rồi bị chết dưới đao của đại ca. Giết Ngân Long
trưởng lão, Đinh đại ca sẽ càng thêm nổi tiếng.
Đinh Bằng cười lạnh nhạt:
- Ta chẳng thấy hứng thú gì, vì dù sao, ta vẫn không bằng lệnh tôn.
- Gia phụ đã không màng thế sự nữa.
- Đó là điểm lệnh tôn hơn ta, Ôn g ta đã công thành danh tựu, có thể tiêu
dao sông núi. Không còn ai tìm ông ta gây phiền phức, ra khỏi vòng giang hồ
hòng trói buộc, trông khi ta, phiền phức mới bắt đầu.
Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng nói:
- Đó có gì đáng lo, võ công đại ca không thua gia phụ, chỉ cần giết thêm
mấy người nữa, đại ca sẽ không còn phiền phức.
- Vấn đề là không tìm được người nào đáng giết nữa. Tứ đại trưởng lão trong
Ma giáo là nhân vật nói đến ai cũng hãi sợ, nhưng Thiết Yến, Ngân Long, chỉ
một chiêu đao của ta đã gục, ta không biết còn ai để giết nữa, Tiểu Ngọc, cô
nương có thể tìm giúp ta mấy người không?
Tạ Tiểu Ngọc cười:
- Đinh đại ca lại nói đùa với tiểu muội rồi, sao tiểu muội có thể tìm ra được
người đáng giết cho đại ca.
- Vì cô nương nói, giết thêm mấy người nữa, ta sẽ hết phiền phức.
- Ý tiểu muội nói, đại ca giết thêm mấy người rất lợi hại, sẽ chẳng còn ai
dám liều chết đem phiền phức đến cho đại ca nữa.
Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút nói:
- Thiết Yến, Ngân Long, đều địch không nổi một đao của đại ca, phóng mắt
nhìn ra giang hồ, hiện giờ quả thực rất khó kiếm được đối tượng cho đại ca luyện
đao. Tuy nhiên, tiểu muội có thể tìm ra được ba người cho đại ca, có điều ba
người này rất khó giết.
- Cô nương hãy nói ra, ta có thể thử coi.
- Người thứ nhất, đương nhiên là gia phụ, hiện tại, có người đã liệt đao của
đại ca ngang hàng với kiếm của gia phụ, nếu giết được ông ta, đại ca có thể trở
thành “Nhất đao độc tôn” vũ nội, hỏi ai còn dám đem phiền phức đến cho đại
ca?
Đinh Bằng rất bất ngờ, hỏi:
- Tiểu Ngọc, cô nương không nói chơi đấy chứ?
- Không, tuy ông ta là phụ thân tiểu muội, nhưng ông ta không dưỡng dục,
cũng không dạy dỗ tiểu muội, chỉ thừa nhận tiểu muội rất miễn cưỡng, chưa
từng thương yêu tiểu muội. Giữa cha con tiểu muội, thân tình mỏng như tờ giấy,
nếu hai người xẩy ra quyết đấu, tiểu muội thà hy vọng kẻ thắng là đại ca.
- Tại sao?
- Vì ít ra, đại ca còn thân cận tiểu muội một chút hơn ông ta.
Lời nói của nàng rất thản bạch. Đinh Bằng không có lời để bắt bẻ. Tạ Tiểu
Ngọc lại than thở tiếp:
- Tuy nói thế, nhưng tiểu muội biết, giữa hai người sẽ chẳng bao giờ xẩy ra
quyết đấu. Hai người tuy không phải bằng hữu, nhưng là hai kẻ địch tôn kính
lẫn nhau. Cũng có thể có một ngày gặp nhau, nhưng đại ca sẽ không giết ông ta,
mà ông ta cũng sẽ không giết đại ca.
- Cô nương hiểu rất rõ về chúng ta?
Tạ Tiểu Ngọc cười ngạc nhiên:
- Tiểu muội vốn là con gái Tạ Hiểu Phong, tuy không kế thừa được thần
kiếm của ông ta, nhưng lão già của mình là người thế nào, đương nhiên phải rõ.
Đinh Bằng không thể phủ nhận lời nàng nói. Tạ Tiểu Ngọc nói tiếp:
- Còn đại ca, tuy tiểu muội hiểu không rõ lắm, nhưng cũng rõ hơn người
khác một chút. Đại ca với gia phụ cùng một loại người, nên tiểu muội mới đè ra
chuyện này, và cũng biết muôn ngàn lần không thể xảy ra, bằng không. Tiểu
muội há chẳng trở thành tội nhân xui người giết cha sao?
Đinh Bằng cười một tiếng, hỏi:
- Còn người thứ hai?
- Người thứ hai là lão bà của đại ca.
- Tiểu Ngọc, cô nương có khùng không?
- Không! Tiểu muội không khùng, đại ca cũng không khùng, tẩu phu nhân
là người rất lương thiện, một nữ nhân rất hiền thục, mỹ lệ, nếu đại ca giết đựơc
nàng, sẽ chứng minh đại ca đã khùng, khùng đến độ gặp ai cũng giết, như vậy,
ai còn dám đem mình đến nộp mạng.
Đinh Bằng cười cười:
- Cô nương thật khéo biết lựa chọn, còn người thứ ba, hai người trước, quả
thực ta không thể giết được.
- Người thứ ba, chính là đại ca.
Khi nói, tay nàng đưa tay chỉ Đinh Bằng, vì vậy vạt áo mở ra, nhưng Đinh
Bằng bị lời nói của nàng làm chấn động, không chú ý đến điểm này.
Tạ Tiểu Ngọc cười, nói tiếp:
- Chỉ có đại ca tự giết mình, sẽ chẳng còn sợ ai đem đến phiền phức, cũng sẽ
chẳng có phiền phức gì nữa.
Đinh Bằng cười một tiếng:
- Điểm này quả thực không sai, chỉ tiếc ta chưa muốn chết.
- Tiểu muội cũng chưa muốn chết.
Tay nàng lại khéo léo, khép vạt áo, lần này, đã khơi dậy sự chú ý của Đinh
Bằng, khiến cặp mắt của chàng rực lửa…
Tiểu Hương biết, đây là lúc nên lui xuống, có điều, nàng chưa xuống khỏi
thang lầu, đã nghe tiếng động lăn lộn của hai người dưới mặt sàn lầu.
o
Tất cả xẩy ra, hình như rất tự nhiên.
Tạ Tiểu Ngọc thở ra một hơi, vẻ mã túc vô cùng, nàng thực đã mãn túc, vuốt
nhẹ bờ vai Đinh Bằng nói:
- Bây giờ tiểu muội mới rõ, tại sao tẩu phu nhân đối với đại ca thâm tình như
thế.
Đinh Bằng uể oải hỏi:
- Tại sao?
- Vì đại ca cường tráng như thế, quả thực là nam nhân trong nam nhân.
Đinh Bằng cười một tiếng, Nhưng nàng lại chẳng phải “nữ nhân trong nữ
nhân”. Sở dĩ ta cần ra ngoài thường, là để nàng có dịp nghỉ ngơi, sau mỗi lần
chúng ta ân ái, nàng đều bị mệt mỏi khổ sở mấy ngày.
Tạ Tiểu Ngọc cười:
- Tiểu muội có thể thông cảm được, sở dĩ nàng đem theo một nữ nhân tên là
Tiểu Vân, là để lúc cần, có người cứu cấp giải nguy.
Đinh Bằng cũng cười:
- Nàng chẳng phải nữ nhân có cái nhìn nhỏ nhen.
Tạ Tiểu Ngọc giọng than vãn thâm tình:
- Nàng là nữ nhân rất hạnh phúc, vì nàng có lòng dạ khoan đại, tiểu muội thì
không được, tuy tiểu muội biết rõ, nếu đại ca ân ái thêm một lần nữa, tiểu muội
sẽ chết chắc, nhưng thà chết, chớ không muốn để kẻ khác chia hưởng.
Đinh Bằng hơi cau mày, nói:
- Tiểu Ngọc cô nên nhớ kỹ, ta là người đã có gia thất.
- Tiểu muội biết, Đinh đại ca yên tâm, tiểu muội sẽ không đòi gả cho đại ca,
cũng không tối ngày sáng đêm bám chặt đại ca, tiểu muội chỉ phát biểu cảm
tưởng hiện thời của tiểu muội thôi. Lúc tiểu muội ở bên cạnh đại ca, tiểu muội
sẽ không để nữ nhân khác đụng tới đại ca. Lúc chúng ta không cùng một chỗ,
mắt tiểu muội không thấy, đại ca có thể tuỳ tiện với bất cứ nữ nhân nào, tiểu
muội không để tâm.
- Có thực không để tâm?
Tạ Tiểu Ngọc cười ngặt nghẽo:
- Giả! Đương nhiên tiểu muội để ý, tiểu muội là người chiếm hữu dục tính
rất mạnh, chỉ có một người tiểu muội không ghen, đó là lão bà của đại ca, vì
tiểu muội không có tư cách ghen với nàng.
- Còn ngoài ra?
- Tiểu muội không để nữ nhân khác đụng tới đại ca. Có điều, tiểu muội cũng
biết, muốn ngăn ngừa một nam nhân ở ngoài ăn vụng, là chuyện rất khó, nên
tiểu muội chỉ hy vọng, đại ca chớ có ở vùng phụ cận tiểu muội, dụ dỗ nữ nhân
khác là được, bằng không…
- Bằng không, tiểu muội sẽ giết ngừơi. Nếu đại ca là nam nhân khác, tiểu
muội sẽ giết cả hai một lượt. Nhưng vì đại ca là Đinh Bằng, nên tiểu muội chỉ
giết nữ nhân bên cạnh đại ca.
- Có phải vì cô không giết được ta?
Ánh mắt Tạ Tiểu Ngọc lộ vẻ buồn:
- Đinh đại ca nói câu này khiến tiểu muội thương tâm, tiểu muội tuy chẳng
phải một cô gái tốt, nhưng lời nói tiểu muội hiện tại, đều là chân tâm, dù có giết
được đại ca, tiểu muội cũng không đang tâm giết.
- Câu này, ta đã nghe một nữ nhân nói qua, mà là một nữ nhân ta gặp lần
thứ nhất, nàng nói những lời này, để đẩy ta vào một cạm bẫy chết người.
Tạ Tiểu Ngọc cười, hỏi:
- Có phải lão bà Liễu Nhược Tùng, tên Tần Khả Tình không?
- Cô ta tên Khả Tiếu, đem ta chế tạo thành một chuyện rất tức cười.
Tiểu Ngọc cười một tiếng:
- Bà ta lấy tên lầm, không nên gọi Khả Tiếu, mà gọi Khả Bi mới đúng, bỏ
qua một nam nhân như đại ca, mệnh vận bà ta thực tối khả bi.
Bỗng nàng lại cười, nói tiếp:
- Có điều, cũng chẳng trách được bà ta, lúc đó, đại ca chưa có gì khả ái như
bây giờ, không thể sánh bằng Liễu Nhược Tùng. Nàng đưa tay rờ mặt Đinh
Bằng, tiếp:
- Lúc đó, đại ca chưa thành thục như bây giờ, cũng chưa có địa vị như hiện
tại.
- Cô nương rất coi trọng những điểm này sao?
- Phải, một nữ nhân thực sự hiểu được một nam nhân, rất coi trọng những
điểm này, vì một đại nam nhân thực sự siêu việt mọi người thường, là có những
khí chất đó, mà những khí chất chỉ có được do bồi dưỡng trong sự thành công.
- Trước kia, cô nương nhận thức ta sao?
- Tiểu muội thấy đại ca rất ngờ nghệch, cũng thấy ngờ nghệch có chút khả
ái, nhưng tiểu muội tuyệt chẳng có lòng yêu đại ca trong tình trạng như thế.
- Nhưng Thanh Thanh lại dám yêu ta, trong lúc ta rất lạc phách, rất xui xẻo.
Tạ Tiểu Ngọc than một hơi:
- Sở dĩ tiểu muội nói, nàng hạnh phúc hơn tiểu muội, vì nàng có thể từ trong
tình trạng bình thường, thể hội được phần đáng quý của chân chính mà tiểu muội
thì…
- Cô nương không có phần chân tình này?
- Phải, tiểu muội luôn được chỉ dẫn từ trong bình phàm để sung thực tự mình,
lâu dần, tiểu muội đã không sao thể hội được loại chân tình trong bình phàm,
tiểu muội chỉ tìm chân tình trên người bất bình phàm, mà người rất bình phàm,
thường rất khó có chân tình.
Đinh Bằng cũng than một hơi, nói:
- Tiểu Ngọc cô đã lầm.
- Tiểu muội lầm? Lầm chỗ nào? Nếu Đinh đại ca thấu hiểu được thân thế
quá khứ của tiểu muội…
- Ta chẳng cần phải thấu hiểu, nhưng ta biết cô nương lầm, lầm rất tai hại,
chân tình chỉ có một phần, không có phần bình phàm với bất bình phàm. Chân
tình của người bình phàm với chân tình của người bất bình phàm đều giống
nhau. Sở dĩ, cô nương không có được, chẳng phải những người cười tiếp xúc đó,
khó có chân tình, mà là họ không có chân tình đối với cô nương.
- Tại sao, chẳng lẽ tất cả những điều kiện của tiểu muội vẫn chưa đủ.
- Không, điều kiện của cô nương rất nhiều, cô nương xinh đẹp, thông minh,
giàu có, còn có một gia thế hiển hách, vấn đề là, những điểm này, chỉ có thể
chiếm được chút hư tình giả ý, chứ không chiếm được chân tình.
- Điều kiện nào mới có thể chiếm được chân tình?
- Chân tình không có điều kiện. Cô nương không gạt qua được những điều
kiện đó, thì suốt đời sẽ không có được chân tình hơn nữa, chân tình cần lấy chân
tình đáp nổi. Tự cô nương không trao ra chân tình, sao có thể kỳ vọng người
khác đem chân tình đối đãi cô nương?
Tạ Tiểu Ngọc nghe nghẩn người, đây là những lời nàng chưa từng nghe,
cũng là việc nàng chưa từng nghĩ tới.
Đinh Bằng nói tiếp:
- Phụ thân cô nương chẳng phải người rất chuyên tình, hầu như ông ta đến
đâu lưu tình đó. Những nữ nhân đó, có người hận ông ta thấu xương, có ngừơi
cam tâm vì ông ta chịu đủ mọi khổ nạn, mà không nói nửa lời oán trách. Bất kể
hận cũng được, yêu cũng được, ông ta nhận được đều là chân tình, vì tự ông ta
trao ra, cũng là chân tình, đây chính là chỗ vĩ đại, của ông ta.
Tạ Tiểu Ngọc hỏi:
- Đại ca chẳng phải đã nói, chân tình chỉ có một phần sao ông ta có thể yêu
nhiều nữ nhân như thế?
- Chân tình tuy chỉ môt phần, nhưng không nhất định chỉ hiến cấp cho một
người. Có một số người, trời sanh sẵn có tinh thần vĩ đại. Họ đối với mỗi nữ
nhân yêu họ, họ đều trao ra phần chân tình, bất kể đối phương là tiên nữ trời
sanh, hay bần nữ quê mùa, họ đều coi như nhau, không phân hơn kém, tình yêu
trao cho giống nhau, tuyệt chẳng phân ra bình phàm với bất bình phàm.
- Đây có thể gọi là vĩ đại sao?
- Phải, lấy phụ thân cô nương mà nói, ông ta sinh ra là người bất bình phàm,
nhưng ông ta chưa hề tụ mệnh bất phàm, ông ta có thể đem chân tình của ông ta,
giống nhau, trao cho một nữ nhân rất bình phàm.
Tạ Tiểu Ngọc bất giác mặc nhiên hồi lâu, mới hỏi:
- Đinh đại ca là một người như thế nào?
Đinh Bằng khẽ than:
- Ta không vĩ đại như phụ thân cô nương, vì ta không có biện pháp tùy tiện
đi yêu một nữ nhân khác, thê tử ta rất bất bình phàm, nàng cho ta tình yêu quá
nhiều, khiến ta không thể tiếp nhận tình yêu của một nữ nhân bình phàm.
Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi:
- Vậy sở dĩ phụ thân tiểu muội có thể làm như thế, phải chăng những nữ
nhân cho ông ta tình yêu không đủ?
- Không! Quá nhiều, nhiều đến độ ông ta không tiếp thụ hết, cũng nhiều
đến độ không thể hồi báo được, cho nên, ông ta mới chỉ muốn tiếp thụ một tình
yêu mà ông ta có thể báo đáp được.
- Tiểu muội không hiểu lời Đinh đại ca nói.
- Ta nghĩ, cô nương không hiểu được, vì chính cô nương vẫn chưa tìm ra phần
chân tình của cô nương nên trao cho ai.
- Giả như tiểu muội nói, tiểu muội chân tình đối với đại ca, đại ca tin không?
- Giả như cô nương có nói, đương nhiên ta không tin, vì chân tình chẳng phải
nói ra từ miệng, mà biểu hiện trên hành động, phát xuất từ nội tâm.
Nói xong, Đinh Bằng mặc quần áo, chuẩn bị ra đi. Tạ Tiểu Ngọc không lưu
giữ chàng, vì nàng biết, lúc này dù nói gì cũng chẳng thể đủ để giữ chàng lại.
Nàng đã được nam nhân này, nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa hai
người càng xa hơn. |
|