|
Hờ hờ, để ủng hộ truyện này mình xin repost lại 1 bài review viết cách đây gần 1 năm ^^. Thực sự đây là cuốn nhật ký rất hay và lấy của mình không biết bao nhiêu nước mắt
Nhật ký Aya Kitou - MỘT LÍT NƯỚC MẮT
Có lẽ nhiều người đã nghe cái tên này.
Có lẽ nhiều người đã thốt lên khi thấy cái tên "à, hóa ra là phim đó, lạ gì, mình đã tốn cả hộp khăn giấy khi coi phim ấy đấy".
Nhưng có lẽ không có nhiều người đã đọc Nhật ký Aya Kitou - không phải Aya Ikeuchi.
1 cuốn Nhật ký được lược lại từ mười mấy cuốn nhật ký trong suốt 5-6 năm trời của Aya Kitou, mỏng lắm, nhưng lấy đi số nước mắt của tôi thậm chí còn nhiều hơn cả khi xem hết 11 tập phim cộng lại. Nên tôi muốn nói tới "Nhật ký Aya Kitou".
Mở đầu nhật ký là hình ảnh 1 gia đình với "bố 41 tuổi vốn 1 người nghiêm khắc, mẹ 40 tuổi khá tâm lý, Aya 14 tuổi bắt đầu lên trung học, em gái Aya 12 tuổi hay ganh tị với chị và 1 em trai 11 tuổi luôn tỏ ra người lớn hơn các chị.
Một gia đình bình thường với các mảnh đời cũng rất đỗi bình thường. Cuộc sống của họ sẽ cứ thế trôi, cứ thế bình an và rất đỗi êm đềm.
Nếu như Aya dù không ăn kiêng nhưng vẫn cứ gầy đi, và rất hay bị mệt, mọi người chỉ nghĩ đơn giản là tâm lý phức tạp của tuổi dậy thì.
Nếu như không có 1 ngày, Aya bị ngã đập thẳng mặt xuống đường, mà không hề có 1 phản xạ nào của tay (chống tay để đỡ mặt) và kết quả là cô bị trầy trụa hết cằm. Khi đọc đến đoạn này tôi đã có cảm giác như mình bị đau thật sự, tôi đã từng bị ngã trầy cằm, vừa rát vừa buốt ...) => những biểu hiện đã khá rõ ràng của bệnh Aya.
Và sau cuộc kiểm tra sức khỏe với mẹ của cô ở bệnh viện. Mọi chuyện đã dần sáng tỏ - cô đã bị mắc 1 căn bệnh rất quái ác, mà đến nay khoa học vẫn chưa tìm ra phương pháp điều trị hữu hiệu "thoái hóa dây thần kinh tiểu não - dây thần kinh điều phối vận động của cơ thể"
Khi tôi coi phim, tôi đã cảm thấy "ghen" thay cho Aya trong nhật ký, vì thấy cuộc sống của Aya trong phim còn hạnh phúc quá. Cô rất xinh đẹp, nhiều người quý mến, bạn bè chở che giúp đỡ và còn có 1 anh bạn trai ... và hơn hết tôi chưa cảm nhận đủ được sự kiên cường như của Aya trong nhật ký.
Cuộc sống của Aya trong nhật ký khó khăn hơn rất nhiều. Khi cô có dáng đi "không giống mọi người":
“Đi kiểu gì thế nhỉ?”
“Trông như bọn con nít mẫu giáo ấy !”
“Dáng hăm hở nhỉ, giống chữ bát quá!”
Cô chịu rất nhiều lời châm chọc ác ý của bạn bè, nhưng cô luôn cố gắng bỏ ngoài tai.
Cô luôn muốn được tốt nghiệp ở ngôi trường danh tiếng mà cô đã thi vào, nên dù bị mọi người châm chích, dù không thể đi lại bình thường, dù "quá chậm" không thể theo kịp bài học với các bạn, cô vẫn luôn kiên trì, luôn cố gắng hết sức mình, học ngày học đêm để "không ảnh hưởng" đến lớp.
Nhưng vì định kiến xã hội, vì "danh lợi" của bản thân mỗi người ... mà cô đã phải từ bỏ "mơ ước đơn giản" ấy, cô phải chuyển đến trường dành cho người khuyết tật. Khi đọc đến đoạn này, tôi thực sự rất xót xa. Xưa nay cô không muốn thừa nhận mình là người tàn tật, không muốn mọi người xem mình là người tàn tật ... nhưng khi đã chuyển đến trường này, thì cái sự thật ấy cô phải đành chấp nhận "mình là người tàn tật".
Nhưng cuộc sống ở trường khuyết tật cũng không hề dễ dàng cho Aya.
Khi sống ở đây, vì tất cả mọi người đều là người khuyết tật, nên ai cũng phải tự lo cho mình, và phải lo công việc chung như "giặt đồ, lau dọn phòng ...".
Vì các cơ của cô ngày càng cử động khó khăn hơn, nên việc đi học trễ bị la là như cơm bữa. Việc không thể lau dọn phòng kịp hoặc sạch được đúng như lịch phân công rồi bị bạn cùng phòng khó chịu sách mé là chuyện bình thường ...
Nhưng cô không bao giờ bỏ cuộc, cô vẫn kiên kỳ, cố gắng làm "tốt nhất có thể" nhiệm vụ của mình, cô vẫn kiên trì tập luyện đi lại lên xuống để các cơ không bị cứng lại ... cô tập nhiều đến nỗi chân cô bị tê cứng, chuột rút, tụ máu ...
Rồi những ngày tháng nơi trường khuyết tật cũng kết thúc. Aya 18 tuổi, Aya đã là người trưởng thành và Aya trở về với gia đình – trong khi bạn bè của cô thậm chí là bạn bè ở trường khuyết tật đều có 1 định hướng khác cho tương lai.
Gia đình Aya, không biết tự lúc nào đã trở nên kiên cường là thế. Vì phải lo cho Aya, chạy hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, tiền viện phí không phải là ít. Thế nhưng mọi người vẫn kiên trì và lại càng yêu thương gắn bó với nhau hơn. Mẹ Aya hầu như suốt ngày chỉ lo cho mỗi Aya, mà không còn thời gian và tâm trí để chăm sóc cho chồng và 2 đứa con còn lại. Cô em gái hay ganh tị với chị, từ lúc nào dẫu không có bàn tay mẹ chăm sóc, đã trở nên người lớn, hiểu chuyện và yêu thương chị của mình rất nhiều. Cậu em trai vốn hay tỏ ra người lớn, không biết tự lúc nào cũng đã "thật sự" người lớn.
Trong nhật ký, ta không thấy được nhiều hình ảnh của gia đình Aya, duy chỉ có chi tiết này là tôi thích trong phim hơn truyện.
Những ngày ở nhà của Aya cũng càng khó khăn.
Ba mẹ đi làm, 2 em đi học rồi đi làm thêm. 1 mình Aya ở nhà phải tự chăm sóc mình, cô vẫn rất kiên trì luyện tự luyện tập, tự lo cho bản thân. Nhưng cũng không ít lần cô ngã trong toilet. và chuyện Aya "không vô kịp đến toilet" đi hết ra quần cũng là chuyện cơm bữa. Từ đó cô tập cho mình thói quen "đoán giờ" đi toilet để đi trước cho kịp.
Rồi cũng đến lúc Aya không thể ở nhà được nữa, và trường kỳ những ngày tháng trong bệnh viện, hết viện này đến viện khác, hết săn sóc viên này đến bảo mẫu nọ ...
Và trong quá trình Aya ở viện, có 1 câu hỏi của Aya khiến tôi ám ảnh mãi "Bác sĩ ... cháu ... có ... thể ... kết ... hôn .. được … không" 1 câu hỏi với 1 giọng nói đứt đọan, gãy khúc và mãi mới có thể nói được hết câu. Thực sự, khi đọc đến đây tôi đã khóc nấc lên. Cô bác sĩ hòan tòan bất ngờ và đã trả lời gần như ngay tức khắc với Aya “Không, không được đâu Aya à”. Hóa ra vì Aya có lẽ có chút gì đó “đơn phương” với anh bác sĩ thực tập vẫn ngày ngày đến trò chuyện và giúp Aya luyện tập. Thật đau đớn làm sao, chưa 1 lần được biết đến cảm giác yêu và được yêu, vậy mà khi chỉ vừa mới nhen nhúm lên 1 chút đã phũ phàng bị dập tắt. Tôi hiểu câu trả lời của bác sĩ “thà dập tắt ngay từ khi chưa thành hình còn hơn để cưu mang lớn dần lên rồi đau đớn gấp bội phần”. Nhưng đồng thời tôi vẫn rất khâm phục Aya, ở trong hòan cảnh như thế, với bản thân đau đớn như thế, nhưng cô vẫn không ngừng hy vọng và mơ ước. Sống không hy vọng không mơ ước thì đó không còn là cuộc sống. Cuộc đời cô đang sống không thể gọi là 1 cuộc sống đúng nghĩa, nhưng cô vẫn không tắt hết hy vọng, không ngừng mơ mộng về những điều tươi đẹp trong cuộc đời mỗi con người.
“One day when it comes , I want to sleep amongst alot of flowers” .
Và Aya đã mất khi cô được 25 tuổi, sau 10 năm kiên cường chống chọi với căn bệnh.
Cô ra đi sau khi mãi mãi không thực hiện được ước mơ “bước đi bình thường” như mọi người.
Cô ra đi khi chưa bao giờ được nếm trải cảm giác yêu đương.
Tôi nhớ trên 1 số diễn đàn có nói "thích Aya trong phim hơn, vì Aya ở ngòai đời xấu quá". Nhưng tôi không nghĩ Aya Kitou xấu, chẳng qua cô không kịp phô diễn hết nét đẹp của mình ra, đã bị căn bệnh quái ác chặn lại. Hãy thử nghĩ, bạn 15 tuổi, đang vào tuổi ăn tuổi lớn, tuổi phát triển ... từ đó mọi đường nét cơ thể, mọi nét rạng ngời của tuổi thanh xuân mới bắt đầu nở rộ. Nhưng Aya từ lúc đó, thì đã bắt đầu "yếu đi", ra viện vào viện như cơm bữa, thuốc thang hàng ngày, các cơ co rút .... thì thử hỏi cô có thể "trở nên xinh đẹp" được không?
Nhưng người đọc có lẽ không bao giờ quan tâm đến cái đẹp bề ngòai của Aya, bởi tâm hồn cô đã quá đẹp rồi, khiến cho mọi nét đẹp hình thể khác đều trở nên lu mờ trước Aya.
Only human - OST của phim "1 lít nước mắt"
Một số hình ảnh của Aya Kitou
Cre: Youtube
Kurt - 27.09.2011
|
|