|
Tác giả |
Đăng lúc 29-4-2019 13:33:31
|
Xem tất
Chapter 55
Nơi sâu nhất của rừng già – nơi mà không một ai muốn đặt chân đến lại chính là nơi chứa một tòa thành khổng lồ. Nơi sâu nhất của tòa thành đó nằm ở tầng hầm dưới chân nó, nơi đang diễn ra những cảnh tượng khủng khiếp nhất, tàn bạo nhất.
Đám người mặc áo chùng đen, trên cơ thể đóng dấu Kaiser bằng pháp thuật đừng thành hàng ngay ngắn trước một đám thi thể chồng chất lên nhau. Những thi thể đó đều có chung một gương mặt, một biểu cảm, một cách chết. Chúng nhiều đến mức xếp thành một núi thi thể cao đến nóc của tầng hầm, rất nhiều trong số chúng đã phân hủy tạo thành thứ mùi gớm ghiếc, chất dịch nhơ nhớp bám lên người chúng. Rồi đột ngột, từ trong đám thi thể đó xuất hiện một luồng sáng màu xanh nhạt, màu xanh từ đó đậm dần lên cho đến khi hoàn toàn biến thành thứ ánh sáng tinh khiết nhất. Đám người áo chùng trông thấy đều đồng loạt cúi sập đầu về phía trước, miệng hô to.
“Mừng ngài trở về, Kaiser của chúng ta.”
Từ trong đống xác chết nhơ nhớp, một cánh tay vươn lên cao rồi lấy những xác chết đó làm điểm tựa, đẩy cơ thể thoát ra khỏi đống hổ lốn. Hắn vươn đầu lên hít thở lấy một chút không khí, cả người đều là dịch nhầy màu xanh bốc mùi hôi thối. Hắn dùng chân gạt đám xác chết dưới người mình ra, trần truồng đứng trên núi thi thể nhìn xuống bên dưới. Đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia nhìn kỳ dị.
“Ai cho phép các người hồi sinh ta?” – Vũ Khánh Dư hỏi.
Một người trong số chúng đánh bạo tiến về phía trước, cúi người nói.
“Thưa Ngài, Ngài là niềm hy vọng duy nhất của tộc Rồng, Ngài sẽ không bao giờ chết.”
Một tiếng động xẹt ngang qua, cái đầu của người vừa nói lập tức rơi xuống nền đất, lăn lông lốc đến gần những xác chết mang gương mặt Vũ Khánh Dư chất thành núi. Hết thảy liền cả kinh, càng cúi đầu sâu hơn.
“Kaiser là tập hợp những kẻ còn sót lại của tộc Rồng, phục vụ Ngài, trung thành với Ngài, vương tử tộc Rồng, Vua của loài Rồng, Thượng Đế của chúng ta.”
Vũ Khánh Dư bước chân xuống khỏi núi thi thể, từng bước một đều đạp lên những phiên bản khác nhau của chính mình.
“Kẻ vừa chết là cái giá phải trả cho việc chống đối lại ta. Từ bây giờ, mệnh lệnh của ta là để phục tùng, không phải để thương lượng. Hãy nhớ lấy lời hứa trung thành của các ngươi ngày hôm nay.”
Bốn bề là tiếng hô vang tuyên thệ. Nơi dơ bẩn nhất của tòa thành trở thành đại lễ lên ngôi của một vị Đế của giống loài mạnh mẽ nhất Ma giới. Đôi mắt sáng lòa của Vũ Khánh Dư lướt qua từng gương mặt một, nhận ra có một gương mặt khá quen thuộc. Biện Bạch Hiền, không ngờ lại có ngày sẽ cùng đứng chung một chiến tuyến với ngươi.
Sự kiện ngày hôm đó được đặt biệt gọi là sự kiện “Thiên quốc”, để đánh dấu một mốc trọng đại trong lịch sử Ma giới. Ngày người vĩ đại nhất Ma đế trở về cũng là ngày cả Ma giới gánh lấy tai ương. Nhiều thành phố của cả Thiên quốc và Lạc quốc chìm trong lửa, chiến tranh giữa những quốc gia nổ ra khắp nơi, khan hiếm lương thực, người chết như rạ, khắp nơi đều có thể thấy thi thể trộn lẫn với những người không còn nhà cửa, gia đình ly tán, người thân mất tích. Cả Ma giới rơi vào hỗn loạn. Sau năm năm, trận thắng cuối cùng tại chiến trường Mật quốc đã chấm dứt trận chiến chia lại lãnh thổ kéo dài. Ma giới được phân chia lại, nhiều nước nhỏ tụ tập hoặc bị xâm chiếm, cuối cùng còn lại bốn đế chế lớn nhất:
Lạc quốc ở đông nam lục địa mở rộng lãnh thổ về hướng Bắc và hướng Tây. Thiên quốc trở thành thuộc địa của Lạc quốc, đổi tên thành Quân Lâm.
Bình quốc ở phía trung tâm lục địa, trả lại phần đất phía Bắc Lạc quốc trước kia từng chiếm đóng, di chuyển dần về phía Bắc lạnh giá. Quốc gia này vừa sỡ hữu những hoang mạc bạt ngàn lại vừa sở hữu cánh đồng tuyết rộng lớn.
Vẫn quốc nằm ở phía Tây, dưới sự lãnh đạo của nữ hoàng Phùng Lệ Nghi chiếm được toàn bô dải đất hẹp vốn bị phân tách ven bờ biển. Diện tích nhỏ nhất trong bốn nước nhưng lại có quân đội được trang bị đầy đủ nhất.
Đan quốc nằm chủ yếu là phía Đông Bắc, có vô số hòn đảo và một phần đất liền, hải vực rộng lớn, nắm trong tay con đường thông thương trên biển.
Bốn quốc gia này chia nhau Ma giới, một số quốc gia khác trước sự kiện Thiên quốc đều bị xâm chiếm, hoặc biến thành thuộc địa, hoặc hoàn toàn xóa sổ khỏi bản đồ. Chỉ còn lại duy nhất một quốc gia trung lập nằm sâu trong rừng rậm phía nam, gọi là Vong quốc. Vong quốc này từ trước đến giờ đều thần bí, ít khi giao thương với bên ngoài cũng không can thiệp vào trận chiến mười năm trước. Vì địa hình bất lợi, khó vào cũng không dễ ra nên bốn đế quốc kia không muốn đụng đến. Vả lại Vong quốc bề ngoài kín kẽ nhưng thực chất ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, rất nhiều đợt xâm lược trong lịch sử đều không để đánh bại nó, đến thành trì nó ở đâu cũng chưa từng nhìn thấy. Dẫu vậy, Vong quốc không hoàn toàn tách biệt khỏi Ma giới. Hội đồng các nước hàng năm đều có người của Vong quốc tham dự, tuy không can thiệp nhiều nhưng cũng không bao giờ vắng mặt, các vấn đề liên quan trực tiếp đến Vong quốc cũng không kém nhiệt tình. Vong quốc, có được hòa bình giữa thời chiến loạn bằng phương pháp thần kỳ đó. Nhiều người cho rằng, hòa bình Vong quốc đạt được chủ yếu đến từ sự thần bí của họ và vị trí thành trì, nó mới là thứ cản bước tham vọng bành trướng của bốn đế chế kia. Người ta còn đồn đại rằng, Vong quốc là một quốc gia không thấy ánh sáng mặt trời, bởi vì cư dân đều là người của Ma tộc nên phải trốn vào rừng sâu.
Đồn đoán là thế nhưng chưa ai thấy người của Vong quốc rời khỏi nơi ở của họ trừ một vị sứ giả thường trực có mặt ở hội đồng.
Vị sứ giả đó hiện tại đang ngồi trong lâu đài của mình ở vùng đất trung lập dành riêng cho hội đồng Ma giới, thuộc về Giáo Hội. Đây là vùng đất duy nhất mà các đế quốc không dám tấn công, sau này trở thành vùng đất trung lập và là nơi đặt trụ sở của Hội đồng và là nơi ở của các sứ giả. Giáo Hội và Hội đồng trở thành hai tổ chức cộng sinh với nhau. Hội đồng cần Giáo Hội thống nhất thế giới tinh thần của những cư dân của Ma giới, ổn định tình hình và duy trì sự hòa bình ngắn hạn. Còn Giáo Hội cần Hội đồng trở thành cầu nối giữa các đế chế, thông qua nó củng cố thêm ảnh hưởng của Giáo Hội đối với các quốc gia và người dân. Có chuyện kể rằng khi Vẫn quốc dự định xua quân đánh chiếm vùng đất này nhằm kiểm soát Giáo Hội, chính Ma đế đã ra mặt ngăn cản, từ đó ra lệnh cho toàn Ma giới không ai được phép động đến vùng đất này. Người đàn ông ấy là kẻ vĩ đại nhất Ma giới, tất nhiên không có ai dám cãi lời. Vì thế cũng như Vong quốc, vùng đất của Giáo Hội duy trì hòa bình và tự chủ dưới sự bảo hộ của Ma đế. Rất nhiều người tài giỏi tập trung tại đó, nhiều học viện rời khỏi Thiên quốc đã mất để xây dựng tại đây. Vùng đất này bỗng nhiên trở thành Tân Thiên Quốc.
“Tân Thiên Quốc?” – Vị sứ giả nhấp ngụm trà, mỉm cười trào phúng. – “Nó không cách nào sánh bằng sự phồn hoa của Thiên quốc năm đó. Thiên quốc là một quốc gia trung lập đúng nghĩa, còn nơi này, chỉ là cái bàn tròn đàm phán chính trị giữa những con sói đói mà thôi.”
Người ấy vừa nói vừa nhìn ra ngoài khung cửa sổ, lúc này mặt trời đã bắt đầu biến mất sau rặng mây dày nặng của mùa thu. Bầu trời vẫn giữ được ánh sáng nhưng màu nắng trở nên đượm buồn.
Một người bên ngoài gõ cửa thật khẽ, người bên cạnh vị sứ giả liền vội vàng chạy ra ngoài. Một lúc sau, hắn quay về cúi người nói.
“Thưa ngài. Ngài ấy đến rồi.”
“Đang ở đâu?” -Vị sứ giả hỏi.
“Đã vào thành phố, trong một quán trọ.”
Hắn im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó đặt tách trà xuống bàn, ung dung nói.
“Cho người theo bảo vệ, chú ý an toàn của người đó.”
“Có cần thiết không thưa ngài. Tôi nghĩ bên đó họ cũng sẽ cho người theo bảo vệ.”
“Sẽ còn ai có khả năng bảo vệ hơn chính những người đã sống trong tòa thành này bao nhiêu năm như chúng ta. Hãy làm theo những lời ta bảo đi.”
Vị sứ giả phẫy tay cho kẻ kia đi, còn ông ta lại xoay người nhìn về phía khung cửa sổ buồn bã của mình. Đôi mắt vị sứ giả chăm chú nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, chậm rãi nói.
“Ngài cho ngươi đến đây trước là việc gì?”
“Lần này Ngài đến không phải để du lịch, ngươi hãy thu người của ngươi lại.”
Chàng trai nhảy vào từ khung cửa, ánh mắt kiên định của hắn khiến vị sứ giả cảm thấy thân thuộc. Ông ta cúi người chào hỏi, sau đó mới từ tốn nói.
“Ngài là một người vô cùng quan trọng của Vong quốc, ta không thể để Ngài ấy chịu bất cứ tổn thương nào khi ở đây. Sẽ không ai bảo vệ Ngài tốt hơn ta.”
“Ngươi là một kẻ được sinh ra để phục tùng Ngài, mọi mệnh lệnh của Ngài phải được tuân thủ, không phải để đàm phán.” – Chàng trai lạnh giọng.
Gương mặt vị sứ giả cứng lại, đôi mắt hắn trầm xuống, trong phút chốc có thể thấy được một tia thất vọng nho nhỏ. Ngay sau đó, hắn cúi đầu phục tùng, im lặng không nói thêm một lời nào. Chàng trai đã nhận được câu trả lời, hắn ta cũng không còn lý do nào ở lại, liền nhún người nhảy ra khỏi cửa sổ. Trước khi đi, hắn để lại một câu nói.
“Những ngày này sẽ có biến động, hãy thu mình lại. Cố gắng đừng tham gia.”
Vị sứ giả mỉm cười hài lòng. Hắn đã cảm nhận được dụng ý của Ngài ấy khi bảo chàng trai này đến. Chẳng qua Ngài chỉ muốn bảo vệ hắn không tham gia vào vụ việc sắp xảy ra. Ngài ấy đang định làm gì đó, mà điều đó ắt sẽ nguy hiểm cho những kẻ tham gia. Vị sứ giả biết rõ Ngài ấy sẽ sắp xếp để bản thân thoát khỏi liên quan, điều đó có nghĩa những người nhúng tay sẽ dính chàm. Sứ giả quỳ sụp xuống đất, hướng về một hướng mà cúi lạy. Lòng trung thành của hắn, sinh ra là để dành cho Ngài.
Chàng trai lao người qua những phố chợ đông đúc, thoăn thoắt nhảy qua những mái nhà cao vút, bằng mọi cách trở về nhanh nhất. Cuối cùng, chàng trai dừng lại trước một tòa nhà cỡ vừa, nơi mà trên đầu nó còn treo một bảng hiệu to tướng.
“Quán trọ Hồng Anh”.
Chàng trai không định bước vào cửa chính mà lao người hẳn lên cao, nhảy vào một cửa sổ vẫn còn đang mở như đang chờ hắn. Hắn nhảy vào bên trong như một chim tìm thấy tổ, vừa mới định mở miệng nói gì đó thì đã thấy một cảnh tượng khó coi bên trong. Trên chiếc giường đáng lẽ phải là của riêng chủ nhân hắn thì lại có thêm một kẻ không mời. Hắn ta ăn mặc không chỉnh tề, lăn người trong tấm chăn trắng tinh, gương mặt vẫn còn đang ngái ngủ. Còn chủ nhân của chàng trai lại đâu mất.
“Về rồi đấy à, Nguyên Hãn?”
Chàng trai tên Nguyên Hãn nhăn mày cởi bỏ khăn trùm trên mặt. Hắn ta có bộ mặt của một người lai giữa các chủng tộc, ánh mắt hổ phách như mắt chim ưng, khuôn mày rậm. Nguyên Hãn mang một vẻ đẹp khỏe khoắn và cương nghị. Cậu ta ngồi xuống bàn trà, đưa mắt nhìn người kia rồi nói.
“Lại ngủ chung à?”
“Tối qua giúp hắn tu luyện một chút, sau đó mệt quá nên ngủ quên mất ở đây.” – Người kia lóp ngóp bò dậy, hắn còn chẳng buồn chỉnh sửa bộ dạng của mình, tự nhiên ngóc đầu vươn người đón ánh nắng đang tràn vào trong phòng. Ánh nắng khiến gương mặt mang nét đẹp nửa phần dịu dàng nửa phần cương nghị càng thêm rực rỡ, gương mặt đó mười năm trước hay mười năm sau trước giờ chưa từng thay đổi, tưởng như thời gian đã lãng quên hắn từ rất lâu rồi. Chỉ khác là so với mười năm trước, hắn lúc này lại có thêm một biểu cảm vô lại treo trên mặt.
Nguyên Anh lăn qua lăn lại chán chê mới bò ra khỏi giường, lết tiếp đến chỗ bàn trà của Nguyên Hãn nừa ngồi nửa nằm. Hắn ta nhìn người ngồi ngay thẳng kia, không khỏi thắc mắc.
“Mười năm trước khi quen ngươi, ngươi đâu có bộ dạng nghiêm túc thế này.” – Nguyên Anh nói. – “Ngươi còn có chút giống ta, chỉ là thiếu một chút nữa là biến hoàn toàn thành ta.”
“Đừng so sánh ta với ngươi.”
Nguyên Hãn gằn giọng, dẫy vậy người kia vẫn nhắc nhớ hắn đến một khoảng thời gian hắn cũng thật làm những chuyện hắn không thể hiểu được mình. Mười năm đã trôi qua, mười năm này đối với cuộc đời dài đằng đẵng của hắn tuy ngắn nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức khiến hắn cũng giống như chủ nhân hắn, không còn là chính mình được nữa. Nhưng như vậy cũng tốt, xem như một lần nữa hắn được hồi sinh.
Cửa phòng đột ngột mở ra khiến cả hai người đang ngồi trên bàn trà đều phải quay đầu lại nhìn. Nguyên Hãn vừa trông thấy người kia lập tức đứng lên cúi đầu, còn Nguyên Anh thì vẫn ngồi đấy, không muốn đứng dậy. Người kia ra hiệu cho Nguyên Hãn ngồi xuống rồi cũng tiến đến bàn trà. Người đó cởi bỏ lớp áo chùng màu đen bên ngoài treo lên kệ, sau đó cởi bỏ mặt nạ đầu lâu đặt lên bàn. Gương mặt người đó trông giống hệt Nguyên Anh, nhưng lại u tối hơn, điềm tĩnh hơn, chín chắn hơn.
“Đi đâu vậy, Nguyên Du?” – Nguyên Anh hỏi.
“Dạo một vòng xem xét.” – Nguyên Du ngồi xuống bàn, lúc này Nguyên Hãn mới ngồi xuống theo. – “Việc ta giao như thế nào rồi, Nguyên Hãn?”
“Đã sắp xếp xong. Kế hoạch sẽ bắt đầu vào ngày mai.”
Nguyên Du gật đầu hài lòng. Hắn hướng mắt nhìn ra bên ngoài, từ vị trí phòng của bọn họ có thể nhìn thấy quảng trường rộng lớn nhất của Tân Thiên Quốc, nơi mà ngày mai sẽ diễn ra một sự kiện vô cùng trọng đại. Thời gian đã qua mười năm rồi, kể từ cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà chính cậu còn cảm thấy mơ hồ.
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, sau đó một tên nhóc cúi người đi vào, rụt rè nói.
“Có một nhóm người muốn gặp các ngài, không biết…”
“Nhóm người đó rất hung dữ, rất nhiều tiền phải không?” – Nguyên Anh trườn người ra bàn, nhìn thẳng vào tên nhóc phụ việc của quán trọ hỏi.
Để sai khiến một tên nhóc phụ việc thì phải có tiền, mà khiến cho hắn phải sợ hãi như thế này thì nhất định có không ít tiền, cũng không ít dữ dằn. Nguyên Anh liếc mắt nhìn về phía Nguyên Du, người từ đầu đến cuối vẫn đang quay lưng lại tên phụ việc, nhìn sắc mặt hắn.
“Cho vào đi.” – Nguyên Du trả lời ngắn gọn.
Nguyên Anh nghe thế liền phẩy tay bảo tên phụ việc kia cứ việc đi đi. Tên phụ việc của quán trọ thấy thế liền như mừng như bắt được vàng, vội vội vàng vàng chạy đi. Nguyên Hãn không hài lòng nhưng không cãi lời, giống như cách hắn từng nói với tên sứ giả kia vậy, lời nói của người này là để phục tùng, không phải để đàm phán.
Nguyên Du cầm mặt nạ đeo lên mặt, vừa vặn che một phần gương mặt khiến người khác nhìn vào không thể xác nhận hắn là ai. Sau đó cậu ta mới tiếp tục uống hết tách trà. Ba người bọn họ dáng vẻ không có gì là đang chuẩn bị tiếp khách, ung dung làm việc của mình.
Một lát sau, có tiếng rầm rập của một đám người đang đi lên lầu gỗ yếu ớt, đám người đó dừng lại trước cửa phòng của ba người bọn họ nhưng không bước vào ngay mà đứng ở bên ngoài nói vọng vào.
“Chúng tôi là người của hội Thiên quốc, chúng tôi muốn gặp Ngài.”
Tách trà đang đưa lên miệng của Nguyên Du ngưng lại, dường như bên kia lớp mặt nạ, đôi mắt muôn đời tĩnh lặng đã hiện lên cơn sóng ngầm. Nguyên Anh và Nguyên Hãn ngước mắt lên nhìn cậu ta, Nguyên Hãn nói.
“Hội Thiên Quốc là tập hợp những pháp sư cũ của Thiên Quốc, bọn họ chủ yếu giúp đỡ những người tha hương từ Thiên Quốc mười năm trước.”
“Vào đi.”
Nguyên Anh lên tiếng nói. Ba chữ hội Thiên Quốc này khiền Nguyên Du đã phải đặt tách trà xuống, còn lý do gì cản họ lại ngoài cửa.
Bọn người kia đi vào bên trong, có cả thảy năm người, tất cả vừa vào trong đã cúi gập đầu thay cho lời chào, sau đó mới ngẩng lên nhìn kỹ. Một trong năm người đó trước kia từng ở Thiên Quốc làm vị trí quan chức nho nhỏ, sau này mất nước lưu lạc một thời gian rồi lập ra Hội Thiên Quốc này, dưới sự bảo hộ của Giáo Hội để thực hiện công việc nhân đạo. Hắn tên Hòa Thiên, vốn là kẻ nhiệt tình. Hôm nay hắn đến nhờ vả nhóm người này vì một lời đồn, lời đồn rằng đã có một Nhà Giả Kim đã vào thành phố.
Hắn ngước nhìn ba người trước mặt, một người ngồi quay lưng với hắn không rõ mặt, một người trông lôi thôi một chút, dáng vẻ không đàng hoàng đứng đắn, một người trông qua có vẻ ít nói, nguy hiểm. Hắn còn đang suy nghĩ phải nói thế nào, bỗng trong nhóm của hắn có một kẻ thốt lên.
“Vũ Khánh Dư?”
Vũ Khánh Dư, cái tên này hắn biết. Đó là con trai của Công tước Thiên Quốc nổi tiếng một thời, trong sự kiện ngày hôm đó đã bị Ma đế đánh chết. Hắn chưa từng nhìn thấy Vũ Khánh Dư đó, nhưng người vừa thốt lên là một học sinh cũ của học viện Thiên Quốc, hắn đã nói như thế, lẽ nào.
Nguyên Anh bị tên nào đó chỉ thẳng vào mặt, hắn hơi đơ ra một lúc rồi bật cười. Cậu ta vén áo của mình lên, đôi mắt đa tình nhìn người đó.
“Ta từng nghe đến cái tên đó. Ngươi nghĩ ta giống hắn lắm sao?” – Nguyên Anh vừa cười vừa nói.
Người kia hơi bối rối một chút. Trước kia đúng là hắn từng gặp mặt Vũ Khánh Dư, nhưng hắn vốn là một học sinh bình thường, chưa từng đến gần con người gần như là thần thánh đó. Hơn nữa, mười năm đã qua, gương mặt của người kia mơ mơ hồ hồ không còn nhớ rõ, hắn chỉ có thể cảm thấy người trước mặt với Vũ Khánh Dư hắn từng gặp có nhiều nét tương đồng. Một điểm nữa, mười năm đã qua, hắn cũng đã trưởng thành, Vũ Khánh Dư làm sao có thể giữ được vẻ mặt như khi hắn còn mười sáu tuổi như người trước mặt kia chứ.
“Một số người nhầm lẫn ta và tên Vũ Khánh Dư đó. Nhưng nghe bảo hắn chết rồi, Ma đế của các người tự tay giết hắn, làm sao hắn sống sót được.” – Nguyên Anh lắc đầu nói. – “Tên ta là Nguyên Anh.”
“Có lẽ do hắn đã nhầm lẫn.” – Hòa Thiên vội vã đẩy người kia xuống. – “Nhưng các ngài gọi Ma đế của chúng ta, lẽ nào, các ngài không thuộc về “chúng ta”?”
“Đúng là không thuộc về các người.” – Kẻ ngồi ở giữa từ đầu vẫn im lặng quay người về phía bọn họ cuối cùng đã chịu lên tiếng. – “Đất nước bọn ta trước giờ không phục tùng Ma đế.”
Hòa Thiên nghe thế liền giật mình. Phải nói rằng ở Ma giới này, tuy Ma đế chỉ cai quản một đế quốc là Lạc quốc, những đế quốc còn lại là do người khác cai quản nhưng so về địa vị, hắn chính là kẻ đứng đầu trong tất cả. Hắn không ngồi trên vương vị, vì vương vị cao quý nhất Ma giới này đã thuộc về hắn, không ai có thể chống lại hắn. Mọi người tôn sùng hắn như tôn sùng Thượng Đế, như hắn chính là chủ nhân thực sự của toàn bộ Ma giới này. Nào có kẻ nào dám không phục tùng hắn.
Chỉ trừ một vùng đất.
Một vùng đất được liệt kê vào danh sách các Đế quốc của Ma giới, nhưng lại không thuộc về Nhân tộc: Vong quốc.
Đám người này, là người của Vong quốc.
Hòa Thiên hơi lùi bước một chút. Người của Vong quốc vốn đã bí ẩn, đồn đại khắp nơi đều nói bọn họ là Ma tộc, không phải con người. Con người, đối với những chủng tộc không giống với họ, họ đều sợ hãi.
Nguyên Anh trông thấy bộ dạng đó liền cảm thấy thú vị, hắn đứng dậy tiến về phía đám người bọn họ, cúi người xuống nói.
“Sợ rồi hả? Bọn ta là Ma tộc đấy, còn muốn nhờ vả không?”
Gương mặt Nguyên Anh gần sát gương mặt của Hòa Thiên, khiến hắn sợ rớt mồ hôi. Hắn lúc này mới có dịp nhìn kỹ Nguyên Anh, tên này ước chừng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tuổi tác còn nhỏ thế nhưng sao bộ dạng lại không hề giống vậy. Hòa Thiên cảm giác được áp lực đang đè nặng lên lồng ngực, rất khó thở.
Giữa lúc ấy, cả người Nguyên Anh bị giật ngược về phía sau, hắn bị một ai đó kéo bật dậy. Hòa Thiên hoàn hồn nhìn kỹ lại, mới thấy kẻ ít nói luôn ngồi một góc đã kéo ngược Nguyên Anh lại.
“Đủ rồi.” – Nguyên Hãn trầm giọng nói. – “Về chỗ đi.”
Nguyên Anh bị cắt ngang trò chơi, phụng phịu đi về ghế của mình, bày ra gương mặt không hài lòng như thể đang muốn mách tội với Nguyên Du. Hòa Thiên thở ra một hơi, cúi đầu cảm ơn Nguyên Hãn.
“Gọi là ta Hãn, người vừa nói chuyện với ngươi là Nguyên Anh.”
“Vậy còn…” – Hòa Thiên ngước mắt nhìn người ngồi quay lưng kia, thắc mắc vì sao Nguyên Hãn không giới thiệu luôn cả gã.
“Du” – Nguyên Du lên tiếng đáp. Cậu ta đứng dậy xoay người nhìn về phía đám người Hòa Thiên, trên mặt là một mặt nạ đầu lâu trông qua rất đáng sợ. Hòa Thiên bị bộ dạng đó dọa một chút, nhưng hắn cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. – “Ngươi đến đây tìm bọn ta có chuyện gì?”
Hòa Thiên vuốt mồ hôi trên mặt, hắn đã lường trước người hắn sẽ gặp mặt nhất định không phải là người bình thường. Nhưng hắn không ngờ đám người này vượt qua cả tưởng tượng của hắn. Vong quốc, Ma tộc, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp được những kẻ chỉ có trong truyền thuyết này. Không được như hắn, những người theo sau Hòa Thiên đều đã mặt mày trắng bệch, không nói được lời nào.
“Nếu cứ như vậy thì đi được rồi. Bọn ta không có nhiều thời gian.” – Nguyên Hãn gắt gỏng nói, hắn vốn là kẻ không giữ được sự bình tĩnh.
Lúc này Hòa Thiên như bị tát một cái bạt tai tỉnh mộng, hắn vội vàng nhớ lại mục đích đến đây của mình, liền nói.
“Tôi đến là vì nghe nói trong các ngài có một người là Nhà Giả Kim, bọn tôi có vài người bị trúng bùa chú của Phù thủy rất nặng không thể chữa khỏi, chỉ có Nhà Giả Kim mới trị được. Vì thế…”
“Ta nghe nói Thánh nữ của Giáo Hội cũng là một Nhà Giả Kim, các người hoạt động dưới quyền của Giáo Hội, sao không đi tìm cô ta?” – Nguyên Anh nhấp chén trà rồi nói.
“Thánh nữ… đâu phải muốn gặp là được.” – Hòa Thiên lắp bắp nói. – “Vả lại, bọn ta dù sao cũng là người bị mất nước, được cưu mang đã rất may mắn. Người của Giáo Hội rất không thích bọn ta, đến điện của Thánh nữ còn chưa từng nhìn thấy, đừng nói đến nhờ vả.”
Gương mặt Hòa Thiên lộ rõ vẻ khổ sở, những người theo hắn không khỏi cảm thấy tủi thân. Bản thân là người của một quốc gia bị diệt vong, cuộc sống bình thường của bọn họ đều bị chê cười dè bỉu, ai gặp cũng xua đuổi xa lánh. Nhờ có Giáo Hội mà bọn họ lập ra được hội này, chủ yếu là giúp đỡ giữa đồng hương với nhau, vịn vào nhau mà vượt qua ngày tháng khó khăn này, chờ đợi ngày người ta quên đi từng có một quốc gia tên Thiên Quốc. Chỉ là, không biết bao giờ ngày ấy mới đến.
“Được rồi. Ta đi với các người.” – Nguyên Du đặt chén trà xuống bàn, dứt khoát nói.
“Có cần không?” – Nguyên Hãn quay người hỏi.
“Dù sao cũng không có việc gì làm.”
Nguyên Hãn không hỏi nữa, việc gì đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Đám người kia nghe thế liền vui mừng ra mặt, không thể không cảm ơn rối rít. Bọn họ trong phút chốc quên mất mình đang nói chuyện với một người thuộc Ma tộc, phấn khởi ôm nhau chúc mừng. Nguyên Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười biếng nằm ườn ra bàn, đưa mắt nhìn Nguyên Du. Cậu ta là bản nguyên của người trước mặt, vì sao lại không biết tại sao người kia lại đồng ý đi một chuyến như thế. Người của Thiên Quốc, từng là đồng bào với cậu ta, là người mà cha nuôi cậu ta – Công tước Vũ Thần dùng tính mạng để bảo vệ, nên cậu ta cũng sẽ bảo vệ họ. Không những thế, Nguyên Anh còn sợ rằng Nguyên Du sẽ dùng tất cả năng lực tập trung bọn họ lại đem về Vong quốc.
Mười năm rồi, nhiều thay đổi như thế, nhiều hận thù như thế, mà người này không thể bỏ mặc những điều cậu ta yêu quý. Ví dụ như Thiên Quốc, ví dụ như tuổi thơ của cậu ta.
Ba người họ theo đám người Hòa Thiên đến một thần điện, thần điện này được lập nên dành riêng làm trụ sở cho hội Thiên Quốc bọn họ, không lớn không nhỏ, vừa đủ để bọn họ hoạt động. Những người bị Phù Thủy làm bị thương được đặt ở phòng trong. Ma giới vốn là nơi mạnh được yếu thua, dù luật lệ đã nói rõ không được vô cớ đánh người nhưng nếu có cớ dù chỉ là một chuyện nhỏ như con kiến thì vẫn sẽ sinh sự đánh nhau. Lý do bọn họ bị đánh là vì “người Thiên Quốc”. Mười năm trước, Khuyết Hồn dịch là bắt đầu từ Thiên Quốc, nên cả Ma giới đều cho rằng người thân bọn họ chết là vì Thiên Quốc. Sau khi đất nước này bị Lạc quốc thôn tính, người Thiên quốc tản mác khắp nơi vẫn bị ghẻ lạnh, thù ghét.
Có cả thảy bảy người bị thương, đều là người trong cùng một gia đình, có cả người già và phụ nữ, một đứa trẻ. Họ bị trùng bùa chú của Phù thủy, cả người đều nổi mụn nhọt, sưng tấy, vô cùng đau đớn, nhất là đứa trẻ vẫn chưa biết cách chịu đựng, lúc nào cũng khóc to. Nguyên Du quan sát bọn họ một lúc rồi mới dùng ma thuật gỡ phù phép cho bọn họ. Bùa phép bị gỡ bỏ, mụn nhọt trên người đều lặn xuống. Dẫu vậy, những vết chàm lở do mụn nhọt bể vẫn không biến mất. Nguyên Du đưa cho Hòa Thiên mất lọ thuốc, bảo mỗi ngày đều vừa bôi vừa uống, sẽ nhanh hết sớm. Gia đình kia thấy mình được chữa khỏi, liền ôm lấy chân của Nguyên Du cảm ơn rối rít.
Ba người bọn họ nán lại thêm một lúc rồi mới ra về. Trên đường đi, Nguyên Anh chạy lên trước đi song song với Nguyên Du, vừa đi vừa nói.
“Nhẹ lòng rồi chứ?”
“Làm sao có thể nhẹ lòng được.” – Nguyên Du trả lời, đôi mắt hướng về bầu trời đầy sao mà ngẫm nghĩ. Cậu liếc nhìn về phía Nguyên Anh, bỗng nhiên nói. – Tóc lại dài ra rồi đấy.”
Nguyên Anh bất giác sờ vào mái tóc của mình, sau đó lập tức nhìn Nguyên Du một cách oán hận.
“Càng ngày càng không kiểm soát được. Trước kia rõ ràng người có mái tóc này là cậu mới đúng.”
“Mái tóc là này là hình dạng kiếp trước của ta, ngươi chịu trách nhiệm gánh lấy kiếp trước thì phải gánh cả nó nữa chứ.”
Nguyên Du mỉm cười, cậu ta hài lòng với mái tóc màu xanh ngắn của mình. Kể từ khi tách Lăng Nguyên ra khỏi cơ thể, Nguyên Du đã tách rất nhiều nỗi bận tâm của mình vào cậu ta. Cũng không hiểu tại sao mái tóc dài của cậu lại được Lăng Nguyên thừa kế, còn cậu thì có thể điều khiển độ dài tóc mình theo như ý muốn. Nhìn từ bên ngoài, Lăng Nguyên hay chính là Nguyên Anh của hiện tại mang đầy đủ nhất hình dáng của chính Lăng Nguyên một trăm năm trước cùng với mái tóc dài màu tím đặc trưng. Còn Nguyên Du sẽ giữ lại những gì thuộc về Nguyễn Gia Khánh của hiện tại.
Nguyên Du dùng câu chuyện mái tóc để tránh đi câu chuyện còn dang dở. Những trăn trở của cậu, có lẽ chỉ nên mình cậu biết. Khuyết Hồn dịch, điều cậu nghe được ngày hôm nay. Dịch bệnh này cậu biết rõ, cũng hiểu rất rõ, ngày ấy chính cậu nhìn thấy người Khuyết Hồn. Chỉ là, người bị Khuyết Hồn ấy là ai, hắn lại không nhớ được. Chỉ là mỗi lẫn cố nhớ lại hình dáng, nhớ lại gương mặt hay một số thông tin liên quan liền đều cảm thấy trái tim rất đau. Cậu ta từng nghe nói rằng người bị Khuyết Hồn sẽ bị giết bằng cách Chém Hồn, cách này sẽ khiến ký ức về người đó biến mất. Có lẽ chính vì thế mà cậu không tài nào nhớ được người đó là ai. Nhưng khiến trái tim cậu đau đớn đến như vậy, người ấy nhất định rất quan trọng.
Linh Quân, cái tên này hiện ra trong đầu cậu ta. Cuốn sổ ghi chép của cậu ta ghi lại rất rõ, đây là một người rất quan trọng đối với cậu, là người cậu đã từng yêu, chết vì bị Chém Hồn. Mặc dù ký ức về người này đã không còn nhưng Nguyên Du biết rõ mình có một cảm giác rất mãnh liệt với cái tên này. Có lẽ, người bị Chém Hồn mà cậu không thể nhớ đó chính là Linh Quân.
Hình dáng của Linh Quân là như thế nào, Nguyên Du có cố nhớ cũng không thể nhớ ra. |
|