|
Phần 5: Nhầm thiên mệnh
Thấy Đế Quân không trả lời, chỉ nhướn nhướn mày, nàng ngây người trong giây lát, ngoảnh mặt sang một bên, mặt đầy vẻ kìm nèn: “Chàng đừng nhướn mày, hễ chàng nhướn mày là em lại có chút, lại có chút…”.
Đế Quân tiếp tục nhướn mày một cách hiếu kỳ: “Có chút gì?”.
Hai má nàng ửng hồng, kìm nén hồi lâu mới nói ra: “Không, không kìm được muốn hôn chàng”.
Liền thấy Đế Quân sán lại gần, giọng nói trầm lắng: “Cho nàng hôn đấy”.
Chương 17
01.
Liên Tống quân thực ra không phải là một tiên giả chính trực, thường làm những việc trái với lương tâm, nhưng vì Liên Tống quân chưa từng cảm thấy những việc trái với lương tâm này có gì to tát, do đó hiếm khi thấy lương tâm bất an, nói theo cách của Liên Tống, đó chính là phong độ ung dung tự tại của chàng ta, nói theo cách của Thành Ngọc Nguyên Quân – người mà Liên Tống rất thích, thì là một kẻ khốn kiếp ngang ngược, làm sai không cần phải giải thích.
Kẻ khốn kiếp ngang ngược Liên Tống quân hôm nay lại vì lương tâm bất an mà có chút buồn bã và u uất.
Nói đến sự buồn bã và u uất của Liên Tống quân, không thể không nhắc tới Đông Hoa Đế Quân.
Sau khi ba người Đế Quân ra khỏi giấc mộng của A Lan Nhược, đám tiên bộc tinh ý của bộ tộc Tỷ Dực Điểu không cần ai căn dặn, đã cẩn thận chuẩn bị sẵn ba phòng nghỉ gần nhau cho ba vị. Đế Quân bế Phượng Cửu tùy ý bước vào một trong ba phòng đó, Liên Tống quân biết ý, đang định kêu đám tiên bộc không cần vào trong hầu hạ, lại thấy Đế Quân đã bước vào bên trong đột ngột xuất hiện ở cửa: “Đệ vào đây một chút”.
Liên Tống quân cảm thấy có phần khó hiểu, chàng cố ý tạo ra thời cơ này để hai người bọn họ cùng ở một nơi, cùng trò chuyện kết nối tình cảm, vừa thoát nạn mà, đây chính là thời cơ tốt để thổ lộ tình cảm, những lúc như thế này là lúc mỹ nhân thường mềm yếu nhất, chỉ cần dịu dàng ân cần một chút là sẽ có được nàng ngay, thời khắc quan trọng để có được mỹ nhân như vậy, Đông Hoa gọi mình vào để làm gì chứ?
Liên Tống mơ mơ hồ hồ bước vào trong phòng, nhìn mỹ nhân Phượng Cửu mặc nguyên quần áo nằm ngủ trên giường, sững lại, nói: “Huynh sử dụng thuật hôn mê trên người nàng ấy làm gì, đệ thấy sau khi mọi người ra ngoài, nàng ấy đã có dấu hiệu tỉnh lại, huynh lo lắng cho nàng ấy, mong nàng ấy ngủ thêm chút nữa để dưỡng thần đệ có thể lý giải được, nhưng thực ra ngủ nhiều quá cũng không tốt…”.
Đế Quân vừa dùng hai dải lụa đen buộc chặt ống tay áo vừa nói: “Hãy giúp ta trông coi nàng, trước khi ta quay lại, đừng để nàng thức giấc”.
Liên Tống nhìn ống tay áo đã được buộc chặt của chàng, nói: “Đây chẳng phải là trang phục khi luyện đan của huynh sao?”, quan tâm nói: “Lẽ nào Phượng Cửu đã nhiễm bệnh nặng?”.
Đế Quân chằm chằm nhìn chàng ta: “Còn nguyền rủa Tiểu Bạch mắc bệnh nặng thêm một lần nữa ta sẽ đánh cho đệ nhiễm bệnh nặng thật đấy”.
Liên Tống quân sán lại gần quan sát kỹ sắc mặt của Phượng Cửu: “Vậy tại sao huynh…”.
Đế Quân thở dài nói: “Nàng không muốn gặp ta, vì vậy trong giấc mộng của A Lan Nhược, khi ở bên cạnh nàng, ta đã phải giả mạo thân phận của Tức Trạch, nhưng khi nàng tỉnh dậy nhớ lại chuyện này nhất định sẽ khó xử lý, bình linh đan của Lão Quân mà ngươi mang tới, lúc này đã dùng đến rồi đây”.
Liên Tống kinh ngạc: “Huynh định cho nàng uống linh đan để nàng quên hết mọi chuyện trong giấc mộng của A Lan Nhược ư?”.
Đông Hoa chỉnh lại tay áo, lạnh nhạt nói: “Ta không hề muốn nàng quên tất cả mọi việc, vì vậy mới cần luyện lại bình linh đan đó, thay đổi công dụng của nó một chút, viết lại toàn bộ những ký ức ấy của nàng, đặc biệt là những chuyện mà ta giấu nàng”.
Liên Tống sững sờ nói: “Đây là cách mà huynh nghĩ ra sao?”. Một thánh tình như chàng tuyệt đối không nghĩ ra được cách giải quyết nào thô lỗ mà trực tiếp như vậy, nhất thời kinh ngạc tới nỗi không biết nói gì, mãi sau mới bừng tỉnh lại, nói: “Mặc dù nói thật với nàng có phần mạo hiểm, nhưng đợi nàng tỉnh lại, huynh cứ thật thà nói ra hết mọi chuyện rồi xin nàng tha thứ mới là cách giải quyết tận gốc vấn đề, huynh làm như vậy, nếu có một ngày, nàng biết rõ chân tướng sự việc, chẳng phải sẽ càng khó xử lý hơn sao? Huynh hãy suy nghĩ lại đi”.
Đế Quân đưa tay lên day trán: “Ta đã hỏi đá Thiên Mệnh, đá Thiên Mệnh nói rằng duyên phận của chúng ta rất mong manh, không thể chịu được quá nhiều trắc trở. Trong chuyện của ta, Tiểu Bạch nàng… luôn có chút khúc mắc, lúc này nếu để nàng nhớ lại những việc ta đã giấu nàng trong giấc mộng của A Lan Nhược, sau đó không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, duy chỉ có việc này là ta không dám mạo hiểm, suy đi tính lại, cách này vẫn là tốt nhất”.
Liên Tống quân thở dài nói: “Sớm biết như vậy, trong giấc mộng đó, huynh không nên đóng giả làm Tức Trạch để lừa nàng”. Lại trêu đùa nói: “Thấy nàng gần gũi với Tức Trạch mà huynh giả mạo, huynh không cảm thấy ghen tức sao?”.
Đông Hoa cau mày khó hiểu: “Tại sao ta phải ghen, ta chẳng qua chỉ mượn thân phận của Tức Trạch mà thôi, ta vẫn là ta, nàng lại yêu ta thêm một lần nữa lẽ nào chẳng phải là vì đời này, nàng không thể yêu ai khác ngoài ta sao?”.
Liên Tống cười trừ, nói: “Huynh nói đúng”.
Đế Quân nói xong liền nhanh chóng bước ra cửa, bỏ lại Liên Tống ngồi bên giường thở dài, thời khắc quan trọng nếu quá thận trọng chưa biết chừng sẽ làm hỏng việc lớn, hành động dứt khoát quả là tác phong của Đế Quân, nhưng quyết định lần này của Đế Quân khiến Liên Tống mơ hồ cảm thấy có phần lo lắng. Việc lừa dối tiểu hồ ly giờ đây chàng cũng được coi là một nửa tòng phạm. Liên Tống quân u uất nhìn về phía chiếc giường, lại buồn bã thở dài. Tiểu hồ ly ngây thơ lương thiện, thực ra chàng có chút không nỡ ra tay lừa dối nàng. Nhưng nếu không lừa dối nàng, Đế Quân sẽ xuống tay với chàng, mà chắc chắn sẽ ra tay rất mạnh. Có lừa dối không? Không lừa dối? Thôi cứ lừa dối vậy.
Khi Phượng Cửu mở mắt ra, trời đã vào đêm, nửa vầng trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào hồ nước suối nóng trong phòng, mặt nước khẽ dập dềnh, lấp lánh như vẩy cá, hương hoa thanh mát phảng phất, nhờ ánh trăng nàng ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra bên cạnh rèm trướng có treo một tấm gỗ sơn, bên trên đó là một chậu hoa ma ha mạn thù sa đang nở rộ. Nếu nàng không nhớ nhầm, đây là hành cung mà nữ vương sắp xếp cho Đế Quân ở trong Phạn Âm Cốc. Bọn họ đã trở về rồi ư?
Phượng Cửu ngây người hồi lâu lặng ngắm chậu hoa ma ha mạn thù sa đỏ thắm treo trên đầu, đúng rồi, Đế Quân đã đổi quả tần bà cho Cơ Hoành, khi nàng tới lấy trộm quả quý đã bị rơi vào giấc mộng của A Lan Nhược, Đế Quân đuổi theo cứu nàng, còn hôn nàng, nói với nàng rất nhiều lời dịu dàng, nàng liền tha thứ cho Đế Quân, sau đó hồn phách của nàng không hiểu sao lại nhập vào thân xác của A Lan Nhược, còn Đế Quân không hiểu sao lại trở thành Tức Trạch, A Lan Nhược và Tức Trạch vốn là phu thê, nàng và Đế Quân liền trở thành phu thê, Đế Quân đã tết vòng hoa cho nàng, đứa nàng đi chơi tết Nữ nhi, đưa nàng đi thả câu, cùng nàng ngắm hoa, mái tóc dài ướt mèm, sự âu yếm dưới tán lá sen, nụ hôn của Đế Quân… Phượng Cửu bỗng chốc trở nên tỉnh táo, hồi lâu, khẽ lẩm bẩm nói: “Thực ra là đang nằm mơ đúng không…”.
Cảm thấy bên cạnh mình có thứ gì đó cử động, nàng chậm chạp quay người lại, dưới ánh trăng mờ mờ lại đối diện với một khuôn mặt. Gương mặt khi ngủ của Đế Quân. Trái tim của Phượng Cửu lỡ nhịp. Hoặc giả thực ra không phải đang nằm mơ, chỉ là khát vọng mà nàng chôn giấu nơi sâu thẳm nhất trong tim, khát vọng mà cho dù đã bao nhiêu lần nói rằng phải từ bỏ nhưng vẫn không thể từ bỏ được, nay lại trở thành sự thật, nhất thời chưa thể quen được, vì vậy đêm đêm, khi tỉnh dậy từ giấc ngủ lại cứ ngỡ rằng mình đang mơ?
Đế Quân thích nằm nghiêng khi ngủ, thích làm rối tung mái tóc, nàng khẽ mím miệng cười, đưa tay vuốt lại món tóc rối trước trán chàng, chậm rãi, ngón tay trắng ngần lại men theo chiếc đai trên trán, trượt xuống mái tóc trắng sau vai chàng.
Đúng rồi, là thật.
Nàng không ngủ được, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của chàng, lòng bỗng trở nên mềm mại, vươn người hôn lên khóe môi chàng, áp sát vào môi chàng hồi lâu, liền thấy chàng mở to đôi mắt còn có phần mơ màng, đôi môi của nàng vẫn kề sát bên khóe môi chàng, khẽ hỏi: “Tỉnh rồi ư?”.
Chàng nhìn nàng một hồi, lại nhắm mắt lại, đưa tay ôm nàng vào lòng, dúi đầu lên vai nàng, mơ màng nói: “Vẫn còn hơi buồn ngủ, đợi ta một lát”.
Hơi thở của chàng sát bên tai khiến nàng thấy hơi buồn buồn, cũng vòng tay ôm lại chàng, khẽ cười nói: “Vẫn còn sớm, chàng ngủ tiếp đi, em sẽ không quấy rầy chàng”.
Giọng nói của chàng đã có phần tỉnh táo, khẽ nói: “Còn nàng?”.
Bàn tay nàng ấn lên huyệt An Miên phía sau tai chàng, day rất nhẹ, dịu dàng nói: “Em đã ngủ đủ rồi, chúng ta đã có thể trở về, chắc chàng đã tốn nhiều sức lực, để em day cho chàng, chàng ngủ đi”.
Chàng khẽ “ừm” một tiếng, âm cuối mang nặng giọng mũi, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh nhạt bình thản thường ngày của chàng, khiến trái tim nàng lập tức tan chảy, lực day của bàn tay lại càng nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn, còn đôi môi của chàng bỗng đặt lên cổ nàng, nàng hơi nghiêng đầu né tránh chàng: “Chẳng phải chàng nói rằng vẫn còn buồn ngủ sao?”.
Giọng nói của chàng mơ hồ vang lên bên tai nàng: “Nằm một lúc, thấy không quá buồn ngủ nữa”.
Nàng hơi nhích người ra một chút, nhìn ngắm khuôn mặt vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ của chàng, dưới ánh trăng, cặp đồng tử sâu thẳm, đen láy, sống mũi cao, đôi môi hơi mím lại, kết hợp với mái tóc trắng vừa được vuốt thẳng ban nãy giờ lại hơi rối, có một vẻ uể oải mê hoặc. Chàng cũng chăm chú nhìn nàng. Nàng không nói thành tiếng, chỉ dùng khẩu hình: “Định làm chuyện xấu ư?”. Liền thấy chàng hơi nhướn mày, nụ cười nở trong ánh mắt. Nàng ngây người, sán lại chủ động gắn đôi môi mình lên môi chàng. Nhưng chàng lập tức hôn lại, đánh thành chiếm đất, không hề nương tay. Nàng ghì chặt lấy chàng.
Phía ngoài cửa bỗng vang lên tiếng vỡ loảng xoảng, một vạt áo trắng lướt qua khe cửa, bỏ lại những mảnh vỡ của viên dạ minh châu vương trên nền đất, le lói chút ánh sáng dưới ánh trăng. Phượng Cửu giật mình bởi tiếng động đó, đang định nhổm người dậy, vừa mới nhổm được nửa người đã bị Đông Hoa dùng chăn ngăn lại.
Phượng Cửu vô cùng xấu hổ khẽ lí nhí bên trong tấm chăn: “Nơi đây hiện giờ là… à nơi ở của Tiểu Yến phải không, chàng… khi chàng đổi lại có phải chưa nói với huynh ấy một tiếng không”. Đông Hoa làm phép khóa chặt cửa lại, lại hóa phép làm biến mất những mảnh vỡ của viên dạ minh châu, sau đó mới nằm xuống kéo nàng từ trong chăn ra, khẽ nói: “Khi dọn trở lại đây đã nói qua với Yến Trì Ngộ rồi, ở đây có suối nước nóng có thể giải tỏa mệt mỏi, hắn ta tạm thời ở Tật Phong viện, ban nãy chỉ là do con chuột làm rơi chậu hoa mà thôi”. Nhìn nàng ửng hồng hai má, đóa hoa phượng vũ giữa trán vô cùng rực rỡ, đưa tay vuốt ve khóe mắt hoe đỏ của nàng: “Sao thế, hoảng sợ ư?”. Nàng liếc mắt nhìn chàng, gật gật đầu, chàng khẽ hỏi nàng. “Có ta bên cạnh mà vẫn sợ sao?”. Nàng nhìn chàng giây lát, nghiêng đầu sang một bên, nói nhanh: “Được rồi, không phải là sợ, mà là xấu hổ”. Chàng ngây người, đợi đến khi phản ứng lại đã thấy mình lại đang hôn lên đôi môi của nàng, còn nàng cũng chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ chàng. Hương hoa trong phòng ngày càng nồng, ánh trăng chiếu vào, dường như cũng nhuốm chút hương thơm.
Sáng sớm hôm sau, Phượng Cửu nhận được thư của Tiểu Yến, nói rằng giữa đường gặp Mặt lạnh và Tô Diệp Mạch đi tới Kỳ Nam thần cung có việc, nghe nói nàng đã tỉnh lại, trong lòng vô cùng mừng rỡ, hỏi nàng có thể uống rượu, ăn thịt được không, nếu rượu thịt đều có thể cho vào bụng thì mời nàng nhanh chóng tới Túy Lý Tiên hẹn hò, Manh thiếu gia muốn từ biệt riêng với nàng trước. Cả bức thư chữ viết có thể coi là thanh tú, chỉ riêng từ “hẹn hò” dùng không được thỏa đáng lắm, Phượng Cửu bất giác cảm thán, mấy ngày không gặp, Tiểu Yến ngày càng có văn hóa rồi.
Trong thư còn kể lể thêm một vài chuyện khác nữa, đại ý nói là từ khi nàng rơi vào trong giấc mộng của A Lan Nhược, bộ tộc Tỷ Dực Điểu liền phát hiện ra thân phận hoàng tử và công chúa của bộ tộc Dạ Kiêu của hai người là giả, mặc dù vì có Đông Hoa và Liên Tống, bọn họ không dám tìm hiểu thêm, nhưng Manh thiếu gia đã hỏi riêng chàng ta vài lần, nghĩ tình bạn bè, chàng ta đã thẳng thắn cho Manh thiếu gia biết thân phận Ma quân Ma tộc của chàng ta, còn thân phận của nàng, tuy chàng ta nói không rõ ràng nhưng lại khiến Manh thiếu gia ngộ nhận nàng cũng là người của Ma tộc.
Tiểu Yến chân thành nói, muốn tiếp tục giấu Manh thiếu gia hay là nói ra hết đều tùy nàng, dù gì Manh thiếu gia ôm ấp một tình cảm sâu đậm với nàng trong truyền thuyết, mà Manh thiếu gia chắc chắn không thể thắng được Mặt lạnh, có lẽ vì sự an nguy của Manh thiếu gia, xem xem có phải cứ dứt khoát che giấu thì hơn không.
Phượng Cửu nắm phong thư trong tay, tâm tư có phần trĩu nặng.
Sáng nay Đế Quân đã nói với nàng, bọn họ đã ở trong Phạn Âm Cốc đủ lâu rồi, đợi khi chàng làm xong việc ở Kỳ Nam thần cung sẽ đưa nàng trở về Cửu Trùng Thiên. Đế Quân tới Kỳ Nam thần cung, chính là vì việc trồng cây tứ quý có phong ấn khí trạch của A Lan Nhược và hồn phách của Trầm Diệp vào trong thần cung. Quá khứ của Trầm Diệp và A Lan Nhược, nàng cũng đã nghe Đế Quân nói qua một chút giống như nghe kể chuyện, quả là một quá khứ khiến người ta xót xa, khiến nàng cũng cảm thấy có chút đau thương.
Nàng níu lấy Đế Quân hỏi thêm một vài chuyện nữa, cũng biết nữ vương trong cốc hiện nay quả nhiên chính là Quất Nặc. Quất Nặc trong giấc mộng của A Lan Nhược quả là đáng ghét, nhưng Quất Nặc vốn không phải là một thiếu nữ đáng căm hận gì, kế thừa ngôi vị nữ vương cũng coi như là tạo hóa của nàng ta. Nghe nói kết cục của Khuynh Họa lại có phần thê thảm, nghe nói sau đó Quất Nặc đã thành thân với một vương phu rất quyết đoán, hai người hợp lực nhốt Khuynh Họa vào thâm cung, năm thứ hai mươi sau khi bị giam Khuynh Họa đã phát điên, thi thoảng cất tiếng nói, phần lớn lại nhắc tới A Lan Nhược.
Phượng Cửu cảm thấy những chuyện này coi như đã kết thúc, cũng không có liên quan gì tới mình, duy chỉ phong thư trên tay này, Tiểu Yến lại nhắc tới đúng vấn đề một cách hiếm thấy.
Manh thiếu gia.
Manh thiếu gia rất nghĩa khí, đã thực sự coi nàng và Tiểu Yến là bạn bè, biết bọn họ sắp đi, còn tiễn biệt họ. Làm bạn, cần phải thật lòng, nhưng Manh thiếu gia… nàng cũng có chút mơ hồ không biết có nên nói rõ thân phận của mình với Manh thiếu gia hay không, hồi lâu, buông một tiếng thở dài, nhủ thầm đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến vậy.
Đã hơn một tháng không gặp, Túy Lý Tiên vẫn hoành tráng như trước đây, Manh thiếu gia gần đây thường thích ngồi ở sảnh lớn, nói rằng như vậy sẽ gần gũi với người dân hơn, khi Phượng Cửu đến, loáng thoáng nghe thấy chàng ta đang kích động nói gì đó: “Bản thiếu gia tuy chưa từng gặp nàng, nhưng đoán rằng nàng nhất định là một giai nhân mặt hoa da phấn, tĩnh như mặt nước hồ mùa thu soi bóng trăng, bước đi tha thướt như cành liễu rủ trước gió, đoan trang hiền thục, ôn hòa hiền lành có lễ độ, nếu đem so sánh với hoa, duy chỉ có hoa sen mới sánh được với nàng, nàng có vẻ tao nhã và thanh khiết của hoa sen…”.
Phượng Cửu tiện tay nâng một chén trà trên bàn lên, nói: “Ai vậy? Ai mà được tâng bốc nghe khó tin vậy, là một nhạc cơ mới đến Túy Lý Tiên ư?”.
Tiểu Yến bắt đắc dĩ nhìn nàng một cái: “Manh thiếu gia đang miêu tả điện hạ Phượng Cửu của Thanh Khâu”.
Phượng Cửu trượt chân một cái, ngã nhào từ trên ghế xuống, tay cầm chén trà ngồi dưới đất, hồi lâu, nói: “Ờ”.
Nhìn thấy nàng bị ngã, Manh thiếu gia cuối cùng cũng ngừng nói, thở dài đưa một tay ra định kéo nàng đứng lên: “Mặc dù ngươi thường chơi cùng bọn ta, nhưng rốt cuộc vẫn là một cô nương, phải chú ý tới nghi dung thể hiện một chút, trước mặt bàn dân thiên hạ thế này mà lại ngồi bệt xuống đất thì còn ra thể thống gì nữa, cô nương thì vẫn phải giống một cô nương chứ”.
Phượng Cửu thụ giáo bò dậy, Manh thiếu gia tiếp tục hào hứng nói với Tiểu Yến: “Phượng Cửu điện hạ nhất định là một thục nữ danh môn hạng nhất, vì bản chất của nàng quá cao quý thanh khiết, hơn nữa lại ngây thơ lương thiện, yêu thích những con vật nhỏ bé, tuyệt đối sẽ không động chạm tới những thứ phàm tục như rượu thịt, là một nữ thần cao quý thật sự chỉ ăn gió uống sương, hơn nữa còn rất nhân từ, ngay cả một con muỗi cũng không nỡ đánh chết”.
Phượng Cửu – người vừa dùng chiếc đũa tre đâm chết một con ruồi lớn mơ màng nhìn Manh thiếu gia.
Tiểu Yến cuối cùng cũng không thể nghe được nữa, nói xen vào: “Tuy Phượng Cửu quả đúng là… à ờ, nói thế nào nhỉ, ờ, một giai nhân mặt hoa da phấn, lần sau nói chuyện với mỗ cứ nói những lời thực tế một chút, những lời văn vẻ này mỗ nhớ được sẽ rất đau đầu, vừa nói tới đâu nhỉ? Đúng rồi, giai nhân mặt hoa da phấn, Manh thiếu gia, Phượng Cửu trong tưởng tượng của huynh là như vậy, nhưng ngộ nhỡ nàng ấy không giống như thế, huynh còn yêu nàng ấy nữa không?”. Đưa tay chỉ về phía Phượng Cửu, nói: “Nếu nàng ấy như thế này, huynh còn yêu nàng ấy nữa không?”.
Manh thiếu gia nhìn Phượng Cửu, bật cười ha hả, cười to đến nỗi không thở được nữa: “Sao có thể như vậy được chứ”, chỉ về phía nàng, nói: “Nếu điện hạ Phượng Cửu như nàng ta, ta đành phải tìm một miếng đậu phụ mà đập đầu tự tử thôi”.
Tiểu Yến đau khổ quay đầu đi.
Phượng Cửu trấn tĩnh gặm nốt cái đùi thỏ trên tay phải, chậm rãi nói: “Ta quả thực là Phượng Cửu ở Thanh Khâu, tướng quân Thường Thắng là do ta tặng cho huynh, chiếc bình bằng sành đó cũng là ta tặng cho huynh, năm xưa khi ta cứu huynh, đã gọi huynh là Tiểu Minh, giấu huynh lâu như vậy, xin lỗi nhé”.
Trong tửu lầu nhất thời trở nên vô cùng yên lặng, Manh thiếu gia sững sờ nâng chén rượu trên tay, hồi lâu, giọng nói có phần run rẩy: “Ngươi thật sự là điện hạ Phượng Cửu, chính là điện hạ Phượng Cửu không chạm tới rượu thịt, ăn gió uống sương, yêu thích các con vật và côn trùng nhỏ bé đó ư?”.
Phượng Cửu đắn đó nói: “Có thể huynh đã có chút hiểu nhầm về ta, thực ra…”.
Manh thiếu gia run giọng ngắt lời nàng: “Ban nãy ngươi uống thứ gì vậy?”.
Phượng Cửu nhìn vào chén rượu trước mặt: “Rượu”.
Giọng nói của Manh thiếu gia lại càng trở nên run rẩy hơn: “Đã ăn thứ gì vậy?”.
Phượng Cửu nhìn vào mấy chiếc xương nằm trên bàn: “Thịt thỏ”.
Giọng nói của Manh thiếu gia có chút lạc hẳn đi: “Cây đũa tre trong tay người vừa đâm thứ gì vậy?”.
Phượng Cửu nhìn chiếc đũa tre trong tay trái: “Ruồi”.
Manh thiếu gia trợn ngược hai mắt, nghiêng người ngã vật xuống đất, Phượng Cửu và Tiểu Yến đồng thanh đau đớn hét lên: “Manh thiếu gia!”.
Vừa hay lúc đó Đông Hoa, Liên Tống, Tô Mạch Diệp cùng bước vào đại sảnh, nghe thấy tiếng hét đau đớn đó, Tô Mạch Diệp vội vã tiến lên vài bước, nhìn Manh thiếu gia đang nằm trên đất, kinh ngạc nói: “Chàng ta sao vậy?”.
Tiểu Yến ngồi xổm bên cạnh Manh thiếu gia nhìn ngắm hồi lâu, lại đưa tay ra chọc chọc vài cái, đau khổ nói: “Haizz, giấc mộng mấy chục năm của Manh huynh tan vỡ, vì không chịu nổi cú sốc đó nên đã ngất đi, tuy nhiên, may mà mỗ có mang theo thuốc tỉnh thần, đợi mỗ lấy ra cho huynh ấy ngửi một chút…”.
Chỉ một loáng sau, Manh thiếu gia – người vừa chịu một cú sốc lớn dần dần tỉnh lại nhờ thuốc tỉnh thần, bò dậy thất thần liếc nhìn Phượng Cửu một cái, đẩy mạnh Tiểu Yến đang ngồi xổm trước mặt mình ra, vừa khóc vừa chạy ra khỏi tửu lâu: “Nữ nhân, ta sẽ không bao giờ tin vào nữ nhân nữa, ngay cả người phụ nữ mà ta sùng bái cũng như thế này, còn trông mong gì vào những nữ nhân khác dưới gầm trời này chứ!”.
Liên Tống phe phẩy cây quạt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói: “Chàng ta rốt cuộc đã phải chịu cú sốc gì, xem ý tứ của chàng ta, dường như từ giờ sẽ thích nam nhân? Nữ nhân thì ta quen biết rất nhiều, còn nam nhân ấy à…”, chợt nhìn Tô Mạch Diệp như nghĩ ngợi điều gì đó: “Giới thiệu ca ca của ngươi cho chàng ta thì thế nào?”.
Mạch thiếu gia nhìn theo bóng dáng của Manh thiếu gia: “Ca ca của ta… thích những người dũng mãnh, Manh hoàng tử… có lẽ chưa đủ dũng mãnh”.
Trong tay Phượng Cửu vẫn cầm miếng đùi thỏ đang gặm dở, ánh mắt nhìn Tiểu Yến có phần rầu rĩ: “Ta chưa từng nghĩ ta lại ép huynh ấy thành đoạn tụ, chúng ta có nên đuổi theo không, ngộ nhỡ huynh ấy nhất thời nghĩ quẩn…”.
Tiểu Yến liếc nhìn Đông Hoa một cái, lại nhìn Phượng Cửu, than rằng: “Haizz, đoạn tụ thì đoạn tụ, nếu huynh ấy còn dám thích muội nữa, thì không chỉ đứt tay áo (đoạn tụ) thôi đâu. Cứ để huynh ấy ra ngoài khóc lóc một chút cũng tốt, chưa biết chừng khóc xong sẽ nghĩ thông suốt, theo cao kiến của mỗ, ta và muội đuổi theo chẳng qua càng khiến huynh ấy thêm đau lòng, không đuổi theo vẫn hơn, nào nào, chúng ta hãy ăn thịt thỏ đi”.
Mọi người cùng ngồi xuống chia phần chỗ thịt thỏ, thần sắc của Đế Quân không rõ là vui hay buồn, Phượng Cửu ghé sát bên tai chàng thì thầm: “Món thịt này chẳng có gì ngon, lừa gạt bọn họ thì còn được chứ sao qua mặt được em, về nhà em làm ngon hơn cho chàng ăn”.
Ánh mắt của Đế Quân cuối cùng cũng có chút ý cười, đáp: “Được”.
Nàng tiếp tục thì thầm bên tai chàng: “Hôm nay dậy sớm như vậy, chàng chắc chắn còn rất buồn ngủ, lát nữa lặng lẽ chuồn về trước, chàng ngủ thêm một lát, em hầm canh bổ thần cho chàng, chàng tỉnh dậy là có thể uống rồi”.
Giọng nói của Đế Quân cũng nhẹ nhàng hơn một chút, đáp: “Được”.
|
|