Tất cả mọi thứ trong hố dần hóa tro, vô số những vật hình cầu phát quang chầm chậm bay lên trời.
Đó là nguyên đan của kẻ tu hành ư? Đạo hạnh cao, nguyên đan chưa bị tổn hại hẳn có thể sống lại, thấp thì chắc cũng được đầu thai chuyển thế. Không biết Thanh Hư đạo trưởng ra sao?
Hoa Thiên Cốt quỳ trước hố lạy hai lạy. Trời đột nhiên đổ mưa xuống, rửa sạch máu đọng trên người nàng. Không khí vẫn nặng nề như trước, nhưng Hoa Thiên Cốt lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sức khỏe cũng trở nên vô cùng dồi dào.
Chưa báo sư, cũng không phải đệ tử Mao Sơn, nhưng đột nhiên lại trở thành Mao Sơn chưởng môn, thật khiến người khác phải khiếp đảm. Hoa Thiên Cốt gói kĩ hai quyển bí tịch kia cất vào trong ngực rồi bắt đầu xuống núi.
Mục tiêu kế tiếp rất rõ ràng, đến Côn Luân tham dự Quần Tiên yến, thông báo việc Mao Sơn bị phản đồ cướp mất xích Thuyên Thiên, truyền chức chưởng môn cho tiểu đồ đệ Vân Ẩn của Thanh Hư đạo trưởng, sau đó cầu xin Bạch Tử Họa – Bạch lão tiền bối nhận nàng làm đồ đệ, cuối cùng theo về Trường Lưu Sơn chăm chỉ rèn luyện…
Có mục tiêu là có động lực! Hoa Thiên Cốt xuống Mao Sơn, hỏi đường tới Côn Luân, đi hai ngày thẳng về hướng Tây. Điều đáng kinh ngạc là tối đến chẳng có ma quỷ nào tới gần nàng, không biết do tác dụng từ Thiên Thủy Tích của Dị Hủ Quân hay là câu ngọc Hiên Viên Lãng tặng nữa. Nhưng đường đi ngày càng gặp nhiều tiểu quái, ngay cả những nơi đông đúc như trong thành đôi khi cũng có một, hai kẻ hình dạng kỳ lạ đi tới đi lui.
Những người bình thường không thể nhìn thấy, Hoa Thiên Cốt cũng học được cách tảng lờ chúng đi. Nhưng thỉnh thoảng có vài con rất thích mùi của nàng, nhảy lên vai khiến Hoa Thiên Cốt sởn cả da gà, đành làm bộ lơ đãng gạt đi.
Thấy người quá bẩn, khi qua rừng lại phát hiện một con suối nhỏ, Hoa Thiên Cốt liền vui vẻ nhảy vào. Dòng suối chảy qua tảng đá nhẵn bóng rồi đổ về hồ nước xanh biếc.
Hoa Thiên Cốt cởi quần áo, vui vẻ bơi qua bơi lại như con cá nhỏ, gội đầu tắm táp. Nàng cảm thấy Thiên Thủy Tích trước ngực hơi nóng lên. Gần đây nó hay phát sáng và tỏa nhiệt khiến nàng thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng chẳng có gì không ổn nên vẫn đeo trên người.
Mình trần chạy ra khỏi nước, Hoa Thiên Cốt thoải mái ngồi phơi nắng dưới mặt trời. Đang chuẩn bị thay bộ quần áo sạch sẽ, đột nhiên có một tiếng “A!” truyền đến.
Chết cha, có người! Nàng còn tưởng nơi rừng thiêng nước độc này…
Hoa Thiên Cốt vội vàng ôm quần áo che đi cơ thể nhỏ nhắn. Bên cạnh dòng suối, một người dáng vẻ thư sinh đưa lưng về phía nàng, có lẽ lúc lấy nước lỡ nhìn thấy.
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi…” Người nọ liên tục giải thích, ngữ khí kích động, “Ta không ngờ ở đây lại có người…”
Hoa Thiên Cốt không nói gì vội vàng mặc quần áo vào. Tuy nàng giả nam trang nhưng chỉ cần nhìn mái tóc rối tung, gương mặt đỏ rực cũng có thể biết được đây là một cô gái.
Hoa Thiên Cốt thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, không ngờ thư sinh khoác trên vai một cái giỏ kia cũng vội vàng chạy đến.
“Khổng Tử dạy: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Ta, ta quả thực không cố ý…”
Hoa Thiên Cốt chưa từng thấy giọng nói nào dịu dàng và hay đến thế, không nhịn được quay đầu nhìn hắn một cái. Dáng vẻ bình thường nhưng lại có khí chất bất phàm, đôi mắt phượng trong trẻo mang theo ý cười, đem đến cảm giác thân thiết khó tả.
Hiên hiên thiều cử
Trác trác lãng lãng
Như kiến bạch lộ vị hi.[2]
[2] Dịch nghĩa: Thanh tao hơn người, tỏa sáng rực rỡ, như thể sương sớm ban mai.
Bình ổn tao nhã, chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta thật thoải mái, hoàn toàn cam lòng phục tùng.
“Không sao…” Hoa Thiên Cốt ngẩn ngơ, rất lâu sau mới giật mình tỉnh lại, tiếp tục cắm cổ chạy.
Người nọ lại đuổi theo sau, bước chân lảo đảo, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
“Sao lại không sao? Cơ thể cô nương đều đã bị ta nhìn thấy hết, nếu không chịu trách nhiệm, há chẳng phải uổng công đọc sách thánh hiền? Cô nương quý danh là gì, ngụ ở nơi đâu? Chờ ta đỗ tiến sĩ rồi sẽ thành thân với nàng!”
Đầu Hoa Thiên Cốt chảy mấy vạch đen dài. Nàng mới mười hai tuổi, còn chưa dậy thì, ngực không ra ngực mông chẳng ra mông, phẳng lì thế này, dù bị hắn nhìn thấy thì sao chứ? Mồ hôi nàng chảy ròng ròng…
“Không sao, không sao. Công tử cứ làm như không thấy là được. Xin lỗi, nhưng ta đang vội.”
“Biết nói là biết, không biết nói là không biết, ta rõ ràng thấy hết từ đầu đến chân, từ trước đến sau, sao có thể làm như không thấy được? Như thế há chẳng phải lừa mình dối người sao? Cô nương đừng lo lắng, ta nói lời giữ lời, nhất định sẽ lấy nàng!”
Hoa Thiên Cốt nghiến răng trèo trẹo, vừa ra khỏi rừng vừa phải nghe tên thư sinh cổ hủ nói quang quác không nghỉ. Lại còn một loạt những trích dẫn kinh điển, khen ngợi nhân lễ nghĩa trí tín[3] rồi đạo đức nữ tử này nọ, khiến nàng rầu thối ruột. Người ta đã không thèm để ý, hắn còn ồn ào cái gì? Hóa ra lúc đầu giọng nói bùi tai và vẻ ngoài kia đều là lừa gạt!
[3] Nhân, lễ, nghĩ, trí, tín: Năm đức tính của người quân tử.
Đi tới lối rẽ, Hoa Thiên Cốt thật sự không thể chịu nổi nữa: “Không phải huynh lên kinh đi thi sao? Chúng ta mỗi người một ngả nên nói lời từ biệt thôi, sau này gặp lại!”
“Không được, đi thi chỉ là chuyện nhỏ. Cô nương còn nhỏ tuổi đã phải đi một mình, lỡ gặp dã thú hay cướp thì biết làm sao? Dù nàng không phải vị hôn thê mà chỉ là người qua đường tình cờ gặp gỡ, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu! Ta quyết định sẽ đưa nàng đến nơi nàng muốn rồi mới lên kinh! Thi đỗ liền đến nhà nàng cầu hôn, cưới hỏi đàng hoàng đưa nàng về dinh!”
Ông trời ơi! Từ khi nào nàng trở thành vị hôn thê của hắn thế? Điên mất, điên mất, hắn có để cho nàng yên không?
“Đừng đi theo ta! Ta xin huynh đấy! Trời sinh ta mệnh xấu, đi đâu khắc đó, huynh theo ta chẳng những gặp phải phiền toái lớn, còn có thể bị quỷ ám nữa!” Đến cả Mao Sơn cũng còn gặp phải chuyện này, Thanh Hư đạo trưởng và những người đó chẳng phải bị nàng ám sao?
Thư sinh kia nghiêm mặt nói: “Tục ngữ nói ban ngày không làm chuyện xấu, nửa đêm chẳng sợ quỷ thăm. Đông Phương Úc Khanh ta đi thẳng ngồi ngay, còn ngại yêu ma quỷ quái sao?”
Hoa Thiên Cốt đi đến đâu hắn theo đến đấy, không thể thoát được. Thật sự bị bám rồi nàng cũng không biết phải làm sao, đêm đến cố dằn lửa giận, ngồi ăn bánh mỳ không thèm để ý đến nữa, hắn hỏi gì cũng khỏi trả lời. Ài, thật nhớ gà nướng Lãng ca ca làm quá!
“Ăn không?” Đông Phương Úc Khanh đưa một miếng bánh ngọt qua, Hoa Thiên Cốt nhìn nụ cười ấm áp của hắn, ma xui quỷ khiến lại nhận lấy. Không thể phủ nhận nụ cười kia rất có tác dụng an ủi và chữa vết thương lòng cho người khác, nếu hắn mà câm thì đúng là hoàn mỹ, than ôi…
“Cô nương tên gì?”
“Hoa Thiên Cốt…” Nàng vừa đút miếng bánh ngọt mềm mềm vào miệng vừa bất mãn lẩm bẩm. Đúng là mật ngọt chết ruồi mà!
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười hai.”
“Có hôn ước chưa?”
“Chưa.”
“Cha mẹ nàng đâu?”
“…Chỉ còn mình ta.”
Hoa Thiên Cốt đột nhiên cảm thấy trống vắng. Nàng vốn tưởng lần này bái sư được thì về sau sẽ có chỗ nương thân, không ngờ sóng chưa yên, bão lại tới.
“Mình nàng?” Đông Phương Úc Khanh nhíu mày, “Vậy nàng một mình đi đâu? Tìm người thân nương tựa sao?”
“Không phải, ta không có người thân. Ta vốn đi Mao Sơn cầu đạo, nhưng không thành. Giờ phải đi Côn Luân một chuyến.”
“Côn Luân? Đi xa như thế làm gì? Rất nguy hiểm!”
“Ta phải tham gia Quần Tiên yến.” Hoa Thiên Cốt nói xong vội che miệng lại, kể những điều này với một thư sinh sắp lên kinh dự thi làm gì chứ?
“Quần Tiên yến? Nàng bảo lên Mao Sơn cầu đạo nhưng không được, tại sao? Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Cả Mao Sơn bị giết, Thanh Hư đạo trưởng trước khi mất phó thác ta đến Quần Tiên yến truyền tin.” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn Đông Phương Úc Khanh, phát hiện không phải tại mình nhanh nhảu, mà dù hắn hỏi gì, miệng nàng đều như mất tự chủ mà nói hết ra. Trời ạ, là vì giọng hắn rất bùi tai sao?
“Mao Sơn bị tàn sát? Đã bắt đầu rồi sao?” Đông Phương Úc Khanh nhíu mày thì thào, “Thanh Hư đạo trưởng trước lúc mất còn nói gì không?”
Hoa Thiên Cốt che miệng lại lắc đầu, nàng sẽ không nói nhiều với một người xa lạ như vậy đâu!
Đông Phương Úc Khanh càng lúc càng tiến tới gần, sốt ruột cầm lấy bàn tay nhỏ còn lại của nàng.
“Sau đó thế nào, pháp khí trấn môn của Mao Sơn – xích Thuyên Thiên có giữ được không?”
Hoa Thiên Cốt sửng sốt buông tay ra, trợn tròn mắt nhìn hắn: “Sao huynh lại biết?” Hắn không phải là một thư sinh lên kinh dự thi bình thường sao?
“Đương nhiên biết rồi. Ta đã đọc đủ loại sác, chuyện lục giới cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Nàng tưởng ta chỉ là con mọt sách thuộc vẹt tứ thư ngũ kinh sao?”
“Huynh cũng tu tiên?”
“Không phải, nhưng ta cũng có người thân đạo hạnh rất cao, từ nhỏ cũng hơi hứng thú với việc này nên đọc rất nhiều sách cổ. Vậy xích Thuyên Thiên cuối cùng thế nào?”
“Bị cướp đi rồi…” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, rốt cuộc đó là gì mà cần nhiều mạng người bảo vệ đến thế?
“Chuyện lớn không hay rồi.” Đông Phương Úc Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, chuyến đi này xem ra công cốc.
“Thiên Cốt, tuy tạm thời chưa có ai chú ý, dọc đường chắc không có gì nguy hiểm, nhưng thể chất nàng đặc thù, vẫn nên cẩn thận hơn. Ta có việc nên phải quay về gấp, xem ra không thể đưa nàng tới Côn Luân.”
“Ai thèm huynh đưa! Không phải huynh còn lên kinh sao?” Hoa Thiên Cốt khó hiểu nghiêng đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh, làm sao hắn biết thể chất nàng đặc thù nhỉ? Hơn nữa vội vã trở về làm gì, chẳng lẽ nhà hắn cũng có thần khí thượng cổ, sợ yêu quái đến cướp sao?
“…Cái đó không vội, ta xử lý xong mọi chuyện sẽ đi.”
“Làm mất vật kia có hậu quả gì không? Sao mọi người ai cũng lo lắng như vậy?”
“Thanh Hư đạo trưởng không nói cho nàng sao?”
“Không đủ thời gian, ông ấy chỉ nói qua một chút, sau đó giao quyển ‘Lục giới toàn thư’, bảo ta tự tìm hiểu.”
“Thiên Cốt, nàng biết lục giới trên thế gian này gồm những giới nào không?”
Hoa Thiên Cốt nhìn mà ngẩn ngơ, người này khi cười sao lại đẹp và ấm áp đến thế, thật khiến nàng buồn ngủ!
“À… thế giới của người, thế giới của yêu quái, của ma quỷ, cả của thần? Còn gì nữa nhỉ?” Nàng xòe tay ra đếm, hình như vẫn chưa đủ.
“Mấy cái này đều đúng, Nhân giới, Minh giới, Yêu giới, Ma giới, Tiên giới và Thần giới.”
“Oa, phân loại kĩ thật… Vậy Minh giới, Yêu giới, Ma giới đại diện cho cái ác, còn Nhân giới, Tiên giới, Thần giới đại diện cho cái thiện đúng không? Hai bên khống chế lẫn nhau? Thanh Hư đạo trưởng nói Yêu Thần chuẩn bị xuất thế, có phải ý là quái vật lợi hại nhất Yêu giới sắp ra mặt rồi không? Thảo nào gần đây ban ngày ta thấy nhiều yêu quái như thế.”
“Vấn đề thiện ác ở Lục giới không đơn giản như vậy. Người chết hóa quỷ thì gia nhập Minh giới, nếu thành tiên có thể đứng trong hàng tiên ban. Mà Yêu giới lại phức tạp hơn, tất cả đều là kết quả của quá trình tự nhiên hóa. Động vật, thực vật, thậm chí cả đồ vật do yếu tố nội lực hay ngoại lực tác động đều có thể thành tinh, hình thái mỗi loài một vẻ. Về phần Ma giới, dù là người cũng được, yêu cũng được, tiên cũng được, chỉ cần có ác ý, chấp niệm, thiên kiếp hay luyện công tẩu hỏa nhập mà thì đều có thể vào Ma đạo.”
“Còn Thần thì sao? Mọi người thường nói thần tiên, ta vẫn nghĩ thần và tiên giống nhau.”
“Chúng thần thượng cổ sinh cùng trời đất, mà tiên bình thường đều do tu luyện mà thành, mặc dù đều có pháp lực nhưng không giống nhau. Chỉ là mọi người thích đặt cạnh nhau, cũng giống như yêu và ma vậy thôi, hợp lại với nhau gọi là yêu ma. Phục Hi tạo bát quái, Nữ Oa tạo con người, hội bàn đào của Tây Vương Mẫu, Cộng Công húc đổ Bất Chu Sơ, Tinh Vệ lấp biển, Thương Hiệt sáng tạo ra chữ viết, Hoàng Đế đại chiến Xi Vưu, những truyền thuyết đó hẳn nàng đã từng được nghe. Thần tiên yêu ma tuy rằng qua tu luyện có thể trường sinh bất lão nhưng đều không có tấm thân bất tử. Họ có thể đến Minh giới luân hồi chuyển kiếp, nhưng đại đa số đều tịnh độ ở cõi niết bàn.”
“Nói đi nói lại làm người vẫn là khổ nhất.”
“Cũng không hẳn, thế gian này Nhân giới đứng đầu về số lượng, những tộc khác chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Nhân giới nhìn qua thì yếu đuối, thật ra lại mạnh nhất, là căn nguyên của Lục giới, là nguồn gốc của vạn vật.”
“Nhưng làm người mạnh ở đâu, tốt ở đâu?”
“Sức mạnh của lòng người là sức mạnh to lớn nhất, sau này nàng sẽ hiểu. Mà cảnh giới cao nhất của việc làm người không nhất định là thành tiên. Cho nên nàng không cần cố chấp chuyện tu tiên làm gì. Cho dù là thần tiên hay yêu ma đều có nỗi buồn phiền riêng. Nói không chừng làm người còn thoải mái, vui vẻ hơn.”
Hoa Thiên Cốt cảm thấy rất có lý, gật đầu.
“Vậy những người như Thanh Hư đạo trưởng thì là người hay tiên? Khi ông ấy nhờ tham gia Quần Tiên yến ta đã không nghĩ ra, một người bình thường như mình làm sao đi được.”
“Nàng không đọc ‘Lục giới toàn thư’ mà ông ấy đưa sao? Bên trong hẳn viết phần phân loại và cấp bậc vô cùng rõ ràng.”
“Đã xem đâu. Mười ba tháng sau đã là Quần Tiên yến, đường đi Côn Luân lại xa như vậy, ta sợ không đến kịp, mấy ngày nay đều chạy hết sức, tối đến vừa nằm đã ngủ, quên khuấy chuyện cuốn sách kia.”
“Cấp bậc của tiên dựa theo sự khác biệt trong pháp lực và địa vị mà chia làm chín bậc: Đứng đầu là Thượng tiên, thứ hai là Tiên, thứ ba là Thái thượng chân nhân, thứ tư là Phi thiên chân nhân, thứ năm là Linh tiên, thứ sáu là Chân nhân, thứ bảy là Linh nhân, thứ tám là Phi tiên, thứ chín là Tiên nhân. Cách để thành tiên cũng có rất nhiều, giống như Thiên tiên, Địa tiên và Thi giải tiên là phải chết trước rồi mới thành tiên. Đương nhiên có thể trực tiếp phi thăng là tốt nhất.”
“À, thì ra Trường Lưu đại tiên lợi hại như vậy.”
“Cái gì?” Đông Phương Úc Khanh nheo mắt lại.
“Thanh Hư đạo trưởng bảo ta đi bái Trường Lưu đại tiên Bạch Tử Họa làm thầy.”
Đông Phương Úc Khanh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ấm áp quen thuộc trở nên có chút kiêu căng. Không biết tại sao Hoa Thiên Cốt cảm thấy hắn có điểm gì đấy rất thân thuộc.
“Bọn họ đều đã thành tiên, còn có thể trông nom chuyện thế tục hay nhận đồ đệ sao?” Trước kia nàng luôn cho rằng tiên nhân đều xa tít mù khơi, rất khó gặp.
“Tình hình hiện nay, yêu ma xuất hiện dày đặc, ranh giới giữa tiên giả đắc đạo và kẻ tu hành đã không còn quá lớn. Ngoài Thiên Đình trên chín tầng mây ra, những tiên giả khác cho dù có chức vị hay là Tán tiên thảnh thơi, phần lớn đều ở sơn dã đào nguyên hay động tiên, tiên đảo xa bờ, người trần cũng có thể gặp tiên cầu duyên. Nói thẳng ra tiên nhân không xa xôi, khó mạo phạm như trong tưởng tượng của mọi người. Chẳng qua là nhiều pháp lực, ít sắc dục hơn người thường mà thôi. Hơn nữa, so với người, tiên càng dễ sa đọa nhập ma.”
Hoa Thiên Cốt thấy lời hắn mang theo sự khinh thường đối với tiên nhân, nhất thời không biết nói sao cho phải. Sư phụ tương lai của nàng không biết là người như thế nào đây?
“Thanh Hư đạo trưởng cũng là Thượng tiên đúng không?”
“Ông ta? Là Chân nhân thì có, cùng lắm là Linh tiên. Nàng tưởng rằng thành tiên dễ như vậy sao? Cả thiên giới bây giờ, cấp bậc Thượng tiên cũng chỉ có bốn người.”
“Oa! Lợi hại như vậy sao? Ta cứ tưởng rằng thành tiên nhất định phải đến mấy nơi như Tây Phương cực lạc.”
“Phần lớn họ đều không muốn ở lại Thiên Đình chịu sự quản chế của thiên pháp, đầu tiên là phi tiên, sau đó hoặc là du tiên hoặc là quay về nơi ở trước kia, tiếp tục bồi dưỡng đệ tử phi tiên. Nên nói thế nào nhỉ, lần này Yêu Thần xuất thế sau vạn năm luân hồi quả thực là không thể tránh khỏi. Tiên giới thật ra đã sớm chuẩn bị, rất nhiều năm trước đã gắng sức mở rộng lượng người tu đạo để đối phó với yêu ma xuất hiện khắp nơi. Cho nên các tiên đều cố gắng làm môn phái mình lớn mạnh hơn bằng cách tuyển đồ đệ, Mao Sơn chính là một trong số đó. Ngoài ra còn có Vương Ốc Sơn, Lao Sơn, Thái Bạch, Bồng Lai, vân vân… nhiều không kể xiết, chỉ cần có chút tiên tư đều bị đưa đi.”
“Con gái cũng được sao?”
“Phần lớn các phái đều nhận nữ đệ tử, đạo pháp có cả một phương pháp tu luyện là nam nữ song tu. Số ít còn lại vì bổn môn tiên thuật chỉ thích hợp với nam tử. Ngay cả Mao Sơn trước nay cũng được mấy nữ đồ.”
“A, vậy thì tốt quá! Trường Lưu Sơn chắc sẽ nhận ta đúng không? Tỉ lệ bái sư của ta lại lớn hơn mấy phần rồi!”
Đông Phương Úc Khanh nhìn dáng vẻ phấn khích của nàng, không kiềm được nở nụ cười.
“Trường Lưu Sơn là nơi tu đạo lớn nhất, tốt nhất trong tất cả các phái, cũng là nơi có nhiều môn hạ đệ tử nhất. Hơn nữa những đệ tử xuất sắc của phái khác cũng sẽ định kì ghé tới luyện tập. Một phần ba số tiên giả đắc đạo hiện nay đi ra từ đó. Trường Lưu Sơn bao gồm tất cả sở trường của các môn phái, tiên thuật đạo pháp đủ cả, số lượng tiên nhân pháp thuật cao cũng nhiều nhất. Dường như cả Tiên giới đều trông về nơi này.”
Ngừng một lát, hắn lại nói: “Nhưng đương nhiên điều quan trọng nhất là vì đến Ngọc Đế cũng không dám đắc tội với chưởng môn Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa.”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe lại thêm lo lắng.
“Ông ấy rất lợi hại, rất khó tính sao?”
“Chắc chắn là cực kỳ lợi hại. Trên Tiên giới những người có thực tài không nhiều lắm, nếu phải đối đầu, hắn chắc chắn là kẻ đáng sợ nhất. Còn nói khó tính thì lời đồn chưa hẳn đáng tin, nàng tự đi sẽ biết. Tuy ta không thích hắn, nhưng nếu nàng có thể bái hắn làm thầy thì đúng là phúc mấy đời.”
Hoa Thiên Cốt ngày càng bội phục Đông Phương Úc Khanh. Sao tên này cái gì cũng biết thế? Hắn thật sự chỉ là một thư sinh bình thường thôi sao?
“Nghe huynh nói cứ như đã từng gặp ông ấy rồi vậy.”
“Đương nhiên là chưa, ta nào có bản lĩnh ấy. Khả năng lớn nhất của Đông Phương Úc Khanh này là tri thức cùng lý luận. Ta có thói quen nhìn mọi chuyện một cách thấu đáo và đa chiều nhất, nàng không biết gì đều có thể tới hỏi.”
“Vậy huynh thử nói xem nếu Trường Lưu thượng tiên không chịu thu nhận ta thì có cách nào làm ông ấy đổi ý không?”
“Lòng người khó đoán, nàng tự cầu phúc đi.”
“Nhưng… ta thực sự rất lo lắng. À đúng rồi, huynh vẫn chưa nói cho ta biết Yêu Thần là cái gì, sao lại khiến Tiên giới loạn lên như thế?”
“Cụ thể thì không ai có thể nói rõ được, sở dĩ gọi là Yêu Thần là bởi nó vừa có khả năng phi phàm giống như thần, vừa có sức phá hoại vô cùng khủng khiếp. Chẳng những hấp thụ được tinh hoa nhật nguyệt mấy vạn năm, nó còn dung hợp được tất cả tà ác, hận thù, chiến tranh, tư dục và những thứ xấu xa, sau đó chuyển thế thành yêu. Song song với việc Yêu Thần xuất thế, cửa động ở Minh giới, Ma giới, Yêu giới sẽ bị mở ra, nhân gian binh phạt không ngừng, dân chúng lầm than, tất cả sẽ bị hủy diệt.”
“Không có cách nào chặn nó sao? Thần tiên mạnh như vậy cơ mà!”
“Lần trước đã ngăn rồi, dùng mười sáu thần khí thời thượng cổ, chia ra các nơi phong ấn Yêu Thần. Nhưng chỉ cần lòng còn ác niệm thì vĩnh viễn không thể diệt trừ tận gốc, tích lũy đến một thời điểm nhất định, nó sẽ giáng xuống nhân gian tàn phá tất cả.
“Trời ạ, thảo nào xích Thuyên Thiên kia quan trọng như vậy. Nếu như mất hết thần khí chẳng phải Yêu Thần sẽ sống lại sao?”
“Đúng vậy.”
“Những món kia đâu rồi?”
“Ở các môn phái, thần khí được coi là bảo vật trấn môn, nhưng luôn có yêu ma bụng dạ khó lường muốn cướp đi, để Yêu Thần xuất thế.”
“Trường Lưu Sơn cũng có?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng hẳn sẽ không sao đâu, dù gì vẫn còn mười lăm món, khó có thể tập hợp đủ được. Chúng tiên nhân lợi hại như vậy, dù Yêu Thần thật sự xuất thế, bao nhiêu thần tiên ở đấy chẳng lẽ lại không áp chế được ư? Phong ấn nó như lần trước là được rồi.”
Đông Phương Úc Khanh nhìn nàng cười, nhưng nụ cười vốn dĩ thoải mái vui vẻ không biết tại sao giờ phút này lại có vẻ kỳ dị khó hiểu.
“Thiên Cốt, thế gian này đã không còn Thần nữa rồi!”
Hoa Thiên Cốt đờ người, gì mà thế gian này đã không còn Thần nữa rồi, hắn có ý gì?
Không có thế giới của Thần…
“Các thần tộc thượng cổ thường tranh đấu với nhau, rất ít tộc còn tồn tại được. Cuối cùng Yêu Thần xuất thế, vì tiêu diệt yêu ma khắp nơi cộng thêm việc phong ấn Yêu Thần, Thần giới chỉ còn một vị. Vị thần cuối cùng dùng máu thịt của mình bồi đắp lại thế giới do chiến tranh mà chỉ còn là một đống hoang tàn, sau đó cũng mất đi.”
“Thiên Cốt, nàng cũng biết lòng người đáng sợ thế nào, yêu ma cứ thế sinh sôi nảy nở, đến thần tiên cũng không thể áp chế. Tại sao sự trở về của Yêu Thần lại gây hoang mang như vậy, là bởi dù Nhân giới và Tiên giới liên thủ cũng không thể mạnh bằng Thần giới. Cho nên Yêu Thần trở lại chẳng khác nào tận thế. Chúng ta không cách nào tránh khỏi, chỉ có thể kéo dài từng ngày, cố gắng đẩy lùi ngày đó lại, nghĩ biện pháp khắc chế hoặc phong ấn nó, mà mười sáu món thần khí thượng cổ kia, chính là mấu chốt của mấu chốt.”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn hắn, có rất nhiều điều nàng không hiểu, nhưng đột nhiên người lại nổi da gà, chỉ vì Yêu Thần mà cả Thần giới bị diệt ư? Nghĩ là hiện giờ Lục giới chỉ còn lại Ngũ giới, cái gì mà thần tiên thần tiên, trên đời này căn bản không có kẻ vừa sinh ra đã là thần, chỉ có người tu luyện thành tiên…
“Vậy, chẳng phải là lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh sao?”
“Phải, nhanh thì tháng sau, chậm thì mấy chục năm sau. Cái này phụ thuộc vào sự bảo vệ thần khí của các tiên giả. Nhưng thiên mệnh không thể tránh… Yêu Thần sớm hay muộn cũng sẽ xuất thế.”
“Thật đáng sợ…”
“Dù thế nhưng cũng không thể để yên như vậy. Ngày mai ta phải về gấp, không thể đưa nàng đi được. Nếu nàng cứ đi thế này nhất định không tới kịp Quần Tiên yến, hay cưỡi ngựa đi!”
“Hả? Nhưng ta không biết cưỡi ngựa…”
“Mai ta sẽ dạy nàng.”
“Huynh dường như cái gì cũng biết ấy.” Hoa Thiên Cốt ngưỡng mộ nhìn hắn.
“Ha ha, nàng còn gì không biết, có thể hỏi ta.”
“Đúng rồi, này.” Hoa Thiên Cốt đột nhiên nghĩ ra, đưa sợi dây chuyền cho hắn xem, “Đây là vật có thể phá bùa chú Dị Hủ Quân đưa cho ta, gần đây luôn nóng lên, đôi khi tối đến còn phát sáng nữa, sao lại thế? Lãng ca ca bảo ta đừng đeo, nói không phải là vật tốt. Ta cũng không biết, huynh xem xem…”
“Thiên Thủy Tích sao? Nóng lên?” Đông Phương Úc Khanh vừa cầm xem vừa nhếch miệng.
“Nàng có thấy cái hồng hồng trong đấy không?”
“Có thấy…”
“Đây là linh trùng dùng bí thuật của Dị Hủ các cấy vào.”
“A? Trùng? Giống như kiểu hạ cổ sao?”
“Không phải, trùng này và cổ trùng khác nhau, nó có rất nhiều tác dụng, cũng có rất nhiều loại. Dị Hủ các đôi khi sẽ cấy nó vào đối tượng để thám thính tin tức, hoặc là để giết người.”
“Thật khủng khiếp…” Hoa Thiên Cốt sợ hãi lui lại hai bước. Không ngờ mình vẫn mang nó trên người lâu như vậy.
“Không sao, đây chỉ là linh trùng bình thường, nó hút máu nàng để thành hình và sẽ chỉ nghe lời nàng, có một ít pháp lực, nhưng không thể nói là lợi hại. Nàng đi một mình, trên đường có sủng vật làm bạn cũng không tồi. Có đao không?”
“A? Hả? Có liềm.” Hoa Thiên Cốt lấy liềm giắt bên hông xuống.
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười, cắt một đường trên tay Hoa Thiên Cốt.
“Đau…”
Hắn nhỏ máu xuống Thiên Thủy Tích, máu bị hút vào rất nhanh.
“Làm thế này sâu mới có thể phá kén chui ra.”
Hoa Thiên Cốt nhìn không chớp mắt, thật sự có thể nở thành trùng ư?
Một lát sau, Thiên Thủy Tích đỏ bừng rồi bắt đầu xuất hiện vết nứt y như quả trứng đang nở, một con sâu trong suốt nhỏ hơn ngón út đang cố sức chui ra, trên thân còn vài sợi tơ máu, vừa giãy giụa vừa bò lổm ngổm.
“A! Ra rồi! Trời ơi!” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn con sâu nhỏ, kích động hoa chân múa tay. Đây là con sâu của nàng sao?! Nàng có thú cưng của riêng mình rồi!
Con sâu nằm trên tảng đá vừa thở vừa nghỉ ngơi, cả người mềm nhũn núc ních toàn thịt, thật khiến người ta muốn bóp thử xem sao. Thân nó trong suốt, cực kì đẹp. Một lát sao, sâu nhỏ cố sức ngẩng đầu lên, mở hai mắt tin hin ra, chớp chớp nhìn hai người trước mặt rồi đột nhiên mở miệng gọi: “Cha, mẹ…”
“A!” Hoa Thiên Cốt thét lên kinh hoàng, lùi ra sau hai bước, ngã phịch xuống đất. Có lầm không trời?! Nó nói chuyện kìa!
Đông Phương Úc Khanh cười ngặt nghẽo, đưa một ngón tay trắng như bạch ngọc ra sờ đầu chú sâu bé bỏng, thật là đứa bé ngoan, tinh mắt lắm!
“Tại sao… tại sao sâu lại biết nói?” Hoa Thiên Cốt vẫn chưa hoàn hồn nhìn cảnh tượng hãi hùng này.
“Nó là yêu tinh, đương nhiên nói được.”
“Nhưng… nhưng sao lại gọi ta là mẹ? Ta nào phải sâu, cũng đâu có sinh ra nó?!”
“Nàng ấp ra nó, nói cho cùng nó cũng là máu thịt của nàng còn gì nữa.”
Nhìn vẻ mặt không thốt nên lời của Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh cười đến sái quai hàm.
“Ta, ta là mẹ của sâu…” Hoa Thiên Cốt lắp bắp bước tới gần, mở to mắt nhìn chú sâu nhỏ trên tảng đá, mũi suýt chút nữa đụng vào người nó.
Chú sâu duỗi người, ngáp một cái, đáng yêu cực kì. Nó chu miệng, sau đó ôm lấy mũi Hoa Thiên Cốt rồi trèo lên.
“Mẹ, con đói bụng!”
“A…!” Hoa Thiên Cốt đứng hình, không ngừng nhìn Đông Phương Úc Khanh cầu cứu, nó bò lên mũi nàng rồi, bây giờ phải làm sao, làm sao hả?
Đông Phương Úc Khanh cười ngặt nghẽo tóm bé sâu xuống.
“Cha?” Sâu nhỏ vô tội ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đồ ngốc này, làm mẹ con sợ rồi đấy!” Đông Phương Úc Khanh yêu thương đặt nó lên lòng bàn tay mình.
“Hu hu hu, nó đói bụng thì ta phải làm sao? Không phải cho nó bú đấy chứ? Hu hu hu, ta không có đâu…” Hoa Thiên Cốt ôm ngực, mồ hôi tuôn ào ào như thác Lư Sơn.
Đông Phương Úc Khanh cố nhịn cười, suýt chút nữa không chịu nổi.
“Nếu nàng ngại máu mình nhiều như thế mà không có chỗ dùng, có thể mỗi ngày hoặc mỗi tháng cho nó ăn một giọt, giúp linh lực của nó tăng lên. Nếu không thì cho nó ăn mấy thứ như lá cây hay hoa cỏ đều được.”
“Nó có ăn bánh mì không?” Hoa Thiên Cốt cẩn thận nhận chú sâu từ tay Đông Phương Úc Khanh.
“Có thể sẽ ăn, tùy theo khẩu vị của nó.”
Sâu nhỏ bò tới gần bánh mì cắn một miếng. Ọe ọe ọe, cứng quá!
Khỉ gió, còn kén chọn. Nàng không biết nói gì hơn, đành đi hái một nhành cỏ non đưa tới trước mặt chú sâu. Sâu ta vui vẻ ôm lấy nhấm nháp, chỉ chốc lát sau trên lá đã có thêm một hàng răng cưa.
“Ha ha, thật đáng yêu.” Hoa Thiên Cốt mềm lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Đột nhiên nhớ tới miếng bánh vừa ăn liền mang ra đút cho bé sâu, sâu ta sung sướng đớp sạch.
“Ừ, sau này nó có thể ở bên nàng.”
“Nhưng nhỡ bị ta đè chết thì sao? Nó nhỏ như thế!” Hoa Thiên Cốt đánh bạo đưa đầu ngón tay ra sờ nó, bé sâu vô cùng thân thiết cọ cọ vào.
“Nó là yêu tinh, sao có thể bị đè chết được. Nàng đặt cho nó một cái tên đi.”
“Hả? Đặt tên? Ta chưa đặt tên bao giờ. Ừm… Nó vừa nhỏ vừa đáng yêu như vậy, hay gọi là Đường Bảo đi.”
“Đường Bảo?”
“Đường Bảo! Đường Bảo! Đường Bảo Bối!” Hoa Thiên Cốt đặt Đường Bảo vào lòng bàn tay chu miệng thơm một cái.
“Tên của ngươi sau này là Đường Bảo!”
Đường Bảo cười rộ lên, giọng giống như một đứa trẻ, thoáng có nét tinh ranh.
“Tên con là Đường Bảo. Cha, mẹ!”
“Ta là mẹ của ngươi, nhưng kia không phải cha ngươi đâu!” Nàng vội vã dạy lại trẻ nhỏ.
“Cha, cha!” Đường Bảo nhìn Đông Phương Úc Khanh cười.
“Sao ta lại không phải là cha nó, chờ ta làm xong việc quan trọng, đến lúc đó ta sẽ đi tìm nàng, lấy nàng làm vợ. Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng đến cùng.”
Thật là, sao tên này cứ nhì nhèo mãi thế!
Hoa Thiên Cốt vui đùa ầm ĩ với Đường Bảo cả một đêm. Hôm sau Đông Phương Úc Khanh ra chợ mua hai con ngựa tốt, không biết hắn thầm thì bên tai ngựa điều gì mà con vật hung dữ vừa nãy bỗng trở nên hiền lành lạ thường.
Nàng học rất nhanh, vui vẻ cưỡi ngựa chạy lòng vòng. Đi với tốc độ này sẽ nhanh hơn nhiều, lại còn ít xóc.
“Đường Bảo, phải giúp cha chăm sóc tốt cho mẹ con đấy!”
“Dạ!” Đường Bảo ngồi trong lỗ tai Hoa Thiên Cốt, một chi còn túm lấy sợi tóc của nàng đưa qua đưa lại, mắt ươn ướt tạm biệt Đông Phương Úc Khanh.
Hắn đưa tay ra vuốt đầu nàng, vẻ mặt dịu dàng như thế, nụ cười thanh nhã như thế, khiến Hoa Thiên Cốt ngây người.
“Bảo trọng, nhớ bái sư học nghệ cho tốt, cho đến lúc đó ta sẽ đi tìm nàng, cưới nàng về nhà.” Nói rồi đeo Thiên Thủy Tích đã sửa xong lên cổ Hoa Thiên Cốt.
Tuy rằng đã nghe hắn lải nhải những lời này rất nhiều lần đến mức vô cảm, nhưng không hiểu sao lúc này mặt nàng lại đỏ bừng, không đồng ý cũng không phản bác thúc ngựa đi.