|
Chương 26: Bão tuyết kín núi
Trong rừng có một đám ấu yêu khoảng bảy, tám tuổi đang vây thành một vòng tròn, một nữ nhi đang khóc lóc đứng ở giữa. Có một giọng nói như cầu xin xen lẫn trong đó: “Mọi người hãy bình tĩnh, con nha đầu Lạc Lạc này quả thực không có gan lớn, nên làm sao dám chủ động đi tố cáo Ngài? Chắc hẳn có sự hiểu lầm trong đó. Hơn nữa hai người huynh muội chúng tôi cũng là do tiểu di tử của Ngài gửi tới đây ở nhờ, nếu Ngài đánh chết cô ta, đến khi bị truy xét sẽ không hay”.
“Tiểu tử thối! Ai khiến ngươi lo người nào gửi tới! Đánh chết rồi đem vứt xác xuống khe núi, tiểu di thì ở tận Thiên Đình, làm sao có thể vì hai tên tiểu yêu nhà ngươi mà tới tận đây giáo huấn ta?” Trong tiếng khóc lóc đó bỗng vang lên một giọng nói lanh lảnh nhưng rất hung dữ của một nam nhi.
Tiếng khóc lóc van xin đó thật quen tai, tôi hiếu kì liền đi tới rồi tách đám trẻ ra, quả nhiên ở giữa là Lạc Lạc và Kiếm Nam. Hai đứa đang bị trói gô cổ và chéo hai cánh tay ra sau lưng, trên người vẫn còn hằn lên những vết đòn roi, trông thật đáng thương. Đứng bên cạnh là một tiểu nam nhi mặc một chiếc yếm đào màu đỏ, trên cổ đeo một chiếc kiềng vàng trường thọ, khuôn mặt trông rất xinh xắn đáng yêu, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ hung ác dữ tợn.
“Sư phụ! Cứu chúng con!” Kiếm Nam thấy tôi tới vội ngước lên, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức không quản đang bị trói chặt liền bò tới phía tôi, vừa khóc vừa nói, “Mau cứu chúng con, bọn họ muốn giết người”.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng tôi bỗng nóng như lửa đốt, vội vàng ngồi xuống cởi trói, cùng lúc gọi Oa Oa tới trị thương cho chúng. Tiểu yêu cầm đầu mặc yếm đào đỏ túm lấy tay tôi, hung tợn cười hỏi: “Cái thứ nhà ngươi từ đâu tới? Dám làm hỏng việc đại sự của lão gia sao?”
“Ăn nói hỗn xược! Ta là cái thứ? Ta không phải là cái thứ! Ta… Ta là cái thứ!” Tôi thở gấp vì giận dữ, trong đầu không suy nghĩ được gì nữa, miệng cũng nói không thành lời, cứ thế phẫn nộ vung tay về phía mặt tên tiểu yêu, “Ngươi mới là tên tiểu tử xấu xa từ đâu tới? Lại dám bắt nạt đồ đệ của ta? Có phải là muốn chết không?”
Tiểu tử thấy tôi vung tay lên, lập tức định chống đỡ, nhưng đã quá muộn, khuôn mặt đau rát, hằn lên năm ngón tay vì ăn trọn cái bạt tai của tôi. Tiểu tử đau điếng rồi trợn mắt nhìn tôi, sau đó từ đâu trên tay bỗng biến hoa ra một cây trường thương, nhằm bụng tôi đâm tới. Tôi dù không lường trước được tên tiểu yêu này lại dùng trường thương để ra tay với mình, cũng kịp lách mình nhảy sang bên cạnh né tránh cú đâm, cố gắng kiềm chế mình, cứ thế né tránh mặc cho tiểu tử lăn lộn cách mình vài thước.
“Ngươi dám đánh ta”, hai tay tiểu tử đó lại vung cây thương lên, một lần nữa phẫn nộ nhằm thẳng tim tôi đâm tới, miệng không ngừng hét lên, “Ta giết ngươi!”.
Nắm đấm đi trước đạo lí theo sau sao? Cách giải quyết này thật dễ chấp nhận, tương đối hợp với sở thích của tôi, thế là tôi vội cuộn tay áo lên, giơ bộ móng vuốt sắc nhọn ra bổ về phía trước.
Chiêu thức của tiểu tử đó quả thực không tồi, nội lực cũng tương đối khá, nhưng đáng tiếc vẫn chưa đủ độ chín, làm sao có thể là đối thủ của tôi. Ngay sau khi đánh thêm vài chiêu nữa liền bị tôi tóm lấy, nằm gọn dưới chân tôi.
Mới chỉ dùng chút lực mà bộ móng vuốt sắc nhọn của tôi đã làm tiểu tử gục đầu xuống thổ ra máu tươi, nhịn không nổi lồng lộn kêu lên: “Đồ chết giẫm nhà ngươi, có gan thì giết ta đi, chờ tới lúc phụ mẫu ta tìm tới báo thù! Chúng ta cùng chết với nhau!”
Yêu quái bỏ mạng dưới tay tôi chưa tới hàng nghìn thì cũng có tới vài trăm, không lẽ lại không dám giết? Nghe thấy những lời vô lễ này từ tiểu tử, cuối cùng sắc mặt tôi cũng chuyển thành phẫn nộ, ngay khi định lấy mạng tên tiểu tử này thì bỗng Ngân Tử thất thanh gọi tới: “Miêu Miêu mau dừng tay, đây là Hồng Hài Nhi, là người nhà chúng ta”.
Hồng Hài Nhi? Cái tên này thật quen thuộc, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác thật không tốt. Tiểu tử dưới chân thừa cơ vội quay ra phía Ngân Tử gọi lớn: “Thúc thúc mau đến cứu con! Ở đây có kẻ xấu định giết con!”
Ngân Tử ba chân bốn cẳng vội chạy tới trước mặt, kéo tôi xuống rồi nói: “Đây là hài nhi của đại ca, sao lại làm nó bị thương như vậy?”
“Đây là hài nhi của Ngưu Ma Vương và La Sát sao? Chẳng trách ta nói cái tên này như đã từng nghe thấy ở đâu rồi.” Tôi liền nhấc chân lên, để cho tiểu tử đó bò sang bên cạnh, những tiểu yêu còn lại không ngừng run rẩy, không dám ho he lấy một tiếng.
Hồng Hài Nhi vẫn ngồi trên đất, chùi chùi vết máu trên khóe miệng, bán tín bán nghi hướng về tôi hỏi: “Miêu Miêu tiểu di rõ ràng ở trên Thiên Giới, ngươi không phải là đang cải trang đấy chứ?”
Tôi càng không thấy vui khi nghe thấy những lời này từ tiểu tử, Ngân Tử vội vàng giải thích: “Đích thực là tiểu di tử đó, Hồng Hài Nhi ngươi hết việc hay sao mà lại ở đây giáo huấn các tiểu tử kia?”
Hồng Hài Nhi tức giận chỉ tay về phía Lạc Lạc nói: “Là cái con nha đầu đó, chẳng qua là lần trước khi con tới núi Lam ở bên cạnh đánh nhau với sói vương, có giết vài tên yêu quái. Nha đầu lắm mồm liền bẩm báo với mẫu thân, làm con bị mẫu thân giáo huấn tới tận nửa ngày, còn phạt con ba ngày không được ra khỏi cửa! Cái loại lắm mồm lắm miệng này không dạy dỗ làm sao được chứ!”
“Nô tỳ không cố ý… Không cố ý…” Lạc Lạc co quắp phía sau lưng tôi, lắp bắp giải thích, “Là… La Sát… Là phu nhân bức ép… Nô tỳ phải nói… Phu nhân nói sẽ trừng trị nếu tôi… Không chịu nói”.
“Ta thật là chẳng dám trừng trị người tài rồi! Con nha đầu ngươi làm sao mà biết được ta đi đâu? Phải chăng ngươi theo dõi ta?” Hồng Hài Nhi càng nói càng phẫn nộ, định lôi Lạc Lạc ra để trừng trị tiếp.
Lạc Lạc vẫn ôm lấy chân tôi khóc lóc: “Nô tỳ… Nô tỳ thấy Ngài… Đi về hướng tây… Dưới chân có dính đất ở núi Lam và vài vết máu… Nên nô tỳ mới biết Ngài đã đi đâu…”
“Ngươi nói láo!”
“Lạc Lạc không dám nói dối! Xin tha mạng xin tha mạng!”
Tôi tức giận lấy tay đẩy Hồng Hài Nhi ra, ra dáng mình là trưởng bối để răn dạy: “Đây là đồ đệ của ta! Ngươi muốn giáo huấn là giáo huấn sao? Ta vẫn còn chưa giáo huấn ngươi đó!”
“Thân mẫu ta từ trước đến nay còn chưa động đến một cọng tóc nào của ta! Vậy mà ngươi lại dám đánh ta! Món nợ này vẫn chưa xong đâu!” Hồng Hài Nhi vẫn tỏ thái độ hung hăng như lúc nãy.
Tôi định cãi lộn tiếp thì phía sau bỗng vọng lại tiếng gọi khẩn thiết của La Sát: “Hài Nhi con ở đâu?” Chỉ thấy một dáng người mảnh mai đang vội vàng chạy tới, nét mặt tỏ vẻ đau xót ôm chầm lấy Hồng Hài Nhi nói, “Là tên chết giẫm không sợ chết nào đã đánh con! Sao mặt con lại sưng lên thế này chứ?”
“Là muội…” Khi nhìn thấy La Sát, trong lòng tôi cảm thấy hơi chột dạ, liền vội vàng thành thực nhận lỗi.
La Sát vội quay người lại nhìn tôi, sau đó ngạc nhiên nói: “Ta cứ tưởng là ai, sao Miêu Miêu muội lại tới đây? Ngân Tử cũng đã tới? Muội… Sao muội mới tới đã lại đánh Hài Nhi của ta ra nông nỗi này?”
Tôi liền kể rõ ngọn ngành sự việc, sau đó La Sát chỉ nhíu mày rồi dạy dỗ Hồng Hài Nhi vài câu, căn dặn từ giờ trở đi không được làm vậy nữa. Sau khi nhận quà và thư của Bích Thanh Thần Quân gửi tặng từ tôi, nét mặt của La Sát liền biến sắc tới mấy lần, vội vàng ra lệnh cấm cửa Hồng Hài Nhi trong thời gian này, càng không được gây chuyện rắc rối được, còn Hồng Hài Nhi chỉ biết im lặng không nói lời nào.
Sự việc ở sườn núi cuối cùng cũng kết thúc, La Sát tiếp đón chúng tôi ở trong phòng, sau đó tỏ ý như muốn tạ lỗi, nói sau này sẽ không rời mắt khỏi Lạc Lạc và Kiếm Nam, tuyệt đối không để Hồng Hài Nhi bắt nạt nữa. Tôi chỉ muốn sau khi quay về sẽ nói Bích Thanh Thần Quân tới đón chúng đi, để không phải chịu sự dày vò thêm nữa. Sau một hồi nghe ngóng, tôi biết được Vân Cự và Ninh Hương vì là hồ ly nên làm cho La Sát thấy chướng mắt, nên đã được thu xếp cho ra ở phía sau núi, nhưng vẫn sinh sống yên ổn với nhau. Nhưng đã sắp đến thời kì sinh nở, tôi không tiện làm phiền, sau đó cũng không tới thăm.
Bây giờ mới là buổi chiều, Ngưu Ma Vương vẫn chưa trở về, Oa Oa mới băng bó vết thương cho Lạc Lạc xong, Ngân Tử liền thúc giục tôi. Anh ta nói hôm nay chúng tôi phải trở về Thiên Giới, thời gian có hạn, muốn dẫn tôi và Oa Oa ra ngoài đi du ngoạn, không thì trời tối rồi mà vẫn chưa quay về sẽ bị Bích Thanh Thần Quân trách tội.
La Sát nghe thấy cái tên Bích Thanh Thần Quân, lập tức vui mừng hớn hở, rồi tiễn chúng tôi ra cửa. Ngân Tử sau khi ra khỏi cửa nói còn để quên đồ, sau khi chạy trở lại để lấy đồ, mới quay lại rồi biến thành một con quạ trắng chở tôi và Oa Oa bay đi, nhưng càng bay càng xa, không biết là đã bay về phương nào rồi?
Tôi hỏi anh ta vài lần, vì sao mãi vẫn chưa hạ cánh xuống đất? Ngân Tử chỉ híp mắt cười rồi nói muốn dẫn tôi tới một chỗ rất hay ho, nhưng ở đâu thì lại là bí mật.
Trời mỗi lúc một lạnh hơn, phía trước đang dần hiện ra một ngọn núi cao hoang vu không có người sinh sống, nhưng cơn gió lạnh cắt da cắt thịt chợt thổi tới, tôi co ro nép vào giữa đôi cánh của Ngân Tử, hỏi: “Sao lại tới đây? Dường như chỗ này chơi không vui.”
Ngân Tử liền cười nói: “Chúng ta tới đây ngắm cảnh”.
Phong cảnh thì có gì hay mà ngắm? Chỉ có người chưa một lần được đi ra ngoài như Oa Oa mới đang thích thú nhảy nhót trên những cành cây, nói chuyện với những con sóc, trêu đùa những chú chim nhỏ… Tôi thì ngán ngẩm ngồi đó cùng với Ngân Tử chờ cho trời tối.
Ngân Tử bỗng nhiên hỏi: “Ngươi… Thực sự thích sống ở trên Thiên Giới? Không muốn sống ở Hạ Giới nữa?”
“Ta không thích Thiên Giới, nhưng ta thích sư phụ.” Tôi nhìn về phía chân trời xa xăm rồi vui vẻ trả lời, “Sư phụ rất tốt, sư phụ cũng rất thích ta.”
“Thích hơn cả thích Ngân Tử?”
Tôi ngạc nhiên liếc nhìn anh ta, liền hỏi: “Ngân Tử là Ngân Tử, sư phụ là sư phụ, ta đều thích”.
“Nếu như chỉ được chọn một trong hai người?” Ngân Tử lại hỏi.
Tôi nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi lâu, không có câu trả lời, tỏ vẻ buồn chán hỏi: “Vì sao phải chọn?”
“Miêu Miêu… Chúng ta đã chung sống cùng nhau đến mấy trăm năm, tại sao lại không thể so sánh được với người mới quen biết được vài năm như anh ta?” Ngân Tử nói giọng buồn bã.
“Ta không đem hai người ta so sánh…” Tôi vội vàng an ủi.
Ngân Tử trầm mặc không nói gì.
Trời đã bắt đầu tối, một màn đêm trầm lắng đã xuất hiện, Oa Oa đã quay lại sau khi vui chơi thỏa thích, Bích Thanh Thần Quân đến giờ vẫn chưa thấy tới. Cảm thấy kì lạ, trong lòng muốn như đang gọi tên anh ta, muốn mượn chiếc chuông để hỏi xem nguyên nhân vì sao.
Không ngờ rằng chiếc chuông bỗng kêu lên liên hồi.
Có… Có chuyện gì vậy? Tôi lập tức thấy nóng ruột, liền kéo Ngân Tử lại hỏi.
Ngân Tử nhún vai tỏ vẻ thương tiếc nói: “Chắc là hỏng rồi”.
“Vậy phải làm sao?” Tôi vội vàng hỏi, “Nếu không quay về sư phụ sẽ tức giận”.
“Ta cũng không biết phải làm sao”, Ngân Tử đứng dậy rồi nhoẻn miệng cười, “Bằng không chúng ta hãy ở lại đây thêm vài ngày chờ anh ta đến tìm, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống giống như trước kia. Dù sao đây cũng là ngoài ý muốn, là tại cái chuông bị hỏng, anh ta sẽ không trách mắng Miêu Miêu đâu”.
“Đây là…” Tôi cảm thấy do dự.
Tuyết đã bắt đầu rơi, từng bông tuyết trắng mịn rơi xuống thật đẹp nhưng lại cản trở tầm nhìn, ròng rã suốt hai ngày vẫn chưa dừng. Tôi đang đề nghị muốn tới Hỏa Diệm Sơn chờ đợi thì Ngân Tử nói sức khỏe mình không được tốt, không thể bay xa, muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian. Oa Oa thì sợ nóng như sợ cọp nhưng lại yêu thích tuyết một cách khó hiểu, không muốn rời đi một chút nào. Ngày nào cô ta cũng mặc một bộ đồ mỏng rồi cứ đứng ngây người ra trong tuyết, trên danh nghĩa là đứng chờ xem bao giờ Thần Quân sẽ tới nhưng kì thực là đang nghịch tuyết, mỗi lần như vậy đều mất cả một ngày. Có lúc còn hiện nguyên hình để hấp thụ khí lạnh trong không trung.
Ở đằng kia có một bông hoa tuyết liên rất to đẹp, nhụy hoa màu tím nhạt được bao bọc ở giữa những cánh hoa có màu trắng chuyển dần thành màu xanh nhạt ra ngoài, đang tỏa một mùi hương nhẹ nhàng êm dịu, không giống như loại phấn hoa thường làm tôi hắt xì, thực sự rất đẹp.
Ngân Tử biết tôi sợ lạnh, không hiểu từ đâu mang về hang một bó củi khô rồi đốt lên cho ấm, lại còn lấy chiếc áo khoác lông chồn mới mua hôm trước ở thị trấn ra khoác lên người tôi. Tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, đến nỗi không thể không nằm dài ra trên tấm thảm ở nơi sâu nhất phía bên trong hang, hiểu kì hỏi: “Làm sao ngươi lại mua những món đồ này?”
Ngân Tử đang cho thêm củi vào đống lửa, nói một cách hời hợt: “Ta nhìn thấy đẹp thì mua, không nghĩ rằng hôm nay lại dùng đến”.
Ánh sáng của ngọn lửa ở trong hang thật ấm áp, cứ thế đung đưa theo bóng người, cơn buồn ngủ làm cho ánh mắt tôi cũng dần trở nên mơ hồ. Nhìn nụ cười dịu dàng của Ngân Tử, trong chớp mắt, cảm thấy mình dường như đang được quay trở lại với cuộc sống ba trăm năm ở núi Lạc Anh, rất vui vẻ và hạnh phúc.
Ở đó tuyết rơi cũng nhiều, hang cũng to như ở đây, bọn tôi rất thích chui vào trong một cái động rộng chừng mười thước. Ngân Tử thường hay nhóm lửa sưởi ấm, hầm canh cá cho tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh rồi lau chùi đá quý, còn thường xuyên cãi nhau, trêu đùa nhau nữa. Nếu không không vui hay không ngủ được, anh ta thường lấy cây sáo trúc ra rồi thổi những giai điệu nhẹ nhàng ru tôi ngủ.
Âm thanh của cây sáo trúc thật đặc biệt, rất nhẹ nhàng êm dịu, giống như giai điệu của một bài hát vậy, những âm điệu cứ thế đều đặn vang lên, cứ thế làm cho tôi dần dần đi vào giấc mộng. Trong giấc mộng tôi thấy Bích Thanh Thần Quân đang không ngừng gọi tên mình, anh ta trông có chút rối loạn, ở nơi giao thoa giữa nhân gian và Ma Giới, hễ bắt được một con yêu quái hay một vị tiên nào đó đều dò hỏi tung tích của tôi, thế nhưng không một ai biết tôi đang ở đâu.
Quay người lại, chỉ muốn chạm được vào suy nghĩ của anh ta, nói rằng tôi đang ở đây, nhưng rốt cuộc lại không thể chạm được vào người anh, chỉ nhìn thấy sự u ám trong đôi mắt đỏ như máu của Bích Thanh Thần Quân, dường như anh ta đang rất đau khổ, thù hận. Anh ta đang hung hãn chém giết ở biên Giới của Ma Giới, cho đến khi thanh gươm sắc nhọn nhuốm đầy máu tươi, xác yêu ma chất đống trên mặt đất. Sát khí bao phủ một vùng, đến nỗi toàn bộ thú vật trong phạm vi trăm trượng xung quanh đều sợ hãi bỏ trốn, cả một vùng rừng núi lẫn thảo nguyên rộng lớn bỗng chốc giống như một vùng đất chết vậy.
Hải Dương từ xa cấp tốc chạy tới nói với Bích Thanh Thần Quân: “Thần Quân, ngài hãy nghỉ ngơi một lúc đi, có chém giết tiếp nữa cũng không dò tìm được gì đâu. Nói không chừng Miêu Miêu chưa chắc đã tới đây.”
“La Sát nói Ngân Tử dẫn Miêu Miêu tới du ngoạn ở một vườn hoa gần đây, vậy mà tìm khắp cả nơi này rồi cũng không thấy, chắc chắn có điều gì đó khuất tất. Bất luận chuyện này đúng sai thế nào, dựa vào việc chiếc chuông bị làm hỏng cùng lời khai của La Sát thì… tám phần mười đều do con quạ trắng đó làm.” Bích Thanh Thần Quân thốt ra từng câu từng chữ rồi gầm lên, “Bất kể mục đích của việc này là gì, ta nhất định sẽ giết chết con quạ trắng đó”.
Sát khí hung tợn của Bích Thanh Thần Quân chợt làm tôi tỉnh mộng, bất giác nhìn xung quanh chỉ thấy Ngân Tử đang cuộn tròn mơ màng ngủ trên một tấm thảm cách tôi không xa. Sắc mặt đang rất vui vẻ, hạnh phúc, không biết có phải đang mơ thấy một viên đá quý đẹp đẽ không. Oa Oa thì đang nằm ngủ ở phía cửa hang để đón những con gió mát lạnh, không ngừng thì thầm nói mơ vài câu gì đó.
Tôi tiến tới ngắm nghía thật kĩ khuôn mặt của Ngân Tử trong ánh lửa bập bùng, càng cảm thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Ngân Tử trông thật đáng thương. Mái tóc của anh ta rất dài, từng lọn tóc đan vào nhau trải dài trên mặt đất, tôi với tay nâng lên một nắm tóc, tết thành hình một chiếc nơ, nhưng rồi những lọn tóc cứ thế trơn tuột khỏi tay tôi, không lưu lại dù chỉ một sợi.
“Ngân Tử… Ngân Tử…” bỗng trong lòng có chút lo lắng, tôi khẽ gọi tên anh ta.
“Đồ ăn ở trong ở trong nồi.” Ngân Tử trở mình một cái, rồi lại ngủ tiếp.
Tôi hơi bĩu môi, liền túm lấy tay anh ta rồi cắn một cái thật mạnh, sau khi nghe thấy một tiếng kêu thảm thương vang lên tôi mới nghiêm túc nói: “Ta mơ thấy một giấc mơ…”
Ngân Tử tức giận ngồi dậy, chỉ chỉ tay và mũi tôi rồi nói: “Ngươi nằm mơ thì cũng không cần phải cắn ta chứ? Ta đâu phải là một khúc xương.”
“Hai người thật là ồn ào…” Oa Oa mơ mơ màng màng nói, sau đó lấy tay dụi dụi mắt mình, cuộn tròn người vào, rồi lại tiếp tục vừa ngủ vừa chảy nước dãi ra ngoài.
Tôi lập tức yên lặng, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ngân Tử một hồi lâu rồi nói nhỏ: “Ta vừa mới mơ thấy sư phụ đang đi tìm chúng ta, trông sư phụ có vẻ rất đáng sợ, còn nói muốn giết ngươi, không bằng chúng ta hãy mau nghĩ cách quay về.”
“Chỉ là một giấc mơ, những sự việc trong giấc mơ đều trái ngược với hiện thực”. Ngân Tử tỏ vẻ không biết phải làm sao, “Nói không chừng anh ta không hề đi tìm ngươi, chỉ đang ở Huyền Thanh Cung chờ đợi mà thôi”.
“Nhưng mà… Ta rất lo…” Tôi nắm lấy tay áo của Ngân Tử như khẩn cầu.
“Hiện giờ tuyết rơi dày như vậy, ta cũng không có cách nào, ta là một con quạ chứ đâu có phải là chim cánh cụt”. Ngân Tử chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp thì bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi, “Nàng có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Tôi liền ngồi xuống bên cạnh Ngân Tử, khẽ hỏi: “Có phải là cái ngày mà ta định ăn thịt ngươi không?”
“Không phải, tại sao cái con mèo ngốc này lại chẳng nhớ nổi cái gì…” Giọng nói của Ngân Tử rất lưu luyến, tiếc nuối, “Lúc đó ta vẫn chưa thể biến thành người, sức khỏe lại rất yếu, chẳng có đàn quạ nào chịu thu nhận một con chim ốm yếu như ta. Trong lúc bị xua đuổi đó, ta gần như cảm thấy tuyệt vọng với tương lai, nhưng lại được gặp nàng ở núi Lạc Anh”.
Tôi cố lắng tai nghe mà vẫn không hiểu gì, giống như đang nghe một câu chuyện chẳng liên quan đến mình vậy.
“Đó là một ngày nắng chiếu rực rỡ, nàng mặc một bộ quần áo mỏng màu xanh nhạt, đứng trên đám cỏ ngoảnh đầu nhìn ta, khuôn mặt nở một nụ cười tự tin, đẹp đến nỗi không gì có thể so sánh được. Thật là trái ngược với một con quạ xấu xí bẩn thỉu như ta. Nàng lớn tiếng chê cười ta là một tên nhút nhát chỉ biết bỏ chạy, nhưng lại giữ ta lại bên cạnh để giúp đỡ việc quản lí tài chính, bảo vệ ta không để yêu quái xung quanh bắt nạt.”
“Ta không nhớ gì cả…”
Ngân Tử không màng với tôi, cứ thế tiếp tục nói: “Ta sùng bái, tôn thờ nàng. Một miêu quái thông minh mạnh mẽ, làm toàn bộ yêu quái quanh đó đều phải quy phục dưới chân mình. Những kẻ tới cầu hôn thì nhiều như cá diếc vượt sông lớn, nhưng nàng lại chẳng thèm để ý tới ai, cũng chẳng thèm yêu ai, còn nói nếu kết hôn thì phải nghe theo lời phu quân, thà cứ ở thế một mình muốn làm gì thì làm, chẳng ai dám quản.”
“Ta thực sự không nhớ…”
“Sau đó ta đã rất nỗ lực so với những người khác, cuối cùng vất vả tu thành hình dạng con người, còn phải luyện tâm nữa. Lúc đó nàng đã rất vui vẻ chúc mừng ta, còn hỏi ta thích loại đá quý nào để làm quà tặng. Ta không muốn đá quý, chỉ thỉnh cầu nàng đáp ứng một việc…” Ngân Tử ngẩng lên nhìn thấy tôi đang rất bối rối liền thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Nàng đã bằng lòng mãi mãi sẽ không bỏ rơi ta, ta đã nghĩ lời nàng nói cũng giống như đá quý, mãi mãi không thay đổi.”
“Ta đâu có bỏ lại ngươi.”
“Nhưng nàng đã thay đổi… Từ ba trăm năm trước đã bắt đầu thay đổi, nhưng ta vẫn thích nàng, giờ đây tuy rằng nàng có hơi ngốc nghếch, nhưng chính điều đó lại làm ta có thể dễ dàng được ở cạnh nàng, cũng đáng yêu hơn. Nhưng không sao hết, chỉ cần đó chính là nàng, ta thích những tháng ngày được ở bên cạnh nàng, cứ như vậy sống bên nhau, rất vui vẻ rất hạnh phúc.”
“Chúng ta có thể tiếp tục sống vui vẻ bên cạnh nhau mà!”
“Nhưng không phải ở nơi lạnh lẽo như Thiên Giới, không phải ba người. Ta không cho phép nàng làm trái những gì mà nàng đã đồng ý với ta, tuyệt đối không cho phép!” Giọng nói của Ngân Tử bỗng trở nên cứng rắn, “Cái cảm giác bị vứt bỏ lại, bị xa lánh, cô độc, còn đau đớn hơn cả luyện tâm, ta thà chết cũng không muốn thử lại lần nữa.”
“Ngân Tử… Ta không hiểu thực ra là ngươi đang nói gì, tại sao ngươi lại túm lấy ta chặt như vậy?” Tôi càng cảm thấy rối ren hơn khi nhìn thấy những đường gân nổi lên trên cánh tay do dùng lực mạnh của Ngân Tử.
“Những gì thuộc về ta, có chết ta cũng không buông tay ra, nếu có người muốn cướp, thì cũng phải bước qua xác của ta.”
“Ai giám giết ngươi ta sẽ đi liều mạng với người đó!” Tôi vội vàng cam đoan, “Ngân Tử ngươi đừng nói những lời như vậy, Miêu Miêu thấy rất sợ”.
“Nếu như người đó là anh ta?” Ngân Tử cúi đầu, tựa vào vai tôi, nhắm mắt lại rồi khẽ hỏi.
“Anh ta là ai?” Tôi hỏi lại.
“Nếu sư phụ nàng thực sự muốn giết ta thì sao?”
“Không thể nào, sư phụ thương yêu Miêu Miêu nhất, ta sẽ cầu xin cho ngươi, sư phụ sẽ không giết ngươi đâu.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
“Bất luận thế nào đi nữa cũng sẽ không cho phép sư phụ giết Ngân Tử!” Tôi càng lúc càng cao giọng.
Ngân Tử đột nhiên vòng tay ôm lấy tôi, im lặng một hồi lâu, dưới ánh lửa bập bùng đôi mắt của Ngân Tử như đang được bao phủ bởi màn sương mù mịt, rất lâu sau mới khẽ nói được hai chữ: “Xin lỗi”.
“Xin lỗi.” Tôi cũng khẽ nói với Ngân Tử, trong lòng thầm ước nguyện sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau, sẽ không bao giờ giận dỗi, rời xa nhau nữa.
Cách đó không xa, Oa Oa lại trở mình một lần nữa, nói như oán trách chúng tôi: “Hai người thực là ồn ào, giờ đã là canh mấy rồi chứ… Thật quá đáng…”
Đêm hôm đó tôi đã mơ rất nhiều lần, nhưng lại không nhớ những gì đã xảy ra ở trong mơ, chỉ thấy Bích Thanh Thần Quân đang không ngừng gọi tôi trong tuyệt vọng, làm tôi đau đớn, sợ hãi.
Khi trời sáng tuyết đã rơi trở lại, các cành cây phủ một lớp tuyết trắng mịn, những giọt nước bị đóng băng trông như những thanh kiếm sắc nhọn treo trên cửa hang. Tôi bước vài bước ra phía bên ngoài, liền cảm thấy rùng mình bởi những cơn gió lạnh thổi tới.
“Đừng ra ngoài, trời lạnh lắm, hãy lại đây ngồi bên đống lửa.” Ngân Tử bước ra ngoài rồi khoác lên người tôi một chiếc áo khoác, “Sốt ruột không chỉ một chốc một lát, nếu cảm thấy buồn chán ta sẽ kể chuyện cho nàng nghe.”
“Nhưng hình như ta nghe thấy tiếng sư phụ đang gọi ta…” Đôi tai linh hoạt của tôi đang không ngừng chuyển động, hướng về tứ phía, thế nhưng chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng gió thổi vi vu.
Oa Oa cũng bắt đầu có chút lo lắng, xoa xoa hai bàn tay, hỏi: “Bao giờ thì tuyết mới ngừng rơi? Hạ Giới đúng là chơi vui thật, nhưng nếu không quay về thì Thần Quân đại nhân sẽ rất buồn, nói không chừng sẽ không cho chúng ta xuống đây chơi tiếp.”
Sắc mặt Ngân Tử thoáng một nét buồn, nhưng thoáng chốc đã lại nở nụ cười. Tôi nhíu mày đang định hỏi xem có chuyện gì xảy ra nhưng lại bị anh ta cắt lời: “Oa Oa, ngươi không sợ lạnh, hay là ngươi hãy ra ngoài kiếm một ít củi lửa về đây có được không?”
“Ai à, ở đây làm gì có củi, ta sợ phải đi rất xa mới có.” Oa Oa mở miệng than phiền, nhưng khi nhìn thấy đúng thật củi lửa cũng chẳng còn là bao liền đứng dậy rồi đi ra ngoài. Vừa bước đi được vài bước như sực nhớ ra điều gì, Oa Oa bỗng quay đầu lại hỏi chúng tôi: “Nhân tiện có cần kiếm ít thức ăn không?”
“Có.” Tôi sung sướng trả lời.
Ngân Tử cứ trầm mặc một hồi không nói lời nào, tôi mấy lần hỏi xem anh ta đang nghĩ gì nhưng lại chẳng thấy trả lời, tôi cũng chẳng biết nói gì nữa.
Trời bỗng nổi gió, tuyết cũng rơi to hơn, từ đằng xa có tiếng ầm ầm như tiếng nổ mìn vọng lại, tôi lập tức đứng dậy định chạy ra ngoài cửa xem có phải là Bích Thanh Thần Quân tới không. Nhưng lại bị Ngân Tử chặn lại, lạnh nhạt nói: “Không phải anh ta đâu, đó chỉ là tiếng sạt lở tuyết.”
“Làm sao ngươi biết?” Tôi hoài nghi hỏi.
Ngân Tử liền đáp: “Trước đây cùng thời điểm này ta và nàng cũng đã từng tới đây, cũng bị bão tuyết gây khó khăn rất lâu mới quay về được.”
Tất cả những gì anh ta nói tôi đều không nhớ, đều không hiểu, chỉ khờ khạo tiếp tục ngồi xuống, nhìn những ngọn lửa đang nhảy múa trước mặt, tỏa hơi ấm dễ chịu ôm lấy chúng tôi.
Ngân Tử và tôi ngồi rất sát nhau, sát đến nỗi dường như có thể nghe thấy được cả hơi thở của đối phương. Tôi bỗng cảm thấy suy nghĩ của hai người chúng tôi giờ đây khác nhau rất xa, hình như có một điều gì đó đang ngăn cách chúng tôi.
“Nếu như ta đã nói dối nàng thì sẽ làm thế nào?” Ngân Tử đang khơi củi trong đống lửa bỗng lạnh lùng hỏi một câu, “Nàng có giận ta không?”
“Ngươi đã nói dối ta lúc nào? Hình như không có.” Tôi nói như đang tự an ủi mình, trong lòng càng lúc càng thấy bất an, “Ngân Tử ngươi sẽ không lừa dối ta, sẽ không như vậy.”
Ngân Tử liền đứng bật dậy rồi nói: “Ta đi ra ngoài xem Oa Oa đã quay về chưa.” Nói xong liền chạy ra ngoài trong cơn bão tuyết, bỏ lại mình tôi lặng lẽ ngồi đó chờ đợi bên đống lửa.
Chờ đợi một hồi lâu cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Oa Oa xuất hiện ở phía xa xa, Ngân Tử đang giúp cõng củi đi bên cạnh. Chân tay Oa Oa đang ôm một vật gì đó màu đen, trong không khí bỗng bay tới một mùi thịt nướng, làm tôi phấn khích.
Khi hai ngươi tiến lại gần, tôi mới nhìn rõ đó là một con vật bám đầy bụi bặm, toàn thân con chó đó nham nhở những mảng lông bị cháy xém đen, nó vẫn đang thoi thóp thở. Một cảm giác quen thuộc bỗng xuất hiện trong tâm trí tôi, nhưng mùi thịt nướng thơm phức mũi đã chặn đứt dòng suy nghĩ này, không nhớ đã từng gặp con chó này ở đâu, bèn không nghĩ tiếp nữa, liền cứ thế hỏi: “Ăn thế nào? Nướng nó lên có được không?”
“Nó… Nó không phải để ăn.” Oa Oa bỗng tỏ vẻ sợ sệt, vội giấu con chó ra phía đằng sau, “Nô tỳ nhìn thấy nó nằm bên vệ đường, liền ôm về đây để chữa trị cho nó…”
“Thơm như vậy, sao lại không thể ăn được…” Tôi lầu bầu một cách chán nản, Oa Oa nhìn thấy tôi như vậy, lập tức ôm con chó mang tới cái hang nhỏ phía bên cạnh, không để tôi tiếp tục nhìn thấy nữa.
“Con chó này trông khá quen.” Ngân Tử nhíu mày nói, “Đã từng gặp con vật dơ bẩn này ở đâu rồi nhỉ?”
Để không phải tiếp tục chứng kiến cảnh Oa Oa khóc lóc, chúng tôi đành lấy lương khô ra tiếp tục ăn một bữa ăn nhạt nhẽo. Sau đó thấy Oa Oa đang bận bịu đi đun nước, xé một miếng vải ra để băng bó cho con chó, sau một hồi cực nhọc đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi mới nghỉ tay.
“Miêu Miêu, sau này chúng ta đem con chó này sẽ Thiên Giới nuôi có được không? Trông nó thật xinh xắn!” Oa Oa bỗng chạy tới cạnh tôi, dáng vẻ rất ngây thơ nhưng lại đưa ra một câu hỏi thật kinh khủng, làm tôi suýt rơi chiếc bánh màn thầu trong mồm ra, lập tức lắc đầu nguây nguẩy từ chối.
Oa Oa tỏ vẻ tiếc thương suy nghĩ một hồi, lại chạy tới hỏi: “Đây là con đực hay con cái?”
Ngân Tử tỏ vẻ am hiểu liền nói: “Ngươi lật ngửa nó lên, sờ sờ bên dưới chỗ giữa hai chân sau, nếu có một vật gì đó nhô lên thì nó là con đực.”
Oa Oa “ồ” lên một tiếng, rồi lại chạy vào trong tiếp tục chăm sóc cho con chó đó, chưa được bao lâu đã vui vẻ nói vọng ra: “Là con đực! Là con đực!”
Cảm thấy tò mò, tôi cũng chạy vào trong đó, liền nhìn thấy Oa Oa đã vật ngửa con chó ra để nghiên cứu cái vật nhô lên kia, còn tỏ vẻ đắc ý nói: “Tỷ mau mau lại đây xem, cái vật này trông thật kì quái”.
Tôi liền tiến tới xem, toàn thân con chó đã được băng bó cẩn thận, những mảng lông bị cháy và đất cát bụi bẩn đã được lau sạch sẽ, để lộ ra một bộ mặt rất quen thuộc… Bộ mặt con chó nay thực sự quen thuộc…
Oa Oa thì vẫn đang nghịch ngợm cái vật nhô lên kia, cùng lúc nói: “Cơ thể động vật thật là thú vị, thật khác xa so với thực vật, cái vật nhô lên này thực ra là để làm gì?”
“Đó là cái roi của con chó, nó rất có ích đó.” Ngân Tử nghe thấy có tiếng nói cũng liền chạy vào, nở một nụ cười gian xảo, anh ta nói vài câu giải thích đơn giản, Oa Oa cũng bán tín bán nghi hỏi vài câu, sau đó bỗng đỏ mặt lên.
“Trông con chó này thật là giống Tiếu Thiên…” Tôi càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng liền nói, trong lòng đột ngột xuất hiện một cảm giác bất an, “Mùi cũng rất giống…”
“Cái gì? Cái gì mà Tiếu Thiên Tiếu Thiên?” Oa Oa lật con chó trở lại, rồi dịu dàng vuốt ve lông nó, rất lâu sau, bỗng nhiên như bừng tỉnh lại rồi nói lớn, “Tiếu Thiên? Tiếu Thiên khuyển? Con chó của nhà Nhị Lang Thần Quân?”
“Chắc không phải chứ?” Ngân Tử cũng thấy kinh ngạc, sau khi cẩn thận xem xét kĩ lưỡng nói, “Con chó này đúng là cũng có yêu lực, không phải là một con chó bình thường dưới Hạ Giới.”
Tôi cũng tiến lại gần, cẩn thận ngắm nghía, rồi lại ngửi ngửi mùi, sau đó gật đầu thừa nhận: “Đúng là Tiếu Thiên… Làm sao Tiếu Thiên lại ở đây?”
Sắc mặt Oa Oa càng đỏ hơn, cô ta mếu máo nói: “Nô tì chưa từng thấy Tiếu Thiên biến thành hình dạng một con chó nên không tính. Miêu Miêu sao lại không nhận ra cơ chứ?”
Tôi tỏ vẻ lấy làm tiếc hỏi lại: “Chó thì con nào trông chẳng giống nhau, ta lại không thích ngắm nhìn chúng, vậy làm sao có thể nhớ nổi?”
Sắc mặt Ngân Tử đang từ u ám bỗng chuyển thành đáng tiếc, rồi khẽ ho nhẹ một tiếng, nói mà như không hiểu ra sao cả: “Nhận ra rồi, những người cần tới đều sẽ tới.”
Còn Oa Oa thì đang bực tức giậm chân liên hồi, còn không ngừng trách móc bản thân thật thô lỗ, đã xúc phạm đến Tiếu Thiên đại nhân.
Giữa lúc tranh cãi ầm ĩ đó, Tiếu Thiên bỗng từ từ tỉnh lại, anh ta nhìn ba người chúng tôi với một cái nhìn bối rối, còn chưa kịp mở miệng Oa Oa đã “bịch” một tiếng quỳ trước mặt, lắp bắp tạ tội: “Tiếu Thiên đại nhân, Oa Oa… Oa Oa không cố ý sờ cái roi của Ngài… Ngài hãy thứ lỗi cho nô tỳ… Có được không?”
Lời nói vừa cất lên, Tiếu Thiên lạ ngẩn ra một hồi lâu, miệng mấp máy muốn nói gì mà nói không nên lời, cuối cùng trong chốc lát khạc ra một bãi nước bọt, rồi lại một lần nữa ngất đi.
Oa Oa không ngừng lay lay Tiếu Thiên như muốn tỏ ý xin lỗi. Còn Ngân Tử thì không nhịn nổi nữa, cứ thế ôm bụng cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Tôi hoàn toàn không hiểu có gì đáng cười… Chẳng phải chỉ là một con chó mà thôi sao? |
|