|
Tác giả |
Đăng lúc 23-1-2015 21:45:39
|
Xem tất
Chương 02: Kẻ si tình khi gần khi xa
5.
Ta lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thổi tắt ngay chiếc đèn lồng đang cầm trên tay.
A Hàn đang buồn ngủ dường như cũng cảm thấy ta đột nhiên căng thẳng mà không hiểu tại sao, ta nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nó lại.
Đã cách kết giới một khoảng khá xa rồi, lúc này nếu quay người chạy về chỉ e rằng sẽ gây nên tiếng động, lại còn dẫn tiểu yêu vật kia đến đây ấy chứ.
Ta đành phải đứng yên tại chỗ, chỉ mong tiểu sát tinh kia mau mau rời đi.
May mà trước mặt hai chúng ta có bóng câyrậm rạp che khuất, nấp trong bóng tối cũng không dễ phát hiện ra được. Cả hai cố gắng che giấu tiếng hít thở. Chỉ cần điểm mạnh của nữ yêu vật này không phải là mũi thính như mũi chó, thì sẽ không phát hiện ra chúng ta.
Trong lòng ta thầm than khổ không thôi, đứa bé Nữ La kia vẫn quanh quẩn ở phía trên, mãi không chịu đi, hai mắt vô thần, miệng thì lẩm bẩm những từ ngữ cổ quái gì đó, chẳng biết nó là con cái nhà ai, có phải là đã rơi mất não hay bị bệnh gì đó không nhỉ?
Nó không đi, ta cũng vẫn phải cắn răng chịu đựng mà đứng yên tại chỗ cũ.
Ban đêm muỗi và côn trùng rất nhiều, ta cố lắm cũng chỉ có thể lấy y phục quấn kín được cả người nhi tử, lại không dám xua muỗi vì sợ gây tiếng động. Cuối cùng không còn cách nào khác, ta đành phải vén tay áo lên, để lộ ra cả cánh tay để thu hút muỗi và côn trùng đến. Trời ơi, phương pháp đuổi muỗi này quá thực rất là anh dũng, chỉ mong ngày mai trông đừng quá thê thảm là được rồi.
Khi Ôn Ngọc Tuyển tìm thấy mẫu tử ta, thì cũng là quá nửa đêm rồi, chẳng biết Nữ La đã biến mất từ lúc nào.
Hắn cởi ngoại bào của mình ra rồi khoác cho ta, thở dài: “Sao cô nương để bản thân ra nông nỗi này?”.
Hắn nói: “Nhị sư huynh đã sớm sai đệ tử qua gọi cô nương quay về. Nhưng nửa đêm về sáng, đệ tử đi tuần phát hiện hắn nằm hôn mê trên sơn đạo mới biết được đã xảy ra chuyện. Cô nương cũng đừng trách Nhị sư huynh…”.
Lúc này ta còn tâm sức đâu mà nghĩ đến mấy cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt ấy?
Ta đau đớn nói: “Ta cũng rất muốn nói chuyện với huynh nhưng mà bây giờ ta…”. Ta chịu không nổi nữa rồi.
Đặt nhi tử vào trong lòng hắn xong, ta mới yên tâm mà ngất đi.
Lần này ta bệnh tròn hai ngày.
Cơ thể ta cũng không yếu đuối đến mức đó,nhưng đêm hôm trước đã phải hứng gió trên núi cả đêm, dù có làm bằng sắt thì cũng không thể chịu nổi thêm nửa đêm nữa, vậy nên lần này ta bệnh khá nặng.
Không biết có phải ta bị sốt đến hồ đồ không, mà lại nằm mơ toàn những chuyện linh tinh. Cụ thể mơ thấy gì thì ta cũng quên mất rồi, chỉ nhớ mình cứ liên tục đuổi đập muỗi.
Vừa đập muỗi vừa thấy kỳ lạ mà lẩm bẩm: “Muỗi ở đâu mà nhiều thế này?”.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trên giường, đầu đau như muốn nổ tung, miệng toàn mùi thuốc.
Trong phòng có hai người, một lớn một nhỏ. Người lớn đang đọc sách, người nhỏ thì rọi ánh đèn mà phỏng theo bảng chữ mẫu, thân thể nhỏ bé ngồi thẳng tắp.
Ta trợn tròn mắt.
Không phải vì nhìn thấy Đế quân xuất hiện ở đây, mà bởi ta nhìn thấy một nửa khuôn mặt anh tuấn của hai người ấy đều đỏ ửng.
Chẳng lẽ họ đánh nhau? Không đúng, cho dù là đánh nhau đi chăng nữa, nhi tử ta cũng làm gì có sức đánh cho khuôn mặt Đế quân sưng vù thế kia!
Ta rên lên hai tiếng, hai người lập tức dừng công việc đang làm, ta đương nhiên không dám chạm vào Đế quân, vội vàng kéo tay nhi tử, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng hỏi: “Ai đánh con thế?”.
Ánh mắt nhi tử hấp háy, mang theo nỗi tủi thân vô cùng mà nhìn ta.
Ta để ý thấy Đế quân đang đứng sau lưng nhi tử hơi xoay mặt về hướng khác, thanh giọng nói:”Tỉnh lại thì tốt rồi”, sau đó mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Một người rồi hai người, thái độ kỳ quặc.
Lẽ nào… Hai con muỗi rất to mà mình đập chết trong khi nằm mơ chính là hai khuôn mặt anh tuấn của Đế quân và nhi tử?
Thôi bỏ đi, bỏ đi, bản tiên cô thức thời quyết định không truy hỏi việc ấy nữa.
Qua lần kinh sợ này, cảm giác oán hận trong lòng đối với Đế quân lập tức biến thành nỗi chột dạ. Không lâu sau, y lại đẩy cửa bước vào, trên tay còn bưng một chén thuốc.
Y ngồi xuống bên giường ta, múc một thìa thuốc, còn chu đáo đưa lên miệng thổi.
Ta nghĩ khuôn mặt ta nhất định là lại đỏ lên rồi.
Cùng lúc, trong lòng cũng thầm oán y khituyệt tình, lúc lại mập mờ không rõ. Ta nghĩ, lần này bị bẽ mặt đến mức đó, nếu không nói chuyện với y rõ ràng thì sau này sao có thể ngẩng mặt làm người trước mặt Đế quân.
Ta nói bằng cả sự tự tôn của mình: “Đa tạ Nhị sư huynh, để nhi tử ta làm là được rồi”.
Đế quân ngừng lại, nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.
Lại nữa rồi! Trước ánh mắt ấy của Đế quân, tim ta chẳng bao giờ có thể khống chế được nhịp đập của mình.
Ta thầm hận bản thân vô dụng.
Ta tưởng tượng ra dáng vẻ mình nói năng rành rọt cắt tỉa từng câu chữ rất có khí chất, cực kỳ chuẩn mực, thế mà thực tế thì mỗi câu ta thốt ra lại lắp ba lắp bắp:
“Nhị sư huynh đừng… đừng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy trong lòng. Thật ra… thật ra lần này hẹn Nhị sư huynh đến Liên Tâm đình chẳng qua… chẳng qua là vì muốn bày tỏ sự cảm kích của ta với huynh.”
“Lần này… sinh thần của Nhị sư huynh, ta đã không đến, chuyện hôm đó là do ta không đúng. Thật ra… thật ra ta và Hàn Nhi đã tập một khúc nhạc để tặng huynh trong ngày sinh thần, hẹn sư huynh đến đình chỉ vì muốn thổi cho huynh nghe thôi, không… không hề có ý gì khác.”
“Thật ra… thật ra không có ý gì khác đâu, Nhị sư huynh đừng… đừng nghe những người khác nói lung tung, mấy lời bậy bạ không đâu ấy…”
Ta còn đang muốn nói “thật ra” tiếp thì Đế quân thình lình đặt chén thuốc xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ có thể đứng lên được chưa?” .
Ta chán nản phát hiện ra, Đế quân căn bản chẳng thèm nghe xem ta vừa nói cái gì.
Ta gật đầu một cái rất có khí thế, rồi thoải mái mỉm cười: “Chẳng qua chỉ chịu chút gió trên núi thôi mà, đã khỏe từ lâu rồi”.
Y thuận tay lấy một chiếc ngoại bào, rồi khoác lên người ta, nói: “Vậy được, muội đi ra đây với ta một lát”.
Ta ngơ ngẩn làm theo lời y, không biết y đang định làm gì.
Tuy nói thì nghe hay lắm nhưng ta vừa đứng thẳng người dậy liền thấy cảnh vật trước mắt cứ xoay mòng mòng.
Ngay tức khắc có một cánh tay vươn tới đỡ ta, ta sợ hãi phát hiện ra trên khuôn mặt gần trong gang tấc của Đế quân, đôi lông mày đang nhíu lại trông cực kỳ hung dữ, hơn nữa dấu tay đỏ tươi trên má y càng khiến người ta kinh hồn bạt vía. Ta sợ quá nên cũng không dám lảo đảo nữa, tinh thần cũng tập trung hơn.
Sau khi đi ra khỏi phòng, ta mới phát hiện, thì ra mình đang ở trong viện tử của Đế quân.
Đế quân dẫn ta đi vào căn phòng khác, trong phòng không có một bóng người. Ta đang thấy khó hiểu, vừa xoay đầu bỗng trông thấy một chú người chim có cặp mày trắng đang nằm trên nệm giường, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đỏ của nó nhắm chặt, lông vũ trên người loạn cả lên như bệnh dịch, hai chân yếu ớt buông thõng, cảm giác như lúc nào cũng có thể tử vong.
Ta giật mình, nuốt nước bọt hỏi: “Đây chính là nhóc trọc đầu Kiếm Minh sao?”
Đế quân gật đầu.
“Đệ ấy ăn phải quả độc do lệ khí[11] của dãy núi này kết tụ mà thành, suýt chút nữa thì mất mạng.”
[11] Lệ khí: Tà khí (ND)
Ta nhớ lại bộ dạng nhìn chăm chăm chùm màu đỏ mà chảy nước bọt của thằng nhóc hôm đó, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Con chim ham ăn này, quả nhiên là khôngnhịn nổi cơn thèm khát mà ăn chùm quả đó rồi.
Đế quân nói: “Ta thi triển pháp thuật cứu đệ ấy một ngày một đêm, tối đó ta không tới… thật sự là do ta không thể rời khỏi đây được”.
Đế quân đang giải thích với ta đó sao?
Sau khi phản ứng chậm nửa nhịp, ta bắt đầu vui mừng hớn hở.
6.
Sau phong ba ở Liên Tâm đình, bản tiên cô hoàn toàn không biết thanh danh mình đã thành ra cái gì rồi.
Chẳng biết tên nào thất đức đi ngụy tạo sự thật, nói bản tiên cô cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, hẹn Nhị sư huynh đến Liên Tâm đình, mưu đồ “bá vương ngạnh thượng cung[12]”. May mà nội tâm của Nhị huynh như tấm gương sáng, tính cách giống hệt Liễu Hạ Huệ[13], nhờ vậy mới khiến nữ nhân vô sỉ kia không thực hiện được ý đồ xấu xa. Nhị sư huynh còn tương kế tựu kế, thực hiện kế sách trừng trị, lừa nữ nhân kia hứng gió một đêm trên núi, thật khiến người ta hả hê sung sướng.
[12] Bá vương ngạnh thượng cung: Xuất phát từ điển cố giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang, ám chỉ việc сưỡng gian. (ND)
[13] Liễu Hạ Huệ: Người nước Lỗ. Vào một đêm rét lạnh, ông nghỉ đêm tại cổng thành, gặp một cô gái vô gia cư, Liễu Hạ Huệ sợ nàng ta lạnh cóng nên đã cởi áo ngoài ra khoác lên người nàng ta rồi ôm nàng ta vào lòng, nhưng trong lòng ông không hề có chút tà tâm nào.(ND)
Còn về việc ta ở trong viện tử của Đế quân, bà chằn Tư Đàn đương nhiên vô cùng tức giận, nhưng lại cố gắng cực khổ nhẫn nhịn không nổi cơn tam bành trước mặt nhi tử của ta. Khó khăn lắm mới kiếm được cơ hội, ả liền hung dữ uy hiếp ta, “Bề ngoài đã giống như con cóc cái thì ngoan ngoãn mà đi tìm con cóc đực, đừng có bám lấy Nhị sư huynh!”.
Hai ngày nay tâm trạng ta khá tốt, chẳng muốn tranh cãi với Tư Đàn làm gì, còn đặc biệt tặng ả một nụ cười tràn đầy tiên khí: “Lục sư tỷ nói sai rồi, con cóc nào không thích ăn thịt thiên nga thì mới là bất bình thường”, chọc cho ả tức đến nỗi suýt chút nữa thì rút kiếm chém ta.
Đế quân rất bận. Đệ tử nói rằng, Nhị sư huynh phải chăm sóc cho nhóc trọc đầu – chú chim bị bệnh dịch, lại còn phải đối phó với ả mẫu thân mặt dày của đồ đệ y, Nhị sư huynh rất mệt mỏi, đã ba ngày không được chợp mắt. Đệ tử cũng nói, không biết tên khốn nào lại dám trét một mảng tro rất lớn lên tượng thần của Tam Thanh sư tổ, làm liên lụy Nhị sư huynh của họ phải thiếp vàng lại lần nữa lên tượng thần. Đệ tử tức tối nói, nếu để họ bắt được kẻ tội đồ ngỗ ngược làm loạn, nhất định sẽ trừng phạt thật nặng đại tội dám bất kính với sư tổ của hắn!
Nghe xong mà ta cảm thấy chột dạ vô cùng!
Từ sau khi chùm quả ở sườn núi bị nhóc trọc đầu ăn liền như có cái gì đó đã bị kích thích. Chỉ trong một đêm, bên ngoài kết giới đã xuất hiện rất nhiều cây cỏ hoa lá có hình thù kỳ quái, còn kết ra những quả cũng mang hình thù kỳ dị. Ta nghe Ôn Ngọc Tuyển than thở: “Lệ khí tích tụ trên núi càng lúc càng nhiều, xem ra trận chiến giữa chính đạo và tà ma sắp xảy ra rồi”.
Hắn giải thích: “Thiên địa vạn vật hợp mà sinh, âm dương giao nhau mà biến hóa. Điềm báo của hưng và vong, tương sinh tương khắc. Nhân giới từ trước đến nay có hai loại khí là thanh khí và trọc khí[14]. Thanh khí là khí của chính đạo, còn trọc khí là lệ khí của thiên địa. Trong hai khí này cái này hưng thì ắt cái kia suy. Hiện giờ chính là thời khắc xảy ra tai ương ngàn năm có một, thanh khí suy mà trọc khí hưng, chắc chắn vì luồng lệ khí này sẽ sản sinh ra nhiều tà ma làm hại nhân gian”.
[14] Thanh khí: Khí sạch, thuần khiết; Trọc khí: Khí dơ bẩn, thấp hèn. (ND)
Sau đó hắn lại lạc quan nói: “May mà sắp đến lễ tế Tam Thanh, lúc đó tổ sư nhất định sẽ chỉ cho chúng ta phương pháp ngăn chặn yêu ma”.
Từ khi mấy đệ tử đi tuần đêm vô duyên vô cớ bị tà vật tập kích, trên núi dần dần bị bao phủ bởi một bầu không khí khẩn trương lo lắng, đừng nói là ngoại viện, cho dù là mấy đệ tử ở trung viện cũng đều có cảm giác như đang lâm trận với đại dịch vậy.
Trong hoàn cảnh ấy, ta lại còn tỏ ý muốn xuống núi, tất nhiên là không được tán thành.
Đế quân nghe xong chỉ khẽ hỏi ta: “Đi vài ngày? Vậy Hàn nhi thì sao?”
Ta vỗ về nhi tử sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi, cười ha hả nói: “Không quá mười ngày đâu, Hàn Nhi đành phải nhờ Nhị sư huynh chăm sóc rồi”.
Còn Ôn Ngọc Tuyển nghe vậy thì đến khuyên ta: “Trên núi đã không yên ổn như vậy, chắc dưới núi cũng chẳng khá hơn là bao, thế đạo đại loạn, đây cũng chẳng phải việc nguy cấp, sao cô nương không đợi đến khi yên bình một chút rồi hẵng đi?”.
Buổi tối Đế quân gọi ta đến phòng y, rồi nói: “Muội đưa tay ra đây”.
Y cầm cây bút lông nhúng vào mực màu vàng kim rồi vẽ một phù hiệu cổ quái gì đó vào lòng bàn tay ta, sau đó mới nói: “Đây là Ngũ Hành Thiên Lôi, nếu gặp nguy nan gì thì muội cứ hướng lòng bàn tay về phía có yêu quái rồi niệm chú, những yêu vật tầm thường sẽ không dám đến gần muội đâu”, nói xong у liền dạy ta một đạo pháp chú đơn giản.
Ta ngờ nghệch hỏi: “Vậy Ngũ Hành Thiên Lôi lúc nào cũng dùng được sao? Có cần kiêng kỵ gì không? Thí dụ như không thể đụng nước chẳng hạn”.
Đế quân khẽ đáp: “Không cần đâu”.
Căn phòng vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Đế quân như gần trong gang tấc.
Hoa đèn[15] có thể cắt, còn trái tim của ta cứ đập thình thịch mãi không ngừng.
[15] Hoa đèn: Dùng đèn dầu hay nến lâu sẽ hình thành cacbon đọng lại giống như cánh hoa quanh bấc đèn, màu đỏ tối. (ND)
Không cần biết việc làm này của Đế quân có phải là vì nhi tử ta hay không, chỉ cần у quan tâm chu đáo như vậy đã khiến ta rất cảm động rồi.
Khi quay về, ta không kìm được quay đầu, nhìn thấy Đế quân đang dựa vào cánh cửa, vẻ mặt trầm như nước, ung dung thản nhiên mà nhìn ta. Ta hoảng tới nỗi suýt nữa ngã lăn ra rồi.
Cuối cùng cũng tới lúc lên đường, nhóc trọc đầu đi cùng ta xuống núi. Lần này chú chim tham ăn đã nhận được bài học nhớ đời, tuy chẳng thông minh lên được, nhưng ít ra nó cũng biết cảnh giác hơn, sau khi hồi phục nguyên khí nó liền mặt ủ mày chau chạy đến tạ lỗi với ta. Chuyện ở đình tối hôm đó đã bị nó phá hỏng.
Nó không nỡ xa A Hàn bảo bối tận mấy ngày, nhưng cũng rất mong chờ vào lời hứa ta sẽ dắt nó đi chợ phiên, ăn hết món ngon từ đầu đường đến cuối phố, vậy là nó cứ xoắn xuýt lấy ta tới mức hồ đồ.
Nhi tử ta cứ phụng phịu mặt mày tận hai ngày.
Lúc xuống núi, Đế quân dắt tay nó đi tiễn ta, từ nội viện đến Thiên Môn, rồi tiếp tục tới sườn núi, chắc là có ý tiễn đến mười tám dặm quá. Ta nhìn Đế quân, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi: Có cần phải cực khổ tiễn xa như vậy không? Đế quân ngài chẳng phải biết đạp kiếm hay sao? Cứ cưỡi kiếm tiễn ta cũng được mà, vừa tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm công sức, lại còn khỏe chân. Tuy nhiên, nghĩ rằng những lời này sẽ phá hỏng bầu không khí, cho nên cuối cùng ta vẫn cực khổ nhẫn nhịn.
Lần này ta xuống núi là để trông nom mấy cửa tiệm là kế sinh nhai của mình. Đi tới nơi con người sinh sống ta mới phát giác, lệ khí đã tỏa ra khắp nơi gây họa. Số trời thay đổi, những lời đồn nhảm cũng nhân đó nổi lên, chỉ trong thời gian ngắn mà lòng người đã dần có chút hoang mang.
Đến thành trấn nơi ta sống, trong huyện mọi người đang vô cùng huyên náo tuyên truyền câu chuyện huy hoàng về vị “huyền y thần tiên[16]”.
[16] Huyền y thần tiên: Thần tiên mặc áo đen. (ND)
“Hôm đó, trời vốn đang nắng đẹp thì bỗng dưng cuồng phong từ đâu kéo đến, mây đen che phủ cả bầu trời, mưa to đổ ập xuống!”
“Chỉ trong phút chốc, sấm sét dậy lên ầm ầm,ngay cả cây cổ thụ ngàn năm ở ngoài thành cũng bị bật cả rễ!”
“Một lát sau, mưa lớn làm nước lũ dâng cao tới hơn nửa thước!”
“Thình lình trên trời giáng xuống một tia sấm sét, đánh trúng cầu Mẫu Thân của Hồng Tiên trấn chúng ta! Chiếc cầu cổ chúng ta xây mấy trăm năm, chiếc cầu Mẫu Thân đã trải qua mấy đời, chỉ ầm một tiếng, đã đổ sập xuống!”
“Vào thời khắc nguy hiểm đó, dưới cầu lại vang lên tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh! Cũng vào chính lúc ấy, huyền y thần tiên đã xuất hiện!”
“Chân người giẫm lên hai đám tường vân ngũ sắc, tay cầm thanh kiếm từ thuở khai thiên lập địa, hai mắt sáng rực, đầu như chiếc chuông đen lớn, eo lưng tựa núi, bắp tay phải to như cái trụ lớn ở cửa miếu Nương Nương chúng ta kia kìa! Huyền y thần tiên vừa tức giận thét lên một tiếng, tức thì đất động núi lay!”
“Khi đó huyền y thần tiên chỉ cần đạp một cái, rồi vươn tay ra, không ai nhìn rõ được người đã làm như thế nào! Đứa bé dưới cầu đã nằm gọn trong tay người!”
“Nhưng ngay sau đó đã xảy ra một chuyện ngoài dự liệu của tất cả mọi người, thần tiên vừa ôm đứa trẻ lên, liền cười lớn, giận dữ quát: Con yêu vật này lại dám hành hung ở ngay trước mặt bản đại tiên! Tay người vung lên, ném văng đứa bé xuống đất!”
“Lúc ấy lại xảy ra một việc còn kỳ lạ hơn nữa, đứa bé vừa bị ném xuống đất, sấm sét và cuồng phong bão táp tức khắc ngừng lại, không còn thêm bất kỳ hiện tượng nào nữa!”
“Mọi người định thần nhìn kỹ lại mới phát hiện ra, đứa bé lúc nãy lại có đến ba con mắt, miệng lòi răng nanh, đôi bàn tay mọc ra móng vuốt đen sì sắc nhọn. Đây đâu phải là người, rõ ràng là yêu quái!”
…..
Bản tiên cô đang hứng thú nghe đến đoạn này liền không nhịn được hỏi: “Vậy vị thần tiên kia đâu rồi?”.
Người này nói: “Thần tiên đã được Huyện thái gia đón về nha môn thiết yến tẩy trần rồi”.
Người kia reo hò: “Huyện thái gia đã nói, sau khi Huyện thái gia khẩn khoản cầu xin, huyền уthần tiên đã nhận lời ngày mai ngồi xa giá đi diễu hành quanh trấn, tiếp nhận hoa tươi và cống phẩm! Chúng ta phải mau mau về nhà chuẩn bị, thắp hương, tắm rửa, thay у phục thôi, không thể bất kính với thần tiên sống được!”.
Ta chờ mãi mới đến ngày hôm sau, hưng phấn dắt tay nhóc trọc đầu đi góp vui, xem diễu hành.
Trên đường, người người chen chúc, âm thanh huyên náo, giờ ngọ canh ba vừa qua, từ phía xa vang lên tiếng gõ chiêng dẹp đường, một đội người ngựa khiêng theo cờ gấm hoa tươi, vây xung quanh xa giá đang đi tới.
Từ xa, ta nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang biếng nhác ngồi trên xa giá, hắn mặc một thân уphục màu đen như trong lời đồn, ánh mắt mang theo ba phần tà khí, khuôn mặt hào hứng, vừa vẫy tay với khuê nữ và các thím dưới đường, vừa đùa giỡn với hai tỳ nữ xinh đẹp đi theo đến mức hoa đào tung bay phất phới.
Bản tiên cô trong lòng đang nghĩ tên thần tiên bịp bợm này không biết từ đâu đến đây mạo danh lừa bịp, nhưng vừa quay lại đã thấy nhóc trọc đầu trợn tròn đôi mắt bé xíu, vẻ mặt giống уnhư ăn phải phân ngựa, cũng tựa như gặp phải người quen.
7.
Từ khi gặp được thần tiên sống, nhóc trọc đầu lại nảy ra thói quen thập thà thập thò, cả ngày cứ như kẻ trộm cắp.
Không lâu sau nhóc liền đến tìm ta, tủi thân nói: “Tỷ tỷ, đệ nhớ Hàn Nhi lắm, bao giờ chúng ta mới trở về?”.
Ta quan tâm hỏi nó khó chịu ở chỗ nào, thằng nhóc lại úp úp mở mở, sống chết cũng không chịu nói. Ta nghĩ tới mấy người quen thân với nó ở trên núi, bộ dạng cũng у như vậy, dù sao chắc cũng không ngoài mấy người đó, cho nên ta không truy hỏi nữa.
Những ngày vừa rồi thật ra ta rất bận. Tuy mấy cửa tiệm này của ta không lớn lắm nhưng những việc vặt tích lũy trong thời gian dài cũng không hề ít. Mấy năm gần đây, công sức ta dồn vào mấy cửa tiệm này đã không phải là ý định chơi bời như lúc đầu nữa. Bởi vì người làm thuê trong tiệm từng nói với ta, cửa tiệm này không chỉ là kế sinh nhai của một mình chưởng quầy, mà còn là kế sinh nhai nuôi sống cả nhà trên dưới mấy miệng ăn của những người làm công này. Nghe xong, ta cũng đặt nhiều tâm sức hơn vào các cửa tiệm.
Quản sự[17] tìm tới nói với ta, tri huyện đương nhiệm là quan tân nhiệm[18], rất nhiều mối quan hệ xây dựng lại từ đầu. Khoảng thời gian ta không сó ở đây ông vẫn cứ theo như thường lệ mà bỏ phong bao ngân lượng rồi đem qua, bây giờ ta đã quay về, lại đúng lúc trong huyện gặp phải chuyện cầu sập, đương nhiên phải tốn chút hoàng kim ngân lượng.
[17] Quản sự: Người quản lý, quản gia. (ND)
[18] Quan tân nhiệm: Quan mới nhận chức. (ND)
Có lẽ bản tiên cô cho dù thành tiên rồi cũng không thể thoát được chữ “tục”, đối với mọi quy tắc tại thế gian phàm tục này ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, còn cho đấy là lẽ đương nhiên. Ngay hôm đó ta đi lại thăm hỏi các cửa tiệm lân cận, tìm hiểu ý tứ của mấy vị chủ tiệm. Hôm sau, ta bỏ vào phong bao số ngân phiếu cũng xem như kha khá rồi đưa tới hậu đường nha môn.
Nếu ta biết lần này đi đến nha môn sẽ tự chuốc lấy phiền phức, nhất định ta chẳng bao giờ đi.
Bởi vì trước khi đi ta có gói mang theo một ít phấn son khá tốt trong tiệm để tặng cho nữ quyến của Huyện thái gia, đến đó ta được cho hay là phu nhân và khuê nữ của Huyện thái gia đang thưởng cúc ở hậu viện.
Loáng thoáng nghe thấy ở hậu viện có cảnam lẫn nữ, oanh thanh yến ngữ[19], nói cười vui vẻ. Ở đó đang chơi đùa thích thú như vậy, ta cũng chẳng phải buồn chán quá mà đi làm phiền người ta, chỉ đi tìm đại tỳ nữ của phu nhân Huyện thái gia, thông báo danh tính, đưa tâm ý đến rồi thì coi như xong việc.
[19] Oanh thanh yến ngữ: Tiếng nói chuyện như tiếng chim oanh, chim yến, miêu tả giọng nói cười của thiếu nữ xuân thì (ND)
Gió mát khẽ khàng thổi qua, hoa cúc trong vườn nở rộ, rực rỡ vàng óng.
Bản tiên cô đang nhàn nhã ung dung đi về, vừa ngắm hoa vừa phân tâm nghĩ mình nên quay về núi chưa, không ngờ trong bụi hoa sột soạt vài tiếng, một người từ trong đó chui ra. Người nọ rất khỏe, thoắt cái đã nắm lấy cổ tay ta.
“Tiểu bảo bối ngoan, để bản tọa đoán xem nàng là ai nào?”
Giọng nói ngả ngớn đáng ghét vang lên làm bản tiên cô nổi hết da gà.
Ta vừa nhìn đã nhận ra ngay nam nhân này chính là tên thần tiên giả mạo gặp hôm trước, trên mặt hắn buộc một dải khăn lụa, trông bộ dạng mò bên này mò bên kia như thế chắc chắn là đang chơi bịt mắt bắt dê rồi.
Ta giãy ra mà không được, vùng ra cũng chẳng xong, ta liền lấy móng tay dài của mình cấu mạnh vào vùng da non mềm trên tay hắn. Hắn hét to lên một tiếng: “Á”. Cái tên này không chỉ ăn nói tùy tiện, tính tình phóng túng, mà còn mạnh y như uống phải mười cân[20] xuân dược, chỉ thoắt một cái, hắn đã nắm trọn luôn cả hai tay ta.
[20] Một cân Trung Quốc bằng 0.5kg. (BTV)
“Tiểu miêu ngang ngược, để ca ca đoán xem nàng là ai nào?”, hắn cười toe toét nói.
Ta không còn cách nào khác phải lên tiếng: “Cô này không phải, cô kia cũng không phải, ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi, ngươi bắt nhầm người rồi, mau buông ta ra”.
“Ca ca không dễ gạt vậy đâu! Nàng mà không nói thì ta đành phải sờ đấy nhé.” Hai người xô xô đẩy đẩy, bên cạnh còn có một hồ nước, ta trông thấy liền có chút cuống quýt, mắng to: “Ngươi nổi điên thì đi mà tìm người khác mà điên, bên cạnh còn có một hồ nước, cho dù ngươi không nhìn người thì cũng phải nhìn đường chứ!”.
Lời ta vừa dứt, hắn còn men theo cánh tay của ta mà vừa sờ vừa nắn lên trên, ta giận tím mặt, không kịp suy nghĩ mà hướng tay về phía mặt hắn hô to: “Ngũ Hành Thiên Lôi!”.
Ầm ầm một tiếng vang dội, khói bụi mù mịt, nam nhân cao lớn liền giống như con ếch bốn chân bổ nhào xuống hồ.
Đế… Đế quân, Ngũ Hành Thiên Lôi của người, uy lực quả thật kinh người.
Ta không dám xem thảm trạng[21] của tên huyền y thần tiên đó, vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy mất dạng.
[21] Thảm trạng: Tình cảnh bi thảm. (BTV)
Sau khi trở về, ta uống liền hai chén thuốc định thần mà tim vẫn đập như nổi trống. Không biết tên đó có đi tìm ta không, bản tiên cô giờ đây cũng xem như có một chiêu phòng thân, chẳng phải sợ hắn làm gì. Có điều, ta cảm thấy nếu bị hạng người lưu manh vô lại như tên đó bám theo thì nhất định sẽ phiền toái vô cùng.
Qua ngày hôm sau, nghe nói “huyền y thần tiên” sắp rời khỏi Hồng Tiên trấn, mà ta vẫn không thể tin nổi.
Bách tính tự động cùng nhau đi cung tiễn thần tiên sống, thiên kim của Huyện thái gia còn đau khổ khóc sướt mướt. Ta mò đi xem toàn bộ quá trình đưa tiễn, sau khi xác định được người nọ đã đi rồi mới cảm thấy an tâm.
Tâm trạng rất tốt, lúc trở về ta liền vòng qua bên đường đối diện mua cho nhóc trọc đầu món đậu rang đặc biệt mà nó thích nhất. Về đến viện tử cũng là lúc mặt trời khuất bóng. Ta liếc mắt nhìn liền thấy nhóc trọc đầu bình thường hiếu động như chú khỉ con, vậy mà giờ đây lại đang quỳ thẳng tắp dưới giàn cây tử đằng trong vườn, khuôn mặt nhăn nhó.
Ta bật cười, hỏi nó: “Đệ đang làm gì thế?”
Nhóc trọc đầu xoay mặt qua, ra sức nháy mắt với ta, ta còn chưa kịp phản ứng, một người đã bước ra từ dưới giàn cây tử đằng, cười tủm tỉm nói: “Tam sư muội, biệt lai vô dạng[22]”.
[22] Biệt lai vô dạng: Một câu hỏi thăm sức khỏe khigặp lại bạn sau một thời gian dài. Ý nói: Hy vọng bạn vẫn khỏe từ lúc chúng ta chia tay. (ND)
Phản ứng đầu tiên của ta, không phải là chú ý xem hắn đang nói gì, mà giơ tay lên hét to: “Ngũ Hành Thiên Lôi!”. Nam nhân đó không thèm chớp mắt, hắn đưa tay áo lên khẽ phất, sét đánh giữa không trung liền bị hắn tiêu trừ. Ta thật không dám tin, lại hô to, hắn lại phất tay. Chỉ trong chốc lát, ta đã bị dồn vào trong góc.
Tên thần tiên giả mạo khuôn mặt tràn đầy tà khí, cặp lông mày chau lại: “Sư muội, pháp thuật của muội đâu?”, hắn nhìn ta từ trái sang phải rồi đưa tay túm lấy ta, “Sao muội lại trở thành bộ dạng xấu xí như thế này?”.
Ta thật chẳng hiểu hắn đang nói gì.
“Ngươi buông tay ra ngay! Túm lấy ta làmgì!”, bản tiên cô nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ.
Hắn ngạc nhiên: “Sư muội, muội không nhậnra ta sao?”.
Nhóc trọc đầu ở phía sau mặt mày buồn bực:”Đại sư huynh, tỷ ấy không phải là Tam sư tỷ…”.
Thần tiên giả mạo nhìn ta, rồi lại nhìn nhóc trọc đầu, cười nói: “Đừng đùa nữa, ta không tin đâu”. |
|