|
Tác giả |
Đăng lúc 1-6-2015 10:31:46
|
Xem tất
“Đừng đi!” Nhạn Hồi nghiến răng nói, “Nói thật với ngươi nhé, ta là người tu tiên, đuổi theo một con Xà yêu trăm năm đến đây, Xà yêu đánh ta bị thương nó đi chưa xa, rất có khả năng còn trốn ở xó xỉnh nào đó của núi Đồng La các người, nói không chừng còn biến thành một người trong thôn các người, trà trộn với các người, ngày ngày hút khí của các người, ngươi không thả ta đi sẽ không có ai đối phó với nó, đến lúc đó xui xẻo thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nhé.”
Động tác thu dọn của thiếu niên khẽ khựng lại, tiếp đó ánh sáng trong mắt xoay chuyển trong một khắc, sau đó tựa như không nghe thấy gì cả mà bước ra ngoài.
Chẳng có phản ứng gì hết, làm vậy càng khiến người ta khó chịu hơn là phản bác, Nhạn Hồi bị trói suốt một ngày, lửa giận bị dồn nén lập tức như được đốt lên: “Ê! Rốt cuộc ngươi ngốc hay câm hả?”
Vẫn không có phản ứng, Nhạn Hồi nổi giận mắng: “Đứng lại! Còn nửa cái bánh bao kìa! Tỷ tỷ vẫn còn đói đây nè!”
Bước chân của thiếu niên khựng lại, thoáng suy nghĩ rồi cầm nửa cái bánh bao quay lại khom xuống trước người Nhạn Hồi, đút nàng ăn như lúc nãy, Nhạn Hồi nhìn mặt hắn, rồi lại nhìn tay hắn, há miệng cắn lên.
Tay thiếu niên khẽ động, trông như muốn rút về phía sau, nhưng cuối cùng vẫn không động đậy, để mặc Nhạn Hồi cắn bánh bao cắn cả ngón cái của mình.
Răng dùng sức, tiếng Nhạn Hồi ậm ờ không rõ, nhưng vẫn mạnh mẽ nói: “Thả a đi! Ếu không, ắn đứt!” Nàng cắn tay thiếu niên ngửa cổ về phía sau, tiện thể quan sát thần sắc của thiếu niên, nhưng bất ngờ là…
Thần sắc của thiếu niên vẫn bình thản, hắn từ trên nhìn xuống nàng, có lẽ do góc độ, trong ánh mắt của thiếu niên còn có chút khinh ghét.
Không sai, khinh ghét.
Thật ra hiện giờ Nhạn Hồi cũng khinh ghét mình lắm. Lúc trước đấu đá với Tử Nguyệt có mất mặt thế nào, nàng cũng không đến mức dùng chiêu cắn ngón tay người ta như trẻ con đánh nhau này để giải quyết vấn đề! Còn bây giờ…
Nhạn Hồi quyết tâm, một cước đạp bỏ chút kiêu ngạo giữ gìn thân phận ở một góc trong lòng đi.
Ta cắn đứt thật đó! Nhạn Hồi nói: “A ắn đứt thật ó!”
Hiện giờ điều duy nhất khiến Nhạn Hồi cảm thấy may mắn là ở đây không có người của núi Thần Tinh…
Nhạn Hồi thầm cảm khái phong thái của mình năm xưa nay đã không còn, nhưng cắn một hồi, nàng cắn đến mỏi miệng mà người bị cắn ngón cái cũng không kêu đau một tiếng.
Nếu nàng không cảm nhận lầm thì mùi tanh ngọt nàng nếm được trong miệng chính là máu chảy ra từ ngón tay thiếu niên chứ không phải máu từ răng lợi nàng chảy ra! Tại sao thiếu niên trông có vẻ mong manh yếu đuối này lại có thể nhịn đau được!
Tay đứt mà ruột không xót sao! Tay nối liền với tim mà! Đau đi chứ!
Nhạn Hồi hầu như muốn cào tường, lúc này tay thiếu niên bỗng động đậy, nhưng không phải dùng sức để hất Nhạn Hồi ra, mà bàn tay đang bị cắn kia mặc kệ ngón cái, chỉ động đậy mấy ngón khác xoa lên má Nhạn Hồi.
Khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc với má, Nhạn Hồi có cảm giác như bị sét đánh, tê tê nóng nóng, chui vào đến tận tim.
“Thình thịch.”
Nàng lại nghe thấy tim mình đập.
“Không thả cô đi đâu.” Cuối cùng hắn cũng lên tiếng nói với Nhạn Hồi câu đầu tiên. Giọng thiếu niên dễ nghe như tiếng suối mát giữa núi vắng lặng, nhưng giọng điệu lại ẩn giấu mấy phần u ám, có một cảm giác quái lạ hoàn toàn không hợp với tuổi.
Nhạn Hồi nhất thời thất thần, răng buông lỏng.
Thiếu niên rút tay lại, chùi ngón cái lên vạt áo Nhạn Hồi, hắn nói: “Bà nội không thả cô đi đâu.”
Lúc hắn nó câu này lại không khiến Nhạn Hồi cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng mà khoan đã…
“Sao ngươi lại chùi máu và nước bọt lên người ta?”
Thiếu niên ngước mắt nhìn Nhạn Hồi, lần này Nhạn Hồi tuyệt đối không nhìn lầm, hắn khẽ nhướng mày, vẻ mặt có chút khinh bỉ: “Chẳng phải là cô cắn sao?” Nói xong hắn bưng chén ra khỏi cửa.
Nhạn Hồi nhìn cánh cửa bị đóng lại, lẩm bẩm: “Tiểu tử này tuyệt đối không ngốc! Tuyệt đối không ngốc! Hắn còn biết mỉa mai mình nữa chứ!”
Đem chén không xuống bếp, thiếu niên nhìn vầng trăng sáng trên trời qua cửa sổ nhà bếp, vẻ mặt nào có chút ngốc nghếch, trong đôi mắt ánh trăng chiếu không thấu tựa như ẩn giấu vực sâu vạn trượng, có yêu thú địa ngục.
Hắn cúi đầu nhìn vết thương bị cắn trên ngón cái, bỗng nhiên cười lạnh: “Đi à? Cô là của ta mà…”
Sau khi thiếu niên rời khỏi, Nhạn Hồi suy nghĩ về thiếu niên trông có vẻ nghi vấn trùng trùng này một lúc, nhưng hiện giờ trong tình trạng chưa hiểu rõ về hắn lắm, thật sự cũng không nghĩ ra được gì, nghĩ mãi không có kết quả, nàng mơ mơ màng màng thiếp đi, nhưng giấc này nàng ngủ không yên lắm.
Gà trong ổ đối diện nhà củi từ giờ Sửu đã bắt đầu kêu, quang quác quang quác, ồn ào khiến nàng bực cả mình, hoàn toàn không ngủ được.
Không phải núi Thần Tinh không có gà, nhưng gà ở núi Thần Tinh dù sao cũng là một nửa gà tiên, người ta giữ gìn thân phận, rất hiếm khi kêu, nào như con gà trống quỷ này…
Nhạn Hồi chui vào đống rơm vùi đầu xuống, nhưng nào cản được âm thanh, lòng nàng thầm căm hận, chờ có cơ hội nàng nhất định phải đem ổ gà này hầm sạch mới được!
Sau khi trời sáng, gà lại không kêu nữa, nàng tiếp tục ngủ, nhưng lại bị một cánh tay thô ráp sờ tỉnh…
Nhạn Hồi mở mắt nhìn, thấy một gương mặt đầy nếp nhăn, còn có một đôi mắt đục ngầu, cả người đầy khí tức tăm tối khiến Nhạn Hồi muốn ngạt thở, nàng lạnh người, rụt về phía sau: “Đi đi đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi, không muốn nhìn thấy các ngươi.”
Trước khi Nhạn Hồi vào tiên môn, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ kỳ quái, lúc nhỏ sợ muốn chết, nhưng sau khi bái làm môn hạ của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cho nàng một đạo bùa, tiểu quỷ bình thường không bám lấy nàng được nữa, thêm vào đó nàng cũng có chút đạo hạnh, gặp phải những thứ này cũng không sợ nữa, có điều mới sáng sớm đã bò lên người… vẫn khiến Nhạn Hồi toát mồ hôi lạnh.
Nàng chui đầu vào đống cỏ, nhưng lại nghe một tiếng thở dài già nua: “Tiểu cô nương, sợ rồi hả?”
Nghe thấy giọng nói này, Nhạn Hồi mới phản ứng lại, người trước mặt nàng là Tiêu lão thái đã “mua” nàng chứ không phải mấy kẻ không mời mà tới lúc trước…
Nhạn Hồi quay đầu, trấn áp cơn sợ vừa nãy, dùng vai chà lên mặt: “Bà lão, bà mua ta làm cháu dâu chứ gì, nhưng hơi một chút là bà sờ lên mặt ta… là có ý gì?”
Tiêu lão thái cười nói: “Vui, bà già này vui lắm, A Phúc nhà ta có thê tử rồi.” Lúc nói câu này, nếp nhăn trên mặt bà ta cũng cười, Nhạn Hồi quay đầu nhìn, ngoài cửa nhà củi, thiếu niên quay lưng về phía ánh nắng đang đứng đó, nhìn có vẻ ngốc nghếch, hoàn toàn không có nét tinh minh lúc mỉa mai nàng hôm qua.
Nhạn Hồi hắng giọng: “Bà lão, bà mua ta làm cháu dâu như vậy không được đâu, bà xem, hôm qua bà còn trói ta, ta da thô thịt dày không sợ đau, nếu đổi lại là cô nương khác thì hôm nay đã thoi thóp rồi. Chuyện mua bán tổn hại âm đức như vậy không làm được đâu. Ta cũng không phải một nữ nhân dễ gả đi, bà cởi trói cho ta đi, chờ ta dưỡng thương vài ngày, có lại sức lực, bà trả đám buôn người kia bao nhiêu tiền thì ta sẽ cướp về cho bà.”
Nói đến đây, Tiêu lão thái thở dài ho mấy tiếng: “Ta biết, bà già này biết mua bán như vậy rất tổn hại âm đức, nhưng cô nương à, coi như cô tội nghiệp ta đi, nếu không phải bộ xương già này không chống chọi được bao lâu nữa, khụ khụ…”
Nhạn Hồi nhìn ra Tiêu lão thái không sống được bao lâu nữa, tử khí trên người bà ta rất nặng, nặng đến mức khiến Nhạn Hồi cũng sặc sụa.
“Nếu không phải trong nhà không ai chăm sóc A Phúc thì có nói gì… Khụ… Nói gì bà già này cũng không tạo nghiệt trong thời khắc cuối cùng này đâu! Nhưng ta không tạo nghiệt thì A Phúc phải làm sao đây, tiểu cô nương, cô coi như tội nghiệp ta, yên tâm ở lại đi, A Phúc thật thà, đến khi quen thân với cô rồi sẽ đối xử tốt với cô.”
Khóe miệng Nhạn Hồi giật giật, để chuyện A Phúc có thật thà hay không sang một bên, nàng nói: “Bà lão, đúng là nhà bà tội nghiệp, A Phúc nhà bà tội nghiệp, nhưng bà cũng không thể ép buộc ta cùng tội nghiệp với các người chứ. Hơn nữa bà mong ta chăm sóc hắn… chi bằng mong ông trời rơi bánh xuống nuôi hắn còn thực tế hơn.”
Bà lão im lặng, rồi lại thở dài, cuối cùng vỗ lên tay Nhạn Hồi: “Tối nay ta đã mời hương thân phụ lão, cho cô thành thân với nó.”
Cái…
Nhạn Hồi kinh hãi, hét theo bóng bà lão đang đi ra cửa: “Bà có biết ta tên gì không? Bà có biết sinh thần bát tự của ta không? Sao không tính thử xem? Ta khắc chết hắn thì sao?”
Thiến niên A Phúc mặt không biểu hiện kéo cửa nhà củi lại, lúc đóng cửa, Nhạn Hồi thề rằng, xuyên qua khe cửa, nàng nhìn thấy tên ngốc A Phúc đang cúi xuống nhìn nàng cong khóe môi, hé một nụ cười lạnh cực nhẹ, nhưng vô cùng xấu xa…
Hắn… cười nàng?
Mẹ nó, người cả thôn ở núi Đồng La này mù hết rồi sao? Đây mà là ngốc à? Đây mà là ngốc à?
Người trong thôn này ngốc thì có.
Nhạn Hồi vô cùng tức tối, dịch về phía cửa đạp lên cửa mấy cái: “Đem bữa sáng tới rồi hẵng đi chứ!” |
|