|
Nhạn Hồi đột nhiên biết được bí mật động trời như vậy, nhất thời không tiêu hóa nổi.
Sau khi nàng không dễ gì mới hấp thu được toàn bộ tin tức này, một vấn đề không thể phớt lờ bỗng dâng lên trong lòng, Nhạn Hồi giật mình, đập bàn tay đang đặt trên ngực mình của Thiên Diệu xuống.
“Ngươi… lẽ nào muốn lấy lại chiếc vảy hộ tâm này?” Nhạn Hồi liên tiếp thoái lui mấy bước, “Lấy thứ này đi có phải ta sẽ chết không?”
Nàng sợ chết, nàng còn chưa sống cho đã đời nữa mà.
Thiên Diệu chậm rãi rút tay lại, ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi: “Không có vảy hộ tâm, thọ mệnh của cô không quá mười ngày.”
Nhạn Hồi lộ ánh mắt kinh hãi, lại lùi thêm mấy bước.
Thiên Diệu thấy nàng sợ hãi như vậy, khóe môi nhếch một đường cong mà ngay cả hắn cũng không hề phát giác, nhưng đường cong này nhanh chóng biến mất: “Đối với ta, vảy hộ tâm chẳng qua chỉ là một chiếc vảy, cho cô cũng không sao, nhưng mà…”
Nghe thấy hai chữ “Nhưng mà” này, sắc mặt Nhạn Hồi không thể nào khá nổi: “Ngươi muốn thừa cơ uy hiếp ta, bắt ta theo ngươi đi tìm những bộ phận cơ thể bị phong ấn khắp nơi à? Ai biết Tố Ảnh chân nhân phanh thây ngươi thành mấy mảnh chứ… Muốn tìm thì phải tìm đến ngày tháng năm nào đây…”
“Chỉ còn ba nơi thôi.” Thiên Diệu nói, “Năm xưa Tố Ảnh dựng phong ấn Ngũ hành, lấy Mộc nhốt hồn phách ta, lấy Thủy giam xương rồng của ta, lấy Hỏa đốt cháy gân rồng của ta, lấy Thổ phong ấn sừng rồng của ta, lấy Kim trói tim rồng của ta. Mười năm trước, cự mộc bị cháy, hồn phách ta thoát ra khỏi cự mộc, lang thang khắp thế gian mênh mông, cuối cùng may mắn tìm được khí tức của xương rồng, lúc đó mới dừng lại ở sơn thôn này, nhập vào cơ thể một đứa bé sắp chết, mười năm nay, ngày ngày ta đều tìm cách lấy lại xương rồng, nhưng không có kết quả, chỉ vì phong ấn cần máu rồng của ta mới có thể phá giải.”
Nhạn Hồi hiểu ra, chiếu theo tính toán của Tố Ảnh chân nhân, đây là một phong ấn chết mới đúng, vì Thiên Diệu đã bị phanh thây, làm sao hắn có thể bò dậy phá giải phong ấn cho mình.
Nếu vảy hộ tâm của hắn không nhập vào cơ thể nàng, trưởng thành cùng nàng, thay đổi thể chất nàng, cho dù hồn phách Thiên Diệu chạy ra nhập lên người kẻ khác, theo lý cũng không phá được phong ấn khác.
Dù sao cũng… đâu có máu.
Nhạn Hồi cân nhắc một lúc: “Nhưng ngươi nhìn đi, ngươi cũng tìm được xương rồng rồi, ngươi giữ một thời gian, trong cơ thể chẳng phải sẽ có khí tức của rồng rồi sao, chẳng phải sau đó máu sẽ dần dần biến thành máu rồng sao? Ngươi có thể tự cung tự cấp mà, ta tin ngươi.”
“Chuyện cô nói đúng là có khả năng, nhưng chuyện này không thể đạt được trong một sớm một chiều.” Ánh mắt Thiên Diệu dừng trên hai đóa hoa trắng trước mộ, họ trò chuyện cũng chưa bao lâu, nhưng hoa này đã sắp khô héo, “Còn ta lại không có thời gian.”
Thiên Diệu chạm nhẹ vào cánh hoa, giọng khẽ trầm đi, “Ta phá giải phong ấn xương rồng ở đây, Tố Ảnh không thể không hay biết gì. Nhưng trước khi tìm được toàn bộ cơ thể, ta không phải là đối thủ của Tố Ảnh. Nếu bị cô ta phát hiện, ta chỉ có thể để mặc cô ta băm vằm.”
Nhạn Hồi nuốt nước bọt.
Từ này dùng chuẩn thật, đối với hắn, Tố Ảnh thật sự là băm vằm. Không giả chút nào…
Nhưng muốn nàng giúp hắn tìm lại những bộ phận cơ thể khác, đồng nghĩa với việc bắt nàng giúp một yêu quái, mà còn là một yêu quái chống đối với Tố Ảnh chân nhân…
Nhạn Hồi lắc đầu: “Ta không thể giúp ngươi việc này.”
Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn nàng, lặng lẽ chờ nàng nói hết.
Nhạn Hồi gãi đầu: “Ngươi cũng đừng trách ta thấy chết không cứu. Có điều nhìn nhìn thử tình trạng chúng ta đi, ta thật sự không có cách cứu ngươi.”
“Thứ nhất nhé, tuy ta bị trục xuất khỏi núi Thần Tinh, nhưng ta vẫn là một người tu tiên, sau này vẫn phải nhờ vào việc xé bảng trừ yêu lấy tiền thưởng sống qua ngày. Giúp ngươi đồng nghĩa với việc hoàn toàn phản bội nghĩa tu đạo, từ nay ta sẽ giống như yêu quái, bị tất cả những người tu tiên truy sát. Nghĩ xa một chút, nếu ta giúp ngươi tìm lại được tất cả bộ phận cơ thể, đến lúc đó, cho dù ngươi thưởng vảy hộ tâm cho ta, ta cũng đã trở thành một người phản bội giới tu tiên, không thể bước vào Trung nguyên đại địa nữa, mà thân là người tu tiên, ta càng không thể đi về phía Yêu tộc. Trước sau đều khó, thật sự rất khó xử.”
“Thứ hai nhé, những hành vi của Tố Ảnh chân nhân đối với ngươi đúng là quá đáng, ta thân là một người tu tiên mà nghe cũng giật mình, nhưng trong hoàn cảnh hiện nay… tiên yêu như nước với lửa. Tố Ảnh chân nhân là Chưởng môn một phái lớn như vậy, ngươi nghe ra cũng là một đại yêu quái ghê gớm lắm, có người tu tiên nào biết thân phận của ngươi mà không sợ đâu, sợ thì sẽ muốn trừ bỏ ngươi, vừa khéo Tố Ảnh chân nhân thật sự trừ đi ngươi… Bởi vậy, cho dù năm xưa Tố Ảnh chân nhân đối với ngươi độc ác tàn nhẫn như vậy, nhưng theo ta thấy, cho dù chuyện này truyền ra ngoài, nói không chừng còn có một đám người tu tiên đạo mạo trang nghiêm vỗ tay khen Tố Ảnh chân nhân nữa đó…”
Thiên Diệu im lặng.
“Còn có chuyện thứ ba nữa.” Nhạn Hồi chỉ vào ngực mình, “Tuy nhờ phúc của ngươi ta mới sống được đến hôm nay, nhưng chuyện ngươi phá một phong ấn phải đâm ta một dao, thật sự không phải ai cũng không chịu được đâu. Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên từ biệt nhau tại đây thì hơn. Đương nhiên, ta biết ngươi nhất định sẽ không thả ta đi, bởi vậy, tới đi.” Nhạn Hồi bấm quyết trên tay, “Đánh một trận. Ngươi thua thì đừng có không cam lòng nếu ta bỏ đi.”
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi thật lâu cũng không động đậy, chỉ nói: “Lúc uống say cô nói chuyện đáng yêu hơn nhiều.”
|
|