|
Nhạn Hồi ra khỏi phòng Tê Vân chân nhân, lúc này trên người Thiên Diệu đã băng bó xong, hắn trần nửa thân trên ngồi dậy từ trên giường.
Tựa như phát giác có người xuất hiện, Thiên Diệu ngước mắt. Không bất ngờ mà tiếp xúc với mắt Nhạn Hồi.
Khoảnh khắc này, Nhạn Hồi chỉ cảm thấy tim bỗng đập “boong” một tiếng, trong đôi mắt kì lạ lại nhìn thấy một đạo kim quang xoay chuyển trên người Thiên Diệu, vạch lên hình dáng xương cốt hắn trên người hắn, hệt như kim quang phát ra từ bộ xương rồng nàng thấy lúc ở trong hồ băng trên sơn động.
Nhưng kì quái là ánh sáng đó hình như chỉ có nàng nhìn thấy, Xà yêu thu dọn hộp thuốc bên cạnh lại chẳng ngước mắt một lần.
Nhạn Hồi cũng không lên tiếng, chỉ ngồi xuống bên bàn: “Tỉnh rồi thì mau trị bệnh cho Tê Vân chân nhân đi, đừng để lỡ thời gian.” Nàng rót cho mình một ly trà mát, “Dù sao chúng ta cũng không muốn nhìn thấy nhau.”
Ánh mắt Thiên Diệu thờ ơ, thanh âm tuy vẫn khản đặc, nhưng giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng: “Lời này cô nói sai rồi.”
Ý muốn chống đối với nàng, hay là… còn có chuyện khác muốn tính kế nàng?
Nhạn Hồi đặt mạnh ly trà xuống, trừng mắt nhìn Thiên Diệu.
Xà yêu bên cạnh cất lại hộp thuốc, đứng thẳng lên nói: “Khí tức trong cơ thể ngươi vẫn còn hỗn loạn, tối nay e phải nghỉ ngơi.” Xà yêu đương nhiên không lo lắng cho Thiên Diệu, hắn chỉ sợ khí tức Thiên Diệu hỗn loạn, không trị khỏi cho Tê Vân chân nhân sẽ càng phiền hơn.
Nhạn Hồi chỉ hừ một tiếng, quay đầu ra khỏi phòng, tung người nhảy lên nóc nhà nằm xuống, dứt khoát để mắt không thấy lòng không phiền.
Ngắm trăng trên nóc nhà, Nhạn Hồi đôi lúc lại nghĩ đến những chuyện trong thời gian qua, nhưng mấy ngày nay nàng thật sự quá mệt, cơ thể còn bị thương, chưa ngắm bao lâu đã mơ mơ màng màng muốn thiếp đi, nhưng trong lòng có tâm sự lại khiến nàng không thể hoàn toàn đi vào giấc ngủ.
Vậy là đôi mắt cứ chớp chớp cử động.
Không biết mơ màng bao lâu, Nhạn Hồi bỗng nghe thấy tiếng nước ào ạt.
Nàng ngồi dậy, thấy Xà yêu đang lấy nước giặt y phục trong sân.
Một Xà yêu mà lại đi giặt đi phục…
Nhạn Hồi hiếu kỳ nhìn một lúc, phát hiện hắn đang giặt y phục của Tê Vân chân nhân. Nhạn Hồi lấy làm lạ, bò trên nóc nhà trong màn đêm yên tĩnh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Dùng thuật tịnh thân chẳng phải sạch rồi sao, việc gì phải giặt bằng tay?”
Xà yêu không ngẩng đầu, chỉ nói: “Pháp thuật tuy tiện nhưng giặt giũ phơi phóng mới khiến nàng mặc thoải mái hơn.”
“Ngươi đúng là có lòng.” Nhạn Hồi bĩu môi, có lẽ ngủ không yên, lại buồn chán vô vị, nàng bỗng có ý tò mò, lật mình nhảy xuống nóc nhà, bước mấy bước tới đứng bên cạnh Xà yêu, “Nói ra thì trước đây ta cũng muốn hỏi rồi, một Xà yêu như ngươi, đạo hạnh cũng không cao mấy, tại sao lại có duyên gặp gỡ Tê Vân chân nhân, rồi tại sao lại yêu bà ấy?”
Động tác trên tay Xà yêu khựng lại: “Cũng đâu phải chuyện hiếm hoi gì.” Hắn vừa vò quần áo vừa nói, “Cô cũng biết linh khí của Trung nguyên dồi dào hơn ở xó xỉnh Tây Nam, mấy năm trước ta và mấy đồng tộc vượt qua nước Thanh Khâu lén tu hành ở Trung nguyên, bất cẩn bị mấy kẻ tu tiên phát hiện. Bị truy đuổi suốt dọc đường, ta và đồng tộc lạc nhau, đi lạc trong vùng núi hoang vu… Là Tê Vân cứu ta.” Tựa như nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẻ mặt Xà yêu dịu dàng hơn nhiều.
“Lúc đó trên người ta bị thương, bị ép vào đường cùng, thối chí nản lòng trong bụi cỏ. Tê Vân ngang qua nơi đó, thấy cách ăn mặc của nàng, biết được khí tức của nàng, ta vô cùng tuyệt vọng, chỉ nghĩ phải bỏ mạng tại đây, nào ngờ nàng lại chỉ sai đường cho mấy tên đạo sĩ đang truy sát ta.”
Nhạn Hồi nghe vậy khẽ ngạc nhiên.
Mấy năm nay cả giới tu tiên đầy rẫy luận điệu Đâu phải dòng họ ta, họ có chịu yêu thương ta chăng*, yêu là kẻ ác, tất phải bị diệt. Tê Vân chân nhân thân là Chưởng môn một trong ba đại môn phái tu tiên, nhưng lại “mềm lòng từ bi” với yêu quái sao…
*Tả truyện, Thành Công tứ niên.
Không phải Nhạn Hồi chưa từng nghe cách nói này. Nhưng nghĩ kĩ lại, hầu như trong mỗi hành động truy giết yêu quái xâm nhập Trung nguyên, Tê Vân chân nhân tuy không phản đối, nhưng đúng là hầu như không hề ra mặt.
“Lúc đó ta vẫn còn trẻ, từ nhỏ đã sống chung với đồng tộc, chưa biết nhiều về thế sự, không biết nàng là ai. Lúc đó chỉ nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng người này đã cứu ta, ta bèn kéo áo nàng, nhờ nàng đưa ta rời khỏi chỗ đó, đưa ta đến biên giới nước Thanh Khâu.” Xà yêu vừa nói vừa bật cười, “Lúc đó Tê Vân cũng cười ta, Một Xà yêu nhỏ nhoi mà to gan thật.”
Nhạn Hồi cũng cười: “Nếu ngươi rơi vào tay sư phụ hoặc các sư thúc ta, còn chưa chờ ngươi kéo góc áo đã bị băm thành thịt vụn từ lâu rồi.”
“Nhưng nàng vẫn đưa ta rời khỏi đó, đưa ta đến một nơi gần biến giới nước Thanh Khâu, cho ta tự về Tây Nam.” Vẻ mặt Xà yêu dịu dàng, “Lúc đó đang là mùa xuân, đến nay ta vẫn còn nhớ hoa rơi và gió ấm dọc đường…”
Nhạn Hồi gật đầu: “Sau đó ngươi yêu Chân nhân. Bởi vậy hiện giờ mới liều mình bảo vệ bà ấy.”
Xà yêu ho nhẹ một tiếng, khẽ nghiêng đầu, tựa như hơi xấu hổ: “Không… không chỉ vì vậy, có điều năm đó nàng cứu ta một mạng, nay ta lấy mạng báo đáp mà thôi.”
Nhạn Hồi lặng lẽ nhìn Xà yêu hồi lâu, thật ra nàng cũng hiểu tâm trạng này lắm. Ngưỡng mộ, sùng bái, ái mộ một người, nhưng khi mình còn nợ người đó một mạng, tình cảm này đã không còn đơn giản nữa, ngày này qua tháng nọ, càng khắc càng sâu, càng không thể khống chế, càng khó quên đi.
Nhạn Hồi im lặng một lúc: “Ngươi có từng nghĩ cứ tiếp tục mãi như vậy thật ra cũng không tệ không…”
Ai cũng biết, nếu Tê Vân chân nhân thật sự khỏe lại, cho dù bà ấy từ bi nhân hậu đối với yêu quái, nhưng cũng không thể ở bên một yêu quái.
Xà yêu vừa vắt khô y phục vừa nói: “Nàng là người đứng trên trên tiên sơn mù sương, nàng không bao giờ nghĩ đến cuộc sống như vậy, còn ta chỉ muốn cho nàng điều nàng muốn, như vậy là tốt nhất.”
Nghe thấy lời này, Nhạn Hồi không nói nữa, chỉ nhìn Xà yêu phơi y phục, sau đó đi vào phòng Tê Vân chân nhân, nhẹ giọng khuyên nàng ta đi ngủ.
Nhạn Hồi một mình đứng trong sân, ngắm vầng trăng trên trời, than nhẹ một tiếng. Yêu quái cũng có kẻ đa tình, có điều để bất kì người nào của núi Thần Tinh nghe được lời này, họ cũng sẽ không tin.
Sáng hôm sau.
Thiên Diệu ngồi trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần trông có vẻ khá hơn hôm qua rất nhiều. Lúc nhìn thấy hắn, Nhạn Hồi nhướng mắt.
Xem ra sau khi tìm được đồ của mình, tốc độ hồi phục của hắn đúng là thay đổi không ít nhỉ.
Bên này Xà yêu đang đưa Tê Vân chân nhân ra khỏi phòng, để nàng ta ngồi đối diện Thiên Diệu. Thiên Diệu không phí lời, hắn cắn rách ngón tay, chộp tay Tê Vân chân nhân. Xà yêu hơi lo lắng: “Có trị được thật không?”
“Dùng hỏa trừ đi Sương Hoa thuật là cách trị liệu bình thường nhất, ngươi nên biết chứ.”
|
|