Ân tíu tít chuẩn bị đón khách. Thấy vậy Tình cũng đã định đứng dậy ra về. nhưng Ân bỗng quay lại, năn nỉ:
- Thôi , chú cứ về đi. Tối anh về …Anh đang có khách!
- Em sẽ đợi anh! – Tình bỗng nảy ra ý muốn trêu Ân một trận – Vả lại em cũng đang mệt không thể đi đâu được.
Ân nhăn nhó, định nói gì nữa, nhưng ông khách đã bước huỵch huỵch trên cầu thang nên anh phải vội vã chạy ra cưả, nở một nụ cười tươi như hoa, một nụ cười đúng như một ông chánh văn phòng phải cười để đón khách.
- Mời anh vào …hề…hề …Mấy khi rồng đến nhà tôm. Chà, mà hôm nay quan anh diện quá nhể. Chủ nhật có khách. Ờ, đây là chú em trai tôi đấy mà. Chú ấy là thương binh loại…cao đấy. Ờ, vừa được chuyển ngành. Ờ, mà về mất sức em nhỉ? Lính trinh sát đấy. hề ..hề! Chú ấy là một cây phiêu lưu mạo hiểm. Để hôm nào tôi bố trí chú ấy nói chuyện với thanh niên huyện nhà một buổi. Chú út tôi cũng xung phong tòng quân đợt này đấy. Anh vừa về thì em lại đi. Gia đình tôi thế đấy. …Hề …gia đình có truyền thống cách mạng mà. Kìa, anh uống nước đi. Trà Thái Nguyên loại một đấy, uống cũng tạm được…
Nghe những lời đưa đẩy giả dối trắng trợn ấy của Ân, Tình có cảm giác buồn nôn. Anh vội đứng dậy, định rút lui để khoi có những hành động thất lễ.
- Xin phép hai anh...
- Ấy chết…sao lại bỏ đi được nhỉ, đồng đội? Tôi đang mê lên về những lời giới thiệu hào hùng của anh Ân về anh bạn đấy. chúng ta có thể hiểu nhau đấy. Cậu là lính trinh sát còn mình là lính công binh, có xa xôi lắm đâu. Tình miễn cưỡng phải ngồi lại. Anh cựu chiến sĩ công binh hào hứng tiếp:
- Mình cũng mới chuyển ngành về công ty xây dựng huyện này được hai năm thôi mà. Ở bộ đội mình là kĩ sư công trình, nhưng mình đã kịp xây dựng công trình quái nào đâu? Gần chục năm trời toàn đi mở đường Trường Sơn và đi xây dựng những cầu cống giả, kho tàng giả. Chiến tranh kết thúc nhưng hóa ra nó không cho mình thoái lui một cách êm đẹp. Cuối năm bảy mươi năm, đi rà phá bom mìn cho một công trường ở Quảng Trị, mình bị nó quật đổ. Một quả mìn hết sức vớ vẩn nào đó đã nổ. Thế là mình bị thương, nằm viện mất sáu tháng trời mới khỏi và sau đó người ta cho chuyển ngành. Mình về quê trong lúc công ty xây dựng của huyện đang cần một kĩ sư. Thế là họ đã nhận mình!
- Và bây giờ thì anh đã thành ông chủ nhiệm công ty rồi, phải không?
Anh chủ nhiệm công ty cười vang:
- Đúng thế, hậu vận của mình hóa ra lại khá hơn tiền vận. Hơn chục năm chiến tranh vào sinh ra tử, suốt ngày đùa giỡn với cái chết, nhưng mình vẫn chỉ là anh đại đội trưởng công binh. Người ta thấy mình làm đại đội trưởng thì có lợi cho cách mạng hơn nên gần mười năm trời không hề nghĩ đến chuyện đề bạt. Nhưng trong chiến tranh điều đó không khiến người ta tự ái nhiều lắm, phải không anh bạn?
- Còn ở đây thì người ta đã đánh giá đúng tài năng của anh, phải không nào? – Ân hỏi xen vào một câu đầy ngụ ý.
- Đúng vậy, nhưng tài năng của tôi có phải cái gì bí hiểm lắm đâu? Có thể là tôi đã làm được việc thế thôi. Và nếu không làm được việc, không được “cất nhắc” thì làm sao tôi dám tìm tới anh ở căn phòng này?
- Nhưng anh ….đã tới đây một vài lần rồi chứ?
- Đúng, nhưng lúc đó tôi là cán bộ kĩ thuật đến chỉ đạo thi công cái công trình này chứ không phải là khách mời của anh. Và …cả hôm nay cũng vậy, tôi tới cũng không phải với cương vị là khách mời, mặc dù anh đã có nhã ý mời tôi một vài lần. Tôi đến vì…có chút việc muốn bàn với anh.
- Có quan trọng lắm không?
- Quan trọng chứ. Nếu không tôi chẳng mất công bỏ ngày chủ nhật để tới gặp anh. Ngày mai tôi phải báo cáo trước ủy ban về nội dung bàn giao công tác giữa tôi và đồng chí chủ nhiệm cũ. Có một vài việc tôi cần xác minh lại và cần đến sự giúp đỡ của anh. Tóm lại là…việc bàn giao của chúng tôi không được êm thấm lắm. Có lẽ phải tiến hành một cuộc kiểm tra có sự tham gia của Ban kiểm tra huyện ủy và có thể phải mời đến cả Viện kiểm sát nữa.
Ân bỗng ngẩn mặt ra, vẻ lo lắng:
- Nghiêm trọng đến thế kia ư?
- Rất nghiêm trọng. Tôi không thể tưởng tượng được rằng, người ta lại có thể đang tâm ngồi nhìn một số lượng vật tư lớn như thế “bốc hơi”. Mấy hôm nay, tôi đã thử tò mò lần lại tất cả nguồn gốc và thấy rằng cũng không phải khó khăn gì lắm mới có thể phát hiện ra những chỗ rò rỉ. Những thủ đoạn chiếm đoạt, xàng xê, biến công vi tư cũng không lấy gì làm tinh vi cho lắm, một số trường hợp còn khá là trắng trợn nữa kia. Chỉ cần có một cuộc kiểm tra và có những người thực sự muốn tìm ra sự thật thì chỉ trong một thời gian ngắn thì mọi việc sẽ rõ ràng.
- Nhưng …- Ân lộ vẻ hoang mang – Tại sao anh lại cần đến tôi?
- Bởi vì anh cũng ở trong cấp ủy và anh là chánh văn phòng huyện ủy. Tôi đến để chính thức yêu cầu anh báo cáo với huyện ủy tạm thời đình chỉ việc bàn giao để kiểm tra đã.
- Nhưng…xuất phát từ cái gì mới được cơ chứ? Từ trước tới nay công ty các anh đều êm thấm cả, mọi kế hoạch đều hoàn thành, trên dưới đoàn kết, giám đốc công ty được cấp trên tín nhiệm, được giao những trọng trách mới. Công nhân không có gì kêu ca phàn nàn…đơn từ kiện cáo cũng không. Họa có rồ thì mới đi mở một cuộc thanh tra kiểm tra. Rồi mọi người sẽ hiểu việc này thế nào?
- Căn cứ thì sẽ có, còn điểm xuất phát thì có gì khác hơn là vì lợi ích của Đảng, của Nhà nước và quyền lợi của người lao động?
- Nhưng phải có lý do pháp lý!
- Lý do pháp lý có rồi đấy. Giám đốc mới không nhận bàn giao công việc khi mọi việc chưa được làm sáng tỏ, nếu cần tôi sẽ viết đơn khiếu tố. Nhưng đối với cơ quan Đảng, chẳng lẽ một phát hiện quan trọng như thế của một đảng viên cấp ủy lại có thể làm ngơ hay sao?
Ân ngước nhìn người đối thoại với mình một hồi lâu rồi khẽ hỏi giọng sắc lạnh:
- Anh đã nghĩ kĩ chưa đấy, anh Phước?
- Tôi đã suy nghĩ kĩ
- Anh sẽ làm mọi việc rối tung lên đấy, mà đại hội huyện Đảng bộ lại sắp đến….
- Thế thì đã sao? Cấp ủy sẽ có thêm căn cứ để mà đánh giá cho đúng kết quả lãnh đạo của mình. Chúng ta là những người cộng sản kia mà?
Ân căng thẳng suy nghĩ, trán anh lấm tấm mồ hôi, đôi mắt anh tối sầm lại. Đột ngột anh nhìn thẳng vào mặt người đối thoại:
- Anh định nhằm vào ai trong cú này?
Anh chủ nhiệm công ty mà Tình vừa được biết tên là Phước không một chút hoang mang trước câu hỏi trắng trợn, đầy ẩn ý của Ân. Anh khẽ nhếch mép cười, rồi vẫn bằng một giọng hết sức bình thản, anh thủng thẳng đáp:
- Nhằm vào những kẻ tham ô, móc ngoặc, ăn hối lộ, những kẻ lợi dụng quyền chức để biển thủ vật tư tài sản của nhà nước, những kẻ dối trên lừa dưới, biến công ty xây dựng thành một lực lượng lao động để đổi chác, mua bán, nịnh bợ ông nọ bà kia để tìm kế tiến thân…Cái đích của cuộc đấu tranh này là như vậy đấy, nó cũng không đến nỗi manh mún quá đấy chứ, đồng chí huyện ủy viên?
Ân cũng đã lấy lại được sự bình thản lạnh lùng sau những phút hoang mang. Có lẽ anh đã hiểu rõ đối thủ hơn và đã tìm ra được một đối sách nào đó.
- Thôi được – Anh thản nhiên đáp – chúng tôi sẽ đưa vấn đề này ra bàn trong cuộc họp sắp tới của thường vụ huyện ủy. Dĩ nhiên huyện ủy phải ủng hộ anh nếu như quả thực dưới công ty xây dựng có những vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Anh chủ nhiệm công ty có vẻ hơi bị hẫng trước những lời lẽ đúng mực ấy. nhưng anh cũng không biểu lộ sự lúng túng.
- Vậy tôi có phải viết đơn từ gì không?
- Điều đó thì tùy anh. Nhưng theo tôi thì không cần phải như vậy. Tôi chỉ hơi băn khoăn một chút về vấn đề thời điểm, đưa một vụ bê bối, nếu là nó có ra trong lúc này liệu có lợi không? Vấn đề này phải thường vụ mới quyết định được. Hai nữa là …tôi cũng ái ngại cho anh…
- Ái ngại cho tôi?
- Đúng vậy! Anh vừa được đề bạt chưa kịp ngồi vào cái ghế của mình mà đã phải đương đầu với một vụ bê bối khủng hoảng thì…kề cũng mệt mỏi đấy. Vả lại, đã chắc gì khi thanh tra, kiểm trai lại không có những vấn đề liên quan đến anh?Mặc dù trước đó anh là trưởng phòng kĩ thuật, nhưng không thể tách vấn đề kĩ thuật thuần túy ra khỏi vấn đề khác. Chẳng hạn vụ cầu Triều, tôi cũng được biết rằng vì để thất thoát vật tư nên chất lượng công trình mới không bảo đảm, mới chỉ qua một mùa nước mà mố cầu đã nứt nẻ ra rồi. Hồi đó anh là người kí văn bản nghiệm thu, phải không? Anh cũng là người được phân công theo dõi quá trình thi công, mặc dù đó là một công trình do xã đứng ra xây dựng, nhưng rõ ràng huyện và những cơ quan chức năng và những người có trách nhiệm cũng phải chia sẽ trách nhiệm chứ? Người ta cũng có quyền hỏi tại sao anh lại kí văn bản nghiệm thu một cách dẽ dãi như thế chứ? Và nếu như một người nào đó trong ban quản trị nói rằng, anh cũng có quyền lợi nào đó trong khi chỉ đạo kĩ thuật thi công công trình, thì anh tính sao?
“Một đòn phản công thâm hiểm đây”. Tình thầm nghĩ. Phước vẫn không tỏ ra lúng túng.
- Sẽ không có chuyện đó đâu.
- Làm sao anh lại có thể tin rằng không thể có một ai đó tố cáo anh?
- Không, tôi không có ý định nói như vậy. Tôi muốn nói rằng sẽ không khi nào có chuyện tôi có quyền lợi gì như anh nói trong khi theo dõi thi công cầu Triều đâu. Còn tôi, không loại trừ khả năng có một kẻ khốn nạn nào đó vu khống tôi. Loại người ấy cũng không phải là khó kiếm lắm đâu, kẻ nào muốn gây khó dễ cho tôi có thể kiếm được dễ dàng những kẻ vô lương tâm đó. Nhưng sẽ không một ai có thể chứng minh rằng thằng Phước này tham ô móc ngoặc.
- Dĩ nhiên… - Ân cười khẩy- ngay cả tôi cũng không mảy may nghi ngờ sự trong sáng của anh. Người ta cuối cùng cũng sẽ không tìm được bằng chứng gì để buộc tội anh cả. Nhưng, trong khi ở công ty đang có kiện cáo lẫn nhau mà anh cũng là một cá nhân đang phải nghiên cứu, người ta sẽ phải cử về đó một ông giám đốc mới để tiếp tục duy trì công việc chứ, phải không nào? - Ân gật gù vẻ khoái trá trước những lập luận của mình – Bởi vì, như anh nói, vụ này vô cùng nghiêm trọng, vậy nên không thể một vài ngày , một vài tháng có thể kết luận ngay được, mà có khi việc điều tra phải tiến hành hàng năm trời. Trong quá trình điều tra sẽ có và nhất định phải có những vấn đề mới phát sinh, thế là mọi việc lại phức tạp thêm, lại phải kéo dài thêm…Trong khi đó thì anh, mặc dù không ai tước chức giám đốc của anh cả, nhưng trong thực tế anh sẽ ngồi chơi xơi nước. Khi mọi việc đã có thể kết luận được thì đồng chí quyền giám đốc cũng đã đủ lông đủ cánh. Lúc ấy cấp trên mới thấy rằng, về thực chất anh là một kĩ sư “ một nhà khoa học chân chính” mà lại trong sáng nữa, nên không thể cứ trói anh mãi vào công tác quản lý được, anh còn phải “ nghiên cứu khoa học” để phát minh ra cái này cái khác. Vì thế, tốt nhất là trả anh về một cơ quan nghiên cứu khoa học, một phòng kỹ thuật nào đó chẳng hạn để anh có thể phát huy hết khả năng của mình. Ấy là khả năng tốt nhất, khả năng xấu hơn là anh không làm sao chứng minh được minh là một người trong sáng. Bởi vì, sự trong sáng là một khái niệm trừu tượng, thật khó mà minh chứng. Vậy thì, tuy anh không bị kết án, nhưng sẽ mãi mãi bị ngờ vực. Chà, tôi hoàn toàn không muốn rơi vào hoàn cảnh đó chút nào cả! |