|
Chương 27
Trên chiếc giường kingsize rộng rãi, Dung Nhược đang dần tỉnh, vừa mở mắt ra, cô lập tức rên rỉ đưa tay lên day trán. Cô không tài nào hiểu nổi vì sao rõ ràng là cảm giác sau khi say rất khó chịu, nhưng sao vẫn có vô số người tình nguyện đắm mình trong men rượu triền miên thâu đêm suốt sáng.
Hai bên thái dương nhức nhối liên tục, cô nhìn xung quanh căn phòng mình đang ở, không nhịn được nhíu mày ——- đây là phòng của Vân Trạm.
Ga và khăn trải giường trắng muốt, trên gối vẫn còn vương lại mùi hương nam tính nhẹ nhàng mà khoan khoái. Có thứ bản năng thúc giục Dung Nhược, khiến cô úp mặt vào chiếc gối bông mềm mại kia, nhắm mắt, hít thở.
Hôm qua, cô với Hà Dĩ Thuần tới bar điên cuồng cả đêm, lúc về không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại leo lên taxi tới thẳng biệt thự của Vân Trạm. Sau đó cô ngồi trên giường cùng Vân Trạm nói rất nhiều, rất lâu…… Những điều này cô đều nhớ rõ. Nhưng vấn đề là vì sao cuối cùng cô lại ngủ ở trên giường anh? Riêng điều này cô hoàn toàn không nhớ nổi.
Bước xuống giường, Dung Nhược bỗng ngẩn ra nhìn lớp áo ngủ mỏng manh đang mặc trên người, lắc đầu thật mạnh để giảm bớt cảm giác hoa mắt chóng mặt, cô khoác thêm chiếc áo khoác nhẹ được đặt sẵn bên giường.
Ngoài kia, trời đã sáng rõ, ánh nắng buổi vào đông mang theo chút gì đấy thật trong trẻo mà lạnh lùng, xiên xiên qua ô cửa sổ tràn vào trong phòng.
Dung Nhược nhìn vào hình ảnh của chính mình phản chiếu trong tấm gương ở phòng tắm một lúc lâu, sau đó mới thẫn thờ đưa tay lên xoa nhẹ đôi môi mềm mại — tối qua, cô hôn Vân Trạm.
Có lẽ cô không thể nhớ rõ từng câu từng chữ mình đã nói, nhưng cô có ấn tượng rất rõ ràng, lúc đó cô nửa tỉnh nửa say, hai người đã hôn nhau.
Cô nở nụ cười mỉa mai đầy miễn cưỡng với hình bóng trong gương. Hiện tại đến chính cô cũng không thể khẳng định, lúc đó mình rốt cuộc là tỉnh táo nhiều hơn hay mơ hồ nhiều hơn nữa.
Phút cuối, dường như cô đã nói với Vân Trạm… “Chúng mình kết hôn đi.”……
Là thực lòng, hay chỉ là một phút bốc đồng trong lúc say? Chính cô cũng không rõ nữa.
Dung Nhược nói muốn kết hôn với anh… Là Dung Nhược…
Vân Trạm ngồi trên xe lăn, mái tóc đen như ánh lên sắc vàng kim dưới nắng, đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Anh chìm vào trong suy nghĩ. Nếu như lúc đó cô ấy tỉnh táo, nếu như vậy thì mình nhất định sẽ gật đầu đồng ý mà không chút do dự.
Nhưng thực tế là lúc đó cô đang say.
Vừa nói xong câu đó, cô liền ngã vào lòng anh, bắt đầu mơ màng ngủ.
— những lời nói trong cơn say, làm sao biết được đâu là thật, đâu là giả đây? Món quà Giáng sinh đặc biệt như vậy, cho dù anh chịu tặng, chắc gì cô đã chịu nhận.
“Thời tiết hôm nay rất đẹp.” Dung Nhược tựa vào cạnh cửa, hai tay đút trong túi áo khoác, đôi mắt ngước nhìn bầu trời trong xanh.
“Em tỉnh rồi.” Vân Trạm quay lại khẽ gật đầu với cô, khuôn mặt nhìn nghiêng dưới ánh mặt trời đẹp không gì sánh được.
Dung Nhược cúi đầu, thấp giọng nói: “Tối qua…” Bất chợt không biết phải nói sao nữa, mới thốt ra hai từ, cô lại do dự ngừng lại.
Vân Trạm nhìn cô, im lặng chờ đợi.
“… Không có gì.” Dung Nhược cười cười lắc đầu rồi ngẩng mặt nhìn anh, “Hy vọng bộ dạng em lúc say không quá khó coi.”
“Em thấy hơi đói, để em vào bếp xem có gì ăn không.” Không để cho Vân Trạm nói thêm điều gì, cô đã vội vã xoay người, quay về phía phòng khách.
Chuyện tối hôm qua cô đều nhớ rõ, nhưng cô coi tất cả như chưa từng xảy ra sao?
Vân Trạm thẫn thờ nhìn cô đi khỏi.
“… Nói vậy, hai người có tiến triển nhỉ?”
“Cũng không hẳn như vậy.” Dung Nhược ngồi trên giường, nói khẽ qua chiếc điện thoại.
“Tối qua cậu ngủ ở phòng anh ấy, vậy…”
“Này! Nghĩ linh tinh ít thôi!” Dung Nhược không nén được thở dài, “Tối hôm qua anh ấy ngủ ở phòng dành cho khách.” Việc này là sau đó người giúp việc nói cho cô biết, áo ngủ cũng là Vân Trạm bảo người giúp việc thay giúp cô.
“Haiz! Sớm biết thế tớ sẽ không cùng đón lễ Giáng sinh với cậu, như vậy có khi hai người sẽ còn có tiến triển lớn hơn nữa ấy.” Hà Dĩ Thuần cười trộm bên đầu kia điện thoại.
“A…” Dung Nhược thả người lên trên giường, giọng thấp hẳn đi: “Nếu không uống rượu mừng ngày lễ với cậu thì đã chẳng phát sinh chuyện gì cả.”
“Là ý gì?”
“…. Cậu biết không, tối hôm qua tớ … tớ lại đi nói muốn kết hôn với anh ấy.”
“Thật á? Thế anh ấy nói gì?”
Dung Nhược bình thản lắc đầu, “Không nhớ nữa.” Về những chuyện xảy ra sau đó, cô đều không nhớ nổi một chút gì.
“Hơn nữa đó chỉ là lời nói lúc say, có ai tin là thật chứ.” Cô thì thầm. Những lời này, không biết là nói cho Hà Dĩ Thuần nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
“Vậy… Nếu Vân Trạm, anh ấy đồng ý thật thì sao?” Hà Dĩ Thuần thử đặt vấn đề. Theo cô thấy, việc này cũng không phải không có khả năng.
Dung Nhược giật mình, rồi cười có chút chua chát: “Cậu nói xem, nếu tớ thật sự đồng ý cưới anh ấy, cuối cùng liệu có luyến tiếc rời khỏi anh ấy hay không?”
Hà Dĩ Thuần than nhẹ. “Có thể ở bên người mình yêu là chuyện mà ai cũng mơ ước! Nhất là khi người kia cũng yêu mình.”
“Cậu lại bắt đầu muốn thuyết giáo đấy hả? Cậu biết rõ tớ đã hết thuốc chữa rồi mà.”
“…. Vậy.. nếu anh ấy cam tâm tình nguyện, cậu liệu có chịu cưới anh ấy không?”
Nhìn ánh nắng buổi chiều tàn rọi qua khung cửa sổ, Dung Nhược nhắm mắt lại, nói thật chậm rãi: “Tớ chỉ đang nghĩ, bỏ đi ngay khi mối quan hệ đang trong giai đoạn ngọt ngào nhất mới có thể mang đến nỗi đau lớn nhất… Cậu thử nói xem, sao tớ lại không đồng ý được chứ.”
“Cậu chắc chứ, đây là toàn bộ lý do của cậu à? Chẳng lẽ trong đáy lòng cậu không mong muốn điều này ư?”
“….” Bị chất vấn trực tiếp như vậy, Dung Nhược lựa chọn im lặng.
Tận trong đáy lòng sao?
Nếu cô thật lòng không muốn, sao tối qua cô có thể nói ra những lời như vậy chứ?
Có điều, hiện cô đang đẩy mình vào thế khó xử. Cô không thể không lo sợ rằng, rồi sẽ đến một ngày, cô chìm đắm trong tình yêu dành cho Vân Trạm mà không nỡ ra đi. Nhưng nếu chuyện đó thực sự xảy ra, với một người từng bị anh vứt bỏ không chút do dự như cô, chẳng phải là quá đớn hèn hay sao?
Cho nên cô thà để Vân Trạm coi tất cả mọi chuyện đêm qua chỉ là lời nói vẩn vơ trong lúc say.
Bên kia cánh cửa là một cặp mắt u ám sâu thẳm.
Gương mặt Vân Trạm dưới ánh đèn màu vàng nhạt, càng hiện vẻ tái nhợt tới đáng sợ. Hàng mi khẽ rủ cất giấu mọi cảm xúc, chỉ có những ngón tay thon dài đang siết chặt phần ngực áo, mà biểu cảm trên khuôn mặt vẫn chỉ là một vẻ trầm tĩnh khó đoán.
Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, anh kịp thời quay lại giơ tay ra hiệu, ngăn không để người giúp việc lên tiếng.
Vẫn có tiếng nói đứt quãng từ phía trong phòng vọng ra. Chiếc xe lăn sậm màu nhẹ nhàng đi lướt qua cánh cửa khép hờ, chỉ còn lại khoảng trống tĩnh lặng đến cùng cực.
Hoá ra, đây là mục đích thực sự của Dung Nhược –
Trả lại cho anh toàn bộ nỗi đau mà cô đã phải gánh chịu khi bị anh bỏ rơi.
Tựa vào xe lăn, Vân Trạm gắng sức nhấc tay khỏi vị trí trái tim mình đang đập từng nhịp mong manh không quy luật, đôi mắt khép hờ, hơi thở ngày càng dồn dập, trong lúc đó, bờ môi đã tái bợt đi lại hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, như có như không — cuối cùng anh cũng phải chấp nhận cái ngày mà mọi sự thật đều sáng tỏ này. Nhưng anh cũng nhận ra, thật đáng cười là cho dù anh đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, bản thân anh dường như vẫn khó có thể chịu đựng cơn đau giờ khắc này nơi lồng ngực. Mà sự đau đớn này, vẫn đang ngày càng nghiêm trọng hơn.
Một chút lại một chút, dồn hết sức lực toàn thân để hô hấp, cơn đau tức khó thở vẫn đang lan rộng với tốc độ chóng mặt. Vân Trạm cố mở to mắt, gương mặt thanh tú thoáng hiện trước mắt kia lại càng khiến tim anh co thắt dữ dội hơn. Từng đợt choáng váng ập tới, tầm mắt anh trở nên mơ hồ, anh liếc nhìn lọ thuốc ngay gần nơi tay, cuối cùng đành từ bỏ việc chống đỡ thân thể đã không cách nào giữ nổi thẳng bằng, bất lực chìm vào bóng đêm vô tận.
—————————————–
Trong hành lang bệnh viện hẹp dài và trống trải, Dung Nhược ngồi trên băng ghế dài, lần đầu tiên cô nhận ra, mùa đông năm nay lạnh lẽo đến vậy.
Cho dù ôm chặt lấy chính mình, cô vẫn lạnh run.
Cô không nhớ nổi Vân Hân đang ngồi đối diện đến từ lúc nào, cũng quên mất bản thân đã ngồi đây chờ đợi bao lâu. Điều duy nhất rõ ràng trong đầu, là khi cô đang ở trong phòng ngủ thì bị tiếng ầm ĩ ngoài cửa làm giật mình, lúc đó Vân Trạm đã rơi vào hôn mê.
– hôn mê sâu.
Lúc xe cấp cứu đến, cô nghe có bác sĩ nói vậy.
Khi thấy anh trong tình trạng mặt cắt không còn một giọt máu, một nỗi sợ hãi khó tả ập đến với cô, khiến cô nhất thời không kịp phản ứng, rốt cuộc là vì lý do gì mà mọi chuyện lại ra đến nông nỗi này.
Mà lúc này đây, Vân Trạm đang ở sau cánh cửa kia, còn cô thì không được phép bước vào.
Có tiếng bước chân từ đằng xa truyền tới, một chút lại một chút, tiếng cứ vang vọng ở trên cái hành lang gấp khúc vắng lặng đến rợn người này.
Dung Nhược quay về phía tiếng động, Vân Hân ngồi đối diện cũng bật dậy cùng lúc.
“Sao rồi?” Vân Hân tiến về phía Cao Lỗi lúc này vừa từ phòng bác sĩ đi ra.
“Đừng lo. Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, anh ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi.” Vỗ nhẹ vai vợ, vẻ mặt Cao Lỗi có chút lo lắng không giấu được: “Trước mắt anh ấy cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, bệnh viện chỉ cho phép một người ở lại chăm sóc thôi, nên hai người về trước đi, anh ở lại là được rồi.”
“Không được.” Vân Hân lắc đầu, “Em chờ ở đây….. Dung Nhược, còn chị thì sao?” Cô quay đầu lại nhìn về phía Dung Nhược vẫn đang ngồi trên băng ghế.
Dung Nhược hít sâu một hơi rồi đứng lên, còn chưa kịp mở miệng, Cao Lỗi đã giành trước một bước: “Em ngồi máy bay mấy giờ liền rồi, Dung Nhược hôm nay cũng chịu mệt mỏi. Cứ về trước nghỉ ngơi một đêm đi, dù sao Trạm cũng chưa tỉnh lại ngay được, ngày mai rồi lại đến.” Nói xong anh nhìn Dung Nhược, “Yên tâm, có việc gì tôi sẽ báo cho hai người ngay.”
Vân Hân hơi do dự: “Vậy…. Anh nhớ có chuyện gì phải lập tức gọi điện thoại nhé.”
“Ừ. Ngoan, mau về đi.”
Vân Hân gật đầu, xoay người lại: “Dung Nhược, chúng ta đi thôi.”
Dung Nhược cau mày nhìn lướt qua cánh cửa phòng bệnh vẫn đang đóng chặt, rồi im lặng gật đầu.
Đợi hai cô gái ra về, Cao Lỗi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nặng trịch của phòng chăm sóc đặc biệt, đứng ngoài gian cách ly, nhìn Vân Trạm đang im lặng nằm trên giường qua lớp kính.
Bệnh tim của cậu ấy đã chuyển biến xấu thành suy tim — chẩn đoán của bác sĩ còn quanh quẩn rất rõ bên tai.
Sợ mọi người lo lắng quá mức, việc này anh tạm thời chưa nói cho Vân Hân và Dung Nhược.
Vấn đề quan trọng là, vì sao tình trạng của Vân Trạm lại phát triển nghiêm trọng tới mức này? Trong khi anh, người luôn theo sát cậu ấy lại chẳng hay biết gì?
Nhíu mày lại, sự lo âu hằn sâu trong đôi mắt của Cao Lỗi.
“Anh Vân, bệnh tim kị nhất là mệt mỏi quá sức cùng chịu kích thích. Đặc biệt với tình trạng hiện giờ của anh, nếu điều kiện cho phép, tôi đề nghị khoảng thời gian tới anh nên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng đầy đủ, như vậy mới giúp bệnh tình có chuyển biến tốt.”
Sáng sớm, bác sĩ theo lệ làm kiểm tra cho Vân Trạm sau khi tỉnh dậy, dặn dò cẩn thận xong xuôi mới chịu rời đi.
Cao Lỗi tựa vào bên cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vân Trạm vẫn đang suy yếu, “Bác sĩ chẩn đoán, suy tim cấp độ II.” Anh hơi ngừng lại, thấy Vân Trạm vẫn tỏ ra lạnh nhạt, chẳng có chút thái độ gì, liền nói tiếp: “Bệnh tình chuyển biến xấu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Chính bản thân cậu hẳn đã sớm phát hiện đi?”
Thu về tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, Vân Trạm vẫn ngả lưng trên chiếc giường bệnh đã được nâng phần trên, anh thản nhiên liếc nhìn Cao Lỗi, cũng không trả lời, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại, sắc mặt tràn đầy mỏi mệt.
“….. Cậu nghỉ thêm một lát đi.” Cao Lỗi cúi đầu thở dài, bước lên trước điều chỉnh lại độ cao nơi đầu giường giúp Vân Trạm, “Tớ đã báo cho Vân Hân với Dung Nhược rồi, chắc một lúc nữa hai cô ấy sẽ đến.”
Nghe thấy tên Dung Nhược, bàn tay dưới tấm chăn hơi cứng ngắc, Vân Trạm lại mở mắt ra.
“Cao Lỗi.”
“….. Gì vậy?” Thân hình thon dài của Cao Lỗi đang định rời khỏi phòng bệnh đột nhiên dừng lại bởi tiếng gọi, anh quay đầu nhìn Vân Trạm.
“Kết quả chẩn đoán không cần nói cho Dung Nhược.” Giấu mình giữa lớp chăn đệm trắng như tuyết, đôi mắt Vân Trạm sâu thẳm mà bình tĩnh, không thể nhìn ra chút cảm xúc.
Cao Lỗi khó hiểu nhướn mày, “Sao lại thế?”
“….. Cứ làm theo lời mình nói đi.” Giọng Vân Trạm ngập tràn ủ rũ.
Đến tận khi tiếng bước chân biến mất sau cánh cửa phòng bệnh, anh mới quay mặt ra phía cửa sổ.
Rét đậm, ngay cả ánh mặt trời cũng đều có vẻ lẻ loi, mỏng manh.
Không khí lạnh lẽo, trong trẻo, vài nhánh cây khô khẽ lay động trước gió, khung cảnh ấy in vào trong đôi mắt sâu trầm của Vân Trạm, tái hiện một thế giới xác xơ, tiêu điều. |
|