|
THẬP CẨM
Archie
“Bố ơi”, mình hay kêu ca hồi còn học cấp hai, “con đi xe đạp đến tận trường học khổ quá bố ạ. Sáng nay bố lái xe đưa con đến trường được không ạ?”.
“Khổ gì???”, là câu trả lời quen thuộc nhất. “Hồi bằng tuổi con bố đã phải đi bộ 20km đến tận trường học nhé, mưa nặng hạt, gió lạnh buốt và đường lại lên dốc – cả đường đi và cả đường về nữa”.
Ở Canada, nhiều người lớn tuổi cho rằng thời ngày xưa, tức thời họ học cấp 1 đến cấp 3, đã rất khổ. Họ thích nói: “Ngày xưa, ai cũng biết chịu khó. Không như bây giờ đâu. Bây giờ cái gì cũng dễ, món gì cũng ngon, làm gì cũng sướng”.
Tuy nhiên, những người lớn tuổi ấy đồng thời lại cho rằng thời xưa đã rất hạnh phúc. Thời ấy, họ thích nói, người nào cũng tốt, gia đình nào cũng hạnh phúc và tình yêu nào cũng lành mạnh.
Hôm qua, mình mới đọc lại một truyện tranh rất quen thuộc. Truyện mang tên là Archie and Friends nói về cuộc sống của thanh niên Mỹ cách đây khoảng 60 năm. Archie, một chàng trai tóc đỏ đang học cấp 3 tại một thị trấn gọi là Riverdale, có rất nhiều friend (người bạn), gồm có Betty (tóc vàng, xinh lắm, lại còn tốt bụng nữa), Veronica (tóc đen, cũng rất xinh, con nhà giàu), Jughead (xấu trai, nghiện ham-bơ-gơ), Reggie (đẹp trai, kiêu căng, hay ghen), Moose (khỏe mạnh, ít chất xám), Dilton (đeo kính, thiên tài) và nhiều người bạn khác nữa, mình không nhớ được hết.
Hồi học cấp 2 mình rất mê Archie, có lẽ vì truyện tranh ấy minh họa một cách sống rất đơn giản: ngủ dậy, đi học, cưa cô A, đi uống nước với bạn bè, cưa cô B, đi bãi biển với bạn bè, cưa cô C, đi xem phim với bạn bè, bị cô A, B và C mắng vì sát gái quá… (hình như không đơn giản lắm nhỉ???).
Chủ yếu Archie vẫn là truyện tranh về cuộc sống “ngày ấy”. Mình chưa chắc những “ngày ấy” ở nước Mỹ đã vui vẻ và dễ chịu như Riverdale của Archie, nhưng mình vẫn thích nghĩ như vậy.
05/04/2007 |
|