|
Tác giả |
Đăng lúc 20-4-2015 05:05:50
|
Xem tất
VĂN HÓA
Phụ nữ Việt Nam
“Không cần giải phóng phụ nữ vì họ đâu có phải là nô lệ. Không cần đòi nam nữ bình quyền vì trong nhiều nhà phụ nữ nắm cả quyền trong tay.”
Lời trích dẫn này lấy từ một bài được báo Phụ nữ Tân Văn đăng ngày 11/7/1929, 49 năm trước khi tôi chào đời và 72 năm trước khi tôi sang Việt Nam lần đầu. Tôi đã chọn lời trích dẫn này để bắt đầu bài viết vì dù đúng hay không, thích đáng hay không, nó cũng phản ánh một điều rất quan trọng: Phụ nữ Việt Nam thật giỏi!
Trước khi sang Việt Nam, tôi không được biết nhiều về phụ nữ Việt Nam lắm. Tôi chỉ biết những gì tôi đọc ở trong sách và xem ở trên vô tuyến. Phụ nữ Việt Nam đẹp. Phụ nữ Việt Nam tốt. Phụ nữ Việt Nam dịu dàng, dịu ngọt, dịu hiền, v…v. (Nói chung thì dịu). Vì thế, không ai có thể tưởng tượng được hết sự ngạc nhiên của tôi khi sang đây tiếp cận với phụ nữ Việt Nam thế kỷ 21!
Thật vậy, tôi không muốn kể dài dòng về cảm giác đó, nhưng tôi cũng muốn để lại một sự so sánh để ai đọc bài này có thể hình dung được suy nghĩ của tôi. Lúc đó, lúc mới tiếp cận với Phụ nữ Việt Nam năm ấy, tôi giống như một chú nai nhỏ tình cờ lang thang trong lồng của mấy con sư tử Hà Đông.
Tôi phải giải thích một chút. Tôi không hay hờn dỗi. Tôi chưa gặp một tình huống đau buồn nào do phụ nữ Việt Nam gây ra. Tôi không bị kêu là “dại gái”, “đào mỏ”, hoặc bị “xé tan xác” một lần nào cả. Trái lại, cảm giác đầu tiên khi tiếp cận với phụ nữ Việt Nam là một cảm giác rất hay và rất ấn tượng.
Tôi chọn hình ảnh “sư tử Hà Đông” tại vì đó là một sự so sánh buồn cười, và tôi chắc chắn rằng nhiều phụ nữ Việt Nam đọc qua sẽ cười tươi lên. Điều đó dẫn đến ý kiến tiếp theo của tôi.
Phụ nữ Việt Nam nói đùa rất hay. Thường thì người phương Tây (đặc biệt là con trai) khi đến châu Á hay gặp vấn đề “nói đùa bị tưởng là thật”. Vấn đề này – hay còn gọi là “bệnh” – rất phổ biến ở một số nước như Nhật Bản, Trung Quốc và Hàn Quốc. Hiện tượng của bệnh này rất phong phú và có thể biểu hiện như sau:
Đàn ông Tây sang Nhật làm việc được đồng nghiệp nữ Nhật rủ đi ăn trưa. Khi món ăn được dọn lên, anh ấy cầm đũa, gắp một con tôm, giả vờ rất sợ, rồi nói “thôi mình không ăn con này đâu. Sợ nó chưa chết. Ăn xong nó sẽ bơi lung tung loanh quanh bụng của mình rồi cuối cùng mình sẽ phải đi bệnh viện mổ cho nó ra”. (Khi nói đùa người phương Tây thường có mặt rất nghiêm túc).
Mấy phụ nữ Nhật ngay lập tức trả lời: “Không sao đâu anh ạ! Chắc chắn nó đã chết rồi. Anh cứ ăn thoải mái đi nhé, anh không cần lo ngại gì cả”.
Phụ nữ Việt Nam thì lại khác. Vào những lúc cần thiết thì có thể tỏ ra rất ngây thơ. Tuy nhiên, vào những lúc không cần thiết lắm – hoặc là những lúc rất cần thiết phải không ngây thơ – thì có thể trở thành “cáo con” luôn. (Tất nhiên là theo nghĩa tốt của từ này). Phụ nữ Việt Nam biết nói đùa, biết diễn kịch, biết châm biếm và cũng biết giả vờ không biết cả 3 điều đó. Thật là một điều tuyệt vời, ít ra là đối với “ông Tây” này.
Giáo sư Inun Yu, bản thân là đàn ông Hàn Quốc, cho rằng: “Xã hội Việt Nam là một xã hội lưỡng hệ, như phần lớn các nước ở Đông Nam Á. Trong đó, phụ nữ Việt Nam được tôn trọng hơn và cũng như có địa vị trong gia đình cao hơn so với phụ nữ của các quốc gia Đông Á khác như Trung Quốc và Nhật Bản.”
Tôi thấy giáo sư nói rất đúng.Phụ nữ Việt Nam khác với phụ nữ Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc (và phương Tây nữa), đặc biệt là trong các lĩnh vực liên quan đến quyền lực.
Có hai loại quyền lực: quyền lực “thấy được” và quyền lực “ngầm”. Nói về quyền lực thấy được. Nói về quyền lực thấy được thì có lẽ phụ nữ phương Tây có hơn phụ nữ Việt Nam một chút. (Phụ nữ phương Tây thường không ngại thể hiện quyền lực của mình một cách “rực rỡ”). Nhưng nói về quyền lực “ngầm” thì chắc chắn phụ nữ Việt Nam còn hơn cả phụ nữ phương Tây!
Trong gia đình, phụ nữ Việt Nam thường có cực kỳ nhiều quyền lực ngầm, tôi đã chứng kiến điều đó rồi. Không phải phụ nữ nào cũng vậy, nhưng trong nhiều gia đình, người mẹ chính là đại tướng và người bố lại phải lẹt đẹt trong chức vụ đại tá. Tóm lại, phụ nữ Việt Nam rất giỏi, với một “gánh nặng” quyền lực ngầm.
Có lẽ tôi nên dừng lại ở đây thôi – những gì muốn nói đã được nói rồi. Trừ một điều. Nhân dịp ngày phụ nữ Việt nam, tôi muốn chúc tất cả các em, các chị, các cô, các bác, các bà, và các cụ một ngày hạnh phúc và tốt đẹp.
Trong bài này tôi đã nói đùa một chút, chơi chữ một chút, nhưng cuối cùng, tôi muốn nói rằng điều tôi thấy ấn tượng nhất về phụ nữ Việt Nam là: mặc dù bận rộn, mặc dù phải đi tìm việc, kiếm tiền, thanh toán hóa đơn, nhưng vẫn không quên dành thời gian chăm lo cho gia đình, vẫn là trái tim ấm áp của tất cả các ngôi nhà Việt Nam. Tôi thấy điều đó thạt là đáng ca ngợi.
20/10/2006
|
|