|
Tác giả |
Đăng lúc 19-7-2013 15:19:27
|
Xem tất
2.4
Mặc dù đã bàn như vậy, song Pato cảm thấy không yên tâm. Không thể để một cô gái ngây thơ như Mariana làm nghề đánh giầy trong cái thành phố cực kỳ phức tạp như thế này được. Nhưng biết tìm đâu một công việc khác cho Mariana. Chính bản thân Pato công việc cũng thất thường. Lúc làm thợ nề, lúc làm ở lò rèn, lúc khác lại biến thành người làm vườn. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Pato. Anh quyết định đến gặp cha Aderian, người mà anh vô cùng kính trọng và vẫn thường đến xin ý kiến mỗi khi gặp khó khăn. Buổi trưa khi đi làm về, Pato rẽ vào nhà thờ và gõ cửa phòng làm việc của cha Anderian.
_ Con gặp cha có việc gì vậy ? Vừa nhìn thấy anh cha cố đã hỏi ngay.
_ Thưa cha có một việc thế này ạ. – Pato ấp úng không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. _ Tối hôm qua con … có gặp một cô gái ở ngoài phố. Sau đấy con đã đưa cô ấy đến chỗ con.
Cha Anderian nhìn anh ngạc nhiên:
_ Ôi, Pato, Pato, con có biết làm như vậy là không nên chứ ?
_ Ồ , không , không, xin cha đừng nghĩ xấu về con và cô ấy. – Biết cha cố có thể hiểu lầm Pato vội vàng nói ngay. _ Đó là một cô gái từ nông thôn lên, lang thang trên phố một mình, không nơi nương tựa. Và thế là con quyết định đưa cô ấy đến trú tạm chổ con.
_ Thật chẳng hay tí nào, lẽ ra con không nên làm như vậy.
_ Nếu vậy thì cô ấy sẽ ra sao ? Chẳng lẽ cứ bỏ mặc cô ấy ở ngoài đường hay sao ?
Cha cố vẫn lắc đầu hỏi lại:
_ Nhưng cô gái ấy là ai ? Từ đâu đến ? Cha mẹ thế nào ?
_ Ồ, đó là một câu chuyện khá dài. Cha cô ấy vừa mới qua đời. Bà mẹ kế đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Và thế là cô ấy lên thành phố.
_ Thôi được rồi, ta hiểu. – giọng cha đã dịu lại. _ Trước hết con hãy đưa cô bé lại đây. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Mặc dù cha cố đã nói vậy, nhưng Pato vẫn sợ cha cố có những ý nghĩ không đúng về mình.
_ Thưa cha, nhưng có thể cha có những ý nghĩ không hay về con.
Cha cố nghiêm giọng:
_ Này, con hãy nghe đây, đàn bà với đàn ông ở với nhau chẳng khác gì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Thôi, không nói nữa, hãy đưa cô bé lại đây.
_ Thế cha không làm lễ rữa tội cho con à ?
_ Còn lễ với lạc gì nữa. – cha cố đã bắt đầu bực mình. _ Hãy đưa con bé đến đây ngay, nhanh lên.
Và thế là ngay trong hôm ấy, Mariana đã được đưa đến sống trong nhà thờ của cha Anderian.
Cho đến giờ người con trai Luis của gia đình ông Anbecto Xanvachiera đang phiêu bạc ở phương trời Âu nào, chẳng ai biết. Trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già cô độc với đám người hầu. Cứ mỗi lần ăn cơm, nhìn vào chiếc ghế trống dánh cho Luis, ông bà Anbecto cảm thấy trong tim như có vật gì đâm nhói. Đến bữa ăn dù hai ông bà có nói đến chuyện gì thì cuối cùng câu chuyện của họ vẫn cứ quay về với cậu con trai phá gia chi tử. Ông Anbecto thì hầm hầm tức giận, còn bà Elena thì chỉ biết thở vắn than dài. Tuy nhiên thỉnh thoảng vào bữa ăn còn có thêm một vị khách, đó là cô Exter, cháu gái của bà Elena. Exter là một cô gái tuổi trạc hai mươi, với khuôn mặt duyên dáng xinh đẹp, nước da trắng ngần, mái tóc màu hạt dẻ uốn thành từng búp loăn xoăn và đặc biệt là cặp mắt cực kỳ sắc sảo. Exter mô côi cả cha lẫn mẹ, hiện sống với bà vú nuôi Ramona trong một tòa nhà riêng, tài sản của cha mẹ cô để lại. Gọi Exter là khách vì thỉnh thoảng cô mới đến chơi với gia đình Anbecto, nhưng về thực chất cô gần như là một thành viên không chính thức trong gia đình họ. Bà Elena đối xửa với Exter rất tốt, coi cô như con gái, vì sau khi cha mẹ Exter qua đời, bà Elena là người họ hàng duy nhất của cô. Ông Anbecto đối xửa với Exter có phần mực thước hơn, ít gần gũi hơn, nhưng cũng vẫn một tấm lòng nhân hậu như bà Elena.
Lúc còn nhỏ, Luis và Exter sống với nhau như hai anh em ruột. Nhưng đến khi Luis đã trưởng thành, bị nhiều thú đam mê khác quyến rũ, anh ta dường như quên bẵng cô em họ. Exter ngấm ngầm đau khổ và ghen tức với những người đàn bà đã lôi kéo Luis ra khỏi vòng tay cô. Bởi lẽ ngay từ dạo còn niên thiếu, Exter đã nung nấu ý đồ cưới Luis làm chồng để trở thành bà chủ nhân trẻ của một gia đình giàu có và danh giá. Chính vì vậy mà sự bỏ nhà ra đi của Luis làm cho ông bà Anbecto rất đau khổ, thì cô cũng đau khổ không kém, đồng thời cô cũng mong ngóng Luis trở về chẳng thua gì bà Elena và ông Anbecto.
Vốn đã yêu quý Exter, lại thêm Exter là cháu của mình , nên tự trong thâm tâm bà Elena cũng muốn Exter và Luis thành đôi lứa. Chẳng những thế, bà Elena còn hy vọng rằng, với sực sắc sảo, khôn ngoan và sự thông minh của Exter sẽ giúp cho Luis rời bỏ con đường lầm lạc, hư hỏng.
Sáng hôm ấy, Exter đến dùng bữa với ông bà Anbecto. Sau khi ông Anbecto đi làm, Exter có ngồi lại trò chuyện với bà Elena trong phòng khách. Và câu chuyện giữa họ không có gì khác ngoài chuyện của Luis. Đột nhiên có tiếng chuông cửa và người khách đến sớm hôm nay chính là cha cố Anderian. Bà Elena vồn vã đứng dậy:
_ Ồ, chào cha , xin mời cha vào.
_ Cầu chúa phù hộ cho bà, - cha Anderian đáp lại.
Biết cha cố có việc riêng, Exter tế nhị xin phép ra ngoài.
Sau khi đã ngồi xuống ghế, cha cố lên tiếng:
_ Ông Anbecto có nói cho tôi biết, con trai của ông bà sắp về.
_ Vâng ạ. – bà Elena vồn vã tiếp lới. _ Nhưng chẳng lẽ ông nhà tôi không nói cho cha biết rằng, chuyến đi vừa rồi của nó chẳng mang lại ích lợi gì cả.
Cha cố lựa lới an ủi:
_ Đừng tuyệt vọng bà Elena ạ. Không ai biết được Chúa sẽ ban cho ta những gì. Tuy nhiên hôm nay tôi đến đây là vì những công việc không thể trì hoãm của Chúa.
_ Xin cha cứ nói đi. – bà Elena tỏ ra dè dặt.
Cha cố liền đi thẳng vào việc mà ông đã dự tính.
_ Vấn đề có liên quan đến một cô bé mồ côi. Nó ở nông thôn lên không nơi nương tựa. Hiện giờ nó đang ở chổ tôi.
_ Vậy tôi có thể giúp gì cho cha ? – bà Elena vẫn chưa hiểu ý cha.
_ Tôi định tìm cho con bé một chân hầu phòng trong một gia đình nào đó, nhưng rồi tôi được biết nó chẳng biết làm một việc gì cả. Nó không được giáo dục đến nơi đến chốn, tính tình hơi có vẻ cục cằn hoang dã. Nó cần phải được dạy dỗ từ những vấn đề tối thiểu nhất. – nói đến đây cha cố hơi có vẻ ngập ngừng. _ Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ .. có thể trong ngôi nhà của bà , con bé sẽ ….
Bà Elena vội vàng chen ngang:
_ Thưa cha, hay là cha gửi nói vào trại mồ côi, hoặc một trường nội trú nào đó của nhà thờ.
Cha cố vội lắc đầu:
_ Con bé đã gần mười tám tuổi rồi, vì vậy cần phải dạy cho nó biết cách làm việc để tự kiếm miếng ăn cho mình.
_ Nhưng thưa cha, trong gia đình chúng tôi không cần có thêm người hầu. Ngoài ra chẳng bao lâu nữa thằng Luis sẽ về, tôi có nhiều việc phải lo lắng nên không thể dành thời gian cho nó được.
Nhận thấy không thể nhờ cậy được bà Elena, cha cố đã định chào tạm biệt ra về, nhưng vừa đúng lúc ấy, ông Anbecto vừa đi làm về. Vừa nhìn thấy cha, ông Anbecto đã vội vã tiến lại, và đưa hai tay ra bắt rất thân mật.
_ Ồ, chào anh Anderian. Rất mừng được gặp anh ở đây. Có chuyện gì vậy ?
Với bản chất thẳng thắn của mình, cha cố nói luôn:
_ Tôi có một việc chẳng thú vị gì cho lắm. Tôi đến để nhờ một việc.
_ Ồ, đó là chuyện bình thường. – ông Anbecto vồn vã đáp. _ Tôi có trách nhiệm phải đáp lại những đề nghị của anh. Và chắc rằng vợ tôi cũng sẽ nói với anh như vậy.
Sau khi cha cố kể lại cho ông Anbecto biết hoàn cảnh của Mariana, với hy vọng gửi cô cho gia đình, bà Elena liền vội vàng lên tiếng:
_ Tuy nhiên em nghĩ rằng, trong lúc thằng Luis sắp về thì việc nhận con bé này vào nhà chúng ta không phải là cách hay nhất.
_ Tại sao vậy ? – ông Anbecto hỏi lại.
_ Chẳng lẽ em không biết tính thằng Luis hay sao ? Nó rất nóng tính, chắc chắn còn bé kia sẽ làm phiền nó. Hơn nữa, như lời cha cố nói, con bé lại có vẻ hoang dại, em sợ sẽ xảy ra những chuyện không hay.
_ Anh nói, con bé có vẻ hoang dại à ? – ông Anbecto hỏi lại.
Không còn cách nào khác, cha cố đành phải nói hết sự thật, bởi lẽ cha không muốn ép buộc ai:
_ Vâng, cũng hơi hoang dã một chút. Con bé hoàn toàn không biết một chút gì hết. Thậm chí cũng không biết cách ứng xử cho đúng khi ngồi bên bàn ăn. Ngoài ra nó cũng không biết giữ mồm giữ miệng, nghĩ sao nói vậy. Chính vì thế mà tôi nghĩ rằng, có thể ở đây trong ngôi nhà này, với những người tốt bụng như ông bà .. Xin lỗi, quả thật tôi buộc phải đến đây vì cũng không biết đề nghị việc này với ai khác.
Ông Anbecto do dự một lác, cuối cùng ông nhìn thẳng vào mắt cha Anderian rồi nói:
_ Thôi được, cứ coi như chúng ta đã thỏa thuận xong với nhau. Anh cứ đưa nó đến đây.
Nghe chồng nói vậy, bà Elena tỏ ra rất bối rối. Công bằng mà nói bà Elena vốn rất nhân hậu, tốt bụng. Tuy nhiên trong trường hợp này, tình cảm của bà đối với con trai đã vượt lên tất cả. bà không muốn ai làm phiền đến con bà, không muốn xảy ra những chuyện rắc rối trong gia đình vốn đầy rẫy những chuyện rắc rối với người con trai. Bà cảm thấy không thể chấp nhận ý kiến của ông Anbecto được :
_ Nhưng anh có nghĩ đến đứa con trai của chúng ta không ?
_ Anh đang nghĩ đến nó đây . – ông Anbecto lạnh lùng đáp.
_ Anh không sợ việc này sẽ dẫn đến những chuyện rắc rối hay sao ?
Không thể kiên nhẫn được nữa, ông Anbecto quyết định nói hết những suy nghĩ của mình ra:
_ Từ lâu rồi, trong gia đình chúng ta còn thiếu một điều, đó là những cuộc xung độ, mà tất cả cũng chỉ vì ai cũng sợ thằng Luis. Anh muốn chấm dứt tình trạng đơn điệu, tẻ nhạt trong gia đình chúng ta. Đó là điều chúng ta cần phải làm. – quay sang phía cha Anderian ông nói tiếp: _ Tôi đã chán ngấy những vở kịch ướt át và rẻ tiền này lắm rồi. Có thể con bé sẽ hợp với chúng tôi, và như vậy ngôi nhà này sẽ là gia đình của nó.
_ Cầu Chúa phù hộ cho anh vì tấm lòng nhân hậu. Vậy khi nào tôi có thể đưa Mariana đến đây được ? – cha cố rục rè hỏi.
Ông Anbecto lưỡng lự trong một giây rồi nói:
_ Tốt hơn là ngày mai tôi sẽ tự đến đón nó. À, anh nói tên của nó là Mariana à ?
_ Phải, Mariana Veliara.
Vậy là chỉ trong vòng một ngày, số phận của Mariana đã được trao lần lượt vào tay ba người đàn ông. Rất may cho cô, đó là những con người có tấm lòng vàng .
|
|