|
Tác giả |
Đăng lúc 3-7-2013 16:16:28
|
Xem tất
1.4
Sau khi ông khách và Mariana bước vào phòng ngủ của ông Leonacdo. Irma và Diego vô cùng tức tối nhưng đành chịu. Họ không hiểu ông khách kia đến dây có việc gì ? Ông ấy tự đến là do tình cờ hay là do ông Leonacdo cho gọi đến ? Liệu cuộc nói chuyện của họ có liên quan đến vần đề thừa kế hay không ? Bởi lẽ cả hai đều biết chắc rằng. Cuộc sống của ông Leonacdo chỉ còn tính từng ngày, mà toàn bộ gia sản này không phải là nhỏ, thậm chí rất lớn là đằng khác, chẳng qua là hai người đã làm ra vẻ nghèo khó để đánh lừa ông Leonacdo và những người láng giềng.
Khi Mariana vừa bước ra, Diego liền xán lại và hỏi ngay:
_ Cha cháu và ông khách đang nói chuyện gì vậy ?
_ Thì còn chuyện gì nữa, bao nhiêu năm họ không gặp nhau có khối chuyện để nói. – Mariana hồn nhiên đáp, chợt nhận ra vẻ mặt khác lạ của Diego, cô bé liền cảnh giác. _ Mà tại sao chú lại hỏi. Việc ấy có liên quan gì đến chú đâu ?
Diego liền vội vàng vỗ về :
_ Cháu không nên nói vậy, cháu phải kể cho chú nghe những gì mà cháu biết. Điều đó rất quan trọng vì cha cháu có rất nhiều kẻ thù. Rất có thể ông khách kia là một trong số những kẻ thù của cha cháu, ông ta có thể làm hại cha cháu cháu hiểu chứ ?
_ Thôi đi, bác ấy là người rất hiền hậu, cha cháu đã nhận ngay ra bác ấy. Cháu sẽ không kể gì cho chú biết đâu. Chú hãy đi đi và để cho cháu được yên.
_ Tại sao cháu lại lẫn tránh chú ? Cháu biết thừa là chú rất yêu cháu. Cháu hãy tin chú, nếu sau này cha cháu qua đời cháu sẽ nhờ cậy vào ai ? Chẳng lẽ là dì Irma ? Dì ấy có yêu cháu đâu ?
Bằng sự linh cảm của mình, Mariana nhận ra ngay sự giả dối trong những lời lẽ của Diego, cô bé liền nói toạc vào mặt anh ta:
_ Hừ, cả hai người có khác gì nhau ? Chú và dì cũng cùng một duộc.
Nói xong, Mariana liền bỏ ra ngoài sân.
Chờ cho Mariana đi khuất, Irma từ phòng bên bước ra và hỏi ngay:
_ Sao, nó có nói gì không ?
_ Nó chẳng nói gì cả. – Diego chán nản lắc đầu.
Irma ngồi phịch xuống ghế xe lông, khuôn mặt cau có giận dữ:
_ Không biết cái lão già ấy đến đây để bàn chuyện gì thế nhỉ ? Anh nói gì đi chứ, sao cứ ngồi yên như vậy ? Hay là chuyện này không có liên quan đến anh ? Chỉ vì cái trang trại này mà tôi đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi công sức. Tôi đã phải nhẫn nhục chịu đựng lão ta suốt bao năm nay. Vậy mà khi lão sắp chết, rất có thể tôi sẽ bị trắng tay, chẳng được hưởng một chút gì cả. Thật là khốn nạn.
_ Thôi đừng có quan trọng hóa vấn đề lên như vậy. – Diego cũng nóng nảy vặc lại. _ Em hãy tỏ ra thật bình tĩnh và đáng yêu khi lão Lepar bước ra. Lão ấy sẽ không phát hiện ra điều gì đâu. Lão ấy sẽ tin lời em, rằng trang trại đã bị cầm cố, rằng chúng ta chẳng còn một xu trong nhà.
_ Nhưng em sợ chính lão Leonacdo đã đoán ra mọi chuyện. Thời gian gần đây ông ta tỏ ra quan tâm đến đứa con gái của mình.
_ Tất nhiên chồng em có thể kể cho lão Lepar mọi chuyện, nhưng khi lão ra đây, nhìn thất tình trạng nhà cửa thế này, lại nghe em nói, có thể lão sẽ tin rằng chúng ta đã bị phá sản.
Những lời an ủi của Diego không làm cho Irma tin tưởng chút nào, chị ta hỏi thẳng:
_ Thế nếu Leonacdo yêu cầu ông bạn của mình lập di chúc cho Mariana thừa kế toàn bộ tài sản thì sao ? Anh không lo đến điều đó à ?
Vừa lúc ấy ông Lepar từ trong phòng bước ra, Irma cố đọc trên nét mặt của ông những điều mà chị ta muốn biết, nhưng khuôn mặt của ông già không biểu lộ điều gì đặc biệt, Irma bước lại gần ông cố nở một nụ cười tự nhiên:
_ Ông thấy chồng tôi ra sao? Tình trạng tồi tệ lắm phải không ?
_ Quả đúng như vậy thưa bà, - ông Lepar buồn rầu đáp. _ Tuy nhiên tôi muốn được gặp Mariana để chia tay với cháu.
Đang ngồi trên ghế Diego vội vàng nhổm dậy:
_ Mariana không có ở đây. Nó mới chạy đi đâu đó, tôi nghĩ còn lâu nữa nó mới quay trở lại.
Ông Lepar tỏ ra lưỡng lự, nhưng vì công việc đang bận không thể chờ được, ông đành rút tấm danh thiếp ra đưa cho Irma và nói:
_ Thật đáng tiếc. Nếu vậy tôi nhờ bà chuyển lại cho nó tấm danh thiếp của tôi, ở đây có ghi rõ đia chỉ. Xin bà nói lại với cháu, bất cứ lúc nào nó cũng có thể nhận được sự giúp đỡ của tôi.
Irma cầm tấm danh thếp, đáp lại bằng một giọng lởi xởi:
_ Cám ơn ông, ông quả là người rất lịch thiệp, tôi sẽ nói lại với nó.
_ Rất hân hạnh được làm quen với ông bà, tạm biệt.
Khi ông Lepar vừa đi khuất, Irma liền xé ngay tấm danh thiếp và quăng vào sọt rác. Ngay sau đó chị ta liền bước vào phòng ông Leonacdo. “ Không thể chờ đợi được nữa, - Irma nghĩ. _ Cần phải tìm hiểu xem hai người đàn ông đã bàn tính những gì trong căn phòng đóng kín ?”. Nhìn thấy ông Leonacdo nhắm mắt nằm trên giường Irma liền lay ông dậy:
_ Anh Leonacdo anh ngủ đấy à ?
Ông Leonacdo mở mắt ra, giọng mệt mỏi sau cuộc nói chuyện khá dài với người bạn:
_ Anh có ngủ đâu. Em cần gì ?
_ Em muốn biết vị khách vừa đến gặp anh là ai vậy ?
_ À, đấy là bạn anh từ hồi còn trẻ. Có thời anh và ông ấy cùng học một lớp. Nhưng kể từ ngày mẹ của Mariana qua đời, bọn anh không có dịp nào gặp lại.
_ Thế anh và ông ấy nói những chuyện gì vậy ? – Irma lại gặng hỏi.
_ À, chẳng có gì quan trọng cả, về cuộc sống nói chung mà thôi. Ông ấy đã từng biết anh vào những thời rực rỡ nhất, nên đã tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy anh trong tình trạng thế này.
_ Ông ấy sẽ còn đến nữa chứ ? – Irma vẫn chưa chịu buông tha.
_ Có lẽ thế nhưng chắc gì anh còn gặp được anh ấy nữa. – Ông Leonacdo chậm rãi nói . Ông hiểu rằng không thể dễ dàng thoái thoát những câu hỏi dần dập của Irma . Mà thực ra đã đến lúc ông cần phải nói cho Irma biết những gì ông cần nói. Chắc gì còn có cơ hội nào thuận lợi hơn, bởi vậy ông nói tiếp:
_ Anh hiểu em Irma ạ. Từ lâu rồi anh không còn là con người mà em đã từng yêu . Giờ đây em đã không thể yêu anh được nữa. Khi chúng ta cưới nhau em rất trẻ và rất đẹp . Anh đã bị mù quáng vì sắc đẹp của em nên đã quên mất sự chênh lệch về tuổi tác giữa chúng ta. Còn sau đó lại thêm tình trạng bệnh hoạn của anh. Và thế là anh đã mất hết mọi hy vọng. Quả là nhục nhã khi làm cho em và Mariana đau khổ. Nhưng em cứ yên tâm, chẳng bao lâu nữa em sẽ được tự do. Anh có thể hỏi em một điều được không ?... Liệu em còn chút lòng thương hại nào đối với anh ? – Không thấy Irma đáp lại ông lại nói. _ Chẳng bao lâu nữa anh sẽ chết. Anh muốn cám ơn em vì sự chịu đựng bấy lâu nay.
Irma cảm thấy khó chịu vì những lời lẽ yếu đuối của ông Leonacdo trong khi những điều chi ta cần biết ông lại không đề cập tới. Mặc dù vậy Irma vẫn tỏ ra nhã nhặn:
_ Rất tốt là anh đã biết đến những điều đó, em đã phải hứng chịu bao nỗi đau khổ cùng những giọt nước mắt.
Không nhận ra sự giả dối trong lời lẽ của Irma, ông Leonacdo vẫn tiếp tục mạch suy nghĩ của mình:
_ Anh hiểu. Chính vì vậy mà anh không phật lòng vì thái độ nặng nề khó chịu của em. Bởi vì anh biết, tự trong bản chất em là một người tốt bụng, Irma ạ. Giờ đây anh chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với em : Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, xin em đừng bỏ rơi con Mariana. Em hãy nhớ, nó là giọt máu cuối cùng của anh. Nó không còn ai thân thích trên đời này nữa. Xin em hãy hứa với anh, sau khi anh qua đời, em sẽ không bỏ rơi nó . Đó là yêu cầu duy nhất của anh. Anh xin em.
Không muốn nghe tiếp những lời rên rĩ của ông Leonacdo, Irma đành phải nói cho qua chuyện:
_ Thôi được, em hứa.
Một nụ cười yếu ớt mãn nguyện chợt thoáng qua trên khuôn mặt của ông Leonacdo. Người bệnh thanh thản nói tiếp:
_ Ngay từ bây giờ em có thể thực hiện lời hứa của mình. Em hãy quan tâm đến nó hơn nữa. Hãy giúp nó ý thức được bản thân mình, hãy cho nó ăn mặc đàng hoàng hơn. Nếu thiếu tiền em có thể bán một phần trang trại, thậm chí một nữa cũng được. Con bé hiện đang sống như con gái của những người tá điền. Mỗi lần nhìn thấy nó là tim anh như ứa máu. Nó là con gái của anh, em hiểu chứ.
Irma không thể kiên nhẫn hơn được nữa, và biết rằng có ngồi lại cũng vô ích, chị ta bật dậy nói bằng một giọng chì chiết:
_ Phải, em hiểu. Em sẽ đối xử với nó đúng như nó có quyền được hưởng, vì nó là con gái của một kẻ rượu chè, nghiện ngập, bê tha. Nó không thể sống khá hơn bọn tá điền được, vì nó là con gái của một kẻ khuynh gia bại sản. Vì vậy nó chỉ đáng sống trong đống bùn nhơ nhuốc.
Nói xong, Irma bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Nhưng vừa ra đến phòng ngang. Irma bắt gặp Diego đang ôm Mariana, còn cô bé đang ra sức giẫy dụa.
_ Diego. – Irma rít lên.
Ngay lập tứ Diego liền bỏ Mariana ra và bước về phía Irma với nụ cười chớt nhả:
_ Ồ, anh chỉ đùa một chút thôi mà. Chẳng lẽ em nghĩ là thật hay sao? Thôi đừng tự ái nữa.
_ Đồ nhơ nhuốc, bẩn thiểu. – Vẫn bằng một giọng lạnh lùng Irma cắt ngang.
Mấy ngày sau, tình trạng sức khỏe của ông Leonacdo đã trở nên nguy kịch. Những cơn đau khủng khiếp dội lên ở khắp mọi chổ trên cơ thể hầu như không lúc nào ngớt. Ông quằn quại trên giường, trán vã mồ hôi lạnh, cố chống chọi lại cơn đau như xé thể xác ông thàn từng mảnh. Linh cảm báo trước cho ông biết đây sẽ là những giờ phút cuối cùng của đời ông. Ngay từ sang Mariana đã túc trực bên giường cha. Cô chạy qua chạy lại, lúc đắp khăn ướt lên trán ông, lúc lại xoa bóp cho đôi chân, đôi tay đã bắt đầu giá lạnh của ông. Còn Irma chỉ ghé mắt vào phòng một lần rồi biến mất dạng.
Tranh thủ lúc cơn đau vừa dịu lại đôi chút, ông Leonacdo ra hiệu cho con gái lại gần rồi thều thào:
_ Con gái ạ. Con có nhớ người khách đến thăm cha mấy hôm trước không ?
Mariana quỳ sụm xuống bên giường lắp bắp:
_ Vâng ạ, con nhớ. Bác ấy là bạn của cha.
Ông Leonacdo cố gắng lấy hết những hơi sức con lại nói tiếp:
_ Bác ấy với cha chẳng khác gì anh em ruột thịt. Đó là một người rất tốt. Bác ấy sống ở thủ đô Mexico. Địa chỉ của bác ấy đây. – Nói đến đây ông Leonacdo lấy từ dưới gối ra một tấm danh thiếp giống y như tấm danh thiếp mà ông Lepar đã đưa cho Irma. _ Con hãy giữ tấm danh thiếp này. Nếu cha qua đời và con có gặp chuyện gì khó khăn trong cuộc sống, hãy đi tìm bác ấy. Con hãy hứa với cha đi.
Mariana áp khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mình vào ngực ông Leonacdo, cô hỏi trong tiếng nấc nghẹn ngào:
_ Nhưng tại sao cha lại nói với con điều đó ?
_ Tại sao à ? Tại vì cha biết sẽ có lúc con cần đến sự giúp đỡ của bác ấy. - Giọng nói của ông bây giờ đã yếu hẳn, phải khó khăn lắm Mariana mới nghe được.
_ Con hãy giữ lấy tấm danh thiếp này, hãy dấu nó đi. Và không được nói cho ai biết cả. – một cơn đau nữa lại dội lên trong ngực ông và có lẽ nó sẽ là cơn đau cuối cùng. Tiếng nói của ông bây giờ chỉ còn là những câu rời rạc, đứt quãng:
_ Ôi, trong người cha … tất cả .. như đang bị thêu đốt … con hãy gọi dì Irma … vào đây … nhanh lên ….
_ Vâng ạ, con sẽ gọi ngay bây giờ. – Mariana bật dậy như vừa tỉnh cơn mê, cô lao ngay ra cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra một hình ảnh khủng khiếp đập ngay vào mắt đến nỗi cô không thể thốt ra một lời nào. Irma và Diego đang đứng trong phòng khách và hôn nhau say đắm. Mariana đóng sầm cửa lại chạy bổ về phía chiếc giường mà trên đó xác của cha cô đang bắt đầu lạnh dần.
End chương 1.
|
|