Chương 20
Anh biết không, nếu mà anh muốn chơi trò đánh dấu lãnh thổ, anh chỉ cần tè lên người tôi trước khi tôi tới đây, thế có phải tiết kiệm biết bao nhiêu thời gian cho cả hai không?
20.1 Taylor chăm chú nhìn Scott cắt nhỏ măng tây một cách điêu luyện rồi ném chúng vào chảo đang sôi sùng sục trên bếp, sau đó cho thêm một ít dầu ô liu.
“Anh biết không, khi anh nói mời tôi ăn tối, tôi đã không nghĩ là anh sẽ tự tay nấu bữa tối đâu đấy”. Taylor buột miệng. Cô ngồi đối diện Scott ở phía bên kia bàn bếp, thoải mái nhâm nhi ly Martini anh đã rót cho cô khi cô vừa đến.
“Nguyên tắc của cô là không được để công chúng chú ý đến cho nên tôi có lựa chọn nào tốt hơn đâu”, anh mỉm cười châm chọc. Taylor để ý thấy một lọn tóc vàng óng vừa rớt xuống trán anh, gần ngay khóe mắt, trong khi anh đang nấu. Với cô, có cái gì đó khá hấp dẫn khi nhìn một người đàn ông làm bếp.
“Cảm ơn anh đã hiểu cho tôi”, cô bảo anh. “Tôi phải giữ mọi thứ trong im lặng vì vụ kiện.”
Scott nhún vai. “Không vấn đề gì. Dù gì đi nữa, bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để người ta thấy tôi đi cùng với người phụ nữ bí mật nổi tiếng.”
Taylor ngồi thẳng người trên ghế. Điều anh ta mới nói nghe có vẻ khá kì quặc. “Ý anh là sao?”
Scott rời mắt khỏi đống đồ ăn đang nấu dở, thấy vẻ mặt của cô, anh liền mỉm cười trấn an. “Ý tôi là tôi sợ cô sẽ bị săn lùng nhiều hơn nếu giới truyền thông thấy chúng ta đi cạnh nhau mà thôi.”
Taylor gật gù, giọng dịu lại. “Ừ, tất nhiên rồi.”
Đừng có đa nghi quá chứ, cô tự nhủ. Taylor cố thư giãn bằng cách nhìn xung quanh và chiêm ngưỡng ngôi nhà. Phòng bếp, phòng giải trí và phòng khách cho thấy Scott (hoặc người trang trí nội thất của anh) có gu thẩm mỹ khá hiện đại: Tường trắng, cầu thang kim loại, mặt bàn bếp làm bằng đá đen, chạn tủ làm từ thép không gỉ. Tuy nhiên Taylor cảm thấy kiểu thiết kế này trông có vẻ hơi… lạnh lẽo. Theo cô, điểm tuyệt vời nhất của ngôi nhà là phần ban công mở ra ngoài giúp người ta có thể thưởng thức quang cảnh ngoạn mục của L.A.
Muốn được ngắm cảnh, cô cầm ly Martini lên và tiến đến cánh cửa lùa bằng kính.
“Anh có phiền không?”. Cô chỉ ra phía ngoài.
Scott lắc đầu. “Không. Cứ tự nhiên như là ở nhà cô nhé!”
Taylor bước ra ngoài ban công và cảm nhận làn gió mát của Hollywood đang mơn man da thịt. Cô tựa người vào thành lan can, nhìn ra thành phố đêm lấp lánh ánh đèn.
Có lẽ đã hơn một trăm lần trong tuần này cô tự hỏi rằng mình đang làm cái quái quỷ gì đây.
Cô đã đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt xem có nên hủy cuộc hẹn với Scott hay không. Cô có sẵn cả một danh sách lý do dài dằng dặc: nào là quá bận với phiên tòa sắp tới, nào là chưa biết rõ về anh ta, nào là không muốn có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào tại L.A., vân vân và vân vân. Nhưng chẳng có lý do nào nghe có vẻ thuyết phục được, thậm chí ngay cả với cô.
Scott Casey đã hẹn hò với cô.
Scott Casey.
Taylor biết rằng hàng triệu phụ nữ sẵn sàng xin chết để được ở vị trí của cô đêm nay. Đó cũng là điều làm cô phiền não: cô nhận ra rằng nếu cô không đồng ý hẹn hò với Scott Casey thì cô cần phải nghiêm túc tìm hiểu xem điều gì đã ngăn cô lại. Hay đúng hơn là ai là người đã cản trở cô có suy nghĩ như vậy.
Và đó là điều cô không hề muốn nghĩ tới.
Scott thò đầu ra ngoài ban công. “Bữa tối sẽ sẵn sàng trong vòng năm phút nữa. Cô có muốn uống thêm chút gì không?”
Taylor liếc xuống ly Martini rỗng không của mình. “Chắc chắn rồi, tuyệt quá!”
Quyết định tận hưởng một đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình – bởi vì đây là buổi hẹn hò với Scott Casey – Taylor theo anh đi vào trong.
“Chà, anh học nấu ăn ở đâu vậy?”
Scott (hoặc trợ lý của anh ta) đã sắp xếp bàn ăn trong phòng khách một cách hết sức công phu, cầu kì với cả tá nến đang bập bùng cháy. Âm nhạc – nghe giống nhạc nền của phim Garden State – được phát ra từ những chiếc loa âm đặt kín đáo quanh căn nhà.
Scott mỉm cười trả lời câu hỏi của Taylor: “Cô không biết thật à?”. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không!”.
“Trường đào tạo nấu ăn”, anh bảo.
“Thật hả? Khi nào thế?”
“Lúc còn ở Sydney. Nhờ đó mà tôi mới bắt đầu nghiệp diễn”. Scott nhìn cô tò mò. “Cô thật sự không biết chuyện này sao?”
Taylor lắc đầu lần nữa. Được rồi, cô hiểu rồi. Cô là ếch ngồi đáy giếng mà.
Rồi anh bắt đầu tóm tắt. “À, là thế này, một ngày nọ, có một đạo diễn bước vào lớp học của tôi, tìm một sinh viên học nấu ăn để quay cho một chương trình dạy nấu ăn vào ban ngày. Và tôi được chọn, tôi đã làm cho chương trình này khoảng một năm. Sau đó, tôi thấy thích thú với việc diễn xuất nên đã thuê cho mình một người đại diện. Người này đã giúp tôi tham gia một vài buổi thử vai. Vai đầu tiên của tôi là diễn cho một chương trình ăn khách của công ty sản xuất chương trình, rồi từ đó tôi bắt đầu chuyển sang đóng phim, vai nhỏ trước, từ từ lớn hơn, và cuối cùng tôi được tham gia đóng phim Cuộc săn lùng của bọn cướp biển. Và phần còn lại, như người ta hay nói, đó đã là lịch sử rồi.”
“Đúng là một câu chuyện hết sức thú vị!”. Taylor mỉm cười, ấn tượng mạnh với những gì Scott vừa nói.
Scott mỉm cười. “Cám ơn!”. Anh với tay qua bàn và đan các ngón tay của mình vào tay cô. “Nói về anh như thế là đủ rồi. Anh muốn biết tất cả về em, cưng à.”
Thường thìTaylorrất ghét mấy câu kiểu này. Nó cứ như thẩm vấn người ta ấy! Một cuộc trò chuyện hay ho nên được dẫn dắt một cách tự nhiên, từng chút từng chút một.
Cô cố gắng suy nghĩ ra một đề tài mà cả cô và Scott đều có hứng thú. “À, như tôi đã đề cập trước đây, tôi đến từChicago. Tôi hỏi anh cái này nhé! Khi vừa dọn tớiL.A., anh có gặp khó khăn gì không? Anh có nhớ nhà lắm không?”
Nhưng Scott ngay lập tức xua tay, không hứng thú với đề tài cô vừa nhắc đến. “Chúng ta có thể nói về chuyện này vào lúc khác. Những gì anh muốn biết là làm sao anh lại có đủ may mắn để được hẹn hò với một cô gái xinh đẹp như em.”
Taylor phá lên cười. Chắc hẳn anh đang đùa với cô. Cô ngừng cười khi thấy vẻ ngơ ngác trên gương mặt của anh.
“Khoan đã, anh nói thật đó hả?”
Scott rụt người lại. “Điều đó nghĩa là sao?”
“Không có gì đâu, xin lỗi”.Taylor mím môi, cố che giấu sự hiểu lầm của mình bằng cách chỉ về dãy cửa sổ trải dài khắp cả phòng khách. “Quang cảnh ở đây tuyệt vời quá!”
Scott cười mỉm. “Ừ”. Anh quay lại phía Taylor với một ánh mắt có lẽ là khá “quyến rũ”. “Nhưng làm sao bì được với những gì đang hiện diện trước mắt anh.”
Taylor cười sằng sặc lần nữa. “Được rồi, tôi biết ngay là anh đang đùa mà.”
Scott đột ngột ngồi thẳng lên. “Anh đang cố tìm mọi cách có thể để khen em mà,Taylor”. Scott nói, vẻ phòng ngự. “Anh không thấy nó buồn cười chỗ nào hết.”
Một lần nữa,Taylor lại nín thinh.
Được rồi… vậy thì… ôi, giây phút này nó mới ngượng nghịu làm sao…
Có thể khẳng định rằng dường như Scott không thích những gì có vẻ châm biếm, hài hước. Cô nên chuyển qua mấy đề tài khác. Nhưng thật không may, giờ trong đầu cô chẳng nghĩ ra được thêm cái gì khác để nói.
Một khoảng lặng khó chịu kéo đến,Taylor đắn đo xem cô nên khen hộp đường hay lọ tiêu trên bàn rằng chúng có những kiểu dáng dễ thương nhất của hợp kim thiếc, và rồi… tạ ơn Chúa, điện thoại của cô đổ chuông. |