|
17.2 Thành thật mà nói, cô có một điểm yếu bí mật dành cho những lời khen ngợi kiểu ấy. Lớn lên cùng ba ông anh trai, cô chẳng để ý nhiều đến cái gọi là xu hướng thời trang, trang điểm, kiểu tóc hay những thứ gì khác mà các thiếu nữ bình thường dành hàng giờ để nghiên cứu. Lần duy nhất cô dám là cả gan lén lút lôi về nhà một cuốn tạp chí Seventeen để rồi gặt hái một đống kết quả tai hại: ba ông anh đáng quý không ngừng trêu chọc cô suốt mấy ngày liền. Thế nên, Taylor đã trải qua những năm tháng ở trung học với cái mác “cô bé thông minh” và cô hài lòng với điều ấy. Mặc dù, phải thừa nhận rằng, “cô bé thông minh” không phải là điều làm cho bọn con trai thấy hấp dẫn.
Cuối cùng, cho đến khi Taylor bước chân vào ngưỡng cửa Đại học rồi kết bạn với Valerie và Kate, các bạn của cô đã thuyết phục được cô vứt hẳn những cặp mắt kính cổ lỗ sĩ cùng với kiểu tóc con trai thường lệ. Vào một buổi sáng thứ Bảy mưa âm ỉ, thậm chí Val còn thuyết phục được cô làm một cuộc cải cách thật sự. Kết quả không chỉ làm Kate và Val ngạc nhiên mà còn làm Taylor “không tin nổi vào mắt mình”. Ba người bọn họ đã dùng chứng minh thư giả để vào quán bar của trường tối hôm ấy, chỉ sau mười lăm giây đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của đám đàn ông, Taylor quyết định rằng vẻ ngoài mới mẻ này cũng tạm chấp nhận được. Tuy thế, trong nhiều trường hợp, dù cô có đổi mới mình thành công đến thế nào thì danh hiệu “cô bé thông minh” từ thời trung học vẫn đeo bám cô suốt thời gian trưởng thành, vậy nên cô vẫn hay bị đỏ mặt mỗi khi có anh chàng đẹp trai nào khen cô xinh xắn, hấp dẫn.
Chính xác đó là những gì cô đang thấy khi nghe lời khen của Scott.
“Cám ơn”, cô cười khiêm tốn. “Jason đã dàn xếp với báo chí nên mới được như vậy. Họ không được phép đưa bất kì tấm ảnh nào có thể nhận diện được tôi ra trước công chúng.”
“Phù hợp với sự bí ẩn được tạo ra đấy chứ”. Scott láu lỉnh.
Taylor tò mò nhìn Scott. Anh trông không giống như mẫu người dùng những từ cổ điển kiểu “phù hợp với” như vậy. Có lẽ nào – Scott Casey – đang cố gây ấn tượng với cô?
Cô quyết định làm một bài kiểm tra nho nhỏ.
“Nhưng bí mật bây giờ đã được bật mí. Trừ khi… tôi có thể tin tưởng rằng anh sẽ giữ kín chuyện này giúp tôi?”. Cô hỏi với giọng cố tình lả lơi.
Scott nhanh chóng sập bẫy. “Tất nhiên rồi!”. Anh cười toe toét với cô. “Với một điều kiện là cô cho tôi biết nhiều hơn về cô.”
“Anh muốn biết những gì?”. Taylor nhún vai một cách ngây ngô. Quỷ thần ơi, tán tỉnh kiểu này cũng vui đấy nhỉ? Cô đã quên đi cái tên hôn phu dối trá và một đêm tân hôn hụt, quên luôn cả đôi mắt xanh của Người đàn ông quyến rũ nhất đang chuẩn bị say sưa trong chuyến phiêu lưu ái tình cùng cô bạn diễn tóc vàng hấp dẫn ở quê hương của những loại rượu vang nổi tiếng.
“Chà, bắt đầu nhé, cô và Jason đã hẹn hò bao lâu rồi?”
Taylor cười khẩy vì câu nói đó. Có lẽ cô hơi quá khích.
“Chúng tôi không hẹn hò”. Cô khẳng định. “Jason và tôi chỉ là… cùng hợp tác trong công việc thôi.”
Scott nhìn sâu vào mắt cô, bước thêm một bước nữa đến gần hơn. “Cô chắc không?”
Taylor gật đầu. “Chắc chắn!”
Anh cười rạng rỡ.
“Vậy thì có lẽ, người phụ nữ bí ẩn à, cô nên bắt đầu bằng việc cho tôi biết tên thật của cô là gì.”
Khuya hôm ấy, sau khi những vị khách cuối cùng cũng đã lần lượt ra về, Jason rơi vào giấc ngủ trong khi đang hồi tưởng lại buổi tối nay đã diễn ra hoàn hảo như thế nào. Anh mặc kệ những lời càu nhàu phiền toái của Jeremy. Ừ, cứ cho rằng anh đã lừa Taylor để cô chịu thừa nhận tình cảm của mình dành cho anh đi, như vậy thì đã sao chứ? Nói cho cùng thì chuyện đó có gì mà phải làm lớn lên đâu.
Sau khi để mặc cho Taylor ủ ê một vài ngày, anh sẽ bắt tay vào thực hiện phần còn lại của kế hoạch: anh sẽ tấn công, làm cho cô tin rằng Naomi chẳng là gì đối với anh, chỉ có cô mới là người phụ nữ duy nhất mà anh hằng mơ đến. Và Taylor, sau khi đã ngấm ngầm thừa nhận cảm giác của mình dành cho anh với ánh mắt ghen tuông tối nay, sẽ chấp nhận là cô đã thua cuộc và không còn lý do gì để không thú nhận tình cảm thật nữa.
Mặc dù mọi chuyện đều đã diễn ra hết sức suôn sẻ nhưng Jason vẫn có một cơn ác mộng kinh hoàng ngay tối hôm đó. Anh mơ thấy mình quay lại buổi tiệc khi nãy. Anh biết chắc rằng Taylor cũng ở đó nhưng anh không thể tìm thấy cô. Cuối cùng, anh bắt gặp cô đang ngồi ở một chiếc bàn tách biệt trong khu vườn, nhâm nhi một ly rượu được chế biến từ thung lũng Napa. Nhưng Taylor không ngồi một mình. Cạnh bên cô – rất sát với cô – người đang đội một chiếc mũ bê rê kì quái chính là Brad Pitt. Không hiểu vì lý do quái quỷ gì đó, Taylor cứ gọi anh chàng này là Jason.
Jason gọi tên cô nhưng Taylor phớt lờ anh. Anh cố bước về phía cô nhưng bỗng nhiên, các bức tường đá vụt hiện lên trên mặt đất như những thành trì kiên cố. Rồi Brad mỉm cười, đưa tay ra dẫn Taylor vào trong nhà. Jason nhìn họ qua cửa sổ, anh thấy họ bước vào phòng ngủ của anh, anh gào lên để kêu Taylor ngừng lại. Nhưng không ai nghe thấy anh ngoài Jeremy, thằng bạn chí cốt của anh bỗng từ đâu lại lù lù xuất hiện, lại còn mặc áo thằng hề trong khi thân thể treo ngược trên cành cây, đang cười khúc khích bảo anh rằng tiệc đã tàn rồi. Tiếng cười của Jeremy càng lúc càng trở nên ma quái, cậu ta quẳng điếu thuốc hút dở vào một bụi cây gần đó. Những bức tường vây quanh lấy Jason, anh chỉ còn biết bất lực nhìn tòa lâu đài kiểu Pháp rộng mười hai nghìn mét vuông của mình bốc cháy và lụi tàn.
Jason giật mình tỉnh giấc.
Vừa thở hổn hển, anh vừa lắc đầu như muốn xua đi cơn ác mộng để tỉnh táo lại. Cổ họng khô khốc, anh đứng dậy và đi vào nốc cạn một ly nước lọc trong bếp. Anh nhìn qua cửa sổ, mở nó he hé để đảm bảo rằng anh chẳng ngửi thấy tí khói nào cả. Và khi quay lại giường, Jason đã tin rằng mọi thứ đều ổn. Ngả đầu xuống gối, anh mỉm cười vì giấc mơ nhảm nhí của mình.
Brad Pitt sao?
Jason suýt phá lên cười vì ý nghĩ này.
Nếu hắn ta là Jason Andrews thì có phải hơn không.
Hết chương 17 |
|