|
9.3 Vào lúc anh và Taylor cùng nhau bước ra hành lang, Jason không thể kiềm chế thêm được nữa.
“Cô bị điên à?”
Taylor giận dữ ra hiệu bảo anh giữ im lặng, trước khi anh kịp nói thêm điều gì, Taylor đã kéo anh vào một góc khuất. Cô ngó quanh như để đảm bảo rằng không có ai khác ngoài họ rồi quay ngoắt và nói.
“Anh nghĩ anh là ai mà dám ào vào phòng cái kiểu đó hả?”. Cô giận dữ chỉ tay vào mặt anh. “Anh có biết rằng anh đã mang tới cho tôi bao nhiêu rắc rối không hả?”
“Khoan đã! Cô còn dám nổi điên với tôi à?”. Jason nhìn cô nghi ngờ. “Cô vừa gây một đống lộn xộn cho tôi, cô không nhận ra sao?”. Nói rồi, anh rút điện thoại và nhấn phím quay số nhanh.
“Marty, chúng ta gặp rắc rối rồi”, anh quát vào điện thoại ngay khi Marty vừa bắt máy. “Nghe này, trong vòng mười lăm phút nữa, nó sẽ trở thành một “vụ hoành tráng” đấy!”
Taylor đột nhiên chồm qua giật lấy điện thoại từ tay anh. Jason sững sờ nhìn cô. “Cô đang làm cái khỉ gì thế?”
Nổi giận bừng bừng, anh lao nhanh về phía Taylor, đẩy cô lùi sát vào tường. Nếu ở tình huống khác, với khoảng cách gần đến thế này, đầu óc anh có lẽ đang suy nghĩ về những thứ “bất chính” đại loại như câu chuyện về một nữ luật sư hư hỏng, nhưng lúc này trong đầu anh đang bốc hỏa phừng phừng.
“Cô biết không, tôi chịu đựng trò hề của cô trong đó chẳng qua là vì tôi thấy ngại khi lỡ gây ra rắc rối cho cô”, Jason rít lên. “Nhưng nếu cô không đưa cái điện thoại kia cho tôi ngay, tôi thề tôi sẽ…”
“Bình tĩnh nào!”. Taylor mềm mỏng chặn lời anh. “Có gì đâu mà phải lo.”
“Không có gì …?”. Jason cố gắng kiềm chế để khỏi gào lên hết câu. Anh nhìn lên trần nhà và đếm từ một tới mười, chứ không, có khi anh dám nhào vô bóp cổ cô lắm.
“Cô vừa mới bảo với những người đó tôi là một thằng biến thái”. Anh nghiến răng. “Và tất nhiên, chỉ cần với trí thông minh của một thằng nhóc mới lên mười thôi, mấy câu chuyện hề đó sẽ đầy rẫy trên mạng ngay trưa nay.”
“Họ sẽ không nói ra đâu.”
Jason nhìn Taylor trừng trừng rồi giật điện thoại khỏi tay cô. “Cô rõ ràng cần một bài học về cuộc sống của tôi, tiểu thư ạ”. Anh nhấn nút gọi lại. “Ai cũng sẽ nói ra hết.”
“Lúc ở trong đó, họ đã nghĩ toàn bộ điều tôi nói là sự thật.”
“Khỉ thật!”
“Cho nên, nếu họ đã nghĩ rằng tôi nói sự thật thì họ cũng sẽ phải biết rằng thông tin này được bảo vệ bởi quyền dành cho thân chủ với luật sư đại diện. Với sự ràng buộc của pháp luật, họ không có quyền được lặp lại hay nói cho ai khác biết những gì tôi đã nói.”
Họ nhìn chằm chằm nhau, Jason ngẫm nghĩ cái thông tin cô vừa nói. Sau một lúc đắn đo, anh gác máy.
Taylor nháy mắt. Hết phim!
“Tôi không phải là một kẻ vô tâm đâu, ngài Andrews”. Cô cười và bước về phía văn phòng.
Jason nhìn cô bỏ đi. Anh rất thích khí chất tự tin luôn toát ra từ cô.
Anh vội vã đuổi theo và bắt kịp Taylor giữa hành lang ồn ào. “Đợi đã! Có vài điều tôi muốn nói với cô. Cô chưa hỏi tại sao tôi lại gọi cho cô.”
Mọi người ngừng lại nhìn Taylor và Jason chăm chú khi hai người lướt qua họ. “Ngài Andrews! Hôm nay quả thật là tôi rất bận”. Cô quả quyết. “Có lẽ anh nên đặt một cuộc hẹn với thư ký của tôi trước và chúng ta có thể bàn chuyện này vào hôm khác.”
Jason phá lên cười, cô ta đang đùa chắc? Nhưng thấy cô không buồn nói gì thêm, anh quyết định tốt nhất là cứ đánh trống lảng.
“Sao cũng được, chuyện là thế này…”, anh giải thích, “biên kịch đã không tham vấn một luật sư nào khi viết kịch bản. Bây giờ đạo diễn và tôi mới nhận ra nó có quá nhiều vấn đề.”
“Tội ghê nhỉ?”, Taylor lơ đãng nói. Cô dừng ngay trước bàn của cô thư ký để đưa lời nhắn. “Cô gọi cho Tom Jacobs và hỏi xem anh ta có thể dành chút thời gian để bàn về việc lấy lời khai ở tòa không?”
Khi Linda vừa gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, Taylor đã bước vào văn phòng của mình.
Jason đứng tần ngần ở ngoài hành lang, quả thực, anh không quen với việc không ai quan tâm đến mình. Sau một hồi thấy Taylor không trở ra, anh đành theo cô bước vào phòng.
Cô đang ngồi trên bàn và lục lọi đống tài liệu. Jason quyết định rằng tốt hơn hết, anh nên vào thẳng vấn đề luôn.
“Tôi muốn cô giúp tôi hoàn chỉnh kịch bản.”
Tuyệt, anh đã có được sự chú ý của cô. Taylor ngưng tay nhìn lên. Cô nhìn thẳng vào mắt anh đột ngột trả lời.
“Không.”
“Sao lại không?”
Cô chỉ tay vào đống hồ sơ trước mặt. “Bởi vì hai ngày nữa tôi phải lên tòa.”
Jason thô bạo hất đống tài liệu. Anh không quan tâm ba cái chuyện này.
“Chúng ta sẽ làm việc vào buổi tối.”
Taylor nhìn xa xăm, miệng lầm bầm: “Sao lại là tôi?”
“Tại cô giỏi”, Jason bình thản nói.
Taylor im lặng, Jason để ý thấy hình như cô không cố cãi lại câu đó.
“Nghe tôi nói này”, cô nói, giọng mềm hẳn. “Tôi biết có những luật sư khác của công ty sẽ giúp anh hoàn thành mấy việc kiểu đó một cách hoàn hảo tuyệt đối luôn. Tôi gọi cho họ để…”
“Không! Phải là cô!”
Taylor khoanh tay trước ngực nhìn anh.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi e là tôi không có thời gian rảnh.”
“Chúng ta đều biết rằng tôi có thể làm cho cô được “rảnh” chỉ sau một cú điện thoại”, Jason thản nhiên nói.
Đôi mắt xanh của cô lóe lên khi nghe những lời dọa nạt của anh. Cô đứng dậy, bước đến gần anh và chỉ cách anh độ vài centimet. Jason vội kiểm tra xem cô có giấu vật sắc nhọn nào trong tay không.
Nhưng thay vào đó, cô đã làm anh ngạc nhiên bằng một giọng nói hết sức êm dịu.
“Tại sao là tôi? Nói thật đi, Jason! Tại sao lại là tôi?”
Trời ơi… sao cô lại gọi tên anh một cách thân mật đến vậy? Tiến triển tốt rồi đây! Bước đến sát hơn, Jason nhìn chằm chặp vào cô với một nụ cười ranh mãnh.
“Tôi có thể nói gì bây giờ đây, cô Donovan? Cô hấp dẫn tôi.”
Trúng tên rồi!
Jason nhìn Taylor tỏ vẻ đầu hàng với một nụ cười tủm tỉm. Anh biết mà, làm sao mà cô chịu nổi chứ? Cô nhích lại gần anh hơn. “Tôi hấp dẫn anh sao?”
“Cô biết cô hấp dẫn tôi mà”, anh khẳng định, anh nhìn cô say đắm. Chao ôi! Mọi thứ đang trở nên nóng bỏng và dồn dập quá. Liệu họ có thể làm tình ngay trên bàn làm việc của cô không, anh tự hỏi. Phải có ai đó dẹp ba cái đồ kẹp giấy đó đi trước mới được!
Với một cái nhìn ranh mãnh, Taylor kiễng chân nói khẽ vào tai Jason.
“Tôi e rằng anh sẽ nhận ra phần kế tiếp mới thực sự hấp dẫn”, cô thì thào.
Anh nhìn cô – anh thật sự thích cái cách cô thì thầm vào tai anh – và nhướng mày chờ đợi trong khi Taylor cười ranh mãnh hơn và…
Cô đóng cửa văn phòng ngay trước mặt anh.
Trong một thoáng, Jason chỉ còn biết đứng chôn chân ngay tại hành lang với cái mũi gí sát vào tấm cửa gỗ lạnh lẽo của phòng cô. Sau vài giây, anh lịch sự gõ cửa.
Taylor mở cửa đầy vẻ bực bội.
Jason cười giả lả. “Tôi chỉ muốn hỏi là: cô lấy đâu ra câu “các cô xinh xinh khỏa thân chạy tung tăng” thế?”
“Tôi đã cãi bao nhiêu vụ quấy rối rồi, thưa Ngài Andrews”, cô lạnh lùng trả lời. “Tôi nghe và thấy những điều thậm chí anh còn chưa nghĩ tới nữa kia.”
“Có muốn thử thực hành không?”
Cô lại đóng cửa ngay trước mặt anh lần nữa.
Lần này, khi quay lại, anh thấy toàn thể nhân viên công ty luật đang nhìn mình chăm chú. Anh lơ đãng chỉ về phía cửa.
“Trong đó gió hơi lớn”. Nháy mắt, anh đứng thẳng người và nhảy chân sáo về phía thang máy một cách vui vẻ.
Vậy ra… cô muốn chơi trò “làm cao” hả? Được thôi, trò này cũng hay lắm!
Jason mỉm cười lôi điện thoại ra, sẵn sàng để đối phó với nước cờ tiếp theo của Taylor Donovan.
“Marty, tôi đây. Gọi Sam Blakely cho tôi! Ừ, lần nữa.”
Hết chương 9 |
|