|
34
Những cơn gió biển thổi lồng lộng khiến những cụm mây trắng cứ bồng bềnh trôi như những tảng kẹo bông ngon nhất. Linh thận trọng leo qua những hòn đá lớn ở hòn Chồng và ngó nghiêng tìm kiếm, mắt dừng lại ở bóng một cô gái mặc áo trắng đang ngồi giữa một hốc đá lớn. Linh hậm hực tiến nhanh đến sau lưng cô gái, lấy lại bình tĩnh và ra vẻ lên giọng.
"Trốn kĩ nhỉ!"
Linh làm ra vẻ mặt rất nghiêm nghị nhưng tuyệt nhiên không thấy cô gái quay lại. Anh lên tiếng gọi cô lần nữa nhưng vẫn vậy, cô gái chẳng có phản ứng gì. Anh bực tức tiến đến gần cô, ngó nghiêng một hồi rồi thận trọng vỗ vào vai cô.
"Hạ à?"
Cô gái giật mình quay lại, cô đang đeo tai phone nghe nhạc và rất ngạc nhiên khi trông thấy Linh. Linh cũng mỗ chữ O mắt chữ A khi nhìn thấy gương mặt lạ hoắc chưa gặp bao giờ kia. Ngay lập tức, mặt Linh chuyển sang chế độ ngượng ngập, anh vội vã cúi đầu xin lỗi rối rít.
"Xin lỗi! Tôi nhầm người!"
Linh nhanh chóng quay người bỏ đi, trong lòng nguyền rủa mình không ngớt. Bất ngờ một giọng nói vang lên.
"Mắt mũi kiểu gì mà nhầm được thế cơ chứ!"
Linh quay ngoắt ại, nhìn thấy Hạ đang đứng trước mặt anh, Trông cô có vẻ gầy đi trong sắc màu xanh nhạt của chiếc váy xuông, đôi mắt vẫn cứ buồn buồn dù cô đang vênh lên nhìn Linh đầy trêu ngươi. Linh ngắm nhìn Hạ, bực tức, uất ức xen lẫn với cảm giác yêu thương bao nhung nhớ, anh cứ đứng lặng mất một lúc mà không biết mình nên làm gì. Hạ chủ động bước đến trước mặt Linh, cô khẽ hỏi.
"Sao cậu biết tôi ở đây?"
"Tôi đến nhà thì bố mẹ Hạ bảo Hạ ra đây!"
"Ý tôi là sao cậu biết tôi ở thành phố này?"
Linh im lặng không trả lời. Anh đột ngột kéo tay Hạ và ôm chặt lấy cô. Anh nhẹ nhàng nói.
"Gây ra lỗi, mới bị mắng vài câu đã trốn biệt tăm biệt tích! Đúng là quen đươc chiều quá rồi mà!"
Linh buông Hạ ra, nhìn cô và lớn giọng mắng mỏ.
"Có biết tôi tìm Hạ bao nhiêu lâu không? Có biết mọi người lo Hạ như thế nào không hả? Thích gì làm nấy không nghĩ cho ai cả là sao?"
Nói xong anh quay đi. Hạ vẫn không nói gì, thấy Linh ngồi xuống một phiến đá lơn, Hạ cũng rụt rè đến ngồi cạnh bên.
Cả hai ngồi im lặng nhìn ra hướng biển, gió lồng lộng thổi khi chiều dần xuống.
"Cậu đến hỏi Dương đúng không? Chỉ có Dương mới biết..."
"Dương đến gặp rồi nói cho tôi biết Hạ đang ở đây!" -Linh ngắt lời Hạ
"Hạ có cảm thấy Hạ đã nợ Dương quá nhiều không?"
Cau hỏi của Linh lại rơi vào thinh không, chỉ có tiếng gió thổi đáp lời. Giọng Linh vẫn tiếp tuc vang lên đều đều bên Hạ.
"Dương sắp đi rồi, nếu còn muốn gặp tôi nghĩ Hạ nên đi ngay bây giờ, vẫn còn kịp đấy!"
"Cậu nói gì? Đi đâu?"
""Đêm nay Dương sẽ bay đi Hàn Quốc học, Dương đã xin nghỉ ở ngân hàng rồi."
Ha nhìn Linh đầy hoang mang, cô thấy đầu óc trống rỗng. Hạ cắn môi nhìn Linh đầy bối rối.
"Nhưng..đêm nay à... bây giờ..."
"Hạ thật sự muốn gặp Dương chứ?"
"Dĩ nhiên rồi! Giờ cậu còn hỏi thế sao?"
"Vậy thì đi!" -Dương đứng dậy và từ tốn phủi quần áo.
Hạ vẫn há hốc mồm nhìn Linh
"Tôi đặt vé máy bay cho Hạ rồi. Bây giờ ra sân bay vừa đúng giờ đi chuyến cuối đấy. Mà ngậm mồm vào đi, viêm họng bây giờ!"
Linh tưng tửng bước đi, Hạ cũng vội càng đứng dậy và sải chân chạy theo.
***
Vừa xuống đến sân bay Nội Bài, Hạ và Linh tức tốc chạy đi tìm Dương. Cả hai vội vã kiểm tra giờ cất cánh của các chuyến bay và nơi làm thủ tục của các chuyến đi quốc tế. Hạ càng lúc càng hoang mang khi nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Dương đâu. Cô sốt ruột nhìn đồng hồ và liên tục đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
"Kia rồi!"
Linh giật mạnh tay Hạ kéo đi, cô cũng kịp nhìn thấy Dương đang ngồi trên băng ghế chờ gần cửa vào khu vực cách ly. Cả hai vội vã chạy đến trước mặt Dương, cô bình thản đưa mắt lên nhìn, không ngạc nhiên cũng không vui mừng. Hạ nhìn Dương, mắt ầng ậc nước. Dương thấy thế bèn lên tiếng.
"Buổi tối mày đến nhà tao, mày muốn nói nhiều thứ lắm đúng không?"
Hạ im lặng gật đầu.
"Bây giờ... để tao nói hộ mày vậy nhé! Từng ấy năm, dù mày không biết đến tao, dù mày có kể bao nhiêu câu chuyện yêu đương với những người khác, tình cảm của tao dành cho mày vẫn như vậy! Nhưng bây giờ, khi tao biết được mày đã coi như cố tình không biết, tao sẽ từ bỏ, từ bỏ ngay từ lúc này! Chính tao cũng đã thấy mệt mỏi rồi, và tao cũng không thể chấp nhận được nếu thấy mày ở bên cạnh nó!'
Dương đưa mắt nhìn sang Linh rồi tiếp tuc nhìn vào mắt Hạ và nói.
"Không có tao, tao nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn vào thời điểm này, hơn là tao cứ gây áp lực cho mày, như thế chẳng có ai được hạnh phúc cả. Nếu có ai phải rời đi, thì đó chắc chắn phải là tao thôi!"
Dương đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên má Hạ và gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Đến giờ rồi, tao đi đây!"
Dương mỉm cười rồi quay người bước đi một cách dứt khoát vào khu vực cách ly. Hạ và Linh cứ đứng chôn chân nhìn theo bóng dáng Dương đang dần khuất vào đám đông.
Taxi lướt nhanh tên con đường đêm vắng vẻ. Bên trong xe, Hạ ngồi như người mất hồn. Thi thoảng Linh đưa mắt sang nhìn cô rồi lại quay đi, anh không muốn nói gì lúc này, cứ để cho Hạ chăm chăm nhìn theo ánh đèn loang loáng cứ vụt trôi qua bên ngoài.
Chiếc taxi dừng trước của chung cư nhà Hạ. Cả cô và Linh cùng bước xuống xe. Cô quay ra nhìn Linh, khuôn mặt như sắp khóc và cố gắng nói một cách dứt khoát.
"Từ giờ, có lẽ đừng nên gặp nhau nữa!"
|
|