|
24
"Thế à?" -Dương nói vào điện thoại một cách hững hờ.
"Mày làm sao thế? Giọng nghe như sắp chết ý?" -Hạ thắc mắc.
"Không! Tao mệt tí thôi! Tao đi ngủ đây, lúc khác gọi nhá! Đi chơi vui vẻ!" -Nói rồi Dương chủ động dập máy làm Hạ chưng hửng vì thái độ của Dương. Nhưng ngay lập tức điện thoại của Hạ hiện tin nhắn đến.
"J"Xuống cửa chung cư đi nhé!"
Tùng bồn chồn đứng chờ người ban hàng cột nốt sợi ruy băng vào bó hoa hồng nhỏ. Một bó hoa bé bé xinh xinh chỉ có hoa hồng và hoa baby., đúng kiểu bình thường Hạ thích. Anh khấp khởi đón bó hoa từ tay người bán, trả tiền và nhanh chóng lên xe nổ máy đi.
Hạ bước vào thanh máy, tranh thủ ngắm nghía lại mình qua tấm gương và tự mỉm cười một cách hạnh phúc.
Tùng nhanh chóng rẽ vào con đường khu chung cư nhà Hạ. Anh đưa mắt nhìn bó hoa ở ghế bên cạnh với vẻ rất hài lòng.
Hạ đi ra khỏi thang máy, cúi đầu chào bác hàng xóm rồi nhanh nhẹn đi ra cửa. Cô bước xuống bậc và vẫy tay cười rất tươi.
Xe của Tùng vừa trờ tới, anh hơi ngạc nhiên khi thấy Hạ đã đứng sẵn ở cửa chung cư nhưng ngay sau đó anh cũng thấy Linh chạy xe đến.
"Đúng giờ thế!" -Hạ cười tươi.
"Tôi mà!" -Linh vếch mặt lên vẻ rất đáng ghét. Hạ bĩu môi tinh nghịch rồi ngồi lên xe Linh và cả hai cùng phóng đi.
Tùng ngồi trong xe quan sát, khi xe của Linh đã đi khuất, anh đập tay xuống vô lăng một cách giận dữ. Tùng lấy điện thoại, mở danh bạ ra tìm tên của Hạ. Anh nhìn vào trong đó một hồi lâu rồi quyết định không gọi. Liếc sang bó hoa được đặt ngay ngắn ở ghế bên một cách đầy tiếc nuối, Tùng quay xe đi.
***
Dương ngồi thu lu ở trên giường ôm cốc cafe đen đặc quánh với gương mặt u ám.
"Tí nữa tao phải đi với Linh nên không qua mày được."
"Thế à?"
"Mày làm sao thế? Giọng nghe cứ như sắp chết ý?"
Những lời Hạ vừa nói cứ luẩn quẩn trong đầu Dương. Càng nghĩ cô càng thấy một nỗi hận dâng lên trong lòng. Sao không phải là ai khác mà lại chính là thằng đó?
Dương nhắm mắt lại, hít sâu vào lồng ngực. Cô nhớ lại khoảng thời gian cách đây hơn 10 năm, đó là ngày đầu tiên Dương vào học cấp 2. Phần lớn những đứa bạn trong lớp đều lên thẳng từ trường cấp một cùng tên, còn Dương chuyển từ nới khác về nên chẳng quen ai. Vốn kiệm lời nên cô cũng không muốn chủ động bắt chuyện làm quen với người khác, đến lúc trống tiết nghỉ giải lao thì chỉ cắm đầu vào quyển truyện tranh mang theo. Cứ đều đều như thế được hơn một tuần thì đến một ngày, cô bé tóc đuôi ngựa ở bàn trên quay xuống bắt chuyện với Dương.
"Lát cậu đọc xong cho tớ mượn với nhá!"
Dương ớ người ra, nghĩ bụng con bé này thật vô duyên, chưa làm quen gì đã đòi mượn truyện. Nhưng cô bé kia vẫn cười rất tươi.
"Hôm trước tớ đi mua muộn nên người ta bán hết mấy tập này rồi. Tiếc lắm. Cậu cho tớ mượn trong giờ thôi, đến cuối giờ tớ trả cho cậu. Nhá!"
Dương nhìn nụ cười tươi của cô bạn bàn trên, không nói không rằng chỉ chìa quyển truyện ra trước mặt khiên cô bạn tóc đuôi ngựa mừng rơn.
"Cảm ơn nhá! Cuối giờ tớ trả. À mà cậu tên là gi?"
"Dương." -Dương cộc lốc.
"Cảm ơn Dương!" -Cô bé vui vẻ rồi lắc mái tóc đuôi ngựa quay lên.
Sau giờ nghỉ trưa là tiết Toán của cô chủ nhiệm. Đứa nhóc nào cũng ngoan ngõan ngồi im phăng phắc nghe cô giảng vì cô rất nghiêm. Bất chợt cô dừng lại và gọi.
"Hạ."
"A...dạ!" -Cô bé tóc đuôi ngựa giật mình đứng phắt dậy.
"Em cho cô biết cô đang giảng đến đâu rồi?"
"Dạ...thưa cô.. cô đang nói đến chỗ..." -Hạ ấp úng cúi đầu. Cả lớp quay ra nhìn Hạ như nhìn quái vật.
Cô giáo đi thẳng xuống chỗ Hạ và cúi xuống ngăn bàn lôi ra được quyển truyện tranh.
"Đọc truyện trong lớp, không nghe giảng."-Cô giáo nghiêm giọng -"Về viết bản kiểm điểm, xin chữ kí phụ huynh, ngày mai nộp cho cô. Tạm thời cô tịch thu cái này."
"Ơ, không đươc.." -Hạ buột miệng làm cô giáo nhíu mày lại nhìn càng làm Hạ sợ hơn. Cô bé lí nhí.
"Dạ vâng! Em biết lỗi rồi ạ!"
Cô giáo cầm theo quyển truyện cất lên bàn giáo viên và tiếp tục bài giảng. Hạ bối rối quay lại nhìn Dương, mặt như muốn khóc, cô bé thì thầm.
"Tớ xin lỗi."
Cuối buổi học ngày hôm ấy, khi tiếng trống tan trường vừa vang lên, Hạ vội đi đến chỗ Dương.
"Xin lỗi! Tớ sẽ xin cô lại quyển đấy cho cậu."
"Vì hẹn cuối giờ trả nên tranh thủ đọc thế cơ à?" -Dương ra vẻ chất vấn.
Hạ cắn môi áy náy, không trả lời.
"Mai xin được cô, cứ cầm về nhà mà đọc, bao giờ đọc xong trả cho tớ, đừng làm nhàu là được." -Dương nở một nụ cười thân thiện khiến Hạ thấy mừng húm.
"Cảm ơn Dương!"
Bắt đầu từ ngày hôm ấy, tình bạn của Dương và Hạ được gieo bởi một sở thích chung nho nhỏ. Hai cô bé càng thân nhau hơn, có chuyện gì cũng nói cho nhau nghe, cùng đi học, cùng ôn thi hai đưa giống như cặp bài trùng trong lớp.
"Mày đăng ký trường nào chưa?"
"Tao đăng ký cả trường chuyên nữa."
"Thật không? Tao cũng đăng ký đấy! Lại được học chung rồi!"
"Chắc gì đã đỗ! Con hâm!" -Dương bật cười trêu Hạ.
Gắn bó với nhau gần 4 năm, hai cô gái đứng trước ngưỡng cửa cấp 3. Ngày đi xem điểm thi, cả hai đứa đều hứa với nhau lỡ mà có đứa nào trượt thì vẫn sẽ liên lạc với nhau, vẫn sẽ chơi với nhau, gặp nhau đều như trước.
"Đứa nào trượt cũng không được khóc!" -Hạ nói khi đi cũng Dương đến chỗ bảng tin.
"Mày đang tự nói mày đấy af?" -Dương dẩu môi trêu chọc.
"Kệ tao! Đi nhanh lên mày! Tư dưng tao thấy hốt quá!" -Hạ rảo chân nhanh và kéo tuột Dương đi.
Hai đứa chăm chăm nhìn vào tờ danh sách đỗ, tim đập thình thich như trống, tay chắp trước ngực như đang trong một buổi cầu kinh. Chỉ cần mất 2,3 phút dò tên là sẽ biết đỗ hay không nhưng 2,3 phút với hai đứa lúc ấy dài như một thế kỉ. Dương thì thầm.
"Có! Có tao mày ơi!"
"Tao..cũng..đỗ rồi mày ơi!" -Hạ hét lên sung sướng. Hai đứa ôm nhau nhảy cẫng lên như hai con rồ mặc kệ bao bạn bè xung quanh nhìn chúng như quái vật.
Thân thiết và hiểu nhau đôi khi hơn cả ruột thịt, cái tính trẻ con lóc nhóc của Hạ, sụ mạnh mẽ và cá tính của Dương, nhìn vào hai đứa thấy chẳng giống nhau lắm mà nhiều người vẫn hỏi sao lại thân được đến như vậy. Trong mắt Dương, Hạ giống như một cô em gái bé bỏng cần được nâng niu, còn Hạ coi Dương như một người bạn tâm giao, một người mà cô không cần ngần ngại chia sẻ bất cứ chuyện gì.
Một ngày gió mùa về, trời âm u xám xịt đến nao lòng. Cả lớp thấp thỏm chờ hết giờ để kịp về nhà trước khi cái rét ập xuống thành phố. Tiếng trống trường vừa tan, Dương vội xách cặp đi ra khỏi lớp. Xuống đến sân trường, Dương bị Hạ tóm lại.
"Này!" -Hạ hằm hằm nhìn vào Dương. -"Dạo này mày mắc chứng gì thế? Toàn bỏ tao đi về trước, tao rủ đi đâu cũng không đi là như thế nào? Mày tránh mặt tao đấy à? Có gì khó chịu thì phải nói ra mới được chứ!"
Dương nhìn Hạ với ánh mắt rất buồn nhưng cô vẫn lạnh lùng nói.
"Tao vẫn thế, chẳng có vấn đề gì cả! Không phải là do mày!"
"Mày nói thế mà nghe được à? Không phải do tao thì sao mày cứ tránh tao thế? Có chuyện gì cũng không nói cho tao biết. Như thế mà mày bảo không có gì à?" -Hạ tức tối.
"Tao đã bảo không là không! Đi về đi! Bắt đầu có hạt mưa rồi đấy!" -Dương quay đầu đi thẳng ra nhà xe mà không chờ Hạ. Những hạt mưa lộp độp rơi xuống sân trường, những đứa học sinh vôi vã chạy nhanh để trú mưa. Hạ vẫn đứng chết trân tại chỗ, buồn rầu nhìn theo Dương bước đi một cách lẻ loi.
Những ngày sau đó, Dương vẫn đi học đều đều nhưng không đi cùng Hạ như trước và hầu như tránh tiếp xúc với mọi người trong lớp chứ không riêng gì với Hạ. Hạ vẫn cố gắng bắt kịp Dương trên đường đi học về hay gọi điện thoại cho Dương nhưng cô luôn tìm cách chuồn đi trước hoặc trả lời qua quýt qua điện thoại và dập máy. Hạ ức lắm nhưng không biết làm cách nào để tìm hiểu xem con bạn mình đang gặp phải vấn đề gì. Thái độ của Dương thay đổi đột ngột khiến Hạ cảm thấy mất phương hướng, đôi khi cô còn tự hỏi bản thân mình có phải là lý do cho sự thay đổi đó của Dương hay không nữa. NHưng Dương vẫn cứ như thế, trong khoảng thời gian hơn 1 tháng, Dương tiếp tục đóng vai một người xa lạ và bất cần ở trong lớp. Những đứa khác cũng hỏi Hạ về điều đó, cô chỉ biết lắc đầu.
Một buổi tối, Hạ đang ngồi học bài thì thấy có điện thoại. Là Dương. Cô băn khăn không biết có chuyện gì, sau một thời gian làm mặt lạnh, bỗng dưng hôm nay Dương lại gọi.
"A lô, tao đây!" -Hạ bắt máy.
"Mày có nhà không, xuống dưới nhà gặp tao một tí!"
Hạ đi nhanh xuống và lạch cạch mở cửa.
"Hạ đi đâu đấy con?" -Tiếng mẹ Hạ nói vọng xuống.
"Bạn con đến chơi ạ." -Hạ trả lời rồi nhanh tay mở cổng. Dương đứng khuất vào một cái cây trước hiên, khuôn mặt đầy vẻ bất an. Hạ thấy thế bèn tiến lại gần kéo tay Dương.
"Vào nhà đi."
Nhưng ngay lập tức, Dương giật tay lại và quay mặt đi không nhìn Hạ.
"Thôi! Tao không muốn vào! Đứng ngoài này đi!"
Nhìn thái độ của Dương, cô đành khép cổng lại rồi đứng gần bên Dương.
"Mày có chuyện gì thế?" -Hạ nhẹ giọng.
Dương vẫn cúi gằm mặt xuống đất không trả lời. Hạ nghiêng đầu cố gắng nhìn biểu hiện trên mặt Dương và cố làm ra vui vẻ.
"Sao thế con hâm này? Chuyện gì nào?"
Dương từ từ ngẩng mặt lên, hai hàng nước mắt chảy dài xuống má khiến Hạ ngẩn người ra.
"Sao...mày làm sao thế?" -Hạ lo lắng.
Dương tiến lên một bước, gục đầu vào vai Hạ và khóc dữ dội. Vai Dương rung lên, nước mắt tuôn rơi như thể chưa bao giờ Dương được khóc. Hạ cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng đang thấm ướt vai áo mình. Cô bối rối không biết phải làm gì nên cứ để yên cho Dương khóc, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Dương. Hai đứa cứ đứng như thế một hồi lấu cho đến khi Dương dịu xuống. Hạ thấy thế liền cố gắng gợi chuyện. Cô nhỏ nhe.
"Có chuyện gì, nói với tao xem nào!"
Vẫn sụt sit, Dương từ từ rời khỏi vai hạ, lấy tay quẹt nhanh nước mắt đang tèm lem trên mặt, cố gắng nói một cách khó khăn.
"Tao...hôm nay...tao..."
Hạ im lặng nhìn thẳng vào mắt Dương chờ đợi câu trả lời.
"Hôm nay... tao.. đã ngủ với một người."
Hạ nhíu mày nhìn Dương đầy vẻ khó hiểu.
"Tao..ờ...tao nghĩ là...dù mày có cổ hủ đến thế nào.. thì việc này cũng không đến mức khiến mày phải day dứt thế này chứ hả? Mà vốn mày cũng khá thoáng mà, đúng không? Ờ thì có thể mới xáy ra thì sẽ sốc một chút nhưng..."
"Tao đã ngủ với một đứa con gái." -Dương ngắt lời Hạ.
Hạ đơ người nhìn Dương chằm chằm. Dương lặp lại.
"Tao đã ngủ với bà ấy! Vì ... tao..." -Dương lại bật khóc. Hạ vội ôm lấy Dương dù trong đầu đang là một mớ suy nghĩ hỗn độn khiến cô không thể thốt lên lời. Dương cứ khóc một cách thảm thiết còn Hạ vỗ về một cách tội nghiệp. Cuối cùng Hạ rụt rè lên tiếng.
"Đi loanh quanh đây một chút đi."
Dương nhìn lên, bình tĩnh nhìn lại xung quanh rồi gật đầu. Để lại xe lại trước cửa nhà Hạ, hai cô gái chầm chậm bước đi song song quanh khu phố.
Dương cứ lầm lũi bước, Hạ thi thoảng liếc nhìn sang cô bạn. Trong đầu chắc phải có đến hàng trăm câu hỏi để hỏi, nhưng Hạ không biết phải bắt đầu từ đâu. Hai đứa cứ đi như thế, bông nhiên Dương chỉ một chiếc ghế đá.
"Ngồi tạm đây nhé!"
"Hả? À...ờ ngồi đi!: -Đang mải suy nghĩ thấy Dương nói thế Hạ vội vàng đồng ý.
Vừa ngồi xuống ghế, Dương đã chủ động nói.
"Chắc mày ngạc nhiên lắm đúng không?"
Hạ nhìn Dương rồi rụt rè gật đầu.
"Đấy là lý do mà mày không muốn gặp tao nữa à?" -Hạ hỏi
Dương nhìn thẳng vào mắt Hạ, rồi cất giọng đều đều như bắt đầu một câu chuyện dài không có kết.
"Thật ra tao bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt của tao so với mọi người từ khá lâu rồi, nhưng tao không muốn thừa nhận vì tao sợ, tao sợ sẽ bị mọ người đánh giá. Tao cũng đã cố gắng đấu tranh với chính bản thân mình nhưng tao không biết hỏi ai về cái đấy cả, mọi thứ mơ hồ lắm."
Hạ im lặng lắng nghe, như nuốt lấy từng lời tâm sự của cô bạn thân.
***
"Gần đây tao có gặp một đứa quen qua blog, nó là les. Đi cùng nó 2 lần thì nó nói thẳng với tao như thế, rồi nó bắt đầu rủ tao đi chơi với hôi của nó, trong đó có bà này..."
Nói đến đấy, Dương dừng lại. Cô đan hai tay vào nhau và siết chặt lại đầy bối rối. Hạ nhìn thấy bèn nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tao hiểu vì sao mày day dứt đến thế! Nhưng dù sao thì chuyện cũng đã rồi, mày đừng tự dằn vặt mình làm gì nữa. Tao nghĩ vấn đề bây giờ, mày có thực sự là như thế không? Ý tao là... mày có đang bị lôi kéo thành như thế không hay bản chất mày vốn là như thế?"
Dương thở dài buồn bã.
"Tao nghĩ là tao cần thêm thời gian nữa thì mới biết được."
"Tất cả là tùy ở mày! Tao chỉ muốn mày biết là dù mày có như thế nào, hay ai nói gì mày đi chẳng nữa thì tao vẫn là bạn của mày, vẫn ở bên cạnh mày, hiểu chưa? Đợt vừa rồi mày cư xử kiểu đấy làm tao buồn lắm! Đứng có như thế nữa!" -Hạ lắc lắc tay Dương như kiểu bọn trẻ con nịnh nhau để làm lành.
Dương mỉm cười nhìn Hạ rồi gật đầu và nói nhỏ.
"Tao xin lỗi!"
"Tao chả nghĩ ngợi gì nhiều đâu! Mày vẫn là bạn thân của tao, thế thôi!" -Hạ nhoẻn cười, mắt lấp lành nhìn Dương vui vẻ khiến Dương bỗng thấy một sự bình an khác lạ giữa một đống lộn xộn trong lòng.
|
|