|
12
Dương không bao giờ quên được cái bản mặt của Tùng ngày hôm đó, cái ngày mà Dương vừa uất ức, vừa thấy mừng rỡ khi mặt đối mặt với Tùng trong tình huống tréo ngoe ấy.
Tháng cuối năm, Dương tất bật với các loại giấy tờ tổng kết rồi báo cáo. Cuối năm quay cuồng với công việc, Dương còn thấy chạnh lòng hơn khi Hạ mới gọi điện khoe với Dương về món quà mà Tùng vừa tặng cho cô, đó là chuyến du lịch Phan Thiết kỷ niệm một năm yêu nhau của hai người. Những cô gái, nếu thân nhau, họ có thể mừng cho niềm vui và hạnh phúc của bạn mình. Dương và Hạ thân nhau lắm nhưng nghe những chia sẻ này của Hạ, Dương buồn nhiều hơn vui. Không phải Dương ghen tị với Hạ theo kiểu những cô nàng chảnh chọe chơi với nhau chỉ sơ sơ bề ngoài, mà Dương thấy hụt hẫng, bởi bên Hạ bây giờ không chỉ có Dương, Hạ dành tất cả quỹ thời gian của mình để ở bên Tùng, mang Tùng vào mọi cuộc nói chuyện giữa Dương và Hạ. Tình bạn mười mấy năm, Dương đã ở bên Hạ đủ lâu để biết được bao nhiêu vui, bao nhiêu buồn mà Hạ có, đã cùng Hạ chia sẻ đến phân nửa cái cuộc sống này và Dương chưa bao giờ thấy Hạ quan tâm và yêu thương một ai nhiều đến thế như khi Hạ gặp Tùng. Dương không hề ghen tị với Hạ vì Hạ hạnh phúc, chính xác mà nói, Dương ghen tị với Tùng.
Đối với Dương, Hạ có một vị trí rất quan trọng mà không một ai có thể thay thế được. Nhưng rồi Tùng xuất hiện. Tùng giống như một thỏi nam châm thu hút mọi sự chú ý của Hạ, để rồi Tùng cứ hiện hữu trong mọi câu chuyện, trong những cuộc đi chơi của Hạ và Dương. Nhìn Hạ tươi cười kể về Tùng, lòng Dương đau nhói một nỗi hờn ghen không thể bộc lộ. Một phần Dương vui vì Hạ vui, còn một phần Dương đau vì mất Hạ vào tay người khác. Nhưng Dương chẳng thể làm gì khác. Dương chỉ có thể là một người bạn thân mãi mãi của Hạ mà thôi.
Dương ngồi soạn các giấy mời và công văn được gửi đến, lan man nghĩ đến Hạ, nghĩ đến giọng nói hào hứng của Hạ khi sắp được đi du lịch với Tùng.
“Sao không đi vào cuối tuần này mà phải chờ cuối tháng? Thứ Bảy này là tròn một năm yêu nhau còn gì?” - Dương thắc mắc.
“Ừ, tao cũng hỏi thế. Nhưng anh Tùng phải đi Sài Gòn công tác mất hai tuần, đến hai mươi mới về cơ. Mai là anh ý bay rồi. Phải chờ anh ý về mới đi được!”
Dương có thể tưởng tượng ra đôi mắt sáng ngời của Hạ khi nói về Tùng như thế! Ừ, thà vui vẻ hạnh phúc, còn hơn buồn bã vì chuyện gì. Cô tự nhủ với lòng mình như vậy!
Cuối năm là dịp các công ty thi nhau mở tiệc tri ân đối tác. Dĩ nhiên là ngân hàng mà Dương đang làm việc cũng được một công ty mời dự tiệc. Năm nay trưởng phòng cáo có việc gia đình nên cử Dương đại diện phòng đi dự tiệc cùng ban Giám đốc. Suy cho cùng, chân cô cũng dài nhất phòng chứ cũng đâu có vừa.
Buổi tiệc được tổ chức rất công phu và quy mô khá lớn. Giám đốc bên chỗ Dương đang đứng nói chuyện với một vài vị khách mới tới còn Dương đang lúi húi lấy đồ uống ở chỗ bàn tiệc, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng sếp mình đang chào hỏi. Bất chợt Dương nghe thấy giọng nói khá quen thuộc.
“Chào anh! Đây là vợ em! Đang đi du học thạc sĩ bên Anh mới về nghỉ Tết anh ạ!”
Dương nhanh chóng quay lại nhìn và như không tin vào mắt mình. Cái người đang tươi cười giới thiệu cô gái đứng bên cạnh là vợ mình, chính là Tùng. Ngay tức khắc, Dương cầm theo hai ly rượu rồi tiến đến bên cạnh sếp của mình.
“À! Giới thiệu với Tùng đây là Dương, nhân viên phòng Tín dụng bên mình.” - Sếp Dương vui vẻ nhìn Dương và Tùng.
Dương xoáy sâu vào mắt Tùng và nở một nụ cười lịch thiệp.
“Chị nhà anh đẹp quá! Bao giờ thì chị về hẳn ạ?” - Dương vừa quay sang vợ Tùng hỏi han vừa đánh mắt sang quan sát thái độ của Tùng. Tùng thoáng chút dao động, có thể thấy như anh ta đang cố nuốt khan sự dối trá của mình để tìm ra một lý do chính đáng cho tình huống mà không bao giờ có thể nghĩ tới như thế này. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh ta đã lấy lại được sự tự tin vốn có. Tùng lịch sự nhìn sếp Dương rồi khéo léo cáo lui.
“Vợ chồng em xin phép, phải qua bên kia chào anh Thanh một tiếng. Lát nữa thư thả nói chuyện sau anh nhé!”
Nói rồi Tùng nhanh chóng kéo cô vợ đi về phía góc phòng tiệc. Dương nhìn theo không chớp mắt. Trong đầu cô bây giờ chỉ có Hạ. Hạ ơi! Anh ta đang ở đây, trong cùng một thành phố với em, anh ta không đi đâu cả mà đang ở ngay đây, với một người phụ nữ có danh xưng là vợ anh ta. Và em, em chỉ là người thế chỗ cho cô vợ đi du học kia thôi! Em sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào đây khi đã tin tưởng anh ta đến thế, Hạ ơi? Dương quay cuồng với suy nghĩ về Hạ, cô sẽ phải làm sao khi chính mình sẽ là người mang nỗi đau này đến với Hạ bây giờ?
***
Dương lao như bay ra khỏi chỗ làm việc trước sự tò mò của những người cùng phòng. Cô chạy hộc tốc trên đường mặc kệ đôi giày cao gót nhọn dựng đứng đang mang dưới chân. Đến quán café cuối phố, cô khựng lại. Tùng bước ra khỏi quán, vẫn là cái bản mặt đáng căm ghét ấy. Dương chủ động tiến thêm vài bước đến trước mặt Tùng, bất ngờ, cô vung tay tát Tùng một cú trời giáng. Tùng sững người nhìn Dương, cô nhìn xoáy vào Tùng đầy thách thức rồi quay người đi vào bên trong, bỏ lại Tùng đứng trơ ra trên vỉa hè cùng bao con mắt hiếu kỳ của người đi đường.
Hạ ngồi xoay lưng về phía lối vào, dáng vẻ nhỏ bé cô quạnh bên khung cửa sổ. Nhìn Hạ như một cái bóng thật sự đang muốn tan biến đi. Dương đứng lặng nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng tiến đến, ngồi xuống bên Hạ. Hạ vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, không có phản ứng gì. Dương không hỏi vì Dương hiểu, Hạ sẽ nói khi cô muốn, Dương chỉ muốn Hạ biết mình đã ở đây, bên cạnh Hạ rồi.
“Mày nói đúng! Tùng không phủ nhận gì cả!” - Hạ cất tiếng, nghèn nghẹn và đứt quãng.
“Còn gì để phủ nhận nữa cơ chứ! Thằng khốn ấy!” - Dương cay đắng nghĩ. Cô nắm tay Hạ và siết chặt.
Bờ vai nhỏ bé của Hạ bắt đầu run lên, nước mắt rơi lã chã thấm ướt và tạo thành vệt trên cái chân váy xanh biển Hạ đang mặc. Hạ quay lại nhìn Dương, Dương thấy trong lòng mình đau nhói. Cô ôm lấy Dương và bật khóc nức nở.
“Nói là lừa dối tao vì yêu tao, tao đâu có cần cái thứ tình yêu ấy! Sao lại tự cho mình cái quyền giẫm đạp lên niềm tin của tao như thế hả mày?”
Dương cắn môi im lặng, chỉ siết chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Hạ trong tay mình. Nhìn Hạ thế này, Dương cũng đau, đau nhiều lắm Hạ biết không… |
|