|
Tác giả |
Đăng lúc 20-9-2016 10:37:10
|
Xem tất
8
Hạ ngồi trong quán café quen thuộc, bên cạnh vẫn là cốc trà bốc khói như mọi khi cùng với hai quyển truyện vừa mua được và ngoài trời đang đổ mưa rào. Hạ thấy may mắn vì vừa kịp mua truyện xong trời mới mưa to, nếu không vào đây tránh mưa sẽ rất sốt ruột vì không có gì để đọc mà mưa thì chẳng biết bao giờ mới tạnh. Bất chợt, Hạ thấy điện thoại rung liên hồi, là một số lạ. Hạ ngần ngừ không muốn nhấc máy nhưng đầu dây bên kia có vẻ rất kiên nhẫn. Cô đành nghe máy với giọng rất cảnh giác.
“A lô.”
“Trời mưa to quá, lại lạnh nữa. Hạ mời tôi cốc trà được không?”
Là Linh. Trong thoáng chốc, Hạ thấy như một điều gì đó rất đặc biệt đang diễn ra khiến cô quên hết mọi thứ xung quanh, tiếng mưa, tiếng nhạc, tiếng ồn ào trong quán. Cô rụt rè trả lời.
“Cậu đang ở đâu thế?”
Linh bông đùa nói.
“Đã biết là ai đâu mà lại hỏi thế?”
“Biết chứ! Chỉ có cậu mới xưng hô kiểu đấy với tôi thôi. Thế cậu đang ở đâu?” - Hạ hỏi lại.
“Tôi đang ở chỗ cũng mưa rất to, nhạc rất hay, và có thể ngắm được một người đang vừa uống trà vừa đọc truyện.”
Vừa nghe Linh nói dứt lời, Hạ ngạc nhiên tròn mắt khi thấy Linh đang đứng ngay cạnh bàn cô đang ngồi. Linh mỉm cười nhìn Hạ rồi hạ điện thoại xuống. Trên tóc và vai áo Linh vẫn vương lại vài giọt nước mưa.
“Tôi cúp máy rồi đấy!” - Linh nhắc.
Hạ giật mình sực nhớ ra bèn bỏ ngay điện thoại xuống khỏi tai.
“Sao mà ngắm tôi đến ngẩn người ra thế?” - Vừa nói Linh vừa ngồi xuống ghế đối diện Hạ.
“Không! Tôi bị bất ngờ tí thôi!” - Hạ hơi bối rối. Cô hoàn toàn muốn che giấu đi cái cảm giác vui mừng khi được gặp lại Linh lần nữa. Cô không muốn Linh biết được suy nghĩ thật sự của mình.
“Lâu rồi không gặp, nhìn Hạ già đi rồi đấy!” - Linh nói giọng rất thản nhiên. Và dĩ nhiên, cái câu nhận xét thiếu thiện chí này khiến Hạ thấy tự ái kinh dị. Cô lập tức quên ngay cái cảm xúc lâng lâng vừa nãy mà sa sầm mặt xuống.
“Cậu uống gì gọi đi. Tôi mời.”
Linh nhìn vẻ mặt cáu kỉnh của Hạ rồi vẫy gọi phục vụ kêu một cốc trà nóng. Hạ lườm Linh một phát rồi cúi xuống mở truyện ra đọc tiếp. Linh không có phản ứng gì với hành động ấy, chỉ ngồi lặng lẽ nhìn Hạ, thi thoảng liếc sang những giọt mưa đang táp vào cửa kính.
Hạ vẫn chăm chú lật từng trang sách, thi thoảng nhấp một ngụm trà và Linh cũng vậy, nhấp một ngụm trà rồi ngồi nhìn Hạ. Cả hai không nói gì với nhau, chỉ có tiếng nhạc, tiếng trò chuyện của bàn bên cạnh và tiếng mưa đang nhỏ dần.
Hạ gấp quyển truyện lại sau khi đánh dấu trang mình vừa đọc và ngẩng đầu lên nhìn Linh, Linh vẫn đang nhìn cô chăm chú. Thật sự Hạ không biết phải làm gì trong tình huống này. Cô thấy vô cùng bối rối. Khi giở truyện ra đọc, Hạ chỉ nghĩ là Linh sẽ biết điều mà nói một câu gì đó khiến cô hết giận, nhưng không hề. Linh hoàn toàn im lặng và Hạ quá tập trung đọc sách khiến cô quên đi mất là mình cần nói gì đó với người đối diện. Khi câu chuyện trong trang sách chùng xuống, Hạ mới nhận ra đã khoảng bốn mươi lăm phút trôi qua, Linh vẫn ngồi yên và nhìn cô như thế. Ngoài trời đã tạnh mưa và hé chút nắng nhẹ nhàng khiến mọi thứ như sáng bừng lên. Linh nhẹ nhàng mở lời.
“Tạnh mưa rồi đấy! Đi ra ngoài một chút đi!”
Như bắt được phao cứu sinh, Hạ mừng húm và hưởng ứng ngay. Hạ nhanh nhẹn thu dọn các thứ trên bàn vào túi và đứng dậy bước đi. Cô thấy nhẹ cả người khi thoát khỏi tình huống kỳ lạ này. Tuy nhiên, có vẻ như hôm nay vận đỏ đã trốn khỏi Hạ. Vừa bước chân ra đến cửa quán thì cô bị vấp do lớp sỏi trang trí dưới đường. Cú vấp khá mạnh khiến Hạ loạng choạng suýt lao ra phía trước nhưng may mắn là cô đã kịp vịn vào một bên tường, nhưng điều đó không có nghĩa là cú vấp không để lại hậu quả gì. Khi đã hoàn hồn rồi, định đứng thẳng dậy thì Hạ thấy một bên chân hẫng hẫng, cúi xuống nhìn thì mới tá hỏa khi thấy gót bên phải đã long hẳn ra khỏi giày. Hôm nay Hạ đi một đôi giày cao chín phân và hậu quả là bây giờ chân trái của cô chênh lệch chín phân so với chân bên phải. Hạ loay hoay không biết nên làm thế nào, để thế này thì không thể đứng được chứ đừng nói là đi, mà cởi giày ra thì cũng thật là khó xử. Vừa lúc ấy, Linh bước ra từ quầy thanh toán và nhìn thấy Hạ đang lúng túng cầm cái gót giày trên tay. Linh bèn nhanh nhẹn tiến đến chỗ Hạ, quay lưng lại với cô và cúi người xuống. Hạ há hốc mồm nhìn lưng Linh và không biết phải làm gì. Linh vẫn từ tốn nói.
“Lên đi. Không lẽ Hạ muốn cởi giày ra đi đất?”
Cô nhìn ngang ngó dọc đầy vẻ ngại ngùng rồi cúi xuống nói thầm rất nhanh vào tai Linh.
“Nhưng tôi đang mặc váy!”
Linh vẫn khom người xuống không trả lời, như kiểu muốn nói nếu Hạ không lên thì mình sẽ cứ như thế này. Cô cắn môi lúng túng nhìn Linh rồi lại nhìn xung quanh. Hai vị khách đang trên đường bước vào quán nhìn họ ra chiều rất tò mò khiến Hạ vội vã quay mặt đi vì xấu hổ.
“Lên đi, nhanh lên.” - Linh giục.
Hạ đành miễn cưỡng rụt rè vòng tay qua cổ và dựa người vào lưng Linh. Linh vòng hai tay xốc mạnh người Hạ lên làm cô giật mình hoảng hốt. Cứ như thế, Linh bước đi rất tự tin dọc con đường dẫn từ quán ra chỗ để xe. Bỗng nhiên cảm giác ngại ngần xấu hổ của Hạ biến đi đâu mất, thay vào đó là chút gì đó xao xuyến ở bên trong khiến cô quên đi những ánh mắt hiếu kỳ đang dõi theo mình. Cô thấy ấm áp đến lạ lùng.
Đến chỗ để xe, Linh cúi thấp người để Hạ tuột xuống. Linh quay sang nói.
“Tiếc thật đấy! Trời vừa tạnh mưa, định đi chơi mà không được. Như thế này đành để Hạ về thôi.”
Hạ nhìn Linh, có chút bông đùa.
“Cậu nói cứ như kiểu không muốn cho tôi về ấy!”
“Thật sự là như vậy đấy!” - Linh đáp lại không ngần ngại khiến Hạ hơi sững ra một chút.
Linh nhanh nhẹn dắt xe ra, giúp cô ngồi lên xe rồi nói.
“Hạ về đi. Đi cẩn thận.”
Tuy nhiên, Hạ xuống xe, nhanh nhẹn tháo giày và cất vào cốp. Cô nhìn Linh và nói rất vô tư.
“Đằng nào cũng đi về nhà, để chân lên xe thì không có giày cũng chả sao! Tôi về nhá!”
Linh mỉm cười gật đầu với Hạ, cô cũng nhìn Linh rồi quay đi, định nổ máy cho xe đi thì sực nhớ ra, Hạ vội quay đầu lại và nói nhanh.
“Cảm ơn cậu.”
Linh cười vẫy vẫy tay chào. Hạ nói thêm.
“Cả chuyện lần trước nữa!” - Rồi Hạ quay người phóng xe đi. Bất ngờ Dương phóng xe đến, hai cô gái đụng nhau ở đầu ngõ, cách chỗ Linh đứng không xa. Linh nhìn theo, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô gái vừa đến chính là Dương.
Dương vội xuống xe, chạy đến gần Hạ, cuống quýt nói.
“Tao xin lỗi! Tự nhiên lão sếp bắt sang họp gấp, mãi mới trốn được.”
Hạ giả vờ giận, nghiêm mặt nói.
“Vâng! Ai chả biết nàng bận rộn!”
“Cái con này!” - Dương nguýt. Chợt thấy chân Hạ không đi giày, Dương hỏi ngay.
“Sao lại đi đất thế này?”
“Nhờ phúc của mày, ngày hôm nay tao hên lắm đấy. Thôi đi về nhà tao đi, làm cốc trà rồi buôn.”
Dương gật đầu, lên xe rồi cả hai cô gái cùng phóng đi.
Linh đứng nhìn cuộc nói chuyện của Dương và Hạ cho đến khi cả hai cô gái đi khuất khỏi con ngõ nhỏ, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ băn khoăn. Bất chợt điện thoại của Linh đổ chuông. Linh lấy điện thoại, màn hình hiện Phiền phức đang gọi. Linh thoáng thở dài rồi nghe máy.
“A lô!”
“Anh Linh à! Anh đang ở đâu đấy? Tối nay đi xem phim với em nhá!” - Giọng Mai lanh lảnh trong điện thoại.
“Tớ bận rồi!” - Linh vẫn giữ điệp khúc cũ.
Bất chợt giọng Mai xụ xuống nghe rất buồn.
“Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Bình thường anh từ chối em cũng được nhưng hôm nay anh đi với em đi. Em không tổ chức sinh nhật chỉ để được đi chơi với anh thôi đấy!”
Nghe Mai nói như thế, Linh thấy hơi áy náy. Linh không ghét Mai, chỉ là anh không thể cho cô bé thứ tình cảm mà Mai muốn, nhưng Linh cũng không muốn làm Mai bị tổn thương vì mình. Dù sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt, chí ít là đối với Mai. Linh đành dịu giọng.
“Ok! Thế hẹn nhau ở đâu?” |
|