|
Chương 15.2
Cô rất thiếu kinh nghiệm nói chuyện với trẻ con, một hồi lâu cũng chưa hỏi được câu nào, đứa trẻ kia xem chừng không hiểu tiếng Anh, chỉ mỉm cười với cô như một thiên thần nhỏ. Cậu nhóc này thật xinh xắn, đáng tiếc lại không nói câu nào.
Có lẽ là con của khách mời, cô nhất thời không nghĩ ra được có những ai, vì thế gọi nhân viên dắt thằng bé vào trong đại sảnh tìm người. Nó cứ lắc đầu, mím môi vẻ không kiên nhẫn, sau đó quay lại bên cô, đột nhiên nói: “Tommy”. Hóa ra đó là tên của thằng bé.
Nhân viên đi tra ở bàn đăng kí xem có con ai tên là Tommy không, không có kết quả. Thẩm An Nhược hơi đau đầu, cô thấy mệt, nhưng không yên tâm giao đứa trẻ cho ai. Cậu bé kia lại dần quen hơi cô, bắt đầu nói chuyện với cô. May mà bình thường cô xem nhiều phim điện ảnh nước ngoài, không học được nhiều nhưng phát âm cũng tàm tạm, đứa trẻ này nói tiếng Đức. Cô đột nhiên nhớ ra trong số khách mời hôm nay có người có thể giúp, sớm biết phải nhờ vả anh thì lúc nãy đã không vô lễ với anh.
Nhân viên không tìm thấy anh, vì thế cô đành nhấc điện thoại lên gọi. Anh ghét tiệc tùng như vậy, cô lại làm anh tức giận, có lẽ anh đã sớm bỏ về, cô cũng không ôm hi vọng lắm, nhưng năm phút sau, Trình Thiếu Thần quay lại thật, hóa ra anh vẫn chưa đi.
Cô không thể không phục, nhưng có những người dường như trời sinh ra đã có duyên với trẻ con. Thằng bé im như thóc, ở với cô mười lăm phút mới chịu nói một từ, với Trình Thiếu Thần chỉ sau mười phút đã cô cùng thân thiết, ánh mắt đề phòng lúc đầu với hai người hoàn toàn biến mất, một lát sau còn chủ động rúc vào lòng anh, cực kì ngoan ngoãn, ôm cổ anh khẽ thủ thỉ, thi thoảng lại ngoảnh đầu nhìn cô. Trước nay Trình Thiếu Thần đối với trẻ con luôn kiên nhẫn, ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười rạng rỡ, không hề giống anh lúc bình thường. Anh luôn là người hờ hững, nhưng ở chung với trẻ con lại rất hòa hợp. Ngày trước, mỗi lần cô thấy anh ở cùng trẻ con, dù là con của hàng xóm hay bạn bè, đều sẽ nảy sinh một cảm giác rất khó miêu tả như giây phút này.
Trình Thiếu Thần nhấn điện thoại, có lẽ đang gọi cho cha mẹ của Tommy.
“Liên lạc được với cha mẹ của thằng bé rồi à?”
“Ừ.”
“Sao họ lại để một mình thằng bé ở chỗ này?”
Trình Thiếu Thần không đáp, chỉ nói, “Tommy muốn đi tìm cha nó, anh thuận đường có thể đưa nó đi.”
“Làm phiền anh lâu quá rồi. Để lại địa chỉ là được, khách sạn sẽ đưa thằng bé về.”
Trình Thiếu Thần nhìn cô, nhìn đến nỗi Thẩm An Nhược thấy chột dạ, nhưng vẫn khăng khăng rằng Hoa Áo phải có trách nhiệm đưa đứa trẻ về với cha mẹ của nó. Cô quan sát thái độ của Trình Thiếu Thần trong một giây, cảm thấy lần này anh quyết đối đầu với cô thật rồi.
Đàm phán cứng rắn với anh trước nay chưa bao giờ là một lựa chọn sáng suốt, Thẩm An Nhược thông minh chữa lời, “Nếu anh không phiền, bọn em sẽ cử nhân viên lái xe đi cùng, xác nhận đứa trẻ này thật sự đã về với cha mẹ.”
“Trợ lý Thẩm, trông anh giống kẻ buôn bán trẻ em lắm à?”
Có nhân viên phục vụ ở ngoài cửa thò đầu ra xem, Thẩm An Nhược bị giọng điệu của anh làm cho bực mình vô cùng, nhưng không thể cãi lại. Rất nhiều nhân viên đều đã trông thấy đứa trẻ này rồi, cả khách khứa cũng thấy, nếu cô tùy tiện giao nó cho một vị khách thì làm sao ăn nói nổi, cho dù người trước mắt này tuyệt đối không thể là kẻ buôn người. Anh cũng không phải là người không có đầu óc, đương nhiên hiểu rõ vì sao cô lại kiên trì như thế, anh chỉ muốn khiến cô gặp phiền phức, trả đũa vụ hôm nay cô mất lịch sự với anh, đúng là đồ hẹp hòi.
Hai người giằng co một hồi, cứ nhìn nhau như vậy chẳng chịu nói gì, cậu bé đứng giữa cũng mở to mắt nhìn hai người.
Thẩm An Nhược quyết định nhận thua: “Em cùng anh đưa thằng bé về, không được từ chối.” Giọng cô rât thấp, nghe giống như đang van nài, thật ra vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Trình Thiếu Thần. Anh rất bình tĩnh, lúc nói “Được”, mặt không hề biến sắc, nhưng trong mắt đột nhiên như vừa lóe lên điều gì đó. Thẩm An Nhược có thể khẳng định mình vừa mắc bẫy, suýt nữa thì phẩy tay bỏ đi, nhưng vẫn nhẫn nhịn, gọi nhân viên phục vụ đi lấy áo khoác cho mình.
Trình Thiếu Thần tự mình lái xe, cậu bé chủ động trèo lên ghế phụ, vì thế Trình Thiếu Thần rất lịch sự giúp cô mở cửa xe sau. Cô do dự một lát, vốn định kiên quyết lái xe của mình nhưng nhớ ra chìa khóa xe không ở trên người, đanh lên xe.
Xe dừng trước quảng trường Thời Đại, cách khách sạn Hoa Áo không xa lắm. Nơi đây là trung tâm giải trí đông đúc tấp nập nhất thành phố. Thẩm An Nhược nghi ngờ hỏi: “Cha thằng bé thăm thú ở đây, bỏ con lại sao?”
“Cha của Tommy đang ở hội nghị quốc tế, lát mới ra được. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm, anh đói rồi.”
“Anh đang định trách khéo đồ ăn của Hoa Áo tối nay quá tệ sao?” Thẩm An Nhược hoài nghi hỏi.
“Anh ăn khuya không được sao?”
Thẩm An Nhược không nói gì nữa, thật ra cô cũng đang đói, cả tối chỉ uống rượu, ăn chẳng được bao nhiêu, bây giờ dạ dày rất khó chịu. Hơn nữa món bánh của cửa hàng này cũng rất được khiến cô càng thèm ăn.
Cậu nhóc vui vẻ ăn kem, chú Trình hiền lành ngồi bên cạnh giúp cậu lau miệng. Thằng bé vừa nói chuyện với Trình Thiếu Thần vừa nhìn Thẩm An Nhược cười cười, khiến cô càng nghi ngờ thật ra hai người họ đang bàn tán về cô.
“Em nghĩ anh nên nói với thằng bé không được tin người lạ, không được nói nhiều với người lạ, tuyệt đối không được ăn thứ người lạ mua cho. Còn nữa, ăn kem buổi tối là một thói quen không tốt đâu.”
“Mặc dù em sợ trẻ con nhưng lại có vẻ rất thành thạo trong việc giáo dục chúng thì phải.” Trình Thiếu Thần đang uống nước, lấy cốc che ngang mặt, hình như muốn ngắm cô qua ly thủy tinh.
Câu nói này đã chạm đúng vào tâm tư của cô. Thẩm An Nhược mím môi, không nói gì nữa.
“Bạn bè.” Cô giải thích trước.
“Đàn ông?”
Thẩm An Nhược chỉ cười, nhanh chóng chuyển đề tài: “Chị Thôi, dạo này bên bộ phận phòng thế nào? Có thường xuyên kín phòng không?”
“Kín sao được? Tháng sau mới là mùa đắt khách.”
“Vậy ạ? Nghe nói bên Vạn Hào, Đông Phương và Kim Đô đều hết phòng.”
“Mấy hôm nay bên Vạn Hào nhận hội nghị, sao không hết phòng được. Nhưng chỗ Đông Phương với Kim Đô thì sao có thể, khách bên đó không thể nào vượt bên mình được.”
“Chắc chuyển khách cho nhau rồi.” Thẩm An Nhược cười. Cô biết ngay Trình Thiếu Thần đã giở mánh khóe, nhân viên của khách sạn năm sao quả nhiên như trong truyền thuyết, có thể quan sát sắc mặt, thuận nước đẩy thuyền, nối giáo cho giặc. Cô phải kiến nghị với bộ phận nhân lực, tăng cường huấn luyện cho nhân viên của Hoa Áo như thế mới được. Trình Thiếu Thần cũng thừa nhận có âm mưu rồi, thế mà cô còn cam nguyện cắn câu, thật là đáng xấu hổ.
Vườn xương rồng quả nhiên nở hoa rất đẹp. Một mảnh đất nhỏ trong vườn hoa trung tâm không hề ăn nhập gì với cảnh vật xung quanh, nhưng vườn xương rồng nho nhỏ này có ý nghĩa kỉ niệm, nên được chăm sóc rất cẩn thận. Xương rồng nở hoa không dễ, lại cùng nở hoa sớm, đỏ nhạt, hồng phấn, vàng tươi, đủ các màu, thật là đẹp. Vì là ngày cuối tuần nên khá đông khách cũng đi ngắm hoa, chụp ảnh. Cô chăm chú ngắm một gốc xương rồng hình cầu nở hoa rất nhiều, hoa màu trắng sữa, tám, chín bông nở rộ dày đặt san sát nhau. Đột nhiên có người kéo váy cô, cô ngoảnh đầu lại, thấy một đứa bé người nước ngoài đang nhìn mình cười, hóa ra là thằng nhóc búp bê Tommy bỏ nhà tìm cha tối qua. Trong phút chốc, cô nghĩ đến một số thứ, không muốn thừa nhận nhưng cũng nhìn theo hướng ngón tay của Tommy, quả nhiên cách đó vài mét đã thấy bạn cũ. Người đàn ông đẹp trai người Đức, còn có một người phụ nữ tóc vàng, dáng vẻ thân mật đang cầm máy chụp ảnh hoa rất chăm chú, thấy cô liền gửi một nụ hôn gió, lại vỗ vỗ vai người phụ nữ tóc vàng kia cũng vẫy tay mỉm cười thân thiết với cô. Tommy dùng tiếng Trung còn chưa sõi nói với cô: “Bố, mẹ.” Kéo cô ngồi xuống, tự tạo dáng chụp ảnh, ông bé đẹp trai bên kia cũng phối hợp ăn ý, bấm máy, ra hiệu OK với cậu con.
Trước lúc đi, Tommy còn thơm một cái lên mặt cô. Thẩm An Nhược cảm thấy vừa nãy mình cười quá nhập vai, cơ mặt sắp cứng cả rồi, cuối cùng cũng bình thường trở lại, nhận ra quản lý Thôi đang nhìn mình mỉm cười rất thích thú: “An Nhược, nghe nói vận đào hoa của em dạo này được lắm, quả nhiên là thật, cả trẻ con lẫn người lớn nước ngoài cũng có.”
“Chị Thôi, đừng lấy em làm trò đùa nữa, không thấy vợ người ta ở bên cạnh à.” Thẩm An Nhược làm ra vẻ thuận miệng nhắc đến, “Gia đình ba người đó là khách của chúng ta ạ? Ở khách sạn chúng ta luôn?”
“Khách ở biệt thự số chín, ở hơn một tháng rồi.” Quản lý Thôi than thở, “Em quen anh đẹp trai đó à? Bữa tiệc tối hôm nọ còn hỏi chị, cô Thẩm An Nhược là người nào? Mới mấy hôm đã quăng lưới rồi sao? Hành động nhanh thật.”
“Anh ta là bạn của bạn em thôi.”
“Thế à, thảo nào.” Quản lý Thôi lại bổ sung thêm một câu rất thừa trước khi Thẩm An Nhược tính chấm dứt chủ đề, nhưng đủ để Thẩm An Nhược nóng máu, “Chị nhớ ra rồi, biệt thự số chín luôn giữ lại cho tập đoàn An Khải, nghe đâu người nước ngoài này là kĩ sư An Khải mới đào tạo. Ngày gia đình họ chuyển đến đây, Tổng giám đốc Trình của An Khải còn tự mình đến đón cơ đấy.”
*** ***
Thẩm An Nhược đứng ở chỗ đỗ xe một lúc, vẫn còn hơi chóng mặt nên quyết định lái xe về nhà. Buổi chiều cô nên đi đâu nhỉ? Về nhà ngủ? Hôm nay cô đã ngủ nhiều rồi.
Đang lúc do dự thì nhận được điện thoại cầu cứu của Hạ Thu Nhạn. Cô nàng đang điên cuồng mua sắm trên phố đồ cao cấp, tiêu hết sạch tiền, nhưng vẫn khăng khăng giữ chiếc áo mình đã nhắm dù không thể quẹt thẻ, hỏi Thẩm An Nhược có thể qua cứu bồ không. Cô đành lái xe tới tìm bạn.
“Sao dạo này cậu bận rộn như ngôi sao thế? Lúc tìm cậu, không phải đang tập huấn thì cũng tiếp khách. Hay là có tình mới rồi? Mau báo cáo xem nào”, Hạ Thu Nhạn vừa lảm nhảm theo thói quen, vừa xoay cô một vòng, “Hôm nay nhìn cậu rất khác, đã lâu lắm rồi không trang điểm như ngày trước. Ồ, sắc mặt hôm nay cũng tốt hơn mọi khi nữa, xem ra đang rất giận thì phải.”
Đúng thế, thật sự rất ‘tức giận’. Nghĩ đến bộ quần áo này cô lại thấy khó chịu, vào cửa hàng thay nguyên một bộ mới từ đầu tới chân, vừa bắt nhân viên cắt mác, vừa dặn bọn họ gói bộ quần áo cũ của cô lại.
“Làm gì vậy? Cậu ăn mặc tham dự trò chơi ‘Party down*’ ấy, được khe sướng quá hóa rồ à?” Hạ Thu Nhạn ném cho cô ánh mắt ‘cậu là đồ ngang như cua.’
Party down: Tên một trò chơi được lấy cảm hứng từ một chương trình truyền hình, trong trò chơi bạn sẽ quản lý một đội ngũ phục vụ, chuẩn bị âm nhạc, đồ ăn, bằng tốc độ và chất lượng nhanh nhất.
“Tớ đang chán, muốn thay đổi tâm trạng.”
“Bạn thân yêu, tên đàn ông xấu xa nào dám trêu chọc cậu? Tớ giúp cậu đập chết hắn.”
“Sao cậu biết là đàn ông?”
“Thế nếu là con gái cậu có bực tức không?”
Hai người đi dạo tới chạng vạng tối, vì đói nên tạt vào một quán đồ Tây trên phố. Thẩm An Nhược thấy bít tết quá dai, mì quá giòn, pizza quá ngấy, hình như hôm nay tất cả đều có gì đó không đúng, đến cả cách nhồi nhét vào dạ dày cho đỡ bực bội cũng không còn hiệu quả. Cô bỏ dao nĩa ngồi ngẩn ra, điện thoại lại đổ chuông, cô cứ nhìn chằm chằm cái tên nhấp nháy trên màn hình cho tới khi Hạ Thu Nhạn gọi cô: “Này, điện thoại.”
“Gọi nhầm thôi, hôm nay gọi nhầm mấy lần rồi.”
Một lát sau lại có điện thoại, cuối cùng cô đành cầm điện thoại ra ngoài bắt máy.
“Em đang ở đâu? Tối nay cùng đi ăn nhé.” Giọng Trình Thiếu Thần có vẻ rất thư thái.
“Việc công ty thu xếp ổn rồi à?”
“Ổn rồi.”
“Em đi cùng Hạ Thu Nhạn, đang dùng bữa rồi.”
“Thế à? Khi nào hai người ăn xong, anh qua đón em.”
“Không cần, hôm nay cô ấy tìm em có việc, em muốn sang chỗ cô ấy.”
Trình Thiếu Thần dừng lại vài giây, giọng thăm dò: “Sao thế, không thoải mái chỗ nào à?”
Đến cả diễn trò cô cũng không qua nổi mắt anh. Cô quyết định nhận thua, không muốn lòng vòng mất thời gian nữa. An Nhược hạ thấp giọng: “Trình Thiếu Thần, anh đùa chưa đủ à? Theo luật chơi, sau khi đạt được mục tiêu thì phải lập tức đi tìm mục tiêu mới, không được loanh quanh tốn thời gian, hiểu chưa?”
Anh lại rất bình tĩnh trả lời: “Câu nói của em quá thâm thúy, anh nghe không hiểu.”
“Ý em là, anh dùng âm mưu gian kế với em, có phải quá coi trọng em rồi không? Không cảm thấy tốn thời gian quý báu của anh à?” Cô rít qua kẽ răng.
Trình Thiếu Thần ở đầu dây bên kia cười đáp: “Em suy nghĩ cả một ngày mới dám phản ứng lại à? Đêm qua anh thành thật thừa nhận những gì, em còn nhớ không?”
Tiếng cười của anh rất ấm áp, nhưng theo những hiểu biết của cô về anh, nụ cười đó rõ ràng còn ẩn chứa hàm nghĩ khác, đêm qua chẳng phải em đã ngầm đồng ý với âm mưu của anh rồi à, sao giờ lại lên cơn tam bành vậy?
Mặc dù chỉ là nói chuyện điện thoai nhưng Thẩm An Nhược cũng thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng. Đêm qua lúc anh thừa nhận âm mưu của mình, cô làm sao có thể đẩy được anh ra, chỉ cảm thấy hai tai nóng dần lên.
“Anh với phục vụ khách sạn thông đồng lừa em cũng không sao, nhưng đến đứa trẻ nhỏ thế mà anh cũng lợi dụng, nửa đêm còn không cho nó ngủ, bắt nó xa mẹ, anh thật là vô liêm sỉ.” Cô không phải là đối thủ của anh lúc tranh luận, thà cô đi thẳng vào vấn đề luôn cho ngắn gọn.
Quả nhiên Trình Thiếu Thần khựng lại: “Trời, thông tin của em nhanh thật, anh còn tưởng phải vài ba hôm nữa em mới phát hiện ra chứ.”
Anh trưng ra thái độ vô liêm sỉ mà đầy tự hào ấy thực sự làm cô vô cùng tức giận, phải cố gắng lắm cô mới giữ cho giọng bình tĩnh: “Anh đắc ý lắm phải không, dùng thủ đoạn dụ dỗ trẻ vị thành niên với gái đã toan phận gìa như em, đường đường là doanh nhân ưu tú, anh không thấy tổn hại đến thân phận cao quý và gu thưởng thức của mình à?” Trong lòng còn thầm bổ sung thêm một câu, tức chết đi được, thủ đoạn dở hơi như thế lại làm cô sập bẫy.
“Thẩm An Nhược, em hấp dẫn hơn trẻ vị thành niên nhiều mà, đừng hạ thấp giá trị bản thân như thế.” Trình Thiếu Thần vẫn tiếp tục bỡn cợt, “Nhưng chuyện liên quan đến Tommy chỉ là tình cờ, em đừng nghĩ oan cho anh. Anh thật lòng muốn giúp em, vô tình gặp lại cậu bé, nó cứ làm loạn đòi đi tìm bố. Cơ hội một mũi tên trúng hai đích như vậy, anh làm sao có thể ngốc tới mức bỏ qua cơ chứ.”
“Lòng tin vào anh sụp đổ từ lâu rồi, em không tin anh.”
“Em không tin anh cũng không thể thay đổi sự thật được đâu. Chúng ta đừng cãi nhau qua điện thoại nữa được không, em đang ở đâu? Anh qua đón em nhé. Anh trực tiếp đến chịu tội với em được không?”
“Anh đi chết đi.” Thẩm An Nhược nói hết câu cuối rồi ngắt luôn điện thoại.
Thẩm An Nhược quay về chỗ ăn nuốt miếng bít tết, Hạ Thu Nhạn ngồi đối diện quan sát cô một lát, rồi đưa ra kết luận chắc nịch: “Lại vừa có người chọc giận cậu rồi.”
“Làm gì có, cậu tưởng cậu là thần tiên sao?”
“Thẩm An Nhược, chúng ta quen biết gần như cả đời rồi, cậu có chuyện gì mà giấu được tớ nào?”
Cô quyết định bỏ miếng bít tết xuống, đi lấy salad. Một lớp, một lớp lại một lớp nữa, thao tác lặp đi lặp lại, salad chất cao như núi, cô gái bên cạnh trố mắt nhìn, quay sang xin chỉ bảo.
Hạ Thu Nhạn có sở trường là tự tìm chủ đề, buôn bán chuyện trên trời dưới biển, thời sự, tích cổ, tùy ý xen kẽ nhau, chỉ cần không ngắt lời cô ấy, thỉnh thoảng lại phụ họa một câu, cô ấy có thể nói rất hào hứng. Cuối cùng Hạ Thu Nhạn không còn chuyện gì để kể nữa, nhìn Thẩm An Nhược đang chẳng có hứng thú nào: “Tuần trước mình vừa gặp chồng cũ của cậu.”
Thẩm An Nhược ngẩng đầu nhìn cô bạn.
“Ôi, tớ chẳng tìm ra được khuyết điểm của anh ta. Thực ra anh ta đã giúp tớ một việc lớn.”
“Vậy sao.”
“Bọn tớ đến khu công nghiệp An Khải chụp hình, lần đầu tiên tớ thấy bộ dạng đó của anh ta, khi ấy anh ta mặc bộ đồ công nhân, đội mũ bảo hộ đang kiểm tra an toàn trên công trường. Trước đây tớ hay gặp anh ta với vẻ nghiêm trang đạo mạo, bỗng nhiên bị hình tượng mới của anh ta làm chấn động. Chồng cũ của cậu thật sự trong bộ dạng nào cũng rất đẹp, tiếc là anh ta không muốn chụp hình, bằng không lượng tiêu thụ tạp chí kỳ này của bọn tớ sẽ tăng lên đáng kể.”
“Khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau, cậu nhắc đến tên phá đám đó làm gì? Tối nay tớ qua nhà cậu ngủ, có sao không?”
“Tất nhiên là được, dạo này tớ ngủ không ngon giấc, đang định tìm người ngủ cùng. À, trước đây tớ mắng Trình Thiếu Thần, cậu toàn bênh vực anh ta, nhấn mạnh việc ly hôn là do cậu, rằng anh ta vô tội, sao hôm nay lại thay đổi thái độ một cách kì lạ vậy.”
“Từ trước tới giờ cậu vẫn không thích anh ta, sao hôm nay cũng kì lạ thế.”
“Bởi vì tớ chợt phát hiện, thì ra tớ luôn có thành kiến với anh ta, người này thực ra rất tốt, không tự cao tự đại, cũng không phải không đàng hoàng. Nhớ lại ngày các cậu kết hôn, mấy người bọn tớ trêu chọc giày vò anh ta như vậy, mà anh ta chỉ cười, không hề biểu lộ một chút tức giận. Đúng rồi, trưa hôm đó giám đốc Trình mời bọn tớ một bữa, cô bé đồng nghiệp của tớ mỗi lần nhắc tới anh ta là hai mắt biến thành hình trái tim. Nói đến đây lại thấy rất giống ánh mắt của cậu.”
“Liên quan gì đến tớ? Cậu đừng nhắc đến anh ta nữa được không?”
Hạ Thu Nhạn nhìn kỹ cô, bật cười: “Ồ, thì ra tên không biết điều làm phiền cậu chính là anh ta.”
Thẩm An Nhược phiền muộn lườm cô bạn một cái, nhưng Thu Nhạn càng cười to hơn, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “An Nhược, nói thật, tớ vẫn luôn nghĩ, nếu một người con trai nhẫn nại với những người bạn không thích anh ta của cậu, thì chứng tỏ anh ta rất tôn trọng cậu. Dù sao cậu cũng chẳng tìm đâu ra người tốt hơn…”
Thẩm An Nhược ngắt lời cô: “Hạ tiểu thư này, cậu vì một bữa cơm và một sự giúp đỡ mà tính đem tớ đi bàn à. Chúng ta quen biết nhau gần như cả đời rồi, hôm nay tớ cũng giúp cậu một việc không nhỏ, sau đó mời cậu ăn cơm mà.”
|
|