|
Hai mươi hai tuổi
Rốt cuộc thì cô cũng không kể với Trần Lang.
Chuyện của cô với anh cuối cùng cũng không thể qua mắt được Lục Sênh, rất nhanh chóng, sự nghiệp vốn đang thuận buồm xuôi gió của Trần Lang bắt đầu bị tứ bề ngáng trở, việc gì của anh cũng không êm thấm, chuyện không ngờ nhất xảy ra trên đường đi làm về giữa đêm sau giờ làm thêm, xe của anh đâm sầm vào đầu một chiếc xe tỉnh ngoài đang trờ tới, cũng may là túi khí cứu hộ đã giữ được cái mạng cho anh, thế nhưng vì vụ tai nạn này mà phải nằm viện tròn một tháng trời.
Lục Lộ không đến thăm anh, cô dường như cũng theo việc anh bị thương mà quên lãng anh luôn, hệt như đã lãng quên cậu bạn Trương Gia Minh hồi thơ trẻ. Sau khi cô bị Lục Sênh phái người đến Tả Ngạn rước về, cũng đã kết thúc luôn quãng đời làm thuê ở PUB.
Về sau cô nghe nói Trần Lang đã xuất viện, nhưng anh không còn đến tìm cô nữa, như thế cũng hay.
Tiếp đó cô còn hoàn thành chuyện học hành đầy thuận lợi, Lục Sênh tới dự lễ tốt nghiệp, ngay trước mặt bao nhiêu bạn học của cô, anh ta ôm choàng lấy cô cháu Lục Lộ đang đội mũ cữ nhân, các bạn học đều ngưỡng mộ cô có người chú như thế.
Tối hôm ấy, khi anh ta lại lên đến cực điểm khoái lạc trên người cô, cô ôm chặt lấy anh ta, “ Tôi muốn đi làm.”
Ai dè Lục Sênh đồng ý. Anh ta đem cho cô một vị trí nho nhỏ mà anh ta kiếm được ở công ty hóa mỹ phẩm liên doanh của một người bạn, cô lại bắt đầu một quãng đời đi làm vui vẻ. Các đồng nghiệp trong phòng đều yêu mến cô, đến bà sếp vốn xưa nay im ắng lãnh đạm cũng chăm chút cô hơn người, mọi người ở gần cô đều lây cả niềm vui của cô.
Lục Sênh càng ngày càng không thể rời xa cô, những đêm tối không ai hay biết, bọn họ ôm nhau say ngủ, lãng quên hết thảy cấm đoán, chỉ nhớ đến hơi ấm của người kia.
Khi cô một lần nữa xuất hiện ở Tả Ngạn thì là vì chuyện duyên phận của người khác rồi, cô thích thú tất cả những tình yêu có kết cục đoàn viên hạnh phúc, buổi tối hôm ấy, cô né được việc tình cờ đụng mặt Lục Sênh, thế nhưng lại không hẹn mà gặp Trần Lang.
Cô ở một góc khuất sáng nhìn anh cười với cô.
Đêm về, cô ở dưới thân Lục Sênh, khăn trải giường trắng toát, mái tóc đen xõa ra rũ rượi. Anh ta sờ soạng cô, cứ như thể chạm vào thứ đồ sứ dễ vỡ, nhắm mắt lại rồi, anh ta lần đầu tiên đặt môi hôn cô. Cô không dám mở mắt ra, đến hít thở cũng dằn cả lại, dần dà, giữa không gian trống trải thinh lặng cảm thấy vô cùng ngạt thở. Cô nghe thấy anh ta áp sát bên tai nói: “ Đến cô cũng muốn đi…”.
Lục Lộ như thể tỉnh ra từ cơn ác mộng, mở trừng mắt ra, bất chấp tất thảy bám chặt vào cánh tay anh ta đang siết vào cổ cô, anh ta hất tay, lại một cái bạt tai nặng nề, nỗi đau đớn mới thân thuộc làm sao, cô quên mất anh ta đã bao lâu không đánh đập cô như thế này.
“ Cô nghĩ là cô đi được hay sao.?”
Giọng nói anh ta lại hiền hoa nho nhã như cũ, mang theo cả tiếng cười tàn nhẫn. Lục Lộ lần đầu tiên bị chọc giận điên cuồng, vì đâu cô dứt đi không nỗi chứ, cô muốn đi, nhất định phải đi!. Cô lấy hết sức đá anh ta ra, anh ta chẳng hề phòng bị với cô, lúc bị đau tay lập tức lỏng ra, cô trườn khỏi anh ta.
Lục Sênh ngỡ là cô bé sẽ mở đường chạy trốn luôn, giống hệt mỗi lần không thể chịu đựng thêm hồi xưa, thế nhưng cô không chạy, mà xoay người lên, lật tay dữ dằn trả lại cái bạt tai anh ta vừa tặng cô. Lục Sênh bật cười, cô chỉ là con thú hoang anh ta đã nuôi lớn, cuối cùng thì anh ta đã dồn cô đến bước đường cùng.
Hai người an đòn trả đòn giữa chiếc giường rộng thênh thang, người ngợm trần truồng, hệt như kiểu vật lộn nguyên thủy nhất. Cô bé bất chấp hết thảy, mất mạng cùng chẳng sao, chỉ muốn làm anh ta phải bị thương, cô muốn anh ta phải nềm đủ cái đau đớn mà anh ta biết bao năm nay đã mang đến cho cô. Lúc đã sức cùng lực kiệt, rốt cuộc thiên tính đàn ông vẫn chiếm thế thượng phong, anh ta đã chế ngự cô, chiếm lấy cô, anh ta hành động, buông lơi tay cô, thở hổn hển nói: “ Cứ hận tôi đi, chẳng phải bấy lâu nay cô đều muốn giết tôi hay sao? Con dao dưới gối cô đâu? Sao còn chưa chịu lôi ra? Một cô gái vui vẻ biết bao nhiêu, sáu năm trời đêm nào cũng giấu dao dưới gối mà ngủ, thế mà sao cô không động thủ?”.
Anh ta biết quá rõ ràng, thế mà vẫn nằm ngủ bên cô đĩnh đạc đến thế. Từ buổi đêm hồi mười sáu tuổi ấy trở đi, đã vô số lần cô nghĩ đến việc dùng con dao ấy cắt nát cổ họng anh ta ra, để anh ta chết ngay trước mặt cô, anh ta hỏi đúng lắm, vì đâu cô còn chưa chịu động thủ?.
“ Động thủ đi chú, cô giống cô ta đến thế, có lẽ cũng độc ác như cô ta, tôi cho cô một cơ hội lựa chọn, hoặc cô giết tôi đi, hoặc vĩnh viễn đừng có mơ chạy đi được. Cô cho là mấy thằng oát con măng tơ có thể đưa cô đi trốn được hay sao, đừng ngu ngốc thế, hồi đó tôi có thể khiến cho con tiện nhân sinh ra cô phải chết, thì bây giờ cũng có thể làm cho các người chết được.”
Thì ra chính anh ta đã biến cô thành đứa trẻ mồ côi, anh ta khiến cô một đời côi cút khổ đau.!
Lục lộ lẹ tay rút con dao ra, nó rất sắc, trong bóng tối phát ra ánh sáng xanh lét, cô run rẩy, khóc lóc, nhìn anh ta nhắm mắt trước mặt cô.
Anh ta đoán đúng, cô xuống tay không nổi. Cho dù là giây phút này, cô vẫn không tài nào tưởng tượng ra dáng hình của bố mẹ, cô chỉ nhớ được anh ta, người thân từ nhỏ đến lớn của cô chỉ có anh ta.
Lục Sênh nghe tiếng con dao rơi trên nền nhà, anh ta lên đến cực điểm ngay giữa cơn tuyệt vọng của cô. Trong khoảng khắc lặng lại, khóe mắt anh ta lóe giọt lệ, “ Tại sao các người ai nấy đều muốn rời đi?.”
Giọng nói của Lục Lộ như thể ở ngay dưới anh ta, mà cơ hồ rất xa xôi diệu vợi, “ tôi có muốn đi cũng chẳng dứt chân nổi, cứ cho là Lục Sênh tài cán hơn thế chăng nữa, thì cũng không thể một tay che hết cả trời, tôi chỉ không muốn Lục Sênh phải thân bại danh liệt. Lục Sênh, nể tình Lục Sênh từng yêu bà ấy, bà ấy cũng đã lấy mạng mình để trả lại cho Lục Sênh rồi, thả tôi đi đi.”
…
Xe của Lục Lộ đang bon bon trên đường. Lục Sênh cuối cùng cũng lấy sự im lặng để ngầm đồng ý với thỉnh cầu của cô, Trần Lang đang chờ cô ở sân bay, có lẽ cả đời cô chỉ còn một cơ hội cuối cùng này thôi.
Lúc vừa trờ vào đến đường cao tốc phi trường, di động của cô không ngừng rung lên, không xem không nghe không nghĩ, chỉ nhằm phía trước thẳng tiến, người cô khao khát, cuộc sống cô khao khát đều đang chờ đợi cô ở phía trước.
Lúc rẽ ngoặt, cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc trong kính chiếu hậu, anh ta cuối cùng đã thấy hối hận, anh ta không chịu buông tha cô.
Xe của Lục Sênh càng lúc càng gần, khoảng cách giữa cô với sân bay càng lúc càng ngắn, cô dường như đã nhìn thấy nụ cười tinh quái đượm vẻ bí mật của Trần Lang.
Trong khoảng khắc anh ta chồm lên bám đuôi, cô mỉm cười vào kính chiếu hậu, sau đó ngoặt mạnh vô lang sang phải, chiếc xe đột ngột dàn ngang, bánh xe mài xuống mặt đường phát ra thứ âm thanh sắc nhọn chói tai.
Trong giay phút cuối cùng ấy, câu hỏi cuối cùng mà Trần lang hỏi cô rốt cuộc đã có lời đáp.
Trần Lang
Trần Lang đứng giữa sân bay ồn ào tấp nập chờ đợi một người con gái, trong tay nắm chặt hai tấm vé máy bay. Chuyến bay của anh và cô đã cất canh từ ba tiếng trước. Thế nhưng anh đã từng nói, anh sẽ chờ đến thới khắc cuối cùng của ngày hôm nay.
Màn hình tinh thể lỏng trong phòng chờ phát đi tin tức buổi đêm, trên đường cao tốc sân bay vài giờ trước, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hai chiếc xe hơi một trươc một sau đã đâm sầm vào nhau, người phụ nữ ngồi trong một xe đã tử vong tại chỗ, người đàn ông trong chiếc xe bám đuôi bị trọng thương đã đưa vào bệnh viện, trước mắt vẫn chưa ra khỏi giai đoạn nguy hiểm, nguyên nhân củ thể của vụ tai nạn vẫn chưa được làm rõ, các nhân viên làm việc tại hiện trường đều giữ thái độ im lặng về thân nhân của người gặp nạn.
Vào lúc chuyển sang 0 giờ sáng, Trần Lang xé vụn vé máy bay.
Cô nhân viên phục vụ ở sân bay vẫn đứng từ đàng xa nhìn anh, rốt cuộc lo lắng lại gần, “ Anh ơi, anh đã đứng ở đây cả ngày trời, tôi có thể giúp gì cho anh không?.”
Anh mỉm cười với cô: “ Tôi đang chờ một người, thế nhưng cô ấy sẽ không đến.”
Cô nhân viên ở sân bay hiền lành nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, người con gái nào lại nhẫn tâm bắt một người con trai như thế này phải chờ mãi không tới chứ.? Cô mạo muội hỏi thêm một câu: “ Tại sao cô ấy lại không tới?.”
Trần Lang trước khi trả lời đã quay người rời bước, “ Bởi vì cuối cùng cô ấy cũng đã đi đến nơi cô ấy muốn tới.”
Lúc anh quay lưng lại với cô nhân viên ở sân bay thì đã không cầm được nước mắt, thốt nhiên nhớ đến câu hỏi cuối cùng anh nói với cô ngày hôm ấy, “ Lục Lộ, nói cho anh biết, rốt cuộc em không thể ra đi, hay căn bản là không muốn ra đi.?”
( Hết) |
|