Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: jjno1
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại - Xuất Bản] Hải Thượng Phồn Hoa | Phỉ Ngã Tư Tồn ( HOÀN)

  [Lấy địa chỉ]
91#
Đăng lúc 28-10-2012 22:18:47 | Chỉ xem của tác giả
consauxanh gửi lúc 28-10-2012 21:31
huhuhu dù ngoại truyện có happy ending nhung mak mình vẫn muốn cuối truyện tốt đẹp một  ...


Truyện của PNTT thì lấy đâu ra HE được nàng ơi. Toàn là SE không ah! Thế nên mới bị đat biệt danh là "mẹ kế" vì chuyên ngược đãi nhân vật của mình.
Mình mới đọc xong Giai Kỳ Như Mộng của PNTT, lại thêm 1 SE nữa. {:426:}

Bình luận

có chương cuối rồi vào ủng hộ đi nàng  Đăng lúc 29-10-2012 08:32 PM
huhu !!đồng ý một điều:PNTT có đầy đủ tố chất làm mẹ kế mà ôiii!!! khổ anh Lôi của tui wa đi,cứ vào hố này là lại ..  Đăng lúc 29-10-2012 06:59 PM
Công nhận! Truyện của mẹ kế đã ko sa vào thì thôi. Sa vào ko dứt ra được! hihi  Đăng lúc 29-10-2012 01:49 PM
đọc truyện mẹ kế biết SE, đọc vào là đau tim n k nhịn nổi mà cứ cắm đầu vào đọc = = Đời này kiếp này cũng có ngoại truyện HE mà  Đăng lúc 29-10-2012 01:43 PM
Ừ, đứng rồi. Cơ mà về cơ bản chính văn vẫn là SE. Ngoại truyện thì toàn là do mẹ kế viết thêm ở trên mạng thôi. Chứ truyện xuất bản vẫn SE ko ah.  Đăng lúc 29-10-2012 08:48 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

92#
Đăng lúc 29-10-2012 20:30:43 | Chỉ xem của tác giả
Phần cuối



Ngồi tĩnh lặng trong bóng đêm u tối

Mặc cho mưa to gió lớn ập xuống

Chẳng có gì đáng sợ

Trước nay em chưa từng quan tâm đến kết cục này

Dang rộng cánh tay

Một mình phiêu lãng giữa sóng biển muôn trùng

Khí lạnh từ vùng cao áp trên Mông Cổ thổi xuống, gió lạnh buốt và cuốn theo những hạt mưa nhỏ như kim lướt qua mặt biển, hơi lạnh thấu xương len qua cổ áo. Trên thuyền vang lên những tiếng vụn vặt, người lái thuyền nói: “Tuyết rơi rồi”.

Đúng là tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu đông, từng đóa hoa tuyết lấp lánh rơi xuống từ khoảng không vô định. Chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh này trên biển, trời và biển bị ngăn cách bởi một tầng tuyết trắng mông lung như được phủ một lớp lụa mỏng. Từ xa nhìn lại những hòn đảo nhỏ như những đỉnh núi nhấp nhô giữa tuyết trắng và gió đêm trên biển. Con thuyền phải đi hơn nửa giờ đồng hồ nữa mới đến bờ. Khi con thuyền cập bến, trên bến không một bóng người, người lái thuyền đặt một tấm ván.

Anh lấy tiền để trả nhưng người lái thuyền sống chết không chịu nhận, nói với anh: “Bác sĩ Thiệu, nếu sáng mai anh muốn về, tôi sẽ cho thuyền ra đón, không lấy tiền của anh”, anh ngạc nhiên ngẩng đầu, người lái thuyền thành thật: “Thằng con thứ hai của tôi học trên đảo này, từ lâu đã cho tôi xem hình của anh và cô Đỗ”, lại hỏi, “Cô Đỗ sao lại không đến?”.

“Cô ấy ra nước ngoài học rồi.”

Thuyền trưởng ngẩn người, lại cười nói tiếp: “Học là tốt, bác sĩ Thiệu, anh không đi cùng cô ấy sao?”

Anh không đáp, chỉ xách ba lô leo núi lên, bên trong toàn dụng cụ học tập và sách cho bọn trẻ, quay người lại vẫy thuyền trưởng: “Làm phiền anh đợi ở đây một chút, tôi đi thăm bọn trẻ rồi sẽ về ngay trong ngày”.

“A, được!”

Đường lên đảo chỉ có một nên không thể bị lạc được. Trèo lên lưng chừng núi đã nghe thấy tiếng đọc bài rất lớn, tiếng lũ trẻ trong trẻo. Anh ngẩng đầu lên nhìn, trên mái hiên phòng  học có lá cờ đỏ nổi bật giữa những bông tuyết đang bay lượn.

Thầy Tôn nhìn thấy anh thì vô cùng kinh ngạc, còn bọn trẻ thì vui mừng khôn xiết, vây lấy anh ồn ào ríu rít nói không ngừng. Bọn trẻ nghe nói chị Hiểu Tô không đến thì đều thất vọng. Anh lấy đồ dùng học tập và sách ra, bọn chúng mới vui trở lại. Sau đó kéo anh đi xem tranh, một bức rất to được dán ngay trong phòng ngủ. Bức tranh vẽ bọn trẻ cùng thầy Tôn đang vây quanh anh và Đỗ Hiểu Tô.

“Chú Tiểu Thiệu, có giống chú không?”

“Giống!”, anh khen, “Rất giống”.

“Là cháu vẽ đó!”

“Cháu cũng vẽ!”

“Cháu vẽ tóc chị Hiểu Tô!”

“Cháu vẽ mắt chị Hiểu Tô!”



Bọn trẻ tranh nhau nói, anh đứng giữa những âm thanh non nớt nhìn bức tranh. Bọn trẻ vẽ anh và Đỗ Hiểu Tô nắm tay nhau, vai kề vai mỉm cười, giống như không gì có thể chia cắt họ.

“Bức tranh này có thể cho chú Tiểu Thiệu không?”

“Đương nhiên là được!”

“Vốn là định tặng cho chị Hiểu Tô!”

Bọn trẻ hăm hở mang nước đến sau đó chầm chậm gỡ bức tranh trên trường. Thầy Tôn cũng đến giúp gỡ tranh xuống rồi giao cho anh. Anh cẩn thận cuộn tròn, thầy Tôn tìm mấy tờ báo và giúp anh gói lại.

Có thứ gì đó đầy lông lá chợt chạy vụt qua chân. Anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy chính là con mèo gầy đáng thương đó. Đã khá lâu rồi nhưng hình như nó không lớn lên bao nhiêu, vẫn gầy như thế, ngẩng cái đầu nhỏ lên kêu “meo meo” với anh.

Anh ôm mèo con lên, hỏi: “Con mèo này cũng có thể tặng tôi chứ?”

“Được”, thầy Tôn gãi đầu, “Trên đảo cũng không có gì ăn, mà cũng chẳng có ai cho nó ăn, anh mang đi đi”.

Tuyết càng lúc càng rơi nhiều. Cuối cùng khi lên thuyền rời đi, bọn trẻ tiễn anh ra cầu tàu, chào tạm biệt anh: “Chú Tiểu Thiệu! Lần sau nhớ cùng chị Hiểu Tô đến thăm bọn cháu!”.


Mấy cánh tay nhỏ bé không ngừng vẫy, càng lúc càng xa, dần dần không rõ nữa. Cũng giống như đoạn hồi ức tươi đẹp nhất trong đời, dần dần khuất trong gió tuyết, không thể tìm lại.

Anh gần như cả đêm không ngủ, khi về đến Thượng Hải thì liền vội vàng ra sân bay. Nhìn thấy Đỗ Hiểu Tô từ đằng xa, lúc đó anh mới thở phào, vội gọi cô lại, đưa bức tranh cho cô: “Bọn trẻ tặng cô”.

Cô ngẩn người, sau mới biết là bọn trẻ trên đảo, đôi mắt không khỏi ngấn nước. “Sao bọn trẻ lại biết?”.

“Tôi ra đảo, tôi không nói gì cho chúng cả, cô yên tâm”, anh ngẩng lên xem đồng hồ, “Sắp lên máy bay rồi nhỉ? Cô vào sớm đi, vào phòng chờ nghỉ ngơi một chút. Xuống máy bay sẽ có người đón cô, nhớ chú ý an toàn.”

Cuối cùng cô nói: “Cám ơn”.

Anh như mỉm cười: “Mau vào đi”.

Hôm nay tiết trời thật âm u, ảm đạm.

Anh thắt dây an toàn, con mèo nhỏ lặng lẽ nhảy từ ghế sau lên, kêu “meo” một tiếng, sau đó cuộn lại trên ghế phụ lái.

Anh chưa bao giờ lái xe qua quãng đường cao tốc dài như vậy, 1262km về phía bắc. Con đường dài đằng đẵng như kéo dài vô tận, chẳng có điểm dừng. Vượt qua vô số xe chở hàng đường dài, hàng rào bảo vệ bên đường trở thành dải lụa bạc, lướt qua vun vút bên ngoài cửa xe. Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe được từng nhịp thở của mèo con khi ngủ, một cảm giác trống vắng, cô quanh bủa vây.

Cũng như một người bị mũi dao sắc nhọn đâm trúng, luôn phải mất rất lâu mới phản ứng lại, thì vết thương đã chảy máu không ngừng rồi.

Vào đến địa phận Hà Bắc thì trời đã tối, thời tiết rất xấu, dù mở đèn chiếu xa cũng không sao nhìn rõ ràng được đường. Mèo con tỉnh dậy vì đói, ngồi trên ghế kêu “meo meo”. Anh lái xe vào một trạm dừng rồi mua một con cá. Con mèo ăn ngấu nghiến, chờ đến khi anh quay đầu lại thì đã nằm lăn ra ghế ngủ tiếp.

Cuối cùng cũng về đến thành phố, ánh đèn sáng rực rọi vào mắt. Cuộc hành trình dài đã rút cạn sức lực của anh. Từ bóng tối đến ánh sáng, từ cô đơn đến náo nhiệt dường như chỉ trong tích tắc.

Anh dừng xe bên ngoài, mèo con vẫn đang ngủ say. Anh khóa cửa xe, ngẩng đầu nhìn bức tường, sau đó leo lên cây hòe đã rụng hết lá trèo vào trong.

Trước khi trèo vào bên trong anh đã tiện tay lấy chiếc tuốc nơ vít, cũng may mặt đất đầu đông chưa đóng băng. Anh đào rất lâu, rất kiên nhẫn, lần trước khi anh đào hộp lên lại lấp đất mới vào, nên lúc này đào cũng khá dễ.

Một lúc sau, tiếng cạch nhỏ vang lên, chiếc tuốc nơ vít chạm vào hộp bằng sắt.

Anh gạt hết đất ra, lấy cái hộp lên.

Nắp hộp đã bị gỉ. Anh mở nắp hộp, bên trong cũng đầy những mảnh giấy, chỉ có anh biết trên đó viết gì.

Từ khi còn nhỏ đến thời niên thiếu, từ thời niên thiếu đến giờ, tất cả những hồi ức tốt đẹp nhất đều ở bên trong.

Khi ấy cùng Thiệu Chấn Vinh chôn hộp, Chấn Vinh nói: “Chờ chúng ta già rồi cùng mở ra”.

Nhưng Chấn Vinh đi trước rồi.

Anh mang hộp đến bên hồ, lấy từng mảnh giấy thả xuống nước. Tán cây che khuất phân nửa luồng sáng của ánh đèn đường, chỉ có thể thấy những mảnh giấy thấp thoáng chìm nổi, lênh đênh trên nước.

“Mẹ thích Chấn Vinh, bố thích anh cả.”

“Bà ngoại, con nhớ bà.”

“Chấn Vinh, sinh nhật vui vẻ!”

“Tôi không muốn vào học trong Từ Trung.”

“Lớn lên tôi muốn làm điều mình muốn.”

“Thầy Tần, cảm ơn thầy!”



Tay anh cầm một tờ giấy, trên đó là nét chữ của cô: “Khoai môn, khoai môn mau dậy đi!”.

Đó là khi anh vừa xuất viện, có một buổi sáng nọ phải đi kiểm tra nên cô gọi anh dậy. Anh rất buồn ngủ, cô gọi mấy tiếng anh cũng không thèm nhúc nhích. Kết quả khi tỉnh lại thì phát hiện cô viết tờ giấy này, dán lên đầu anh.

Chữ cô hơi láu, còn chữ anh cũng chẳng ngay ngắn cho lắm. Lúc ấy xương gãy chưa lành, anh cầm bút chưa vững: “Khoai môn yêu Hiểu Tô”.

Lúc đó vì giấy nhỏ, không đủ chỗ viết nên anh phải viết chữ rất bé, vì thế lúc này anh cũng không nhìn thấy rõ nữa. còn bây giờ, anh chỉ hy vọng mình chưa từng làm việc ngốc nghếch này, cũng may cô không nhìn thấy.

Anh ném tờ giấy xuống nước.

Tất cả đều bị anh ném xuống hồ, lững lờ trôi theo làn sóng, tất cả những chữ viết trên đó, đều sẽ bị biến mất? Có lẽ đây là kết cục tốt nhất, sẽ không bao giờ có người đến hỏi, anh đã giấu những gì trong đó.

Cuối cùng, anh ném cả chiếc nhẫn đang giữ trên tay ra giữa hồ.

Khoảng nửa đêm hôm đó, anh ôm mèo con rồi đến gõ cửa nhà dì Triệu. Dì bị đánh thức, khoác áo ra mở cửa, vừa thấy khuôn mặt nhợt nhạt của anh đã giật mình sợ hãi: “Sao thế này? Sao con lại đến đây lúc này?”.

Anh vừa mệt vừa buồn ngủ, thả mèo con xuống đất: “Dì Triệu, con mệt!”.

Dì Triệu không hỏi thêm câu nào, chỉ nói: “Con sang phòng phía đông ngủ, dì đi trải giường cho con”, nói rồi kéo tay anh đi như khi anh còn nhỏ. Có lần anh theo anh cả đi chơi, nhưng chẳng may bị lạc mất anh, một mình chạy lung tung trong khu vườn rộng lớn như mê cung, không tìm thấy đường về nhà. Tâm trạng của một đứa trẻ khi ấy vô cùng lo sợ, sợ rằng sẽ không bao giờ được gặp bố mẹ nữa. Anh khóc rồi lại khóc, cuối cùng dì Triệu tìm được, ôm anh về nhà.

Anh sức cùng lực kiệt ngã xuống giường, biết dì Triệu đang giúp mình cởi giày, nghe tiếng dì nói: “Sao thế này? Con xem con kìa, hệt như vừa bị bệnh nặng lắm”, bà nhẹ nhàng sờ trán anh, “Không phải sốt rồi chứ?”.

Thật ra khi còn nhỏ vẫn là dì Triệu chăm sóc anh. Từ trong thẳm sâu lòng anh, đây mới là người mẹ thật sự. Anh trở về nhà khi khốn đốn nhất, về bên mẹ, nơi mà anh cảm thấy hạnh phúc và thư thái vô cùng. Anh mơ màng nói: “Mẹ, con không sao”.

“Haizzz, thằng bé này cứ làm người ta lo lắng”, tiếng dì Triệu xa dần xa dần rồi im ắng, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa, “Mấy ngày trước con hùng hổ chạy về đòi lấy nhẫn, dì còn tưởng con sắp dẫn cô nào về cho dì xem mặt…”. Bà vuốt gọn mớ tóc lòa xòa trên trán anh, để anh ngủ thoải mái hơn một chút, nhìn bộ dáng anh khi ngủ bất giác thở dài nói: “Ngủ dậy là tốt thôi”.

Ngủ dậy sẽ tốt thôi, cũng như khi còn nhỏ mỗi lần sốt, chỉ cần đi ngủ, ngủ dậy bệnh sẽ khỏi.

Anh ngủ thiếp đi. Rồi anh mơ thấy vô số hoa tuyết rơi xuống mặt biển, những bông hoa tuyết trắng muốt lững lờ trôi trên mặt biển. Thật ra đó không phải là hoa mà đó là những mảnh giấy mà anh đã viết trong suốt hơn hai mươi năm qua.

Anh vốn tưởng rằng sẽ có một người đến, cùng anh chia sẽ quãng thời gian hai mươi năm đó, chia sẻ những ký ức của hai mươi năm, chia sẻ hạnh phúc trong hơn hai mươi năm ấy.

Anh đợi rồi lại đợi, nhưng vẫn không tìm thấy.

Cũng giống như một giấc mộng có vô số hoa tuyết nhẹ nhàng bay rồi lặng lẽ biến mất trên mặt biển. Tất cả chẳng qua là một giấc mộng, cũng như chiếc nhẫn ấy, nhẹ nhàng rơi xuống, sau cùng chìm vào đáy nước.

Đời này kiếp này, không ngày gặp lại.

Hết



Lời kết



Năm ngoái, khi trăn trở về cấu tứ cuốn sách này, tôi tự nhủ rằng nhất định phải viết về một cuộc đoàn viên hạnh phúc. Nhưng xin lỗi tất cả độc giả, tôi không thể viết được, câu chuyện này được khép lại bằng một cái kết mở, mỗi độc giả đều có thể tự tìm một cái kết theo ý mình.

Chắc hẳn sẽ có nhiều người không hài lòng về tôi, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, Lôi Nhị là như thế, Hiểu Tô là như vậy, đó là cách mà họ lựa chọn…

Tôi có nói chuyện với một người bạn trên mạng, cô ấy hỏi tôi, rốt cuộc là nhân vật đã làm thay đổi cốt truyện hay là chính bản thân tác giả cố tình viết nó như vậy. Tôi trả lời rằng, các nhân vật trong truyện đều đang sống, tác giả không có cách nào ép nó phải làm thế này hoặc làm thế khác, chỉ có tính cách của từng nhân vật sẽ quyết định hướng đi của các tình tiết. Chẳng phải kể đến cuốn Hải thượng phồn hoa là cuốn được viết vội vã nhất, lúc thêm lúc cắt, phải bỏ đến mấy vạn chữ cuối cùng mới được như thế này.

Lúc viết đến đoạn kết, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, hoa tuyết giăng đầy mặt biển, từ từ chìm xuống đáy sâu.

Trước đây cũng có người hỏi tôi, tại sao chị lại hay viết truyện bi kịch như thế.

Chúng ta ai cũng cố gắng kiếm tìm cho mình một tình yêu hoàn mỹ, nhưng không phải ai cũng có thể thỏa được ý nguyện của mình. Tôi cũng chỉ là một người kể chuyện, tôi phải cố gắng kể xong câu chuyện của mình, khiến nó thật hay, còn cách nhìn nhận đánh giá lại phụ thuộc vào mỗi độc giả, tôi chẳng thể đoán biết được.

Bản thân tôi luôn kiên trì cho rằng, câu chuyện mà mình thích thì nhất định độc giả sẽ thích. Cuốn tiểu thuyết này mang một thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt, tuy có nhiều chương nhưng tất cả đều chỉ làm nổi bật sự âm thầm chịu đựng và nỗi buồn đau vô hạn. Nhưng tôi vẫn hy vọng độc giả có thể nhận ra được mạch ngầm chảy sâu trong từng câu chữ đó.

Rốt cuộc chúng ta yêu một người là vì lí do gì? Vì điềm đạm đáng yêu, vì ánh mắt biết cười, vì một câu nói, vì một việc nào đó? Hay là bởi anh ta chính là anh ta, không phải là ai khác?

Thật không sao lý giải được.

Nhưng hơn hết, chỉ cần trong lòng mỗi người cảm thấy hạnh phúc là được rồi.

Tôi hy vọng các bạn sẽ thích cuốn sách này.

Cảm ơn!

Bình luận

tks bạn nhiều nhé ^^ , đọc bộ này phải đọc thêm phần NT mới thỏa mãn đc , còn ko cứ thấy bứt rứt vì cái OE tra tấn độc giả của mẹ kế  Đăng lúc 29-10-2012 09:06 PM
"Tôi hy vọng các bạn sẽ thích cuốn sách này" -> NT happy thì mới thích mẹ kế ah!  Đăng lúc 29-10-2012 08:53 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

93#
Đăng lúc 29-10-2012 20:52:08 | Chỉ xem của tác giả
Huhu! Mình thương Lôi Nhị ca quá! Đoạn anh ném nhẫn xuống biển "đời này kiếp này ko gặp lại" sao mà thương thế ko biết! Chết vì mẹ kế mất thôi! huhu

Cám ơn hanguyen20820 nhiều nhé! Bạn có định post luôn phần NT ko?

Bình luận

Mình đọc ngay đây. Thanks bạn nhiều nhé! Chúc ngủ ngon! hihi  Đăng lúc 29-10-2012 09:57 PM
http://schan07.wordpress.com/truyen-ngan-ngoai-truyen/ đọc đi bạn, bé Đinh Đinh nhà a Lôi Nhị dễ thương lắm  Đăng lúc 29-10-2012 09:52 PM
Hic, vậy ah? Vậy nàng cho tớ xin link được ko?  Đăng lúc 29-10-2012 09:24 PM
phần ngoại truyện bạn sang nhà ss Schan đọc nhé, nhà ss ko cho phép mang bài đi nơi khác report  Đăng lúc 29-10-2012 09:17 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

94#
Đăng lúc 29-10-2012 21:47:00 | Chỉ xem của tác giả
Sợ nhất là đọc truyện của PNTT
Toàn SE hoặc là OE. Mọi người khen truyện của PNTT quá trời nhưng mình vẫn k dám đào nhiều hố để nhảy vì sợ k thoát được{:301:}
Mới đọc có 2 quyển là Đời này- kiếp này và Thiên sơn mộ tuyết (vì 2 quyển này đều có Ngoại truyện để HE {:292:}) Tháng 4 đã vật vã để có quyển này vì nghe nói cũng đc ngoại truyện HE nhưng chả ai mua cho, chờ mãi đến h mới có bạn post hoàn {:271:}
Thanks bạn nhiều
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

95#
Đăng lúc 29-10-2012 22:47:48 | Chỉ xem của tác giả
Đọc hết chính truyện thì mình thấy đây là GE mới đúng.
ĐHT và LVT không thể có một kết cục viên mãn hơn nữa khi họ đã có con với nhau thế này.
Thời gian qua đi làm cho nỗi đau vơi đi, ĐHT mới có thể mở lòng với Lôi ca được.
Mà gia đình anh cũng mới có thể chấp nhận chị được.
Nếu họ lấy nhau luôn thì cả hai đều đau khổ, bố mẹ của anh cũng đau khổ.
Thời gian và không gian xoa dịu nỗi đau mất mát, những người còn lại có được thời gian để chấp nhận với một cuộc sống mới.
Với bản thân mình thì mình thấy chị HT ra nước ngoài là sự lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh đó. ĐHT cũng đã rất đau khổ rồi, cần có thời gian để nguôi ngoai và chấp nhận Lôi ca.
Nhưng dù thế nào, sau khi đọc xong truyện này thì mình vẫn kết nhất Đinh Đinh. Đúng là bố nào con đấy. Dễ thương kinh khủng.

Bình luận

ôi bé Đinh Đinh, bố nào con nấy  Đăng lúc 29-10-2012 11:17 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

96#
Đăng lúc 30-10-2012 08:42:58 | Chỉ xem của tác giả
Mình cũng khoái Đinh Đinh. Nhất là đoạn hai bố con gửi thư cho nhau. Đọc mà cười ngoác mồm. Mẹ kế ko viết truyện hài kể cũng phí ha.

Truyện hoàn rồi, may được cái ngoại truyện happy kéo lại ko thì mình lại phải liệt bộ này vào series chỉ đọc 1 lần rồi thôi mất!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

97#
Đăng lúc 30-10-2012 09:32:24 | Chỉ xem của tác giả
đây là truyện mẹ kế kết thúc mak mình k cam lòng nhất,lỡ bua trước đọc ngoại truyện giờ chỉ thấy cảm xúc là buồn, buồn quá huhu{:261:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

98#
Đăng lúc 30-10-2012 09:39:05 | Chỉ xem của tác giả
nguyenhamy gửi lúc 29-10-2012 21:47
Sợ nhất là đọc truyện của PNTT =((
Toàn SE hoặc là OE. Mọi người khen truyện của PNTT ...

mình cũng sợ nhưng k hỉu sao mình nghiện rồi hay sao ấy, mình rất thik những cấu văn miêu tả tình cảm của các nhân vật của PNTT, mình chỉ chú tâm đọc truyện của mẹ kế thôi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

99#
Đăng lúc 30-10-2012 11:13:34 | Chỉ xem của tác giả
consauxanh gửi lúc 30-10-2012 09:39
mình cũng sợ nhưng k hỉu sao mình nghiện rồi hay sao ấy, mình rất thik những cấu văn ...

Mình đọc NT của quyển Đời này, kiếp này thấy khó hiếu nhưng cứ tự nhủ là HE đấy )
May mà quyển này NT hài hước, thu vị...
Chuẩn bị nhảy hố. Đang ngoi lên sau khi nhảy hố Cấm Tình {:412:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

100#
Đăng lúc 30-10-2012 11:32:09 | Chỉ xem của tác giả
Các bạn có  làm ebook cuốn này ko, mình muốn down về đọc trên điện thoại

Hồi lâu ra nhà sách định tậu cuốn này rùi mà lỡ mua sắm dữ quá, móc túi ra thì ko đủ tiền mua

Nói chung mình rất thích mẹ kế PNTT từ Thiên Sơn Mộ Tuyết, Giai Kỳ như mộng ...., đọc thấy rất day dứt nhưng như thế hợp gu mình
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách