Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: 无名♫
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại - Xuất Bản] Công Tắc Tình Yêu | Phỉ Ngã Tư Tồn

[Lấy địa chỉ]
41#
 Tác giả| Đăng lúc 26-9-2014 23:52:06 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7


Chiều hôm sau, Tôn Lăng Hy dọn vào ở nhà họ Chu, Chu Tiểu Manh đứng dưới hàng hiên, nhìn lái xe giúp cô lấy từng va li hành lý trong cốp xe ra. Người giúp việc trong nhà ra giúp một tay, xách lên trên lầu. Chu Tiểu Manh đứng trông coi, đồng thời quay sang hỏi Tôn Lăng Hy: “Chị Tôn lên xem phòng đi, không biết còn thiếu thứ gì không, em chỉ áng chừng thêm bừa vào mấy món thôi.”

Tôn Lăng Hy cười cười cảm ơn, thấy mí mắt cô sưng phù lên, lại hỏi: “Không ngủ được à? Lát lên lấy sữa lạnh thoa vào đi.”

Chu Tiểu Manh sờ sờ mặt, cười xòa nói: “Vâng, để lát nữa em thử.”

Tôn Lăng Hy lên lầu thấy căn phòng chuẩn bị cho mình ở sát vách phòng Chu Tiểu Manh, có điều còn rộng hơn phòng Chu Tiểu Manh một chút, là một căn phòng khép kín tiêu chuẩn, hoa trong bình ở buồng khách rõ ràng mới được thay, rung rinh nhưng vẫn còn đọng sương. Chăn mền trong buồng ngủ được xếp ngăn nắp sạch sẽ, trong buồng tắm treo toàn khăn bông mới tinh, trong buồng thay đồ còn có áo choàng tắm và đồ ngủ mới. Chu Tiểu Manh nói: “Chị Tôn cứ yên tâm mặc, lấy ở tiệm về đấy, đã giặt tẩy là khô sạch sẽ rồi.”

“Cảm ơn!” Tôn Lăng Hy rất thành thực: “Thật phiền em quá!”

“Đều là người một nhà, chị không cần nói những câu khách sáo thế làm gì. Kỳ thực… em cũng có chuyện muốn nhờ chị Tôn.” Chu Tiểu Manh tựa hồ rất bẽn lẽn: “Chị có thể giúp em nói với anh trai được không, em muốn ở nội trú trong trường.”

Tôn Lăng Hy thoáng ngẩn người, hỏi: “Ở nhà không phải tốt lắm sao? Hay là vì chị…”

Chu Tiểu Manh vội nói: “Không phải không phải, chị đừng hiểu lầm.” Cô chừng như ngượng ngùng lắm lắm, thấp giọng lí nhí: “Em… em và Tiêu Tư Trí… thầy giáo Tiêu đồng ý với em… em mới muốn ở lại trường…”

“À!” Tôn Lăng Hy hiểu ra, nhoẻn miệng cười nói: “Sợ anh trai không đồng ý hả? Thực ra hằng ngày anh ấy có ở nhà mấy đâu, em cũng cẩn thận quá rồi…”

“Có khi về muộn quá, anh ấy sẽ nói đấy.” Chu Tiểu Manh dẩu môi lên vẻ hờn dỗi: “Năm nay em có phải mới mười sáu tuổi đâu… với lại bao nhiêu bạn học đều ở nội trú, ngày nào em cũng đi đi về về, thậm chí còn chẳng nói chuyện được với bọn họ…”

“Vậy để chị nói giúp với anh em nhé.” Tôn Lăng Hy cười cười bảo: “Con gái lớn, càng cần nhiều không gian riêng tư hơn. Điều này chị rất hiểu, có điều anh trai em có đồng ý hay không thì chị không chắc đâu.”

Chu Tiểu Manh khoác lấy cánh tay cô, cười tít mắt: “Chỉ cần chị mở miệng, anh trai em nhất định sẽ đồng ý thôi! Anh ấy yêu chị nhất mà, huống hồ giờ chị còn có em bé nữa, anh ấy sẽ càng nghe lời chị hơn.”

Gương mặt Tôn Lăng Hy lại thoáng lộ vẻ âu sầu, nói: “Tiểu Manh, kỳ thực chị dọn qua đây ở tạm, là có nguyên nhân.”

Chu Tiểu Manh ngỡ ngàng.

Tôn Lăng Hy nói: “Nhà chị, từng nợ một họ hàng xa một ân tình rất lớn, trong lòng chị luôn cảm thấy áy náy không yên, mỗi lần muốn bày tỏ lòng biết ơn, người đó đều nói chẳng thiếu gì cả. Nhưng mới ngày hôm kia, người ấy đột nhiên đến tìm chị, còn dẫn chị đi gặp ông chủ của anh ta nữa, bấy giờ chị mới biết ông chủ của anh ta và anh trai em luôn có tranh chấp. Ông ấy bảo cho chị một triệu đồng, chỉ cần chị gạt được anh em đến một nơi nào đó. Lúc đó chị hoảng lắm, bèn giả vờ tạm bằng lòng, bảo muốn nghĩ cho kỹ đã. Sau đó chị về đến nhà, liền gọi điện báo cho anh trai em ngay, vì vậy anh ấy mới bảo chị dọn qua đây ở tạm một thời gian…” Cô nắm chặt tay Chu Tiểu Manh, đầu ngón tay hơi lành lạnh: “Đêm qua cả đêm chị nằm mơ thấy ác mộng, chị cứ không ngừng nghĩ đến… nghĩ đến cô Tô Bắc Bắc em từng kể…”

Chu Tiểu Manh mỉm cười an ủi: “Chị Tôn, lần trước lẽ ra em không nên nói chuyện Tô Bắc Bắc với chị. Thực ra hồi anh em quen với chị ấy, anh ấy vẫn còn trẻ, chưa hiểu gì cả, chhuyện chị Tô cũng là ngoài ý muốn thôi. Anh em sẽ không đối xử với chị như thế đâu. Chị là người bạn gái duy nhất anh ấy dẫn về nhà, anh trai em, thật lòng với chị đó.”

Nụ cười của Tôn Lăng Hy thoáng vẻ ngẩn ngơ: “Thật sao? Đêm qua dù chị cầu xin thế nào, anh ấy cũng không chịu ở lại, bảo là có chuyện quan trọng…”

“Hôm qua anh em về muộn lắm, em cũng ngủ mất rồi, chẳng biết mấy giờ anh ấy mới về nữa, chắc chắn là có chuyện quan trọng thật đấy.” Chu Tiểu Manh nói: “Đều tại em không tốt, lại đi nói chuyện Tô Bắc Bắc với chị, thực ra cũng là chuyện từ mấy năm trước rồi, giờ không giống như thời đó nữa, không ai dám đụng đến người của anh trai em nữa đâu.” Cô nhỏ nhẹ thì thầm: “Chị Tôn, chị đừng lo lắng nữa. Anh trai em để chị về nhà ở, tất nhiên cũng vì lo cho chị. Nhất định anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa mọi sự rồi.”

Tôn Lăng Hy nghe vậy có vẻ cũng yên lòng phần nào: “Phải rồi, anh trai em để lái xe của anh ấy cho chị dùng, bảo chị thời gian này đừng đến chỗ đông người.”

“Cẩn trọng một chút thì tốt.” Chu Tiểu Manh nói: “Chị Tôn nghỉ ngơi trước đi nhé, em ở ngay phòng bên cạnh, nếu thiếu thứ gì hay cần thứ gì, cứ gõ cửa gọi em một tiếng là được.”

“Ừ.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

42#
 Tác giả| Đăng lúc 26-9-2014 23:54:28 | Chỉ xem của tác giả

Chu Tiểu Manh quay về phòng mình, lấy tai nghe ra thử máy nghe trộm, chỉ có điều, ngoài những tiếng lạo xạo ra, cô không nghe thấy thứ gì khác nữa. Chắc phải đợi đến lúc nói chuyện hay gọi điện thoại mới được. Cô hồi tưởng lại hành động của mình một lượt, vẫn thấy không yên tâm, bèn ra phòng thiết bị ở vườn sau, đầu cuối của mọi thiết bị giám sát đều ở đây, bình thường luôn có người thay phiên nhau trông chừng. Cô vừa bước vào, người trực ban liền cười đứng dậy chào hỏi: “Cô chủ!”

“Sáng nay tôi đánh rơi cái bờm tóc ở vườn hoa, chẳng biết là rơi ở đâu nữa, nên đến mở lại băng ghi hình xem sao.”

Người kia nghe cô nói vậy, liền mở hết phim ghi hình buổi sáng trên máy tính ra, lại đặc biệt kê riêng một chiếc ghế cho cô ngồi xuống xem xét kỹ càng. Chu Tiểu Manh đợi người kia quay đi, liền mở đoạn phim giám sát hành lang tầng hai ra, nhanh chóng tua lại một lượt, xác nhận buổi sáng nay mình không bị ghi lại sơ hở gì, bấy giờ mới đóng cửa sổ, lại mở mấy đoạn phim ở ngoài vườn hoa tùy tiện xem lướt một lượt, nói: “Không tìm được rồi… có khi đánh rơi ở bên ngoài cũng nên, bỏ đi, để mua cái khác.”

Ra khỏi phòng thiết bị, cô chỉ sợ Tiểu Quang biết chuyện này, sau khi về phòng, lại len lén lấy một chiếc bờm tóc giấu vào phòng sách ở tầng một. Quả nhiên, lúc hoàng hôn, dì Lưu dọn dẹp phòng sách xong liền chạy lên lầu hỏi: “Cô hai, có phải bờm tóc của cô không, rơi trong phòng sách này.”

“Đúng rồi, đúng rồi, tôi tưởng là rơi trong vườn hoa cơ đấy.” Chu Tiểu Manh đón lấy chiếc bờm tóc. “Đang định bảo phải đi mua cái khác.”

“Đồ ở trong nhà mất làm sao được.” Dì Lưu cười lấy lòng:

“Tôi vừa nhìn là biết ngay của cô, ngoài cô chủ ra, trong nhà này còn ai dùng thứ này nữa đâu!”

Chu Tiểu Manh cười cười bảo: “Giờ chị Tôn dọn vào ở rồi, lần sau nhặt được thứ này cũng chưa chắc là của tôi đâu.”

“Thêm một người đúng là khác thật.” Dì Lưu cảm thán: “Cậu Mười sắp lấy vợ rồi, lại thêm một hai đứa bé nữa, nhà này sẽ tưng bừng lắm đây.”

“Đúng đấy.” Chu Tiểu Manh thờ ơ đáp: “Sắp rồi.”

Phỏng chừng vì hôm nay là ngày đầu tiên Tôn Lăng Hy dọn đến nhà họ Chu, nên Chu Diễn Chiếu về nhà đúng giờ, hiếm hoi có một bữa nhà họ Chu bắt đầu ăn tối từ lúc sáu giờ. Nhà bếp muốn lấy lòng vị nữ chủ nhân tương lai, đã làm cả một bàn đầy thức ăn ngon. Chu Diễn Chiếu không thường xuyên về nhà ăn cơm tối, vì vậy cũng mời cả Chu Bân Lễ ở trong phòng ra, bữa tối hôm nay, có thể coi như bữa tiệc gia đình nhỏ. Tôn Lăng Hy có thai chưa được 40 ngày, không bị nghén ngẩm gì, ăn uống vẫn thấy ngon miệng. Chu Diễn Chiếu vừa ăn vừa nói chuyện với cô, Chu Tiểu Manh lại tỏ vẻ gia giáo, ăn cơm không nói chuyện, nên bữa cơm này rất trầm mặc. Chỉ có một khúc nhạc đệm nho nhỏ là Chu Bân Lễ quên mất Tôn Lăng Hy là ai, ăn cơm xong, giúp việc mang hoa quả lên, ông nói Chu Tiểu Manh: “Khách của anh trai con… là ai thế nhỉ?”

“Là chị Tôn.” Chu Tiểu Manh nhẫn lại đáp: “Lần trước anh con dẫn chị ấy về nhà rồi, bố quên ạ?”

Cũng chẳng rõ Chu Bân Lễ có nhớ ra hay không, chỉ nghe ông ậm ờ một câu gì đó. Hộ lý đút cho ông ăn hết bát hoa quả nghiền, bèn đẩy ông về phòng. Chu Tiểu Manh nói với Chu Diễn Chiếu: “Anh à, em ra ngoài một lát.”

“Tối muộn thế này rồi còn đi đâu?” Chu Diễn Chiếu lúc nào cũng nói với cô bằng giọng điệu ấy, không nóng cũng chẳng lạnh: “Có sinh viên nào giống em không, nửa đêm nửa hôm rồi còn đòi ra ngoài? Ngày mai không phải đi học à?”

“Em hẹn thầy giáo Tiêu.” Chu Tiểu Manh thản nhiên đáp: “Anh à, anh dành nhiều thời gian ở bên chị Tôn đi, chị ấy ở nhà một mình buồn chán cả ngày rồi. Còn nữa, danh sách các công ty tổ chức sự kiện, em để cả trên bàn anh ấy, anh có thời gian thì xem cùng chị Tôn đi, bàn bạc xem nên chọn công ty nào.”

Thấy Chu Diễn Chiếu khẽ chau mày, Chu Tiểu Manh biết anh ta nghi kỵ điều gì, liền bổ sung thêm một câu: “Anh yên tâm, em không vào phòng anh đâu, em bảo dì Lý mang vào đấy.” Nói rồi, cô làm bộ giận dỗi, cầm túi xách lên: “Em đi đây, em chào chị Tôn!”

Cô và Tiêu Tư Trí vẫn hẹn gặp nhau ở bên ngoài cửa Đông trường học, sau đó đi tản bộ trên sân vận động. Tối Chủ nhật, một số sinh viên về nhà dịp cuối tuần đã trở lại trường, vì vậy trong sân đông đúc ồn ào hơn đêm trước. Trên khán đài cũng có vài cặp tình nhân ngồi rải rác. Vì đây là một sân vận động tiêu chuẩn xung quanh khán đài toàn là cây, bình thường lại không bật đèn, thành thử cũng khá u nhã tĩnh mịch. Hai người họ chọn một vị trí trên khán đài ngồi xuống, ngọn gió đêm thu đã hơi lành lạnh, Tiêu Tư Trí vòng tay ôm eo cô, thân thể Chu Tiểu Manh thoáng cứng đờ, nhưng vẫn bị anh kéo vào lòng. Tiêu Tư Trí nói: “Này, lái xe của anh trai cô liệu có cố tình đi qua đây xem hai chúng ta có phải đang yêu đương thật hay không nhỉ?”

“Có lẽ đấy, con người anh trai tôi rất biến thái.”

“Tôi cũng cảm thấy hắn ta rất biến thái.” Tiêu Tư Trí dường như có đôi phần cảm thán: “Biết không, hồi trước tôi từng xem tư liệu về hắn ta, dày hơn cả thước đấy…”

Chu Tiểu Manh không muốn nói nhiều về Chu Diễn Chiếu, chỉ lấy điện thoại ra, bảo: “Cái điện thoại tôi tặng anh đâu rồi?”

“Ở đây.” Tiêu Tư Trí rút máy ra, Chu Tiểu Manh lại đổi cái điện thoại trên tay với chiếc của anh ta, nói tiếp: “Sim điện thoại mua ở ngoài phố, không cần giấy chứng minh, anh trực tiếp gọi vào số được lưu sẵn trong máy là có thể nghe được nội dung trong máy nghe trộm…”

Cô còn chưa dứt lời, thân thể Tiêu Tư Trí đã cứng lại, giọng nói trở nên hết sức nghiêm khắc: “Máy nghe trộm gì chứ? Ai đưa máy nghe trộm cho cô?”

“Anh không phải lo.” Chu Tiểu Manh nói: “Tôi đã dùng kẹo cao su dính máy nghe trộm vào mặt sau khung giường trong phòng ngủ của Chu Diễn Chiếu rồi, anh trai tôi thích nhất là nằm trên giường hút thuốc gọi điện thoại, anh nhất định sẽ nghe rõ mồn một.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

43#
 Tác giả| Đăng lúc 26-9-2014 23:57:24 | Chỉ xem của tác giả

“Chu Tiểu Manh, làm như vậy rất nguy hiểm! Một khi bị anh ta phát hiện, hậu quả sẽ thế nào cô có biết không?”

Giọng điệu của Chu Tiểu Manh trái lại rất bình tĩnh: “Anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu, cho dù có phát hiện, cũng không nghĩ là tôi làm.”

Tiêu Tư Trí nén giận, cố gắng tìm cách thuyết phục cô: “Rốt cuộc cô lấy thứ này ở đâu, mua ở chợ đen à? Một khi xảy ra chuyện, Chu Diễn Chiếu chỉ cần truy xét lại, có thể tra ra cô ngay. Cô hiểu không? Với thế lực của anh ta ở thành phố này, anh ta sẽ tra ra được rõ rành rành cái thứ này do xưởng điện tử ngầm nào sản xuất lậu, mỗi lô hàng được bán đến đâu, cuối cùng làm cách nào lại vào được nhà họ Chu. Cô không nên tự đặt mình vào vòng nguy hiểm như thế!”

“Nhưng tôi cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn.” Chu Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn trời, bầu không lưa thưa vài ngôi sao tỏa sáng, nhưng bị ánh đèn của thành thị hắt lên làm cho lu mờ ảm đạm. Cô nói: “Thầy Tiêu, anh yên tâm, dù anh trai tôi có phát hiện là do tôi làm, tôi cũng có lý do bào chữa. Anh ấy sẽ không nghĩ đến chuyện khác đâu.”

Tiêu Tư Trí nói: “Cô có lý do gì để bào chữa cho mình?”

Chu Tiểu Manh cười cười: “Đây là bí mật, không nói cho anh biết.” Thấy Tiêu Tư Trí vẫn nhìn chằm chằm mình với ánh mắt nghiêm túc, cô phì cười một tiếng: “Tôn Lăng Hy vào ở nhà chúng tôi rồi, vì vậy tôi lắp máy nghe trộm, cũng là để bảo vệ anh trai tôi, phải không?”

“Đây là logic kiểu gì vậy?”

“Logic của nhà họ Chu chúng tôi.” Chu Tiểu Manh thản nhiên nói: “Mẹ tôi bị bố tôi nghe trộm mười bốn năm trời, cuối cùng bà ấy cũng phát hiện ra, suýt nữa thì sụp đổ, lúc chất vấn bố tôi tại sao lại làm thế, bố tôi nói, thì chỉ muốn bảo vệ bà ấy thôi… rất đáng sợ phải không, tình yêu, đôi khi có thể giết người.”

Tiêu Tư Trí thoáng ngây người, Chu Tiểu Manh bó gối ngồi ở đó, ánh mắt mờ mịt xa xăm, tựa như đang kể chuyện của người khác: “Bấy lâu nay tôi vẫn không hiểu, bố tôi yêu bà ấy như thế, tại sao bà ấy lại muốn giết ông… nhưng đến giờ, tôi đã hiểu được rồi.”

Tiêu Tư Trí thoáng trầm mặc giây lát, đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc đánh giá Chu Tiểu Manh. Chu Tiểu Manh bị anh ta nhìn lom lom, không chịu được, lại bật cười thành tiếng: “Sao hả? Không quen tôi à?”

“Lúc sếp phái tôi đến, nói thực lòng, tôi cũng không mặn mà cho lắm.” Giọng Tiêu Tư Trí nghe đều đều, tựa hồ không có cảm xúc gì: “Tôi cứ cảm thấy ông chủ đi nước cờ này quá mạo hiểm, cũng không hiểu sao ông ấy lại bị cô thuyết phục nữa. Cô là người ngoài ngành, lại là em gái của Chu Diễn Chiếu, cho dù cô có lòng giúp chúng tôi làm việc, cũng chẳng qua chỉ là se chỉ luồn kim, dây dưa dắt mối mà thôi. Biện pháp thỏa đáng nhất, đương nhiên do tôi chấp hành cụ thể. Có rất nhiều cách để dành được tín nhiệm của anh trai cô, thông qua cô để tiếp xúc với hắn ta tuy vừa nhanh vừa hiệu quả, song lại quá nguy hiểm, không đáng chút nào. Nhưng mà…” Anh ta không nói những lời phía sau, chỉ ậm ờ cười cười: “Về sau, tốt hơn vẫn không nên làm những chuyện kiểu này nữa. Dẫu cô có cách để chối trách nhiệm trước mặt Chu Diễn Chiếu chăng nữa, lần đầu tiên có thể miễn cưỡng cho qua được, lần thứ hai thì chưa chắc đâu. Chu Diễn Chiếu lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo, nếu thực sự để hắn biết cô đang làm gì, cô sẽ cực kỳ nguy hiểm. Cô là con gái, sau này ngày tháng còn dài mà, chú ý giữ mình là việc hàng đầu.”

Chu Tiểu Manh biết anh ta thực sự có ý tốt, bèn gật gật đầu. Tâm trạng Tiêu Tư Trí chừng như cũng thoải mái hơn: “Có biết quán đồ nướng mới mở bên phố Tây không? Bầu dục nướng ở đấy ngon lắm.”

“Tôi không ăn nội tạng…”

“Không sao! Thịt xiên nướng ở đấy cũng rất ngon!” Tiêu Tư Trí có vẻ rất hào hứng, thực sự cũng khá giống như thúc giục bạn gái: “Đi thôi đi thôi! Chúng ta đi ăn thịt nướng nào!”

Đối với Chu Tiểu Manh, phố Tây ít nhiều vẫn còn chút ám ảnh, dù sao thì lần trước cô cũng suýt bị người ta bắt cóc ở đây. Có điều, lần này có Tiêu Tư Trí ở bên, cảm giác rất an toàn, thêm nữa quán thịt nướng này cách quán internet Long Tường không xa lắm, bọn họ vừa mới ngồi xuống chọn món, người bên quán Long Tường đã biết tin, đặc biệt cho người sang dặn dò, chủ quán ăn này là chỗ thân quen, cứ ghi vào sổ của quán Internet Long Tường là được.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

44#
 Tác giả| Đăng lúc 26-9-2014 23:59:17 | Chỉ xem của tác giả

Chu Tiểu Manh ăn đầy một bụng thịt nướng, lại bị Tiêu Tư Trí ép uống một cốc bia, đầy bụng tâm sự đều bị thức ăn thức uống lấp hết, thành thử cũng nhạt đi phần nào, đến lúc về nhà, tâm trạng cô đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Có điều, việc Chu Diễn Chiếu ở trong phòng cô hút thuốc thì vừa nằm trong dự liệu của cô, lại vừa nằm ngoài dự liệu. Chu Diễn Chiếu cũng không hỏi cô đi đâu, ngược lại còn có vẻ rất thích chí, đưa mắt đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt.

Tửu lượng của Chu Tiểu Manh rất kém, vừa uống chút bia mà hai má đã ửng hồng, thoạt nhìn khóe mắt đầu mày đều nhuốm mấy phần xuân sắc. Cô cũng rất thản nhiên, chẳng hỏi tại sao nửa đêm nửa hôm Chu Diễn Chiếu vẫn ở trong phòng mình, mà mở cửa buồng thay quần áo chọn một chiếc áo choàng bông đi tắm. Vì cô mở cửa buồng thay đồ, Chu Diễn Chiếu chợt nhớ ra một việc, nỗi u ám trong lòng bất giác lộ ra mặt. Anh ta hỏi: “Cô cũng tử tế với chị Tôn của cô quá nhỉ?”

“Người anh trai em yêu, em làm sao dám không tử tế với chị ấy chứ.” Chu Tiểu Manh mượn rượu giả điên, cười toe toét liếc anh ta: “Chị Tôn ở phòng bên cạnh mà? Không phải anh vào lộn phòng đấy chứ?”

Chu Diễn Chiếu chẳng để ý đến cô, có điều, nụ cười trên mặt lại lạnh thêm mấy phần: “Cô cũng thật chu đáo lắm, còn mua cả đồ ngủ cho chị Tôn nhà cô nữa.”

“Cả khăn tắm khăn bông áo choàng tắm dép đi trong nhà em đều mua hết rồi…” Chu Tiểu Manh làm bộ trịnh trọng điểm lại: “À, còn cả sữa tắm, mùi dầu gội đầu của em rất dễ chịu hay sao, em đặc biệt chọn thứ đó cho chị Tôn đấy.”

Chu Diễn Chiếu biết cô đang khích cho mình nổi giận, hai mắt hơi nheo lại: “Cô cũng không sợ cô ấy hỏi, tại sao mấy thứ cô mua đều giống hệt như đồ cô đang dùng hả?”

“Chị Tôn làm sao biết em mặc đồ ngủ gì chứ.” Chu Tiểu Manh cãi: “Vả lại, em cũng chọn thứ mà anh trai em thích cơ mà, không phải anh muốn kiếm một thế thân sao? Nếu là thế thân, em phải đảm bảo cho từng chi tiết đều giống y hệt, không để anh trai em mất hứng chứ…” Nói tới đây, cô lại tự sửa lời mình: “À, không phải, không phải thế thân, mà là anh trai em từ xưa đến nay đều thích người như thế.”

Sự nhẫn nại của Chu Diễn Chiếu lúc này mới bộc lộ ra, bị Chu Tiểu Manh nói cho một tràng như vậy, anh ta vẫn không nổi giận, ngược lại còn như đang trầm ngâm suy nghĩ: “Cô định nghiêm túc với thằng Tiêu Tư Trí kia đấy hả?”

“Đúng thế.” Chu Tiểu Manh thản nhiên trả lời: “Anh đừng làm khó anh ấy. Em nghĩ rồi, em vẫn còn trẻ, dẫu sao cũng phải sống cho ra sống, ngày sau gả cho một người thật thà, đẻ một hai đứa con biết nghe lời…”

Chu Diễn Chiếu bấy giờ mới thả lỏng cơ thể bảo: “Đẻ một hai đứa con biết nghe lời… Chu Tiểu Manh, giấc mơ này của cô cũng đẹp thật.”

“Cũng không hẳn là mơ.” Chu Tiểu Manh nói: “Mặc dù bác sĩ bảo sau này em khó có cơ hội sinh con, nhưng cũng không phải là tuyệt vọng, nếu thực sự không ổn, thời buổi này bỏ tiền kiếm một cô đẻ thuê dễ lắm.”

“Nếu anh làm khó thằng họ Tiêu kia thì làm sao?”

“Vậy cũng chẳng sao cả.” Chu Tiểu Manh nói: “Đằng nào em cũng chẳng thật lòng yêu anh ấy, chẳng qua là ở thời điểm hiện tại anh ấy thích hợp mà thôi. Anh muốn làm khó làm dễ anh ấy thì cứ việc, không có Tiêu Tư Trí, sau này em từ từ kiếm người thích hợp cũng không vội.” Nói tới đây, cô đưa mắt liếc nhìn Chu Diễn Chiếu: “Anh phải làm đám cưới với chị Tôn chứ, hai người cưới nhau rồi, anh cũng không tiện tìm em làm phiền, mà kể cả anh không ngại canh ba nửa đêm đợi trong phòng em như hôm nay, em chỉ cần ngoác miệng ra kêu cứu mạng, thiết nghĩ dù chị Tôn có ngủ rồi, cũng bị đánh thức thôi.”

Nói tới đây, Chu Diễn Chiếu rốt cuộc đã hiểu ra, anh ta nửa cười nửa không nhìn Chu Tiểu Manh, nói: “Giỏi lắm, trước đây anh không nhìn ra, cô cũng giỏi lắm.”

“Em thì giỏi giang gì.” Đêm nay Chu Tiểu Manh thẳng thắn khác thường: “Em mà giỏi giang thật, thì đã cao bay xa chạy từ lâu rồi.”

Nói đến câu này, khóe miệng Chu Diễn Chiếu mới từ từ hạ xuống, đến cuối cùng, cánh môi mỏng mảnh hơi cong, không ngờ lại nhếch cười, có điều nụ cười này giống như một lưỡi dao, lại giống như một con dã thú hung tợn đang từ từ giương ra nanh vuốt sắc bén chí mạng nhất của mình: “Cao bay xa chạy? Tôi hiểu cô tính toán thế nào rồi, chỉ cần mẹ cô tắt thở, tôi có vô số cách cắt đôi cánh của cô xuống.”

“Tùy anh thôi.” Chu Tiểu Manh ngồi xuống giường, ánh mắt trong veo như nước, nhìn cốc sữa đặt trên tủ đầu giường: “Anh đừng ngại học theo bố, mỗi tối thường cho mẹ uống một cốc sữa trước khi đi ngủ, sau này anh cũng có thể mỗi ngày cho em uống một cốc sữa trước khi đi ngủ là được rồi.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

45#
 Tác giả| Đăng lúc 27-9-2014 00:00:20 | Chỉ xem của tác giả
Chu Diễn Chiếu cuối cùng cũng không kiềm chế được, vớ lấy cốc sữa ném lên người cô, Chu Tiểu Manh không né tránh, mặc cho sữa hắt tung tóe khắp người. Cô dùng tay áo của chiếc áo choàng tắm đang cầm lau lau mặt, bộ dạng như thể mỉa mai của Chu Diễn Chiếu: “Anh trai à, đừng tưởng em chẳng biết tí gì về chuyện năm xưa.”

Chu Diễn Chiếu tức điên lên, nhưng cái cốc rơi xuống thảm trải sàn lại không vỡ, mà lăn lông lốc đến chỗ anh ta. Anh ta thình lình giẫm mạnh chân xuống, cốc thủy tinh “rốp” một tiếng vỡ vụn ra. Chu Tiểu Manh ngồi yên không nhúc nhích trên giường, chỉ nhìn anh ta với ánh mắt châm chọc.

Sắc mặt Chu Diễn Chiếu trở nên âm trầm, nhưng Chu Tiểu Manh lại chẳng hề né tránh ánh mắt anh ta, hai người cứ giằng co như vậy hồi lâu, chợt anh ta nói: “Anh sẽ không làm vậy.”

Chu Tiểu Manh hoàn toàn hờ hững, ngáp một cái: “Phải rồi, anh trai em sẽ không làm vậy.”

Chu Diễn Chiếu biết cô đang đáp lấy lệ, nhưng cục tức trong lòng kia rốt cuộc cũng khó nuốt trôi, anh ta vươn tay ra bóp cằm Chu Tiểu Manh, nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào hồi lâu, đoạn nói: “Vì cô không xứng đáng. Bố anh làm vậy, là vì không có cách nào khác nữa, ông ấy thật lòng yêu mẹ cô, còn anh sẽ không vì cô mà làm chuyện như thế đâu.”

Chu Tiểu Manh gật gật đầu lấy lệ, như đang nghe những lời nhạt nhẽo vô vị: “Em biết rồi, anh không yêu em.” Đoạn cô nói: “Em mệt rồi, ngày mai là thứ Hai, anh về phòng ngủ sớm đi, em phải đi tắm nữa.”

Đồng tử Chu Diễn Chiếu từ từ co rút lại, nhưng Chu Tiểu Manh còn nở một nụ cười khinh bạc, ôm lấy cổ anh ta, hôn lên môi: “Anh trai, chị Tôn ở ngay sát vách, nếu anh muốn cưỡng ép, em cũng không ngại làm chị ấy thức giấc đâu… đến lúc ấy anh giải thích quan hệ anh trai em gái của chúng ta như thế nào đây…”

Chu Diễn Chiếu chầm chậm hôn nhẹ lên vành tai cô, dường như tâm tình đã khá hơn rất nhiều, giọng nói cũng như tình nhân đang rủ rỉ: “Cô vòng vo Tam Quốc cả một buổi tối, chỉ muốn khích cho anh mở miệng đáp ứng để cô dọn ra ngoài chứ gì… anh nói cho cô biết, cô đừng nằm mơ nữa. Chu Tiểu Manh, cả đời này cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh… còn nữa, cô quý hóa chị Tôn của cô như thế, đương nhiên anh phải giữ cô ở nhà để xem anh với cô ấy nồng thắm như thế nào chứ.”

Anh ta vừa nói, cặp môi vừa du di chuyển động, chầm chậm hôn từ sau tai dọc xuống dưới, hôn đến cổ áo hé mở của cô, bàn tay đột nhiên vận sức, ép cô vào lòng mình. Chu Tiểu Manh nhận ra có điều bất ổn, đang định há miệng kêu toáng lên, Chu Diễn Chiếu đã đoạt lấy áo choàng tắm trên tay cô, vo ống tay áo thành một nắm, mạnh mẽ nhét vào miệng cô. Sau đó, anh ta đẩy ngã cô rồi lật sấp lại, nhanh chóng trói quặt hai tay cô lại.

Chu Tiểu Manh không kêu được một tiếng, chỉ có cánh mũi khe khẽ chuyển động, hai chân cô vẫn có thể chuyển động, nhưng biết dù có đá loạn xạ cũng chẳng ích gì, thà rằng đợi khi Chu Diễn Chiếu không đề phòng cho anh ta một đòn chí mạng còn hơn. Nhưng Chu Diễn Chiếu lúc này lại không hề nôn nóng, anh ta cởi quần áo cô, vừa thong thả nói: “Thân thiết với thằng họ Tiêu kia phải không? Hai người trốn vào trong sân vận động ôm ôm ấp ấp, mới có mấy ngày, em gái anh đã quyến rũ thằng họ Tiêu ấy vậy rồi cơ đấy…”

Chu Tiểu Manh phẫn nộ đến tột cùng, đạp mạnh chân vào thành giường, chỉ hy vọng có thể phát ra tiếng động lớn hơn, khiến Tôn Lăng Hy thức giấc. Nhưng dù hai gian phòng cách nhau một bức tường, lại đang khi đêm khuya thanh vắng, song các cửa ra vào cửa sổ đều đóng kín mít, cách âm lại tốt, dù cô đạp mấy cái liền, chiếc giường cũng chỉ rung rinh khe khẽ, tiếng động càng chẳng cách nào truyền sang được tới vách tường bên kia.

Chu Diễn Chiếu chừng như rất hào hứng, chậm rãi mút mạnh lên cổ cô, rồi chẳng để cô kịp phản ứng, anh đã hung hãn cắn mạnh, để lại một vết răng sâu hoắm. Chu Diễn Chiếu ngẩng đầu lên, hài lòng đánh giá một lượt, nói: “Đến lúc nồng nàn thắm thiết với thằng họ Tiêu kia, nó nhìn thấy dấu răng này, không biết sẽ đoán là ai cắn nhỉ?”

Chu Tiểu Manh không thể nói năng, chỉ biết vùng vẫy phát ra những âm thanh ú ớ, Chu Diễn Chiếu rờ nhẹ lên vết cào nơi khóe miệng mình, cười hả hê: “Em gái à, trò này là cô dạy cho anh đấy nhé. Không thích đồ của mình bị kẻ khác dòm ngó, thì đánh dấu một cái trước đã. Chu Tiểu Manh, cô dám để Tiêu Tư Trí chạm vào, nó chạm vào cô chỗ nào, anh sẽ lột da chỗ ấy xuống.”

Tròng mắt Chu Tiểu Manh chuyển động, rõ ràng có lời muốn nói, Chu Diễn Chiếu biết cô đang nghĩ gì, bèn vỗ nhẹ tấm lưng trơn bóng như ngọc của cô: “Cho dù cô lừa được anh móc cái thứ trong miệng của cô ra, thì cùng lắm cô cũng chỉ kêu được một tiếng thôi. Anh bảo thực cho cô biết, cốc sữa rót cho cô thật ra chẳng thêm gì cả đâu, có điều Tôn Lăng Hy cũng uống một cốc sữa rồi mới đi ngủ. Cô ấy mới chuyển nhà, chỉ sợ không quen giấc, thế nên anh cô bèn nghĩ cách để cô ấy ngủ say thêm một chút. Cô có thể gọi cô ấy tỉnh dậy hay không là một chuyện, cô đánh thức cô ấy rồi, cô ấy có sức mà qua đây xem hay không là một chuyện khác. Còn nữa, cô đúng là không hiểu gì về con người Tôn Lăng Hy, cô ấy mới tới đây, vừa lạ lẫm lại vừa nhát gan, dù có nghe thấy cô kêu la cứu mạng, cũng chỉ cho là cô nằm mơ thấy ác mộng thôi, nói không chừng, thậm chí còn chẳng buồn dậy, trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp ấy chứ.”

Nửa gương mặt Chu Tiểu Manh vùi trong gối, không ngờ lại phì cười.

Trời bắt đầu mưa từ tảng sáng, rả rích không ngừng. Mùa thu vốn là mùa mưa ở vùng này, trời vừa mưa, tiết trời liền u ám hẳn đi. Phòng ăn nhà họ Chu vốn có ba mặt đều là cửa sổ kiểu Pháp hướng ra vườn hoa, nhưng bị cây cối che mất, vì vậy lúc ăn sáng vẫn phải bật đèn. Ánh sáng từ ngọn đèn pha lê rực rỡ làm các món ăn trên bàn đều trở nên đẹp mắt khác thường. Đây là lần đầu tiên Tôn Lăng Hy ăn sáng ở nhà họ Chu, cô xuống nhà muộn nhất, không khỏi áy náy: “Thật không hiểu làm sao nữa, vừa đến đây đã dậy muộn rồi.”

Chu Diễn Chiếu không hiểu đang nghĩ gì, vẻ lơ đãng tựa như không nghe thấy cô nói chuyện. Chu Bân Lễ thì như đứa trẻ, làm loạn lên đòi ăn trứng chần, nhà bếp đành phải đi làm riêng cho ông. Chu Tiểu Manh thấy lộn xộn như vậy, sợ Tôn Lăng Hy khó xử, vội vàng tiếp lời: “Hôm nào mưa là dễ ngủ quá giấc lắm.”

Tôn Lăng Hy thấy hôm nay cô ăn mặc rất đoan trang, đứng đắn, bên trong vận áo sơ mi lụa cao cổ, lại mặc thêm áo cardigan ngoài, chỉ hai màu đen trắng đơn giản nhưng rất trẻ trung, gương mặt xinh đẹp như một đóa hoa vậy. Chu Tiểu Manh cúi đầu cắt bánh sandwich, vô ý để lộ vết bầm lớn bên cổ, dưới ánh đèn hiện lên rõ mồn một, lại thêm da dẻ cô trắng như tuyết nên vết bầm ấy càng thêm đậm nét, cả vết răng cắn sâu ngập kia cũng lộ ra, trông như bị ma cà rồng hút máu vậy. Tôn Lăng Hy cười thầm, bụng bảo dạ chẳng trách hôm nay cô nàng lại mặc áo cao cổ, thì ra tối qua đi hẹn hò với Tiêu Tư Trí rồi.

Sáng nay Chu Tiểu Manh có giờ học, nên ăn xong bữa sáng thật nhanh, rồi đi luôn. Tôn Lăng Hy cũng phải đi làm, Chu Diễn Chiếu tỏ ra hết sức quan tâm, đích thân đưa cô đi. Tôn Lăng Hy thoái thác, bảo không cần, nhưng Chu Diễn Chiếu lại nói: “Đằng nào anh cũng phải đến công ty, tiện đường mà.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

46#
 Tác giả| Đăng lúc 27-9-2014 00:02:12 | Chỉ xem của tác giả

Sau khi lên xe, Tôn Lăng Hy nhớ đến vết hôn vừa nhìn thấy, vẫn còn cảm thấy tức cười… con gái trẻ yêu đương quả nhiên tình nồng như lửa, một giờ một khắc nhớ nhung cũng không chịu nổi. Cô cũng nhớ lại chuyện Chu Tiểu Manh nhờ vả mình, bèn nói với Chu Diễn Chiếu: “Em gái anh có chuyện, không dám nói, nhờ em nói với anh.”

Chu Diễn Chiếu từ lúc lên xe mặt mũi vẫn lạnh như tiền, nghe cô nói vậy, cũng không thể hiện cảm xúc ra mặt, chỉ lạnh nhạt nói: “Em cứ mặc chuyện của nó.”

“Con gái da mặt mỏng, em cũng không phải lo chuyện bao đồng, mà em ấy cứ hết lần này đến lần khác nhờ em, nói là muốn ở nội trú trong trường.”

Chu Diễn Chiếu vẫn lạnh tanh nói: “Phàm là chuyện của Chu Tiểu Manh, em không cần quản đến, cứ bảo nó tự đến nói với anh.” Tôn Lăng Hy tuy quen biết anh ta mới được mấy tháng, nhưng nhìn bộ dạng này cũng biết anh ta đang rất bực mình, xem chừng Chu Diễn Chiếu quả thật không yêu quý gì cô em gái này. Cô bèn ôm lấy cánh tay anh ta, dịu dàng nũng nịu nói: “Em cũng nói với em ấy rồi, em sẽ nói giúp, còn anh có đồng ý hay không lại là chuyện khác.”

Chu Diễn Chiếu rốt cuộc cũng cười một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt cô, nhưng không nói gì thêm nữa.

Tôn Lăng Hy vốn lo chuyện này sẽ khiến anh ta bực mình thật, không ngờ hôm nay Chu Diễn Chiếu lại hết sức săn sóc cô, sau khi xuống xe còn đích thân che ô, đưa cô vào tận hàng hiên cơ quan, rồi dặn dò: “Không có chuyện gì thì đừng đi lung tung, buổi trưa ăn cơm luôn ở trong nhà ăn đi, có gì khó chịu thì gọi điện cho anh ngay.”

“Vâng.” Tôn Lăng Hy đưa tay chỉnh lại cà vạt cho Chu Diễn Chiếu: “Sao hôm nay anh ăn mặc nghiêm chỉnh thế?”

“Phải họp với khách.” Chu Diễn Chiếu hiếm hoi mới có một lần cho cô biết anh ta đi đâu làm gì: “Vì vậy tối nay em gọi điện cho lái xe, bảo cậu ta đưa em về nhà, đừng đợi anh nữa.”

Mãi tới lúc lên trên xe, nụ cười trên môi Chu Diễn Chiếu mới biến mất, anh ta bảo Tiểu Quang ngồi ở ghế lái phụ: “Gọi điện thoại cho Tiêu Tư Trí…” Vừa nói anh ta vừa gỡ cà vạt xuống, gỡ được một nửa thì nhìn trong gương chiếu hậu thấy cổ áo sơ mi bị lệch, lộ ra một vết răng nhỏ tím bầm bên dưới yết hầu, tuy không lớn nhưng cắn rất sâu, dù thế nào thì cũng không thể che được nếu không đeo cà vạt. Sắc mặt anh ta càng thêm khó coi, tiện tay gỡ luôn cái cà vạt ra, rồi đeo trở lại.

Làm đi làm lại như vậy, Tiểu Quang đương nhiên trông thấy, khóe miệng hơi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn nén nhịn được. Chu Diễn Chiếu nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì, hôm qua tôi không đề phòng…” Thực ra anh ta có đề phòng, nhưng Chu Tiểu Manh có rất nhiều cách khiến anh ta điên đảo thần hồn. Mà một khi cô đã muốn làm anh điên đảo, thì nhất định là muốn bất ngờ giành được thứ gì đó. Chu Diễn Chiếu biết rõ mình sẽ mắc bẫy, nhưng lúc ấy anh ta thực sự quá mê mẩn, không nỡ đẩy cô ra, kết quả là liền bị cô cắn cho một phát.

Cắn xong Chu Tiểu Manh còn ôm lấy anh ta, hà hơi vào bên tai, rủ rỉ nói: “Sau này anh còn cắn em nữa, em sẽ cắn lại cho anh xem!” Chu Tiểu Manh hiếm khi nào phối hợp với anh ta trên giường như thế, khiến cả người anh ta cơ hồ sắp tan chảy, chỉ nhớ đầu lưỡi mềm mại của cô liếm vào thùy tai mình ướt nhẹp, quên luôn cả tức giận vì chuyện kia. Sáng sớm nay lúc đánh răng anh ta mới để ý thấy, cũng may mà đeo cà vạt che được, bằng không để Tôn Lăng Hy trông thấy, chỉ sợ sinh ra đủ thứ rắc rối vô cùng tận. Nghĩ đến ý đồ thâm độc của Chu Tiểu Manh, anh ta thầm cười khẩy trong lòng.

Chu Diễn Chiếu đeo cà vạt cả ngày, đám thuộc hạ đều thấy không quen mắt, đặc biệt là La Sĩ Hào, gã ta gần như lọt cả tròng mắt ra ngoài: “Anh Mười, anh có đi cắt băng khánh thành với chủ tịch thành phố đâu mà đeo cái thứ ấy cả ngày thế!”

Anh ta đập tay La Sĩ Hào ra: “Đừng có mó chân mó tay vào! Lát nữa tôi còn phải đi gặp lão đại.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

47#
 Tác giả| Đăng lúc 27-9-2014 00:04:28 | Chỉ xem của tác giả

La Sĩ Hào thở dài một tiếng: “Tôi biết ngay mà, anh bị thằng cha Mạch Định Lạc ấy tẩy não rồi… cái gì mà phải làm ăn đàng hoàng… phải tẩy trắng công ty… người chết dưới tay anh ta còn ít chắc? Bận này mặc đồ Tây đeo cà vạt, coi mình là người bình thường cơ đấy. Không phải anh ta đang yên đang lành ở Bắc Kinh sao, chạy đến chỗ chúng ta làm quái gì?”

“Anh em kết nghĩa với nhau, anh ta đến thì tôi phải tiếp đãi cho tốt, bảo đám thuộc hạ của cậu bớt phóng túng đi, mấy ngày này đừng làm loạn lên đấy. Ông anh kết nghĩa này của tôi kỹ tính nhất đấy, anh ta mà còn nhìn ra chúng ta vẫn còn làm ăn, chắc chắn sẽ lại cằn nhằn, tôi chán nghe anh ta lải nhải lắm rồi.”

La Sĩ Hào lầm bầm một câu: “Chẳng bằng cứ như anh Tư Giải ấy, làm phản là xong.”

“Tôi khác với anh Tư, anh Tư ở cùng một thành phố với anh ta, làm gì chẳng có đụng chạm. Tính cách như lão ấy, nhịn được hai ba lần thì không kiềm chế nổi trở mặt với anh ta luôn. Tôi ở xa, anh ta cũng chẳng quản được, cả năm mới phải qua quýt lấy lệ một hai lần, cớ gì không miễn cưỡng cho xong, cũng coi như giữ thể diện cho anh em.” Chu Diễn Chiếu nhìn bộ dạng bất cam của La Sĩ Hào, lại dặn dò thêm một câu: “Lát nữa cậu đừng theo tôi ra sân bay, buổi tối ăn cơm cũng nói ít thôi!”

Chu Diễn Chiếu đích thân đến sân bay đón Mạch Đinh Lạc, hai người đã hơn nửa năm không gặp nhau, gặp lại vẫn rất thân thiết nồng nhiệt. Chu Diễn Chiếu từ đằng xa đã dang hai cánh tay, Mạch Định Lạc cũng cười cười mở rộng vòng tay. Hai người ôm nhau, vỗ vỗ lên vai đối phương, Mạch Định Lạc đưa mắt đánh giá một lượt, đoạn nói: “Gầy đi, nhưng khí sắc tốt lắm, sao rồi hả?”

“Tốt lắm.” Chu Diễn Chiếu nói: “Tối nay thiết tiệc tẩy trần cho anh, chúng ta ăn cá tươi, sau đó lên biệt thự trên núi.”

Ăn cá tức là ăn cá sông, đưa thuyền ra giữa dòng, bắt cá tại chỗ thì không kịp, nhưng đều là cá mua của ngư dân lúc sáng sớm, nuôi trong lồng sắt để dưới sông. Nước sông xanh biếc, ánh đèn hai bên bờ lấp lánh như sao, nước thu trong vắt, mạn thuyền đón gió lồng lộng, tạo nên một nét đặc sắc rất riêng. Họ bao trọn cả một con thuyền, mở tiệc trên tầng cao nhất, chiếc bàn tròn cỡ siêu lớn ngồi chật người. Trước tiên, cả bọn uống một tuần rượu, rồi đợi cá tươi mang lên, mọi người thoải mái khoa tay múa chân nói chuyện, không khí dần trở nên ồn ã náo nhiệt.

Chu Diễn Chiếu uống rượu rất tốt, còn Mạch Định Lạc mấy năm nay lại chú trọng dưỡng sinh, ít uống rượu mạnh, nên uống mấy chén rồi đổi sang rượu vang. Bấy giờ, Chu Diễn Chiếu mới hỏi: “Chị dâu vẫn khỏe chứ? Tiểu Hỷ nữa, lần này sao anh không đưa bọn họ tới chơi luôn?”

“Đừng nhắc nữa, bỏ rồi.”

Chu Diễn Chiếu giật thót mình, còn nhớ khi xưa Mạch Định Lạc rất thương yêu người vợ ấy, anh ta đang tính nghĩ mấy câu an ủi, thì Mạch Định Lạc đã nói: “Đừng nhắc chuyện này nữa, nghĩ đến là nhức cả đầu, bỏ nhau cũng sắp được hai tháng rồi, thằng bé suốt ngày khóc quấy, bằng không tôi cũng dẫn theo cho cậu xem, sắp biết nói rồi đấy.”

Chu Diễn Chiếu an ủi: “Trẻ con mà, qua một thời gian nữa là ổn thôi. Đằng nào sang năm em cũng có việc cần đi Bắc Kinh, đến lúc ấy sẽ tặng cho thằng cháu một món quà thật lớn!”

Nhưng Mạch Định Lạc vẫn tỏ ra phiền não, thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn nước sông xanh biêng biếc đang cuộn chảy dưới ánh đèn nơi mũi thuyền, ngây ngẩn xuất thần, Chu Diễn Chiếu vỗ vỗ lên vai anh ta, chân thành nói: “Lão đại, đừng buồn nữa. Người xưa đã bảo rồi, chân trời góc biển đâu chẳng có hoa thơm cỏ lạ, anh tốt với cô ta như vậy mà cô ta vẫn không biết ơn, đấy là do cô ta vô phúc. Tối nay chúng ta lên biệt thự trên núi, em ấy à, sớm đã bảo chúng nó sắp xếp cho anh mấy con bé rồi, đứa nào cũng mơn mởn xinh tươi!”

“Tối nay tôi có việc nghiêm túc muốn nói với cậu.” Mạch Định Lạc mân mê ly rượu trên tay: “Lần này tôi đến gấp như vậy, là vì không thể nói qua điện thoại được. Ngày mai tôi phải về rồi, thằng con ở nhà, bảo mẫu cũng không trông được, tôi mà đi nó lại càng quấy phá hơn.”

Chu Diễn Chiếu biết anh ta rất quý con trai, vừa ly hôn lại bỏ đứa con chưa đầy năm đến đây gặp mình, có thể thấy thực sự có chuyện quan trọng, liền nói: “Được, lát nữa chúng ta về khách sạn sớm vậy.”

Hai vị đàn anh đều quyết ý không uống nữa, đám người bên dưới tuy vẫn chè chén vui vẻ, song cũng kết thúc bữa ăn trước chín giờ tối. Thuyền cập vào bờ, Chu Diễn Chiếu đích thân đưa Mạch Định Lạc đến khách sạn. Khi đến khách sạn, Mạch Định Lạc nói: “Đi, lên sân thượng hút thuốc.”

Sân thượng khách sạn không phải nơi người bình thường có thể lên được, Chu Diễn Chiếu đã đặt cho Mạch Định Lạc một phòng suite Tổng thống có hai ban công rộng rãi hướng ra bờ sông ngắm cảnh, nghe Mạch Định Lạc nói vậy, biết là anh ta cẩn trọng, bèn đi tìm người lấy chìa khóa riêng, mở cửa lối đi an toàn thông lên tầng thượng.

Hai người bước tới trước lan can sân thượng, cả Tiểu Quang cũng tránh sang một mé khác, cách một quãng xa. Chu Diễn Chiếu rút bật lửa ra, châm thuốc cho Mạch Định Lạc, hai người từ trên cao cúi nhìn thành thị phồn hoa, nhất thời không nói năng gì.

Một hồi lâu sau, Mạch Định Lạc mới cất tiếng: “Cậu Mười này, tôi khuyên cậu không biết bao nhiêu lần rồi, có một số thứ, thực sự không thể dính vào đâu.”

Chu Diễn Chiếu biết không giấu nổi anh ta, bèn cười cười bảo: “Chẳng còn cách nào, em cũng là nợ ân tình của người ta thôi. Làm nốt năm nay rồi không làm nữa. thật đấy, anh Cả, anh cũng biết mà, khi xưa bố em xảy ra chuyện, mọi sự rối ren trăm đầu vạn mối, em không thể xử lý hết, thật không còn cách nào khác, đành phải nợ ân tình của một đám người, mấy năm nay em vẫn trả dần dần, nhưng có một số ân tình vẫn chưa trả được lợi tức cho người ta…”
Mạch Định Lạc thở dài một tiếng, búng đầu mẩu thuốc trên tay ra xa, đầu mẩu thuốc tựa như sao băng, từ tầng lầu thứ ba mươi vạch lên một đường cong, rồi nhanh chóng rơi xuống biến mất giữa bầu trời đêm. Một lúc sau, anh ta mới cất tiếng: “Tôi đến để báo cho cậu biết một chuyện, có tin này rất quan trọng, phải thông qua một kênh đặc biệt mới lấy được, cậu Mười, có người để ý đến cậu rồi đấy.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

48#
 Tác giả| Đăng lúc 27-9-2014 00:07:13 | Chỉ xem của tác giả

Chương 8


Tiểu Quang không biết Mạch Định Lạc nói gì với Chu Diễn Chiếu, tóm lại từ lúc ở trên sân thượng xuống, hai người đều có vẻ tràn trề tâm sự. Chuyến bay của Mạch Định Lạc cất cánh vào sáng sớm hôm sau, nên Chu Diễn Chiếu không về nhà nữa, lấy một phòng trong khách sạn ngủ lại. Hôm sau, anh ta dậy từ sớm, lại đích thân đưa Mạch Định Lạc ra sân bay.

Tiễn Mạch Định Lạc đi rồi, tâm trạng Chu Diễn Chiếu dường như mới tốt lên phần nào, anh ta hỏi Tiểu Quang: “Bảo cậu hẹn Tiêu Tư Trí, đã hẹn chưa?”

“Đã nói với nó rồi, chiều nay nó đến.”

“Tôn Lăng Hy đang làm gì?”

“Đi làm, tối qua ra ngoài ăn với cô hai.” Tiểu Quang hơi ngập ngừng, đoạn nói tiếp: “Còn có cả Tiêu Tư Trí nữa.”

Chu Diễn Chiếu cười khẩy: “Coi nhau như người một nhà rồi đấy à?”

Tôn Lăng Hy đi làm chẳng qua cũng chỉ ở văn phòng uống trà lên mạng, chiều hôm ấy Chu Tiểu Manh không có giờ học, liền hẹn cô đi xem lễ phục. Lái xe đến đón Chu Tiểu Manh trước, sau đó qua thư viện đón Tôn Lăng Hy. Vừa lên xe, Chu Tiểu Manh đã dúi cho Tôn Lăng Hy một gói đồ ăn vặt nóng hôi hổi: “Em mua ở cổng trường đấy, không đắt nhưng ngon lắm.”

Bọn họ mở cửa sổ trên nóc xe ra để ăn, gió thổi lùa vào xe hơi lành lạnh, Tôn Lăng Hy quấn một chiếc khăn quàng, bị gió thổi phất pha phất phơ, cơ hồ sắp quết vào hộp nhựa đựng thức ăn đầy dầu mỡ. Chu Tiểu Manh bèn nói: “Để em buộc lại cho.” Dứt lời liền đưa tay ra giúp cô kéo tấm khăn ra sau vai, thắt nút lại. Tôn Lăng Hy chừng như hơi ngần ngại, cười cười bảo: “Thì ra hồi đi học, toàn thích ăn mấy thứ này.”

“Em cũng thế, hồi học trung học, em cực kỳ thích ăn bánh cuốn trong một ngõ nhỏ bên ngoài trường, mà mẹ em từ bé đã không cho phép em ăn linh tinh ngoài đường, mỗi ngày tan học nhìn thấy đám bạn ăn, em lại thèm chảy dãi ra… khổ nỗi ngày nào nhà em cũng có lái xe đến đón, muốn lén lút mua một phần cũng không được. Càng không được ăn, thì lại càng thèm…”

Tôn Lăng Hy bật cười “hích” một tiếng: “Thế thì len lén nhờ người mua hộ chứ!”

Chu Tiểu Manh cũng cười, lúc đó đương nhiên có người mua hộ cô. Cô học môn Toán không được tốt, tối nào cũng phải mời gia sư phụ đạo, lúc gia sư đi về thì đã khoảng mười giờ rồi. Nhà họ Chu tuy là dân xã hội đen, nhưng ông Chu Bân Lễ quản con cái rất chặt, mười giờ là giờ giới nghiêm, nếu không về sẽ bị ăn đòn. Chu Diễn Chiếu thường rất hay giẫm đạp lên lệnh cấm này, có lúc về muộn quá, ông Chu Bân Lễ ngồi canh ở phòng khách. Chu Diễn Chiếu đời nào chịu thua, hễ lẻn vào trong vườn liền leo cây lên tầng hai, giả bộ như đã về từ sớm. Bên ngoài phòng ngủ của Chu Tiểu Manh vừa khéo có một cái cây, hồi nhỏ Chu Diễn Chiếu từng ngồi trên cành cây đó hù dọa cô. Về sau lớn lên, thường thường là khi cô đang làm bài tập, hễ nghe thấy tiếng lá cây sột soạt khe khẽ, ngẩng đầu lên liền trông thấy Chu Diễn Chiếu đang từ cửa sổ chui vào một tay bám cành cây, một tay còn xách túi bánh cuốn mua về cho cô.

“Anh lại trèo cây rồi!” Cô trợn tròn đôi mắt sáng, thở phì phì vì tức, đón lấy túi bánh cuốn nóng hổi, rồi lại vội vội vàng vàng vơ lấy đống sách vở: “Đừng giẫm lên vở bài tập của em!”

“Có đồ ăn rồi mà vẫn không bịt được miệng em!” Chu Diễn Chiếu thường hay véo má cô một cái, sau đó nhảy từ trên bàn xuống, chỉnh lại quần áo, nở một nụ cười xảo quyệt: “Anh xuống nhà báo bố một tiếng đã, không lại tưởng anh vẫn chưa về.”

Năm Chu Diễn Chiếu mười sáu tuổi, ngôi sao mà cô mê nhất từ Hồng Kông qua tổ chức đại nhạc hội. Tất cả đám con gái trong lớp đã hẹn nhau cùng đi xem, mọi người đều góp tiền mau vé trước, nhưng Chu Tiểu Manh biết mình chẳng thể ra khỏi cửa, cứ ủ ê rầu rĩ suốt mấy ngày liền, mãi đến một hôm Chu Diễn Chiếu chui từ cửa sổ vào như thường lệ, trông thấy cô mặt mày ủ chau, cả túi bánh cuốn cũng chẳng buồn đón lấy, liền hỏi: “Sao thế? Ai bắt nạt em à?”

“Nói ra anh cũng chẳng giúp được em đâu.” Chu Tiểu Manh năm mười sáu tuổi vẫn còn trẻ con ngang bướng, đầy một bụng tâm sự mà không biết nói từ đâu, uể oải nằm rạp người xuống mặt bàn.

“Này!” Chu Diễn Chiếu thời học cấp ba đã cao một mét tám, giờ ngồi trên mặt bàn của cô, hai cẳng chân dài không biết gác vào đâu. Trên miệng anh ta ngậm một điếu thuốc nhăn nhúm, nhưng không châm thuốc, bộ dạng có vẻ rất thích thú, vò vò mái tóc như mì sợi của cô: “Em còn không nói cho anh nghe, làm sao biết là anh không giúp em được?”

“Em muốn đi xem ca nhạc!”

“Không có tiền mua vé hả?” Chu Diễn Chiếu móc ví ra, “Đây! Để anh trai tài trợ cho em, năm trăm đồng đủ không?”

“Em có tiền.” Chu Tiểu Manh rất ấm ức: “Mẹ bảo chỗ đại nhạc hội ấy rối ren hỗn loạn lắm, không cho em đi! Nhưng bọn con gái trong lớp đều nói là sẽ đi cả mà!”

“Xời, còn tưởng chuyện gì to tát lắm chứ.” Chu Diễn Chiếu nhét ví tiền vào túi, hỏi cô: “Lúc nào biểu diễn?”

“Tối ngày kia đấy, ngày kia bố mẹ đều ở nhà, em có trốn cũng không trốn ra được…”

“Yên tâm đi, anh giúp em đối phó!”

“Bốc phét!”

“Hừ, em thấy anh bốc phét bao giờ chưa hả.” Chu Diễn Chiếu thong dong bước xuống khỏi bàn: “Đến tối hôm ấy, em chỉ cần bảo không được khỏe, muốn đi ngủ sớm là được rồi.”

Lần đầu tiên trốn ra khỏi nhà trong đời Chu Tiểu Manh chính là một vụ mạo hiểm với sự giúp đỡ của Chu Diễn Chiếu. Đến tối hôm ấy, Chu Diễn Chiếu lên tới phòng cô, lặng lẽ gõ cửa. Cô để anh ta vào trong, anh ta thấy cô mặc váy liền chau mày lại: “Em mặc cái thứ này đi à?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

49#
 Tác giả| Đăng lúc 27-9-2014 00:08:18 | Chỉ xem của tác giả

“Sao lại không được?”

“Thay quần bò đi!” Chu Diễn Chiếu thúc giục: “Nhanh lên!”

Sau khi cô thay quần bò xong đi ra, Chu Diễn Chiếu từ cửa sổ leo lên cây trước, sau đó giơ tay về phía cô: “Qua đây, anh giữ em cho!”

Chu Tiểu Manh cũng hơi sợ, dù đây chỉ là lầu hai, nhưng vẫn rất cao, từ bậu cửa sổ tới cành cây ít nhất cũng cách nhau một sải tay. Nhưng Chu Diễn Chiếu đã tóm lấy cánh tay cô, kéo ra ngoài: “Đừng sợ! Nhanh lên nào!”

Chu Tiểu Manh run lẩy bẩy, đánh liều bổ nhào ra ngoài, kết quả trán cô đụng vào cằm của Chu Diễn Chiếu, trượt chân một cái, suýt nữa thì ngã xuống dưới, cũng may Chu Diễn Chiếu kịp thời tóm lấy thắt lưng cô nhấc bổng lên, mới giữ cho cô trụ vững được thân hình. Anh ta hít vào một hơi, nói: “Sao em ngu thế không biết!”

“Em đâu có…” Cô vừa thốt ra ba chữ ấy liền bị anh ta bịt chặt miệng lại, phòng ngủ chính ở sát vách đột nhiên sáng đèn. Phỏng chừng nghe thấy tiếng lá cây xao động, bà Diệp Tư Dung đi tới cạnh cửa sổ, mở cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Cũng may, trong phòng đèn sáng trưng, nhưng bên ngoài thì tối mịt, bọn họ lại nấp dưới tán lá, bà đảo mắt nhìn mấy lượt, cũng không phát hiện ra điều gì. Nhưng chính vì trong phòng sáng trưng, nên họ có thể nhìn rõ mồn một nét mặt của bà Diệp Tư Dung, Chu Tiểu Manh sợ đến nỗi không dám thở mạnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hai người chết cứng tại đó, không dám nhúc nhích. May sao, bà Diệp Tư Dung rốt cuộc cũng đóng cửa sổ lại, buông rèm cửa xuống. Quả tim Chu Tiểu Manh gần như sắp nhảy ra ngoài, tai cô vừa khéo léo áp lên lồng ngực Chu Diễn Chiếu, bấy giờ mới phát hiện, tim anh ta cũng đập thình thịch vừa nhanh vừa gấp.

Cô đang định chế giễu Chu Diễn Chiếu mấy câu, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc Chu Diễn Chiếu muốn cúi đầu xuống nói gì với cô, môi anh ta vừa hay chạm vào trán cô, cảm giác mềm mại khiến Chu Tiểu Manh giật nảy cả mình, thân hình nghiêng đi, suýt chút nữa lại rơi xuống dưới, cũng may cánh tay Chu Diễn Chiếu ôm chặt, níu giữ cô lại. Anh ta nói: “Em đừng có cựa quậy lung tung!”

Chu Tiểu Manh hơi ngượng ngùng, từ nhỏ ông Chu Bân Lễ đã đối xử với cô rất tốt, thường hay ôm cô đặt lên đùi. Nhưng khi cô bảy tám tuổi, ông Chu Bân Lễ đã coi cô như con gái lớn, không hay ôm ấp cô nữa, chắc để tránh ngờ vực, dẫu sao thì ông cũng chỉ là cha dượng của cô mà thôi. Chu Diễn Chiếu là anh trai, có lúc nhéo nhéo má cô một cái, cô cũng chưa từng nghĩ ngợi linh tinh bao giờ. Chỉ có điều, được Chu Diễn Chiếu ôm như thế này, cũng là lần đầu tiên từ khi trưởng thành, cô ở gần một người khác giới đến thế, mà người đàn ông này lại là anh trai cô, cô cảm thấy mình lẽ ra không nên đỏ mặt.

Chu Diễn Chiếu dường như cũng cảm nhận được, bèn nói: “Em ôm chặt lấy cành cây này, anh xuống trước, sau đấy em leo xuống theo.”

“Vâng.”

“Thế anh buông tay ra nhé?”

“Vâng.”

Sau khi tụt xuống gốc cây, mọi chuyện trở nên rất đơn giản, Chu Diễn Chiếu ngựa quen đường cũ, móc chìa khóa cửa sau ra mở cửa, rồi cùng cô lẻn ra khỏi biệt thự. Chu Diễn Chiếu đưa cô tới tận bên ngoài sân vận động, tìm chỗ hẹn, cả đám con gái trong lớp cô đều tụ tập ở đó, người nào người nấy hưng phấn như con chim nhỏ sổ lồng, lích cha lích chích. Cô hân hoan tìm tới đám bạn học, loáng cái đã quên sạch nỗi sợ hãi khi leo cây ban nãy.

Chu Diễn Chiếu không đi xem đại nhạc hội với cô, chỉ bảo: “Đồ trẻ con!” Anh ta hẹn người đi uống trà nói chuyện, khi buổi biểu diễn kết thúc mới đến đón cô. Khi ấy, Chu Diễn Chiếu vừa đổi chiếc mô tô Harley thứ ba, chở cô xuyên qua thành phố trong màn đêm, phố lớn ngõ nhỏ nhanh chóng bị quăng lại sau lưng. Gió lùa phần phật làm vạt tóc mai bên dưới mũ bảo hiểm của cô rối bời, chọc cả vào mắt. Chu Diễn Chiếu phóng xe quá nhanh, hoàn toàn chẳng để ý gì đến đèn xanh đèn đỏ và luật lệ giao thông, lúc rẽ ngoặt, thân xe gần như áp sát mặt đất, Chu Tiểu Manh sợ đến nỗi ôm chặt lấy eo anh ta. Lúc đi qua đầu con ngõ quen thuộc, có người huýt sáo miệng vỗ tay, còn có người gọi “Anh Mười”, hiển nhiên đều là người quen biết. Thoáng sau, liền có mấy chiếc xe khác chạy tới, theo sát phía sau bọn họ. Chu Tiểu Manh mới đầu không để ý, về sau càng lúc càng có nhiều xe hơn, cô mới phát hiện, không ngờ có đến mấy chục chiếc mô tô từ các ngõ nhỏ phố lớn tụ tập lại, theo sát phía sau hai người bọn họ.

“Anh ơi!” Cô muốn nhắc nhở Chu Diễn Chiếu, nhưng xe chạy quá nhanh, dù cô có hét lớn thế nào, âm thanh cũng bị gió cuốn đi mất. Đó là lần đầu tiên cô gặp Tiểu Quang, bấy giờ chỉ có xe của anh ta là cuối cùng vượt qua được bọn họ, đồng thời giữ vững ưu thế đó đến phút chót. Đích đến của cuộc đua xe là một đoạn cầu vượt chưa thông lộ, tất cả đều phanh lại trước khối xi măng trơn phản quang, Chu Diễn Chiếu chống một chân xuống, cởi mũ bảo hiểm ra nói: “Được lắm, Tiểu Quang, cậu lại thắng rồi!”

“Anh Quang thắng lần thứ ba rồi!”

“Nào nào! Hôn một cái đi!”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

50#
 Tác giả| Đăng lúc 27-9-2014 00:09:37 | Chỉ xem của tác giả

Cả đám người xung quanh đều làm rộn lên, Chu Diễn Chiếu xoay người lại, nói: “Hôm nay không được, hôm nay là em gái tôi.”

“Nói bậy! Không phải mới bao được em này, không nỡ nhường đấy chứ?”

“Hôn một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu!”

“Phải đấy! Dám chơi thì dám chịu! Anh Mười, anh có phải loại người mất mặt thế đâu!”

Chu Tiểu Manh hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang nói gì, tiện tay gỡ cái mũ bảo hiểm xuống, đám người này vừa nhìn thấy mặt cô, lại càng làm dữ hơn, có kẻ còn huýt sáo miệng: “Thảo nào anh Mười không nỡ, quả nhiên vừa trắng lại vừa non!”

Sắc mặt Chu Diễn Chiếu sa sầm, còn chưa nói năng gì, Tiểu Quang đã lên tiếng: “Đừng làm loạn lên nữa, đây đúng là em gái anh Mười đấy, lúc tôi đến nhà anh ấy đã gặp rồi.”

“Em gái tôi, Tiểu Manh.” Chu Diễn Chiếu tiện tay vuốt mái tóc cô: “Sau này có gặp nó, phải ra dáng đàn anh đấy nhé.”

“Anh Quang không được nhẹ tay với anh ấy, thắng một trận hôn kiểu Pháp một cái, không thể vì là em gái mà bỏ qua được!”

“Đúng thế đúng thế!”

Chu Diễn Chiếu cũng không bực, cười hì hì hỏi Tiểu Quang: “Hôm nay đúng là phải xin lỗi cậu rồi, tôi thật tình không muốn đua đâu, vì có em gái ở trên xe. Có điều, nếu thế rồi, thì cứ theo quy củ mà làm, hay là, tôi với cậu hôn nhau kiểu Pháp nhé?” Nói xong liền nhảy xuống xe, làm bộ đi hôn Tiểu Quang thật, Tiểu Quang xụ mặt vừa né tránh vừa nói: “Ghi nợ! Ghi nợ! Lần sau anh bảo bé nào ngồi sau xe anh hôn em là được rồi!” Cả bọn đều cười rộ lên, Chu Tiểu Manh cũng không nhịn được cất tiếng cười theo.

Sau cùng, vẫn là Chu Diễn Chiếu cảm thấy mắc nợ, vì vậy liền lên tiếng mời tất cả đi ăn đêm. Chu Tiểu Manh chưa bao giờ ngồi trên xe máy phóng vèo vèo trên đường phố Nam Duyệt vào lúc đêm khuya như vậy. Tận khi ấy, cô mời biết thì ra thành phố Nam Duyệt về đêm khác hẳn ban ngày. Vẻ phồn hoa náo nhiệt của ban ngày đến khi đêm buông, lại lắng đọng thành một phong cảnh khác. Những ngõ phố tầm thường kia, dưới ánh đèn đường dường như cũng mang một nét phong tình rất riêng.

Bao nhiêu mô tô của bọn họ gầm rú phóng vọt qua, tựa như một đàn cá bơi vun vút trên đường phố trống trải, lại tựa như nghìn vạn mũi tên cùng bắn vọt đi, nhưng những mũi tên này biết rẽ ngoặt, men theo những dải ban công trên con phố cũ, ngoặt chỗ này rồi lại ngoặt chỗ kia, cuối cùng đến chợ đêm bên bờ sông, đúng lúc náo nhiệt tưng bừng. Bọn họ dừng xe dưới gốc cây, rồi đi đến cửa tiệm quen thuộc.

Mỗi gã trai trẻ trên xe đều dẫn theo một cô bạn gái, người nào người nấy chỉ hơn Chu Tiểu Manh một hai tuổi là cùng, nhưng cô nào cũng như người lớn, coi Chu Tiểu Manh thành đứa con nít ranh, vừa vào tiệm đã phát thuốc cho khắp mọi người, thuốc lá quăng qua quăng lại. Chu Diễn Chiếu còn tiện tay cầm cái cốc trước mặt cô đi: “Trẻ con uống nước hoa quả được rồi.”

“Để em.” Một cô gái ngồi bên cạnh chìa đôi tay sơn móng đỏ son đẹp đẽ, đổ đầy nước cà rốt vào cốc, sau đó đưa cho Chu Tiểu Manh: “Em Mười, cái này cho em.”

“Gọi bậy gọi bạ cái gì đấy!” Chu Diễn Chiếu vừa buồn cười vừa tức: “Tôi đứng thứ Mười chứ nó có đứng thứ Mười đâu.”

“Em gái của anh Mười, thôi thì gọi tắt là em Mười cho xong.” Cô gái kia chẳng hề để tâm, bỏ điếu thuốc đang ngậm trên môi ra, búng tàn thuốc, rồi tiện tay đưa cho gã trai bên cạnh mình, liếc mắt đánh giá Chu Tiểu Manh: “Chà, anh Mười, anh đừng nói nhé, cô em gái này của anh đúng là xinh đẹp thật đấy, cũng may chẳng giống anh tẹo nào, chứ giống anh thì xong phim luôn rồi!”

“Đệch!” Gã trai bên cạnh cô ta phá lên cười: “Anh Mười, con này nói móc anh không đẹp trai kìa!”

“Đàn ông cần đẹp mã làm cái gì?” Chu Diễn Chiếu tùy tiện vỗ lên tay gã kia: “Còn nữa, em gái tôi ở đây, đừng có mở mồm ra là chửi bậy, giữ mồm giữ miệng một chút không được à?”

“Hầy, chẳng ra làm sao cả, đến nói chuyện cũng sợ làm hư em gái anh, cô bé mà biết những chuyện xấu anh làm bên ngoài, e là sợ đến phát khóc lên mất!”

“Tôi làm chuyện xấu gì chứ?” Chu Diễn Chiếu cười hết sức thoải mái: “Bớt nói nhăng nói cuội đi, em gái tôi mà sợ thật, để xem tôi lột da cậu như thế nào!”

Chu Tiểu Manh chưa từng thấy Chu Diễn Chiếu như vậy bao giờ, trong lòng cô, anh trai chỉ là anh trai mà thôi, tuy có nghịch ngợm, nhưng những lúc ở nhà, bị ông Chu Bân Lễ quản thúc nên đành phải làm bộ làm tịch, cũng không xuất chúng cho lắm. Nhưng Chu Diễn Chiếu đêm nay hoàn toàn khác, anh ta ngông cuồng ngang ngược, lại thoải mái ung dung, so với lúc ở nhà thì như thể hai con người khác nhau vậy. Ở anh ta, có một thứ thần thái kỳ dị, đám trai trẻ này đều tựa như những mũi nhọn, nhưng tất cả đều rất ngưỡng mộ anh ta, phục tùng anh ta. Chu Diễn Chiếu tựa như con sói có uy lực nhất trong đàn, lần nào cũng chỉ cần thong thả ung dung là chiếm được ưu thế, đứng trên vách đá cao xa nhất cúi nhìn xuống cả thảo nguyên mênh mông.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách