Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: alittleleaf
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại - Xuất Bản] Có Một Phố Vừa Đi Qua Phố | Đinh Vũ Hoàng Nguyên

[Lấy địa chỉ]
41#
Đăng lúc 9-6-2016 00:03:11 | Chỉ xem của tác giả
Dân ngu cu đen




Có một thầy bói nọ tuy trẻ tuổi nhưng nổi tiếng thủ thuật cao cường, có cả bằng tiến sĩ tâm linh lấy ở Tây Tạng.

Một hôm có một người tìm đến gặp thầy bói, trình bày:

- Họ nhà con từ cụ kỵ tam tứ đại đến giờ toàn là dân ngu cu đen, đến đời con vẫn là dân ngu cu đen, mà chả thấy có cửa gì ngóc cổ lên được. Thầy là người thông thiên văn tường địa lý, trên thì giao thiệp được với thần thánh, dưới thì quan hệ với cả âm ty địa phủ, xin thầy di căn đổi số, cho nhà con thoát cảnh làm dân ngu cu đen. Con ngàn lần đa tạ!

Thầy bói - tiến sĩ tâm linh nọ nghe vậy thương tình, mới ra tay giúp. Thầy lôi gương bát quái, kính chiếu yêu ra bày thành trận Đẩu Chuyển Tinh Di: thầy nhảy vào giữa trận rút kiếm vạch đất chỉ trời, xõa tóc hú hét, .v.v. Không khí cực kỳ thần bí. Anh dân ngu cu đen quỳ mọp bên thì thụp vái lạy.

Xong xuôi, thầy đưa ra một cái hộp dán chằng chịt bùa chú, bảo với anh kia:

- Đưa về nhà đặt lên bàn thờ thắp hương trai giới ba ngày mới được mở, sẽ thoát làm dân ngu cu đen.

Anh này mừng khấp khởi, “đội ơn thầy, đội ơn thầy” không ngớt, rồi cầm hộp ra về.

Về nhà, anh ta làm đúng theo lời thầy căn dặn. Anh đặt chiếc hộp lên bàn thờ, thắp hương, rồi bắt cả vợ con quỳ lạy. Ba ngày liền, anh ta không cho vợ chạm vào người, quần áo cũng tự giặt để không dính hơi của vợ.

Hết ba ngày, anh liền hai tay kính cẩn đỡ hộp thiêng xuống. Lúc bóc hết lớp bùa chú dày đặc, mở hộp, anh thấy bên trong một lọ mực Hồng Hà màu đỏ, loại bọn trẻ con nhà anh vẫn hay dùng.

Cầm lọ mực, anh ta băn khoăn quá! Không biết làm gì với lọ mực này. Rốt cuộc, anh đánh bạo gọi điện cho thầy bói, hỏi cách dùng.

Thầy bói - tiến sĩ tâm linh nọ trả lời:

- Đổ mực vào chim í.

Kết 1 : Anh dân ngu cu đen đổ mực vào chim, thành dân ngu cu đỏ.

Kết 2: Anh dân ngu cu đen không đổ mực vào chim. Xem ra như vậy là đã giảm được độ ngu, nhưng cu vẫn đen.







Tâm lý phụ nữ




Cách đây khoảng chục năm, mình lúc ấy tiệm cậntuổi ba mươi. Mình là con một, nên ông bà già cũngmuốn mình lấy vợ. Nhưng chờ mãi, hai cụ cũng chẳng thấy mình đem cô nào về ra mắt.

Bà bác mình nói với ông bà già mình: “Thằng này có khi dát quá, nên không biết cưa gái!” Ông bà già mình bảo: “Chả biết nữa!”

Thế rồi có lần bà bác đi hiệu sách, thấy ở đó có bày quyển Nghệ thuật làm quen với bạn gái, bà mới mua về tặng mình. Bà nói: “Chứ mà mày dát, là vì mày không biết cách nói chuyện, không có kinh nghiệm tán gái, đọc những quyển thế này người ta hướng dẫn cho, sau có gặp con gái cũng đỡ lắp bắp...”

Bác mình nhiệt thànhương nhiên mình cảm ơn. Nhận xong, mình cất trong đống sách lộn, cũng chẳng mở xem lần nào.

Thế rồi gần chục năm sau, mình cũng lấy vợ.

Một lần vợ mình lục lọi đống sách cũ, thấy cái quyển Nghệ thuật làm quen với bạn gái này. Vợ mình lật xem, mặt tự nhiên thẩn thẩn. Thế rồi vợ mình nói:

- Em mới đọc có mấy trang cái quyển này, tự nhiên đối chiếu lại mình, thấy mình nhẹ dạ quá!

- Nhẹ dạ là sao ?

- Thì đây nhé, trong sách này người ta nói: “Khi tiếp cận một đối tượng nữ, nhất thiết lời ăn tiếng nói của bạn phải lịch sự, từ tốn, hòa nhã, và tuyệt đối không văng tục.” Thế mà ngày xưa từ một đứa cả đời chưa bao giờ nói bậy là em, đi với anh ba hôm, em bị nhiễm cái tật văng “đéo”!

- Thế là tội của anh à?

- Lại còn không nữa! Đây này, sách này họ lại còn viết: “Trước khi đi gặp bạn gái, có thể bạn nên đánh răng, hơi thở thơm tho sẽ tăng sự thiện cảm ở bạn gái” - đọc xong, vợ nói tiếp - đi chơi cùng em, chả biết trước lúc đi anh có đánh răng không, nhưng có lần anh đợi em dưới nhà, em thấy anh băm bổ chạy ra xin thuốc lào mấy ông đang đánh cờ, rít sọc sọc, mồm hôi mù!

Vợ lại mở sách đọc:

- “Về trang phục đương nhiên bạn phải chỉn chu, tốt nhất bạn nên bỏ áo trong quần, trang phục của bạn đứng đắn sẽ làm bạn gái sớm trao gửi sự tin tưởng”, trong khi anh đến gặp em, lúc nào cũng nghễu nghện cái quần đùi. Em hỏi tại sao đi với em anh toàn mặc quần đùi thế, thì anh bảo “để lúc nào tụt, nó nhanh!”

- Rồi sao nữa?

- Sách họ nói: “Để bày tỏ tình cảm với bạn gái, bạn có thể chọn hình thức viết thư, trong thư bạn nên lồng tình cảm của mình trong các biểu hiện thiên nhiên, như mây mưa gió lá trăng sao... lời lẽ sẽ bay bổng hơn. Bạn cũng có thể trích một số đoạn của nhạc Trịnh Công Sơn trong lời thư...” đây này, họ viết mẫu đây này “Dù ở nơi xa xăm này anh vẫn từng đêm âm thầm ru: Ngủ đi em đôi môi lửa cháy/Ngủ đi em mi cong cỏ mượt...” Đấy, sách hướng dẫn thế, trong khi hồi yêu anh, em đi công tác, về nhà nhận được mẩu giấy, mở ra, thấy ghi: “Đồ ngu, anh yêu em!”

Mình nghe vợ kể một thôi, chả biết nói gì! Một lát, vợ nói tiếp:

- Cái quyển này là quyển Nghệ thuật làm quen với bạn gái. Em mới đọc có ba trang, đã thấy ngày xưa mình hố quá. Chả được hưởng tí nghệ thuật làm quen nào vẫn đâm đầu lấy anh. Giờ mà đọc hết quyển này nữa, đối chiếu lại hồi ấy, khéo em đập đầu tự tử, vì uất!!!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

42#
Đăng lúc 9-6-2016 00:23:22 | Chỉ xem của tác giả
Học thuyết dạy vợ




Mình mở phần tin nhắn lưu trữ trong điện thoại, thì gặp một tin nhắn do chính mình soạn và lưu lại trong đó từ hồi xa xưa, có nội dung:

“Em biet em rat co loi voi chi. Em khong dam doi hoi nhieu, em chi xin chi cho em la mot phan nho cua anh X... la em man nguyen roi. Con vi tri cua chi thi khong bao gio em dam tranh gianh. Cung phan dan ba voi nhau, xin chi tha thu!” (X... là một cái tên cụ thể).

Chắc hẳn nhiều người sẽ thắc mắc tại sao mình lại đặt mình là nhân vật nữ khi soạn tin nhắn? Đầu đuôi câu chuyện thế này:

Chả là dạo mình sắp cưới vợ, có hai thằng bạn tới nhà mình lôi mình đi nhậu, ăn lẩu đêm, lý do là để chia tay đời trai. Hai thằng này vốn đã lấy vợ cách đây bảy tám năm, bình thường mình với chúng nó xưng hô với nhau tao tao mày mày. Nhưng hôm ấy chúng nó xưng “anh”, gọi mình là “cu”. Thái độ cực kỳ trưởng thượng! Ngồi quán lẩu vỉa hè, hai thằng này mồm vốn sủa nhanh như súng máy, giờ cùng chĩa vào mình nã:

- Hôm nay bọn anh gọi cu ra đây biết để làm gì không? Là để trang bị cho cu ít học trình, để lấy vợ rồi còn biết đường mà ứng phó với vợ!

- Cu đừng tưởng cu vẽ được mấy cái tranh đã là biết làm nghệ thuật. Nghệ thuật của mọi nghệ thuật phải là nghệ thuật điều trị vợ.

- Cu đừng cãi! Việc mà cu nên làm bây giờ là hứng lời bọn anh, rồi chép vào sổ, rồi vắt tay lên trán mà nghiền ngẫm!

- Riêng về dạy vợ thì kinh nghiệm bọn anh đây ngót nghét mười năm. Kiến văn nhiều như lông...

- Không những thế mỗi thằng bọn anh còn sáng lập một pho bí kíp...

- Như cu, chịu khó chăm chỉ học bọn anh, thì may ra ngoài ba năm cũng có chút bản lĩnh.

- Còn không, thì mạt đời đầu chồng mông vợ, biết chứa!

- ...!

Chúng nó xổm chân trên ghế, hất chai rượu cho mình,bảo:

- Rót!

Mình mồm mép vốn chẳng kém, nhưng lần này gặp phải hai thằng cùng lắm mồm hợp công, đâm cãi cũng khó lại! Được thể, chúng nó càng lấn.

Từ đầu buổi tới cuối buổi, câu chuyện trong bàn lẩu xoay quanh phương pháp dạy vợ. Về vấn đề này cả hai thằng đều khoe, mỗi thằng chúng nó chế tạo hẳn một học thuyết dựa trên nền tảng triết học thâm hậu: cương và nhu, khi đưa vào thực tiễn không chỉ dạy thành công một vợ mà dẫu có cả bầy vợ vẫn áp dụng tốt. Nói kỹ về hai học thuyết này thì chả nên, vì nó vừa dài, vừa lắm chi tiết lù mù hoang đường, tổ phí thời gian! Nhưng vắn tắt nội dung có thể hiểu là:

Cái thằng sáng tạo học thuyết Cương nói: trong các giống nòi sinh ra trên toàn vũ trụ thì không có giống nào quái đản, thâm độc và bất trị như giống vợ. Học thuyết cương không phải là dạy đàn ông cách quái đản, thâm độc hơn vợ, mà là chỉ ra cách điểm trúng chỗ hiểm của vợ. Mà yếu huyệt của đàn bà là cực kỳ mê tín dị đoan, nên đàn ông phải làm sao biến mình thành vị như thần. Được thế thì chỉ cần ra uy, không cần lời, mà vợ vẫn tự giác vào khuôn khổ.

Thằng sáng tạo học thuyết Nhu thì nói vợ đương nhiên là địch, mà “Đối với địch phải cương quyết khôn khéo”. Nhưng mặt khác vợ cũng như trẻ con, nên phương pháp giáo dục lại phải có lúc mềm mỏng, tức là bên cạnh cho ăn roi, lại phải vừa thưởng kẹo. Võ công đạt tới thượng thừa thì chồng không khác gì nghệ sĩ dạy thú trong rạp xiếc, tươi cười đấy mà vợ vẫn răm rắp theo hiệu lệnh, nên phương pháp này nhân văn hơn phương pháp làm thần!

Học thuyết gia cương đang vỗ đùi đen đét tán thưởng học thuyết gia nhu, nhưng đến cái câu so sánh này, học thuyết gia cương bặm mặt. Hai thằng nổ trận cãi vã. Những câu đại để như “cứt”, “đồ con bò”, “thằng ngu lâu”... văng tung tóe trên bàn l

Hai học thuyết gia càng cãi hăng, mình nghe, càng thấy cương nhu lộn tùng phèo, rối rắm, bí rị. Chợt thấy hai chiếc điện thoại của hai thằng vứt lăn lóc trên bàn, mình tiện tay cầm chiếc của học thuyết gia cương lên ngó nghiêng. Lúc mở danh bạ bấm vần “V”, thấy hiện lên trong máy chữ “Vo kinh yeu”. Mình bèn cầm nốt chiếc điện thoại của học thuyết gia nhu, mở ra, thấy danh bạ ghi “Vo la tat ca”.

Ai đọc đến đây, xin nhớ lại cho cái tin nhắn được nói đến ở đầu câu chuyện. Mình soạn tin nhắn ấy nhân khi hai thằng kia đang say máu đấu khẩu. Số của “Vo kinh yeu” và “Vo la tat ca” đã được copy, lưu trong điện thoại mình. Tin nhắn soạn xong, mình liền gửi cho “Vo kinh yeu” và “Vo la tat ca”.

Năm phút... bảy phút...! Thế rồi đột nhiên điện thoại mình reo, “Vo la tat ca” đang gọi. Mình bước khỏi bàn, tới chỗ một em gái phục vụ quán, chìa điện thoại cho em này, mình nói:

- Em nói “a lô” hộ anh vào đây nhé!


Em phục vụ quán nhìn mình tuy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không thắc mắc gì. Em “a lô” xong, mình ghé điện thoại lên tai, nghe đầu dây bên kia lặng vài giây, rồi giọng của “Vo la tat ca”:

- Cô là ai ?

Mình tắt điện thoại, tắt luôn nguồn.

Thành thật, mình không chủ ý chơi ác. Vì số điện thoại của mình trong máy hai thằng kia sờ sờ ra đấy, vợ chúng nó có nghi ngờ, có ba máu sáu cơn thì cũng chỉ một lúc, chứ tra danh bạ máy chồng là sẽ biết mình đi đâu.

Từ lúc đó tới tận cuối buổi, điện thoại của hai học thuyết gia vẫn im lìm. Khi chia tay, mình vái mỗi thằng một cái:

- Được nghe hai quý mày điểm chỉ, đầu óc tao trước u mê, giờ sáng rỡ ràng như được lắp đèn!

Hai học thuyết gia này làm một cử chỉ phẩy tay, bảo:

- Cu thế là có hiểu biết, như số cu cũng là may lắm, nên hôm nay mới được ngồi nghe bọn anh đạo đàm!

- Mà cu đừng có nghĩ bọn anh cãi nhau, phải hiểu là bọn anh tranh luận! Chân lý được tìm thấy qua tranh luận mới là chân lý xịn, hiểu chưa!

- Dạy vợ theo trường phái nào là tùy cu, nhưng được bọn anh truyền thụ cho một buổi thế này là bằng đọc hàng trăm cuốn bí kíp ! Sau này có bị vợ bắt nạt gì, thì cứ tìm bọn anh, bọn anh sẽ chỉ giáo !

Rồi thằng nào về nhà thằng nấy. Khi đó khoảng mười giờ đêm.

Đoạn kết

Một giờ sáng, mình đang ngủ, thì điện thoại rung. Học thuyết gia nhu - chồng của “Vo la tat ca” gọi. Mình bấm nghe, nhưng không trả lời. Đầu dây bên kia, tiếng thằng chồng đang năn nỉ:

- Đây, số thằng Nguyên (tên mình) chứ thằng nào! Em nghe đi!

- Vừa nãy rõ ràng tôi nghe giọng nữ “a lô”!

- Em cứ gọi lại mà xem, số thằng Nguyên, anh thề!

- Anh Nguyên à? Có phải anh Nguyên không? Ai đấy? Có thấy ai trả lời đâu?!

-  Ông Nguyên ơi, ông trả lời vợ tôi phát đi !, ông Nguyên ơi - giọng thằng này trở nên bi thảm - Tôi lạy ông! Ông chơi kiểu này chết tôi. Tôi bị đứng ngoài đường hai tiếng rồi đấy!

Số phận của học thuyết gia cương - tức chồng của “Vo kinh yeu” thê thảm hơn, điều này sau mình mới biết. Chả là thằng ấy về nhà, vợ nó lôi cái tin nhắn ra tra hỏi. Thằng chồng cũng hiểu ngay có thằng nào đùa, mới cắt số từ máy vợ để nhắn sang máy mình, để so. Nhưng thằng này hoặc ngu tiếng Anh, hoặc rượu biêng biêng... thành bấm nhầm, xóa cả tin nhắn. “Vo kinh yeu” cho là chồng có vấn đề ám muội, nên cố tình phi tang số, tiện cái chảo, thị nhằm trán chồng phang một chưởng...

Sau vụ ấy đương nhiên mình bị hai thằng này mạt sát xỉ vả cả tháng. Nhưng cái tin nhắn của mình thì không mất. Chuyện loang, nên nhiều thằng bạn mình truyền cho nhau tin nhắn ấy, thỉnh thoảng lại thấy hiện lên trong điện thoại vợ một thằng nào đó. Cũng may, là không có tai nạn đáng tiếc. Nhưng để đề phòng, nhiều thằng sửa hẳn tên vợ trong danh bạ.

Mình cưới vợ xong, vài lần điện thoại vợ mình cũng nhận được tin nhắn ấy từ số lạ. Có lẽ cái tin đã chạy lòng vòng nhiều nơi lắm rồi, mà chạy lòng vòng quá, thì rồi người ta cũng chẳng còn nhớ ai là bố đẻ của nó!

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

43#
Đăng lúc 9-6-2016 00:24:29 | Chỉ xem của tác giả
Trích nhật ký của một ông chồng trong những ngày... đặc biệt




Ngày 20 tháng Mười một

20 tháng Mười Một, mẹ mình qua nhà mình biếu vợ mình cân cam, nói:

- Thôi thì trăm sự nhờ con, giáo dục sao cho nó thành người tử tế hộ mẹ, điều mà bao nhiêu năm nay mẹ chịu!

Vợ mình mếu máo nói:

- Cân cam này con không dám nhận đâu, con nhận để nó cốc con à?!

Ngày 8 tháng Ba

Mùng 8 tháng Ba, mình đi mua quà tặng vợ.

Vào chợ mình ghé hàng hoa. Cô bán hoa bảo: “150 nghìn một bó”. Thời tiết hôm nay nồm và se lạnh, nên sắc hoa hình như tươi hơn.

Bỗng nhiên lỗ mũi mình phảng phất mùi thịt chó. Thời tiết hôm nay nồm và se lạnh, nên cái mùi thui nướng này dường như nhức nhối hơn...

Mình bỏ ý định mua hoa, sang phản thịt chó cạnh đó, mình mua 150 nghìn thịt chó. Về nhà mình bày thịt ra đĩa thành hình bông hoa.

Vợ mình đi làm về chắc vui lắm khi nhà có hoa, và mình sẽ rất thật thà vui chung niềm vui của vợ.

Ngày 1 tháng Sáu

Eo ôi, thằng Bũm nhà mình nhé, mới hai tháng tuổi nhé, thế mà lúc mình bế nó đi ngang hàng thịt chó, mắt nó sáng lên.

Mình thương con chảy nước mắt, mới nói với vợ:

- Hôm nay mùng 1 tháng Sáu, thôi thì em chiều con tí đi...
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

44#
Đăng lúc 9-6-2016 00:25:44 | Chỉ xem của tác giả
Viết ngắn


“Ngày nào mình cũng qua nhà anh, hồi hộp chờ Viết ngắn xuất hiện. Có lẽ Viết ngắn được mọi người ưa thích nhất, mình cũng thế. Đọc chúng nếu không cười ha hả thì cũng tủm tỉm cười, rất đã.”
Nhà văn Nguyễn Quang Lập

-

1.

4:25 AM, 26 tháng 2011

Vợ mình nghe tiếng pịt pịt pịt... vợ mình hỏi:

- Anh rắm à ?

- Đâu! Rắm của thằng Bũm đấy.

Thằng cu Bũm con mình mới hai mươi mốt ngày tuổi, chưa biết nói. Lương tâm mình giờ đây cắn rứt khôn nguôi.

2.

10:22 AM, 3 tháng Năm 2011

Mình đi xe máy quên đội mũ bảo hiểm, lúc dừng ngã tư có cậu dân phòng te tái chạy ra nắm chịt đầu xe, ngước nhìn mình, cậu ấy tự nhiên niềm nở: “Ơ ơ, thế thế... thế... chắc hôm nay... chắc là quên mũ bảo hiểm ở nhà à?” Thấy mình im lặng, cậu ấy tiếp tục niềm nở nhắc: “Ơ đèn xanh rồi kìa!”

Chả là bản mặt mình tổng cộng có mười một cái sẹo phân bổ đều trên toàn tuyến.

4.

11:16 AM, 4 tháng Năm 2011

Mình cưới nó làm vợ hôm trước, hôm sau mình đưa nó về bên nhà lại mặt bố mẹ vợ.

Đến trước cửa nhà bố mẹ vợ, mình với tay, ngắt một nhành lá xanh veo, nó liền bảo mình:

- Giờ là giờ nào rồi mà còn lãng mạn kiểu dở hơi!

Lúc bấm chuông, mẹ vợ mình ra mở cửa, mình lót lá vào tay nó, dắt vào nhà, mình bảo:

- Trả mẹ!

6.

12:10 AM, 6 tháng Năm 2011

Vừa rồi Hà Nội có động đất, nhà mình ở trên cao nên rung rất rõ. Đây là lần đầu tiên mình được biết thế nào là động đất.

Lại nhớ hồi 1983 Hà Nội cũng có động đất, nhưng mình chả cảm nhận thấy gì vì đang ngủ trưa, khi nghe mọi người kể lại cứ tiếc mãi là mất một cơ hội trải nghiệm. Nhưng lúc đến trường mình kể với bọn học cùng: “Tớ đang ỉa thì thấy bóng đèn nhà xí rung rinh, cục cứt lủng lẳng sau đít cũng rung rinh...”, mới thấy mình có máu bốc phét từ bé.

7.

12:13 AM, 6 tháng Năm 2011

Mình đem quần áo phơi khô vào nhà, đồ của vợ và con thì mình gập rồi mới cất tủ, còn quần, áo, bít tất, sịp của mình thì gom thành một búi nhét vào ngăn kéo, ý mình muốn ngầm bảo vợ rằng: đối với vợ con mình luôn chăm sóc chu đáo, còn với riêng bản thân thì thế chó nào cũng x

Vợ mình không hiểu thông điệp nhân văn mình đưa ra, cứ mắng mình giờ đã thành bố trẻ con mà bản tính lười ẩu không hề thay đổi.

Mình bị oan!

10.

1:35 AM, 15 tháng Năm 2011

Vợ mình từ nhỏ cho tới khi lấy chồng đéo bao giờ biết văng bậy.

Gần đây khi đang ăn cơm, giữa câu chuyện vợ mình văng “đéo”. Mẹ vợ mình nửa mắng con gái, nửa như muốn phân ưu với ông con rể là mình, nói:

- Chả hiểu con này giờ học ai cái thói văng bậy!

Mình nghe xong, đéo nói gì.

11.

1:39 AM, 15 tháng Năm 2011

Mình vào thang máy thì gặp vợ. Mình nói:

- Chào chị!

- Chào anh

- Chị đang chửa à?

- Vâng.

- Thế chồng chị đâu?

- Đi tù rồi!

(Hồi đó vợ mình chưa sinh thằng Đinh Bũm)

12.

22 tháng Năm 2011

Có đứa đi bầu cử về nói với mình:

- Em thấy trong danh sách bầu cử có một bác mặt mũi hao hao giống anh, thế là em bầu.

- Sao mày lại bầu người giống tao ?

- Vì giống anh thì trông nó đạo đức.

- Ừ, thằng này tinh.

14.

12:03 AM, 31 tháng Năm 2011

- Nguyên ơi mày đẹp giai quá!

- Thật ra mình cũng đẹp giai vừa vừa thôi!

- Nguyên ơi mày đẹp giai quá!

- Thật ra mình cũng đẹp giai vừa vừa thôi!

- Nguyên ơi mày đẹp giai quá!

- Thật ra mình cũng đẹp giai vừa vừa thôi !

- Thằng này còn thích cãi à? Thích bướng à? Thích ăn đòn à?

Sau lần đó mình rút ra bài học là: mình nên sống đúng với những gì mình có, chứ đéo nên khiêm tốn đểu.

16.

9:34 AM, 2 tháng Sáu 2011

Sau sự kiện tàu Bình Minh 02 bị tàu Trung Quốc cắt cáp trên vùng biển của Việt Nam, mình đi dạo qua các blog và Facebook của bạn bè, gặp rất nhiều chữ “đ.” và chữ “l.”...

Mình xin không bình luận về sự hay dở của việc dùng những chữ này.

Nhưng mình cảm nhận một cách sâu sắc rằng sau những chữ “đ ” và “l.” < />ấy là một TÌNH YÊU.

18.

5:43 AM, 12 tháng Sáu 2011

Bố vợ mình hay chơi cờ tướng. Mình liền chuẩn bị sẵn mấy bài nịnh sự cao cờ của bố, nhưng lần nào mình ngó mặt xem bố chơi với mấy ông bạn về hưu cũng toàn chỉ thấy bố thua. Bố vợ mình bảo mình: “Có cái mặt ông vào tao đen bỏ mẹ!"

Kiểu này chắc mình phải rủ bố chơi cờ, thì mới có cơ hội để khen trình của bố.

19.

7:13 AM, 15 thảng Sáu 2011

Đi uống bia về, mình tụt quần thằng cu Bũm, lấy son môi đỏ viết lên mông nó hai chữ Sát Thát, rồi lôi máy ảnh ra... Vợ mình đánh mình tơi tả.

Bài học: Vợ còn nguy hiểm hơn Trung Quốc!

23.

2:39 AM, 26 tháng Sáu 2011

- Cuồng say với Rock quá khiến M.T lộ cả nội y

- Sau sân khấu, T.T“lộ hàng”

- Diện áo mỏng manh, V.T.P lộ ngực ngoại cỡ

- Rách sịp, Đinh Vũ Hoàng Nguyên (tức laothayboigia) để lộ sẹo do ghẻ cách đây ba mươi năm.

Mình đang tập tọe làm tin, rất mong nhận được sự góp ý.

28.

7:48 AM, 7 tháng Tám 2011

Tắc đường, xe máy đi như bò. Có một gái hơi bị xinh đứng ở vỉa hè sát dòng người. Lúc mình bò xe qua chỗ gái, mình nói vừa đủ nghe:

- Anh yêu em.

Gái giật nảy người ra phía sau, kêu:

- Đồ tâm thần.

Mình thương cái tình yêu sét đánh của mình quá!

29.

1:44 AM, 11 thảng Tám 2011

Vợ mình lục được cuốn nhật ký của mình, mở ra, thấy ghi toàn những nội dung kiểu: ngày... tháng..., nhà còn 5 củ hành, 7 củ tỏi, 4 góưỡi bột tôm, 0,71 lít nước mắm, .v.v.

Vợ mình sướng quá, bảo:

- May thế, không phải là ghi thơ!

31.

2:18 AM, 5 tháng Chín 2011

Họp lớp, lúc giới thiệu về mình, thằng bạn nói:

- Đinh Vũ Hoàng Nguyên là tác giả của những vần thơ mà... cảm xúc nhớ nhung... đau đáu.

Nó nói tiếp:

- Thời sinh viên, có lần khi xa người mình yêu, Nguyên viết:

Chỉ còn anh với cái chim khô

Móc lủng lẳng bên trời cho nắng héo

Có thể thằng ấy nói đểu, nhưng tài năng thơ của mình hẳn cũng phải “này nọ” phết! Chứ không làm sao mười mấy năm qua rồi nó vẫn còn nhớ.

32.

7:38 PM, 7 tháng chín 2011

Một lần mình nghe thằng bạn kể: nó vừa đi qua căn nhà bốn tầng, đúng lúc căn nhà ấy sập.

Về nhà, mình kể với cô trông xe ở tầng hầm là mình vừa gặp căn nhà chín tầng sập, may không ai chết.

Lát sau xuống sân, gặp một bà osin đang nói chuyện là nghe cô trông xe kể vừa có tòa cao ốc sập, đè bẹp bao nhiêu ô tô.

Mình ấm ức quá, vì chuyện của bà này kinh hơn của mình, mới chen vào kể: còn chết thêm chín người, vẫn chưa lấy được xác...

33.

11:09 PM, 8 tháng Chín 2011

Thị vợ mình mang ở Mỹ về một bộ đồ làm bia thủ công, rồi rủ mình làm bia, đóng chai nhựa, rồi thị để ở đầu giường chỗ mình ngủ.

8h30 hôm vừa rồi, một tiếng nổ như bom ở ngay đầu giường mình ngủ. Một chiếc chai nhựa bị nổ do đầy ga...

Bình thường mình ngủ dậy lúc 9h, riêng hôm ấy đột nhiên 8h mình đã dậy. Nên thoát!

Liệu, đây có phải một vụ mưu sát chồng??

34.

12:00 AM, 23 tháng chín 2011

Các phê bình gia về nghệ thuật nói đại để như: cần đến với nghệ thuật bằng tinh thần trinh trắng, ngay cả đứng trước mẫu khỏa thân phải chuyển hóa nhục cảm thành khát vọng thẩm mỹ.

Mình rất xấu hổ khi thú nhận: mình xem “nude nghệ thuật”, cố chuyển hóa mãi, vẫn thấy khát vọng thèm...

Dù rất tin vào nghệ thuật trong những bức vẽ nude, ảnh nude, nhưng cũng không thể vì thế mà bắt mình không tin cái “chim” mình được!

Lại nhớ câu thơ của Thạch Quỳ trong bài Cho con:

Con ơi con! Trái đất thì tròn

Mảnh trăng sáng cũng tròn như đĩa mật

Tất cả đều là sự thật

Nhưng chiếc bánh đa tròn điều ấy thật hơn

35.

12:59 PM, 29 tháng Chín 2011

Mình tán gẫu với một em gái, em gái nói:

- Em sợ rượu bia lắm, uống tí là say.

- !

- Hồi em đi học lái xe, nể mấy bố đi cùng, buổi trưa uống một cốc bia, say lử.

- Thế em say như thế, thì có bị... ấy không?

- Ấy là sao ?

- Ấy là bị... là bị ấy í!

- Bị hiếp á?

- Không, bị đỏ mặt.

- Ông này ăn nói lấp la lấp lửng, bẫy người, tởm lắm!!!

39.

11:41 AM, 12 tháng Mười 2011

Em tên Hồng. Mình gặp lại em khi em đang đèo con gái đi học. Hồi mình học đại học mẹ em bán hàng nước ở cổng trường, bầy con trai khóa mình vì em, mà đồng loạt gọi mẹ em là “mẹ” xưng “con”. Thế rồi khi em lấy chồng, ỏ lại một bầy ngơ ngác...

Con gái em giờ tuổi đã mười mấy, xinh như em thời xưa, mình buột miệng gọi em: “U Hồng”. Em lườm: “Đồ xỏ lá!”

Lúc chia tay em, mình nói:

- Hình ảnh u chưa bao giờ phai mờ trong tâm trí anh!

41.

8:45 AM, 17 tháng Mười 2011

Có lần mình và thằng bạn cùng đi thang máy lên tầng 12. Lúc đi nửa chừng, mình bấm thang xin dừng tầng7. Thằng bạn thấy vậy ngạc nhiên, nhưng không nói gì, có lẽ nó nghĩ mình hiếu động, bấm nhầm.

Tới tầng 7, cửa thang máy mở, mình bước nhanh ra.

Cửa thang từ từ khép lại, mình còn nghe tiếng thằng bạn trong đó rú thất thanh:

- Mẹ thằng... đánh rắm!

42.

10:31 AM, 18 tháng Mười 2011

Dạo mình đi chơi với một nhóm, trong nhóm có mấy em gái, mình treo giải nói: “Hôm nay đi chơi em nào mà ngoan thì cuối buổi sẽcầm tay anh!”

Cuối buổi, các em cả xinh lẫn xấu đều tự nhận mình hư. Chợt nghĩ tới cái giải KHỔNG TỬ HÒA BÌNH của bạn khựa lập ra năm trước, rốt cuộc cũng giống giải của mình, trao đéo ai nhận.

50.

1:20 PM, 25 tháng Mười một 2011

Gái học lớp khí công cùng mình. Gái trẻ và xinh xinh. Gái kể:

- Mấy lần em nhập khí, bị vía lìa khỏi xác...

- Tức là sao ?

- Tức là vía em đi tít ra ngoài kia, mà người em thì vẫn ngồi đây. Em còn nhìn thấy em trong này..., có khi lúc ấy người khác chạm vào mình mình cũng không biết ý chứ.

- Thật không?

- Thề!

- Sợ nhỉ!



Vào lớp, lúc nhập khí, mình ngồi ngay sau lưng gái. Nhập khí

- Này này cái tay, ông mó máy gì mông tôi thế?

- Eo, thế mà kêu vía lìa khỏi xác, ai động vào cũng không biết!... Điêu!

52.

3:52 AM, 17 tháng Mười hai 2011

Có một cậu mới nhập học lớp khí công mình đang học, mình giới thiệu các bạn nữ trong lớp với cậu này:

- Đây là em Hương, sinh năm 85. Đây là em Linh, sinh năm 90. Đây là em Nhượng, sinh năm 59.

Em Nhượng bảo:

- Thằng điên kia, tao làm bà rồi đấy!

56.

6:34 PM, 25 tháng Mười hai 2011

Thầy dạy khí công mình nói:

- Muốn làm chủ các năng lượng tiềm năng thì con người ta cần tu tập khí công tối thiểu năm mươi...

Mình nói:

- Thưa thầy, như em chỉ cần tu luyện đạt đến độ đứng cách vợ ba mét, bí mật phát công, chưởng lực của mình phóng ra thụi được vợ. Vợ bị ăn đòn mà không bắt tội được mình, là em mãn nguyện lắm rồi!

Lớp khí công mình có 14 nam. 9 gã trong số đó có vợ đồng loạt ủng hộ:

- Bọn em cũng chỉ cần tu luyện đến độ ấy, chứ mà bao năm nay... thù lắm!

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

45#
Đăng lúc 9-6-2016 00:26:59 | Chỉ xem của tác giả
Tài năng và tình yêu ở lại


--Lã Hoa--



-  

Văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình.

Đám tang ngập trong hơi sương sớm của Hà Nội đang vào tiết Thanh Minh. Rất nhiều trong số hàng trăm con người, không phải họ hàng, bạn ngoài đời hay đối tác làm ăn của người quá cố, nối đuôi nhau tới chào từ biệt một người bạn “quen qua mạng”. Có người đứng lặng lẽ, có người sụt sùi, thi thoảng có ai đó gật đầu hoặc khẽ chào nhau. Những mối giao tình trong thế giới mạng, thế giới của những blogger hay facebook friend khó phân biệt được thật giả, thân sơ ấy đang hiện hữu rất chân thực nơi đây. Trước sự ra đi của Đinh Vũ Hoàng Nguyên.

Nhờ làn sóng mạng, tên tuổi của một người chưa bao giờ cầm một tấm hộ chiếu đã vượt ra khỏi biên giới và trở nên quen thuộc ở rất nhiều nơi trên thế giới có dân cư mạng người Việt. Hàng ngàn người bạn trên mạng đều cảm thấy may mắn vì được kết bạn với một họa sĩ, một cây bút đặc biệt hay. Say sưa đọc và theo dõi từng bài viết hay status, không ít người tự hỏi: điều gì đã làm Nguyên trở nên nổi tiếng và cuốn hút đến vậy?

Có thể vì Nguyên có lối kể chuyện hấp dẫn, dùng từ đắt và biết gia giảm giữa tục và thanh. Những “làn môi mảnh mọng”, “sóng mắt”, “câu hát đổ làm sóng vỡ đò anh”... Vào buổi sáng bận rộn, bạn có thể khởi động đầu óc khi lướt qua tường nhà Nguyên để gặp một statusngắn nhưng hài hước hay thâm thúy đến độ, từ những sự vụ rất vặt vãnh cho đến những vấn đề ở tầm “quốc gia đại sự”. Vào buổi chiều muộn vừa đi làm về, bạn lại bắt gặp một note mới, và bao mệt mỏi của bạn sẽ trôi dần theo tiếng cười không nín được, khi đọc những câu chuyện dí dỏm của một lão Hoán ngô nghê hay một u Mẳn õng ẹo. Lại có khi bạn thấy lòng mình lắng lại trước một câu thơ nhẹ nhàng và đẹp:

Ta đi qua một lần sen úa

Mới biết mình chưa hiểu một làn hương.

(Đi qu

Cũng có thể do Nguyên có khả năng khắc họa những nhân vật và sự việc trong đời sống thực một cách tài tình và sắc sảo đến mức cả nguyên mẫu lẫn người đọc đều cảm thấy thú vị và kinh ngạc.

Nhiều người nhận xét rằng nếu như văn Nguyên trào phúng và thế tục bao nhiêu, thì thơ Nguyên lại lãng mạn và siêu thực bấy nhiêu. Thực ra, như chính Nguyên đã tự nhận, thơ ấy và văn ấy - của Đinh Vũ Hoàng Nguyên hay Lão Thầy Bói Già, đều “mang cùng một chứng minh thư”, lay động tâm hồn người đọc trên nhiều cung bậc khác nhau.

Nhưng hình như có một điều gì khác nữa, vượt lên trên tài năng. Nhiều người sẽ nhớ đến một Đinh Vũ Hoàng Nguyên rất duyên và trong sáng, điều chỉ có thể cảm nhận, rất khó mô tả hay bình luận. Duyên và trong sáng cả trong cách chia sẻ và đáp lại từng comment của bạn đọc. Dưới bài thơ Có một phố vừa đi qua phố,Nguyên tâm sự: “Hàng ngày, nhìn Hà Nội như một con thú, thấy thương ký ức của mình quá. Thế rồi khi viết một bài thơ về Hà Nội của riêng mình, thì gặp rất nhiều chia sẻ. Lại vui, vì hóa ra cái góc lòng ấy còn trong rất nhiều người, Hà Nội vừa đó, vừa qua, mà vẫn đó... Thật vui, như gặp lại một tình yêu chưa lỗi hẹn!”

Duyên và trong sáng trong cả những bài thơ viết riêng cho vợ:

Em!

đang nghĩ gì khi anh ôm bàn tay?

Đôi mắt muộn, ngóng vì sao lẻ!

(Chút tự sự, và em)

Và cho con:

Xin lỗi con!

Khi hôm qua ôm con

Có một phút giây, ba chợt xiết con vào lòng hơi mạnh

Ba làm con đau!

(Những huyết cầu Tổ quốc)

Có lẽ vì cái duyên ấy và tâm hồn trong sáng ấy, mà dân cư mạng còn nhận ra một điều gì đó rất giống mình, nhưng vẫn rất riêng, chỉ có thể là của Đinh Vũ Hoàng Nguyên. Cách Nguyên yêu người, yêu đời, yêu Hà Nội và yêu nước.

Duyên ấy và trong sáng ấy chính là tình yêu, có sức lan tỏa từ gia đình nhỏ bé của Nguyên tới không gian mạng rộng lớn.

Duyên và trong sáng ngay trong cách khích lệ và khơi gợi cảm hứng sáng tạo cho bạn bè. Vào một buổi trưa nóng nực, đang cắn bút trước “trang giấy trắng như pháp trường trắng”, thấy Nguyên ghé thăm “tường nhà”: “Viết cái gì đi bà chị ơi”. Hay nửa đêm nhận được tin nhắn: “Chị viết cái gì cho dân nó nhấm nháp đê bà chị ‘tai xình’ ơi... Tóm lại là em đang thèm đọc cái gì có văn, mà lại tò mò nữa vì chưa đọc thể loại bình của chị.” Rất nhiều bạn bè đã nhận được những lời nhắn nhủ chân tình như thế. Tài năng càng lớn thì càng có thể khen người khác một cách thành thực.

Cuối hè năm ngoáikhi hoa sen bắt đầu tàn úa trên những ao hồ Hà Nội, Nguyên lại nhắn: “Em có một bức vẽ SEN theo lối này, nếu chị thấy thích, thì nhân dịp chị ra Hà Nội để vợ chồng em tặng chị. Đây cũng là điều vợ chồng em muốn làm từ rất lâu. Mắt em vẫn rối loạn điều tiết, vẽ chậm và hay bị nhòe, nên đang trong giai đoạn thay đổi bút pháp, để lựa chọn một lối vẽ hợp với khả năng làm việc của mắt mình, thả màu thật tự do và không nệ vào hình... Những bức tranh vẽ trong giai đoạn này chính là theo lối em đang thay đổi đấy.”

Tôi vẫn nhớ cảm giác ấm áp không ngờ khi nhận được lời nhắn ấy. Để chắc chắn làm hài lòng người chị mới quen qua mạng, chồng đã chở vợ bằng xe máy, ôm tranh ra quán cà phê cho tôi ngắm. Sau đó lại mang về chăm chút sửa sang hơn nửa tháng trời cho thật ưng ý. Hoa sen giờ đang nhè nhẹ nở và tỏa hương kỳ ảo trên tường nhà tôi.
Trên giường bệnh, chính vào lúc cần sự chăm sóc an ủi của người thân và bạn bè nhất, Nguyên vẫn cố gắng, khi hơi khỏe lại, gọi điện hỏi thăm tôi. Khi nghe tôi chưa thu xếp ra thăm được, vợ Nguyên nhắn: “Chị đừng băn khoăn. Bọn em rất yêu chị.”

Trịnh Hòa vợ Nguyên, người trước khi làm bạn đời đã làm bạn trên mạng, luôn ngưỡng mộ thái độ nghiêm túc trong lao động nghệ thuật của chồng. Nguyên sẵn sàng xóa bỏ cả một bức tranh đã vẽ rất lâu công nếu có chút gì không ưng ý, và viết đi viết lại một truyện ngắn đến khi thật sự hài lòng. Nguyên thường viết tay các bài thơ, như thể việc ấy sẽ làm chúng “thơ” hơn. Nguyên thông thuộc sử Việt Nam và sử thế giới, đọc và thuộc văn thơ của rất nhiều tác giả, cả nổi tiếng lẫn không nổi tiếng, “miễn là hay”. Nguyên ghi chép cẩn thận các tư liệu và khảo cứu, và cẩn trọng trong từng từ ngữ hay lối diễn đạt.

Một người có nhiều phẩm chất của một nhà văn hóa trong thời đại thông tin mạng đã ra đi quá sớm, mang theo bao hoài bão còn đang dang dở. Từ những bài viết hay bức tranh non nớt thuở bé, tới hành trình sống và sáng tạo sau này.

Tài năng và tình yêu ở lại. Nguyên vừa đó, vừa qua, mà vẫn đó... Và Hà Nội của mình sẽ mãi mãi có em, Nguyên ạ.




-HOÀN -
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách