KHÉP CỬA
Anh khép cửa cho mùa thu cởi áo
Còn em, trút lá…
… giữa phòng anh
Lá chưa chạm đất
Mà đông đã về!…
BỐI RỐI
Ta đợi em, và mùa thu cũng đợi
Em giấu em sau nụ cười chợt vội
Ta giấu ta, mưa lá ngang lời…
Có điều gì em giấu ở vành môi
Vành môi mảnh như trăng chiều cả thẹn
Đêm rèm buông, em đừng níu nắng
Đừng thả giọt lòng
lơ lửng
hóa heo may…
EM
Em
Hiện ra…
Sau những miền mưa, sau những mùa trăng
Sau những lung linh mà có lúc ta ngỡ lầm là ngọc
một hừng đông bỗng tan biến như sương.
Em
Nơi mười ngón xương xao
mùa thu mắc võng
Ta đã vỡ sau rất nhiều mơ mộng
Bỗng hóa thơ ngây êm lịm giữa tay mềm.
Em trải tấm thân đắp lên vùng hoang ký ức
Em tỏa ấm cuộc đời rất thực
Em
Vầng đêm giữa nắng chói đời ta.
Em
Là nơi qua cơn mơ, ta biết
đợi làn môi
chầm chậm…
quỳnh hoa.
ĐỐT LÁ
Em chải tóc đi! Níu lời sao được mãi!…
Phút chia lòng rụng giữa… vàng phai…
Trong mắt ai, em đi, em bỏ lại
Áo đang hồng hôm ấy bỗng hồng phai…
Ta tìm hồng phai trong những vàng phai
Lá đổ mãi miền em xa ngái
Màu áo thắm như lửa còn khắc khoải
Vun lá vàng ta đốt ngọn hồng phai.
CÂU VỌNG CỔ
Anh chèo đò ngang, ngược dòng câu vọng cổ
Câu hát đổ làm sóng vỡ đò anh
Con sông mênh mông… nguồn xa…
em mỏng mảnh
Anh lỡ nhịp rồi!
nốt lặng có người không?
LỜI CHƯA HẾT CÙNG EM
Em nhỉ! Mình như gió lá
Em rung rinh là khi gió
Em xào xạc nói hộ lời của gió
Em nín thinh lúc giận gió vô tình!
Em cãi: Không! Không! Em là khánh
Để reo ca khi anh đến trong đời…
Nhưng em ơi, có chắc em giấu nổi?
Gió hiểu nốt thầm vương giữa tiếng em vui!
….
Anh thả con thuyền trôi trong mắt em
Mắt bỗng sầu đêm, bỗng rộng dài như biển.
Cánh buồm chết mà chưa thấy bến.
Gió thổi lạc lời bên bờ sóng đọng bờ mi!
CƠN MƯA PHA MÀU
Có một cơn mưa pha màu lạ lắm
Cơn mưa đêm… rơi trong mùa thu…
Em vén tóc qua mưa
Vầng trăng lam trên trán
Em đong mưa trong mắt
Ta đong em trong mưa
Cơn mưa rơi trong mùa thu
Cơn mưa vàng thâm mưa lá
Ta đâu có trên đoàn thuyền em thả
Đang giăng buồm hướng tuổi thơ hoa.
Áo em dính vào cơn mưa
Áo trắng quá mưa thì nghịch ngợm
Má em ửng hồng tia nắng chớm
Ta biết lỗi rồi! Thôi bỏ mắt trong mưa.
Đêm lạnh se
Em chợt bế cánh sẻ gầy trú lạc
Đốm môi cố cháy xua cơn ngơ ngác
Ta bỗng gặp một màu chưa biết gọi bằng tên!
Tia chớp xanh giấu hút tiếng sấm rền
Mắt em bâng khuâng thoảng màu lục bảo
Nơi nguồn sáng, em ơi, là giông bão
Thu dịu hiền đâu hẳn đã bình yên!
Ta ủ lại tay em
Để ngầm trao một nốt mưa màu tím
Em ơi!… em nhớ…
Mưa tạnh rồi! Em nhé… đừng buông!
Có một cơn mưa pha màu lạ lắm
Cơn mưa trong veo, mưa đêm mùa thu…
ĐÊM HOA SẤU
Em xòe ô
từ cơn mưa tháng Ba
vào đêm hoa sấu
Chùm chùm chong chóng hoa bay…
Anh chẳng biết vì đâu lại gọi là hoa sấu
Em trêu anh nên cố viết nhầm tên!
Hoa dính tóc
như hạt nắng hư
mải chơi về muộn
ngủ hiền trong đêm.
Hoa đậu trán em
Nụ hôn trao từ tuổi thơ anh đấy!
Khép vành ô
đôi má bung mây.
Có làn hương nào lạ thế không em?
Thoảng bên ta
Mà thơm sâu… miền mất ngủ
Anh đã quên đếm tuổi mình theo mùa quả rụng,…
gốc sấu cũ thôi già, hoa chong chóng thôi xoay!
Em ơi, ngồi lại đây!
Bến xe điện xưa - anh vẫn quen gọi là Ga Hoa sấu
Hai mươi năm trôi…
Tiếng chuông rụng thành rêu trong kẽ ngói.
Những bóng người bước vội
Đâu kịp nhìn hoa bay…
Rồi ai sẽ ôn câu chuyện hôm nay?!
Thành phố cấm rồi, gánh hàng rong đã vắng
Lối quen xao xác trắng
Vụn tiếng rao còn thắc thỏm giữa tâm hoa.
Những khoảng rỗng trong đời khi bẩt chợt nhận ra
Nghe vô thanh nhói lòng len lỏi
Vừa nhủ: lãng quên đâu hẳn là tội lỗi!
Bỗng gặp mảnh hồn hoa cũ rây mưa.
Trong tranh anh sắc phố tươi hơn
Trên mái mái xưa màu thêm thẫm lại
Những bông sấu li ti đơm nhầm bao chấm lặng (…)
Câu chuyện kể em nghe… ngắt đoạn… bỗng thêm dài!
Nơi vòm hoa he hé ánh mai
Mi em đan vòm hoa
trong vắt
Anh chợt gặp
Chú bé thuở nào thập thò sau gốc sấu
Ai nhỉ?... trốn tìm trong đáy mắt em.