Chap 1.1:
Câu chuyện, có lẽ nên bắt đầu kể từ bức tường ấy. Mùa hè năm 1990, phân hiệu cấp II trường trung học Tinh Thành, thành phố Chương Hóa, lớp 8A Mỹ thuật. Một thằng con trai tin chắc mái tóc xoăn rối bù của nó rồi sẽ có một ngày thẳng thớm lại, rốt cuộc bị thầy Lại chủ nhiệm phạt ngồi ở góc khuất nhất lớp, vì quá ham đùa nghịch, thích cãi vã với đám bạn học xung quanh trong giờ học. Hàng xóm duy nhất, là bức tường trống trơn. “Kha Cảnh Đằng, giờ xem em quậy phá thế nào!” thầy Lại chủ nhiệm cười gằn, đứng trên bục giảng liếc nhìn tôi đang lúi húi dọn ngăn kéo bàn. “Vâng ạ, em nhất định sẽ kiểm điểm lại mình.” Tôi gói ghém đống sách tham khảo với tranh vẽ lộn xộn trong ngăn bàn, giả vờ nghiêm túc trưng ra một bộ mặt như thể đã rút được kinh nghiệm xương máu. Móa. Cái đám bạn bẩn bựa vong ân phụ nghĩa chúng bay, anh đây cố gắng làm trò cười miễn phí trong giờ học, để tuổi trẻ của mọi người được vui vẻ rồ dại một chút,thế mà chúng bay lại đối đãi với anh thế hả? Tôi vừa thu dọn chỗ ngồi mới, vừa chửi thầm trong bụng. Để giành được danh hiệu “Lớp vẻ vang” mỗi tuần, thầy Lại yêu cầu rất cao với việc giữ trật tự trong giờ học, thủ đoạn quản lý mà thầy áp dụng cũng là chính sách cao tay “chó cắn chó”. Mỗi thứ hai hàng tuần, cả lớp đều phải nặc danh viết tên ba người hay làm ồn nhất tuần vào một tờ giấy trắng, giao cho lớp phó kỷ luật Tào Quốc Thắng thống kê lại. Mỗi lần bản danh sách đen ra lò, kẻ đầu bảng bị tố nhiều nhất liền dính chưởng, thầy Lại sẽ gọi điện báo với phụ huynh tất cả hành vi của vị vua quậy này ở trường,sau đó trừng phạt đủ kiểu, khiến cho đứa thường xuyên được vinh dự đứng đầu bảng là tôi đây cực kỳ phiền phức. Đối với sự kiện tôi bị phạt ngồi cạnh bức tường, một mình lẻ bóng như trên đảo hoang suốt giờ học, cả lớp bốn mươi lăm học sinh đều hờ hững như không, đứa nào đứa nấy đều háo hức chờ xem sự kiện tiếp theo phát triển thế nào như thể đang xem một vở kịch hay ho vậy. Đúng vậy, chuyên gia quậy phá đứng đầu bảng danh sách đen như tôi đây, làm sao có thể gục ngã trước thứ hình phạt vớ vẩn này chứ? “Haha, giờ xem mày làm thế nào?” Dương Trạch Vu vuốt tóc, thằng này là “bảng nhãn”trong bản danh sách đen kia. “Móa.” Tôi không phục chút nào, mang đến cho tiếng cười vui vẻ cho mọi người chẳng lẽ lại là một cái tội? “Này,nói thật nhé, tao không tố mày đâu!” Liêu Anh Hoằng muốn nói đến việc bỏ phiếu nặc danh để lập danh sách đen. Bản thân nó cũng là đứa chuyên chọc cười trong lớp,đương nhiên là khách quen mặt của bản danh sách đen kia. “Tau cũng không tố mày mà, thằng chó con, rõ ràng mày cũng ham quậy hơn cả tao.” Tôi nói. Nhưng thực ra tôi có tố Liêu Anh Hoằng, không biết tự bảo vệ mình thì đúng là sai lại càng thêm sai, đây chính là khủng bố trắng của chính sách nặc danh, bức bách mọi người phải đánh đổi tình bạn lấy viên kẹo đường của ma quỷ. Và lại… tôi cũng không tin là Liêu Anh Hoằng không tố tôi. “Kha Cảnh Đằng, bây giờ mày siêu thảm rồi nhá, chỉ còn lại mỗi bức tường mà nói chuyện.”Trịnh Mạnh Tu biệt hiệu Quái thú, là anh em tốt của tôi, nhà nó ở Lộc Hạng,ngày ngày đi học bằng xe bus của trường. “Đệch.”Tôi giơ ngón giữa lên. Cả lớp lặng lẽ học hành, tôi cũng lặng lẽ học hành, thật chẳng có gì sáng tạo cả. Tôi nghịch nghịch cái bút bi, nhìn bức tường bên tay phải. Chỉ là một bức tường… chỉ là một bức tường vớ vẩn? Chẳng qua chỉ muốn tôi mất mặt chứ gì. “Tuổi trẻ của tôi, không phải là một bức tường.” Tôi khinh khỉnh khịt mũi. Vậy là tôi bắt đầu nói chuyện với bức tường, cứ lấy bút bi nguệch ngoạc những lời nhắn trên đó, một mình bàn thảo về nội dung truyện tranh dài kỳ với bức tường rất nghĩa khí nhưng mà trầm lặng ấy, có lúc còn cố ý vặn to volume, để mọi người biết mặc dù rơi vào cảnh ngộ trái ngang, tôi đây vẫn không ngừng chiến đấu. |