Chương 3
Nhưng mười giây sau, suy nghĩ của tôi đã thay đổi hoàn toàn, cô gái này thật lợi hai, mỗi một cú đấm đều nhanh và mạnh, hoàn toàn vượt trội về cả uy lực lẫn tốc độ so với cú đấm của Trần Hạo. Rất nhanh tôi trở nên nghiếm túc, bắt đầu dốc hết sức công kích cô ta. Lức ấy, tôi chợt phát hiện hóa ra mình đã sai lầm khi đánh giá thấp người đẹp cổ điển chỉ cao một mét sau mươi mấy trước mặt mình. Nhưng ngón đòn của cô ta khiến tôi trở tay không kịp và hầu như đòn nào cũng rất mạnh. Khi tôi tìm được sở hở ra đòn để phản công thì cô ta né đòn cực kỳ linh hoạt, giống như chú chuột trong phim hoạt hình vậy thoắt cái đã nhảy sang chỗ khác. Tôi hầu như không thể chạm tới tay áo cô ta, đòn nào cũng chỉ đánh vào không khí. “Ha ha… trúng nữ rồi.” Mỗi lần tôi bị dính đòn, người đẹp đều hét lên một cách phô trương, sau đó cố tình tỏ vẻ thấu hiểu: “Tôi biết anh lại bất cẩn nữa rồi, lần sau cẩn thận nhé”. Thân thể và tâm hồn của tôi đều đang chịu sự hành hạ. Đã vậy xung quanh sàn đấu lại còn vang lên những tiếng reo hò: “Đánh hay quá, đẹp quá…”, “Giật chỏ cậu ta, đúng thế…”. Tôi rất tức giận khi thấy người đang reo hò lại chính là tên nhóc Trần Hạo, không biết cậu ta đã quay lại lúc nào. Cái tên thấy sắc quên bạn này, lương tâm đúng là bị chó gặm mất rồi! Hừ, đàn ông thật chẳng có thằng nào tốt cả! Ý chí chiến đấu hoàn toàn suy sụp, tôi ôm đầu chạy xuống sang đấu trong bộ dạng thê thảm. Người đẹp rất tự hào đứng trên võ đài, tay chống nạnh, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, dạy đời tôi với vẻ khinh khỉnh: “Tôi hy vọng từ nay về sau anh sẽ nhớ lấy, đừng hở một chút thì ra vẻ anh hùng đòi bảo vệ cái này, bảo vệ cái nọ, Anh chỉ là thủng rỗng kêu to, lo cho thân mình đi!” Lớn bằng ngần này, trừ mẹ ra, thì đây là người phụ nữa thứ hai đánh tôi, có điều cô ta ra tay mạnh hơn mẹ nhiều. Thắng làm vua, thua làm giặc, tôi không còn gì để nói, đành ủ rũ quay về phòng thay đồ, rồi sau đó kéo Trần Hạo sang đánh bóng bán. Tức tối với sự vong ân bội nghĩa của Trần Hạo lúc nãy nên tôi dồn hết sức trên bàn đấu, không ngừng đánh bóng sang trái rồi lại sang phải khiến Trần Hạo chóng mặt, thở hổn hển chạy tới chạy lui hai bên bàn đấu. Tôi và Trần Hạo đã đánh xong ván cuồi, vị khách bàn kế bên chạy tới ngỏ ý muốn chơi một ván với tôi. Trước đây cũng từng xảy ra những chuyện tương tự như vậy. Khiêm tốn mà nói, cho tới bây giờ những người có thể trở thành đối thủ của tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng thông thường tôi rất biết chừng mực, địch mạnh thì ta mạnh, địch yếu thì ta yếu, luôn luôn cho đối phương thua ở một mức độ vừa phải. Bóng bàn cũng là môn thể thao ruột của tôi vì từ nhỏ, tôi rất có khiếu trong lĩnh vực này. Chỉ tiếc rằng lúc ấy mẹ tôi không biết nhìn xa trông rộng, không thấy ngôi sao sáng của giới bóng bàn, chẳng những không cho phép tôi trốn học đi tập mà còn giấu hết vợt bóng bàn của tôi. Kết quả là từ đó, Trung Quốc có thêm một lập trình viên hạng ba, nhưng lại mất đi chiếc cúp vàng của giảu bóng bàn nam trong thế vận hội Olympic tại Athen. Trình đọ của vị khách này cũng tạm ổn, tất nhiên là còn kém xa tôi, nếu như nói tôi thuộc cấp độ của Trương Tam Phong thì anh ta nhiều lắm cũng chỉ là Tống Viễn Kiều. Tôi mời dùng ba phân công lực đã có thể đánh bại. Cuộc đối đầu hấp dẫn giữa tôi và vị khách này đã thu hút khá nhiều người đến xem. Tôi và anh ta chơi liền ba ván, sau cùng kết thúc với tỷ số 11:8, 9:11 và 11:7. Chơi xong, vị khách tấm tắc khen ngợi tài nghệ đánh bóng của tôi một cách chân thành. Tôi còn đang khoái chí trước những lời khen ngợi thì một giọng nói đầy khiêu khích lại vang lên bên cạnh: “Dám đấu với tôi không?” Lại người đẹp Hummer, lúc này cô ta đã thay bộ đồ thể thao màu hồng, tóc đuôi ngựa cột cao. Có thể do cô ấy vừa vận động xong nên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đỏ bừng lên, cả cơ thể căng tràn sức sống của tuổi trẻ. Tôi thích những cô gái đẹp tự nhiên, trẻ trung, khỏe khoắn như thế này, thật dễ thương, tôi khen thầm trong lòng. Nhưng ngay lập tức tôi tự cho mình một cái tát ngầm, tại sao lại dễ dàng bị mệ hoặc như vậy nhỉ? Quên lúc nãy cô ta vừa trừng trị nhà ngươi như thế nào rồi à? “Được thôi, chơi thì chơi, có gì không dám?” Chắc cô gái này đã xem trận đấu của tôi với vị khách lúc nãy, cứ tưởng rằng đó là thực lực của tôi. Sao cô ta có thể ngờ rằng đó mới chỉ là ba phần công lưc của tôi chứ. Tốt quá, tôi sẽ lấy lại thể diện đã mất trên sang đấy boxing lúc nãy, để cô ta biết rằng đàn ông không phải dễ bắt nạt như thế. Cô ta lấy vợt bóng, bước đến phía trước bàn đấu tồi nói: “Đánh chay cũng hơi chán nhỉ, hay chúng ta cược cái gì đó đi?” “Được, vì cô là con gái nên muốn cược gì thì cứ nói”. Tôi cố tình nhấn mạnh “cô là con gái” để chọc tức cô ta. Dẫu sao đây cũng không phải là sàn boxing, tôi không chút mảy may lo sợ mình sẽ thua thêm lần nữa. Sắc mặt cô ta có chút tức giận, câu nói cố ý nhấn mạnh của tôi đã có hiệu quả. “Ok, ai thua thì sẽ chui gầm bàn này ba lần và phải bò bằng bốn chân giống con cún.” Xem ra cô ta thực sự nổi giận nên mới thách đố ác như vậy. Bây giờ là giờ cao điểm, câu lạc bộ đang rất đông khách. Tôi vội đi đến bên cô ta, nói nhỏ: “Không cần cá cược dữ tợn vậy đâu, hiện giờ đông người thế kia mà”. “Sao hả? Sợ à? Anh là đàn ông mà nhát gan thế à?” , cô ta nói oang oang. Những người xung quanh bắt đầu hùa theo, tên nhóc Trần Hạo cũng ở trong số đó, tôi đúng là khinh suất khi chọn bạn. Tôi trưng mắt nhìn Trần Hạo, nhỏ giọng với cô gái: “Tôi lo lắng cho cô thôi, tôi là đàn ông, chui gầm bàn cũng chẳng có gì to tát, nhưng một người con gái như cô mà chui gầm bàn thì thật mất mặt lắm. Tôi nghĩ cho cô đấy thôi”. Tôi thật sự không nhẫn tâm nhìn người đẹp bò bốn chân dưới gầm bàn trước sự nhòm ngó của đám đông. Nhưng tôi quên mất cô gái này rất bốc đồng, nói vậy chỉ tổ phản tác dụng. Cô ta liếc tôi với vẻ khinh thường: “Anh hùng à, lại lo lắng cho tôi hả. Mới đó mà anh đã quên mất bài học trên sàn đấu boxing rồi sao?” Ôi, lòng tôi vốn dĩ sáng như trăng, nhưng tiếc rằng ánh trăng này lại chiếu xuống cống rãnh. Tôi lủi thủi bước tới bàn đấu, nói với cô gái: “Cô đã nhất quyết đòi cá cược thì đành vậy, nếu tôi thua tôi sẽ chiu gầm bàn, nhưng nếu cô thua, tôi sẽ không bắt cô chui đâu”. Cô ta cười khẩy: “Chờ khi nào anh thắng rồi hãy nói, bây giờ còn quá sớm để ra vẻ ta đây.” Lần đầu tôi gặp người ngang ngược, không biết lý lẽ như vậy, hổ không ra uy lại tưởng ta là mèo Garfield, tôi quyết định giở hết các ngón nghề của mình ra, tuyệt đối không nương tay. Tất nhiên tôi sẽ không bắt cô ta chui gầm bàn, tôi chưa nhỏ nhen tới mức như vậy, Chúng tôi quyết định cá cược một ván quyết định thắng thua. Vì có cá cược nên những người xem trận đấu ban nãy cũng ở lại xem chúng tôi thi đấu, thậm chí còn có người chạy ra kêu bạn bè tới cùng xem, mọi người đứng thành một vòng tròn khá rộng quanh bàn đấu. Tôi cười thầm trong bụng: “Nào, càng nhiều người tới càng tối. Tôi sẽ để các người biết rõ thực lực của mình. Tôi sẽ cho đám khán giả vây quanh đây một vố lác mắt”. “Woo, ghê gớm quá!”, “Quả này đánh hay quá!”, “Trình độ này có thể sánh với dân chuyên nghiệp đó!”… Một sáng thứ Bảy, ở phòng tập bóng bàn trong câu lạc bộ Thể hình của dì tôi đang diễn ra trận đấu nóng bóng có đẳng cấp cao nhất từ trước tới nay. Khán giả xung quang không ngừng reo lên kinh ngạc và tấm tắc khen ngợi, bầu không khí gay cấn hơn tôi dự tính rất nhiều, duy chỉ có một điều đáng tiêc là những lời khen ngợi ấy không phải dành cho tôi!!! Cô ta tấn công mãnh liệt, cứ như lúc đánh boxing khi nãy. Cú giao bóng xoáy của cô ta y như một cơn lốc, lực cắt bóng cũng khiến tôi cảm thấy lo sợ, thật không hiểu tại sao dưới vẻ bề ngoài dịu dàng, thanh lịch ấy lại có thể chứa đựng sức lực dữ dội đến vậy. Tôi giống một cọng cỏ không tên đang run rẩy, đung đưa trước cơn cuồng phong của cô ta. Ván đấu nhanh chóng kết thúc, 21:9, số điểm tôi ghi được thậm chí còn chưa chạm vào con số hai hàng đơn vị. |